Lưu Dụ đứng ở chỗ cao phía tây ngạn Dĩnh Thuỷ theo dõi tình hình đại đội hoang nhân từ trong rừng đi ra, lên ba chiếc cầu tạm vượt sông.
Song Đầu thuyền đội do Giang Văn Thanh chỉ huy đã phong toả thượng, hạ du theo đúng kế sách để đảm bảo an toàn.
Đại đội hoang nhân đến sớm hơn dự định tới gần một giờ. Chỉ một điểm này cũng thấy những chiến sỹ công binh, phụ nữ trẻ em và hoang nhân sỹ khí dâng rất cao, làm cho họ quên hết mệt mỏi.
Nhìn thấy hàng vạn hoang nhân từ phương nam an toàn trở về, tiến vào cứ địa để phản công Biên Hoang tập ở hồ Phượng Hoàng, Lưu Dụ phát sinh cảm giác thoả mãn và thành công, át hẳn đi tâm tình khổ sở trong lòng gã.
Gã hiểu rõ thắng lợi đã nắm trong tay. Bất luận quân địch chiếm lĩnh Biên Hoang tập quân đông thế mạnh có bản lĩnh gì đều sẽ không thoát khỏi bàn tay gã. Lương thảo, vật tư và chiến mã mà Diêu Hưng và Hác Trường Hanh giao dịch đều đã lọt vào tay gã. Thắng lợi liên tiếp đó làm cho sỹ khí và đấu chí của Hoang nhân dâng cao đến đỉnh điểm, quan trọng hơn là bản thân gã đã xác lập được quyền uy của một thống soái, người nào cũng tin tưởng hoàn toàn vào gã, nguyện dù chết cũng làm tròn mệnh lệnh.
Việc duy nhất làm gã có điểm bất an là thủ đoạn ngoan lạt của Mộ Dung Chiến đối với Khương binh hộ tống chiến mã. Hắn đã triển khai đồ sát, chỉ để lọt vài chục Khương nhân chạy thoát về đến Biên Hoang tập. Bất quá đó là tác phong thông thường của chiến sỹ Hồ tộc. Hơn nữa Mộ Dung Chiến tuyệt không phải là thủ hạ của gã nên gã thực khó mà xen vào. Có thể vì việc này không phù hợp với tác phong của Bắc Phủ Binh nên trong lòng gã cảm thấy không thoải mái. Nhưng hành vi đó đúng hay sai gã không thể phán xét.
Cứ giết thêm được một người của địch nhân thì có thể tước bớt một phần lực lượng kháng cự của đối phương, lại có thể làm địch nhân sinh lòng sợ hãi.
Gã phải chăng cũng cần phải cải biến bản thân mình?
Thác Bạt Khuê cưỡi ngựa rời khỏi Thịnh Nhạc, hướng về phía Trường Thành bôn tẩu. Phía sau y là năm ngàn chiến sỹ tinh nhuệ nhất của Thác Bạt tộc. Tướng lĩnh đi theo là Trường Tôn Phổ Lạc.
Lần này y không nghênh kích địch nhân. Ngược lại, y còn triệt thoái toàn bộ quân dân và vận chuyển hết lương thực vật tư khỏi Bình Thành và Nhạn Môn. Chỉ để lại hai toà thành không.
Hành động này quan hệ vô cùng trọng đại, trong tình thế không cho phép sai lầm, y phải tự thân đốc thúc, giám sát, đề phòng Mộ Dung Tường từ Yến Đô đánh tới.
Y hiểu rõ Mộ Dung Bảo - kẻ mang quân đến đánh y - là loại người nào. Mộ Dung Bảo luôn luôn không coi y ra gì, lại cao ngạo tự phụ, coi mình là mãnh tướng thiên hạ vô địch, còn cho rằng Yến binh là đội quân có sức chiến đấu mạnh nhất thế gian. Đó chính là nhược điểm của đối phương, y cần phải lợi dụng cho thật tốt.
