Mùa xuân tới, phạm vi hoạt động của Trầm Bích cũng được mở rộng, từ trong phòng ra tới ngoài phòng. Mặc dù còn đang mang thai, Trầm Bích tìm mọi cách, nghe nói ngự hoa viên có hoa mai nở, nhiều lần đi tới ngự hoa viên đều không thành công, bị bắt trở về.
Thế nhưng mỗi lần chạy trốn nhất định sẽ có việc phát sinh.
Lúc chạy trốn, bụng Trầm Bích một trận co rúm, hai bên trái phải là hồ nước băng lãnh, bước đi xiêu vẹo rơi xuống hồ. May mắn hồ nước nông, người nhiều, Trầm Bích xoay một vòng lớn…. Thế nhưng ngồi ở trên mặt đất bên cạnh hồ, hắn bưng cái mông, giày ướt đẫm, ống quần bị xoắn lại, bị người ôm về Phượng Triêu cung (chém chém chém. Không hiểu câu cuối nói cái gì.).
Thai nhi tám tháng, hiểu rõ phụ thân hắn làm sai phải bị nghiêm phạt. Mỗi ngày chân tay loạn đá, mỗi ngày trình diễn “tiết mục” kinh tâm động phách khóc la inh ỏi của phụ thân. Cung nhân Phượng Triêu cung đã không còn thấy kì quái.
Mỗi lần Cố Nam Dương tới, đều thấy Trầm Bích nước mắt lưng tròng ở trên mặt đất, nảy sinh đau lòng. Thế nhưng không có biên pháp. Ai kêu sinh hài tử là Trầm Bích. Yêu thương cũng không có biện pháp, cũng không thể đổi thành y sinh …
Tuy nói lời thành tâm, thế nhưng mỗi lần thấy Trầm Bích cau mày, ở trong lòng y mà khóc, tâm Cố Nam Dương đều thắt lại.
Tiểu bảo bối này, thật không làm cho người ta bớt lo được, lúc đi ra nhất định phải đánh mấy cái vào mông. Tuy nghĩ như thế, thế nhưng, tay vẫn nhẹ nhàng phủ trên bụng Trầm Bích, một chút một chút nhu nhu tựa như trân bảo.
“Ngươi mau mau đến đây đi, phụ hoàng cùng phụ hậu đều mong sớm được nhìn thấy ngươi…” Hôn nhẹ Trầm Bích trong lòng, đặt hắn trong tư thế thoải mái nhất, đắp lên cái chăn. Khí trời tháng tư chính là rất lạnh.
…
Thời gian bảy tháng, Trầm Bích ngồi trên ghế đánh đàn, bỗng nhiên cầm huyền đứt quãng, thanh âm quàng quạc. Trầm Bích xoa xoa bụng, kinh hách một hút hướng Phượng nhi trấn đinh nói: “Muốn sinh rồi.”
Sau đó Phượng nhi phân phó xuống phía dưới đẻ mấy người cung nhân nâng Trầm Bích trở lại tẩm cung.
Trầm Bích cảm thấy hạ thân đã một mảnh ẩm ướt, nước ối thi nhau trút xuống. Trầm Bích dù sao cũng là một tiểu hài tử, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy khó tránh có chút sợ hãi. Vì vậy lúc thái y tới, hắn anh anh khóc, không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt.
Chân bị mở ra thật to, ngọc thế phụ trợ sinh sản để ở trong hậu huyệt. Trầm Bích cắn chặt khăn, nước mắt, mồ hôi cùng nước mũi trên mặt đã không thể phân biệt nổi.
Phòng trong đau khổ dãy dụa, phòng người nhân tâm hoảng sợ. Lão tiểu nhân (ai???) ghé vào cửa sổ phòng sinh sản, nghe không được động tĩnh cũng cố mà nghe.
Trầm tướng bên ngoài bước đi thong thả, biểu tình ngưng trọng, hầu như còn không dám tin rằng nhi tử mình đang sinh hài tử. Mà Vô Ngôn yên lặng canh giữ bên người Cố Nam Dương, hơi gật đầu, ngón tay có chút run.
“Bích nhi nhất định không có việc gì.” Vô Ngôn nhẹ nhàng nói. Ngón tay trắng bệch có chút buông lỏng, y biết y nên buông tay.
“Vô Ngôn…” Cố nam Dương kéo lấy tay Vô Ngôn.
