Vào mùa đông, cơm tối tương đối dễ giải quyết, Tần Luật kéo Hướng Trạch ra siêu thị mua đồ, trực tiếp đặt nồi lẩu ăn tại nha.
Hướng Trạch bê đĩa gắp thức ăn bỏ vào nồi, Tần Luật cầm di động chụp ảnh. Di động bắt lấy khung cảnh nồi lẩu đang sôi sùng sục, chụp xong Tần Luật mới nhớ tới một việc, thốt ra: “Tôi hình như chưa từng chụp ảnh chung với cậu!”
Hướng Trạch vớt đồ ăn đã chín rồi lại thả thêm vào nồi, lên tiếng: “Hình như là vậy, vậy chúng ta nhân lúc đồ ăn chưa chín chụp mấy bức?”
Tần Luật thấy hơi ngường ngượng, đi tới bên cạnh Hướng Trạch. Chuyển sang camera trước, giơ di động lên, “Màn hình nhỏ như thế này làm sao chụp đây!”
Hướng Trạch vươn tay cầm di động, choàng tay kéo Tần Luật, “Gần hơn chút nữa.” Nói xong ấn chụp liền mấy bức.
“Để tôi xem thử!” Tần Luật giành lấy di động, mở thư viện ảnh, “Không tệ lắm, ha ha.” Nhìn tấm chụp bàn ăn, Tần Luật quyết định đăng lên weibo, cũng lâu rồi chưa đăng trạng thái gì mới.
Tần Thời Minh Nguyệt: Lại tiếp một bữa lẩu tại gia ~(≧▽≦)/~ [hình ảnh]
Chưa kịp xem bình luận mới, Hướng Trạch đã gọi hỏi Tần Luật thích ăn gì, “Đừng chơi điện thoại nữa, ra đây ăn đi.” Nói xong cầm bát đã gắp đầy thức ăn đưa qua cho Tần Luật.
“Để tự tôi gắp! Anh cũng ăn đi!”
“Ừ.” Nhưng theo thói quen nhìn thấy đồ chín là gắp bỏ bát Tần Luật trước.
Hai người ăn hết một nồi lớn, Hướng Trạch ra phòng khách ngồi trên sopha xem thời sự, Tần Luật ôm máy tính ngồi bên cạnh, vừa mở weibo đã thấy một loạt bình luận và chuyển phát.
1L: Khóc-ing ~ tui cũng muốn ăn (﹃) Thèm rớt nước miếng rồi!
2L: Mùa đông ngồi nhà ăn lẩu là số dzách!
3L: Mẹ nó, có phải đôi tay đang đảo thức ăn trong nồi bị hơi nước mịt mờ che đi là công chính của Minh Nguyệt-sama khôngg = ̄ω ̄=
4L: Sama ngồi nhà ăn một mình ư?
5L: Khẳng định không phải một mình! Nếu dáng người mờ ảo trong ảnh kia là sama… thì ai là người chụp?
20L: = ̄ω ̄= Bà đây đoán chính là Vũ Mộ-sama nha ~
21L: LS Nhất định là người đó! Vũ Mộ-sama đang tiến từng bước chinh phục trái tim!
25L: Biết đâu lại là Bụi Bặm-sama và thụ-kun nhà anh ấy ^O^/
26L: Gạch tên Bụi Bặm-sama đi ╮(╯▽╰)╭ Xem chuyển phát weibo mới nhất của thụ-kun đi.
Đặt tên gì gì đó là khó nhất: Tại sao hai người lại có thể thoải mái ngồi nhà ăn lẩu! Nhìn rất ngon nha (﹃) *chảy rãi-ing* @Tần Thời Minh Nguyệt: Lại tiếp một bữa lẩu tại gia ~(≧▽≦)/~ [hình ảnh]
Tần Luật đang sung sướng đọc bình luận trên weibo thì Vũ Mộ gửi tin nhắn tới.
Vũ Mộ: →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: -_-|| Có chuyện gì?
Vũ Mộ: →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: -_-|| Mắt ông bị lé à?
Vũ Mộ: →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: ╰_╯Liếc gì mà liếc hoài!!
Vũ Mộ: Người ăn lẩu với cậu là ai →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: →_→ Mắc mớ gì tới ông!!
Vũ Mộ: Thế chắc là Khổ Đinh Trà rồi →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: = 口 = Sao biết hay quá vậy!
Vũ Mộ: Hai người thành thực rồi?
Tần Thời Minh Nguyệt: Đúng vậy.
