Chùa Cổ Bạch Vân
Dưới bầu trời đêm đầy sao, một ngôi chùa cổ cô tịch nằm giữa khu rừng rậm, tựa như bị thế giới bên ngoài bỏ quên vậy. Phía trước ba gian điện đường là một sân rộng, giữa sân có một bức tượng Phật đang nằm bị cỏ dại phủ đầy nhưng vẫn tự nhiên nằm đó như đắm chìm trong giấc mộng thiên thu. Hai bên tượng Phật là hai tòa Phật tháp sừng sững như hai thủ hạ trung thành của Ngài.
Đây là ngôi chùa cổ duy nhất ở Bạch Vân Sơn, nằm ở lưng chừng núi, khung cảnh thâm u, nhưng từ thời Hán mạt đã trở nên hoang phế. Hoang nhân gọi là Ngọa Phật Tự.
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Phi tới chốn này. Trong chiến dịch Phì Thủy, tại phía bắc Bạch Vân Sơn chàng đã đụng phải Nhậm Dao, bị hắn đánh mang thương tích, sau đó lại đụng đầu Nhậm Thanh Thị, bị nàng ta lừa gạt và ám toán tới trọng thương. Cuối cùng để tự cứu mình, chàng đã mạo hiểm nuốt Đan Kiếp, sau đó lại nhiều lần gặp kỳ duyên. Quá trình đó vô cùng ly kỳ khúc chiết, cho tới lúc này, Yến Phi vẫn còn chưa tin nổi những sự việc đã xảy ra trên thân mình.
Ngày đó Giang Lăng Hư đã từng hiện thân, phát hiện cạm bẫy nên đã không đánh mà bỏ đi. Yến Phi lại nghĩ tới những người của ngày đó là Nhậm Dao, Mạn Diệu và Giang Lăng Hư giờ đã thành ra người thiên cổ, việc đời không biết đã xoay vần đến mức nào rồi, làm sao không cảm xúc cho được?
Điện chính của Ngọa Phật Tự thấp thóang ánh đèn lửa, tình cảnh vô cùng quỷ dị, ngấm ngầm truyền ra cảm giác cao thâm mạt trắc. Nhưng Yến Phi lại nắm bắt rõ ràng Tâm Bội đang ở trong chùa, chàng bất chợt cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nếu người trong chùa là Tống Bi Phong thì không đúng. Chiếu theo đạo lý thì hiện giờ Tống Bi Phong đang tìm thiên phương bách kế để trốn tránh sự truy đuổi của bọn ni Huệ Huy nên không có lý do gì khiến lão đặt mình ở nơi mục tiêu lộ liễu như thế, ở một nơi không tiện cho việc bỏ chạy lại còn thắp đèn lửa sáng như thế.
Rốt cuộc là việc gì đã phát sinh đây?
Yến Phi hạ mình xuống sân chùa, vượt qua tượng Phật, đi thẳng về phía cửa vào chủ điện vốn bị thời gian tàn phá từ lâu.
Giang Văn Thanh xuất lĩnh lực lượng chiến đấu còn lại của Đại Giang Bang gồm mười hai chiến thuyền Song Đầu, khi tới khúc các sông giao nhau, nàng tiếp tục cho đoàn thuyền tiến lên phía bắc.
Trác Cuồng Sinh có nói Hác Trường Hanh đã bỏ lỡ cơ hội chính là lúc này. Nếu như Hác Trường Hanh phát giác ra điểm khác lạ thì đã có thể nhanh hơn Giang Văn Thanh một bước để chiếm lợi thế ở thượng du rồi phục kích tại một nơi thích hợp, sẽ có nhiều cơ hội đánh cho thuyền đội của Giang Văn Thanh thương vong nặng nề, sau đó có thể ung dung bỏ đi.
Nhưng Đồ Phụng Tam đã sớm dự đoán Hác Trường Hanh không kịp ứng biến thỏa đáng.
