Sau khoảng một thời gian dài, ta và trưởng nữ phủ Thập Bát được thả oạch xuống một cái thùng gỗ cỡ đại, bên trong đó có một lớp khí màu đen khó chịu vô cùng. Ta thuận thế không bị gì trói buộc liền bò ra phía trước, xem xét tình hình trong lúc Ngọc Hoan đã ngất đi từ lúc nào. Ngoài kia là trùng trùng lớp lớp những làn khói mịt mù dưới nền đất, khắp nơi sáng bừng lên ánh hào quang, các tiên nữ cứ người nọ cầm đĩa hoa quả thì người kia cầm một đĩa thịt, theo một hàng đi về phía trước, ta nhìn không rõ lắm nên chỉ có thể lờ mờ thấy cách đây mấy dặm có 1 tòa tháp rất cao, mà cũng chẳng rõ hình thù nó ra sao nữa. Cuối cùng nhìn chê nhìn chán cũng chỉ có vậy, nhưng chí ít cũng có thể biết được mình đã chết và đã được lên thiên đàng, đúng là trời cao có mắt, mặt đất động lòng mà. Không uổng công sống 12 năm trời chưa ăn lấy trọn vẹn được 1 con gà, cũng coi như là không sát sinh, ăn ở hiền lành, không báo thù bao giờ nên ta mới được hưởng phước lên đây, biết đâu lại có cơ hội thành tiên. Liền sau đó chiếc thùng đột nhiên lắc lư liên tục, ta đoán chắc nó đang được di chuyển, nhưng là đi đâu thì không biết, trong lúc đang đi ta cố lay con nhỏ kia dậy rất nhiều lần, nhưng phớt lờ lời nói của ta Ngọc Hoan vẫn nhắm nghiền mắt, tự nhiên...nhìn Ngọc Hoan trong trạng thái như thế này ta thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không thể lí giải nổi là không đúng chỗ nào, chán quá nên liền nằm ra chợp mắt một lúc.
"" Dạt trong dòng đời "" một lúc thì thùng dừng, điệu lắc lư của thùng cũng dừng theo, và đương nhiên ta cũng tỉnh ngủ luôn. Đợi vài phút, chiếc nắp hộp được mở ra bởi 1 luồng gió mát như khí trời. Ta và Ngọc Hoan được 2 cái dây leo quấn vào người lôi ra. Bên ngoài sáng bừng lên tạo cho ta cảm giác nhức mắt vô cùng, mọi thứ xung quanh thật hơn là so với những gì ta nhìn thấy hồi nãy, thậm chí còn đẹp hơn cả vừa nãy, bởi xung quanh được trang hoàng rất nhiều những tấm rèm trong suốt có họa tiết hoa vô cùng lộng lẫy, được thắt vào mấy chiếc cột trắng lớn. Nhìn 4 chiếc cột xung quanh tạo cho người ta cảm giác như nơi đây đã biến thành một căn phòng có hình thù đặc biệt. Bên trong "" căn phòng "" có vô số đồ ăn được xếp ngay ngắn trên bàn ở 2 bên khắp nơi đều là tiên nữ và tiên nam, đang xếp thành 2 hàng ngay ngắn chắn trước bàn ăn, tay nữ cầm rượu, tay nam cầm chén, tư thế đứng hoàn toàn giống như như đúc.
Bỗng từ phía trên phát ra tiếng nói ồm ồm của 1 người đàn ông đã thu hút sự chú ý của ta "" Đem người lên đây "" khiến ta lập tức rời mắt lên phía trên,. Đập vào mắt là bậc thang cao chừng 30 bậc. Nhưng không thấy ai cả, chỉ thấy 1 đại điện lớn đang đóng cửa. Ý nghĩ tiếp theo còn chưa kịp vụt qua, chiếc dây trói ta đã nhoài tiếp lên bậc thang, mang thẳng ta vào bên trong đại điện, đại điện rộng lớn như muốn nói ta chỉ là một con kiến so với nó, mọi thứ ở đây đều được dát vàng, cột nhà cao và to hơn chiếc cột trắng bên ngoài kia rất nhiều, những bức tranh lớn vẽ cảnh giang sơn, mỹ nữ được treo khắp mọi nơi trong điện, cây lá hoa cỏ thậm chí còn biết ca hát, đàn và thổi sáo, ở 2 bên chi chít là mỹ nữ và mỹ nữ, không khó để nhận ra họ vừa mới xếp vào hàng, có lẽ đang múa thì bị ta đây gián đoạn mà. Thế nhưng cái đáng chú ý nhất vẫn là các chư vị thần tiên đang ngồi ở giữa đại điện kia. Ta tò mò đưa mắt nhìn về phía đó, ánh mắt đơn thuần hiện lên 2 chữ: xa hoa. Cả điện rộng lớn như vậy người ngồi trên cái ngai vàng cao nhất kia chắc chắn là thiên đế thì không nói làm gì, nhưng các vị tiên ở bên dưới cũng mỗi người 1 chiếc bàn vàng trên bàn nhỏ ấy tuy không nhiều thức ăn nhưng lại toàn là sơn hào hải vị. Ta lướt đại khái mới chỉ có như vậy mà đã ảo não rồi, thật không ngờ khi chết đi vẫn có cơ hội nhìn được mấy cảnh như vậy. Lần đầu nhìn thấy thần tiên, có lẽ do chưa thấy các vị đây dùng pháp thuật nên ta mới thấy...họ thật ra cũng chẳng có gì kì lạ, cũng giống như những người trong hoàng tộc ở phàm giới ta, chỉ là...trên người quả thật có khí thế hơn người thường rất nhiều. Và ta thấy đặc biệt nhất ở đây có lẽ chính là người mà ngồi bên cạnh thiên đế kia, không lẽ là thiên hậu? ta nhìn mãi cũng không ra là ai bởi lẽ người ấy đã được che đi bởi 1 tấm rèm mỏng màu đỏ, ta chỉ có thể nhìn thấy dáng ngồi của người ấy vô cùng thoải mái như thể ngay cả thiên đế cũng không là gì đối với người đó, để ý có thể thấy tay người đó thường xuyên nâng cốc đưa lên miệng rồi lại bỏ xuống, thỉnh thoảng lại tự rót tự uống.
