Rèn Sắt Khi Còn Nóng
*"Rốt cuộc là có chuyện gì giữa ngươi và Tiểu Khuê vậy? Đừng giấu ta."
Thác Bạt Nghi cười khổ lắc đầu đáp: "Chuyện này ngươi đừng lý tới, không lợi ích gì đâu. Con người ai cũng thay đổi, tiểu Khuê không còn là Tiểu Khuê ngày xưa nữa rồi."
Yến Phi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Lúc ta vừa đến đây, người đứng dậy chào rời khỏi lều là ai vậy? Ta chưa từng gặp hắn."
Thác Bạt Nghi chăm chú nhìn chàng: "Hắn có chỗ nào khiến ngươi để ý đến sao?"
Yến Phi nhíu mày: "Trước tiên hắn là một cao thủ. Hắn đủ cao minh để cảm giác được rằng ta chỉ cần nhìn qua đã thấu hiểu hắn. Khi hắn nhìn ta, ta cảm ứng được mối lo sợ trong lòng hắn, hắn sợ ta. Nói thực chứ chỉ vài chiêu là ta giết được hắn, dù hắn có giở trò gì cũng không thoát nổi."
Thác Bạt Nghi ngạc nhiên: "Hình như ngươi không thích hắn. Hắn tên là Công Dương Tín, là người được Tiểu Khuê trọng dụng và đặc biệt điều đến để giúp ta. A! Ngươi nổi giận rồi!"
Yến Phi bình tĩnh lại: "Ta đau lòng. Ta vẫn hiểu Tiểu Khuê vì chuyện phục quốc, vì mộng tưởng hùng bá thiên hạ của Thác Bạt tộc mà sẵn sàng hy sinh bất cứ điều gì. Từ nhỏ y đã thấu hiểu sự việc hơn ta, có cách nhìn rộng lớn hơn, về mặt này ta bội phục y. Nhưng khi ưu điểm về phương diện này phát triển đến mức cực đoan thì ngược lại khiến y không còn hiểu rõ tình hình trước mắt, rồi làm chuyện hại mình hại người. Vì vậy ta vừa đau lòng, vừa phẫn nộ. Tiểu Khuê có còn để Yến Phi ở trong mắt không?" nguồn TruyenFull.vn
Thác Bạt Nghi kinh hãi nói "Thì ra ngươi đoán được tâm ý của tộc chủ?"
Yến Phi đáp: "Không phải tới hôm nay ta mới có cảm giác đó. Năm xưa khi bọn ta ở Biên Hoang Tập kề vai tác chiến chống lại Phù Kiên đã thấy Tiểu Khuê cố kỵ Lưu Dụ. Tiểu Khuê còn đề nghị Lưu Dụ theo về với y. Ngươi nói xem tại sao Đồ Phụng Tam đột nhiên quay sang ủng hộ Lưu Dụ?"
Thác Bạt Nghi nói: "Thực ra có thể đưa ra hàng chục lý do để Đồ Phụng Tam theo về với Lưu Dụ, nhưng cũng không giải thích được vì sao Đồ Phụng Tam vốn tuấn kiệt kiêu ngạo, lại cam tâm phù trợ kẻ chỉ là một viên tiểu tướng không quyền thế ở Bắc Phủ Binh."
Yến Phi nói: "Đạo lý rất đơn giản, vì Lưu Dụ là hy vọng duy nhất giúp Đồ Phụng Tam báo thù Hoàn Huyền, dù rằng nếu luận tình thế hiện thời thì không có khả năng. Cho dù là Đồ Phụng Tam hay Tiểu Khuê, đều rất kính trọng thuật xem tướng của Tạ An. Chuyện Tạ An chọn Lưu Dụ làm người kế thừa Tạ Huyền có ảnh hưởng không gì sánh bằng đối với tướng sĩ của Bắc Phủ Binh. Như vậy chỉ cần có cơ hội, Lưu Dụ sẽ xuất hiện như mặt trời mọc, soi sáng khắp mặt đất. Đồ Phụng Tam nhìn thấu điểm này thì đương nhiên Tiểu Khuê cũng không bỏ sót. Vừa rồi Công Dương Tín thấy ta sinh lòng sợ hãi, là vì gã có dụng tâm đen tối. Đột nhiên ta đã minh bạch hết mọi chuyện, càng minh bạch vì sao ngươi tâm sự trùng trùng, nhưng lại không dám nói ra."
Thác Bạt Nghi thê thảm nói: "Ta phải làm sao? Ngươi biết chuyện này không tốt đẹp gì với ngươi đâu, chỉ làm tổn hại thêm tình cảm của ngươi với tộc chủ."