Thác Bạt Khuê trong tâm thừa nhận bây giờ nếu chính diện giao chiến với Mộ Dung Bảo thì y thua nhiều hơn thắng. May là thắng bại trong chiến tranh tuyệt không chỉ dựa riêng vào vũ lực, quan trọng hơn chính là sách lược. Hiện tại y bỏ một cứ điểm vững chắc và vùng đất rộng lớn bên trong Trường Thành có thể uy hiếp đến Yến Đô mà y đã lấy được không dễ, chính là để Mộ Dung Bảo càng thêm sinh lòng khinh địch hơn nữa, hành sự càng lỗ mãng.
Sau khi chiếm lĩnh Bình Thành và Nhạn Môn, đại bộ phận quân tướng của y chủ trương lợi dụng lúc Mộ Dung Thuỳ không thể phân thân quay về để đánh thẳng tới Yến Đô. Nhưng y không đồng ý mà lại bảo tồn thực lực để ứng phó với cuộc chiến đang đến gần, quán triệt sự uỷ thác của Yến Phi.
Y bỏ Bình Thành và Nhạn môn, Mộ Dung Bảo sẽ có phản ứng thế nào?
Nếu đổi lại là Mộ Dung Thuỳ thì kế này chắc chắn không thể làm hắn mắc bẫy.
Mộ Dung Bảo thì sao?
Thác Bạt Khuê nhẫn nại chờ đợi. Từ khi Đại quốc Thác Bạt diệt vong, y luôn luôn chờ đợi. Bây giờ thì cơ hội đã tới.
Yến Phi có chút không dám nhìn lại huyệt động chỗ Ngoạ Phật Tự. Nếu như có thể lựa chọn, chàng sẽ không quay lại chỗ này.
Chàng lợi dụng rừng núi yểm hộ, vượt qua phía tây bắc động huyệt, thẳng tiến tới Song Đà Phong. Chàng cảm giác được tinh thần của Ba Cáp Mã Tư đang dao động, cho thấy hắn đang tuyệt không ở trong trạng thái đả toạ tĩnh tâm ở đó.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì đây? Phải chăng hắn tu luyện gặp tai nạn?
Sau chừng nửa tuần trà, Yến Phi thoát khỏi khu rừng rậm phía nam Ma Vân Lĩnh, tới sơn mạch phía tây nam Song Đà Phong. Vượt qua một ngọn núi nhỏ, Song Đà Phong đã hiện ra ngay trước mắt, hai đỉnh núi cao vút đến tận mây xanh.
Địa thế phía trước bẳng phẳng. Một nhánh của thác Thuỳ Vân trên Ma Vân Lĩnh tách ra, chảy tới một vùng đất bằng phẳng của khu sơn cước, tạo nên một chiếc hồ nhỏ.
Nước hồ trong vắt tinh khiết, chậm rãi lưu chuyển. Tùng bách bên bờ hồ cao vút. Tuyết trên bờ hồ bắt đầu tan ra, chảy vào trong lòng hồ. Đám quái thạch lởm chởm vốn bị tuyết phủ từ trong tuyết ló ra làm cho người ta phải suy tư.
Trên một khối đá lớn bên hồ, Ba Cáp Mã Tư y phục vấy máu, sắc mặt trắng bệch đang trừng mắt nhìn Yến Phi không chớp.
Trong lòng Yến Phi cảm thấy kỳ quái. Ai là người có bản lĩnh có thể đánh trọng thương vị võ học đại tông sư đến từ Ba Tư này? Chàng cũng cảm thấy khó nghĩ, bản thân có thể hạ sát thủ đối với một người hoàn toàn không có sức kháng cự hay sao?
Yến Phi tốc độ không đổi, chớp mắt đã tới trước mặt Ba Cáp Mã Tư, thần thái ung dung, ôn tồn nói: "Bản nhân là Yến Phi. Chào Đại pháp sư."
Ba Cáp Mã Tư giật mình, song mục lộ thần sắc kinh nghi, hiển nhiên bị uy danh của Yến Phi chấn nhiếp, tự hắn biết là không ổn.
