Kiếm Phi đang cuống quýt chống đỡ những ám độc của đối phương ở hai bên lấn át tới thì Ma quân đã giở chưởng Tâm Lôi tấn công chàng. Chưởng Tâm Lôi là tinh huyết của bản thân dồn vào gang bàn tay lợi hại khôn tả. Khi phát động chưởng Tâm Lôi thì các yếu huyệt ở trong người phải bít hết như vậy để khỏi bị ngoại thương, toàn lực và nội lực của bản thân cũng ở gang bàn tay đó bắn ra cho tới khi khí huyết khô cạn mới thôi.
Trừ phi phải có một người có công lực tuyệt cao, hy sinh mấy chục năm nội công dồn công lực vào người y thì mới cứu vãn nổi, bằng không khí huyết của y bắn hết rồi cũng chết theo kẻ địch.
Lúc ấy mặt của Lục Thiều Ma Quân trông càng rùng rợn thêm tựa như một con ma đang tìm người để nhát vậy. Y chăm chú nhìn vào đối phương, trái huyết cầu đen ở trong tay y đã chương đến mức tuyệt đỉnh. Nếu Kiếm Phi còn không nhanh chân đào tẩu thì thể nào cũng bị chết ngay tại chỗ.
Lúc ấy chàng đã trông thấy mặt và thái độ của Ma quân, trong lòng kinh hãi thầm và cũng nhận xét kỹ những móc độc ở phía nào lấn áp tới. Chàng đang định tìm lối tẩu thoát thì Lục Thiều Ma Quân đã rú lên một tiếng rất thảm khốc và người nhảy lên trên cao tựa như một con chim lớn bay lượn, cát bụi tung tóe, cuồng phong lấn áp xuống mạnh khôn tả, chung quanh bốn trượng vuông tròn đều bị kình lực của y bao trùm hết.
Đang lúc ấy bỗng có tiếng rú rất kêu nổi lên từ trên đỉnh núi. Tiếng rú ấy chưa dứt thì đã có một cái bóng trắng từ trên đỉnh núi phi lên nhẹ nhàng như một làn khỏi và bay ra ngoài xa mấy trượng. Khi bóng trắng đó hạ chân xuống mặt đất đã lướt đi xa và trong nháy mắt đã mất dạng.
Trên đỉnh núi chỉ còn lại có Lục Thiều Ma Quân, hắc khí và sương mù đen đang quây chung quanh thôi. Y đứng ngẩn người ra trên núi vẻ mặt ngơ ngác, y thắc mắc vô cùng không hiểu đối phương vừa giở thân pháp và bộ pháp gì ra mà thoát khỏi chưởng lực và kình lực của mình như thế? Nhưng y cũng nhận thấy an ủi vì dù sao cũng chưa giở chưởng Tâm Lôi ra. Nếu y đã giở chưởng Tâm Lôi ra rồi thì dù người y có đem theo linh dược, nhưng linh dược đó chưa được điêu luyện thì làm sao mà chữa nổi? Vả lại dù y có giết chết được đối phương đi chăng nữa nhưng nội lực và chân lực của y ít nhất cũng tiêu hao trên một giáp, như vậy có khác gì là y đã mất hết võ công không? Bây giờ y chỉ còn một điểm mong mỏi duy nhất là sau này khi nào luyện thành linh dược và độc khí cũng luyện thành công, lúc ấy y sẽ tìm Kim Húc lệnh chủ để tiêu diệt.
Y nghĩ như vậy liền cười nhạt một tiếng và lẩm bẩm tự nói :
- Phải đến lúc ấy ta mới tái xuất giang hồ thì thử hỏi còn ai địch nổi ta nữa?
Lúc này đang là lúc y luyện môn độc khí ấy. Sở dĩ y nhận lời gia nhập Thiết Hồng bang là một mặt y với Bang chủ Tà Phong có liên quan rất mật thiết và mặt thứ hai là muốn nhờ Thiết Hồng bang giữ cho y được yên tĩnh để luyện tập. Nhưng y có ngờ đâu vì thế mà phải gây nên một kẻ cường thù đại địch.
Lục Thiều Ma Quân đứng ở trên đỉnh niú ngẩn người ra giây lát rồi mới xách hai cái xác chết của Phương Thiên và Trần Kỳ lên cười nhạt một hồi rồi mới xuống núi. Chờ tới khi y đi khỏi, trên đỉnh núi lại hiện ra một cái bóng trắng chính là Kim Húc lệnh chủ Đặng Kiếm Phi rồi.
Chàng nhìn theo về phía Ma quân đi mất dạng thở dài một tiếng khẽ nói :
- Người này quả thực đáng sợ! Thế nào cũng có một ngày ta phải dùng Kim Húc lệnh giết chết y mới được!
Chàng vừa nói xong, đã đi nhanh như một mũi tên tiến thẳng về phía Tây Nam lẫn khuất trong dãy núi Vạn Sơn.