Vũ Mộ: Mẹ nó!!! Hai người thật sự thành đôi rồi??
Tần Thời Minh Nguyệt: = = Ông kích động như vậy là làm sao?
Vũ Mộ: Chậc chậc chậc, không nghĩ tới hai tên lớn đầu như vậy rồi còn bày đặt chơi trò yêu qua mạng ←_←
Tần Thời Minh Nguyệt: Cút!!!
Vũ Mộ: Tiến triển nhanh như vậy, cẩn thật cúc hoa khó giữ nha ╮(╯▽╰)╭
Tần Thời Minh Nguyệt: Cút!!!!
Tần Luật quá mức tập trung tán gẫu, kết quả bị Hướng Trạch lén đọc hết cả.
“Anh thân với Vũ Mộ lắm sao?” Tuy trước đây từng hỏi câu này một lần, nhưng Hướng Trạch vẫn nhịn không được hỏi thêm lần nữa.
Tần Luật không hiểu ý Hướng Trạch, nhìn lại cuộc nói chuyện, trả lời: “Ừ, đã quen từ lâu, cũng gặp nhau rồi.”
“Sao không cùng anh ta tiến thêm một bước?”
Tần Luật trợn mắt khinh bỉ nhìn Hướng Trạch: “Tôi cùng Vũ Mộ chưa bao giờ có quan hệ mờ ám nhập nhằng, con người cậu ta ấy à, làm bạn thì không tệ nhưng làm người yêu thì quá tệ. Còn muốn biết gì thêm nữa, hỏi hết luôn đi.”
Hướng Trạch đưa mắt quay lại màn hình TV: “Cậu cứ chơi của cậu đi, tôi không còn vấn đề gì nữa.”
“Có chuyện gì nói đi!”
“Cậu thích tôi chứ?” Hướng Trạch phun ra câu hỏi làm như tùy ý.
Nghe thấy câu này, Tần Luật thấy mặt mình hơi nóng, “Người trưởng thành cả rồi hỏi mấy câu thích hay không thích…”
“… Cậu một câu tương tự thế cũng chưa từng nói.”
“Không thích anh thì tại sao tôi lại chấp nhận tiến tới… Ây dà! Sao anh nói nhiều thế, tôi đi hỏi chuyện tổ kịch đây!” Nói xong mở nhóm chat tổ kịch, may mà Hướng Trạch không có truy hỏi đến cùng.
Tần Thời Minh Nguyệt: = ̄ω ̄= Mọi người đang nói chuyện gì thế?
CV – Càm Ràm: ~(≧▽≦)/~ Đang nói về việc người cùng Minh Nguyệt-sama tối nay ăn lẩu là ai!! Là bạn trai sama phải không?
Kế hoạch: TvT Sama, sao anh nỡ vứt bỏ Khổ Đinh Trà-sama??
Đạo diễn: =0= Có phải là Vũ Mộ-sama không?
Hậu kỳ: ╮(╯▽╰)╭ Cũng có thể không phải là người trong giới, thụ-kun nhà Bụi Bặm-sama không phải đã bị lừa vào tay từ lâu rồi sao.
Tần Thời Minh Nguyệt: …
Kế hoạch: Cho nên người ăn chung với sama rốt cuộc là??
Tần Thời Minh Nguyệt: Khổ Đinh Trà…
Hậu kỳ: Σ( ° △ °|||)︴!
Kế hoạch: Σ( ° △ °|||)︴!!
Đạo diễn: Σ( ° △ °|||)︴!!!
Biên kịch: Σ( ° △ °|||)︴Mẹ nó, đã phát sinh chuyện gì thế, vừa mới vào đã thấy nguyên một hàng mặt kinh hoảng!
CV – Càm Ràm: Cho nên!! Hai người các anh thực sự thành thực!!! TvT Tôi lại được tiếp thêm niềm tin vào tính yêu rồi!! Thật hâm mộ!! Làm thế nào bây giờ, trái tim thủy tinh của tôi hiện đang run rẩy TOT Tui cũng muốn thoát kiếp nghìn năm đơn côi…
Tần Thời Minh Nguyệt: …Chúc cậu sớm ngày thoát kiếp cô đơn!
Hậu kỳ: Đao thụ đừng đau lòng! Chắc chắn sẽ có một tiểu công vẹn toàn đang chờ anh!
CV – Càm Ràm: ↖(^ω^)↗ Ừa!
Kế hoạch: →_→ Mấy người các anh có nhiều thời gian chat chít nhăng nhít vậy mà không ai giao âm thô là sao!!
