Bất luận đối với cá nhân hay đối với xã hội, đề phòng phát sinh hành vi phạm tội càng có giá trị và càng quan trọng hơn là xử phạt hành vi phạm tội đã xảy ra.
-----Franz Liszt-----
Type: Hasuko
1
“Chủ nhiệm, đã đặt vé máy bay xong rồi, khi anh đến sân bay, dùng chứng minh nhân dân trực tiếp đổi thẻ lên máy bay là được.”
Sáng sớm, tôi xách một chiếc va li lớn, vừa đến văn phòng làm việc, Lâm Phi ở quầy lễ tân bèn nói.
“Ừm, cám ơn.” Tôi lên tiếng, “Phải rồi, đêm Noel hôm nay, buổi tối các cô chơi vui một chút nhé. Còn nữa, đừng có mặc bộ trang phục này nữa.”
“Tôi quen rồi.” Lâm Phi cúi đầu, vén tóc trước trán, lặng lẽ ngồi xuống.
Tôi chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Lâm Phi năm nay 24 tuổi, thường ngày rất thích trang điểm, trang phục cũng rất rực rỡ, thiên về lối ăn mặc sexy, lúc nào cũng toát ra sức sống nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Nhưng cứ vào đêm Noel hàng năm, cô ấy đều mặc một bộ trang phục màu đen, mặt để mộc tươi trẻ thuần khiết nhưng lại không thiếu nét trưởng thành. Trước ngực còn cài bông hoa trắng nho nhỏ.
Thói quen này bắt đầu từ năm đầu tiên khi cô ấy đến văn phòng làm việc, kéo dài cho đến năm nay, đã bảy năm rồi.
Tôi đặt va li lên bàn làm việc, mở ra, đồng thời mở két sắt, lôi từ trong đó ra hộ chiếu, giấy tờ nhét vào trong va li.
Cũng giống như Lâm Phi mỗi năm vào thời điểm này đều mặc một bộ trang phục đen, cài một bông hoa nhỏ trắng, tôi cũng có một số thói quen không thay đổi được. Hàng năm vào ngày này, tôi đều rời khỏi Trung Quốc, đi đến Hà Lan, đến đất nước mà Lão La từng nói đùa rằng khi nào kiếm đủ tiền thì sẽ đi đến đó cùng tôi sinh sống.
Tôi sẽ rời khỏi đây một tháng, trong một tháng này, tất cả những công việc của văn phòng luật sư đều được duy trì hoạt động theo thói quen, tôi không hề tham gia vào. Cần phải biết rằng, hàng năm, tôi chỉ có một tháng này làm kì nghỉ, có thể để cho tôi, Lão La và Trương Tĩnh yên tĩnh ở bên nhau, trải qua khoảng thời gian vui vẻ của ba người.
Tôi nhớ lại những chuyện trong quá khứ giữa rượu, thuốc lá và những kí ức về thời gian đã qua, tôi đã chào đón một năm mới, nhưng mỗi năm, từ mùng Một tôi đều mong ngóng đến việc xảy ra cuối năm.
Năm nay có một chút khác biệt, khi ngón tay tôi trượt qua một cái phong bì đựng hồ sơ trong két sắt, nó không kìm được run rẩy.
Được rồi, hôm nay tôi sẽ kể câu chuyện của Lâm Phi nhé, lần sau kể câu chuyện tiếp theo cho mọi người nghe thì đã là chuyện của năm sau rồi.
Tôi mở hồ sơ đựng tài liệu ra, đập vào mắt chính là bức ảnh chụp trên cao xuống từ giữa không trung, những bông tuyết trắng tinh bay rợp trời, ở dưới đất đã bị bao phủ một lớp màu trắng. Chính trong bức ảnh nền trắng đẹp như tranh như họa này, lại đột nhiên xuất hiện một mảng màu đỏ sẫm.
Một cô gái trẻ, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, chân trần nằm dưới đất, một cẳng chân bị cong vẹo rất kì quặc. Mảng đỏ thẫm đó chảy ra từ người cô ấy. Máu tươi cứ thế chảy ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ tầm nhìn của tôi. Cô gái trong vũng máu mang theo nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt nhìn tôi trừng trừng.