Yến Phi nhíu mày hỏi: "Đại pháp sư kiếm thương nghiêm trọng, nếu không lập tức trị liệu chỉ sợ vĩnh viễn khó có thể khỏi được. Rốt cuộc là ai làm đây?"
Hai mắt Ba Cáp Mã Tư xạ xuất lửa hận bừng bừng, nghiến răng nói: "Ta chưa từng nghĩ trên thế gian này lại có nữ nhân ngoan độc đến thế. Ta và thị không những vô cừu vô oán, lại không biết nhau. Thị thấy được ta hành công đến lúc khẩn yếu quan đầu, bèn đột nhiên hiện thân đánh lén. Không còn cách nào khác, mặc dù ta biết là công phu bị thiếu nhưng vẫn phải ứng chiến. Ôi! Ta thất bại nặng nề, nhưng thị cũng bị ta đánh trọng thương. Không tưởng nổi thời cơ ta khổ sở chờ đợi hơn ba chục năm nay lại bị thị phá hỏng mất."
Yến Phi thầm nghĩ chẳng lẽ là An Ngọc Tình, nhưng chàng gạt ngay ý nghĩ này vì nàng ta tuyệt không phải là loại người như vậy, hơn nữa, nàng cũng không biết Ba Cáp Mã Tư. Tác phong làm hại người mà chẳng có lợi gì cho mình như thế gần giống với Nhậm Thanh Thị, nhưng nữ nhân này lại không có mặt ở Biên Hoang.
Ba Cáp Mã Tư than: "Phải chăng Yến huynh đến đây để tìm ta?"
Yến Phi biết hắn tài trí hơn người, từ việc thấy chàng gọi hắn là Đại pháp sư đã biết mình đến để tìm hắn trút giận. Chàng bèn thản nhiên nói: "Ta vốn một lòng đến đây để giết pháp sư, nhưng không muốn nhân lúc pháp sư đang gặp nguy, chỉ còn cách trước hết giúp pháp sư ổn định thương thế rồi mời Đại pháp sư theo ta tới gặp Hô Lôi Phương."
Ba Cáp Mã Tư lộ thần sắc cam chịu như hổ lạc đồng bằng, từ từ thở ra một hơi nói: "Giết chết ta tuyệt không phải là cách hay. Hô Lôi Phương bị ta dùng Chế Thần Đại Pháp làm cho mê loạn. Chỉ cần Yến huynh đọc bên tai hắn một câu chú là có thể giải được."
Yến Phi tựa như cười mà không cười đáp: "Đổi lại pháp sư là ta thì chỉ bằng lời một phía liệu có tin tưởng không nghi ngờ được không? Hơn nữa, Hô Lôi Phương còn liên quan đến chuyện độc hương. Nếu như độc hương lọt vào tay bọn ta, thêm vào chuyện Diêu Hưng tuyệt không hay biết thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với việc thu phục lại Biên Hoang tập."
Ba Cáp Mã Tư nghiêm sắc mặt nói: "Yến huynh hoài nghi như vậy rất hợp tình hợp lý. Ta chỉ còn cách nhân danh Đức thánh Allah lập thệ, nếu như ta có một lời không thật, lừa dối Yến huynh thì chỉ trong mười ngày thây ta sẽ phơi ngoài bộc"
Yến Phi không đồng ý: "Pháp sư nghĩ cứ lập lời thề độc là ta sẽ tha cho ngài ư? Nếu như việc này chỉ liên quan tới một mình ta, ta còn có thể tuỳ tâm sở nguyện mà quyết định, nhưng việc này lại quan hệ tới thành bại của cuộc phản công Biên Hoang tập. Pháp sư lại là người mà chủ soái địch nhân ỷ vào, ta tha cho ngài bây giờ như thả hổ về rừng. Ngài không thể không biết rõ bọn ta có độc hương trong tay, nhưng lại giả vờ không biết!"
Ba Cáp Mã Tư thành khẩn đáp: "Thật không dám dấu, ta đã sớm có ý ly khai Diêu Hưng. Yến huynh trên đường đến đây chắc đã nhìn thấy huyệt động lớn do thiên thạch va chạm tạo ra chứ."
