Mặt trời ngã về tây, ráng chiều đỏ rực. Tà dương vẫn còn lưu lại trên đỉnh Nhạc Lộc sơn, sương chiều bao phủ mọi ngóc ngách trong Trường Sa thành. Phía trước Đề đốc phủ là một con thạch sư đang há to miệng, như muốn nuốt chửng tất cả khách bộ hành. Đêm nay, trước phủ môn được giới bị thật nghiêm ngặt. Ngoại trừ bọn binh sĩ gác cổng, bọn thân binh của Bảo đề đốc cũng được phái đến đứng gác khắp nơi, vẻ mặt tên nào cũng lộ vẻ băn khoăn. Bọn tổng binh và du kích vội vàng vào phủ báo tin rồi cũng vội vàng chạy đi với diện sắc sợ hãi. Đại binh của Thái Bình quân áp sát, xem tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn. Tình thế càng khẩn trương, Bảo Khởi Báo càng châm thuốc liên tục. Lúc này, hắn vừa mồi xong tẩu thuốc, mắt lim dim lộ vẻ khoan khoái. Tên hầu cận vừa dâng lên cống phẩm "Kì thương" của Động Đình Quân Sơn, hắn ực vào một hơi. Thiên tổng Duẫn Sanh rón rén bước đến gần, kề sát tai hắn báo cáo tin tức. Bảo Khởi Báo sắc mặt lập tức biến đổi, chung trà bằng sứ trong tay rớt xuống, nước trà bắn tung tóe khắp cả mặt đất: "Không thấy Tống Chánh Khanh thật sao?" Hắn hung dữ hỏi Duẫn Sanh.
"Tị chức đến Tam Tương võ quán thăm dò, bọn quán đinh nói tối qua hắn vội vàng trở về võ quán, bảo tráng đinh ra ngoài hết, đóng cửa nội đường, chỉ còn một mình ở bên trong. Sau đó bọn chúng đi vào để báo cáo thì không còn thấy hắn đâu cả. Hôm nay hắn chẳng về võ quán, rồi cũng không đến đây để báo cáo tin tức. Theo thiển ý của tị chức, tên này có khả năng phản bội lại chúng ta... một..."
"Nói bậy! Tống Chánh Khanh vốn có dã tâm thay thế Tiếu Trường Đình lên làm quán chủ của Tam Tương võ quán. Lần này hắn đã ba lần bắn tin cho ta hay nên mới khiến Tiếu Trường Đình trúng độc châm mà mất mạng. Tiếu Chi trúng mai phục thụ thương, hắn chẳng gặp một người nào trong Thiên Địa Hội cả."
"Vậy theo ý của đại nhân thì..." Duẫn Sanh cười nịnh hỏi.
Bảo Khởi Báo sắc mặt trầm xuống:
"Chỉ sợ Tống Chánh Khanh đã rơi vào tay bọn người Thiên Địa Hội."
Lúc này, thị vệ La Hán Trùng vừa rít xong tẩu thuốc, khói thuốc bay lên cao, thở phì phì nói:
"Tên cừu non Tống Chánh Khanh bị bọn chúng giết chết cũng đáng đời! Tối qua tại bến đò Linh Quan, nếu không phải hắn đột nhiên xuất thủ, thì nàng Tiếu Chi đã rơi vào tay ta rồi."
Bảo Khởi Báo đưa tay vò đầu, khinh thường nói: "La đại nhân, ngươi có bắt được Tiếu Chi cũng vô dụng thôi, ngươi có chắc cô ta mang chiếc hộp đến bến đò Linh Quan không? Chỉ sợ bọn Phương Cảnh Thu đã mang ra khỏi thành từ sớm."
"Không phải đâu!" Duẫn Sanh dè dặt nói: "Theo tin tức từ gián điệp nằm vùng ở Thanh Ưng Bang của chúng ta đưa tin, Phương Cảnh Thu cho Tống Phúc hay, bảo tối nay gã dẫn người đến cửa nam Văn miếu nhận hàng. Phương Cảnh Thu cùng Tống Phúc đã giao dịch với nhau, Tống Phúc sẽ mang hàng đến Khai Phong."