Cô gái trong bức ảnh này tên là Lưu Dĩnh, vào năm 2008, mới 18 tuổi, sinh viên năm nhất đại học, với thành tích xuất sắc, gương mặt xinh đẹp, cô được khen ngợi là hoa khôi của ngôi trường này. Ngày 24 tháng 12 năm đó, thứ tư cũng là đêm Noel. Sau buổi tự học buổi tối, cô gái được phụ huynh và giáo viên gửi gắm nhiều kì vọng nay mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, từ trên sân thượng kí túc xá nhảy xuống.
Cùng với cái chết của cô ấy, một vụ ức hiếp ác tính nơi trường học đã xuyên qua được nhiều sự trở ngại, tội ác máu tanh cuối cùng cũng bị bại lộ dưới ánh sáng mặt trời.
Mọi người phát hiện ra, cuộc sống đại học của Lưu Dĩnh không hề tràn ngập sự ấm áp dễ chịu giống như nụ cười ngọt ngào của cô. Từ khi vào học, cô bắt đầu sống dưới bóng tối của một số người. Cùng là mấy cô gái, là cô gái sống cùng phòng kí túc xá với cô ấy. Họ trang điểm lòe loẹt, ăn nói tục tĩu, họ luôn khiêu chiến đối với tất cả các quy định. Không ai biết tại sao Lưu Dĩnh lại trở thành mục tiêu của bọn họ, chỉ biết rằng những người này khi nào cao hứng bèn gọi cô ấy lên trên sân thượng kí túc xá, đánh đập, sỉ nhục, thậm chí lột hết quần áo của cô để chụp ảnh lưu niệm, uy hiếp cô nếu không nghe lời thì sẽ phát tán những bức ảnh này lên mạng.
Thật ra không chỉ là uy hiếp, những người này cũng thật sự làm như vậy. Nhưng họ lại không phải chịu hình phạt đích đáng, chỉ bị giáo viên gọi đến văn phòng giáo dục mấy câu là xong. Thế nhưng sau sự việc này, điều mà Lưu Dĩnh nhận lại được là sự sỉ nhục còn nặng nề hơn.
Đêm Noel năm đó, cô chị cả trong mấy người đó, lại một lần nữa gọi Lưu Dĩnh lên trên sân thượng. Cô ta ép buộc Lưu Dĩnh phải thay một chiếc váy ngủ mỏng tang giữa đêm đông lạnh giá, ép cô đi chân trần giẫm lên tuyết trắng, sau đó ép cô nhảy từ trên sân thượng xuống.
Một sinh mệnh trẻ trung bị dập tắt không hề khiến cho cô ta cảm thấy sợ hãi, thậm chí không hề cảm thấy một chút bất an nào cả. Cô ta dùng hình thức chụp ảnh để ghi lại tất cả mọi việc, đồng thời phát tán lên mạng.
Sau khi việc xảy ra, cô ta càng thản nhiên thừa nhận là cô ta đẩy Lưu Dĩnh từ trên sân thượng xuống. Không có cảm giác tội lỗi, cũng không có hối hận, thậm chí không có một chút ăn năn áy náy gì cả, cô ta đã coi sự việc này là một niềm vinh dự vô ngần, đi khắp nơi khoe khoang, cuối cùng cũng tự đưa mình vào trong đồn cảnh sát.
Nhân vật này chính là Lâm Phi.
Khi chúng tôi nhận được vụ án này thì đã là tháng thứ ba kể từ khi xảy ra vụ án, thời gian cũng đã bước sang tháng 3 năm 2009. Cơ quan công an đã hoàn thành công tác trinh sát điều tra giai đoạn đầu, nhận định rằng sự thật Lâm Phi đã đánh đập ngược đãi Lưu Dĩnh rất rõ ràng, chứng cứ rành rành, bản thân Lâm Phi cũng thừa nhận mình đúng là làm những việc đó.
Còn đối với việc sát hại Lưu Dĩnh, cơ quan công an cũng phát hiện được từ trong móng tay của Lưu Dĩnh một chút tàn dư là một tổ chức da, chứng thực thuộc về Lâm Phi. Những lời bình luận của Lâm Phi trên mạng sau khi xảy ra vụ việc cũng trở thành chứng cứ quan trọng. Hơn nữa nhiều người tận mắt chứng kiến cũng chứng thực, đêm xảy ra vụ án, Lâm Phi đúng là một lần nữa gọi Lưu Dĩnh lên sân thượng.
Trên người Lưu Dĩnh có nhiều vết thương do vật sắt nhọn gây nên, công cụ gây nên vết thương rơi lại ở hiện trường là một con dao gọt hoa quả. Nhiều nhân chứng đã chứng thực con dao này thuộc về Lâm Phi, cảnh sát cũng phát hiện được dấu vân tay của Lâm Phi trên con dao.