Yến Phi hỏi: "Việc pháp sư quyết định ly khai lại có quan hệ với động huyệt đó sao?"
Ba Cáp Mã Tư nói: "Đúng là như vậy. Đó là điềm đại hung của trời giáng xuống, rất bất lợi đối với chính quyền hiện tại của trung thổ, làm ta bắt đầu phát sinh ý nghĩ ly khai Diêu Trường. Hà huống việc mà ta muốn làm nhất bây giờ là truy sát yêu nữ kia, rửa mối thù tuyết hận trong lòng. Ta không còn coi Hoang nhân là địch nữa, xin Yến huynh tin ta."
Yến Phi cảm thấy thành ý trong lời hắn nói, nhưng vẫn thấy khó quyết định. Nếu mình nói ra câu chú hắn bảo vào tai Hô Lôi Phương mà không công hiệu thì sẽ trở thành chuyện vô cùng nực cười.
Ba Cáp Mã Tư hỏi: "Yến huynh làm sao biết được Hô Lôi Phương có quan hệ với bó độc hương? Lại làm thế nào mà tìm được đến đây? Kể cả Diêu Hưng cũng không biết ta đã đến chỗ này."
Yến Phi đáp: "Về chuyện độc hương, xin thứ cho ta không nói ra được. Còn việc tìm ra lão ca ngươi thì ta tự có phương pháp. Chỉ cần ngươi vẫn ở trung thổ thì không cách nào tránh được ta."
Ba Cáp Mã Tư vui mừng nói: "Nếu vậy ta có một biện pháp ổn thỏa. Yến huynh đã rõ ta nội thương nghiêm trọng, không có mười ngày hay tám ngày tĩnh dưỡng thì không thể khôi phục lại công lực như trước. Vậy ta sẽ lưu lại nơi này trong một thời gian do Yến huynh chỉ định. Chỉ cần ta bội ước bỏ đi thì Yến huynh có thể đuổi tới giết ta. Bằng vào thân thủ có thể chém chết Trúc Pháp Khánh của Yến huynh, hơn nữa Biên Hoang lại là địa bàn của ngươi thì ta tất sẽ không thể thoát được."
Yến Phi biết hắn đã nhìn ra được mình dựa vào cảm ứng tinh thần mà truy tìm tới đây vì bản thân hắn cũng là đại hành gia ở phương diện này nên hắn mới có đề nghị như thế. Cuối cùng chàng cũng đồng ý, gật đầu nói: "Được rồi! Xin pháp sư trong vòng ba ngày không rời khỏi khu vực Bạch Vân Sơn. Chỉ cần Hô Lôi Phương khỏi bệnh thì ta sẽ không lý gì tới việc của pháp sư nữa. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là pháp sư phải hoàn toàn ly khai Diêu Hưng, nếu không ta sẽ không từ thủ đoạn mà đối phó với ngài đó."
Ba Cáp Mã Tư vô cùng vui mừng đáp: "Lời cảnh cáo do chính miệng Yến Phi nói ra, trong thiên hạ này ai dám không để trong lòng? Yến huynh là người có tấm lòng tốt, sau này ta tất sẽ có báo đáp."
Tiếp đó hắn nói cho Yến Phi biết câu chú để giải khai cấm chế tinh thần của Hô Lôi Phương.
Yến Phi đứng bên miệng hố, mắt nhìn vào nơi chôn cất thi thể của Ni Huệ Huy ở giữa đáy hố, nhưng trong lòng lại đang nghĩ Tống Bi Phong và An Ngọc Tình đã đi đâu?
Tiếng chân người chạy tới càng lúc càng gần. Chàng không cần quay lại cũng biết đó là ai. Nhưng chàng không hề kỳ quái vì bản lãnh vốn có của tên tiểu tử đó chính là bôn ba tứ xứ, nếu gã không tới đây mới là lạ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Ở khu vực Bạch Vân Sơn phát sinh quái sự như thế, gã đến thăm dò tình hình là lẽ đương nhiên. May là Ba Cáp Mã Tư đang bị trọng thương, nếu không để hắn gặp phải thì tên tiểu tử này sẽ gặp khó khăn rồi.
