Thủy thần '' thứ ta không coi trọng, chưa bao giờ ta để vào mắt ''
Tử Liêu không nói gì, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn thủy thần, rất tức giận, thậm chí ngọn lửa trong mắt nàng bùng lên khiến người ta nghĩ nó có thể cháy lan ra bất cứ lúc nào. Trước kia nàng vẫn thường chỉ dùng cách này, nàng đã khóc rất nhiều lần hồi còn ở trần thế, nhưng cuối cùng khóc mãi nước mắt cũng cạn khô, nên từ lúc nào nàng lại có ánh nhìn hằn học như vậy với người sỉ nhục nàng thì nàng cũng không biết. Chỉ biết làm vậy để cho người đối diện biết được sự mỉa mai, khinh bỉ của nàng.
Ung Quân nhìn thấy nàng vẫn giữ trạng thái như thế một lúc lâu, chiếc quạt che mặt liền bỏ xuống, giương cao đôi mắt nhìn nàng, không phải là hứng thú chỉ là thấy thương hại và như đang chờ 1 đều gì đó rất thú vị. Nhưng nhìn vài giây cũng chợt nhận ra ánh mắt của người huynh đệ bên cạnh cũng đang nhìn nàng, đầu liền nghĩ '' hai người này đúng là điên rồ quá rồi, thời buổi nào mà còn chơi trò đấu mắt, sao không vật nhau ra mà làm 1 cuộc đọ '' sức '', như vậy có phải hơn không, chậc chậc ''
'' Tử Liêu, hay ta tiễn ngươi lên đường với con mắt chừng chừng đấy luôn? ''
Lòng vừa nghĩ ra một câu nói thì Thủy thần lập tức tiếp lời, nhưng đâu phải nói chuyện với Ung Quân. Nhưng chàng ta cũng rất nhanh bắt kịp lời nói, mà nghĩ nếu như Thủy thần ra tay tiễn liễu đẹp ngắt hoa thơm như vậy thật thì uổng phí quá, chi bằng nếu chuyện đó có xảy ra thì cũng nên cứu nàng ta ở lại bên mình, chỗ thân quen lâu năm, đâu có chuyện Thủy thần từ chối.
Nhưng vế sau của câu nói của người bạn tâm giao hoàn toàn khiến Ung Quân tiên mất hứng. Thủy thần vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ nhìn Tử Liêu, nàng đương nhiên cũng không đủ sức giương mắt suốt nên đã cụp mắt được một lúc, nhưng tay thì vẫn nắm chặt không hề thay đổi. Chàng nhìn Tử Liêu một lúc, quan sát rất kỹ, hắng giọng nói: '' rõ ràng ta muốn giết ngươi rồi, nhưng nếu không phải do ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng thì đời nào ta giữ lại kẻ ăn hại ''
Cái gì mà giá trị lợi dụng? Nàng tự đặt 1 câu hỏi lớn trong lòng mình. Nàng ở đây làm phận hèn thân kém thì lấy tư cách gì đẻ ra được giá trị lợi dụng cơ chứ?
Thủy thần và Ung Quân nhanh chóng rời khỏi hồ, sau khi chuẩn bị xong liền dùng thuật cưỡi mây lên thiên đình. Tử Liêu nhận ra mình đã ngồi lâu ở đây như một kẻ ngốc, thậm chí nhiều lúc nghĩ lại còn tự thấy bản thân mình lúc đó hành xử vừa hèn vừa nhục, không thể phản kháng thì không nói, nhưng sao còn ngồi ở đó làm gì? Để đợi ai đến dỗ dành à? Rồi tự cười khẩy bản thân một cái.
Vết bỏng rát trên tay bắt đầu phát tán đến thẳng não nàng, cơn đau khiến nàng phải vội vàng nhúng tay xuống dòng nước, nhưng nước này không hiểu sao lại có chút muối mặn làm vết thương càng thêm đau. Nàng rụt mạnh tay lại, 2 mắt đã ươn ướt. Nàng gắng sức đứng dậy, đúng lúc quay lại thì nhìn thấy Tiểu Mặc đang chạy tới, vẻ mặt rất hốt hoảng khi nhìn thấy 2 bên tay áo nàng đã rách, vết thương đỏ ửng lộ ra.