Và những bức ảnh của Lưu Dĩnh sau khi ngã xuống cũng xuất hiện ở không gian QQ, blog của Lâm Phi và cả trong những trang mạng xã hội công cộng.
Cho đến tận lúc này, Lâm Phi mới ý thức được rằng mình sắp phải đối diện với sự phiền toái ra sao, cô ta bắt đầu nhất loạt phủ nhận những chứng cứ liên quan mà cảnh sát đưa ra.
Cô ta nói, buổi tối hôm đó không phải là cô ta gọi Lưu Dĩnh lên sân thượng kí túc xá mà là Lưu Dĩnh gọi cô ta đi, nói rằng có việc quan trọng cần phải bàn. Nhưng khi vừa lên sân thượng, Lưu Dĩnh lại chẳng nói câu nào mà chỉ cầm con dao bắt đầu tự hành hạ mình.
Lâm Phi nhận ra, con dao đó chính là con dao bình thường cô ta vẫn dùng để uy hiếp Lưu Dĩnh. Khi cô ta vẫn chưa kịp nhận thức được là đang xảy ra việc gì, Lưu Dĩnh đã gí con dao vào tay cô ta, đồng thời cào cô ta. Lâm Phi sau khi bị thương bèn rời khỏi sân thượng, quay trở về phòng kí túc xá, đồng thời không rõ là Lưu Dĩnh lúc nào và vì sao lại nhảy lầu.
Đối với những bức ảnh hiện trường trên các trang mạng xã hội, Lâm Phi phủ nhận là do cô ta chụp và đăng tải lên. Bức ảnh này vì sao lại xuất phát từ nick của cô ta, cô ta nói rằng không hiểu vì sao.
Về việc sau khi xảy ra sự việc tự nói mình đã giết hại Lưu Dĩnh, Lâm Phi cho hay, những lời đó không phải do cô ta nói, cô ta vốn không có thời gian, sau khi vụ án xảy ra, nhà trường đã điều tra cô ta, sau đó liền bị cảnh sát đem đến Sở Công an.
“Không nhận.” Thật ra lúc mới bắt đầu, chỉ là tìm hiểu qua tình hình vụ án, tôi đã đưa ra câu trả lời này. Trong vụ án này, bất luận Lâm Phi có thật sự giết người hay không, chỉ dựa vào những việc cô ta đã làm với Lưu Dĩnh, tôi đã có đủ lí do để từ chối vụ án này.
“Năm trăm nghìn tệ.” Lão La hít thở một hơi thật sâu, “Gia đình nhà Lâm Phi đồng ý bỏ ra năm trăm nghìn tệ để mời chúng ta làm luật sư biện hộ trắng án cho cô ta.”
“Không làm nổi.” Tôi nói ngắn gọn, “Bao nhiêu tiền tôi cũng không làm nổi.”
“Lão Giản!” Lão La thở dài vẻ bất lực, “Coi như giúp tôi được không? Chúng ta đã có mấy tháng liền không có thu nhập, cậu muốn tôi quay trở về cái nơi khốn kiếp đó à.”
“Lí do không đầy đủ!” Tôi mỉm cười, mặc dù mấy tháng liền không có doanh thu, nhưng năm nay chúng ta vẫn có lợi nhuận.”
“Được rồi.” Lão La cười thiểu não “Tôi chỉ cảm thấy, vụ án này hơi kì quái. Thành tích lúc vào trường của Lâm Phi cũng chẳng thua kém gì mấy so với Lưu Dĩnh, tương tự cũng là nhân vật được nhà trường đặt nhiều kì vọng sao lại có khả năng đi giết người chứ?”
“Học tốt không chắc là tính cách đã tốt.” Tôi nói, “Ngược lại, người quá theo đuổi thành tích học tập, tính cách ít nhiều cũng có chút khiếm khuyết. Ví dụ như Mã Gia Giác, từ cấp hai cho đến đại học, thành tích học tập luôn rất tốt còn đạt giải nhì trong cuộc thi Olympic Vật Lí toàn quốc, còn được khen tặng là “Học sinh ba tốt của toàn tỉnh”, kết quả thì sao chứ?” Tôi giơ lên bốn ngón tay, “Hắn đã giết bốn người! Trong ba ngày giết liền bốn người!”