Cao Ngạn ở phía sau ngạc nhiên hỏi: "Con mẹ nó! Không ngờ lại là Tiểu Phi ngươi. Không những ngươi không bị Tôn Ân làm thịt, mà còn nhàn nhã đứng đây thưởng thức quái huyệt này nữa."
Rồi gã đến bên Yến Phi, hít vào một hơi khí lạnh thốt: "Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra thế này?"
Yến Phi thấy gã thở phì phò như trâu ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đang chạy trốn à?"
Cao Ngạn than: "Ngươi đoán đúng rồi. May là gặp đúng Yến đại gia bảo tiêu riêng của ta nên không lạ tại sao yêu nữ đó lại khiếp sợ chạy mất."
Yến Phi ngạc nhiên: "Yêu nữ?"
Cao Ngạn đáp: "Chính là yêu nữ tâm ngoan thủ lạt Sở Vô Hạ. Nhưng ta lại cảm kích thị vì nếu không có thị truy đuổi đến cùng thì ta không cách nào thử ra được Tiểu Bạch Nhạn lại yêu ta đến mức sông cạn đá mòn cũng không thay đổi. Hà! lần này thì phát tài rồi."
Yến Phi nghe đến mức hồ đồ, nhíu mày hỏi: "Ngươi và tiểu tinh linh ở cùng một chỗ sao? Bây giờ nàng ta đi đâu rồi?"
Cao Ngạn hưng phấn đáp: "Việc đó nói ra rất dài. Không cần lo lắng, ngươi không muốn nghe cũng không được. Hắc! Ngươi phải chăng đã làm thịt Tôn Ân rồi?"
Yến Phi cuối cùng cũng phải đối mặt với chuyện phải nói dối. Nhưng vấn đề đau đầu là nói dối thế nào, nếu không rất khó có thể giữ giao tình với các huynh đệ của mình. Chàng cười khổ: "Tôn Ân vẫn còn sống."
Cao Ngạn giật mình kinh hãi, dớn dác ngó quanh, chỉ sợ Tôn Ân sẽ từ chỗ nào đó đột nhiên phóng ra.
Yến Phi nói: "Không cần sợ. Lão về phương nam rồi."
Cao Ngạn như trút được gánh nặng, hít mạnh một hơi, định thần nhìn Yến Phi hỏi: "Ngươi đánh đuổi lão đi sao. Mẹ ta ơi! Ngươi lại có thể không bị một chút thương tích nào sao?"
Yến Phi đáp: "Ta không hề đánh duổi lão đi. Nhưng lão quả thực đã thụ thương. Việc đó nói ra rất dài. Ta đã tìm ra cách chữa trị cho Hô Lôi Phương rồi, cần lập tức quay về."
Cao Ngạn nói: "Bọn ta vừa đi vừa nói. Hà! Gặp được ngươi quả là tốt. Ta đang muốn kiếm người để trút bầu tâm sự, phân tích những chỗ nghi ngờ, nan giải cho ta."
Yến Phi lập tức thấy đầu mình to như cái đấu, cười khổ chạy đi. Cao Ngạn vội đuổi theo sau.
Cao Ngạn sức tàn lực kiệt ngồi xuống bên bờ Dĩnh Thuỷ, thở hổn hển nói: "Ngươi cuối cùng cũng chịu dừng lại."
Yến Phi vẫn khí định thần nhàn, chừng như vẫn còn rất nhiều khí lực chưa dùng đến. Chàng nhìn vầng thái dương vừa mất dạng cuối chân trời, ráng chiều đỏ rực, ánh vàng chói lọi nói: "Ta vừa không muốn phải cõng ngươi, lại sợ nếu như bỏ rơi ngươi một mình sẽ bị lang sói phân thây nên chỉ còn cách dừng lại một lúc đợi ngươi khôi phục khí lực."
