Trời như đã muốn sớm chuyển sang đông. Từng đợt gió lạnh không ngừng gào thét trên những cây cao trơ lá. Trên con đường mòn hoang vắng, một đoàn người ngựa chậm rãi bước đi. Xe ngựa của Mặc Ngôn đi trước, tiếp theo là xe của Hạo Minh, cuối cùng là xe chở lương thực cùng cống phẩm Trần quốc gửi tặng. Dọc hai bên hàng xe ngựa, chính là tùy tùng theo hầu. Gương mặt mọi người đã mang chút mệt nhọc.
Trên chiếc xe ngựa thứ hai, Tạ Hạo Minh vén bức rèm nhìn khung cảnh. Hắn lại vô tình bắt gặp thấy cảnh tượng một cô nương dung mạo như hoa, không ngừng xoa xoa hai bàn tay bé nhỏ lại vào nhau. Cô nương ấy hắn nhớ không lầm chính là Trình Vân Du, là nha hoàn ngày hôm đó đã dùng ly thủy tinh đàn lên một khúc da diết lòng. Cô nương ngày hôm đó không sợ hề sợ hãi trước cường thế, lại thông minh, mạnh mẽ, thật khiến cho người ta không thể nào quên.
Trình Vân Du ghét nhất là trời lạnh. Nhớ lại ngày trước, mỗi lần trời trở lạnh, nàng chỉ muốn làm con sâu lười, vùi mình thật sâu vào chăn ấm. Nếu có việc cần thiết phải ra đường, nàng đều sẽ mặc áo khoác thật dày, khiến bản thân trông tròn tròn thật đáng yêu. Bây giờ ở thế giới này, đã làm nha hoàn, lại còn bắt nàng phải đi bộ theo xe ngựa giữa trời giá rét, ông trời thật không công bằng với nàng mà.
”Cô nương” - Người hầu của Tạ Hạo Minh đi đến bên cô, khẽ nói - “Vương gia có chỉ, mời cô nương lên xe ngựa”
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Có người giúp nàng tránh cái lạnh này, dĩ nhiên nàng không được từ chối ý tốt của người ta rồi.
Tiểu Du nhanh nhảu bước lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa này, tuy không rộng lắm, nhưng bày trí đơn giản, khiến cho người ngồi thoải mái. Quan trọng nhất là xe ngựa có than sưởi, vô cùng vô cùng ấm áp. Tiểu Du chọn vị trí gần than sưởi, liền thoải mái ngồi xuống, để hai bàn tay bé nhỏ lên hơ nóng.
”Hèm.”
Tạ Hạo Minh nhìn thấy động tác tự nhiên đơn thuần của nàng thì phì cười. Ai đời nào, một cô nương được nam tử mời lên xe ngựa liền lập tức chạy lên. Không sợ bị người ngoài dị nghị cùng cười chê hay sao. Đúng là một cô nương hào sảng.
Tiểu Du nghe thấy tiếng cười liền giật mình. Chết rồi chết rồi! Nàng lại quên mất hành lễ nữa rồi.
”Vương gia cát tường”
Có trách, cũng phải trách thời đại này quá nhiều lễ nghi phiền toái, mà nàng chỉ là một cô gái đến từ thế kỉ XXI, có đôi lúc quên mất.
”Không có gì. Lạnh lắm sao?” - Nói đoạn, hắn đưa cho nàng một chiếc áo khoác. Thoạt nhìn cũng có thể thấy đây là đồ mắc tiền, chỉ có công tử nhà quyền thế như hắn mới có được
Trình Vân Du lập tức lắc đầu. Chiếc áo này chắc chắn không rẻ, tốt nhất là không nên nhận - “Không có”
Đối phương không có đáp lại lời của nàng, mà trực tiếp lấy áo cẩn thận choàng lên cho nàng.
”Ta nhớ hôm đó nàng rất dũng cảm. Bây giờ bị hổ ăn hết gan rồi sao”
”Nô tỳ không dám. Hôm đó là nô tỳ sai, là lỗi của nô tỳ khiến các vị mất nhã hứng, là do nô....”
”Thực xin lỗi” - Chưa kịp đợi Tiểu Du nói hết câu, Hạo Minh đã chen vào.
Xin... xin lỗi sao? Hắn vừa nói xin lỗi có đúng không? Tai của ta không bị lãng đó chứ? Không đâu, nhất định là ta nghe nhầm rồi, nghe nhầm rồi. Trình Vân Du há mồm trợn mắt, biểu tình khoa trương đến nỗi không thể nào khoa trương hơn.