Trời vừa sáng tỏ chàng đã đi tới Tùng Vân Phong, nơi lập phái của Bách Độc môn rồi. Chàng ngửng đầu nhìn lên thấy ngọn núi cao chọc trời, mây bay lơ lửng ở ngang lưng trông thật hùng vĩ không hổ thẹn với cái tên Tùng Vân và đúng là chỗ lập môn phái.
Chàng đứng ở lưng núi ngắm nhìn một hồi nhận định không sai. Chàng bước đi lên phía trên.
Trên đỉnh núi cây cối rất rậm rạp. Lúc ấy đang là mùa thu, gió thổi vào người lạnh buốt xương và đường núi vừa quanh co, gai cỏ mọc đầy, người thường ít khi tới đây, Kiếm Phi đi quanh đi quẩn một hồi vẫn không tìm thấy đích.
Chàng liền giở thân pháp “Long Vân Độn” ra phi thân lên trên đỉnh núi, khi gần tới đỉnh núi chàng đột nhiên thấy phía bên trái có rừng phong đỏ như lửa và dài liên miên mấy chục dặm, trong đó không có một cây khác nào mọc chen vào cả trông rất đẹp mắt.
Lúc ấy mặt trời mới mọc, tia ra những luồng ánh sáng vàng chiếu vào rừng phong trông lại càng đẹp thêm. Kiếm Phi nổi hứng, chân liền dùng sức một cái, người đã như một ngôi sao sa nhảy tới trước rừng phong ấy, cây nào cũng như cây nấy đều mọc thẳng, cành lá như một cái tàng, đáng lẽ lúc này là mùa thua cây cối phải rụng lá mới phải, nhưng không hiểu tại sao rừng phong này vẫn tươi tốt như thường.
Kiếm Phi vốn dĩ là người tao nhã, gặp cảnh đẹp như vậy liền đứng ngâm thơ vài câu. Chàng bỗng nghĩ đến thân thế của mình bi đát như vậy, thù lớn chưa trả, lại thở dài một tiếng.
Đang lúc ấy trong rừng bỗng có tiếng chân người nhộn nhịp bước ra. Tiếng chân ấy làm cho đàn chim kinh hãi vội vỗ cánh bay đi.
Tiếp theo đó chàng thấy trong rừng có một tiều phu lưng đeo búa lớn, thân hình vạm vỡ, mặt đầy râu xồm đen nhánh từ từ bước ra. Y vừa đi vừa cầm cái búa lẩm bẩm tự nói :
- Ai cũng bảo làm nghề tiều phu là khổ, duy chỉ có mỗ nhận thấy làm nghề tiều phu là sướng...
Y vừa ở trong rừng bước ra, đã ngẩn người ngay vì thấy một thiếu niên công tử rất đẹp trai đang khoanh tay đứng ở đó.
Công tử trẻ tuổi ấy mặc áo dài trắng, mặt trắng như dồi phấn, mày đen và dài, mắt sáng, ngoài dáng điệu hiên ngang lại thêm vẻ tao nhã nữa.
Tiền phu với vẻ mặt ngơ ngác nhìn Kiếm Phi, hình như y muốn bảo nơi đây không có những nhân vật tao nhã như thế này xuất hiện. Kiếm Phi vừa trông thấy tiều phu ấy đã vội chắp tay chào, tiều phu lại càng ngạc nhiên thêm, ấp úng một hồi rồi mới lên tiếng hỏi :
- Vị công tử này chào ai thế?
Kiếm Phi thấy tiều phu ấy hai mắt rất sáng, thái dương huyệt gồ cao, rõ ràng là một cao thủ nội ngoại công đều thâm hậu, nhưng chàng không muốn nói toạc ra vội, chỉ nho nhã cười hỏi tiếp :
- Xin hỏi bạn, nơi đây có phải là Tùng Vân Phong không?
Tiều phu nhìn Kiếm Phi một cái, nghĩ ngợi giây lát rồi cất giọng ồ ồ hỏi lại :
- Công tử là người ăn học, hỏi thăm núi đó làm chi?
Tiếp theo đó y lại hỏi thêm :
- Ồ! Công tử làm thế nào mà lên được trên núi cao như thế?
Y vừa nói vừa dùng bàn tay hộ pháp vuốt ve cái búa bóng nhoáng, trông ít nhất cũng nặng trên ba trăm cân.
Kiếm Phi thấy đại hán thiếu niên ấy ngớ ngẩn một cách đáng yêu, liền nói dối :
- Có một ông cụ tóc rất dài, mặt rất hung ác, nhưng tính tình lại rất hòa khí, gặp tại hạ ở dưới núi, ông ta biết tại hạ rất muốn lên trên núi này du ngoạn, liền bảo tại hạ nhắm mắt lại. Thế là một lát sau, tại hạ đã lên tới được trên này rồi.
Tiều phu nghe thấy chàng nói như vậy, mặt biến sắc, vội hỏi :
- Ông già ấy mặc quần áo gì? Còn nói gì nữa không?
Kiếm Phi liền tả hình dáng của Lục Thiều Ma Quân cho tiều phu nghe và nói tiếp :
- Ông ta còn bảo là ông ta muốn đi kiếm một người của Bách Độc môn gì đó!
