Trời dần lên cao, ánh nắng chói chang phủ lên vạn vật nhân gian, thế giới như bừng tỉnh giấc. Khi kiện hành lý cuối cùng được sắp xếp xong, bánh xe bắt đầu luân chuyển, chuyến hành trình lại bắt đầu. Trước khi ra khỏi cổng thành, Trình Vân Du khẽ quay đầu nhìn lại. Này cấm thành nguy nga tráng lệ, ánh mặt trời chiếu vào càng làm màu ngói thêm đỏ, làm từng bức tường vàng thêm phần rực rỡ.
”Cha~ Cha~”
Tiếng roi quất ngựa vang lên chan chát kèm theo tiếng hô của vị thiếu niên anh tú. Đoàn người chầm chậm bước đi, tiến về Trần quốc.
Thẳng đến sau vài ngày bộ hành, khi mặt trời đã xuống núi, ai nấy trong đoàn cũng đều mệt mỏi rã rời. Năm nay đông đến sớm, khiến thời tiết cũng khắc nghiệt hơn. Thế nhưng xung quanh bốn bề núi đá, dừng chân tại đây e rằng sẽ không tiện, càng nguy hiểm hơn sẽ có nguy cơ xuất hiện thổ phỉ.
”Tiểu Thiện! Tiểu Thiện tỉnh dậy đi”
Tiếng hô hoảng hốt của một cung nữ. Người đứng gần đấy cũng đứng thành một vòng tròn, quây quanh cung nữ ấy.
Trình Vân Du chạy đến nơi thì thấy cung nữ tên Tiểu Thiện đã ngất xỉu. Hẳn do mấy ngày vừa rồi cực nhọc, lại thêm gió thổi giá buốt khiến nàng ấy kiệt sức.
”Tránh ra” - Nàng hét lớn.
Những người xung quanh lập tức tảng ra hai phía
Trình Vân Du nhanh chóng cởi áo khoác cuộn lại thành gối mỏng lót đầu cho Tiểu Thiện. Sau đó, nàng quay đầu nàng ta sang một bên rồi lại tiếp tục nới lỏng những nút thắt trên y phục. Trình Vân Du lấy tay đánh vào má người kia vài cái, giúp nàng ta tỉnh dậy.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cung nữ Tiểu Thiện cũng từ từ mở mắt dậy.
”Không sao rồi. Tỷ ấy chỉ vì bị tuột máu mà ngất xỉu, chỉ cần giữ ấm cơ thể, uống một ít nước đường là có thể khỏe lại”
”Tuột máu?” - Một tên gia nô lần đầu nghe thấy từ này nên không khỏi ngạc nhiên.
”Đừng hỏi nhiều, mau làm theo kẻo sức khỏe của tỷ ấy lại tệ hơn.”
”Được”
Hai cung nữ liền chạy lại xe lương thực, lấy ít nước đường theo lời căn dặn.
”Đưa nàng ấy lên xe ngựa của ta, nhớ cho người chăm sóc.”
Mặc Ngôn đứng từ xa quan sát từ nãy, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng.
”Tạ ơn tướng quân”
Chủ tử cho nô tỳ lên xe ngựa của mình - Trình Vân Du âm thầm suy nghĩ - một là hai người này có vấn đề, hai là y là người chủ thật tốt.
Dường như nhận ra ánh nhìn đầy ẩn ý từ phía xa, Mặc Ngôn liền nói - “Các ngươi đều là người trong phủ của ta, dĩ nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Tất cả gia nô ở đó đồng loạt hành lễ với y, trên gương mặt đều hiện vẻ cảm kích.
”Nhanh, mau đưa tỷ ấy lên xe. Nhớ tuy giữ ấm nhưng không được đóng kín cửa xe, đề phòng bị ngộp. Khi cho uống nước chỉ nên bón từng muỗng.”
”Ta biết rồi” - Bọn họ cùng nhau dìu Tiểu Thiến lên xe ngựa.
Trình Vân Du chờ bọn họ lên xe an toàn thì mới nhặt áo khoác của mình lên. Áo khoác đặt trên mặt đất đã có chút bẩn, có chút lạnh lẽo. Nàng lấy tay phủi phủi bụi đường.
Khi nàng toan choàng lại chiếc áo vào người, thì nam tử kia đã tiến đến trước mặt nàng, bàn tay to thô ráp chìa ra một chiếc áo khoác lông. Nàng nhìn y ngạc nhiên, không hiểu ý tứ của hành động này.
”Cầm lấy. Áo ngươi cũng bẩn rồi, mặc lấy cái này”
”Không cần không cần” - Tiểu Du lắc lắc đầu - “Bẩn cũng không nhiều, phủi một chút có thể mặc lại”
”Mặc vào.”
