"Dừng xe!"
Lưu Dụ cho cỗ xe ngựa chạy lên một ngọn đồi nhỏ rồi mới dừng lại.
Yến Phi quét mắt nhìn quanh, xem chừng không có tung tích địch nhân mới từ nóc xe nhảy xuống và nói: "Lưu huynh quan sát giùm ta!"
Lưu Dụ lộn mình nhảy lên nóc xe, trong lòng nảy sinh cảm giác thân thiết quen thuộc làm hắn nhớ lại tình cảnh ngày nào hai người từng chung vai chiến đấu. Có tiếng mở cửa từ bên dưới vọng lại, tiếp tới lại nghe Yên Phi kinh hãi kêu "Ủa!"
Lưu Dụ thấy xung quanh không có địch nhân nên nhảy xuống.
Yến Phi lúc này đã vào trong thùng xe và đang nhìn quanh bên trong. Trong xe trống rỗng không một bóng người chỉ có mỗi Yến Phi đang ngơ ngẩn nhìn vách thùng xe.
Lưu Dụ cho tới lúc này vẫn chưa biết trong xe là ai nên hỏi: "Có chuyện gì?"
Yến Phi lui ra khỏi cửa xe rồi đáp: "Nàng đi rồi! Còn ghi lại trên thành xe cảm ơn bọn ta. Nàng chắc có bản lĩnh giải huyệt độc đáo, lựa lúc bọn ta không chú ý, thoát đi từ cửa sổ."
Lưu Dụ hỏi: "Nàng là ai?"
Yến Phi bước tới đầu xe thả bốn thớt ngựa đang thở phì ra từng đợt khói trắng đáp: "Là con gái của An Thế Thanh, An Ngọc Tình."
Lưu Dụ vừa giúp một tay tháo ngựa, vừa lắng nghe Yến Phi giải thích sự tình, khi giải thích xong thì bốn thớt ngựa cũng được tự do yên ổn ăn cỏ. Hai người ngồi trên đỉnh đồi phía sau cỗ xe để nghỉ ngơi lấy sức.
Lưu Dụ nói: "Giả như biết được thân phận của người gọi là thái tử đó thì bọn ta có thể biết ai là nội gián."
Yến Phi hỏi: "Làm sao ngươi lại tới đây thật đúng lúc như thế?"
Lưu Dụ đáp: "Ta theo dõi nhóm người của thái tử đó mới tới đây. Định bước ra ngoài tập để xem có phát hiện được bóng dáng của địch nhân hay không, vừa ra khỏi tập là thấy bọn chúng bỏ dịch đạo vào rừng, ta mới sinh nghi theo sau nhưng cũng suýt mất dấu của chúng."
Yến Phi hỏi: "Tình huống Biên Hoang tập ra sao?"
Lưu Dụ đem tình huống ra ngắn gọn kể lại, từ lúc Phụng Thiện bị giết cho tới sáng nay đã cử hành hội nghị lâm thời tại Trung Nghĩa đường, sau đó mới tổng kết: "Địch nhân đã biết rõ mọi điều phát sinh trong hội nghị như lòng bàn tay, điều này khẳng định nội gian có mặt lúc đó, người này phải là người Hồ nên không thể không khuất phục trước đại nghĩa dân tộc của gã thái tử."
Yến Phi gật đầu đáp: "Đương nhiên không phải Thác Bạt Nghi, còn lại là Mộ Dung Chiến và Hô Lôi Phương."
Yến Phi chợt hiểu ra giật mình nói: "Khẳng định là Hô Lôi Phương, vì Mộ Dung Xung chỉ mới hơn ba mươi tuổi, không thể có con lớn như vậy được. Chỉ còn Khương chủ Diêu Trường mới có thể có con lớn như vậy thôi."
Lưu Dụ trầm giọng: "Nếu là con của Diêu Trường thì phải là Diêu Hưng, người này trí dũng song toàn, võ công hơn cả cha hắn, giữ ngôi vị Khương tộc đệ nhất cao thủ."
Yến Phi than: "A! Hô Lôi Phương! một bên là huynh đệ Biên Hoang tập, một bên là thân tộc, ta có thể tưởng tượng ra cái khó xử của hắn. Bọn ta lập tức nhanh chân về Biên Hoang tập đi."
Lưu Dụ kéo hắn lại, cười khổ: "Ta còn có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Yến Phi lấy làm lạ hỏi: "Thật ra là chuyện gì? Sao thần tình ngươi lại cổ quái thế?"