Tần Thời Minh Nguyệt: …Thật ra tôi vừa bị mộng du đấy…
CV – Càm Ràm: ⊙﹏⊙ Tôi vừa vị rớt mạng! Hình như đường truyền không được tốt cho lắm… Thôi chào mọi người ~ vẫy tay ~
Tần Luật tắt khung chat nhìn đồng hồ, mới thế mà đã mười giờ, Hướng Trạch vẫn còn đang xem thời sự.
“Thời sự đẹp đến thế sao?”
“Sao thế? Không chơi nữa à?”
“Ngồi trên ghế sôpha hồi lâu thấy mỏi hết cả người, đi tắm xong rồi lên giường mà xem.
“Ừ, đi thôi.”
Đến khi Tần Luật tắm xong mới nghĩ tới một chuyện! Buổi tối ở đây rất lạnh, không thể bảo Hướng Trạch ra sôpha ngủ, nói không chừng mình sẽ phải cùng Hướng Trạch ngủ chung một giường, trong đầu lại nhớ tới lời nhắc của Vũ Mộ, cùng ngủ một giường chắc không có gì đâu… Tần Luật đặt máy tính lên giường, rồi nằm xuống, nhìn Hướng Trạch cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Tối nay phải làm sao bây giờ! Tuy đã xác định quan hệ, nhưng không cần tiến thêm một bước nhanh như vậy nha!
Hướng Trạch tắm xong ra ngoài, thấy Tần Luật vẫn còn duy trì bộ dáng ngồi ngơ ngẩn trước máy tính, liền mở miệng hỏi: “Không phải nói muốn xem phim ư? Thế sao không mở máy lên mà để chỏng chơ một bên thế này?”
Tần Luật giật mình hồi thần: “Không có đâu, đang chuẩn bị mở mà…”
“Rất căng thẳng sao?”
“Sao tôi lại phải căng thẳng!!”
Hướng Trạch không nói tiếp, vén chăn lên giường, rõ ràng thân thể Tần Luật chợt căng cứng. Hướng Trạch không đành lòng, trực tiếp choàng tay ôm vai Tần Luật, “Còn nói không căng thẳng, nào, thả lỏng, tôi sẽ không làm gì quá giới hạn đâu.”
“Ai… Ai căng thẳng!” Tần Luật cựa mình thoát khỏi vòng tay Hướng Trạch.
Hướng Trạch nhẹ nhàng vỗ về: “Ừ, không căng thẳng, nào, xem phim thôi. Muốn xem thể loại gì?”
“Ừm… Phim nghệ thuật đi.”
Quả thật là ngoài dự đoán của Hướng Trách, những người có tính cách như Tần Luật thường đâu có hứng thú với phim nghê thuật đâu.
Nhìn Hướng Trạch kề cà không động tay, Tần Luật chọc chọc, “Sao ngồi đờ ra thế?”
“À không, chẳng qua không nghĩ cậu thích xem thể loại này…”
“Cũng không quá hứng thú, dùng để gây buồn ngủ tốt lắm.”
Điều này thì không lạ, Hướng Trạch chọn bừa một bộ phim tình cảm nghệ thuật, sau đó tắt đèn, ôm Tần Luật ngồi trên giường xem phim.
Quả nhiên mới xem được phân nửa, mắt Tần Luật đã díp hết cả vào, ở trong lòng Hướng Trạch kiên trì hé mắt ra một khe nhỏ, Hướng Trạch nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu, khẽ nói: “Mệt thì đi ngủ đi.”
Tần Luật mơ màng “Ừ” một tiếng rồi mắt nhắm nghiền. Hướng Trạch nhìn vẻ mặt say ngủ của cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tần Luật, rồi với tay tắt máy.
Hôm sau, Tần Luật tỉnh lại phát hiện mình bị người ta ôm trọn vào lòng, ngơ ngác một lúc mới sực nhớ hôm qua Hướng Trạch tới thành phố T chơi. Hướng Trạch vẫn còn say giấc, Tần Luật thì chưa muốn ngồi dậy, tránh động đậy đánh thức Hướng Trạch. Cậu cẩn thận trở mình, vươn dài tay với lấy di động. Cho dù rất nhẹ nhàng nhưng Hướng Trạch vẫn bị tỉnh giấc, nhìn Tần Luật đang cầm di động, mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tần Luật mở di động trả lời: “Tám giờ hơn.”