Bỗng một tiếng nói làm ta giật thót cả tim, thu vội luôn cả ánh mắt lẫn suy nghĩ lại
"" nhà ngươi tại sao vẫn chưa chết? ""
Ta nhìn người phát ra tiếng nói, thì ra là một lão già béo ị, râu rê xuề xòa khắp cả mặt, trắng phớ một màu, bình thường ta hay nghe lũ trẻ trong phủ kể truyện, thấy chúng bảo ông tiên có râu trắng, ông tiên tốt bụng lắm mà sao ta nhìn lão này chỉ toàn thấy xấu bụng chứ chẳng có tốt bụng hay phúc hạnh chỗ nào cả. Nhưng ta vẫn thường có thói quen dò xét quá khứ của người khác nên cứ thuận mắt nhìn vào mắt lão ta, thấy được...cảnh lão hoan ái cùng một người phụ nữ khác...vô cùng...vô cùng lâu. Tự nhiên ta thấy buồn cười, thật không ngờ tiên quan mà cũng...có những lúc sử dụng mỹ nữ vào mục đích ghê như vậy. Thế nên miệng ta bất giác cười 1 cái. Nhưng khó cái là đâu ai biết ta cười cái gì, nên ai cũng nghĩ ta nhìn lão rồi cười lão, thế là...
"" TIỆN NHÂN TO GAN, ĐỨNG TRƯỚC MẶT THIÊN ĐẾ, THỦY THẦN VÀ LÔI THẦN TA MÀ CÒN DÁM CÓ THÁI ĐỘ NHƯ VẬY? NGƯỜI ĐÂU, MANG HỎA DIỆM CÁT RA ĐÂY ""
Thôi xong thôi xong, ta nghe mà như muốn đi luôn ra quần, ta vốn chỉ là một đứa nhỏ bị hành hạ lâu năm rồi bị trầm cảm nhẹ do ít tiếp xúc với bên ngoài thôi mà, với lại...không phải ta đã chết rồi sao, sao lão già này còn cố tình hỏi như vậy để ta nhìn lão rồi trừng phạt ta chứ?
Ta nhìn xung quanh điện trong ánh mắt khẩn thiết đến cùng cực, chưa chết bị hành cho chết đã là khổ, ta may mắn coi như là được chết bình an lúc nào không hay ấy vậy mà chết rồi còn bị hành hồn như thế này ư? Cả điện chẳng ai nói gì, từ thiên đế cho đến các chư vị tiên quan đều là ánh mắt hết sức mặc kệ, sau khi thiên đế đồng ý yêu cầu của tên râu ria xấu bụng xưng danh là Lôi thần kia sai người đi lấy hỏa diệm các hay cát cát gì đó thì cả điện lại vui vẻ quay qua quay lại với nhau uống rượu như không có chuyện gì, dường như thấy việc hắn chuẩn bị giết người hay hành hồn một ai đó là điều hoàn toàn bình thường.