Lưu Dụ rầu rĩ đáp: "Người Di Lặc giáo sở dĩ đánh bắt An Ngọc Tình là vì Tâm bội, mặc dù không có trên mình nàng nhưng chúng có thể dùng nàng để uy hiếp An Thế Thanh giao ra Tâm bội. Bọn chúng không biết Tâm bội đã bị Nhậm Thanh Thị trộm mất, lại càng không biết Tâm bội đang ở trên người của ta."
Yến Phi thất thanh: "Cái gì?"
Lưu Dụ từ từ tháo tâm bội đeo trên cổ xuống, đưa cho Yến Phi xem: "Tâm bội đây."
Yến Phi nhận lấy, xem xét kỹ rồi cau mày nói: "Món đồ của Nhậm yêu hậu sao lại lạc vào tay ngươi?"
Lưu Dụ đáp: "Ả đã ép ta thu nhận để bảo quản cho ả, vì Tâm bội này có thể sinh cảm ứng với Thiên Địa bội. Ả lại nghĩ Thiên Địa bội vẫn còn trong tay An Thế Thanh nên sợ bị cha con bọn họ truy sát."
Rồi tuần tự kể lại gốc ngọn mọi điều, luôn cả chuyện Nhậm Thanh Thị nói về sự lạ lùng của ngọc bội, một chữ cũng không giấu. Kể xong hết hắn mới cảm thấy nhẹ nhàng, khẽ nói: "Nói ra được rồi, tâm lý ta thật là dễ chịu! Ngươi có giận ta, ta tuyệt không trách ngươi vì ta đã sai."
Yến Phi ngẩn ra một lúc rồi lại trầm ngâm, bỗng cười nói: "Nếu là trước khi Thiên Thiên bị giam cầm mang về phương bắc, ta biết ngươi cùng Nhậm Thanh Thị hợp tác lại giấu ta, nhất định tâm lý ta sẽ không thoải mái. Nhưng hiện tại nghe điều này thì lại thấy là chuyện tự nhiên, ngươi minh bạch đạo lý này chứ?"
Lưu Dụ ngạc nhiên lắc đầu tỏ ý không minh bạch.
Phản ứng bình tĩnh của Yến Phi đã nằm ngoài ý liệu của hắn. Lưu Dụ rõ ràng đã thay đổi, nhưng Yến Phi cũng đã không còn là Yến Phi trước đây. Con người phải biến hóa theo hoàn cảnh, bằng không thì sẽ bị đào thải.
Thần tình Yến Phi hiện lên sự cay đắng và khủng hoảng, ngẩng nhìn bầu trời hoàng hôn sắp ụp xuống, từ từ nói: "Chiều hôm đó ta nhìn Thiên Thiên quay trở lại chiến thuyền của Mộ Dung Thùy. Nhìn chiến thuyền mang người yêu của ta ra đi, lúc ấy ta đã lập quyết tâm sẽ dùng bất luận loại thủ đoạn nào, chỉ cần đem được Thiên Thiên về cạnh ta, ta sẽ làm không chút do dự. Đương nhiên ta chỉ nói thủ đoạn đối với địch nhân, hoàn toàn không gây họa cho kẻ vô tội."
Rồi xoay ra nhìn hắn, ánh mắt hiện lên cảm tình sâu sắc, ngữ khí vẫn bình hòa, thản nhiên nói tiếp: "Cho nên ta minh bạch hoàn cảnh của ngươi, vì tranh đấu để sống còn, vì không muốn phụ lòng Huyền soái, ngươi không thể không thỏa hiệp. Nếu không làm thế, có khả năng ngươi đã sớm bị Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo giết hại, vậy thì làm sao ngươi có thể ngồi đây với ta để trút bầu tâm sự?"
Nói xong nhìn về hướng rừng núi ngoài xa, trầm giọng tiếp: "Ta đã chẳng hề nghĩ tới việc tham dự vào bất cứ một cuộc chiến tranh nào cả, nhưng ta có thể nào không chiến đấu cho Biên Hoang tập, không chiến đấu cho Thiên Thiên chứ? Ta không có cách nào khác, ngươi cũng đã không có cách nào khác, nên ta minh bạch chuyện của ngươi, thông cảm cho ngươi."
Lưu Dụ hết sức cảm kích, úp mặt vào hai lòng bàn tay, giọng hối tiếc: "Nhưng ta đã lừa dối Huyền soái, không đem chuyện Mạn Diệu nói cho ông biết, lại càng không phải đối với ngươi."