Trước tiên là vì Hác Trường Hanh nghi ngờ bọn họ, nhận định thuyền của Hoang nhân chỉ là loại thuyền chở hàng hóa quân dụng nặng nề nên tuy hắn nắm được thời gian Hoang nhân bắt đầu rút lui, nhưng hắn lại không tưởng nổi là Hoang nhân hành quân nhanh chóng như vậy.
Tiếp đó là hắn cho rằng thuyền đội của Hoang nhân sẽ về phía bắc để đến Qua Thủy, nhưng không ngờ thuyền đội của Hoang nhân lại chia thành hai đường, lực lượng chiến đấu mạnh nhất là mười hai chiến thuyền Song Đầu theo Hà Khẩu cách đó hai dặm đã đột ngột cải biến phương hướng, tiến lên phía tây. Khi Hác Trường Hanh biết là bất diệu thì đã lỡ mất cơ hội, từ chủ động biến thành bị động.
Tuyệt nhất là Hác Trường Hanh lại có lòng cầu may, cho rằng Song Đầu thuyền tiến lên phía tây là theo Dĩnh Khẩu chuyển đến Biên Hoang nhằm chiếm căn cứ ở Bí Hồ để đảm bảo con đường vận chuyển vật tư từ phía nam đến chứ không phải là đã khám phá được hành động quân sự của bọn hắn và quân Kinh Châu.
Với tâm tình đó, Hác Trường Hanh sẽ nhận định mọi chuyện vẫn trong vòng khống chế của hắn. Hắn chỉ cần tiêu diệt thuyền đội của Hoang nhân đang tiến đến Qua Thủy, còn Hoang nhân theo đường bộ vượt sông sẽ do quân Kinh Châu phụ trách là đại công cáo thành.
Vì vậy nên Trác Cuồng Sinh mới nói rất muốn xem Hác Trường Hanh ứng biến thế nào thì có thể biết hắn có trúng kế không.
Chiến thuyền Ẩn Long thắp đèn lên để dùng ánh đèn truyền lệnh.
Chiến thuyền Xích Long lục tục dương buồm, bắt đầu khởi hành.
Mọi người chăm chú theo dõi.
Thuyền địch sau khi ra cửa sông, đi theo hướng tây hay hướng đông là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Nếu đi sang hướng tây thì cho thấy Hác Trường Thanh biết gian mưu đã bại lộ, quyết định đánh sấn qua cửa ải của Giang Văn Thanh để bỏ chạy. Nếu như đi về phía đông thì cho thấy Hác Trường Thanh vẫn y nguyên kế hoạch, cùng quân Kinh Châu liên công Hoang nhân đang triệt thoái theo đường thủy và bộ.
Trong lòng Lưu Dụ hoàn toàn bình tĩnh. Thắng lợi đã ở trong tầm tay gã. Bất luận Hác Trường Thanh lựa chọn đường nào đều khẳng định khó thoát khỏi tử kiếp.
Tình hình phía quân Kinh Châu còn ác liệt hơn. Khi quân Kinh Châu phát giác thủy sư do Hà Vô Kỵ thống lĩnh vượt qua Tân Nương hà nhưng không vào tất sẽ nảy sinh nghi ngờ hoảng sợ. Đến khi Mộ Dung Chiến giả làm Bắc Phủ Binh từ phía đông đánh tới, bộ đội nghĩa quân của Đồ Phụng Tam từ phía Qua Thủy đánh giết tới nơi thì quân Kinh Châu không hoàn toàn tan vỡ mới là lạ.
Mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, xem chừng tâm nguyện của Cao Ngạn sẽ đạt được.
Người khẩn trương nhất là Cao ngạn. Trong đầu gã hoàn toàn trống rỗng, lông tóc dựng đứng cả lên, chăm chú nhìn tình thế biến hóa.
Hai chiến thuyền Xích Long đi đầu sau khi ra khỏi cửa sông liền tăng tốc tiến lên.
Trác Cuồng Sinh vỗ trán: "Lão Hác trúng kế rồi!"
Lưu Dụ trầm giọng: "Cứ để bọn chúng đi, không cần động thủ!"