Ta biết kiểu gì cũng phải gánh chịu, nên thôi không thèm nhìn ai nữa, cúi gằm mặt xuống nhìn mấy lọn tóc lòa xòa đã xõa xuống 2 bên vai ta, chỉ chừng vài phút sau một cái nồi to đùng ngã ngửa được đặt bịch xuống, ta thấy trong cái nồi là một nồi nước màu...lửa, mà nói trắng ra thì nhìn chả ra lửa với nước gì cả, nó cứ bốc khói nghi ngút như hơi nước nhưng nhìn lại có vẻ giống lửa, hết khói 1 lúc thì lại là nước sôi, 1 lúc sau lại trộn cả nước lửa rồi lại về lửa, cứ như 1 vòng tuần hoàn vậy. Rồi ta được thả tõm vào bên trong, ta sợ vô cùng, sợ đến độ khi vừa bị lôi đi mắt đã nhắm nghiền lại, cả người run như cầy sấy. Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì, ta thậm chí không bị những thứ bên trong nhấn chìm đến nghẹt thở mà còn có thể đơn giản thở được như không có chuyện gì, nồi nước ấy chỉ cao hơn ta một chút thôi nhưng bên trong lại là cả một biển nước mênh mông, tầng tầng lớp lớp sóng đập từ đâu tới, những cơn sóng ấy hóa ra là lửa kết thành. Lúc chuẩn bị được vứt vào ta quên mất một việc rằng mình không thể bị lửa thiêu cháy hay bị nước làm tắc thở, tuy không thể bơi những vẫn đi được trong làn nước rất dễ dàng. Đó chính là lí do vì sao ta dù có bị đánh đập thế nào vẫn sống dai như vậy, nhiều khi ta tự hỏi không lẽ ta lại là tiên? Nhưng nghe người ta nói tiên lại lớn rất chậm, 500 năm của họ vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường, còn ta..ta vẫn phát triển bình thường mà, thế nên có đôi lúc ta tự kết mình là yêu tinh.
Một canh giờ sau nắp nồi được mở ra, một cái vợt to tướng vớt ta ra khỏi khiến ta khó chịu vô cùng mà vùng vẫy loạn xạ, mông ta còn chưa chạm đất bất chợt một tiếng "" xoảng "" vang lên, ta tò mò đưa mắt nhìn quanh, ai ai cũng bất ngờ rõ rệt trên mặt, hoặc có người hoảng loạn vô cùng, ngay cả vẻ mặt thiên đế cũng vài phần như không tin và cái cốc đánh rơi hồi nãy cũng chính là của Lôi thần xấu bụng.
"" LOẠN RỒI! NGƯƠI ĐÂU PHẢI LÀ CON NGƯỜI, NẾU KHÔNG SAO NGƯƠI CÓ THỂ SỐNG SÓT TẠI HỎA DIỆM CÁT, TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, CHO DÙ CÓ LÀ THẦN TIÊN THÌ NGÂM MÌNH TRONG ĐÓ MỘT GIỜ CŨNG CÓ TRẦY XƯỚC CHÚT ÍT, RỐT CUỘC NHÀ NGƯƠI LÀ AI MÀ NGAY CẢ ĐIỂU NHI CỦA TA CŨNG KHÔNG NHẬN RA ""
Ta nghe lão già này nói mà giật mình, gì mà ghê vậy, ta có là ai thì cũng đã đứng đây rồi, mà điểu nhi cái gì? Nếu là nhắc đến con chim chết tiệt bắt Ngọc Hoan kia thì ta lại càng thấy ấm ức, không sai nó đến thì ta cũng đâu thể bị bắt oan? Mà khoan, lão già Lôi thần đó nói...ta vẫn có thể sống sót...nghĩa là sao? Ta thoát ra khỏi lưới đứng im một chỗ
"" Ý của Lôi thần có phải là nói ta chưa chết? ""
"" Ngươi có phải là bị ngu? Ngươi nhìn người đi cùng ngươi đi, ả đã chết khô rồi, còn ngươi không phải vẫn sờ sờ ra đây sao? "" Lôi thần lúc này có vẻ kiêng dè ta hơn nên giọng nói có chút dịu xuống hoặc cũng có thể do lão thấy ta người không giống thần không giống quỷ không giống nên mới muốn tránh xa bởi sự dị hợm của ta vì thế không muốn quát tháo tổ phí lời. Nhưng nếu hắn nói đúng thì không lẽ...ta thực sự chưa chết? Vốn nghe tin này lẽ ra nên vui mừng nhưng ta chỉ thấy trong lòng có gì đó không thoải mái cho lắm.
Lôi thần vừa ngắt lời thiên đế cũng chen vào lên tiếng "" Ta thấy nếu đã không rõ ngọn nguồn thân phận, không biết tốt xấu gì cũng nên giết chết đi thì hơn, ít ra cũng phòng trừ hiểm hỏa sau này không may xảy ra bởi 1 người lạ mặt "" Thiên đế vừa nói mặt vừa nghiêm khắc cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống ta bằng con mắt nửa khinh thường nửa ghê tởm. Tự nhiên ta còn thấy ghét thiên đế hơn cả lão xấu bụng.