Yến Phi lắc đầu: "Vì ngươi không có một con đường nào khác. Nếu không là Mạn Diệu làm Tư Mã Diệu và Tư Mã Đạo Tử bất hòa thì ngươi làm sao có đất đứng ở phương nam? Ta và ngươi đều nằm trong dòng rút xuống của cơn thủy triều nhân sinh, điều duy nhất có thể làm chính là xoay sở trong hoàn cảnh ác liệt, phấn đấu không ngừng để tiến nhanh đến mục đích."
Rồi chàng nói tiếp: "Ngươi nói Nhậm Thanh Thị đã động sát cơ với Tư Mã Diệu, chuyện này không phải nhỏ và chẳng lành chút nào, phương nam sẽ trở thành tình huống chia năm xẻ bảy."
Lưu Dụ ngẩng đầu suy nghĩ rồi nói: "Nam triều từ sau cuộc chiến Phì Thủy đã sớm trở thành chia xẻ hỗn loạn, hoàn toàn nhờ vào dư uy của Huyền soái và trận Phì Thủy mới đè nén được thế lực mọi phía. Nhậm Thanh Thị cho dù có muốn giết Tư Mã Diệu cũng không thể làm được trong sớm chiều mà phải xếp đặt một cách xảo diệu, bằng không thì Mạn Diệu làm sao giữ được tính mệnh? Nên việc chính trước mắt là phải ứng phó với Di Lặc giáo như thế nào? Nếu để Trúc Pháp Khánh an toàn tới Kiến Khang thì khẳng định Tạ gia một viên ngói cũng không còn."
Ngừng một chút lại nói tiếp: "Ngươi đã đến Huỳnh Dương chưa?"
Yến Phi bình thản đáp: "Ta không những đã đến Huỳnh Dương mà còn đã gặp Thiên Thiên rồi."
Lưu Dụ giật bắn người, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin tưởng nổi.
Thần tình của Yến Phi như đang hồi tưởng: "Ta đã không thể nào nghĩ thông, trong đêm quyết chiến với Tôn Ân, làm sao lại chỉ gặp Ni Huệ Huy mà không thấy Trúc Pháp Khánh? Thì ra Trúc Pháp Khánh lấy được Thiên Địa bội đã lập tức tìm chỗ bí mật để mượn công năng kỳ dị của Thiên Địa bội tu luyện 'Thập Trụ Đại Thừa Công', tầng cuối của công pháp. Hắn lại ra lệnh cho Di Lặc giáo phải lật đổ Biên Hoang bằng đại kế "Thai tử phúc trung", nào ngờ sự mạo hiểm quá độ của Hách Liên Bột Bột đã đưa tới kết quả thảm bại."
Kế đó lại đem chuyện ở Huỳnh Dương đã gặp ni Huệ Huy và di ngôn của Giang Lăng Hư ra nói để Lưu Dụ hiểu rõ ngọn nguồn của sự tình.
Lưu Dụ bỗng nói: "Di Lặc giáo cùng Mộ Dung Thùy bí mật cấu kết, Nhậm Dao cũng là kẻ góp phần với chúng bày kế đối phó với Tôn Ân, bị Tôn Ân nhìn ra âm mưu nên đã tiên phát chế nhân, sát tử Nhậm Dao. Sự thảm bại của Hách Liên Bột Bột đã làm Mộ Dung Thùy bất đắc dĩ phải cùng Tôn Ân liên thủ. Sự tình thật là phức tạp chỉ có thể nói là một mớ hỗn độn!"
Ánh mắt Yến Phi sáng lên, trầm giọng: "Hiện tại Hách Liên Bột Bột và Di Lặc giáo đang chuẩn bị trở lại, lại có Khương tộc làm hậu thuẫn, chứng tỏ Di Lặc giáo có thể phản Mộ Dung Thùy vì sợ Mộ Dung Thùy một khi thống nhất phương bắc thì Di Lặc Giáo và Hách Liên Bột Bột sẽ không có chỗ dung thân. Cho nên bọn ta trước tiên cần phải giải quyết vấn đề Hô Lôi Phương, sau đó họa may mọi người mới đồng lòng ứng phó ngoại địch."