Mọi người đều ngạc nhiên.
Tình cảnh hiện ra trước mắt, kể cả với công phu trấn định của Yến Phi mà cũng thiếu chút nữa đã mất "Đạo Tâm".
Điện chính hoang tàn đã sớm mất hết ánh hào quang rực rỡ như thời kỳ hương hỏa còn thịnh trước đây. Mạng nhện và cỏ dại mọc đầy. Tượng Phật cũng chỉ còn lại vài pho nhưng khó mà nhận ra hình dạng nguyên thủy. Trong không gian rộng lớn của điện đường, một khoảng đã được dọn dẹp sạch sẽ, lại còn trải một tấm thảm ngồi mềm mại.
Có hai ngọn đèn dầu được thắp sáng. Dưới ánh sáng lập lòe của hai ngọn đèn, ni Huệ Huy ngồi xếp bằng, pháp tướng trang nghiêm làm người ta không tưởng nổi những hành vi phóng đãng của nàng ta trước đây.
Sau lưng nàng cài một cây phất trần, toàn thân mặc áo vải lanh màu trắng, mặt không dùng một chút son phấn.
Lúc Yến Phi bước vào điện chính vốn là Đại Hùng Bảo Điện của ngôi chùa, nàng nhẹ ngẫng khuôn mặt tươi cười lên nhìn Yến Phi. Một đôi mắt xinh đẹp có thể câu hồn nhiếp phách, khi nhìn vào lại thấy bao la thâm tình và chuyên chú, giống như một mỹ nữ sau bao ngày trông ngóng được gặp lại ái lang, cuối cùng cũng đã nhìn thấy chàng đến gặp.
Một chút tiếu ý dịu dàng khẽ nở trên đôi môi đỏ thắm như cánh hoa đào của nàng. Nàng khẽ nói: "Ngồi đi!"
Nếu như ni Huệ Huy vừa nhìn thấy Yến Phi lập tức hùng hổ tấn công thì Yến Phi lại thấy trong lòng thư thái hơn vì lẽ đương nhiên là thế.
Nhưng ni Huệ Huy lại có tư thái thế này làm chàng hồ đồ, không biết nàng ta định sử dụng thủ đoạn gì.
Việc làm chàng nghi ngờ khó hiểu nhất chính là chàng đã khẳng định xung quanh không có mai phục. Bọn Tứ đại Kim cương, Trúc Lôi Âm, Diệu Âm của Di Lặc Giáo đã đi đâu hết rồi?
Chả lẽ ni Huệ Huy lại tin tưởng chỉ bằng vào một mình nàng ta có thể thu thập được mình?
Gã không thể không thừa nhận lúc này dung mạo ni Huệ Huy tràn đầy vẻ dụ hoặc trước đây chưa từng có, áo bào vải lanh mềm mại phủ trên thể nàng, không những không làm bớt đi mà ngược lại làm tăng thêm sức hấp dẫn của nàng, có thể khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải khí huyết trào dâng.
Nàng có tư thái điềm nhiên bất khả xâm phạm, nhưng thật ra lại là phương pháp tốt nhất có thể khêu gợi thất tình lục dục của nam nhân.
Nhìn qua thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng thật ra sự kiện này thật là tự nhiên ở nàng.
Yến Phi hơi hoài nghi nàng ta đang thi triển một loại mị thuật vô cùng cao minh và không hề có dấu vết để khám phá. Chỉ cần chàng không giữ vững được đạo tâm, phát sinh ý nghĩ quan hệ nam nữ với nàng là nàng ta sẽ lập tức chui vào khe hở đó để đưa chàng vào tử địa.
Tâm Bội tuyệt không có trên người nàng.
Thấy bộ dạng nàng ung dung như thế, Yến Phi lại cảm thấy đã mất quyền chủ động.
Ni Huệ Huy đột nhiên nhíu mày, giọng giận hờn: "Huệ Huy kêu chàng ngồi mà! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì nữa?"