Tạ Hạo Minh thấy nàng như vậy, trong tâm lại cảm thấy thoải mái không nói thành lời - “Không cần phải làm bộ dạng như vậy, là ta thật lòng xin lỗi nàng. Hôm ấy là ta sai. Ép một cô nương vào đường cùng, không phải là việc nên làm của quân tử.”
Hắn vừa nói vừa châm thêm than vào lò sưởi.
”Không phải ngày hôm đó ta nhắm tới nàng... Nói sao đây nhỉ. Ta với tên Mặc Ngôn kia, từ khi gặp nhau đã giống như nước với lửa, luôn so tài cao thấp..”
”Nên hôm đó vương gia muốn nhân cơ hội để tỏ uy với tướng quân có phải không” - Tiểu Du nén cười. Nam tử cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn như con nít, cứ thích hơn thua với nhau từng ly từng tí một.
Tạ Hạo Minh bị nói trúng thì mặt liền đỏ bừng. Hắn lấy tay gãi gãi đầu - “Bị nàng nói trúng rồi. Không ngờ hôm đó không dạy được cho tên tiểu tử kia một bài học mà trái lại bản thân lại trở thành một tên tiểu nhân. Vân Du, thực xin lỗi.”
”Nô tỳ không dám”
”Ta nhớ nàng tên Trình Vân Du phải không?” - Hắn dịu dàng mà hỏi
Tiểu Du nhẹ nhàng gật đầu. Không ngờ hắn vẫn còn nhớ tên nàng.
”Ta tên Tạ Hạo Minh, rất hân hạnh được biết nàng. Ngày đó ta đã ngưỡng mộ tài năng cùng giọng hát của nàng, hy vọng nàng không chê mà kết giao bằng hữu với ta”
Kết giao bằng hữu với vương gia, lời mời rất hấp dẫn. Ít ra sau này, nếu như nàng gặp chuyện chẳng lành, cũng sẽ có chỗ mà dựa vào.
”Nô tỳ không dám. Nô tỳ chỉ là nha hoàn, sao có thể dám kết bạn với vương gia.”
Đúng rồi Vân Du, trong phim cổ trang các cô nương thường hay nói câu này. Đại loại như ngoài mặt từ chối, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ. Chiêu này vừa bật đèn xanh cho đối phương, lại vừa giúp bản thân mình trở nên thanh cao hơn. Trình Vân Du, ngươi quả thật rất lợi hại.
”Không sao. Tính ta xưa nay thẳng thắn, ta đã nói kết giao bằng hữu với cô nương thì trong tâm tư cũng muốn như vậy. Cô nương không cần phải ngại.” - Tạ Hạo Minh nhìn Tiểu Du. Ánh mắt sâu tựa biển của hắn khiến nàng thấy không thoải mái - “Ta rất thích nghe tiếng hát của Vân Du, muội có thể hát cho ta nghe một khúc được không”
Vân Du? Muội muội? Tên này cũng tiến quá nhanh rồi. - Trình Vân Du thầm nghĩ.
”Vâng”
Nàng mỉm cười đáp lời. Sau đó đôi môi anh đào hé mở, những giai điệu ngọt ngào bắt đầu vang lên.
”Dư vị của hương thơm từ nơi xa bay đến
Không nghe thấy lời thề đang cháy bỏng
Đợi khi mong ước đều hóa thành tro bụi mới lại nguyện cầu
Quá ít câu thề non hẹn biển
Còn quá sớm để nói thiên trường địa cửu
Càng chờ đợi thời gian càng dài đằng đẵng
....
”
Tiếng hát bay giữa không trung, xua tan đi cái giá lạnh của những ngày cuối thu, xua tan đi cái mệt mỏi trên mặt mỗi người. Trình Vân Du thả hồn mình theo từng câu hát, khiến cho giai điệu cũng trở nên da diết, in thật sâu vào trong tâm trí người thưởng thức.
Bên trong xe ngựa đi đằng trước, Mặc Ngôn cũng chăm chú lắng nghe theo giọng ca ngọt ngào ấy.
”Xem ra bên ấy, Tạ vương gia không hề cô đơn rồi” - Trên gương mặt vốn lạnh nhạt bất chợt xuất hiện một nụ cười thâm sâu khó lường rồi lại nhanh chóng biến mất.