Tiều phu nghe thấy chàng nói như thế, mặt đã biến sắc, liền la lên :
- Ồ! Quả thật là y...
Y chưa nói dứt đã ra tay nhanh như điện chớp, điểm luôn vào yếu huyệt mê của Kiếm Phi và cười ha hả nói :
- Tiểu tử! Hãy theo lão đi về nơi này một phen đã rồi sẽ nói chuyện sau!
Nói xong, y một tay cắp Kiếm Phi, một tay xách cây búa lớn, đi nhanh như bay, tiến thẳng vào trong rừng phong.
Thì ra Kiếm Phi đã sớm bế huyệt lại nên tiều phu vừa điểm tay vào chàng đã giả bộ chết giấc, để mặc cho đối phương mang mình đi. Chàng cũng phải phục thầm sức khỏe và khinh công của tiều phu. Chỉ nghe tiếng gió, chàng cũng biết khinh công của đối thủ rất bá đạo, và toàn đi trên những đường gồ ghề khấp khểnh.
Đi chừng mười dặm, tiều phu ấy mới phát giác ở trong rừng có người xuất hiện, y liền ngừng chân lại. Y đã thấy có một ông già mặt dài như mặt ngựa, cao lớn vạm vỡ, tuổi chừng năm mươi, ăn mặc rất lịch sự nhảy ra.
Ông già ấy vừa trông thấy tiều phu, đã cười như điên như khùng hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi có phải là đồ đệ của Độc Tâm tiểu tử không?
Tiều phu liền đứng lấy thế để đề phòng, khẽ đặt Kiếm Phi xuống để một bên, rồi mới lạnh lùng hỏi :
- Các hạ có phải là tên đao phủ thủ của Thiết Hồng bang phái tới không?
Ông già mặc áo rất lịch sự cười ha hả đáp :
- Tiểu tử mau báo danh đi, rồi lãnh cái chết sau.
Tiều phu giơ cây búa khổng lồ lên, lạnh lùng đáp :
- Ông tổ của ngươi đây tên là Biện Hổ, còn ngươi là cái gì?
Ông già cười nhạt một tiếng trả lời tiếp :
- Lão phu là Nhạc Lam, Phó đường chủ của Bang Sài đường, tiểu tử mau nộp mạng đi.
Nói xong y giơ chưởng lên trước ngực rồi nhảy xổ lại tấn công luôn.
Biện Hổ nghe thấy đối phương tự nhận là Phó đường chủ của Bang Sài đường, không trả lời nữa, liền rống lên một tiếng thật lớn, múa cây búa khổng lồ xông lại chém vào hai tay của Nhạc Lam liền.
Nhạc Lam thấy vậy kinh hãi, không ngờ đối phương trẻ tuổi như vậy mà có nội lực mạnh đến thế, nên y vội vận hết chân lực, múa song chưởng như vũ như bão nhằm các nơi đại huyệt của Biện Hổ tấn công luôn.
Biện Hổ bỗng thấy áp lực ở bốn bên càng ngày càng nặng, bóng chưởng như núi dồn dập tới, y vội vận chân lực ra, múa cây búa khổng lồ thật nhanh, khiến chưởng phong của đối phương không xông qua được. Trận đấu của hai người kịch liệt khôn tả, cát bụi và đá ở dưới đất đều bị hất tung lên bay mù mịt. Nếu nói về công lực và võ công thâm hậu thì Biện Hổ còn kém Nhạc Lam xa, nhưng Biện Hổ được thiên phú về sức mạnh lạ thường, bề ngoài trông y tuy ngu ngốc nhưng sự thực y rất khôn ngoan, lại thêm ngày thường rất chăm chỉ học tập, nên cây búa của y tuy nặng nề vô cùng, nhưng lúc múa lên nhanh nhẹn và nhẹ nhàng như một cây búa giả. Nhờ vậy y mới đấu ngang tay với Nhạc Lam.
Kiếm Phi bị Biện Hổ đặt xuống dưới một gốc cây, chàng liền mở hé mắt ra nhìn hai người đấu với nhau, thấy Biện Hổ tuy ít tuổi nhưng dũng mãnh hơn người và cũng khôn ngoan lạ thường.
Nếu nói về chân tài thực học thì dù sao Biện Hổ cũng không địch lại nổi Nhạc Lam, nhưng cây búa nặng hơn ba trăm cân của y giở ra cũng không phải tầm thường. Vả lại hễ gặp nguy, y lại giở một thế búa rất quái dị ra để giải nguy. Nhạc Lam biết đối phương còn kém mình xa, nên cười nhạt và nói :
- Tiểu tử! Lão thử xem mi đã học được bao nhiêu tài ba của Dư Nhân rồi?
Đấu tới hiệp thứ năm mươi, Nhạc Lam liền dùng thế “Ác Sài Ty Cốt” chìa mười ngón tay ra nhắm sáu nơi yếu huyệt ở trước Biện Hổ điểm luôn.