'' Tử Liêu, nàng sao đây? ''
Nàng không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay của Tiểu Mặc, để hắn đưa nàng cưỡi mây đi. Trên đường không trở về phòng, từng đợt gió lạnh như cắt lấy da thịt nàng. Nàng mệt mỏi đến độ chỉ muốn gục xuống ngay lập tức. Trong đầu đang nghĩ có khi về đến cửa phòng thì bản thân đã gục toàn tập luôn rồi. Cuối cùng trước mắt từ lờ mờ chuyển sang không còn thấy gì nữa, mọi thứ đều trở thành một màu đen kịt.
Lúc này trên thiên đình, mọi người tấp nập cùng nhau vào trong đình viện, quả nhiên là tiệc lớn có khác. Ai nấy được đích thân thiên đế mời đều là những tiên cấp cao, mang danh lâu năm, có dòng họ lâu đời, có tiếng có danh vang lừng khắp nơi, những người đó sẽ được ăn tiệc ở bên Chiêu Lạc Cung.
Còn những người có danh tiếng thấp hơn thì được thiên hậu mời tới, sẽ ăn tiệc ở bên Chiêu Dung Cung. Tiệc lần này được mở là tiệc mừng sinh thần của thiên đế, đương nhiên là sẽ được mở lớn. Nói là ăn tiệc nhưng khi chúc mừng thiên đế thì mọi người đều tập trung lại một bên để thưởng thức các màn múa, các màn biểu diễn đàn, võ nghệ hoặc kịch,..v..v..do những người chuyên về nghệ thuật được mời tới. Trước khi bữa ăn tiệc bắt đầu thiên đế thường có thói quen mời thầy tài đến để xem về vận hạn năm nay của bản thân cũng như cả thiên giới.
Tại hậu điện, chư vị thần tiên đều đã an tọa tại chỗ ngồi của mình, nhưng cả thiên đế và mọi người đều chưa ai được thưởng thức màn múa hay màn hát nào hết. Để ý liền thấy bên thiên đế vẫn còn thừa một chỗ trống che màn đỏ mỏng, dường như đã trở thành một điều lệ không thể thiếu trong các bữa tiệc của thiên giới, dù ở bất cứ đâu: tiệc ngoài trời, tiệc trong cung, v...v...thì nó đều xuất hiện.
Thiên đế có vẻ thắc mắc, liền quay sang hỏi Ung Quân - người đã xuất hiện từ lúc nào mặc dù đi cùng thủy thần.
'' Ung Quân, Thủy thần sao còn chưa tới, ta có thể đợi, nhưng như vậy là hơi lâu ''
Ung Quân không nói gì nhiều, chỉ nhún vai lắc đầu '' đệ nào biết, Thủy thần thường thích làm mấy việc chẳng ai hiểu nổi, biết đâu chừng giờ này lại đi ngắm con thỏ lông 7 màu rồi cũng nên ''
Sau đó thiên đế cũng chỉ thở dài, đang lúc phất tay ra hiệu tiệc bắt đầu thì từ đâu lướt đến làn khói trắng với mùi hương nhàn nhạt dễ chịu mà quen thuộc. Từ bầu trời cao Thủy thần hạ xuống nhẹ nhàng như ngôi sao rơi chậm trong mắt mọi người. Nhưng toàn thân không vì thế mà mất vẻ uy nghiêm, mặc dù ở trước muôn thần nhưng lại không chút e dè, thậm chí khi chân chạm đất còn không hề hành lễ với thiên đế, đi từ từ vào chỗ của mình, nằm ra thoải mái trên ghế có nệm êm, cho quả nho bóc sẵn vào miệng.
Thiên đế dường như cũng đã rất quen với việc này, không nói gì nhiều chỉ khẽ phất tay ra lệnh bắt đầu nhập tiệc nghệ.
Tiên nam kia dường như không để ý gì đến nàng, chỉ nhẹ nhàng lấy bông sen băng từ miệng con thỏ ngọc lên rồi bế con thỏ vào lòng cách âu yếm. Hắn quay người lại bước lên bờ, lúc hắn đi qua vô tình đã gạt vai vào mấy nhánh hoa trên cành làm chúng lung lay, nhỏ mấy giọt nước xuống, động hồ đẹp đến mê loạn. Có lẽ do hắn vẫn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên liền cố tình quay lại, ánh mắt tuy không bận tâm nhưng vẻ mặt lại tỏ ra không thoải mái.