Trời như đã muốn sớm chuyển sang đông. Từng đợt gió lạnh không ngừng gào thét trên những cây cao trơ lá. Trên con đường mòn hoang vắng, một đoàn người ngựa chậm rãi bước đi. Xe ngựa của Mặc Ngôn đi trước, tiếp theo là xe của Hạo Minh, cuối cùng là xe chở lương thực cùng cống phẩm Trần quốc gửi tặng. Dọc hai bên hàng xe ngựa, chính là tùy tùng theo hầu. Gương mặt mọi người đã mang chút mệt nhọc.
Trên chiếc xe ngựa thứ hai, Tạ Hạo Minh vén bức rèm nhìn khung cảnh. Hắn lại vô tình bắt gặp thấy cảnh tượng một cô nương dung mạo như hoa, không ngừng xoa xoa hai bàn tay bé nhỏ lại vào nhau. Cô nương ấy hắn nhớ không lầm chính là Trình Vân Du, là nha hoàn ngày hôm đó đã dùng ly thủy tinh đàn lên một khúc da diết lòng. Cô nương ngày hôm đó không sợ hề sợ hãi trước cường thế, lại thông minh, mạnh mẽ, thật khiến cho người ta không thể nào quên.
Trình Vân Du ghét nhất là trời lạnh. Nhớ lại ngày trước, mỗi lần trời trở lạnh, nàng chỉ muốn làm con sâu lười, vùi mình thật sâu vào chăn ấm. Nếu có việc cần thiết phải ra đường, nàng đều sẽ mặc áo khoác thật dày, khiến bản thân trông tròn tròn thật đáng yêu. Bây giờ ở thế giới này, đã làm nha hoàn, lại còn bắt nàng phải đi bộ theo xe ngựa giữa trời giá rét, ông trời thật không công bằng với nàng mà.
”Cô nương” - Người hầu của Tạ Hạo Minh đi đến bên cô, khẽ nói - “Vương gia có chỉ, mời cô nương lên xe ngựa”
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Có người giúp nàng tránh cái lạnh này, dĩ nhiên nàng không được từ chối ý tốt của người ta rồi.
Tiểu Du nhanh nhảu bước lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa này, tuy không rộng lắm, nhưng bày trí đơn giản, khiến cho người ngồi thoải mái. Quan trọng nhất là xe ngựa có than sưởi, vô cùng vô cùng ấm áp. Tiểu Du chọn vị trí gần than sưởi, liền thoải mái ngồi xuống, để hai bàn tay bé nhỏ lên hơ nóng.
”Hèm.”
Tạ Hạo Minh nhìn thấy động tác tự nhiên đơn thuần của nàng thì phì cười. Ai đời nào, một cô nương được nam tử mời lên xe ngựa liền lập tức chạy lên. Không sợ bị người ngoài dị nghị cùng cười chê hay sao. Đúng là một cô nương hào sảng.
Tiểu Du nghe thấy tiếng cười liền giật mình. Chết rồi chết rồi! Nàng lại quên mất hành lễ nữa rồi.
”Vương gia cát tường”
Có trách, cũng phải trách thời đại này quá nhiều lễ nghi phiền toái, mà nàng chỉ là một cô gái đến từ thế kỉ XXI, có đôi lúc quên mất.
”Không có gì. Lạnh lắm sao?” - Nói đoạn, hắn đưa cho nàng một chiếc áo khoác. Thoạt nhìn cũng có thể thấy đây là đồ mắc tiền, chỉ có công tử nhà quyền thế như hắn mới có được
Trình Vân Du lập tức lắc đầu. Chiếc áo này chắc chắn không rẻ, tốt nhất là không nên nhận - “Không có”
Đối phương không có đáp lại lời của nàng, mà trực tiếp lấy áo cẩn thận choàng lên cho nàng.
”Ta nhớ hôm đó nàng rất dũng cảm. Bây giờ bị hổ ăn hết gan rồi sao”
”Nô tỳ không dám. Hôm đó là nô tỳ sai, là lỗi của nô tỳ khiến các vị mất nhã hứng, là do nô....”
”Thực xin lỗi” - Chưa kịp đợi Tiểu Du nói hết câu, Hạo Minh đã chen vào.
Xin... xin lỗi sao? Hắn vừa nói xin lỗi có đúng không? Tai của ta không bị lãng đó chứ? Không đâu, nhất định là ta nghe nhầm rồi, nghe nhầm rồi. Trình Vân Du há mồm trợn mắt, biểu tình khoa trương đến nỗi không thể nào khoa trương hơn.