“Hơn nữa, cậu cũng thấy đấy, Lâm Phi thừa nhận, cô ta đã từng có hành vi làm tổn hại đối với Lưu Dĩnh, điều này có nghĩa là gì cậu còn không rõ sao? Cô ta có động cơ giết người!” Tôi cầm cốc nước lên uống một ngụm, “Biện hộ trắng án gần như không thể nào thành công.”
“Nhưng…” Lão La ủ rũ nói, “Một triệu tệ đấy, cứ thế mà cho người khác sao? Thật không cam tâm!”
“Bao nhiêu?!” Tôi phụt ngụm nước lên màn hình máy vi tính, “Chẳng phải cậu nói là năm trăm nghìn tệ sao, sao lại biến thành một triệu tệ rồi?”
“Vừa mới mua đấy, tốn nhiều tiền lắm!” Lão La xót xa lau màn hình vừa mới thay, cười vẻ ngại ngùng, “Nếu như vi phạm hợp đồng, cần phải bồi thường năm trăm nghìn tệ.”
“Hợp đồng ở đâu chứ? Hợp đồng kí từ khi nào, sao tôi lại không biết gì?” Tôi nhìn Lão La với vẻ không tin nổi.
“Hi hi.” Lão La gãi đầu, “Khi người ủy thác đến, cậu không có mặt, tôi vừa mới nghe đến con số này tay đã run lên, bèn kí luôn.”
“Xong rồi cậu mới hỏi vụ án này là như thế nào, có phải vậy không?” Tôi dựa vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nỗi bực bội đang luồn lách khắp cơ thể, nhưng tôi lại chẳng còn có sức mà nổi nóng nữa.
“Cậu đúng là nhìn tiền hoa mắt, sớm muộn gì cũng có ngày cậu sẽ chết trên chữ tiền này đấy!” Tôi hằn học trừng mắt nhìn Lão La, nhưng trong đầu nhanh chóng tính toán, tiền bồi thường năm trăm nghìn tệ không phải là không có được, chỉ có điều sau khi bỏ ra xong, nhân vật cổ đông lớn là tôi đây, chủ nhiệm văn phòng luật sư, sẽ sạch nhẵn như chùi phải ra đầu đường ăn xin rồi.
“Lão Giản, tôi nói thế này nhé.” Lão La nhìn tôi vẻ nghiêm túc, “Tôi hiểu Lâm Phi, cô ta thích tận hưởng quá trình làm nhục người khác, là thứ cảm giác một kẻ ở trên cao giẫm người khác dưới gót chân, nhưng việc giết chết con vật đi săn, việc này không phù hợp với sự theo đuổi của cô ta!”
“Cậu hiểu?” Tôi nhìn Lão La, thoáng ngẩn người, tiếp đó liền thở dài bất lực.
Đúng vậy, cậu ấy đúng là có thể hiểu được Lâm Phi. Anh chàng Lão La này, ngoài việc tham tiền không có sở thích nào đặc biệt, nhưng lại chỉ có một niềm hứng thú, đối với tất cả những người mạnh hơn cậu ấy, thì cậu ấy đều luôn nghĩ cách để giẫm dưới chân, chỉ có điều những điều tôi muốn nói đến chỉ có ý nghĩa trên câu chữ, không phải máu tanh như Lâm Phi thôi, hơn nữa, trên phương diện này, cậu ấy vẫn chịu khó động não một chút.
Ví dụ như, đối với những người có chút sức vóc hơn cậu ấy, cậu ấy sẽ rủ người ta thi thành tích học tập, đối với những người văn nghệ giỏi hơn cậu ấy, cậu ấy sẽ so sức mạnh với người ta, đối với những người thành tích học tập giỏi hơn cậu ấy thì cậu ấy sẽ thi sức vóc với người ta.
Thứ cá cược chính là ai thua sẽ bị giẫm dưới chân.
Tóm lại, một câu cách ngôn của cậu ấy chính là: Tôi có thể không bằng được anh trong một việc, nhưng nhất định cần phải áp đảo được anh trong một việc khác, nhưng anh vĩnh viễn đừng có mơ có thể áp đảo được tôi, bởi vì, quyền chọn lựa chiến trường đều nằm trong tay tôi!
Tôi có lẽ là người duy nhất chưa bị cậu ấy giẫm vào, tại vì tôi nằm ở giường trên của cậu ấy, tôi đã cảnh cáo cậu ấy, tôi không chắc liệu có một ngày nào đó không cẩn thận mà nằm ngủ xuyên qua tấm dát giường hay không đâu.