Hướng Trạch kéo Tần Luật ôm vào lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Đói không… Đói thì để tôi đi mua đồ ăn sáng.”
“Không đói lắm, cũng không muốn dậy.” Vì vừa mới tỉnh nên Tần Luật ngoan ngoãn thuận theo cái ôm, “Anh chừng nào đi?”
“Buổi chiều xe chạy, ăn cơm trưa xong sẽ ra bến.”
Hướng Trạch mua vé giờ xe chạy tương đối sớm, Tần Luật quyết định cùng Hướng Trạch ra ngoài ăn cơm rồi đến thẳng bến luôn. Ngồi trong phòng chờ, Tần Luật rầu rĩ không vui, trong lòng có chút không nỡ, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài. Mỗi lần như thế này, Tần Luật vô cùng ghét cái tính cách của bản thân. Thấy Tần Luật mất hứng, Hướng Trạch cũng bồn chồn theo, kéo Tần Luật vào phòng vệ sinh.
Tần Luật không phản kháng, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Hướng Trạch lấy một cái. Hướng Trạch nắm lấy tay Tần Luật, dùng ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay Tần Luật, “Không vui sao?”
Tần Luật không ừ hử gì.
“Không nỡ?”
Mặt Tần Luật hơi đỏ, nhưng vẫn không thèm hé răng.
Tay còn lại của Hướng Trạch vuốt nhè nhẹ gò má Tần Luật, từ từ cúi đầu, má chạm má, Tần Luật rụt về sau một chút, Hướng Trạch tiếp tục sát lại gần, cụng một cái lên môi Tần Luật, thấy Tần Luật không phản kháng, lại khẽ hôn thêm cái nữa, nhưng không giống như cú chạm nhẹ rồi rời đi như lần trước mà le lưỡi liếm liếm môi cậu, Tần Luật vẫn không có phản ứng làm Hướng Trạch cảm thấy hơi thất bại, chậm rãi buông Tần Luật ra.
Lúc này Tần Luật mới ngẩng đầu nhìn lên Hướng Trạch, đầu lưỡi vô thức quẹt qua chỗ vừa bị Hướng Trạch hôn.
Hướng Trạch ghé vào tai Tần Luật thấp giọng hỏi: “Không ghét phải không?”
Tần Luật rốt cuộc có phản ứng, trừng mắt nhìn Hướng Trạch: “Anh dám hôn tôi tại phòng vệ sinh nát ở bến xe cũ này?! Sao không chọn chỗ nào lãng mạn hơn cơ chứ!”
Hướng Trạch không để ý tới ánh nhìn tức giận của Tần Luật, dù sao đối với Hướng Trạch, Tần Luật không ghét nụ hôn của mình là tốt lắm rồi: “Đừng mất hứng, khi nào có thời gian tôi lại bắt xe sang đây chơi, khi nào cậu rảnh cũng có thể sang chỗ tôi nữa mà. Hơn nữa hết năm nay, tôi mới có thể chuyển công tác sang đây.”
“Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi…”
“Ở yên thêm chút nữa đi.” Nói xong Hướng Trạch trực tiếp áp môi lên môi Tần Luật, thừa dịp Tần Luật chưa kịp khép mà vói lưỡi vào, quét sạch một vòng rồi mới buông ra.
Tần Luật đen mặt đẩy Hướng Trạch rồi ra ngoài.
Lại tiếp tục ngồi ở phòng chờ, Tần Luật cúi đầu chơi di động, không thèm bố thí cho Hướng Trạch một ánh mắt.
“Tiểu Luật, đang nhìn gì thế?”
“Đang nhìn màn hình di động.”
“…”
Thấy Hướng Trạch không nói thêm gì, Tần Luật bổ sung thêm một câu: “Lướt weibo.”
“Weibo chơi vui thế sao?”
“Ừ! Sao cậu không lập weibo?” Tần Luật ngẩng đầu nhìn Hướng Trạch.
“Không có, tôi không thường dùng mạng xã hội.”
“Về nhà lập một cái đi!”
“Được, về nhà rồi lập.”
Chưa kịp nói thêm vài câu thì đã nghe loa phóng thanh thông báo xe đã tới trạm.
Hướng Trạch đứng lên, thoáng ôm Tần Luật một chút rồi đi ra phía cửa: “Vậy tôi đi đây, bái bai.”
“Ừ, về đến nhà nhớ báo tôi một tiếng.”
Nhìn theo bóng Hướng Trạch một hồi lâu, Tần Luật mới xoay người về nhà. Căn nhà tràn ngập ấm cúng sao hôm nay quạnh quẽ thế.