Mặc Ngôn lặp lại câu nói, tay vẫn cầm chiếc áo đưa về phía Trình Vân Du. Trên gương mặt anh tú bắt đầu xuất hiện sự không kiên nhẫn.
Nếu như y đã nói như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, nàng liền nhận lấy chiếc áo này vậy.
”Tạ tướng quân”
Trình Vân Du cẩn thận đưa hai tay nhận lấy. Trong lúc trao áo, tay y như có như không lướt qua tay nàng. Một cảm giác ấm nóng lạ kì đột nhiên lan truyền khắp cơ thể, khiến nàng cuốn quít rụt tay lại.
”Ban nãy ngươi làm rất tốt, sau này về thành ta sẽ trọng thưởng”
”Không cần” - Nàng lắc đầu - “ Cứu người là chuyện đương nhiên phải làm”
Mặc Ngôn mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười quá đỗi ôn nhu làm hai má Trình Vân Du nóng bừng lên. Nàng không dám nhìn thẳng vào đối phương nữa mà chỉ cụp mắt nhìn xuống đất, thầm hy vọng cảm giác này mau chóng trôi qua.
”Không ngờ rằng một cô nương lại biết về y thuật, ngươi giỏi lắm.”
”Là phụ thân của nô tỳ truyền dạy cho nô tỳ. Từ nhỏ gia cảnh vốn nghèo khó, không có tiền đi đại phu nên đành phải học lỏm vài cách để cứu nguy kịp thời.”
Nàng đành mang mấy câu nói cẩu huyết của nữ chính trong phim truyền hình ra mà dùng, tiện thể cũng mang luôn người cha không biết từ dâu rơi xuống để nói dối.
”Nuôi dạy được một cô nương giỏi giang như thế này, phụ thân ngươi chắc hẳn cũng phải giỏi không kém”
Nói rồi, Mặc Ngôn ra lệnh cho các gia nô
”Trời cùng tối, ai nấy cũng đều mệt mỏi, chúng ta dừng chân tại đây đêm nay, tuy nhiên không được nhóm lửa.”
”Nghỉ ngơi đi” Lời cuối cùng giống như lời thì thầm của y dành cho riêng nàng.
Trình Vân Du lắc đầu, nàng thà tin rằng bản thân đa tâm chứ tuyệt không tin vào tai mình. Những cảm xúc của ngày hôm nay tốt nhất cứ để trôi đi theo màn đêm dần buông xuống kia đi.
Trời dần lên cao, ánh nắng chói chang phủ lên vạn vật nhân gian, thế giới như bừng tỉnh giấc. Khi kiện hành lý cuối cùng được sắp xếp xong, bánh xe bắt đầu luân chuyển, chuyến hành trình lại bắt đầu. Trước khi ra khỏi cổng thành, Trình Vân Du khẽ quay đầu nhìn lại. Này cấm thành nguy nga tráng lệ, ánh mặt trời chiếu vào càng làm màu ngói thêm đỏ, làm từng bức tường vàng thêm phần rực rỡ.
”Cha~ Cha~”
Tiếng roi quất ngựa vang lên chan chát kèm theo tiếng hô của vị thiếu niên anh tú. Đoàn người chầm chậm bước đi, tiến về Trần quốc.
Thẳng đến sau vài ngày bộ hành, khi mặt trời đã xuống núi, ai nấy trong đoàn cũng đều mệt mỏi rã rời. Năm nay đông đến sớm, khiến thời tiết cũng khắc nghiệt hơn. Thế nhưng xung quanh bốn bề núi đá, dừng chân tại đây e rằng sẽ không tiện, càng nguy hiểm hơn sẽ có nguy cơ xuất hiện thổ phỉ.
”Tiểu Thiện! Tiểu Thiện tỉnh dậy đi”
Tiếng hô hoảng hốt của một cung nữ. Người đứng gần đấy cũng đứng thành một vòng tròn, quây quanh cung nữ ấy.
Trình Vân Du chạy đến nơi thì thấy cung nữ tên Tiểu Thiện đã ngất xỉu. Hẳn do mấy ngày vừa rồi cực nhọc, lại thêm gió thổi giá buốt khiến nàng ấy kiệt sức.
”Tránh ra” - Nàng hét lớn.
Những người xung quanh lập tức tảng ra hai phía
Trình Vân Du nhanh chóng cởi áo khoác cuộn lại thành gối mỏng lót đầu cho Tiểu Thiện. Sau đó, nàng quay đầu nàng ta sang một bên rồi lại tiếp tục nới lỏng những nút thắt trên y phục. Trình Vân Du lấy tay đánh vào má người kia vài cái, giúp nàng ta tỉnh dậy.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cung nữ Tiểu Thiện cũng từ từ mở mắt dậy.