Cao Ngạn không nhịn được phì cười nói: "Tấm lòng Yến tiểu tử ngươi quả là không tốt. Bất quá ta quá hiểu rõ đáy lòng ngươi. Mỗi khi tâm tình ngươi tốt thì đều tìm lão tử này trêu ghẹo. Như tối hôm Kỷ Thiên Thiên vừa đến Biên Hoang tập, ngươi không ngừng lấy lão tử ra trêu đùa."
Yến Phi hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ lời Cao Ngạn nói cũng có chút đạo lý. Từ khi Biên Hoang tập bị mất đi lần thứ hai, tâm tình chàng quả thực chưa lúc nào vui vẻ như bây giờ, vì chàng biết được địch nhân không chỉ thiếu lương thảo, mà còn bất ổn nội bộ. Chàng đã nắm được sự bố trí và chiến lược của địch nhân. Đương nhiên, về mặt binh pháp, chàng không sánh kịp với Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam nhưng cũng biết thắng lợi đã ở trước mắt.
Tât cả đều là vì Kỷ Thiên Thiên. Chỉ có đoạt lại được Biên Hoang tập, bọn chàng mới có thể tiến hành sách lược đã định với Thác Bạt Khuê.
Cao Ngạn nói: "Lại nghĩ đến Thiên Thiên rồi! Sao còn đứng ngẩn ra đó? Mau đến cấp cho ta vài đạo chân khí, đả thông con bà nó kỳ kinh bát mạch gì đó của lão tử đi. Có tiểu Phi ngươi ở đây, ta căn bản không cần luyện công vẫn có thể trở thành nhất lưu cao thủ. Sao còn chưa lăn tới đây phục vụ ta."
Yến Phi không chút bực mình đến sau lưng gã ngồi xếp bằng xuống. Song chưởng đặt lên lưng gã, trước tiên tống vào thân thể gã một luồng chân khí, rồi liên tiếp vỗ hơn mười chưởng, mỗi chưởng đều làm Cao Ngạn giật nảy cả người. Sau đó chàng thu tay về hỏi: "Có cảm giác gì?"
Cao Ngạn ngơ ngẩn một lúc nói không nên lời, rồi mới thốt: "Mẹ ngươi chứ, thật lợi hại, không hổ là Biên Hoang đệ nhất cao thủ. Đạo chân khí đầu tiên ít nhất cũng giá trị ngang với một đĩnh vàng, còn mỗi chưởng có giá trị ngang với nửa đỉnh. Thật cổ quái! Đầu tiên chân khí tiến vào đan điền ta, rồi mỗi một chưởng ngươi vỗ xuống thì chân khí giống như một đoàn quân do ngươi chỉ huy, theo lệnh chạy vào các kinh mạch, thần diệu không thể tin nổi. Con bà ngươi, phải chăng ngươi đã truyền cho ta mười năm công lực? Ngươi vẫn đang rảnh rỗi, có thể truyền thêm mười năm công lực nữa cho ta được không? Thêm vào công lực bản thân ta thì ta đã có bốn mươi năm công lực rồi! Có được mà hoàn toàn không mất chút công phu nào."
Yến Phi bật cười nói: "Xin lỗi nhé! Ta chỉ truyền cho ngươi mười ngày công lực mà thôi. Nếu truyền hơn mười ngày công lực chỉ sợ ngươi chịu không nổi. Mười ngày công lực này có thể giữ được hay không còn phải xem nỗ lực bản thân tu luyện của ngươi thế nào. Trên thế gian này tuyệt không thể có chuyện không làm mà lại có thu hoạch đâu. Tu vi võ công lại càng không thể nói thế được."
Cao Ngạn quay người lại ngồi đối diện với Yến Phi, vui vẻ đáp: "Tâm tình ngươi quả thực rất tốt. Bây giờ có thể nói về chuyện Tiểu Bạch Nhạn được rồi."
Yến Phi biết rõ hoang nhân đã tiến vào căn cứ đồn trú mới là hồ Phượng Hoàng, cách chỗ này chỉ nửa ngày đường, không cần phải cố sống cố chết mà đi. Chàng bèn nói: "Bản nhân rửa tai xin nghe."