Hướng Trạch bê đĩa gắp thức ăn bỏ vào nồi, Tần Luật cầm di động chụp ảnh. Di động bắt lấy khung cảnh nồi lẩu đang sôi sùng sục, chụp xong Tần Luật mới nhớ tới một việc, thốt ra: “Tôi hình như chưa từng chụp ảnh chung với cậu!”
Hướng Trạch vớt đồ ăn đã chín rồi lại thả thêm vào nồi, lên tiếng: “Hình như là vậy, vậy chúng ta nhân lúc đồ ăn chưa chín chụp mấy bức?”
Tần Luật thấy hơi ngường ngượng, đi tới bên cạnh Hướng Trạch. Chuyển sang camera trước, giơ di động lên, “Màn hình nhỏ như thế này làm sao chụp đây!”
Hướng Trạch vươn tay cầm di động, choàng tay kéo Tần Luật, “Gần hơn chút nữa.” Nói xong ấn chụp liền mấy bức.
“Để tôi xem thử!” Tần Luật giành lấy di động, mở thư viện ảnh, “Không tệ lắm, ha ha.” Nhìn tấm chụp bàn ăn, Tần Luật quyết định đăng lên weibo, cũng lâu rồi chưa đăng trạng thái gì mới.
Tần Thời Minh Nguyệt: Lại tiếp một bữa lẩu tại gia ~(≧▽≦)/~ [hình ảnh]
Chưa kịp xem bình luận mới, Hướng Trạch đã gọi hỏi Tần Luật thích ăn gì, “Đừng chơi điện thoại nữa, ra đây ăn đi.” Nói xong cầm bát đã gắp đầy thức ăn đưa qua cho Tần Luật.
“Để tự tôi gắp! Anh cũng ăn đi!”
“Ừ.” Nhưng theo thói quen nhìn thấy đồ chín là gắp bỏ bát Tần Luật trước.
Hai người ăn hết một nồi lớn, Hướng Trạch ra phòng khách ngồi trên sopha xem thời sự, Tần Luật ôm máy tính ngồi bên cạnh, vừa mở weibo đã thấy một loạt bình luận và chuyển phát.
1L: Khóc-ing ~ tui cũng muốn ăn (﹃) Thèm rớt nước miếng rồi!
2L: Mùa đông ngồi nhà ăn lẩu là số dzách!
3L: Mẹ nó, có phải đôi tay đang đảo thức ăn trong nồi bị hơi nước mịt mờ che đi là công chính của Minh Nguyệt-sama khôngg = ̄ω ̄=
4L: Sama ngồi nhà ăn một mình ư?
5L: Khẳng định không phải một mình! Nếu dáng người mờ ảo trong ảnh kia là sama… thì ai là người chụp?
20L: = ̄ω ̄= Bà đây đoán chính là Vũ Mộ-sama nha ~
21L: LS Nhất định là người đó! Vũ Mộ-sama đang tiến từng bước chinh phục trái tim!
25L: Biết đâu lại là Bụi Bặm-sama và thụ-kun nhà anh ấy ^O^/
26L: Gạch tên Bụi Bặm-sama đi ╮(╯▽╰)╭ Xem chuyển phát weibo mới nhất của thụ-kun đi.
Đặt tên gì gì đó là khó nhất: Tại sao hai người lại có thể thoải mái ngồi nhà ăn lẩu! Nhìn rất ngon nha (﹃) *chảy rãi-ing* @Tần Thời Minh Nguyệt: Lại tiếp một bữa lẩu tại gia ~(≧▽≦)/~ [hình ảnh]
Tần Luật đang sung sướng đọc bình luận trên weibo thì Vũ Mộ gửi tin nhắn tới.
Vũ Mộ: →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: -_-|| Có chuyện gì?
Vũ Mộ: →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: -_-|| Mắt ông bị lé à?
Vũ Mộ: →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: ╰_╯Liếc gì mà liếc hoài!!
Vũ Mộ: Người ăn lẩu với cậu là ai →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: →_→ Mắc mớ gì tới ông!!
Vũ Mộ: Thế chắc là Khổ Đinh Trà rồi →_→
Tần Thời Minh Nguyệt: = 口 = Sao biết hay quá vậy!
Vũ Mộ: Hai người thành thực rồi?
Tần Thời Minh Nguyệt: Đúng vậy.
Vũ Mộ: Mẹ nó!!! Hai người thật sự thành đôi rồi??