”Không sao rồi. Tỷ ấy chỉ vì bị tuột máu mà ngất xỉu, chỉ cần giữ ấm cơ thể, uống một ít nước đường là có thể khỏe lại”
”Tuột máu?” - Một tên gia nô lần đầu nghe thấy từ này nên không khỏi ngạc nhiên.
”Đừng hỏi nhiều, mau làm theo kẻo sức khỏe của tỷ ấy lại tệ hơn.”
”Được”
Hai cung nữ liền chạy lại xe lương thực, lấy ít nước đường theo lời căn dặn.
”Đưa nàng ấy lên xe ngựa của ta, nhớ cho người chăm sóc.”
Mặc Ngôn đứng từ xa quan sát từ nãy, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng.
”Tạ ơn tướng quân”
Chủ tử cho nô tỳ lên xe ngựa của mình - Trình Vân Du âm thầm suy nghĩ - một là hai người này có vấn đề, hai là y là người chủ thật tốt.
Dường như nhận ra ánh nhìn đầy ẩn ý từ phía xa, Mặc Ngôn liền nói - “Các ngươi đều là người trong phủ của ta, dĩ nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Tất cả gia nô ở đó đồng loạt hành lễ với y, trên gương mặt đều hiện vẻ cảm kích.
”Nhanh, mau đưa tỷ ấy lên xe. Nhớ tuy giữ ấm nhưng không được đóng kín cửa xe, đề phòng bị ngộp. Khi cho uống nước chỉ nên bón từng muỗng.”
”Ta biết rồi” - Bọn họ cùng nhau dìu Tiểu Thiến lên xe ngựa.
Trình Vân Du chờ bọn họ lên xe an toàn thì mới nhặt áo khoác của mình lên. Áo khoác đặt trên mặt đất đã có chút bẩn, có chút lạnh lẽo. Nàng lấy tay phủi phủi bụi đường.
Khi nàng toan choàng lại chiếc áo vào người, thì nam tử kia đã tiến đến trước mặt nàng, bàn tay to thô ráp chìa ra một chiếc áo khoác lông. Nàng nhìn y ngạc nhiên, không hiểu ý tứ của hành động này.
”Cầm lấy. Áo ngươi cũng bẩn rồi, mặc lấy cái này”
”Không cần không cần” - Tiểu Du lắc lắc đầu - “Bẩn cũng không nhiều, phủi một chút có thể mặc lại”
”Mặc vào.”
Mặc Ngôn lặp lại câu nói, tay vẫn cầm chiếc áo đưa về phía Trình Vân Du. Trên gương mặt anh tú bắt đầu xuất hiện sự không kiên nhẫn.
Nếu như y đã nói như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, nàng liền nhận lấy chiếc áo này vậy.
”Tạ tướng quân”
Trình Vân Du cẩn thận đưa hai tay nhận lấy. Trong lúc trao áo, tay y như có như không lướt qua tay nàng. Một cảm giác ấm nóng lạ kì đột nhiên lan truyền khắp cơ thể, khiến nàng cuốn quít rụt tay lại.
”Ban nãy ngươi làm rất tốt, sau này về thành ta sẽ trọng thưởng”
”Không cần” - Nàng lắc đầu - “ Cứu người là chuyện đương nhiên phải làm”
Mặc Ngôn mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười quá đỗi ôn nhu làm hai má Trình Vân Du nóng bừng lên. Nàng không dám nhìn thẳng vào đối phương nữa mà chỉ cụp mắt nhìn xuống đất, thầm hy vọng cảm giác này mau chóng trôi qua.
”Không ngờ rằng một cô nương lại biết về y thuật, ngươi giỏi lắm.”
”Là phụ thân của nô tỳ truyền dạy cho nô tỳ. Từ nhỏ gia cảnh vốn nghèo khó, không có tiền đi đại phu nên đành phải học lỏm vài cách để cứu nguy kịp thời.”
Nàng đành mang mấy câu nói cẩu huyết của nữ chính trong phim truyền hình ra mà dùng, tiện thể cũng mang luôn người cha không biết từ dâu rơi xuống để nói dối.
”Nuôi dạy được một cô nương giỏi giang như thế này, phụ thân ngươi chắc hẳn cũng phải giỏi không kém”
Nói rồi, Mặc Ngôn ra lệnh cho các gia nô
”Trời cùng tối, ai nấy cũng đều mệt mỏi, chúng ta dừng chân tại đây đêm nay, tuy nhiên không được nhóm lửa.”
”Nghỉ ngơi đi” Lời cuối cùng giống như lời thì thầm của y dành cho riêng nàng.
Trình Vân Du lắc đầu, nàng thà tin rằng bản thân đa tâm chứ tuyệt không tin vào tai mình. Những cảm xúc của ngày hôm nay tốt nhất cứ để trôi đi theo màn đêm dần buông xuống kia đi.