Lưu Dụ nói: "Ta chỉ lo giả như Trúc Pháp Khánh nhận ra tạm thời không làm gì được Biên Hoang tập sẽ bỏ qua Biên Hoang tập mà tới thẳng Kiến Khang, bọn ta rốt cục cũng không có cách nào ngăn trở y xuống phương nam."
Yến Phi siết hữu thủ, nắm chặt Tâm bội cười nói : "Không phải ngươi đã nói Thiên Địa bội cùng Tâm bội có cảm ứng vi diệu sao? Nếu thật vậy thì Trúc Pháp Khánh đừng mong tới được Kiến Khang, bọn ta có thể giết Di Lặc giáo một phen không còn manh giáp, trừ hại cho đời."
Tinh thần Lưu Dụ bị chấn động mạnh, đáp: "Bọn ta phải lập tức về Biên Hoang tập!"
Trong cảnh tranh tối tranh sáng trước bình minh, Hô Lôi Phương vội vã đến tổng đàn Chấn Kinh hội ở Tiểu Kiến Khang. Âm Kỳ đang lặng lẽ chờ hắn tại đại môn.
Hô Lôi Phương giận dữ: "Có chuyện gì khẩn cấp vậy chứ? Ngay cả chờ đến bình minh cũng không được sao?"
Âm Kỳ đáp: "Là việc liên quan đến Hách Liên Bột Bột, bọn ta ở Biên Hoang tập phát hiện nơi đóng quân của y."
Hô Lôi Phương giật mình: "Lại có chuyện bất ngờ vậy sao? Doanh trại của y nằm chỗ nào trong Biên Hoang?"
Âm Kỳ cùng y bước về hướng chủ đường, đáp: "Ta hoàn toàn không biết, công lao này là của Lưu Dụ, thật xứng danh là thám tử xuất sắc nhất Bắc Phủ binh."
Hô Lôi Phương trở nên trầm mặc không nói thêm một lời. Trước mặt là chủ đường, trông ảm đạm không đèn đuốc, lại không có một âm thanh nói chuyện nào truyền lại, bên trong đại môn đang mở rộng là một màu đen như mực.
Hô Lôi Phương không nhịn được, hỏi: "Ai ở trong đó?"
Âm Kỳ cung kính đáp: "Để tránh tai mắt địch nhân nên bọn ta không dám phổ biến rộng rãi, bốn người đã đến là Giang đại tiểu thơ, Trác quán chủ, Mộ Dung đương gia và Lưu Dụ."
Thần sắc Hô Lôi Phương hiện vẻ do dự, đứng lại trước bậc thềm đá. Âm Kỳ nghiêng gần lại thấp giọng nói: "Bọn ta quyết định đập thẳng Hách Liên Bột Bột một đòn vào đầu, đánh tan tành hành động chuẩn bị xâm chiếm Biên Hoang tập của y, nên sau bình minh bọn ta lập tức bí mật tập kết nhân mã, đợi đến hoàng hôn là xuất kích."
Hô Lôi Phương thở ra nhẹ nhõm, gật đầu đáp: "Ta minh bạch rồi!" Rồi bước lên bậc cấp dài.
Âm Kỳ đuổi theo sau nói: "Hô Lôi đương gia mời vào đại đường, ta còn phải đi đón tiếp người khác."
Hô Lôi Phương cảm ơn rồi không nói gì nữa bước thẳng vào đại đường. Trong đại đường tối đen có hơn mười người ngồi, Hô Lôi Phương vừa biết không ổn thì nghe "rầm" một tiếng, đại môn sau lưng đã bị đóng lại, đèn lửa chiếu sáng cả đại đường như ban ngày.
Hô Lôi Phương hung hăng quát lên: "Chuyện này thật ra là chuyện gì?"
Trác Cuồng Sinh ngồi ở ghế chủ vị hướng ra đại môn, ngồi hai bên đều là thành viên của Chung Lâu hội nghị. Hai người mà y không thể ngờ tới, phụ trách việc đóng cửa vừa rồi, vốn đã lâu không thấy mặt, chính là Lưu Dụ và Yến Phi.
Đồ Phụng Tam nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh nói: "Mời Hô Lôi đương gia ngồi!"
Hô Lôi Phương nhìn Mộ Dung Chiến, thần sắc chuyển thành hung ác, giận dữ nói: "Ngươi cũng đứng theo phe người Hán để hại ta?"