Biện Hổ múa tít cây búa, nhắm hai cánh tay của Nhạc Lam chém tới tấp.
Kiếm Phi thấy vậy liền giật mình kinh hãi, tuy chàng không biết thế võ của Nhạc Lam huyền diệu như thế nào nhưng chàng biết nếu tên tiều phu kia nhắm khuỷu tay của y chém xuống thì y sẽ có bảy thức biến hóa liền. Công lực của tiều phu đã không bằng y, mà cả ra tay biến thế cũng kém linh hoạt nốt.
Kiếm Phi đang suy nghĩ thì đã thấy búa của Biện Hổ sắp chém tới gần khuỷu tay của Nhạc Lam rồi. Quả nhiên Nhạc Lam đã cười nhạt một tiếng, xoay tay một cái, tay trái của y đã chộp lấy cổ tay đang cầm búa của Biện Hổ, và tay phải thì co lại như năm cái móc chộp vào mặt đối phương.
Sự thể xảy ra một cách đột ngột như vậy, Biện Hổ giật mình kinh hãi, muốn xoay tay cũng không kịp nữa, vội rống lên một tiếng, giơ chân lên đá luôn vào hạ bộ của Nhạc Lam, đồng thời nhờ cái đạp đó, y xoay tay đưa ngược lưỡi búa lên chém vào cổ của địch thủ.
Nhạc Lam lại cười nhạt một tiếng, chân trái dẫm chặt xuống đất, rồi quay tít người, nhưng khi tới nửa vòng, y đã khom người lại, giơ chưởng lên nhằm cổ chân của đối thủ chém xuống.
Lúc ấy Biện Hổ đã bị đứng vào chỗ thế thua, tay chân mình mẩy đều bị ở dưới chưởng đối phương. Đang lúc y co chân lại định xoay lưỡi búa chém vào chân của Nhạc Lam thì Nhạc Lam bỗng quay người, giơ chưởng nhắm đỉnh đầu y đánh mạnh xuống.
Nếu để cho Nhạc Lam đánh trúng chưởng đó thì Biện Hổ thế nào cũng chết ngay tại chỗ.
Kiếm Phi thấy vậy liền lấy một hòn sỏi vận tiềm lực búng đi.
Đồng thời chàng xoay chưởng lại, đẩy mạnh một cái, kêu đến “cắc” một tiếng, Nhạc Lam bỗng cảm thấy Kỳ môn huyệt của mình đau nhức, chân khí liền bị chận lại, tay của y từ từ buông thõng xuống, chớ không còn hơi sức đâu mà đánh nuưa. Biện Hổ yên trí phen này thể nào cũng bị chết, cho nên y nghiến răng mím môi giơ búa lên chém xuống, chỉ mong lấy lại được vốn liếng, dù có chết cũng không bị thiệt thòi.
Đột nhiên y thấy Nhạc Lam kêu “hự” và có tiếng kêu “cắc”, tay của địch thủ từ từ buông xuôi chứ không đánh được nữa, đồng thời y cảm thấy có một luồng sức như kình, đẩy y ra ngoài xa ba bước, nhưng chiếc búa ởt rong tay y giáng càng nhanh hơn.
- Ối chà!
Sau một tiếng kêu thảm khốc và máu tươi bắn tung tóe, Nhạc Lam bị y chém thành hai mãnh rồi. Nửa mình dưới của Nhạc Lam còn giẫy giụa trông rất ghê tởm, còn nửa người trên bị đánh bắn ra ngoài xa ba thước, các thớ thịt vẫn còn rung động.
Biện Hổ không hiểu tại sao, liền đâm bổ về phía trước ba bước mới ngừng chân lại được, máu của địch phun vào khắp người y, y giơ tay lên lau chùi máu và mồ hôi, khẽ nói :
- Nguy hiểm thật!
Sau y lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chung quanh tìm kiếm, rồi lên tiếng hỏi :
- Vị tiền bối nào vừa ra tay giúp Biện Hổ đấy? Xin hiện thân để nhận mấy lạy của Biện Hổ tôi!
Nhưng không thấy ai trả lời hết, y lại lên tiếng nói tiếp :
- Tiểu bối Biện Hổ, là đệ tử cuối cùng của Độc Tâm Tiều Phu, người Chưởng môn của Bách Độc môn, vừa rồi đã cứu được tiểu bối thoát chết, xin ra đây nhận một lạy của tiểu bối.
Nói xong y chắp tay vái lạy và người quay tít đi một vòng.
Nghĩa là y vái hết mọi nơi, rồi mới ngửng đầu lên lớn tiếng nói tiếp :
- Ngày hôm nay Thiết Hồng bang sẽ đến tiêu diệt Bách Độc môn, trừ khi tệ phái tự nguyện đầu hàng chúng. Sự thể khẩn cấp tiểu bối phải đi ngay đây. Nói xong, y lại vái lạy một cái rồi quay người lại cắp Kiếm Phi lên, vừa cười vừa nói :
- Ta không tin là tiểu tử này không biết một chút võ công nào cả!
Nói xong y liền đi vào phía rừng sâu ngay.