Giọng nàng ta trầm thấp nhưng tràn đầy sức hấp dẫn vang vọng trong đại đường. Yến Phi phảng phất cảm thấy thân mình như đang ở nơi huyền ảo phiêu bồng, dù có làm việc gì cũng không lo tới hậu quả.
Yến Phi trong lòng thầm nghĩ tới tình hình Tống Bi Phong, ngấm ngầm thở dài, từ từ đến gần bên nàng rồi cũng học theo nàng ngồi xếp bằng xuống.
Ni Huệ Huy trông như một tiểu nữ hài, tinh nghịch liếc chàng một cái, rồi hơi cúi mặt vui vẻ nói: "Cuối cùng chàng cũng tới rồi! Người ta có việc rất khẩn yếu cần thương lượng với chàng đó!"
Yến Phi thầm kêu cha gọi mẹ, không những chàng khó chịu nổi thần tình tư thái kiều mị của nàng ta, lại hoàn toàn mù mờ không rõ thủ đoạn của nàng, cảm thấy mình rơi vào thế hạ phong.
Vấn đề lớn nhất là tuy biết rõ nàng ta là yêu phụ siêu cấp, tâm ngoan thủ lạt, giảo hoạt như hồ ly, nhưng lúc này nhìn ngang nhìn dọc gì cũng chỉ thấy nàng ta là một vưu vật làm rung động lòng người đến cực điểm làm chàng không có cách nào xuất thủ được.
Rốt cuộc là nàng có ý đồ gì? Mình chẳng phải là cừu nhân giết chồng nàng ta sao?
Cao Ngạn thất thanh: "Lão Lưu ngươi định nói đùa à! Chỉ có ở vị trí này thì địch nhân mới như cá trong lưới của bọn ta, ngươi lại nói cái gì là không được đánh, há chẳng phải mất công toi tới đây ư?"
Bọn gã đang mai phục ở Khâu Lăng, ở trên cao nhìn xuống là Hà Khẩu nơi giao hội với Hoài Thủy, hình thế hiểm trở, khó mà tìm được nơi nào khác với hình thế địa lý rất ưu việt như thế này.
Trác Cuồng Sinh giục giã: "Ẩn Long khởi hành rồi! Lưu gia mau suy nghĩ cho rõ kẻo mất đi cơ hội tốt."
Lưu Dụ nhìn theo bốn chiến thuyền Xích long chuyển vào Hoài thủy tiến về phía đông, gã cười tràn đầy tự tin: "Không phải là ta không động thủ, và cũng sẽ không làm Cao tiểu tử ngươi ra về tay trắng đâu. Chỉ là cần đợi thời cơ tốt hơn. Hiện giờ phía lão Hác quân tâm vẫn vững vàng, đội hình hoàn chỉnh, tiến thoái có thứ tự. Nếu bọn ta đột tập thì chỉ có thể làm rối loạn trận cước của hắn, nhưng sức phá hủy sẽ rất hạn chế, đồng thời bức bách hắn phải cải biến chủ ý, bỏ chạy về phía tây, sẽ làm Đại tiểu thư gặp phải xung kích của hắn, phải đánh tới lưỡng bại câu thương. Cái đó thì người trí nên tránh."
Trác Cuồng Sinh nhíu mày nói: "Nhưng bọn ta sẽ mất cơ hội tốt để đại phá chiến thuyền Ẩn Long."
Lưu Dụ lắc đầu nói: "Không. Cơ hội vẫn nằm trong tay chúng ta. Hác Trường Hanh đã lọt vào kế sách của chúng ta, không còn lựa chọn nào khác, khi hắn thấy hạ du bị thủy sư Bắc Phủ chặt đứt, chiến thuyền của lão Đồ lại theo Qua Thủy xuôi dòng quay lại cùng với Bắc Phủ Binh và chúng ta liên thủ đối phó hắn thì đường chạy duy nhất của hắn là quay đầu chạy về, chứ không chạy về phía Đại tiểu thư. Vậy thì ở chỗ cửa sông đã bị chặn đứng đó, hắn sẽ phải chạy theo nhánh sông rẽ. Lúc đó là thời khắc công kích tốt nhất. Bọn ta ở hai bên bờ đồng thời phát động hỏa công, giết cho hắn một trận không kịp trở tay, lại thể hiện được uy phong dụng binh như thần của bọn ta. Như vậy thì chiến thuyền của bọn ta không cần chính diện giao phong với hắn. Tính toán có lợi như thế, làm sao chúng ta có thể bỏ lỡ."