Cao Ngạn vui mừng, đem chuyện anh hùng cứu mỹ nhân thêm mắm thêm muối vào kể ra, cuối cùng nói: "Khi nàng đột ngột bỏ đi thì đứng phía sau lưng ta. Nhưng ta nhìn rõ ràng thần tình trong đôi mắt mỹ lệ của nàng hàm chứa nhiệt lệ. Đó đều là vì không muốn rời xa ta."
Yến Phi ngạc nhiên: "Ngươi còn lợi hại hơn cả ta nữa, hai mắt lại có năng lực thấu thị."
Cao Ngạn ngượng ngùng đáp: "Không được đánh trống lảng. Vấn đề hiện nay của ta là làm sao có thể tiếp tục mối duyên này với nàng. Có cơ hội một mình ở cùng một chỗ với nàng lần nữa, ta khẳng định sẽ làm nàng hân hoan bỏ hết ưu phiền, chàng chàng thiếp thiếp, khoái hoạt hơn cả thần tiên."
Yến Phi trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta không nghĩ là Lưu Dụ lại giúp ngươi như vậy, thực không giống tác phong thực tế của hắn."
Cao Ngạn tức giận hỏi: "Ngươi nghĩ gì vậy hả? Lão Lưu là người nghĩa khí, khẳng khái vì bằng hữu mà rút đao tương trợ, không như tên tiểu tử ngươi luôn trêu chọc tình yêu nồng nhiệt có thể lưu truyền thiên cổ của ta và Tiểu bạch Nhạn."
Gã lại tiếp: "Không phải là ta nói bừa đâu. Lão Trác điên nói sẽ đem chuyện tình ái của hai chúng ta viết vào bộ thiên thư để kể chuyện, lại đảm bảo rằng còn hấp dẫn hơn, thu bộn tiền hơn là tráng cử ngươi chém chết Trúc Pháp Khánh đó. Di Lặc chỉ là đồ giả, chuyện tình của chúng ta mới thật sự vàng mười, mãi mãi tồn tại không sợ lửa thiêu."
Yến Phi không nhịn được cười nói: "Ba tấc lưỡi của Lão Trác điên thật là lợi hại, cuối cùng đã thuyết phục được quả dưa ngốc nhà ngươi."
Cao Ngạn bực tức: "Không phải vì lão Trác điên đâu mà là do ta cảm thấy nếu để chuyện tình vĩ đại của bọn ta thất truyền thì sẽ là một mất mát lớn của hậu thế. Ngươi hiểu rõ chưa? Mau động não nghĩ giúp ta để mối tình có thể lưu truyền thiên cổ của ta với Tiểu Bạch Nhạn có được kết cục viên mãn."
Yến Phi đáp: "Xem ra ngươi chỉ còn cách đến Lưỡng Hồ một chuyến. Nàng ta sống ở đó, ngươi còn có lựa chọn nào khác đây?"
Cao Ngạn lập lức hai mắt sáng bừng, thăm dò hỏi: "Ngươi đi cùng ta chứ?"
Yến Phi lắc đầu: "Không! Ngươi phải tự đi một mình."
Cao Ngạn chừng như rớt từ chín tầng mây xuống, chán nản hỏi: "Ngươi nói thế phải chăng bảo ta đi tìm chết hay sao?"
Yến Phi đáp: "Ta nói thực đó. Chỉ cần ngươi được Chung Lâu hội nghị đồng ý là có thể đại biểu cho Biên Hoang tập quang minh chính đại đến Lưỡng Hồ gặp Nhiếp Thiên Hoàn đàm phán điều kiện, ước định điều ước trong một khoảng thời gian không xâm phạm lẫn nhau. Lúc đó chẳng phải ngươi có thể thi triển tận hết bản lãnh để truy cầu Tiểu Bạch Nhạn của ngươi sao?"
Cao Ngạn nói: "Đó chỉ là suy nghĩ một phía của ngươi mà thôi. Lúc này Nhiếp Thiên Hoàn đang hận không thể lột da, ăn thịt Hoang nhân bọn ta. Làm sao có thể hợp tác với bọn ta chứ?"