Mộ Dung Chiến thả lỏng tay đáp: "Chuyện này không quan hệ gì đến chủng tộc, cứ theo quy củ làm việc của Biên Hoang tập, Hách Liên Bột Bột là công địch của Biên Hoang tập, ai cấu kết với công địch lập tức trở thành công địch của bọn ta."
Hô Lôi Phương bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: "Các người không được ngậm máu phun người mà phải chứng minh được ta cấu kết với Hách Liên Bột Bột, phải có bằng chứng thật rõ ràng."
Cơ Biệt than: "Ta một mực kính trọng Hô Lôi Phương huynh là một hảo hán tử, mọi người đều từng chung vai tác chiến, bọn ta dư hiểu ngươi bị ép buộc hợp tác với bọn người Hách Liên Bột Bột một cách bất đắc dĩ vì có nỗi khổ riêng. Chỉ cần mọi người cùng thành thật với nhau, vẫn còn cách để giải quyết ổn thỏa."
Trác Cuồng Sinh với thân phận chủ trì bình thản nói: "Mời Hô Lôi đương gia ngồi, ngươi vẫn còn là thành viên của hội nghị."
Thác Bạt Nghi nói: "Mọi người bình tâm tĩnh khí rồi nói chuyện xem sẽ như thế nào có được không?"
Hô Lôi Phương nhìn Giang Văn Thanh thấy nàng gật đầu khuyến khích, thần sắc Hô Lôi Phương từ từ thay đổi rồi bước tới chiếc ghế trống cạnh Đồ Phụng Tam ngồi xuống một cách yếu ớt.
Yến Phi và Lưu Dụ rời khỏi đại môn và chia nhau ngồi hai ghế cuối. Im lặng phủ trùm lấy sảnh đường.
Yến Phi bình tĩnh nói: "Ta đã thấy Hách Liên Bột Bột cùng bọn Di Lặc giáo là Kiều Lâm và Địch Hán trong một cánh rừng sâu ở Biên Hoang gặp gỡ với Diêu Hưng, lại còn nghe bọn chúng nói chuyện. Lúc đó Hách Liên Bột Bột đang giam cầm con gái của An Thế Thanh là An Ngọc Tình, lại cảm ơn Diêu Hưng tại Biên Hoang tập cho biết hành tung của An Ngọc Tình. Hô Lôi huynh biết ta không hề phao tin."
Hô Lôi Phương trơ ra không có chút biểu tình gì, mạnh mẽ chống lại: "Chuyện này có liên quan gì tới ta?"
Căn phòng lớn im lặng đến độ tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Yến Phi ung dung đáp: "Ta đã tới Huỳnh Dương và tận mắt thấy Ni Huệ Huy trong thành, trợ giúp Mộ Dung Thùy truy tìm ta, thái tử Diêu Hưng của quý tộc không phải đã biết quan hệ của Di Lặc giáo và Mộ Dung Thùy rồi sao? Giả như Diêu Hưng không biết gì cả thì y đã bị người lợi dụng rồi."
Cuối cùng thì Hô Lôi Phương cũng biến sắc muốn nói mà không mở miệng được.
Trác Cuồng Sinh hét lớn: "Hô Lôi Phương ngươi vẫn còn chưa tỉnh ngộ sao? Di Lặc giáo và Mộ Dung Thùy xử tốt với Khương tộc ngươi chỉ vì còn có chỗ để lợi dụng. Hiện tại Biên Hoang tập bọn ta đoàn kết một lòng, căn bản là không có vết rạn nứt nên mới giữ được lợi thế này. Nếu phải minh đao minh thương đối địch một trận, bọn ta có sợ ai? Giả như ngươi bị người lợi dụng làm bọn ta bị đánh thủng một chỗ, đối với mọi người chẳng tốt đẹp chút nào mà Khương tộc các ngươi cuối cùng lại chẳng được gì, chỉ có Mộ Dung Thùy và Trúc Pháp Khánh là chiếm được tiện nghi."
Hô Lôi Phương trông giống như bị tê liệt trên ghế, bộ dạng như không biết phải nói gì.
Hồng Tử Xuân nói: "Đúng là ngươi lâm cảnh thật khó xử, bọn ta ai cũng minh bạch điều này, không ai trách ngươi. Bọn ta ngồi đây không ai không có quan hệ dây mơ rễ má với các đại thế lực bên ngoài Biên Hoang tập, nhưng phải y theo quy củ của Biên Hoang tập để hành động thì Biên Hoang tập mới có thể tiếp tục hưng vượng. Biên Hoang tập là Biên Hoang tập, là địa phương mà bọn ta an thân lập nghiệp, nếu không có Biên Hoang tập thì bọn ta sẽ thật sự trở thành những Hoang nhân không có nhà để về."