"" Ngươi chán sống rồi? ""
Ngay giây phút lời nói lạnh toát của nam nhân vang lên đã khiến Tử Liêu như bị ai đó lấy kéo sắc cắt phăng sợi dây rung động, để nhường chỗ lại là cho sự sợ hãi. giọng nói hồi nãy và bây giờ hoàn toàn khác biệt, phải chăng vừa nãy nàng đã ảo tưởng? Bỗng nhiên nàng có cảm giác chẳng lành vì nghĩ đây là Thủy thần. Song song với ý nghĩ của nàng chính là gương mặt đã biến đổi sắc thái của hắn Tử Liêu tỉnh mộng xuân rồi như muốn ngã xuống luôn dưới hồ. Người đối diện với nàng bây giờ như một bông hoa hồng trắng, đẹp cách cuốn hút nhưng nhìn lại tang thương vô cùng.
Nàng run cầm cập môi "" Nếu..nếu ta đã chót mạo phạm thì..thì thật xin lỗi, ta không biết ngài là ai, chỉ là ta rất thích bông sen băng kia thôi, nó rất đẹp...""
BÙM...
"" AAAAAAAAAAAAAAAA ""
Câu nói của nàng vừa kết thúc, tiếng nổ to vang lên, nước trong hồ sôi lên sùng sục bắn tung tóe khắp mọi nơi, thấm qua váy nàng, ngấm vào từng tấc da thịt của nàng, làm nàng bỏng rát đến mức không chịu được mà hét lên. Cả người nàng ngã ngửa ra sau, gương mặt đã tràn lan vẻ sợ hãi.
"" Cái gì mà đẹp với không đẹp? Hoa ở nơi này của ta có thể để ngươi tự tiện khen hay chê sao? ""
Tiên nam kia không biết vì lí do gì mà trở nên giận dữ với nàng vô cùng, cảm giác như hỏa thiêu đã ngùn ngụt trên đầu hắn, Tử Liêu không thể nói gì và cũng không dám ho he, nhưng ánh mắt nàng đã dấy lên cảm giác uất ức vô cùng, nàng cứ tưởng hôm nay còn kết giao được với người bạn mới, nào ngờ ở đây ngoài tên Tiểu Mặc ra cũng chẳng ai thèm nói chuyện nghiêm túc như người bạn với nàng. Hơn nữa chỉ là khen thôi, nàng không hiểu có gì mà phải tức giận đến như thế. Chẳng lẽ lời khen của nàng có thể làm cho bông hoa kia tan biến? Nghĩ đến đây thì nàng không ngờ hắn lại có thể đọc được suy nghĩ của nàng cách thần kì.
"" Bạn sao? ngươi đến nơi thủy cung này mà còn muốn kết bạn? Xem ra ta đã không dạy dỗ tốt người hướng dẫn của ngươi! Còn dám ngang nhiên để ngươi đi vào nơi này của ta như về nhà ""
Tiên nam dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, tay lại vuốt ve con thỏ cách âu yếm, như muốn ám chỉ nàng thậm chí còn không bằng con vật, nàng chỉ đáng làm loại súc sinh.
"" Đồ ghê tớm, ta không quan tâm ngươi là ai? Sao ngươi lại có những hành động khinh thường đồng loại đến như thế? ""
Nàng nghiến răng lại, mắt đã tối sầm nhìn vào tiên nam, không chút lưỡng lự e dè, không chút khiêm nhường yếu đuối, tay nàng nắm chặt lại thành nắm đấm, những ngón tay thon dài tạo cho người ta cảm giác xót xa khi chúng cứ bấu chặt lấy phần thịt bên trong. Thật không ngờ người coi nàng là súc sinh quả thực cũng bị nàng cho rằng là kẻ súc sinh, khi mà câu nói kia của nàng vang lên, luồng gió mạnh đẩy người nàng đập vào tảng đá bên cạnh, máu trong miệng phun ra, phần lưng và bụng nàng đau đến thấu não. Rất nhanh sau đó trước mắt nàng hiện lên gương mặt đẹp như vẽ của hắn, hắn tặc lưỡi rất nhẹ nhìn nàng, sau đó lấy tay kia cầm chiếc que nhỏ nâng mặt nàng lên, lại biểu hiện coi thường khiến nàng thấy muốn giết người ngay lập tức.
"" Tử Liêu...ta đã đặt tên cho ngươi, ta đã mang ngươi về vì nghĩ ngươi đặc biệt, nhưng sao ngươi lại là đứa trẻ cứng đầu đến như thế? ""
Tử Liêu ""...""
"" Ngươi rất đẹp, và ta thì lại thích những cái đẹp...Nhưng ta sẽ không ưa nhân cách cặn bã...""