Dường như Lôi thần thật sự không muốn liên can nữa nên chỉ bất lực phất tay ngồi lại một chỗ, nói:
"" Đệ thấy hôm nay là ngày mừng Thủy thần đánh thắng trận trở về, vốn máu người là quà bắt buộc mà bất kỳ chủ tiệc nào cũng phải nhận nên đệ thấy chi bằng để cho Thủy thần đệ tự mình quyết định, dẫu sao chỉ là chút tài lẻ thoát khỏi Hỏa Diệm Cát được cũng đâu chứng minh ả có gì đặc biệt, có khi vì thế mà máu lại càng có hương vị và sức mạnh hơn để giúp ích cho linh vật của Thủy thần ""
Thiên đế nghe xong chắc cũng thấy có lí, liền nhìn sang người bên cạnh, hình như là...Thủy thần, bởi hồi nãy rõ ràng Lôi thần còn nói hỏi qua ý kiến của thủy thần đệ rồi thiên đế đồng ý rồi lại quay sang, thì chắc đó là Thủy thần rồi. Ta chỉ là đang có 1 thắc mắc lớn là...rốt cuộc ngài che mặt như vậy để làm gì, vốn cả mặt lẫn hình dáng ta đều không thấy rõ, đương nhiên cũng không thể thấy hình dáng ra sao, thế nên tự nhiên sẽ có ý nghĩ hiện ra...không lẽ thủy thần rất xấu? hay là ngài có 1 thân hình đẫy đà uyển chuyển như phụ nữ? Ta cứ đoán già đoán non, vứt hết cả sĩ diện còn 1 chút của mình để nhìn chằm chằm vào tấm rèm đỏ mỏng được thêu đẹp nao lòng kia. Song, cuối cùng ta cũng nghe được tiếng nói của Thủy thần, nhẹ như nước suối chảy bên tai, ta không xác định được tiếng nói ấy có vị ấm hay hương lạnh nữa, nhưng quả thực...lời nói ngài nói ra lại không làm ta vui lòng.
"" Vậy được, ta sẽ để ngươi làm tì nữ trong thủy cung ""
Thập Bát gia từ trước tới nay luôn nổi tiếng với việc thích hành hạ người quá đáng. Mà ta tự nhận bản thân vô cùng xui xẻo khi bị mẹ ruột của mình thả giữa chốn đồng cỏ, nơi ấy gần với ngôi chùa của các hòa thượng nhưng lại chẳng ai ra nhận ta vào cho dù cho ta đã nằm ở đấy hàng mấy canh giờ liền và khóc không ngừng. Buổi chiều hôm ấy chẳng may trưởng phu nhân phủ Thập Bát đi qua nhưng người khiêng kiệu lại bị thương ở chân, tạm thời chưa thể đi được, trong lúc chờ người khác đến thì bà ta nhìn thấy ta ở cánh đồng. Ai nhìn chắc cũng tưởng là bà cứu ta nhưng đâu ngờ mục đích lại là mang ta về làm thú vui cho bà. Sở dĩ ta nhớ được những chuyện này cũng đều là do "" sức mạnh kì lạ "" trong cơ thể. Ta có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì của quá khứ, kể cả là từ lúc ta sinh ra, nhưng có điều kỳ lạ là, ta chỉ có thể nhìn thấy bản thân mình bỗng nhiên được đặt tại đó nhưng lại không thể nhìn thấy được người đặt là ai, không nhìn thấy được mẹ mình là ai và cũng chẳng thể thấy được rốt cuộc mình từ lí do gì mà được ra đời. Và thêm một cái nữa, ta cũng hoàn toàn có khả năng nhìn thấy được quá khứ của người khác, tùy từng người mà có thể nhìn được gần hay xa, rõ hay không rõ, nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng nhìn được nhiều.
Ta được trưởng phu nhân Bát gia đưa về, trong năm đầu tiên ta sống như trâu như bò tại phủ, thật không thoải mái. Suốt năm ròng rã ta đếm không biết là đã qua bao nhiêu canh giờ ta phải chịu cái sự chà đạp của bọn tiểu quỷ - con của trưởng phu nhân đó. Chúng suốt ngày lớn bé bắt nạt ta lên xuống, nào thì bắt gánh chậu nước về để...đổ đi, nào thì bắt đi chặt củi mỏi muốn gãy tay xong cuối cùng chúng dùng số củi đó để lấy đánh ta dần dần và còn nhiều chuyện khác hơn nữa. Ta tuy rằng thấy được vô số những thói hư tật xấu của chúng ở quá khứ nhưng khổ là có nói thì ai dám làm gì chúng? năm ở đây ta có tai không được nghe, có mồm không được nói, như một vật vô tri vô giác.
Nhưng lạ một chỗ là các pháp sư hoặc các đại sư khi đi vào phủ có thể đều không câu nệ mà chào người lớn nhất của phủ nhưng khi đi qua ta lại như gặp quỷ, vô cùng sợ mà tránh né, làm ta lại càng tủi thân hơn, tuy rằng từ trước đến nay ta làm có nhiều thật, phơi nắng có nhiều thật nhưng cũng đâu phải xấu đến độ khiến người ta nhìn phát hoảng đó đâu, ai di đà phật...a di đà phật....