“Không có việc gì…”
“Cảm tạ.” Cố Nam Dương nói.
“Đừng coi ta là ngoại nhân, ta là người nhà của ngươi, cùng —- Trầm Bích giống nhau…” Vô Ngôn cắn chặt môi dưới, sau đó mỉm cười, rốt cuộc rơi xuống một giọt lệ, “Ta rất hài lòng.”
Sau khi dãy dụa vài canh giờ, Trầm Bích hư thoát, hôn mê bất tỉnh, mà ở giờ khắc này, tiếng khóc thanh thúy của hài tử từ trong phòng truyền ra.Phòng trong một mảnh hỗn độn, máu loãng cùng nước ối hòa vào nhau ở dưới thân Trầm Bích,… Cố Nam Dương bước nhanh đi tới, thấy Trầm Bích đang hôn mê, hôn nhẹ cái trán y.
“Điện hạ, ngài nhìn tiểu hoàng tử đi.” Phượng nhi ôm hài tử đi tới.
“Thật xấu a.” Cố Nam Dương nhìn hài tử mặt mnhor nhắm đầy nếp nhăn, suy nghĩ một chút, “Sau này đặt tên hắn là Cố Thiên Tứ.” Sủng nịch hôn nhẹ, sau đó nhìn Trầm Bích, vẻ mặt hạnh phúc.
Cố Thiên Tứ, coi như cũng là một cái tên dễ nghe. Hôn mê vài ngày, sau khi tỉnh lại, Trầm Bích nghe cái tên này, ngẫm lại chính mình cũng không nghĩ ra được cái tên nào, đành cam chịu.
Thế nhưng, tựa hồ trong quyển từ điển có một trang bị bao phủ bởi nước miếng của Trầm Bích đã viết “Thiên tứ lương duyên” (Trời ban thưởng lương duyên). Bốn chữ, dưới góc bên phải, bị nước bọt bao phủ lấy.
Đã từng, Cố Nam Dương trước mặt Trầm Bích (chém), tại chỗ trống ở góc dưới sách phê bình chú giải: trời ban thưởng lương duyên, hậu cung ba nghìn người, chỉ sủng một mình ngươi.
Toàn văn hoàn.
Mùa xuân tới, phạm vi hoạt động của Trầm Bích cũng được mở rộng, từ trong phòng ra tới ngoài phòng. Mặc dù còn đang mang thai, Trầm Bích tìm mọi cách, nghe nói ngự hoa viên có hoa mai nở, nhiều lần đi tới ngự hoa viên đều không thành công, bị bắt trở về.
Thế nhưng mỗi lần chạy trốn nhất định sẽ có việc phát sinh.
Lúc chạy trốn, bụng Trầm Bích một trận co rúm, hai bên trái phải là hồ nước băng lãnh, bước đi xiêu vẹo rơi xuống hồ. May mắn hồ nước nông, người nhiều, Trầm Bích xoay một vòng lớn…. Thế nhưng ngồi ở trên mặt đất bên cạnh hồ, hắn bưng cái mông, giày ướt đẫm, ống quần bị xoắn lại, bị người ôm về Phượng Triêu cung (chém chém chém. Không hiểu câu cuối nói cái gì.).
Thai nhi tám tháng, hiểu rõ phụ thân hắn làm sai phải bị nghiêm phạt. Mỗi ngày chân tay loạn đá, mỗi ngày trình diễn “tiết mục” kinh tâm động phách khóc la inh ỏi của phụ thân. Cung nhân Phượng Triêu cung đã không còn thấy kì quái.
Mỗi lần Cố Nam Dương tới, đều thấy Trầm Bích nước mắt lưng tròng ở trên mặt đất, nảy sinh đau lòng. Thế nhưng không có biên pháp. Ai kêu sinh hài tử là Trầm Bích. Yêu thương cũng không có biện pháp, cũng không thể đổi thành y sinh …
Tuy nói lời thành tâm, thế nhưng mỗi lần thấy Trầm Bích cau mày, ở trong lòng y mà khóc, tâm Cố Nam Dương đều thắt lại.
Tiểu bảo bối này, thật không làm cho người ta bớt lo được, lúc đi ra nhất định phải đánh mấy cái vào mông. Tuy nghĩ như thế, thế nhưng, tay vẫn nhẹ nhàng phủ trên bụng Trầm Bích, một chút một chút nhu nhu tựa như trân bảo.