Tiếp đó, gã nhìn hai người cười nhẹ: "Chỉ cần Hác Trường Hanh trong thời gian ngắn không quay về Dĩnh Khẩu được thì lương thảo vật tư mà hắn tích cóp mua về sẽ trở thành vật trong túi của bọn ta. Đây là kế "một đá hai chim", hành động phản công Biên Hoang Tập của bọn ta có thể toàn diện triển khai."
Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn đều tưởng như lần đầu mới biết được Lưu Dụ gã, ngẩn người nhìn gã. Cái mà bọn họ nghĩ chỉ là được mất nhất thời so với cái Lưu Dụ nhìn nhận lại là một tổng thể hoàn chỉnh phát triển của tình hình.
Cao ngạn chép miệng nói: "Vậy thì ta … ta …"
Hai chiến thuyền Xích long cuối đang chạy qua cửa sông bên dưới chỗ bọn họ đứng. Lưu Dụ đặt hai tay lên vai Cao Ngạn, vui vẻ nói: "Yên tâm đi! Ta chính là đang nghĩ cho ngươi đó. Kế hoạch cũ quá nguy hiểm. Chỉ khi Lưỡng hồ Bang quân tâm đại loạn, vong mệnh bỏ chạy thì hành động anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi sẽ thuận lợi, không chỉ thiêu rụi được Ẩn Long mà tiểu mỹ nhân của ngươi còn có thể lánh nạn trên một con thuyền Xích Long khác, tránh được tai hoạ. Đúng không?"
Trác Cuồng Sinh thở mạnh một hơi, gật đầu nói: "Bộ sử Biên hoang của ta càng ngày càng sáng chói. Cao tiểu tử, ngươi có biết con sông bên dưới tên là gì không?"
Cao Ngạn vẫn còn tâm thần bất định hỏi: "Gọi tên quỷ quái gì đây?"
Trác Cuồng Sinh nhẹ giọng: "Con sông này cùng với Tân Nương Hà thành một đôi lại chảy cùng một hướng, nên đương nhiên có thể gọi là Tân Lang Hà! Không lẽ để cho thuyết thư tiên sinh sau này kể đến đoạn cố sự này cứ phải nói con sông này, con sông nọ làm người nghe hồ đồ à? Khặc ! Tân Lang Hà! Chỉ có lão tử mới có thể nghĩ ra được tên này."
Thần thái của ni Huệ Huy lúc này giống như đang khoan khoái nói chuyện với tình lang. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng đầy vẻ mê hoặc, giọng nói dịu dàng, lời lẽ ôn nhu. Nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần lo cho Tống Bi Phong. Ta căn bản không có cơ hội làm lão bị thương. Lão đúng là cao thủ nhất đẳng, lại cơ trí phi thường, dẫn bọn ta chạy lòng vòng ở Biên Hoang. Lão lại lợi dụng tình hình đặc biệt của Biên Hoang Tập làm bọn ta mấy lần mất dấu lão. Nhưng Tâm Bội như là cái đuôi của lão vậy, làm lão không thể thực sự chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bọn ta, cho tới lúc lão chạy tới đây."
Yến Phi vẫn không rõ nàng ta đang dở trò gì, nhíu mày: "Đa tạ Phật nương thành thật nói rõ cho biết. Xin hỏi Tống huynh hiện tại ở đâu?"
Ni Huệ Huy nói: "Ta không còn là Phật nương gì nữa. Di Lặc Giáo đã như mây khói tan rồi. Chàng có thể gọi ta là Huệ Huy hoặc Huy cô nương. Phật nương trước đây không còn tồn tại nữa."