CHÁT
cái tát thật đau được giáng xuống mặt Thủy thần, khiến gương mặt hắn sững lại trong giây, rất nhanh lấy lại thần thái nhìn nàng, lúc này chính Tử Liêu cũng không tin nổi mình đã phải ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà ngu ngốc đến như thế. Nàng biết rất rõ hắn ta là Thủy thần ngay từ câu nói vừa nãy, nhưng nàng vẫn không hề muốn khuất phục, mặc dù biết việc mình sắp làm như là lấy trứng chọi đá nhưng vẫn làm. Và quả nhiên như nàng nghĩ, bàn tay cầm que đã chủ động vứt que đi, rồi cũng chủ động bóp chặt lấy cổ nàng, Tử Liêu nhanh chóng trợn tròn mắt, ngay lúc tay muốn đưa ra gỡ thì nam nhân nữa tiến tới, dấu hiệu chính là giọng nói rất nhẹ nhàng
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thủy thần '' thứ ta không coi trọng, chưa bao giờ ta để vào mắt ''
Tử Liêu không nói gì, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn thủy thần, rất tức giận, thậm chí ngọn lửa trong mắt nàng bùng lên khiến người ta nghĩ nó có thể cháy lan ra bất cứ lúc nào. Trước kia nàng vẫn thường chỉ dùng cách này, nàng đã khóc rất nhiều lần hồi còn ở trần thế, nhưng cuối cùng khóc mãi nước mắt cũng cạn khô, nên từ lúc nào nàng lại có ánh nhìn hằn học như vậy với người sỉ nhục nàng thì nàng cũng không biết. Chỉ biết làm vậy để cho người đối diện biết được sự mỉa mai, khinh bỉ của nàng.
Ung Quân nhìn thấy nàng vẫn giữ trạng thái như thế một lúc lâu, chiếc quạt che mặt liền bỏ xuống, giương cao đôi mắt nhìn nàng, không phải là hứng thú chỉ là thấy thương hại và như đang chờ 1 đều gì đó rất thú vị. Nhưng nhìn vài giây cũng chợt nhận ra ánh mắt của người huynh đệ bên cạnh cũng đang nhìn nàng, đầu liền nghĩ '' hai người này đúng là điên rồ quá rồi, thời buổi nào mà còn chơi trò đấu mắt, sao không vật nhau ra mà làm 1 cuộc đọ '' sức '', như vậy có phải hơn không, chậc chậc ''
'' Tử Liêu, hay ta tiễn ngươi lên đường với con mắt chừng chừng đấy luôn? ''
Lòng vừa nghĩ ra một câu nói thì Thủy thần lập tức tiếp lời, nhưng đâu phải nói chuyện với Ung Quân. Nhưng chàng ta cũng rất nhanh bắt kịp lời nói, mà nghĩ nếu như Thủy thần ra tay tiễn liễu đẹp ngắt hoa thơm như vậy thật thì uổng phí quá, chi bằng nếu chuyện đó có xảy ra thì cũng nên cứu nàng ta ở lại bên mình, chỗ thân quen lâu năm, đâu có chuyện Thủy thần từ chối.
Nhưng vế sau của câu nói của người bạn tâm giao hoàn toàn khiến Ung Quân tiên mất hứng. Thủy thần vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ nhìn Tử Liêu, nàng đương nhiên cũng không đủ sức giương mắt suốt nên đã cụp mắt được một lúc, nhưng tay thì vẫn nắm chặt không hề thay đổi. Chàng nhìn Tử Liêu một lúc, quan sát rất kỹ, hắng giọng nói: '' rõ ràng ta muốn giết ngươi rồi, nhưng nếu không phải do ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng thì đời nào ta giữ lại kẻ ăn hại ''
Cái gì mà giá trị lợi dụng? Nàng tự đặt 1 câu hỏi lớn trong lòng mình. Nàng ở đây làm phận hèn thân kém thì lấy tư cách gì đẻ ra được giá trị lợi dụng cơ chứ?
Thủy thần và Ung Quân nhanh chóng rời khỏi hồ, sau khi chuẩn bị xong liền dùng thuật cưỡi mây lên thiên đình. Tử Liêu nhận ra mình đã ngồi lâu ở đây như một kẻ ngốc, thậm chí nhiều lúc nghĩ lại còn tự thấy bản thân mình lúc đó hành xử vừa hèn vừa nhục, không thể phản kháng thì không nói, nhưng sao còn ngồi ở đó làm gì? Để đợi ai đến dỗ dành à? Rồi tự cười khẩy bản thân một cái.