Rồi cuối cùng khi đến mùa xuân năm ta tuổi, vào ngày mùng , hôm đó đất trời bỗng chốc rung chuyển tạo thành trận động đất. Ta nghe khắp nơi mọi người đều hốt hoảng thốt lên "" Thần đến rồi, thần đến bắt người đi rồi "" hoặc đại loại là những câu như vậy. Ngay cả những người trong phủ cũng đang không ngừng điên loạn chạy lung tung khắp mọi nơi. Trong tình thế đó ta thật không thể làm gì cả, bởi cả người ta đang bị con nhỏ Ngọc Hoan - trưởng nữ của trưởng phu nhân Bát gia trói lại ở gốc cây, lúc đó ta thực muốn dẫm chết con tiểu yêu đó thôi, mà đau khổ hơn nó lại còn đang đứng ngay trước mặt ta, lù lù như một bãi phân như vậy mà ta thì bất lực vô cùng. Đến khi trên trời mây đen đã giăng kín, từ đâu xa xuất hiện một con chim ưng khổng lồ toàn thân màu đen, như "" cơ duyên "" nó tìm dáo dác khắp nơi, cuối cùng hạ mình xuống phủ Thập Bát gia - tại nơi ta và Ngọc Hoan đang đứng. Sự xuất hiện của con chim ưng làm tất cả mọi người khiếp sợ vô cùng, không ai dám lại gần nó nhưng cũng chẳng ai dám bước đi, còn Ngọc Hoan sớm đã run cầm cập toàn thân vì vẻ đáng sợ của nó, chân nàng ta không dám bước cũng không muốn ở lại. Khu vực của ta đang bị trói dần dần được vòng tròn màu đen vây quanh, trong vòng tròn cuối cùng chỉ còn lại ta và Ngọc Hoan đứng đó. Trưởng phu nhân nhìn thấy thế sớm đã gục ngã, vội vã chắp tay cầu xin cùng với đám nô tỳ khác và đại lão gia.
"" Thần Điêu, xin người, xin người đừng bắt tiểu Hoan nhà chúng tôi, nó là con gái đã lớn, lại là đứa kén ăn, nên ắt thịt sẽ không ngon. Chi bằng người hãy bắt con tiểu yêu kia đi, chúng tôi xin hiến dâng nó bằng cả tấm lòng ""
Lại một lần nữa núi lửa cả người ta phun lên ào ào, ta thề có thần linh chứng giám, nếu ta thoát khỏi đây được, mặc kệ ân tình nuôi dưỡng hay hành hạ bao lâu nay của mụ sẽ đến tặng mụ một cái bạt tai thật đau rồi rời đi trong oai phong lẫm liệt, nghĩ thôi đã sướng hết cả người rồi.
Con chim điêu nãy giờ nghe như không hiểu gì, ánh mắt từ đầu đến cuối cứ chăm chú nhìn ta, như đang muốn dò xét điều gì đó, sau cùng ánh mắt như thoáng tia hoảng hốt, bèn chuyển sang nhìn nữ nhi bên cạnh, cánh lập tức vỗ, chân quắp chặt lấy eo trưởng nữ của Thập Bát gia, lần này thực sự nó đã khiến cho trưởng phu nhân ngất lịm đi. Trong lúc ta đang vui mừng vì may quá mình không sao nhưng bản thân còn chưa được hưởng nụ cười của chính mình thì dây thừng cả người ta đứt lìa, ngay lập tức tay ta bị giữ lại, sau đó là cả người bay lên giữa không trung. Thôi xong, ta nhìn lên thì thấy Ngọc Hoan, số ta thật hẩm hiu biết nhường nào, đã phải sống khổ sống sở như trâu như chó trong nhà, đến giờ tưởng vừa thoát được một chút thì đã bị nó kéo chết cùng.
Nhưng cũng chính vì cái "" cơ duyên "" mà ta đã thoạt qua trong đầu hồi nãy đã biến ta trở thành một người khác, mở đầu ra một số phận không giống những người bình thường.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khoảng một thời gian dài, ta và trưởng nữ phủ Thập Bát được thả oạch xuống một cái thùng gỗ cỡ đại, bên trong đó có một lớp khí màu đen khó chịu vô cùng. Ta thuận thế không bị gì trói buộc liền bò ra phía trước, xem xét tình hình trong lúc Ngọc Hoan đã ngất đi từ lúc nào. Ngoài kia là trùng trùng lớp lớp những làn khói mịt mù dưới nền đất, khắp nơi sáng bừng lên ánh hào quang, các tiên nữ cứ người nọ cầm đĩa hoa quả thì người kia cầm một đĩa thịt, theo một hàng đi về phía trước, ta nhìn không rõ lắm nên chỉ có thể lờ mờ thấy cách đây mấy dặm có 1 tòa tháp rất cao, mà cũng chẳng rõ hình thù nó ra sao nữa. Cuối cùng nhìn chê nhìn chán cũng chỉ có vậy, nhưng chí ít cũng có thể biết được mình đã chết và đã được lên thiên đàng, đúng là trời cao có mắt, mặt đất động lòng mà. Không uổng công sống 12 năm trời chưa ăn lấy trọn vẹn được 1 con gà, cũng coi như là không sát sinh, ăn ở hiền lành, không báo thù bao giờ nên ta mới được hưởng phước lên đây, biết đâu lại có cơ hội thành tiên. Liền sau đó chiếc thùng đột nhiên lắc lư liên tục, ta đoán chắc nó đang được di chuyển, nhưng là đi đâu thì không biết, trong lúc đang đi ta cố lay con nhỏ kia dậy rất nhiều lần, nhưng phớt lờ lời nói của ta Ngọc Hoan vẫn nhắm nghiền mắt, tự nhiên...nhìn Ngọc Hoan trong trạng thái như thế này ta thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không thể lí giải nổi là không đúng chỗ nào, chán quá nên liền nằm ra chợp mắt một lúc.