Yến Phi càng nghe càng hồ đồ. Chả lẽ mối thù sát phu chỉ bằng vài câu nói này mà tiêu tan sao? Hoặc là ni Huệ Huy đang sử dụng thủ đoạn gì không nắm rõ. Mình có nên trực tiếp hỏi nàng ta phương pháp giải cứu Hô Lôi Phương không?
Ni Huệ Huy lại ra vẻ mời mọc nhìn sâu vào mắt chàng, hai má đỏ bừng lên. Người nào không động lòng phải là một nam nhân có tâm can đúc bằng sắt thép. Nếu nói đây không phải là một loại mị thuật cao minh thì dù có đánh chết Yến Phi chàng cũng không dám tin.
Lợi hại nhất là nàng không hề tỏ ra ý vị phóng đãng hoặc tà dâm, chỉ bằng nét cười hay nét cau cũng đủ làm bất cứ ai bị cuốn hút.
Yến Phi cười khổ: "Cô nương…"
Ni Huệ Huy ngắt lời: "Chàng trước tiên trả lời nô gia một vấn đề, sau đó nô gia sẽ ngoan ngoãn nói hết với chàng tất cả những việc mà chàng muốn biết."
Yến Phi càng lúc càng cảm nhận được "uy lực" của nàng, trong lòng thầm kêu nguy hiểm. Nàng muốn lay chuyển "Đạo tâm" của hắn thế này chắc chắn sẽ có cơ hội thành công rất lớn, vì chỉ cần chàng nghĩ về tình dục nam nữ thì "Đạo Tâm" sẽ mất ngay.
Nhưng Yến Phi căn bản không có chỗ sơ hở để mị thuật của nàng xâm nhập vì trong tim chàng tràn ngập tình yêu Kỷ Thiên Thiên, không còn chỗ để dung nạp bất cứ thứ gì khác.
Kỷ Thiên Thiên đã biến thành lá bùa hộ mệnh bảo bối của Yến Phi.
Yến Phi nói: "Hỏi đi."
Ni Huệ Huy ngẫng khuôn mặt tươi cười lên thăm dò. Đôi mắt sáng long lanh càng nhìn càng yêu dường như rướm lệ: "Nói cho nô gia biết chàng làm sao lại biết mà tìm đến đây?"
Yến Phi cảm thấy trong đầu trống rỗng, không biết nên nói sự thật cho nàng biết hay là giấu diếm đi. Cuối cùng, chàng quyết định nói: "Vì ta cảm ứng được Tâm Bội đang ở đây."
Ni Huệ Huy khẽ hoan hô một tiếng, khuôn mặt sáng bừng lên, vỗ tay nói: "Quả nhiên như ta dự đoán. Khi liên hệ giữa Tâm Bội và Thiên Địa Bội gián đoạn thì chỉ có người mà cơ thể có công năng đặc dị như chàng mới có thể phát sinh cảm ứng mà thôi."
Yến Phi nghe thấy như lạc trong mây mù, than: "Cô nương có thể nói rõ hơn không?"
Thầm nghĩ nàng tuổi tác đã ngoài ba mươi, nhưng thần thái của nàng lúc này lại chỉ như một tiểu nữ hài chất phác. Nhưng ngọc dung và tư thế của nàng lại vô cùng thành thục dụ hoặc mê người. Hai phương diện đó hợp lại thành một thứ mị lực kỳ dị, làm chàng dù biết rõ nàng là một yêu phụ tà ác, nhưng lại không thể dùng thái độ như thế để đối đãi với nàng.