Kiếm Phi đang cuống quýt chống đỡ những ám độc của đối phương ở hai bên lấn át tới thì Ma quân đã giở chưởng Tâm Lôi tấn công chàng. Chưởng Tâm Lôi là tinh huyết của bản thân dồn vào gang bàn tay lợi hại khôn tả. Khi phát động chưởng Tâm Lôi thì các yếu huyệt ở trong người phải bít hết như vậy để khỏi bị ngoại thương, toàn lực và nội lực của bản thân cũng ở gang bàn tay đó bắn ra cho tới khi khí huyết khô cạn mới thôi.
Trừ phi phải có một người có công lực tuyệt cao, hy sinh mấy chục năm nội công dồn công lực vào người y thì mới cứu vãn nổi, bằng không khí huyết của y bắn hết rồi cũng chết theo kẻ địch.
Lúc ấy mặt của Lục Thiều Ma Quân trông càng rùng rợn thêm tựa như một con ma đang tìm người để nhát vậy. Y chăm chú nhìn vào đối phương, trái huyết cầu đen ở trong tay y đã chương đến mức tuyệt đỉnh. Nếu Kiếm Phi còn không nhanh chân đào tẩu thì thể nào cũng bị chết ngay tại chỗ.
Lúc ấy chàng đã trông thấy mặt và thái độ của Ma quân, trong lòng kinh hãi thầm và cũng nhận xét kỹ những móc độc ở phía nào lấn áp tới. Chàng đang định tìm lối tẩu thoát thì Lục Thiều Ma Quân đã rú lên một tiếng rất thảm khốc và người nhảy lên trên cao tựa như một con chim lớn bay lượn, cát bụi tung tóe, cuồng phong lấn áp xuống mạnh khôn tả, chung quanh bốn trượng vuông tròn đều bị kình lực của y bao trùm hết.
Đang lúc ấy bỗng có tiếng rú rất kêu nổi lên từ trên đỉnh núi. Tiếng rú ấy chưa dứt thì đã có một cái bóng trắng từ trên đỉnh núi phi lên nhẹ nhàng như một làn khỏi và bay ra ngoài xa mấy trượng. Khi bóng trắng đó hạ chân xuống mặt đất đã lướt đi xa và trong nháy mắt đã mất dạng.
Trên đỉnh núi chỉ còn lại có Lục Thiều Ma Quân, hắc khí và sương mù đen đang quây chung quanh thôi. Y đứng ngẩn người ra trên núi vẻ mặt ngơ ngác, y thắc mắc vô cùng không hiểu đối phương vừa giở thân pháp và bộ pháp gì ra mà thoát khỏi chưởng lực và kình lực của mình như thế? Nhưng y cũng nhận thấy an ủi vì dù sao cũng chưa giở chưởng Tâm Lôi ra. Nếu y đã giở chưởng Tâm Lôi ra rồi thì dù người y có đem theo linh dược, nhưng linh dược đó chưa được điêu luyện thì làm sao mà chữa nổi? Vả lại dù y có giết chết được đối phương đi chăng nữa nhưng nội lực và chân lực của y ít nhất cũng tiêu hao trên một giáp, như vậy có khác gì là y đã mất hết võ công không? Bây giờ y chỉ còn một điểm mong mỏi duy nhất là sau này khi nào luyện thành linh dược và độc khí cũng luyện thành công, lúc ấy y sẽ tìm Kim Húc lệnh chủ để tiêu diệt.
Y nghĩ như vậy liền cười nhạt một tiếng và lẩm bẩm tự nói :
- Phải đến lúc ấy ta mới tái xuất giang hồ thì thử hỏi còn ai địch nổi ta nữa?
Lúc này đang là lúc y luyện môn độc khí ấy. Sở dĩ y nhận lời gia nhập Thiết Hồng bang là một mặt y với Bang chủ Tà Phong có liên quan rất mật thiết và mặt thứ hai là muốn nhờ Thiết Hồng bang giữ cho y được yên tĩnh để luyện tập. Nhưng y có ngờ đâu vì thế mà phải gây nên một kẻ cường thù đại địch.
Lục Thiều Ma Quân đứng ở trên đỉnh niú ngẩn người ra giây lát rồi mới xách hai cái xác chết của Phương Thiên và Trần Kỳ lên cười nhạt một hồi rồi mới xuống núi. Chờ tới khi y đi khỏi, trên đỉnh núi lại hiện ra một cái bóng trắng chính là Kim Húc lệnh chủ Đặng Kiếm Phi rồi.
Chàng nhìn theo về phía Ma quân đi mất dạng thở dài một tiếng khẽ nói :
- Người này quả thực đáng sợ! Thế nào cũng có một ngày ta phải dùng Kim Húc lệnh giết chết y mới được!
Chàng vừa nói xong, đã đi nhanh như một mũi tên tiến thẳng về phía Tây Nam lẫn khuất trong dãy núi Vạn Sơn.