"Ngu!" Bảo Khởi Báo cắt ngang lời Duẫn Sanh:
"Đó chẳng qua là thủ thuật che mắt của Phương Cảnh Thu mà thôi, hắn cố tình đưa chiếc hộp cho Tống Phúc là để chuyên tâm chuyên ý đối phó với bọn ta."
"Phải, phải, đại nhân cao kiến, đại nhân cao kiến!" Duẫn Sanh vội vàng mồi thuốc cho Bảo Khởi Báo, cười nịnh:
"Đại nhân nhìn rõ mọi việc, thần cơ diệu toán, tị chức tự thẹn chẳng bằng."
Bảo Khởi Báo đắc ý vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Phương Cảnh Thu tính để cho nội gián tại Thanh Ưng Bang của chúng ta biết hắn ước hẹn với Tống Phúc nhận hàng tại phía nam Văn miếu, thực ra chỉ là kế giương đông kích tây mà thôi. Hắn tính rằng bọn ta sẽ kéo đến nơi đó và sẽ giao đấu cùng bọn Thanh Ưng Bang. Xem ra tối nay bọn chúng sẽ mang hộp rời khỏi thành. Hiện tại cổng thành phía nam vẫn chưa đóng, bọn chúng nhất định sẽ chạy đến bức tường sau Thiên Tâm các. Lại phiền La đại nhân tối nay phải vất vả một chuyến."
La Hán Trùng nhảy xuống giường, ôm quyền nói: "Bảo đại nhân sao lại nói vậy? Quân lệnh như sơn, tị chức nào dám không tuân lời. Tối nay chỉ cần Tiếu Chi xuất hiện tại đó, tị chức quyết chẳng để xống cô ta, thỉnh đại nhân chờ tin vui. Cáo từ!" Nói xong, hắn chắp tay cáo từ, quay người bước nhanh.
Nhìn theo sau lưng La Hán Trùng, Bảo Khởi Báo cười âm hiểm:
"Hừ! Ngươi tưởng cướp được đầu công à!" Hắn quay lại nói với Duẫn Sanh:
"Lập tức truyền cho Vương, Trương hai người mang theo thân binh trong phủ ngầm theo La thị vệ, mang nhiều cung tên, chờ lệnh ta mà hành sự."
"Vâng!" Duẫn Sanh định xoay người vọt đi.
"Chậm đã!" Bảo Khởi Báo thuận tay cầm lấy lệnh tiễn hình tam giác giao cho Duẫn Sanh: "Chọn một đội nhân mã đến phía nam Văn miếu mai phục."
"Phía nam Văn miếu?"
Bảo Khởi Báo hiếng mắt, trên khuôn mặt xuơng xẩu lộ ra nụ cười gian giảo: "Bắt bọn Thanh Ưng Bang Tống Phúc về quy án, không được thất bại!"
"Vâng, tị chức đã rõ!"
° ° °
"Meo!" Trong bóng đêm vang lên tiếng mèo kêu. Ngay lập tức một đoàn người từ cửa huyệt của Yến gia đi tới, bọn họ hết người này đến người kia, cong lưng cúi xuống, nhẹ nhàng bước đến bức tường phía sau Thiên Tâm Các.
Phương Cảnh Thu và Chu Thiên Minh ở trong nhóm người đó. Bọn họ vô cùng lo lắng vì bức tường này một khi xây xong sẽ bao bọc hết Trường Sa thành, khiến cho việc chiếm lấy nó của Thái Bình quân vô cùng bất lợi. Mặt khác, Tiếu Trường Đình đã xả thân bảo vệ lấy chiếc hộp, tin tức trong đó có liên quan đến sự thành bại của Thái Bình quân, nhất định phải mang ra khỏi thành cho bằng được. Tối nay, chỉ cần xuất thành thuận lợi, đến được Diệu Cao phong thì sẽ có Tiểu Lục Tử của Thiên Địa Hội tiếp ứng.
Tống Chánh Khanh hai tay trói chặt, bị kèm cặp giữa đoàn người. Mũi đao của Tiếu Chi kề sát lưng hắn. Ban ngày, hắn bị Phương Cảnh Thu mang đến Đấu Lạp Các, Tiếu Chi sau khi hỏi rõ nguyên nhân hắn phản bội thì vô cùng giận dữ, lập tức muốn giết chết hắn ngay, chỉ vì cần lưu hắn lại làm nhân chứng nên mới thôi.