Tần Thời Minh Nguyệt: = = Ông kích động như vậy là làm sao?
Vũ Mộ: Chậc chậc chậc, không nghĩ tới hai tên lớn đầu như vậy rồi còn bày đặt chơi trò yêu qua mạng ←_←
Tần Thời Minh Nguyệt: Cút!!!
Vũ Mộ: Tiến triển nhanh như vậy, cẩn thật cúc hoa khó giữ nha ╮(╯▽╰)╭
Tần Thời Minh Nguyệt: Cút!!!!
Tần Luật quá mức tập trung tán gẫu, kết quả bị Hướng Trạch lén đọc hết cả.
“Anh thân với Vũ Mộ lắm sao?” Tuy trước đây từng hỏi câu này một lần, nhưng Hướng Trạch vẫn nhịn không được hỏi thêm lần nữa.
Tần Luật không hiểu ý Hướng Trạch, nhìn lại cuộc nói chuyện, trả lời: “Ừ, đã quen từ lâu, cũng gặp nhau rồi.”
“Sao không cùng anh ta tiến thêm một bước?”
Tần Luật trợn mắt khinh bỉ nhìn Hướng Trạch: “Tôi cùng Vũ Mộ chưa bao giờ có quan hệ mờ ám nhập nhằng, con người cậu ta ấy à, làm bạn thì không tệ nhưng làm người yêu thì quá tệ. Còn muốn biết gì thêm nữa, hỏi hết luôn đi.”
Hướng Trạch đưa mắt quay lại màn hình TV: “Cậu cứ chơi của cậu đi, tôi không còn vấn đề gì nữa.”
“Có chuyện gì nói đi!”
“Cậu thích tôi chứ?” Hướng Trạch phun ra câu hỏi làm như tùy ý.
Nghe thấy câu này, Tần Luật thấy mặt mình hơi nóng, “Người trưởng thành cả rồi hỏi mấy câu thích hay không thích…”
“… Cậu một câu tương tự thế cũng chưa từng nói.”
“Không thích anh thì tại sao tôi lại chấp nhận tiến tới… Ây dà! Sao anh nói nhiều thế, tôi đi hỏi chuyện tổ kịch đây!” Nói xong mở nhóm chat tổ kịch, may mà Hướng Trạch không có truy hỏi đến cùng.
Tần Thời Minh Nguyệt: = ̄ω ̄= Mọi người đang nói chuyện gì thế?
CV – Càm Ràm: ~(≧▽≦)/~ Đang nói về việc người cùng Minh Nguyệt-sama tối nay ăn lẩu là ai!! Là bạn trai sama phải không?
Kế hoạch: TvT Sama, sao anh nỡ vứt bỏ Khổ Đinh Trà-sama??
Đạo diễn: =0= Có phải là Vũ Mộ-sama không?
Hậu kỳ: ╮(╯▽╰)╭ Cũng có thể không phải là người trong giới, thụ-kun nhà Bụi Bặm-sama không phải đã bị lừa vào tay từ lâu rồi sao.
Tần Thời Minh Nguyệt: …
Kế hoạch: Cho nên người ăn chung với sama rốt cuộc là??
Tần Thời Minh Nguyệt: Khổ Đinh Trà…
Hậu kỳ: Σ( ° △ °|||)︴!
Kế hoạch: Σ( ° △ °|||)︴!!
Đạo diễn: Σ( ° △ °|||)︴!!!
Biên kịch: Σ( ° △ °|||)︴Mẹ nó, đã phát sinh chuyện gì thế, vừa mới vào đã thấy nguyên một hàng mặt kinh hoảng!
CV – Càm Ràm: Cho nên!! Hai người các anh thực sự thành thực!!! TvT Tôi lại được tiếp thêm niềm tin vào tính yêu rồi!! Thật hâm mộ!! Làm thế nào bây giờ, trái tim thủy tinh của tôi hiện đang run rẩy TOT Tui cũng muốn thoát kiếp nghìn năm đơn côi…
Tần Thời Minh Nguyệt: …Chúc cậu sớm ngày thoát kiếp cô đơn!
Hậu kỳ: Đao thụ đừng đau lòng! Chắc chắn sẽ có một tiểu công vẹn toàn đang chờ anh!
CV – Càm Ràm: ↖(^ω^)↗ Ừa!
Kế hoạch: →_→ Mấy người các anh có nhiều thời gian chat chít nhăng nhít vậy mà không ai giao âm thô là sao!!