Trời vừa sáng tỏ chàng đã đi tới Tùng Vân Phong, nơi lập phái của Bách Độc môn rồi. Chàng ngửng đầu nhìn lên thấy ngọn núi cao chọc trời, mây bay lơ lửng ở ngang lưng trông thật hùng vĩ không hổ thẹn với cái tên Tùng Vân và đúng là chỗ lập môn phái.
Chàng đứng ở lưng núi ngắm nhìn một hồi nhận định không sai. Chàng bước đi lên phía trên.
Trên đỉnh núi cây cối rất rậm rạp. Lúc ấy đang là mùa thu, gió thổi vào người lạnh buốt xương và đường núi vừa quanh co, gai cỏ mọc đầy, người thường ít khi tới đây, Kiếm Phi đi quanh đi quẩn một hồi vẫn không tìm thấy đích.
Chàng liền giở thân pháp “Long Vân Độn” ra phi thân lên trên đỉnh núi, khi gần tới đỉnh núi chàng đột nhiên thấy phía bên trái có rừng phong đỏ như lửa và dài liên miên mấy chục dặm, trong đó không có một cây khác nào mọc chen vào cả trông rất đẹp mắt.
Lúc ấy mặt trời mới mọc, tia ra những luồng ánh sáng vàng chiếu vào rừng phong trông lại càng đẹp thêm. Kiếm Phi nổi hứng, chân liền dùng sức một cái, người đã như một ngôi sao sa nhảy tới trước rừng phong ấy, cây nào cũng như cây nấy đều mọc thẳng, cành lá như một cái tàng, đáng lẽ lúc này là mùa thua cây cối phải rụng lá mới phải, nhưng không hiểu tại sao rừng phong này vẫn tươi tốt như thường.
Kiếm Phi vốn dĩ là người tao nhã, gặp cảnh đẹp như vậy liền đứng ngâm thơ vài câu. Chàng bỗng nghĩ đến thân thế của mình bi đát như vậy, thù lớn chưa trả, lại thở dài một tiếng.
Đang lúc ấy trong rừng bỗng có tiếng chân người nhộn nhịp bước ra. Tiếng chân ấy làm cho đàn chim kinh hãi vội vỗ cánh bay đi.
Tiếp theo đó chàng thấy trong rừng có một tiều phu lưng đeo búa lớn, thân hình vạm vỡ, mặt đầy râu xồm đen nhánh từ từ bước ra. Y vừa đi vừa cầm cái búa lẩm bẩm tự nói :
- Ai cũng bảo làm nghề tiều phu là khổ, duy chỉ có mỗ nhận thấy làm nghề tiều phu là sướng...
Y vừa ở trong rừng bước ra, đã ngẩn người ngay vì thấy một thiếu niên công tử rất đẹp trai đang khoanh tay đứng ở đó.
Công tử trẻ tuổi ấy mặc áo dài trắng, mặt trắng như dồi phấn, mày đen và dài, mắt sáng, ngoài dáng điệu hiên ngang lại thêm vẻ tao nhã nữa.
Tiền phu với vẻ mặt ngơ ngác nhìn Kiếm Phi, hình như y muốn bảo nơi đây không có những nhân vật tao nhã như thế này xuất hiện. Kiếm Phi vừa trông thấy tiều phu ấy đã vội chắp tay chào, tiều phu lại càng ngạc nhiên thêm, ấp úng một hồi rồi mới lên tiếng hỏi :
- Vị công tử này chào ai thế?
Kiếm Phi thấy tiều phu ấy hai mắt rất sáng, thái dương huyệt gồ cao, rõ ràng là một cao thủ nội ngoại công đều thâm hậu, nhưng chàng không muốn nói toạc ra vội, chỉ nho nhã cười hỏi tiếp :
- Xin hỏi bạn, nơi đây có phải là Tùng Vân Phong không?
Tiều phu nhìn Kiếm Phi một cái, nghĩ ngợi giây lát rồi cất giọng ồ ồ hỏi lại :
- Công tử là người ăn học, hỏi thăm núi đó làm chi?
Tiếp theo đó y lại hỏi thêm :
- Ồ! Công tử làm thế nào mà lên được trên núi cao như thế?
Y vừa nói vừa dùng bàn tay hộ pháp vuốt ve cái búa bóng nhoáng, trông ít nhất cũng nặng trên ba trăm cân.
Kiếm Phi thấy đại hán thiếu niên ấy ngớ ngẩn một cách đáng yêu, liền nói dối :
- Có một ông cụ tóc rất dài, mặt rất hung ác, nhưng tính tình lại rất hòa khí, gặp tại hạ ở dưới núi, ông ta biết tại hạ rất muốn lên trên núi này du ngoạn, liền bảo tại hạ nhắm mắt lại. Thế là một lát sau, tại hạ đã lên tới được trên này rồi.
Tiều phu nghe thấy chàng nói như vậy, mặt biến sắc, vội hỏi :
- Ông già ấy mặc quần áo gì? Còn nói gì nữa không?
Kiếm Phi liền tả hình dáng của Lục Thiều Ma Quân cho tiều phu nghe và nói tiếp :
- Ông ta còn bảo là ông ta muốn đi kiếm một người của Bách Độc môn gì đó!