"" Dạt trong dòng đời "" một lúc thì thùng dừng, điệu lắc lư của thùng cũng dừng theo, và đương nhiên ta cũng tỉnh ngủ luôn. Đợi vài phút, chiếc nắp hộp được mở ra bởi 1 luồng gió mát như khí trời. Ta và Ngọc Hoan được 2 cái dây leo quấn vào người lôi ra. Bên ngoài sáng bừng lên tạo cho ta cảm giác nhức mắt vô cùng, mọi thứ xung quanh thật hơn là so với những gì ta nhìn thấy hồi nãy, thậm chí còn đẹp hơn cả vừa nãy, bởi xung quanh được trang hoàng rất nhiều những tấm rèm trong suốt có họa tiết hoa vô cùng lộng lẫy, được thắt vào mấy chiếc cột trắng lớn. Nhìn 4 chiếc cột xung quanh tạo cho người ta cảm giác như nơi đây đã biến thành một căn phòng có hình thù đặc biệt. Bên trong "" căn phòng "" có vô số đồ ăn được xếp ngay ngắn trên bàn ở 2 bên khắp nơi đều là tiên nữ và tiên nam, đang xếp thành 2 hàng ngay ngắn chắn trước bàn ăn, tay nữ cầm rượu, tay nam cầm chén, tư thế đứng hoàn toàn giống như như đúc.
Bỗng từ phía trên phát ra tiếng nói ồm ồm của 1 người đàn ông đã thu hút sự chú ý của ta "" Đem người lên đây "" khiến ta lập tức rời mắt lên phía trên,. Đập vào mắt là bậc thang cao chừng 30 bậc. Nhưng không thấy ai cả, chỉ thấy 1 đại điện lớn đang đóng cửa. Ý nghĩ tiếp theo còn chưa kịp vụt qua, chiếc dây trói ta đã nhoài tiếp lên bậc thang, mang thẳng ta vào bên trong đại điện, đại điện rộng lớn như muốn nói ta chỉ là một con kiến so với nó, mọi thứ ở đây đều được dát vàng, cột nhà cao và to hơn chiếc cột trắng bên ngoài kia rất nhiều, những bức tranh lớn vẽ cảnh giang sơn, mỹ nữ được treo khắp mọi nơi trong điện, cây lá hoa cỏ thậm chí còn biết ca hát, đàn và thổi sáo, ở 2 bên chi chít là mỹ nữ và mỹ nữ, không khó để nhận ra họ vừa mới xếp vào hàng, có lẽ đang múa thì bị ta đây gián đoạn mà. Thế nhưng cái đáng chú ý nhất vẫn là các chư vị thần tiên đang ngồi ở giữa đại điện kia. Ta tò mò đưa mắt nhìn về phía đó, ánh mắt đơn thuần hiện lên 2 chữ: xa hoa. Cả điện rộng lớn như vậy người ngồi trên cái ngai vàng cao nhất kia chắc chắn là thiên đế thì không nói làm gì, nhưng các vị tiên ở bên dưới cũng mỗi người 1 chiếc bàn vàng trên bàn nhỏ ấy tuy không nhiều thức ăn nhưng lại toàn là sơn hào hải vị. Ta lướt đại khái mới chỉ có như vậy mà đã ảo não rồi, thật không ngờ khi chết đi vẫn có cơ hội nhìn được mấy cảnh như vậy. Lần đầu nhìn thấy thần tiên, có lẽ do chưa thấy các vị đây dùng pháp thuật nên ta mới thấy...họ thật ra cũng chẳng có gì kì lạ, cũng giống như những người trong hoàng tộc ở phàm giới ta, chỉ là...trên người quả thật có khí thế hơn người thường rất nhiều. Và ta thấy đặc biệt nhất ở đây có lẽ chính là người mà ngồi bên cạnh thiên đế kia, không lẽ là thiên hậu? ta nhìn mãi cũng không ra là ai bởi lẽ người ấy đã được che đi bởi 1 tấm rèm mỏng màu đỏ, ta chỉ có thể nhìn thấy dáng ngồi của người ấy vô cùng thoải mái như thể ngay cả thiên đế cũng không là gì đối với người đó, để ý có thể thấy tay người đó thường xuyên nâng cốc đưa lên miệng rồi lại bỏ xuống, thỉnh thoảng lại tự rót tự uống.