Yến Phi đáp: "Ta tuy không phải là người thành thạo về chính trị, nhưng lại biết chính trị chỉ bàn đến lợi ích. Hiện nay mục tiêu chủ yếu của Nhiếp Thiên Hoàn là cùng Hoàn Huyền đánh đổ chính quyền Kiến Khang. Nếu Tư Mã Hoàng triều kết thúc, lão tiếp đó có thể cùng Hoàn Huyền tranh thiên hạ. Trong tình hình như vậy, lão vô lực công đả Biên Hoang tập, chỉ còn cách phải giảng hoà với bọn ta nhằm tiếp tục chuyện giao dịch làm ăn với Biên Hoang tập, từ đó thu được lợi ích. Vì thế chuyện ngươi đại biểu cho Biên Hoang tập đến gặp Nhiếp Thiên Hoàn tuyệt không phải là hoàn toàn không được. Kể cả cuối cùng đàm phán đổ vỡ thì theo quy củ giang hồ, lão cũng không dám động tới nửa chiếc lông của ngươi đâu."
Ánh mắt Cao Ngạn sáng bừng lên, nhưng lại lập tức tiêu biến nói: "Nhưng vẫn còn có chỗ chưa được. Đại tiểu thư cùng Nhiếp Thiên Hoàn có mối thù giết cha, huỷ bang. Lão Đồ lại ở thế bất lưỡng lập với Nhiếp Thiên Hoàn, làm sao họ có thể đồng ý? Mau nghĩ cho ta cách khác đi."
Yến Phi nói: "Ta thấy vẫn nên thử một lần vì sau khi thu phục lại Biên Hoang tập, bọn ta cần có một khoảng thời gian hồi phục nguyên khí để ứng phó với địch nhân ở phía bắc, vì thế không thể thụ địch từ phía nam nữa. Mục tiêu quan trọng nhất của bọn ta là giúp Thác Bạt Khuê đánh bại Mộ Dung Thuỳ, cứu chủ tỳ Thiên Thiên, như vậy thì thanh thế Biên Hoang tập mới có thể lên cao tột đỉnh. Sự tình có mức độ mau, chậm khác nhau, nên tất cả mọi người phải bỏ qua tình cảm yêu ghét của cá nhân, nghĩ đến đại cục. Đại tiểu thư và Lão Đồ cũng hiểu rõ đó chỉ là kế quyền nghi. Sau kỳ hạn đó, các bên lại có thể đánh nhau tới mức người chết ta sống."
Cao Ngạn khôi phục lại hưng phấn, khẩn trương nói: "Đúng! Đúng! Cực kỳ đúng! Trước tiên ngươi phải tự mình đi thuyết phục lão Lưu. Tên tiểu tử đó không bị gì khống chế, tất sẽ tạo một cơ hội cho ta gặp được Tiểu Bạch Nhạn, chỉ cần che được mắt của đồ quỷ đó."
Yến Phi nói: "Thất bại thêm lần nữa đã làm Hác Trường Hanh mất hết tín nhiệm của Nhiếp Thiên Hoàn đối với hắn. Cục thế Lưỡng Hồ Bang cũng biến thành không ổn định. Ngươi chỉ cần nắm rõ tình hình Lưỡng Hồ Bang là có thể theo bệnh bốc thuốc, lộ rõ oai phong trước mặt Tiểu Bạch Nhạn."
Cao Ngạn vỗ ngực đáp: "Chỉ cần có hoàng kim trong tay là ta có thể dễ dàng nắm được mạng lưới tình báo của Lưỡng Hồ Bang."
Yến Phi đang định đề tỉnh gã vài câu, bỗng nhiên thần tình chợt động nói: "Có một đoàn nhân mã đang từ phía đông nam tiến lại. Thật kỳ quái!"
Cao Ngạn giật mình kinh hãi nói: "Tốc độ nhanh thật!"
Yến Phi cười khẽ: "Đến xem rõ rồi hãy nói tiếp."