“Ngươi mau mau đến đây đi, phụ hoàng cùng phụ hậu đều mong sớm được nhìn thấy ngươi…” Hôn nhẹ Trầm Bích trong lòng, đặt hắn trong tư thế thoải mái nhất, đắp lên cái chăn. Khí trời tháng tư chính là rất lạnh.
…
Thời gian bảy tháng, Trầm Bích ngồi trên ghế đánh đàn, bỗng nhiên cầm huyền đứt quãng, thanh âm quàng quạc. Trầm Bích xoa xoa bụng, kinh hách một hút hướng Phượng nhi trấn đinh nói: “Muốn sinh rồi.”
Sau đó Phượng nhi phân phó xuống phía dưới đẻ mấy người cung nhân nâng Trầm Bích trở lại tẩm cung.
Trầm Bích cảm thấy hạ thân đã một mảnh ẩm ướt, nước ối thi nhau trút xuống. Trầm Bích dù sao cũng là một tiểu hài tử, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy khó tránh có chút sợ hãi. Vì vậy lúc thái y tới, hắn anh anh khóc, không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt.
Chân bị mở ra thật to, ngọc thế phụ trợ sinh sản để ở trong hậu huyệt. Trầm Bích cắn chặt khăn, nước mắt, mồ hôi cùng nước mũi trên mặt đã không thể phân biệt nổi.
Phòng trong đau khổ dãy dụa, phòng người nhân tâm hoảng sợ. Lão tiểu nhân (ai???) ghé vào cửa sổ phòng sinh sản, nghe không được động tĩnh cũng cố mà nghe.
Trầm tướng bên ngoài bước đi thong thả, biểu tình ngưng trọng, hầu như còn không dám tin rằng nhi tử mình đang sinh hài tử. Mà Vô Ngôn yên lặng canh giữ bên người Cố Nam Dương, hơi gật đầu, ngón tay có chút run.
“Bích nhi nhất định không có việc gì.” Vô Ngôn nhẹ nhàng nói. Ngón tay trắng bệch có chút buông lỏng, y biết y nên buông tay.
“Vô Ngôn…” Cố nam Dương kéo lấy tay Vô Ngôn.
“Không có việc gì…”
“Cảm tạ.” Cố Nam Dương nói.
“Đừng coi ta là ngoại nhân, ta là người nhà của ngươi, cùng —- Trầm Bích giống nhau…” Vô Ngôn cắn chặt môi dưới, sau đó mỉm cười, rốt cuộc rơi xuống một giọt lệ, “Ta rất hài lòng.”
Sau khi dãy dụa vài canh giờ, Trầm Bích hư thoát, hôn mê bất tỉnh, mà ở giờ khắc này, tiếng khóc thanh thúy của hài tử từ trong phòng truyền ra.Phòng trong một mảnh hỗn độn, máu loãng cùng nước ối hòa vào nhau ở dưới thân Trầm Bích,… Cố Nam Dương bước nhanh đi tới, thấy Trầm Bích đang hôn mê, hôn nhẹ cái trán y.
“Điện hạ, ngài nhìn tiểu hoàng tử đi.” Phượng nhi ôm hài tử đi tới.
“Thật xấu a.” Cố Nam Dương nhìn hài tử mặt mnhor nhắm đầy nếp nhăn, suy nghĩ một chút, “Sau này đặt tên hắn là Cố Thiên Tứ.” Sủng nịch hôn nhẹ, sau đó nhìn Trầm Bích, vẻ mặt hạnh phúc.
Cố Thiên Tứ, coi như cũng là một cái tên dễ nghe. Hôn mê vài ngày, sau khi tỉnh lại, Trầm Bích nghe cái tên này, ngẫm lại chính mình cũng không nghĩ ra được cái tên nào, đành cam chịu.
Thế nhưng, tựa hồ trong quyển từ điển có một trang bị bao phủ bởi nước miếng của Trầm Bích đã viết “Thiên tứ lương duyên” (Trời ban thưởng lương duyên). Bốn chữ, dưới góc bên phải, bị nước bọt bao phủ lấy.
Đã từng, Cố Nam Dương trước mặt Trầm Bích (chém), tại chỗ trống ở góc dưới sách phê bình chú giải: trời ban thưởng lương duyên, hậu cung ba nghìn người, chỉ sủng một mình ngươi.
Toàn văn hoàn.