Mọi người đi đến hậu tường Thiên Tâm Các được một đoạn. Chu Thiên Minh bảo mọi người núp vào nơi tối, sau đó cùng Phương cảnh Thu nhảy đến góc tường, chỉ thấy phía xa xa có một ngọn lửa đảo qua đảo lại, lúc sáng lúc tối, hiển nhiên đó là bọn Thanh binh đi tuần tra, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết tối nay Trường Sa thành canh gác cẩn mật như thế nào rồi.
"Meo" trên bờ tường vang lên tiếng mèo kêu. Chu Thiên Minh tay cầm chuôi kiếm ứng tiếng đáp lời, kế đó một đạo nhân ảnh từ trên tường phóng xuống. Người mới đến bước nhanh lên phía trước, chào Chu Thiên Minh rồi nói:
"Tiểu Lục Tử tham kiến thiếu đà chủ."
Phương Cảnh Thu vội vã chen ra phía trước hỏi:
"Tình hình trên ụ thành như thế nào rồi?"
"Phương nhị gia yên lòng, tất cả đều được sắp xếo thõa đáng, những người nghi ngờ đều đã thu thập xong, phía trên ụ thành toàn là huynh đệ một nhà, thỉnh người quá quan!"
Chu Thiên Minh quay về phía sau khoát tay, Tiếu Chi dẫn Tống Chánh Khanh đi đến ụ tường, để đề phòng hắn hô hoán, cô đã dùng vải nhét chặt miệng hắn lại.
Tiểu Lục Tử cùng hai vị huynh đệ sớm đã chuẩn bị sẵn Ngũ Trảo Kim Câu treo tại tường thành, đầu dây thòng xuống dưới. Chu Thiên Minh quan sát chẳng thấy bóng dáng của một tên lính canh nào bèn hạ lệnh: "Hạ!" Chàng lập tức nắm lấy dây thừng, nhanh chóng leo xuống bờ hào quanh thành. Kế đó, Lý Long, biệt hiệu là "Khất Cái" thả dây xuống. Đến lượt Tống Chánh Khanh, hắn ngọ ngoạy thối lui, định mở miệng kêu, Tiếu Chi quát khẽ: "Cấm la! Làm động là ta sẽ giết ngươi!" Cô kề đao sát yết hầu của Tống Chánh Khanh khiến sắc mặt hắn trắng bệch, chẳng dám hó hé chi nữa. Tiếu Chi giắt đao vào hông, cầm lấy sợi dây do Phương Cảnh Thu đưa, chuẩn bị mang Tống Chánh Khanh lên bờ thành.
Đột nhiên, trên ụ thành phía tây có tiếng quát:
"Ai?" Kế đó, tiếng bước chân vang lên ầm ĩ: "Mẹ nó, bộ mù à! La đại nhân đích thân tuần tra đó."
Mọi người đều cả kinh. Tiểu Lục Tử vội vàng hạ dây thừng xuống:
"Đừng sợ! Trước tiên hãy đến Tiếu doanh trại tránh một chút, tôi đi ứng phó." Lời còn chưa dứt, Tống Chánh Khanh nào bỏ qua cơ hội quý báu này, hắn nhoài người một cái, hất mạnh vai, ra chiêu "Hoà thượng chàng chung" đánh vào ngực Tiếu Chi. Tiếu Chi nghe La Hán Trùng đang đi kiểm tra trạm gác thì vô cùng lo sợ, chẳng thể ngờ Tống Chánh Khanh vùng vai húc vào ngực, mắt nổ đom đóm, người lảo đảo té về phía sau. Phương Cảnh Thu thấy Tống Chánh Khanh làm loạn liền vội vàng rút kiếm, chẳng ngờ Tiếu Chi bị Tống Chánh Khanh hất té xuống ngay mũi kiếm nên phải thu kiếm ngay lập tức, đưa tay giữ lấy Tiếu Chi. Tống Chánh Khanh lăn người xuống dốc, vận nội công bẻ đứt dây thừng, rồi rút vải ra khỏi miệng, kêu lớn:
"La đại nhân mau bắt tặc tử! Tiếu Chi ở đây nè..."