Tiều phu nghe thấy chàng nói như thế, mặt đã biến sắc, liền la lên :
- Ồ! Quả thật là y...
Y chưa nói dứt đã ra tay nhanh như điện chớp, điểm luôn vào yếu huyệt mê của Kiếm Phi và cười ha hả nói :
- Tiểu tử! Hãy theo lão đi về nơi này một phen đã rồi sẽ nói chuyện sau!
Nói xong, y một tay cắp Kiếm Phi, một tay xách cây búa lớn, đi nhanh như bay, tiến thẳng vào trong rừng phong.
Thì ra Kiếm Phi đã sớm bế huyệt lại nên tiều phu vừa điểm tay vào chàng đã giả bộ chết giấc, để mặc cho đối phương mang mình đi. Chàng cũng phải phục thầm sức khỏe và khinh công của tiều phu. Chỉ nghe tiếng gió, chàng cũng biết khinh công của đối thủ rất bá đạo, và toàn đi trên những đường gồ ghề khấp khểnh.
Đi chừng mười dặm, tiều phu ấy mới phát giác ở trong rừng có người xuất hiện, y liền ngừng chân lại. Y đã thấy có một ông già mặt dài như mặt ngựa, cao lớn vạm vỡ, tuổi chừng năm mươi, ăn mặc rất lịch sự nhảy ra.
Ông già ấy vừa trông thấy tiều phu, đã cười như điên như khùng hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi có phải là đồ đệ của Độc Tâm tiểu tử không?
Tiều phu liền đứng lấy thế để đề phòng, khẽ đặt Kiếm Phi xuống để một bên, rồi mới lạnh lùng hỏi :
- Các hạ có phải là tên đao phủ thủ của Thiết Hồng bang phái tới không?
Ông già mặc áo rất lịch sự cười ha hả đáp :
- Tiểu tử mau báo danh đi, rồi lãnh cái chết sau.
Tiều phu giơ cây búa khổng lồ lên, lạnh lùng đáp :
- Ông tổ của ngươi đây tên là Biện Hổ, còn ngươi là cái gì?
Ông già cười nhạt một tiếng trả lời tiếp :
- Lão phu là Nhạc Lam, Phó đường chủ của Bang Sài đường, tiểu tử mau nộp mạng đi.
Nói xong y giơ chưởng lên trước ngực rồi nhảy xổ lại tấn công luôn.
Biện Hổ nghe thấy đối phương tự nhận là Phó đường chủ của Bang Sài đường, không trả lời nữa, liền rống lên một tiếng thật lớn, múa cây búa khổng lồ xông lại chém vào hai tay của Nhạc Lam liền.
Nhạc Lam thấy vậy kinh hãi, không ngờ đối phương trẻ tuổi như vậy mà có nội lực mạnh đến thế, nên y vội vận hết chân lực, múa song chưởng như vũ như bão nhằm các nơi đại huyệt của Biện Hổ tấn công luôn.
Biện Hổ bỗng thấy áp lực ở bốn bên càng ngày càng nặng, bóng chưởng như núi dồn dập tới, y vội vận chân lực ra, múa cây búa khổng lồ thật nhanh, khiến chưởng phong của đối phương không xông qua được. Trận đấu của hai người kịch liệt khôn tả, cát bụi và đá ở dưới đất đều bị hất tung lên bay mù mịt. Nếu nói về công lực và võ công thâm hậu thì Biện Hổ còn kém Nhạc Lam xa, nhưng Biện Hổ được thiên phú về sức mạnh lạ thường, bề ngoài trông y tuy ngu ngốc nhưng sự thực y rất khôn ngoan, lại thêm ngày thường rất chăm chỉ học tập, nên cây búa của y tuy nặng nề vô cùng, nhưng lúc múa lên nhanh nhẹn và nhẹ nhàng như một cây búa giả. Nhờ vậy y mới đấu ngang tay với Nhạc Lam.
Kiếm Phi bị Biện Hổ đặt xuống dưới một gốc cây, chàng liền mở hé mắt ra nhìn hai người đấu với nhau, thấy Biện Hổ tuy ít tuổi nhưng dũng mãnh hơn người và cũng khôn ngoan lạ thường.
Nếu nói về chân tài thực học thì dù sao Biện Hổ cũng không địch lại nổi Nhạc Lam, nhưng cây búa nặng hơn ba trăm cân của y giở ra cũng không phải tầm thường. Vả lại hễ gặp nguy, y lại giở một thế búa rất quái dị ra để giải nguy. Nhạc Lam biết đối phương còn kém mình xa, nên cười nhạt và nói :
- Tiểu tử! Lão thử xem mi đã học được bao nhiêu tài ba của Dư Nhân rồi?
Đấu tới hiệp thứ năm mươi, Nhạc Lam liền dùng thế “Ác Sài Ty Cốt” chìa mười ngón tay ra nhắm sáu nơi yếu huyệt ở trước Biện Hổ điểm luôn.