Tần Thời Minh Nguyệt: …Thật ra tôi vừa bị mộng du đấy…
CV – Càm Ràm: ⊙﹏⊙ Tôi vừa vị rớt mạng! Hình như đường truyền không được tốt cho lắm… Thôi chào mọi người ~ vẫy tay ~
Tần Luật tắt khung chat nhìn đồng hồ, mới thế mà đã mười giờ, Hướng Trạch vẫn còn đang xem thời sự.
“Thời sự đẹp đến thế sao?”
“Sao thế? Không chơi nữa à?”
“Ngồi trên ghế sôpha hồi lâu thấy mỏi hết cả người, đi tắm xong rồi lên giường mà xem.
“Ừ, đi thôi.”
Đến khi Tần Luật tắm xong mới nghĩ tới một chuyện! Buổi tối ở đây rất lạnh, không thể bảo Hướng Trạch ra sôpha ngủ, nói không chừng mình sẽ phải cùng Hướng Trạch ngủ chung một giường, trong đầu lại nhớ tới lời nhắc của Vũ Mộ, cùng ngủ một giường chắc không có gì đâu… Tần Luật đặt máy tính lên giường, rồi nằm xuống, nhìn Hướng Trạch cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Tối nay phải làm sao bây giờ! Tuy đã xác định quan hệ, nhưng không cần tiến thêm một bước nhanh như vậy nha!
Hướng Trạch tắm xong ra ngoài, thấy Tần Luật vẫn còn duy trì bộ dáng ngồi ngơ ngẩn trước máy tính, liền mở miệng hỏi: “Không phải nói muốn xem phim ư? Thế sao không mở máy lên mà để chỏng chơ một bên thế này?”
Tần Luật giật mình hồi thần: “Không có đâu, đang chuẩn bị mở mà…”
“Rất căng thẳng sao?”
“Sao tôi lại phải căng thẳng!!”
Hướng Trạch không nói tiếp, vén chăn lên giường, rõ ràng thân thể Tần Luật chợt căng cứng. Hướng Trạch không đành lòng, trực tiếp choàng tay ôm vai Tần Luật, “Còn nói không căng thẳng, nào, thả lỏng, tôi sẽ không làm gì quá giới hạn đâu.”
“Ai… Ai căng thẳng!” Tần Luật cựa mình thoát khỏi vòng tay Hướng Trạch.
Hướng Trạch nhẹ nhàng vỗ về: “Ừ, không căng thẳng, nào, xem phim thôi. Muốn xem thể loại gì?”
“Ừm… Phim nghệ thuật đi.”
Quả thật là ngoài dự đoán của Hướng Trách, những người có tính cách như Tần Luật thường đâu có hứng thú với phim nghê thuật đâu.
Nhìn Hướng Trạch kề cà không động tay, Tần Luật chọc chọc, “Sao ngồi đờ ra thế?”
“À không, chẳng qua không nghĩ cậu thích xem thể loại này…”
“Cũng không quá hứng thú, dùng để gây buồn ngủ tốt lắm.”
Điều này thì không lạ, Hướng Trạch chọn bừa một bộ phim tình cảm nghệ thuật, sau đó tắt đèn, ôm Tần Luật ngồi trên giường xem phim.
Quả nhiên mới xem được phân nửa, mắt Tần Luật đã díp hết cả vào, ở trong lòng Hướng Trạch kiên trì hé mắt ra một khe nhỏ, Hướng Trạch nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu, khẽ nói: “Mệt thì đi ngủ đi.”
Tần Luật mơ màng “Ừ” một tiếng rồi mắt nhắm nghiền. Hướng Trạch nhìn vẻ mặt say ngủ của cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tần Luật, rồi với tay tắt máy.
Hôm sau, Tần Luật tỉnh lại phát hiện mình bị người ta ôm trọn vào lòng, ngơ ngác một lúc mới sực nhớ hôm qua Hướng Trạch tới thành phố T chơi. Hướng Trạch vẫn còn say giấc, Tần Luật thì chưa muốn ngồi dậy, tránh động đậy đánh thức Hướng Trạch. Cậu cẩn thận trở mình, vươn dài tay với lấy di động. Cho dù rất nhẹ nhàng nhưng Hướng Trạch vẫn bị tỉnh giấc, nhìn Tần Luật đang cầm di động, mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tần Luật mở di động trả lời: “Tám giờ hơn.”
Hướng Trạch kéo Tần Luật ôm vào lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Đói không… Đói thì để tôi đi mua đồ ăn sáng.”