-----Franz Liszt-----
Type: Hasuko
1
“Chủ nhiệm, đã đặt vé máy bay xong rồi, khi anh đến sân bay, dùng chứng minh nhân dân trực tiếp đổi thẻ lên máy bay là được.”
Sáng sớm, tôi xách một chiếc va li lớn, vừa đến văn phòng làm việc, Lâm Phi ở quầy lễ tân bèn nói.
“Ừm, cám ơn.” Tôi lên tiếng, “Phải rồi, đêm Noel hôm nay, buổi tối các cô chơi vui một chút nhé. Còn nữa, đừng có mặc bộ trang phục này nữa.”
“Tôi quen rồi.” Lâm Phi cúi đầu, vén tóc trước trán, lặng lẽ ngồi xuống.
Tôi chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Lâm Phi năm nay 24 tuổi, thường ngày rất thích trang điểm, trang phục cũng rất rực rỡ, thiên về lối ăn mặc sexy, lúc nào cũng toát ra sức sống nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Nhưng cứ vào đêm Noel hàng năm, cô ấy đều mặc một bộ trang phục màu đen, mặt để mộc tươi trẻ thuần khiết nhưng lại không thiếu nét trưởng thành. Trước ngực còn cài bông hoa trắng nho nhỏ.
Thói quen này bắt đầu từ năm đầu tiên khi cô ấy đến văn phòng làm việc, kéo dài cho đến năm nay, đã bảy năm rồi.
Tôi đặt va li lên bàn làm việc, mở ra, đồng thời mở két sắt, lôi từ trong đó ra hộ chiếu, giấy tờ nhét vào trong va li.
Cũng giống như Lâm Phi mỗi năm vào thời điểm này đều mặc một bộ trang phục đen, cài một bông hoa nhỏ trắng, tôi cũng có một số thói quen không thay đổi được. Hàng năm vào ngày này, tôi đều rời khỏi Trung Quốc, đi đến Hà Lan, đến đất nước mà Lão La từng nói đùa rằng khi nào kiếm đủ tiền thì sẽ đi đến đó cùng tôi sinh sống.
Tôi sẽ rời khỏi đây một tháng, trong một tháng này, tất cả những công việc của văn phòng luật sư đều được duy trì hoạt động theo thói quen, tôi không hề tham gia vào. Cần phải biết rằng, hàng năm, tôi chỉ có một tháng này làm kì nghỉ, có thể để cho tôi, Lão La và Trương Tĩnh yên tĩnh ở bên nhau, trải qua khoảng thời gian vui vẻ của ba người.
Tôi nhớ lại những chuyện trong quá khứ giữa rượu, thuốc lá và những kí ức về thời gian đã qua, tôi đã chào đón một năm mới, nhưng mỗi năm, từ mùng Một tôi đều mong ngóng đến việc xảy ra cuối năm.
Năm nay có một chút khác biệt, khi ngón tay tôi trượt qua một cái phong bì đựng hồ sơ trong két sắt, nó không kìm được run rẩy.
Được rồi, hôm nay tôi sẽ kể câu chuyện của Lâm Phi nhé, lần sau kể câu chuyện tiếp theo cho mọi người nghe thì đã là chuyện của năm sau rồi.
Tôi mở hồ sơ đựng tài liệu ra, đập vào mắt chính là bức ảnh chụp trên cao xuống từ giữa không trung, những bông tuyết trắng tinh bay rợp trời, ở dưới đất đã bị bao phủ một lớp màu trắng. Chính trong bức ảnh nền trắng đẹp như tranh như họa này, lại đột nhiên xuất hiện một mảng màu đỏ sẫm.
Một cô gái trẻ, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, chân trần nằm dưới đất, một cẳng chân bị cong vẹo rất kì quặc. Mảng đỏ thẫm đó chảy ra từ người cô ấy. Máu tươi cứ thế chảy ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ tầm nhìn của tôi. Cô gái trong vũng máu mang theo nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt nhìn tôi trừng trừng.
Cô gái trong bức ảnh này tên là Lưu Dĩnh, vào năm 2008, mới 18 tuổi, sinh viên năm nhất đại học, với thành tích xuất sắc, gương mặt xinh đẹp, cô được khen ngợi là hoa khôi của ngôi trường này. Ngày 24 tháng 12 năm đó, thứ tư cũng là đêm Noel. Sau buổi tự học buổi tối, cô gái được phụ huynh và giáo viên gửi gắm nhiều kì vọng nay mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, từ trên sân thượng kí túc xá nhảy xuống.