Biện Hổ múa tít cây búa, nhắm hai cánh tay của Nhạc Lam chém tới tấp.
Kiếm Phi thấy vậy liền giật mình kinh hãi, tuy chàng không biết thế võ của Nhạc Lam huyền diệu như thế nào nhưng chàng biết nếu tên tiều phu kia nhắm khuỷu tay của y chém xuống thì y sẽ có bảy thức biến hóa liền. Công lực của tiều phu đã không bằng y, mà cả ra tay biến thế cũng kém linh hoạt nốt.
Kiếm Phi đang suy nghĩ thì đã thấy búa của Biện Hổ sắp chém tới gần khuỷu tay của Nhạc Lam rồi. Quả nhiên Nhạc Lam đã cười nhạt một tiếng, xoay tay một cái, tay trái của y đã chộp lấy cổ tay đang cầm búa của Biện Hổ, và tay phải thì co lại như năm cái móc chộp vào mặt đối phương.
Sự thể xảy ra một cách đột ngột như vậy, Biện Hổ giật mình kinh hãi, muốn xoay tay cũng không kịp nữa, vội rống lên một tiếng, giơ chân lên đá luôn vào hạ bộ của Nhạc Lam, đồng thời nhờ cái đạp đó, y xoay tay đưa ngược lưỡi búa lên chém vào cổ của địch thủ.
Nhạc Lam lại cười nhạt một tiếng, chân trái dẫm chặt xuống đất, rồi quay tít người, nhưng khi tới nửa vòng, y đã khom người lại, giơ chưởng lên nhằm cổ chân của đối thủ chém xuống.
Lúc ấy Biện Hổ đã bị đứng vào chỗ thế thua, tay chân mình mẩy đều bị ở dưới chưởng đối phương. Đang lúc y co chân lại định xoay lưỡi búa chém vào chân của Nhạc Lam thì Nhạc Lam bỗng quay người, giơ chưởng nhắm đỉnh đầu y đánh mạnh xuống.
Nếu để cho Nhạc Lam đánh trúng chưởng đó thì Biện Hổ thế nào cũng chết ngay tại chỗ.
Kiếm Phi thấy vậy liền lấy một hòn sỏi vận tiềm lực búng đi.
Đồng thời chàng xoay chưởng lại, đẩy mạnh một cái, kêu đến “cắc” một tiếng, Nhạc Lam bỗng cảm thấy Kỳ môn huyệt của mình đau nhức, chân khí liền bị chận lại, tay của y từ từ buông thõng xuống, chớ không còn hơi sức đâu mà đánh nuưa. Biện Hổ yên trí phen này thể nào cũng bị chết, cho nên y nghiến răng mím môi giơ búa lên chém xuống, chỉ mong lấy lại được vốn liếng, dù có chết cũng không bị thiệt thòi.
Đột nhiên y thấy Nhạc Lam kêu “hự” và có tiếng kêu “cắc”, tay của địch thủ từ từ buông xuôi chứ không đánh được nữa, đồng thời y cảm thấy có một luồng sức như kình, đẩy y ra ngoài xa ba bước, nhưng chiếc búa ởt rong tay y giáng càng nhanh hơn.
- Ối chà!
Sau một tiếng kêu thảm khốc và máu tươi bắn tung tóe, Nhạc Lam bị y chém thành hai mãnh rồi. Nửa mình dưới của Nhạc Lam còn giẫy giụa trông rất ghê tởm, còn nửa người trên bị đánh bắn ra ngoài xa ba thước, các thớ thịt vẫn còn rung động.
Biện Hổ không hiểu tại sao, liền đâm bổ về phía trước ba bước mới ngừng chân lại được, máu của địch phun vào khắp người y, y giơ tay lên lau chùi máu và mồ hôi, khẽ nói :
- Nguy hiểm thật!
Sau y lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chung quanh tìm kiếm, rồi lên tiếng hỏi :
- Vị tiền bối nào vừa ra tay giúp Biện Hổ đấy? Xin hiện thân để nhận mấy lạy của Biện Hổ tôi!
Nhưng không thấy ai trả lời hết, y lại lên tiếng nói tiếp :
- Tiểu bối Biện Hổ, là đệ tử cuối cùng của Độc Tâm Tiều Phu, người Chưởng môn của Bách Độc môn, vừa rồi đã cứu được tiểu bối thoát chết, xin ra đây nhận một lạy của tiểu bối.
Nói xong y chắp tay vái lạy và người quay tít đi một vòng.
Nghĩa là y vái hết mọi nơi, rồi mới ngửng đầu lên lớn tiếng nói tiếp :
- Ngày hôm nay Thiết Hồng bang sẽ đến tiêu diệt Bách Độc môn, trừ khi tệ phái tự nguyện đầu hàng chúng. Sự thể khẩn cấp tiểu bối phải đi ngay đây. Nói xong, y lại vái lạy một cái rồi quay người lại cắp Kiếm Phi lên, vừa cười vừa nói :
- Ta không tin là tiểu tử này không biết một chút võ công nào cả!
Nói xong y liền đi vào phía rừng sâu ngay.