“Không đói lắm, cũng không muốn dậy.” Vì vừa mới tỉnh nên Tần Luật ngoan ngoãn thuận theo cái ôm, “Anh chừng nào đi?”
“Buổi chiều xe chạy, ăn cơm trưa xong sẽ ra bến.”
Hướng Trạch mua vé giờ xe chạy tương đối sớm, Tần Luật quyết định cùng Hướng Trạch ra ngoài ăn cơm rồi đến thẳng bến luôn. Ngồi trong phòng chờ, Tần Luật rầu rĩ không vui, trong lòng có chút không nỡ, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài. Mỗi lần như thế này, Tần Luật vô cùng ghét cái tính cách của bản thân. Thấy Tần Luật mất hứng, Hướng Trạch cũng bồn chồn theo, kéo Tần Luật vào phòng vệ sinh.
Tần Luật không phản kháng, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Hướng Trạch lấy một cái. Hướng Trạch nắm lấy tay Tần Luật, dùng ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay Tần Luật, “Không vui sao?”
Tần Luật không ừ hử gì.
“Không nỡ?”
Mặt Tần Luật hơi đỏ, nhưng vẫn không thèm hé răng.
Tay còn lại của Hướng Trạch vuốt nhè nhẹ gò má Tần Luật, từ từ cúi đầu, má chạm má, Tần Luật rụt về sau một chút, Hướng Trạch tiếp tục sát lại gần, cụng một cái lên môi Tần Luật, thấy Tần Luật không phản kháng, lại khẽ hôn thêm cái nữa, nhưng không giống như cú chạm nhẹ rồi rời đi như lần trước mà le lưỡi liếm liếm môi cậu, Tần Luật vẫn không có phản ứng làm Hướng Trạch cảm thấy hơi thất bại, chậm rãi buông Tần Luật ra.
Lúc này Tần Luật mới ngẩng đầu nhìn lên Hướng Trạch, đầu lưỡi vô thức quẹt qua chỗ vừa bị Hướng Trạch hôn.
Hướng Trạch ghé vào tai Tần Luật thấp giọng hỏi: “Không ghét phải không?”
Tần Luật rốt cuộc có phản ứng, trừng mắt nhìn Hướng Trạch: “Anh dám hôn tôi tại phòng vệ sinh nát ở bến xe cũ này?! Sao không chọn chỗ nào lãng mạn hơn cơ chứ!”
Hướng Trạch không để ý tới ánh nhìn tức giận của Tần Luật, dù sao đối với Hướng Trạch, Tần Luật không ghét nụ hôn của mình là tốt lắm rồi: “Đừng mất hứng, khi nào có thời gian tôi lại bắt xe sang đây chơi, khi nào cậu rảnh cũng có thể sang chỗ tôi nữa mà. Hơn nữa hết năm nay, tôi mới có thể chuyển công tác sang đây.”
“Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi…”
“Ở yên thêm chút nữa đi.” Nói xong Hướng Trạch trực tiếp áp môi lên môi Tần Luật, thừa dịp Tần Luật chưa kịp khép mà vói lưỡi vào, quét sạch một vòng rồi mới buông ra.
Tần Luật đen mặt đẩy Hướng Trạch rồi ra ngoài.
Lại tiếp tục ngồi ở phòng chờ, Tần Luật cúi đầu chơi di động, không thèm bố thí cho Hướng Trạch một ánh mắt.
“Tiểu Luật, đang nhìn gì thế?”
“Đang nhìn màn hình di động.”
“…”
Thấy Hướng Trạch không nói thêm gì, Tần Luật bổ sung thêm một câu: “Lướt weibo.”
“Weibo chơi vui thế sao?”
“Ừ! Sao cậu không lập weibo?” Tần Luật ngẩng đầu nhìn Hướng Trạch.
“Không có, tôi không thường dùng mạng xã hội.”
“Về nhà lập một cái đi!”
“Được, về nhà rồi lập.”
Chưa kịp nói thêm vài câu thì đã nghe loa phóng thanh thông báo xe đã tới trạm.
Hướng Trạch đứng lên, thoáng ôm Tần Luật một chút rồi đi ra phía cửa: “Vậy tôi đi đây, bái bai.”
“Ừ, về đến nhà nhớ báo tôi một tiếng.”
Nhìn theo bóng Hướng Trạch một hồi lâu, Tần Luật mới xoay người về nhà. Căn nhà tràn ngập ấm cúng sao hôm nay quạnh quẽ thế.