Bỗng một tiếng nói làm ta giật thót cả tim, thu vội luôn cả ánh mắt lẫn suy nghĩ lại
"" nhà ngươi tại sao vẫn chưa chết? ""
Ta nhìn người phát ra tiếng nói, thì ra là một lão già béo ị, râu rê xuề xòa khắp cả mặt, trắng phớ một màu, bình thường ta hay nghe lũ trẻ trong phủ kể truyện, thấy chúng bảo ông tiên có râu trắng, ông tiên tốt bụng lắm mà sao ta nhìn lão này chỉ toàn thấy xấu bụng chứ chẳng có tốt bụng hay phúc hạnh chỗ nào cả. Nhưng ta vẫn thường có thói quen dò xét quá khứ của người khác nên cứ thuận mắt nhìn vào mắt lão ta, thấy được...cảnh lão hoan ái cùng một người phụ nữ khác...vô cùng...vô cùng lâu. Tự nhiên ta thấy buồn cười, thật không ngờ tiên quan mà cũng...có những lúc sử dụng mỹ nữ vào mục đích ghê như vậy. Thế nên miệng ta bất giác cười 1 cái. Nhưng khó cái là đâu ai biết ta cười cái gì, nên ai cũng nghĩ ta nhìn lão rồi cười lão, thế là...
"" TIỆN NHÂN TO GAN, ĐỨNG TRƯỚC MẶT THIÊN ĐẾ, THỦY THẦN VÀ LÔI THẦN TA MÀ CÒN DÁM CÓ THÁI ĐỘ NHƯ VẬY? NGƯỜI ĐÂU, MANG HỎA DIỆM CÁT RA ĐÂY ""
Thôi xong thôi xong, ta nghe mà như muốn đi luôn ra quần, ta vốn chỉ là một đứa nhỏ bị hành hạ lâu năm rồi bị trầm cảm nhẹ do ít tiếp xúc với bên ngoài thôi mà, với lại...không phải ta đã chết rồi sao, sao lão già này còn cố tình hỏi như vậy để ta nhìn lão rồi trừng phạt ta chứ?
Ta nhìn xung quanh điện trong ánh mắt khẩn thiết đến cùng cực, chưa chết bị hành cho chết đã là khổ, ta may mắn coi như là được chết bình an lúc nào không hay ấy vậy mà chết rồi còn bị hành hồn như thế này ư? Cả điện chẳng ai nói gì, từ thiên đế cho đến các chư vị tiên quan đều là ánh mắt hết sức mặc kệ, sau khi thiên đế đồng ý yêu cầu của tên râu ria xấu bụng xưng danh là Lôi thần kia sai người đi lấy hỏa diệm các hay cát cát gì đó thì cả điện lại vui vẻ quay qua quay lại với nhau uống rượu như không có chuyện gì, dường như thấy việc hắn chuẩn bị giết người hay hành hồn một ai đó là điều hoàn toàn bình thường.
Ta biết kiểu gì cũng phải gánh chịu, nên thôi không thèm nhìn ai nữa, cúi gằm mặt xuống nhìn mấy lọn tóc lòa xòa đã xõa xuống 2 bên vai ta, chỉ chừng vài phút sau một cái nồi to đùng ngã ngửa được đặt bịch xuống, ta thấy trong cái nồi là một nồi nước màu...lửa, mà nói trắng ra thì nhìn chả ra lửa với nước gì cả, nó cứ bốc khói nghi ngút như hơi nước nhưng nhìn lại có vẻ giống lửa, hết khói 1 lúc thì lại là nước sôi, 1 lúc sau lại trộn cả nước lửa rồi lại về lửa, cứ như 1 vòng tuần hoàn vậy. Rồi ta được thả tõm vào bên trong, ta sợ vô cùng, sợ đến độ khi vừa bị lôi đi mắt đã nhắm nghiền lại, cả người run như cầy sấy. Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì, ta thậm chí không bị những thứ bên trong nhấn chìm đến nghẹt thở mà còn có thể đơn giản thở được như không có chuyện gì, nồi nước ấy chỉ cao hơn ta một chút thôi nhưng bên trong lại là cả một biển nước mênh mông, tầng tầng lớp lớp sóng đập từ đâu tới, những cơn sóng ấy hóa ra là lửa kết thành. Lúc chuẩn bị được vứt vào ta quên mất một việc rằng mình không thể bị lửa thiêu cháy hay bị nước làm tắc thở, tuy không thể bơi những vẫn đi được trong làn nước rất dễ dàng. Đó chính là lí do vì sao ta dù có bị đánh đập thế nào vẫn sống dai như vậy, nhiều khi ta tự hỏi không lẽ ta lại là tiên? Nhưng nghe người ta nói tiên lại lớn rất chậm, 500 năm của họ vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường, còn ta..ta vẫn phát triển bình thường mà, thế nên có đôi lúc ta tự kết mình là yêu tinh.