Ngay lập tức, tiếng đồng la vang lên tứ phía, tiếng la hét không ngừng vang lên. Bọn Thanh binh giơ cao đèn lồng, đuốc, vội vàng chạy đến ụ thành. Tiểu Lục tử thấy vậy bèn giậm chân: "Phì! Cẩu tặc tử, ta sẽ liều mạng với ngươi! Các huynh đệ đi theo ta. Phương nhị gia, các người đi mau!"
Tiếu Chi tỉnh lại, cầm kiếm lên định truy sát Tống Chánh Khanh đang lăn dưới đất. Phương Cảnh Thu nắm lấy tay cô, nói:
"Hộ tống chiếc hộp quan trọng hơn, đi mau!" Tiếu Chi khẽ sờ vào chiếc hộp bên hông, gật đầu, chụp lấy dây thừng leo xuống thành. Lúc này, Tiểu Lục Tử từ phía bên kia gào khản cả cổ:
"Phương nhị gia mau chạy đi! Nhanh! Các huynh đệ, giết, giết!"
Phương Cảnh Thu quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Lục Tử người đầy máu, bị chừng mười tên binh sĩ bức thoái đến ụ thành. Phương Cảnh Thu vung tay, hai mũi kim tiêu bay ra, đnáh gục hai tên Thanh binh. Tiểu Lục Tử thấy Phương Cảnh Thu đứng ngoài trợ chiến, trừng mắt quát:
"Còn không mau ngã xuống!" Đại đao trong tay dũng cảm đánh về bọn Thanh binh:
"Đến đây đi tiểu tử! Các ngươi muốn lấy mệnh của Lục gia ư? Không dễ dàng đâu! Cút con bà mày đi! Phương nhị gia mau chạy đi!"
Phương Cảnh Thu thấy hai phía tả hữu Thanh binh tuôn ra ào ạt, gã nuốt lệ, đưa mắt nhìn Tiểu Lục Tử lần cuối đang khổ chiến giữa vòng vây Thanh binh, nghẹn ngào kêu lên:
"Hảo huynh đệ..." Lòng gã vô cùng đau đớn, tay nắm lấy dây vọt ra ngoài.
Phương Cảnh Thu vừa mới nhảy xuống được một nửa thì đã nghe âm thanh đau đớn của Tiểu Lục Tử từ trên đầu thành vọng xuống.
Gã biết Tiểu Lục Tử quả bất địch chúng, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Đột nhiên, dây thừng đã bị bọn Thanh binh chặt đứt. Phương Cảnh Thu nhất thời chưa phát giác, lập tức bị rớt xuống đất nghe "ầm" một tiếng, toàn thân đau nhức, gã gắng gượng đứng dậy. Lúc này Tiếu Chi và Chu Thiên Minh chạy đến đỡ lấy Phương Cảnh Thu. Tiếu Chi vội vàng hỏi:
"Đại sư huynh, huynh có bị thương không?"
Phương Cảnh Thu lắc đầu đáp:
"Không có gì!"
Gã đẩy sư muội ra, vừa mới đi được một bước thì đã run rẩy ngã sóng xoài xuống đất. Chu Thiên Minh thấy sắc mặt Phương Cảnh Thu trắng bệch và hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi thì biết rằng thương thế gã không nhẹ, lòng vô cùng lo lắng.
Lúc này, trên con đường lớn của thành ngoại lại xuất hiện hai hàng lửa đang tiến về bọn họ, nghe văng vẳng có tiếng vó ngựa vọng lại.
Phương Cảnh Thu quay sang nói với bọn Chu Thiên Minh:
"Đừng lo cho đệ, các huynh cứ đi trước, nhất định phải mang chiếc hộp đến nơi!"
"Khất cái" cầm trong tay thanh "Đả cẩu bổng" nói:
"Thiếu đà chủ, ta cùng huynh đệ Lý Long chia ra hai phía để dụ bọn Thanh binh. Người hãy cùng Tiếu cô nương hộ tống Phương nhị gia chạy mau!"
Chu Thiên Minh hiểu rõ tình thế hiện giờ, nếu như không quyết định dứt khoát thì bao công lao kể như bỏ sông bỏ biển. Chàng gật gật đầu với "Khất cái", dặn dò:
"Các người nên cẩn thận!" Kế đó quay sang Tiếu Chi hội ý, bất kể Phương Cảnh Thu có đồng ý hay không cũng dẫn gã đi.