Cùng với cái chết của cô ấy, một vụ ức hiếp ác tính nơi trường học đã xuyên qua được nhiều sự trở ngại, tội ác máu tanh cuối cùng cũng bị bại lộ dưới ánh sáng mặt trời.
Mọi người phát hiện ra, cuộc sống đại học của Lưu Dĩnh không hề tràn ngập sự ấm áp dễ chịu giống như nụ cười ngọt ngào của cô. Từ khi vào học, cô bắt đầu sống dưới bóng tối của một số người. Cùng là mấy cô gái, là cô gái sống cùng phòng kí túc xá với cô ấy. Họ trang điểm lòe loẹt, ăn nói tục tĩu, họ luôn khiêu chiến đối với tất cả các quy định. Không ai biết tại sao Lưu Dĩnh lại trở thành mục tiêu của bọn họ, chỉ biết rằng những người này khi nào cao hứng bèn gọi cô ấy lên trên sân thượng kí túc xá, đánh đập, sỉ nhục, thậm chí lột hết quần áo của cô để chụp ảnh lưu niệm, uy hiếp cô nếu không nghe lời thì sẽ phát tán những bức ảnh này lên mạng.
Thật ra không chỉ là uy hiếp, những người này cũng thật sự làm như vậy. Nhưng họ lại không phải chịu hình phạt đích đáng, chỉ bị giáo viên gọi đến văn phòng giáo dục mấy câu là xong. Thế nhưng sau sự việc này, điều mà Lưu Dĩnh nhận lại được là sự sỉ nhục còn nặng nề hơn.
Đêm Noel năm đó, cô chị cả trong mấy người đó, lại một lần nữa gọi Lưu Dĩnh lên trên sân thượng. Cô ta ép buộc Lưu Dĩnh phải thay một chiếc váy ngủ mỏng tang giữa đêm đông lạnh giá, ép cô đi chân trần giẫm lên tuyết trắng, sau đó ép cô nhảy từ trên sân thượng xuống.
Một sinh mệnh trẻ trung bị dập tắt không hề khiến cho cô ta cảm thấy sợ hãi, thậm chí không hề cảm thấy một chút bất an nào cả. Cô ta dùng hình thức chụp ảnh để ghi lại tất cả mọi việc, đồng thời phát tán lên mạng.
Sau khi việc xảy ra, cô ta càng thản nhiên thừa nhận là cô ta đẩy Lưu Dĩnh từ trên sân thượng xuống. Không có cảm giác tội lỗi, cũng không có hối hận, thậm chí không có một chút ăn năn áy náy gì cả, cô ta đã coi sự việc này là một niềm vinh dự vô ngần, đi khắp nơi khoe khoang, cuối cùng cũng tự đưa mình vào trong đồn cảnh sát.
Nhân vật này chính là Lâm Phi.
Khi chúng tôi nhận được vụ án này thì đã là tháng thứ ba kể từ khi xảy ra vụ án, thời gian cũng đã bước sang tháng 3 năm 2009. Cơ quan công an đã hoàn thành công tác trinh sát điều tra giai đoạn đầu, nhận định rằng sự thật Lâm Phi đã đánh đập ngược đãi Lưu Dĩnh rất rõ ràng, chứng cứ rành rành, bản thân Lâm Phi cũng thừa nhận mình đúng là làm những việc đó.
Còn đối với việc sát hại Lưu Dĩnh, cơ quan công an cũng phát hiện được từ trong móng tay của Lưu Dĩnh một chút tàn dư là một tổ chức da, chứng thực thuộc về Lâm Phi. Những lời bình luận của Lâm Phi trên mạng sau khi xảy ra vụ việc cũng trở thành chứng cứ quan trọng. Hơn nữa nhiều người tận mắt chứng kiến cũng chứng thực, đêm xảy ra vụ án, Lâm Phi đúng là một lần nữa gọi Lưu Dĩnh lên sân thượng.
Trên người Lưu Dĩnh có nhiều vết thương do vật sắt nhọn gây nên, công cụ gây nên vết thương rơi lại ở hiện trường là một con dao gọt hoa quả. Nhiều nhân chứng đã chứng thực con dao này thuộc về Lâm Phi, cảnh sát cũng phát hiện được dấu vân tay của Lâm Phi trên con dao.