Diêu Mãnh phấn khích nói: "Kẻ đại địch chân chính của bọn ta là Mộ Dung Thùy. Vì chuyện của Thiên Thiên tiểu thơ, Hoang nhân bọn ta và y đã thành thế bất lưỡng lập, ai muốn lật đổ Biên Hoang tập sẽ là công địch của bọn ta."
Đồ Phụng Tam đưa tay qua vỗ vỗ vai Hồ Lôi Phương, ôn hòa nói: "May mà Yến Phi phá được âm mưu của Di Lặc giáo, Hô Lôi đương gia vẫn chưa lún sâu vào bùn, chỉ cần lão ca biết sai lầm mà quay lại lấy công chuộc tội thì mọi người đều sẽ là hảo huynh đệ."
Thật ra họ vẫn chưa hiểu rõ, Di Lặc giáo đã phản Mộ Dung Thùy cùng Khương tộc hợp tác, nhưng vẫn cấu kết với Mộ Dung Thùy để lợi dụng Khương tộc, bất quá khi chuyện này bại lộ thì ra lệnh cho Hô Lôi Phương rút lui.
Hô Lôi Phương cuối cùng đã suy sụp hoàn toàn, yếu ớt nói: "Là ta đã không phải với các ngươi, các ngươi muốn ta phải làm gì?"
Phí Nhị Phiết trầm giọng: "Doanh địa của Hách Liên Bột Bột đóng tại nơi nào?"
Hô Lôi Phương ngẩn người, sau đó thản nhiên đáp: "Vốn đóng ở cách tập khoảng hai chục dặm về hướng tây bắc gần Diêu Tử hạp, là chỗ ta đã chọn cho chúng."
Chúng nhân đều hân hoan vì Hồ Lôi Phương đã thật tình thố lộ, chứng minh hắn đã thật lòng muốn lấy công chuộc tội, xác nhận Hách Liên Bột Bột đã giấu giếm quan hệ giữa Di Lặc giáo và Mộ Dung Thùy.
Yến Phi nói: "Hô Lôi huynh nên bỏ chuyện này sang bên và vờ như bị bọn ta giam cầm tại gia nên không cách nào đưa ra tin tức, làm cho Di Lặc giáo chỉ biết là âm mưu của chúng đã bị ta biết rõ."
Hô Lôi Phương cảm kích gật đầu: "Chiến sĩ của tộc ta đã định là ngày mai mới đến Diêu Tử hạp, binh Hung Nô của Hách Liên Bột Bột cộng thêm đồ chúng của Di Lặc giáo độ chừng hai vạn."
Chúng nhân nghe vậy đều hít vào một hơi khí lạnh, giả như Hô Lôi Phương làm nội ứng lại thêm cao thủ Di Lặc giáo đông như mây tụ, bất ngờ đột kích vào tập thì Biên Hoang tập có khả năng rất lớn chỉ trong một đêm sẽ bị lọt vào tay kẻ thù.
Lưu Dụ cuối cùng cũng lên tiếng: "Bọn ta đã cùng Hách Liên Bột Bột giao thủ, có khi nào hắn dựa vào hai vạn người mà phát động sớm không?"
Trác Cuồng Sinh gật đầu đáp: "Tính cách của Hách Liên Bột Bột thích mạo hiểm nên chuyện này rất có khả năng."
Đồ Phụng Tam nói: "Nếu hắn về đến doanh trại rồi tức thì tiến quân thì hiện tại chỉ cách khoảng dưới mười dặm."
Giang Văn Thanh nói: "Cao Ngạn đã suất lĩnh huynh đệ của hắn ra ngoài tập thám sát địch tình, nếu địch nhân có động tĩnh gì khẳng định sẽ không qua được tai mắt của hắn."
Hô Lôi Phương nói: "Yến huynh có thể kể ta nghe tình huống lúc gặp Hách Liên Bột Bột không?"
Yến Phi ngắn gọn thuật lại sự việc.
Hô Lôi Phương nghe xong thở dài nói: "Giả như Hách Liên Bột Bột vẫn chưa tiến quân vào Biên Hoang tập, ngày mai chắc hẳn sẽ cho người tìm ta thám thính tình huống, ta sẽ nhân đó có thể gạt hắn một phen."