Mặt trời ngã về tây, ráng chiều đỏ rực. Tà dương vẫn còn lưu lại trên đỉnh Nhạc Lộc sơn, sương chiều bao phủ mọi ngóc ngách trong Trường Sa thành. Phía trước Đề đốc phủ là một con thạch sư đang há to miệng, như muốn nuốt chửng tất cả khách bộ hành. Đêm nay, trước phủ môn được giới bị thật nghiêm ngặt. Ngoại trừ bọn binh sĩ gác cổng, bọn thân binh của Bảo đề đốc cũng được phái đến đứng gác khắp nơi, vẻ mặt tên nào cũng lộ vẻ băn khoăn. Bọn tổng binh và du kích vội vàng vào phủ báo tin rồi cũng vội vàng chạy đi với diện sắc sợ hãi. Đại binh của Thái Bình quân áp sát, xem tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn. Tình thế càng khẩn trương, Bảo Khởi Báo càng châm thuốc liên tục. Lúc này, hắn vừa mồi xong tẩu thuốc, mắt lim dim lộ vẻ khoan khoái. Tên hầu cận vừa dâng lên cống phẩm "Kì thương" của Động Đình Quân Sơn, hắn ực vào một hơi. Thiên tổng Duẫn Sanh rón rén bước đến gần, kề sát tai hắn báo cáo tin tức. Bảo Khởi Báo sắc mặt lập tức biến đổi, chung trà bằng sứ trong tay rớt xuống, nước trà bắn tung tóe khắp cả mặt đất: "Không thấy Tống Chánh Khanh thật sao?" Hắn hung dữ hỏi Duẫn Sanh.
"Tị chức đến Tam Tương võ quán thăm dò, bọn quán đinh nói tối qua hắn vội vàng trở về võ quán, bảo tráng đinh ra ngoài hết, đóng cửa nội đường, chỉ còn một mình ở bên trong. Sau đó bọn chúng đi vào để báo cáo thì không còn thấy hắn đâu cả. Hôm nay hắn chẳng về võ quán, rồi cũng không đến đây để báo cáo tin tức. Theo thiển ý của tị chức, tên này có khả năng phản bội lại chúng ta... một..."
"Nói bậy! Tống Chánh Khanh vốn có dã tâm thay thế Tiếu Trường Đình lên làm quán chủ của Tam Tương võ quán. Lần này hắn đã ba lần bắn tin cho ta hay nên mới khiến Tiếu Trường Đình trúng độc châm mà mất mạng. Tiếu Chi trúng mai phục thụ thương, hắn chẳng gặp một người nào trong Thiên Địa Hội cả."
"Vậy theo ý của đại nhân thì..." Duẫn Sanh cười nịnh hỏi.
Bảo Khởi Báo sắc mặt trầm xuống:
"Chỉ sợ Tống Chánh Khanh đã rơi vào tay bọn người Thiên Địa Hội."
Lúc này, thị vệ La Hán Trùng vừa rít xong tẩu thuốc, khói thuốc bay lên cao, thở phì phì nói:
"Tên cừu non Tống Chánh Khanh bị bọn chúng giết chết cũng đáng đời! Tối qua tại bến đò Linh Quan, nếu không phải hắn đột nhiên xuất thủ, thì nàng Tiếu Chi đã rơi vào tay ta rồi."
Bảo Khởi Báo đưa tay vò đầu, khinh thường nói: "La đại nhân, ngươi có bắt được Tiếu Chi cũng vô dụng thôi, ngươi có chắc cô ta mang chiếc hộp đến bến đò Linh Quan không? Chỉ sợ bọn Phương Cảnh Thu đã mang ra khỏi thành từ sớm."
"Không phải đâu!" Duẫn Sanh dè dặt nói: "Theo tin tức từ gián điệp nằm vùng ở Thanh Ưng Bang của chúng ta đưa tin, Phương Cảnh Thu cho Tống Phúc hay, bảo tối nay gã dẫn người đến cửa nam Văn miếu nhận hàng. Phương Cảnh Thu cùng Tống Phúc đã giao dịch với nhau, Tống Phúc sẽ mang hàng đến Khai Phong."