Và những bức ảnh của Lưu Dĩnh sau khi ngã xuống cũng xuất hiện ở không gian QQ, blog của Lâm Phi và cả trong những trang mạng xã hội công cộng.
Cho đến tận lúc này, Lâm Phi mới ý thức được rằng mình sắp phải đối diện với sự phiền toái ra sao, cô ta bắt đầu nhất loạt phủ nhận những chứng cứ liên quan mà cảnh sát đưa ra.
Cô ta nói, buổi tối hôm đó không phải là cô ta gọi Lưu Dĩnh lên sân thượng kí túc xá mà là Lưu Dĩnh gọi cô ta đi, nói rằng có việc quan trọng cần phải bàn. Nhưng khi vừa lên sân thượng, Lưu Dĩnh lại chẳng nói câu nào mà chỉ cầm con dao bắt đầu tự hành hạ mình.
Lâm Phi nhận ra, con dao đó chính là con dao bình thường cô ta vẫn dùng để uy hiếp Lưu Dĩnh. Khi cô ta vẫn chưa kịp nhận thức được là đang xảy ra việc gì, Lưu Dĩnh đã gí con dao vào tay cô ta, đồng thời cào cô ta. Lâm Phi sau khi bị thương bèn rời khỏi sân thượng, quay trở về phòng kí túc xá, đồng thời không rõ là Lưu Dĩnh lúc nào và vì sao lại nhảy lầu.
Đối với những bức ảnh hiện trường trên các trang mạng xã hội, Lâm Phi phủ nhận là do cô ta chụp và đăng tải lên. Bức ảnh này vì sao lại xuất phát từ nick của cô ta, cô ta nói rằng không hiểu vì sao.
Về việc sau khi xảy ra sự việc tự nói mình đã giết hại Lưu Dĩnh, Lâm Phi cho hay, những lời đó không phải do cô ta nói, cô ta vốn không có thời gian, sau khi vụ án xảy ra, nhà trường đã điều tra cô ta, sau đó liền bị cảnh sát đem đến Sở Công an.
“Không nhận.” Thật ra lúc mới bắt đầu, chỉ là tìm hiểu qua tình hình vụ án, tôi đã đưa ra câu trả lời này. Trong vụ án này, bất luận Lâm Phi có thật sự giết người hay không, chỉ dựa vào những việc cô ta đã làm với Lưu Dĩnh, tôi đã có đủ lí do để từ chối vụ án này.
“Năm trăm nghìn tệ.” Lão La hít thở một hơi thật sâu, “Gia đình nhà Lâm Phi đồng ý bỏ ra năm trăm nghìn tệ để mời chúng ta làm luật sư biện hộ trắng án cho cô ta.”
“Không làm nổi.” Tôi nói ngắn gọn, “Bao nhiêu tiền tôi cũng không làm nổi.”
“Lão Giản!” Lão La thở dài vẻ bất lực, “Coi như giúp tôi được không? Chúng ta đã có mấy tháng liền không có thu nhập, cậu muốn tôi quay trở về cái nơi khốn kiếp đó à.”
“Lí do không đầy đủ!” Tôi mỉm cười, mặc dù mấy tháng liền không có doanh thu, nhưng năm nay chúng ta vẫn có lợi nhuận.”
“Được rồi.” Lão La cười thiểu não “Tôi chỉ cảm thấy, vụ án này hơi kì quái. Thành tích lúc vào trường của Lâm Phi cũng chẳng thua kém gì mấy so với Lưu Dĩnh, tương tự cũng là nhân vật được nhà trường đặt nhiều kì vọng sao lại có khả năng đi giết người chứ?”
“Học tốt không chắc là tính cách đã tốt.” Tôi nói, “Ngược lại, người quá theo đuổi thành tích học tập, tính cách ít nhiều cũng có chút khiếm khuyết. Ví dụ như Mã Gia Giác, từ cấp hai cho đến đại học, thành tích học tập luôn rất tốt còn đạt giải nhì trong cuộc thi Olympic Vật Lí toàn quốc, còn được khen tặng là “Học sinh ba tốt của toàn tỉnh”, kết quả thì sao chứ?” Tôi giơ lên bốn ngón tay, “Hắn đã giết bốn người! Trong ba ngày giết liền bốn người!”