Vết bỏng rát trên tay bắt đầu phát tán đến thẳng não nàng, cơn đau khiến nàng phải vội vàng nhúng tay xuống dòng nước, nhưng nước này không hiểu sao lại có chút muối mặn làm vết thương càng thêm đau. Nàng rụt mạnh tay lại, 2 mắt đã ươn ướt. Nàng gắng sức đứng dậy, đúng lúc quay lại thì nhìn thấy Tiểu Mặc đang chạy tới, vẻ mặt rất hốt hoảng khi nhìn thấy 2 bên tay áo nàng đã rách, vết thương đỏ ửng lộ ra.
'' Tử Liêu, nàng sao đây? ''
Nàng không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay của Tiểu Mặc, để hắn đưa nàng cưỡi mây đi. Trên đường không trở về phòng, từng đợt gió lạnh như cắt lấy da thịt nàng. Nàng mệt mỏi đến độ chỉ muốn gục xuống ngay lập tức. Trong đầu đang nghĩ có khi về đến cửa phòng thì bản thân đã gục toàn tập luôn rồi. Cuối cùng trước mắt từ lờ mờ chuyển sang không còn thấy gì nữa, mọi thứ đều trở thành một màu đen kịt.
Lúc này trên thiên đình, mọi người tấp nập cùng nhau vào trong đình viện, quả nhiên là tiệc lớn có khác. Ai nấy được đích thân thiên đế mời đều là những tiên cấp cao, mang danh lâu năm, có dòng họ lâu đời, có tiếng có danh vang lừng khắp nơi, những người đó sẽ được ăn tiệc ở bên Chiêu Lạc Cung.
Còn những người có danh tiếng thấp hơn thì được thiên hậu mời tới, sẽ ăn tiệc ở bên Chiêu Dung Cung. Tiệc lần này được mở là tiệc mừng sinh thần của thiên đế, đương nhiên là sẽ được mở lớn. Nói là ăn tiệc nhưng khi chúc mừng thiên đế thì mọi người đều tập trung lại một bên để thưởng thức các màn múa, các màn biểu diễn đàn, võ nghệ hoặc kịch,..v..v..do những người chuyên về nghệ thuật được mời tới. Trước khi bữa ăn tiệc bắt đầu thiên đế thường có thói quen mời thầy tài đến để xem về vận hạn năm nay của bản thân cũng như cả thiên giới.
Tại hậu điện, chư vị thần tiên đều đã an tọa tại chỗ ngồi của mình, nhưng cả thiên đế và mọi người đều chưa ai được thưởng thức màn múa hay màn hát nào hết. Để ý liền thấy bên thiên đế vẫn còn thừa một chỗ trống che màn đỏ mỏng, dường như đã trở thành một điều lệ không thể thiếu trong các bữa tiệc của thiên giới, dù ở bất cứ đâu: tiệc ngoài trời, tiệc trong cung, v...v...thì nó đều xuất hiện.
Thiên đế có vẻ thắc mắc, liền quay sang hỏi Ung Quân - người đã xuất hiện từ lúc nào mặc dù đi cùng thủy thần.
'' Ung Quân, Thủy thần sao còn chưa tới, ta có thể đợi, nhưng như vậy là hơi lâu ''
Ung Quân không nói gì nhiều, chỉ nhún vai lắc đầu '' đệ nào biết, Thủy thần thường thích làm mấy việc chẳng ai hiểu nổi, biết đâu chừng giờ này lại đi ngắm con thỏ lông 7 màu rồi cũng nên ''
Sau đó thiên đế cũng chỉ thở dài, đang lúc phất tay ra hiệu tiệc bắt đầu thì từ đâu lướt đến làn khói trắng với mùi hương nhàn nhạt dễ chịu mà quen thuộc. Từ bầu trời cao Thủy thần hạ xuống nhẹ nhàng như ngôi sao rơi chậm trong mắt mọi người. Nhưng toàn thân không vì thế mà mất vẻ uy nghiêm, mặc dù ở trước muôn thần nhưng lại không chút e dè, thậm chí khi chân chạm đất còn không hề hành lễ với thiên đế, đi từ từ vào chỗ của mình, nằm ra thoải mái trên ghế có nệm êm, cho quả nho bóc sẵn vào miệng.
Thiên đế dường như cũng đã rất quen với việc này, không nói gì nhiều chỉ khẽ phất tay ra lệnh bắt đầu nhập tiệc nghệ.