"Ngu!" Bảo Khởi Báo cắt ngang lời Duẫn Sanh:
"Đó chẳng qua là thủ thuật che mắt của Phương Cảnh Thu mà thôi, hắn cố tình đưa chiếc hộp cho Tống Phúc là để chuyên tâm chuyên ý đối phó với bọn ta."
"Phải, phải, đại nhân cao kiến, đại nhân cao kiến!" Duẫn Sanh vội vàng mồi thuốc cho Bảo Khởi Báo, cười nịnh:
"Đại nhân nhìn rõ mọi việc, thần cơ diệu toán, tị chức tự thẹn chẳng bằng."
Bảo Khởi Báo đắc ý vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Phương Cảnh Thu tính để cho nội gián tại Thanh Ưng Bang của chúng ta biết hắn ước hẹn với Tống Phúc nhận hàng tại phía nam Văn miếu, thực ra chỉ là kế giương đông kích tây mà thôi. Hắn tính rằng bọn ta sẽ kéo đến nơi đó và sẽ giao đấu cùng bọn Thanh Ưng Bang. Xem ra tối nay bọn chúng sẽ mang hộp rời khỏi thành. Hiện tại cổng thành phía nam vẫn chưa đóng, bọn chúng nhất định sẽ chạy đến bức tường sau Thiên Tâm các. Lại phiền La đại nhân tối nay phải vất vả một chuyến."
La Hán Trùng nhảy xuống giường, ôm quyền nói: "Bảo đại nhân sao lại nói vậy? Quân lệnh như sơn, tị chức nào dám không tuân lời. Tối nay chỉ cần Tiếu Chi xuất hiện tại đó, tị chức quyết chẳng để xống cô ta, thỉnh đại nhân chờ tin vui. Cáo từ!" Nói xong, hắn chắp tay cáo từ, quay người bước nhanh.
Nhìn theo sau lưng La Hán Trùng, Bảo Khởi Báo cười âm hiểm:
"Hừ! Ngươi tưởng cướp được đầu công à!" Hắn quay lại nói với Duẫn Sanh:
"Lập tức truyền cho Vương, Trương hai người mang theo thân binh trong phủ ngầm theo La thị vệ, mang nhiều cung tên, chờ lệnh ta mà hành sự."
"Vâng!" Duẫn Sanh định xoay người vọt đi.
"Chậm đã!" Bảo Khởi Báo thuận tay cầm lấy lệnh tiễn hình tam giác giao cho Duẫn Sanh: "Chọn một đội nhân mã đến phía nam Văn miếu mai phục."
"Phía nam Văn miếu?"
Bảo Khởi Báo hiếng mắt, trên khuôn mặt xuơng xẩu lộ ra nụ cười gian giảo: "Bắt bọn Thanh Ưng Bang Tống Phúc về quy án, không được thất bại!"
"Vâng, tị chức đã rõ!"
° ° °
"Meo!" Trong bóng đêm vang lên tiếng mèo kêu. Ngay lập tức một đoàn người từ cửa huyệt của Yến gia đi tới, bọn họ hết người này đến người kia, cong lưng cúi xuống, nhẹ nhàng bước đến bức tường phía sau Thiên Tâm Các.
Phương Cảnh Thu và Chu Thiên Minh ở trong nhóm người đó. Bọn họ vô cùng lo lắng vì bức tường này một khi xây xong sẽ bao bọc hết Trường Sa thành, khiến cho việc chiếm lấy nó của Thái Bình quân vô cùng bất lợi. Mặt khác, Tiếu Trường Đình đã xả thân bảo vệ lấy chiếc hộp, tin tức trong đó có liên quan đến sự thành bại của Thái Bình quân, nhất định phải mang ra khỏi thành cho bằng được. Tối nay, chỉ cần xuất thành thuận lợi, đến được Diệu Cao phong thì sẽ có Tiểu Lục Tử của Thiên Địa Hội tiếp ứng.
Tống Chánh Khanh hai tay trói chặt, bị kèm cặp giữa đoàn người. Mũi đao của Tiếu Chi kề sát lưng hắn. Ban ngày, hắn bị Phương Cảnh Thu mang đến Đấu Lạp Các, Tiếu Chi sau khi hỏi rõ nguyên nhân hắn phản bội thì vô cùng giận dữ, lập tức muốn giết chết hắn ngay, chỉ vì cần lưu hắn lại làm nhân chứng nên mới thôi.