Một canh giờ sau nắp nồi được mở ra, một cái vợt to tướng vớt ta ra khỏi khiến ta khó chịu vô cùng mà vùng vẫy loạn xạ, mông ta còn chưa chạm đất bất chợt một tiếng "" xoảng "" vang lên, ta tò mò đưa mắt nhìn quanh, ai ai cũng bất ngờ rõ rệt trên mặt, hoặc có người hoảng loạn vô cùng, ngay cả vẻ mặt thiên đế cũng vài phần như không tin và cái cốc đánh rơi hồi nãy cũng chính là của Lôi thần xấu bụng.
"" LOẠN RỒI! NGƯƠI ĐÂU PHẢI LÀ CON NGƯỜI, NẾU KHÔNG SAO NGƯƠI CÓ THỂ SỐNG SÓT TẠI HỎA DIỆM CÁT, TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, CHO DÙ CÓ LÀ THẦN TIÊN THÌ NGÂM MÌNH TRONG ĐÓ MỘT GIỜ CŨNG CÓ TRẦY XƯỚC CHÚT ÍT, RỐT CUỘC NHÀ NGƯƠI LÀ AI MÀ NGAY CẢ ĐIỂU NHI CỦA TA CŨNG KHÔNG NHẬN RA ""
Ta nghe lão già này nói mà giật mình, gì mà ghê vậy, ta có là ai thì cũng đã đứng đây rồi, mà điểu nhi cái gì? Nếu là nhắc đến con chim chết tiệt bắt Ngọc Hoan kia thì ta lại càng thấy ấm ức, không sai nó đến thì ta cũng đâu thể bị bắt oan? Mà khoan, lão già Lôi thần đó nói...ta vẫn có thể sống sót...nghĩa là sao? Ta thoát ra khỏi lưới đứng im một chỗ
"" Ý của Lôi thần có phải là nói ta chưa chết? ""
"" Ngươi có phải là bị ngu? Ngươi nhìn người đi cùng ngươi đi, ả đã chết khô rồi, còn ngươi không phải vẫn sờ sờ ra đây sao? "" Lôi thần lúc này có vẻ kiêng dè ta hơn nên giọng nói có chút dịu xuống hoặc cũng có thể do lão thấy ta người không giống thần không giống quỷ không giống nên mới muốn tránh xa bởi sự dị hợm của ta vì thế không muốn quát tháo tổ phí lời. Nhưng nếu hắn nói đúng thì không lẽ...ta thực sự chưa chết? Vốn nghe tin này lẽ ra nên vui mừng nhưng ta chỉ thấy trong lòng có gì đó không thoải mái cho lắm.
Lôi thần vừa ngắt lời thiên đế cũng chen vào lên tiếng "" Ta thấy nếu đã không rõ ngọn nguồn thân phận, không biết tốt xấu gì cũng nên giết chết đi thì hơn, ít ra cũng phòng trừ hiểm hỏa sau này không may xảy ra bởi 1 người lạ mặt "" Thiên đế vừa nói mặt vừa nghiêm khắc cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống ta bằng con mắt nửa khinh thường nửa ghê tởm. Tự nhiên ta còn thấy ghét thiên đế hơn cả lão xấu bụng.
Dường như Lôi thần thật sự không muốn liên can nữa nên chỉ bất lực phất tay ngồi lại một chỗ, nói:
"" Đệ thấy hôm nay là ngày mừng Thủy thần đánh thắng trận trở về, vốn máu người là quà bắt buộc mà bất kỳ chủ tiệc nào cũng phải nhận nên đệ thấy chi bằng để cho Thủy thần đệ tự mình quyết định, dẫu sao chỉ là chút tài lẻ thoát khỏi Hỏa Diệm Cát được cũng đâu chứng minh ả có gì đặc biệt, có khi vì thế mà máu lại càng có hương vị và sức mạnh hơn để giúp ích cho linh vật của Thủy thần ""
Thiên đế nghe xong chắc cũng thấy có lí, liền nhìn sang người bên cạnh, hình như là...Thủy thần, bởi hồi nãy rõ ràng Lôi thần còn nói hỏi qua ý kiến của thủy thần đệ rồi thiên đế đồng ý rồi lại quay sang, thì chắc đó là Thủy thần rồi. Ta chỉ là đang có 1 thắc mắc lớn là...rốt cuộc ngài che mặt như vậy để làm gì, vốn cả mặt lẫn hình dáng ta đều không thấy rõ, đương nhiên cũng không thể thấy hình dáng ra sao, thế nên tự nhiên sẽ có ý nghĩ hiện ra...không lẽ thủy thần rất xấu? hay là ngài có 1 thân hình đẫy đà uyển chuyển như phụ nữ? Ta cứ đoán già đoán non, vứt hết cả sĩ diện còn 1 chút của mình để nhìn chằm chằm vào tấm rèm đỏ mỏng được thêu đẹp nao lòng kia. Song, cuối cùng ta cũng nghe được tiếng nói của Thủy thần, nhẹ như nước suối chảy bên tai, ta không xác định được tiếng nói ấy có vị ấm hay hương lạnh nữa, nhưng quả thực...lời nói ngài nói ra lại không làm ta vui lòng.
"" Vậy được, ta sẽ để ngươi làm tì nữ trong thủy cung ""