Ni Huệ Huy mừng rỡ, nhí nhảnh nói: "Để ta nói cho chàng biết tình hình hiện tại được không? Sau khi lão hữu Tống Bi Phong của chàng chạy vào chùa hoang này, liên hệ giữa Tâm bội và Thiên địa Bội đột nhiên đứt đoạn. Có thể biết lão dùng thủ pháp đặc biệt giấu Tâm Bội ở chỗ bí mật nào đó quanh đây, làm bọn ta không thể dùng ngọc bội truy tung lão nữa. Đúng vào lúc đó, ta cảm ứng được chàng đang chạy đến đây nên có thể biết khi liên hệ bị đứt đoạn thì chàng lại cảm ứng được Tâm Bội."
Tâm tình trầm trọng của Yến Phi lập tức được cởi bỏ. Tống Bi Phong đương nhiên không biết cách làm đứt đoạn mối liên hệ cảm ứng hỗ tương giữa Tâm Bội và Thiên Địa Bội. Giúp lão làm được việc đó đích thị là An Ngọc Tình vì chỉ có nàng mới hiểu rõ về bí mật của Tâm Bội.
Có thể thấy hai người này đã bị ni Huệ Huy truy đuổi đến mức không còn chỗ chạy, chỉ còn cách thi triển phương pháp thoát thân đó.
Ở một khu vực rộng lớn của Ngọa Phật Tự mà muốn tìm ra được một miếng Tâm Bội nhỏ bé cũng ví như tìm kim đáy biển. Không khéo lại làm tổn hại đến Tâm Bội.
Gã nói: "Ta vì cảm ứng thấy nàng nên mới đến đây."
Ni Huệ Huy liếc chàng một cái, chừng như muốn nói ngươi đừng tưởng có thể gạt được ta, thần thái càng yêu kiều xúc động lòng người khiến Yến Phi dù có "bùa hộ mạng bảo bối" cũng phải khốn đốn.
Nàng ta lại nói: "Vì thế ta mới đuổi hết người bên cạnh đi, nói với họ là Di Lặc Giáo không còn tồn tại rồi ta kiên nhẫn ngồi đây chờ chàng tới."
Yến Phi bắt đầu có điểm minh bạch, ngạc nhiên hỏi: "Cô nương tựa hồ quên mất bọn ta vốn là địch chứ không phải là bạn."
Ni Huệ Huy nở nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi xuống: "Đó là việc quá khứ rồi! bây giờ, nam nhân mà ta sùng bái không phải là Trúc Pháp Khánh, mà là người mạnh mẽ hơn lão là Yến Phi. Ta nguyện ý vì chàng làm nô tỳ, chỉ mong được sự sủng ái của chàng thôi."
Yến Phi đương nhiên không thể tin được, biết ý nàng ta để ở Tâm Bội, cười khổ: "Xin thứ cho tại hạ đối với việc lọt vào mắt xanh của cô nương không có phúc tiêu thụ. Cô nương không nghĩ chỉ bằng mấy lời như thế mà có thể làm ta vì nàng lấy Tâm Bội ra cho nàng chứ?"
Ni Huệ Huy hoàn toàn không tức giận, lại còn tươi cười: "Chàng đúng là người không hiểu rõ chân tướng sự việc! bây giờ ta sẽ nói cho chàng biết bí mật bất truyền chấn động thiên hạ của ba chiếc ngọc bội. Khi chàng đã minh bạch ngọn ngành sự tình, nói không chừng chúng ta có thể có chỗ mà thương lượng phải không?"
Yến Phi thầm nghĩ ngươi hãy quên chuyện thuyết phục ta đi, than: "Ta không muốn biết. Ta không đủ phiền não rồi sao?"
Ni Huệ Huy có vẻ tức giận: "Ngươi không muốn biết cũng không được. Ngươi nếu không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho người khác. Ngươi chẳng phải là không muốn có một địch nhân như ta sao? Trước mắt chính là một biện pháp vô cùng tốt để giải quyết.Ta có thể thề độc, nếu ta lừa gạt ngươi thì ta sẽ chết thảm."
Yến Phi trong lòng chấn động, thầm nghĩ không biết ni Huệ Huy sẽ nói ra bí mật kinh thiên động địa như thế nào đây? Vì sao nàng ta chắc chắn mình sẽ cùng nàng hợp tác?