Mọi người đi đến hậu tường Thiên Tâm Các được một đoạn. Chu Thiên Minh bảo mọi người núp vào nơi tối, sau đó cùng Phương cảnh Thu nhảy đến góc tường, chỉ thấy phía xa xa có một ngọn lửa đảo qua đảo lại, lúc sáng lúc tối, hiển nhiên đó là bọn Thanh binh đi tuần tra, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết tối nay Trường Sa thành canh gác cẩn mật như thế nào rồi.
"Meo" trên bờ tường vang lên tiếng mèo kêu. Chu Thiên Minh tay cầm chuôi kiếm ứng tiếng đáp lời, kế đó một đạo nhân ảnh từ trên tường phóng xuống. Người mới đến bước nhanh lên phía trước, chào Chu Thiên Minh rồi nói:
"Tiểu Lục Tử tham kiến thiếu đà chủ."
Phương Cảnh Thu vội vã chen ra phía trước hỏi:
"Tình hình trên ụ thành như thế nào rồi?"
"Phương nhị gia yên lòng, tất cả đều được sắp xếo thõa đáng, những người nghi ngờ đều đã thu thập xong, phía trên ụ thành toàn là huynh đệ một nhà, thỉnh người quá quan!"
Chu Thiên Minh quay về phía sau khoát tay, Tiếu Chi dẫn Tống Chánh Khanh đi đến ụ tường, để đề phòng hắn hô hoán, cô đã dùng vải nhét chặt miệng hắn lại.
Tiểu Lục Tử cùng hai vị huynh đệ sớm đã chuẩn bị sẵn Ngũ Trảo Kim Câu treo tại tường thành, đầu dây thòng xuống dưới. Chu Thiên Minh quan sát chẳng thấy bóng dáng của một tên lính canh nào bèn hạ lệnh: "Hạ!" Chàng lập tức nắm lấy dây thừng, nhanh chóng leo xuống bờ hào quanh thành. Kế đó, Lý Long, biệt hiệu là "Khất Cái" thả dây xuống. Đến lượt Tống Chánh Khanh, hắn ngọ ngoạy thối lui, định mở miệng kêu, Tiếu Chi quát khẽ: "Cấm la! Làm động là ta sẽ giết ngươi!" Cô kề đao sát yết hầu của Tống Chánh Khanh khiến sắc mặt hắn trắng bệch, chẳng dám hó hé chi nữa. Tiếu Chi giắt đao vào hông, cầm lấy sợi dây do Phương Cảnh Thu đưa, chuẩn bị mang Tống Chánh Khanh lên bờ thành.
Đột nhiên, trên ụ thành phía tây có tiếng quát:
"Ai?" Kế đó, tiếng bước chân vang lên ầm ĩ: "Mẹ nó, bộ mù à! La đại nhân đích thân tuần tra đó."
Mọi người đều cả kinh. Tiểu Lục Tử vội vàng hạ dây thừng xuống:
"Đừng sợ! Trước tiên hãy đến Tiếu doanh trại tránh một chút, tôi đi ứng phó." Lời còn chưa dứt, Tống Chánh Khanh nào bỏ qua cơ hội quý báu này, hắn nhoài người một cái, hất mạnh vai, ra chiêu "Hoà thượng chàng chung" đánh vào ngực Tiếu Chi. Tiếu Chi nghe La Hán Trùng đang đi kiểm tra trạm gác thì vô cùng lo sợ, chẳng thể ngờ Tống Chánh Khanh vùng vai húc vào ngực, mắt nổ đom đóm, người lảo đảo té về phía sau. Phương Cảnh Thu thấy Tống Chánh Khanh làm loạn liền vội vàng rút kiếm, chẳng ngờ Tiếu Chi bị Tống Chánh Khanh hất té xuống ngay mũi kiếm nên phải thu kiếm ngay lập tức, đưa tay giữ lấy Tiếu Chi. Tống Chánh Khanh lăn người xuống dốc, vận nội công bẻ đứt dây thừng, rồi rút vải ra khỏi miệng, kêu lớn:
"La đại nhân mau bắt tặc tử! Tiếu Chi ở đây nè..."