“Hơn nữa, cậu cũng thấy đấy, Lâm Phi thừa nhận, cô ta đã từng có hành vi làm tổn hại đối với Lưu Dĩnh, điều này có nghĩa là gì cậu còn không rõ sao? Cô ta có động cơ giết người!” Tôi cầm cốc nước lên uống một ngụm, “Biện hộ trắng án gần như không thể nào thành công.”
“Nhưng…” Lão La ủ rũ nói, “Một triệu tệ đấy, cứ thế mà cho người khác sao? Thật không cam tâm!”
“Bao nhiêu?!” Tôi phụt ngụm nước lên màn hình máy vi tính, “Chẳng phải cậu nói là năm trăm nghìn tệ sao, sao lại biến thành một triệu tệ rồi?”
“Vừa mới mua đấy, tốn nhiều tiền lắm!” Lão La xót xa lau màn hình vừa mới thay, cười vẻ ngại ngùng, “Nếu như vi phạm hợp đồng, cần phải bồi thường năm trăm nghìn tệ.”
“Hợp đồng ở đâu chứ? Hợp đồng kí từ khi nào, sao tôi lại không biết gì?” Tôi nhìn Lão La với vẻ không tin nổi.
“Hi hi.” Lão La gãi đầu, “Khi người ủy thác đến, cậu không có mặt, tôi vừa mới nghe đến con số này tay đã run lên, bèn kí luôn.”
“Xong rồi cậu mới hỏi vụ án này là như thế nào, có phải vậy không?” Tôi dựa vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nỗi bực bội đang luồn lách khắp cơ thể, nhưng tôi lại chẳng còn có sức mà nổi nóng nữa.
“Cậu đúng là nhìn tiền hoa mắt, sớm muộn gì cũng có ngày cậu sẽ chết trên chữ tiền này đấy!” Tôi hằn học trừng mắt nhìn Lão La, nhưng trong đầu nhanh chóng tính toán, tiền bồi thường năm trăm nghìn tệ không phải là không có được, chỉ có điều sau khi bỏ ra xong, nhân vật cổ đông lớn là tôi đây, chủ nhiệm văn phòng luật sư, sẽ sạch nhẵn như chùi phải ra đầu đường ăn xin rồi.
“Lão Giản, tôi nói thế này nhé.” Lão La nhìn tôi vẻ nghiêm túc, “Tôi hiểu Lâm Phi, cô ta thích tận hưởng quá trình làm nhục người khác, là thứ cảm giác một kẻ ở trên cao giẫm người khác dưới gót chân, nhưng việc giết chết con vật đi săn, việc này không phù hợp với sự theo đuổi của cô ta!”
“Cậu hiểu?” Tôi nhìn Lão La, thoáng ngẩn người, tiếp đó liền thở dài bất lực.
Đúng vậy, cậu ấy đúng là có thể hiểu được Lâm Phi. Anh chàng Lão La này, ngoài việc tham tiền không có sở thích nào đặc biệt, nhưng lại chỉ có một niềm hứng thú, đối với tất cả những người mạnh hơn cậu ấy, thì cậu ấy đều luôn nghĩ cách để giẫm dưới chân, chỉ có điều những điều tôi muốn nói đến chỉ có ý nghĩa trên câu chữ, không phải máu tanh như Lâm Phi thôi, hơn nữa, trên phương diện này, cậu ấy vẫn chịu khó động não một chút.
Ví dụ như, đối với những người có chút sức vóc hơn cậu ấy, cậu ấy sẽ rủ người ta thi thành tích học tập, đối với những người văn nghệ giỏi hơn cậu ấy, cậu ấy sẽ so sức mạnh với người ta, đối với những người thành tích học tập giỏi hơn cậu ấy thì cậu ấy sẽ thi sức vóc với người ta.
Thứ cá cược chính là ai thua sẽ bị giẫm dưới chân.
Tóm lại, một câu cách ngôn của cậu ấy chính là: Tôi có thể không bằng được anh trong một việc, nhưng nhất định cần phải áp đảo được anh trong một việc khác, nhưng anh vĩnh viễn đừng có mơ có thể áp đảo được tôi, bởi vì, quyền chọn lựa chiến trường đều nằm trong tay tôi!
Tôi có lẽ là người duy nhất chưa bị cậu ấy giẫm vào, tại vì tôi nằm ở giường trên của cậu ấy, tôi đã cảnh cáo cậu ấy, tôi không chắc liệu có một ngày nào đó không cẩn thận mà nằm ngủ xuyên qua tấm dát giường hay không đâu.