Tạ Hạo Minh thấy nàng như vậy, trong tâm lại cảm thấy thoải mái không nói thành lời - “Không cần phải làm bộ dạng như vậy, là ta thật lòng xin lỗi nàng. Hôm ấy là ta sai. Ép một cô nương vào đường cùng, không phải là việc nên làm của quân tử.”
Hắn vừa nói vừa châm thêm than vào lò sưởi.
”Không phải ngày hôm đó ta nhắm tới nàng... Nói sao đây nhỉ. Ta với tên Mặc Ngôn kia, từ khi gặp nhau đã giống như nước với lửa, luôn so tài cao thấp..”
”Nên hôm đó vương gia muốn nhân cơ hội để tỏ uy với tướng quân có phải không” - Tiểu Du nén cười. Nam tử cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn như con nít, cứ thích hơn thua với nhau từng ly từng tí một.
Tạ Hạo Minh bị nói trúng thì mặt liền đỏ bừng. Hắn lấy tay gãi gãi đầu - “Bị nàng nói trúng rồi. Không ngờ hôm đó không dạy được cho tên tiểu tử kia một bài học mà trái lại bản thân lại trở thành một tên tiểu nhân. Vân Du, thực xin lỗi.”
”Nô tỳ không dám”
”Ta nhớ nàng tên Trình Vân Du phải không?” - Hắn dịu dàng mà hỏi
Tiểu Du nhẹ nhàng gật đầu. Không ngờ hắn vẫn còn nhớ tên nàng.
”Ta tên Tạ Hạo Minh, rất hân hạnh được biết nàng. Ngày đó ta đã ngưỡng mộ tài năng cùng giọng hát của nàng, hy vọng nàng không chê mà kết giao bằng hữu với ta”
Kết giao bằng hữu với vương gia, lời mời rất hấp dẫn. Ít ra sau này, nếu như nàng gặp chuyện chẳng lành, cũng sẽ có chỗ mà dựa vào.
”Nô tỳ không dám. Nô tỳ chỉ là nha hoàn, sao có thể dám kết bạn với vương gia.”
Đúng rồi Vân Du, trong phim cổ trang các cô nương thường hay nói câu này. Đại loại như ngoài mặt từ chối, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ. Chiêu này vừa bật đèn xanh cho đối phương, lại vừa giúp bản thân mình trở nên thanh cao hơn. Trình Vân Du, ngươi quả thật rất lợi hại.
”Không sao. Tính ta xưa nay thẳng thắn, ta đã nói kết giao bằng hữu với cô nương thì trong tâm tư cũng muốn như vậy. Cô nương không cần phải ngại.” - Tạ Hạo Minh nhìn Tiểu Du. Ánh mắt sâu tựa biển của hắn khiến nàng thấy không thoải mái - “Ta rất thích nghe tiếng hát của Vân Du, muội có thể hát cho ta nghe một khúc được không”
Vân Du? Muội muội? Tên này cũng tiến quá nhanh rồi. - Trình Vân Du thầm nghĩ.
”Vâng”
Nàng mỉm cười đáp lời. Sau đó đôi môi anh đào hé mở, những giai điệu ngọt ngào bắt đầu vang lên.
”Dư vị của hương thơm từ nơi xa bay đến
Không nghe thấy lời thề đang cháy bỏng
Đợi khi mong ước đều hóa thành tro bụi mới lại nguyện cầu
Quá ít câu thề non hẹn biển
Còn quá sớm để nói thiên trường địa cửu
Càng chờ đợi thời gian càng dài đằng đẵng
....
”
Tiếng hát bay giữa không trung, xua tan đi cái giá lạnh của những ngày cuối thu, xua tan đi cái mệt mỏi trên mặt mỗi người. Trình Vân Du thả hồn mình theo từng câu hát, khiến cho giai điệu cũng trở nên da diết, in thật sâu vào trong tâm trí người thưởng thức.
Bên trong xe ngựa đi đằng trước, Mặc Ngôn cũng chăm chú lắng nghe theo giọng ca ngọt ngào ấy.
”Xem ra bên ấy, Tạ vương gia không hề cô đơn rồi” - Trên gương mặt vốn lạnh nhạt bất chợt xuất hiện một nụ cười thâm sâu khó lường rồi lại nhanh chóng biến mất.