Ngay lập tức, tiếng đồng la vang lên tứ phía, tiếng la hét không ngừng vang lên. Bọn Thanh binh giơ cao đèn lồng, đuốc, vội vàng chạy đến ụ thành. Tiểu Lục tử thấy vậy bèn giậm chân: "Phì! Cẩu tặc tử, ta sẽ liều mạng với ngươi! Các huynh đệ đi theo ta. Phương nhị gia, các người đi mau!"
Tiếu Chi tỉnh lại, cầm kiếm lên định truy sát Tống Chánh Khanh đang lăn dưới đất. Phương Cảnh Thu nắm lấy tay cô, nói:
"Hộ tống chiếc hộp quan trọng hơn, đi mau!" Tiếu Chi khẽ sờ vào chiếc hộp bên hông, gật đầu, chụp lấy dây thừng leo xuống thành. Lúc này, Tiểu Lục Tử từ phía bên kia gào khản cả cổ:
"Phương nhị gia mau chạy đi! Nhanh! Các huynh đệ, giết, giết!"
Phương Cảnh Thu quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Lục Tử người đầy máu, bị chừng mười tên binh sĩ bức thoái đến ụ thành. Phương Cảnh Thu vung tay, hai mũi kim tiêu bay ra, đnáh gục hai tên Thanh binh. Tiểu Lục Tử thấy Phương Cảnh Thu đứng ngoài trợ chiến, trừng mắt quát:
"Còn không mau ngã xuống!" Đại đao trong tay dũng cảm đánh về bọn Thanh binh:
"Đến đây đi tiểu tử! Các ngươi muốn lấy mệnh của Lục gia ư? Không dễ dàng đâu! Cút con bà mày đi! Phương nhị gia mau chạy đi!"
Phương Cảnh Thu thấy hai phía tả hữu Thanh binh tuôn ra ào ạt, gã nuốt lệ, đưa mắt nhìn Tiểu Lục Tử lần cuối đang khổ chiến giữa vòng vây Thanh binh, nghẹn ngào kêu lên:
"Hảo huynh đệ..." Lòng gã vô cùng đau đớn, tay nắm lấy dây vọt ra ngoài.
Phương Cảnh Thu vừa mới nhảy xuống được một nửa thì đã nghe âm thanh đau đớn của Tiểu Lục Tử từ trên đầu thành vọng xuống.
Gã biết Tiểu Lục Tử quả bất địch chúng, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Đột nhiên, dây thừng đã bị bọn Thanh binh chặt đứt. Phương Cảnh Thu nhất thời chưa phát giác, lập tức bị rớt xuống đất nghe "ầm" một tiếng, toàn thân đau nhức, gã gắng gượng đứng dậy. Lúc này Tiếu Chi và Chu Thiên Minh chạy đến đỡ lấy Phương Cảnh Thu. Tiếu Chi vội vàng hỏi:
"Đại sư huynh, huynh có bị thương không?"
Phương Cảnh Thu lắc đầu đáp:
"Không có gì!"
Gã đẩy sư muội ra, vừa mới đi được một bước thì đã run rẩy ngã sóng xoài xuống đất. Chu Thiên Minh thấy sắc mặt Phương Cảnh Thu trắng bệch và hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi thì biết rằng thương thế gã không nhẹ, lòng vô cùng lo lắng.
Lúc này, trên con đường lớn của thành ngoại lại xuất hiện hai hàng lửa đang tiến về bọn họ, nghe văng vẳng có tiếng vó ngựa vọng lại.
Phương Cảnh Thu quay sang nói với bọn Chu Thiên Minh:
"Đừng lo cho đệ, các huynh cứ đi trước, nhất định phải mang chiếc hộp đến nơi!"
"Khất cái" cầm trong tay thanh "Đả cẩu bổng" nói:
"Thiếu đà chủ, ta cùng huynh đệ Lý Long chia ra hai phía để dụ bọn Thanh binh. Người hãy cùng Tiếu cô nương hộ tống Phương nhị gia chạy mau!"
Chu Thiên Minh hiểu rõ tình thế hiện giờ, nếu như không quyết định dứt khoát thì bao công lao kể như bỏ sông bỏ biển. Chàng gật gật đầu với "Khất cái", dặn dò:
"Các người nên cẩn thận!" Kế đó quay sang Tiếu Chi hội ý, bất kể Phương Cảnh Thu có đồng ý hay không cũng dẫn gã đi.