Yến Phi nói dứt khoát: "Sau khi quang phục Biên Hoang Tập, ta sẽ tới Thịnh Lạc giúp Tiểu Khuê đánh Mộ Dung Bảo, sẽ yêu cầu Tiểu Khuê làm người đường đường chính chính. Muốn phân thắng bại với Lưu Dụ phải ở sa trường, sao lại muốn dùng âm mưu quỷ kế hạ sát hắn? Thử tưởng tượng xem có qua được cửa ải Yến Phi này không đã."
Đổi lại là người khác chứ không phải là Thác Bạt Nghi, cũng không thể cho rằng là Yến Phi là loại tự nâng cao mình. Từ sau khi Yến Phi chém chết Trúc Pháp Khánh, thiên hạ không còn ai nghi ngờ bản lĩnh của chàng nữa.
Thác Bạt Nghi buồn bã nói: "Tộc chủ thay đổi rất nhiều rồi, nếu ngươi phản đối trực tiếp với người thì sẽ khiến cho quan hệ hai người tan nát, khi đó chẳng còn ai có thể nói chuyện với người nữa."
Yến Phi nói: "Ta hiểu hắn hơn ai hết, ta biết cách nói chuyện với hắn. Tình huynh đệ của bọn ta nếu không qua được thử thách này thì vứt đi cũng không tiếc."
Thác Bạt Nghi nói: "Ta vẫn nghĩ rằng đó không phải là biện pháp thông minh, sẽ phá đi đại kế bọn ngươi hợp tác đối phó Mộ Dung Thùy để cứu chủ tỳ Thiên Thiên. Như vậy chẳng phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn hay sao?"
Yến Phi nói: "Chuyện này ta sẽ tự cân nhắc! Ngươi hà tất phải lo lắng."
Yến Phi tự nghĩ mình trong chuyện đối phó với Mộ Dung Thùy đương nhiên phải dựa vào Thác Bạt Khuê, nhưng Thác Bạt Khuê không có chàng cũng không được. Hai người toàn lực hợp tác mới có thể người nào đạt được mục đích của người đó. Thiếu một là không xong.
Thác Bạt Nghi cười khổ nói: "Chuyện này phải thu thập thế nào đây?"
Yến Phi nói: "Ta sẽ nhận hết trách nhiệm về mình, để cho hắn không thể trách tội ngươi."
Thác Bạt Nghi vẻ mặt thẫn thờ nói: "Có tác dụng không?"
Yến Phi đáp: "Vậy thì phải xem Biên Hoang Tập có tác dụng quan trọng đến mức nào với hắn đã. Hiện giờ Thác Bạt tộc muốn tiếp tục có ghế ở Biên Hoang Tập chỉ có một cách thông qua ngươi mới xong. Ngày nào còn Yến Phi thì Tiểu Khuê sẽ không động đến sợi lông của ngươi, hơn nữa lần này đích xác ngươi không bán đứng Tiểu Khuê, bọn Công Dương Tín chỉ cần báo đúng sự thật, Tiểu Khuê sẽ hiểu rõ chuyện gì xảy ra."
Thác Bạt Nghi nghiến răng, gật đầu nói: "Sự thật thì cũng là do ta không được chọn lựa. Ta sẽ xử lý đám Công Dương Tín, đuổi bọn chúng về, những chuyện còn lại không cần biết ra sao."
Lưu Dụ vừa ra khỏi lều liền bị Cơ Biệt chặn lại với sắc mặt hớn hở hưng phấn vô cùng, vị hào hoa công tử trứ danh của Biên Hoang Tập kiêm binh khí đại vương, rút một tập các bản sơ đồ kẹp trong nách chìa ra cho coi rồi nói: "Để cho trăm cao thủ tử thủ giữ Chung Lâu cần phải có siêu cấp vũ khí hỗ trợ, nếu không thì chưa tới một thời thần thì cả Chung Lâu cũng bị kéo sập mất, có đến mười Yến Phi cũng không thể trụ giữ nổi với đối phương."
Lưu Dụ vui mừng: "Ngươi có sáng kiến gì hay vậy?"
Cơ Biệt cho hắn xem bức sơ đồ thứ nhất, bên trong vẽ hình một mũi tên hình dạng cổ quái, gần phía đầu mũi tên lại có gắn một quả cầu nhỏ, khiến cho Lưu Dụ nhớ đến Phá Long tiễn đã nhấn chìm Ẩn Long.
Cơ Biệt giải thích: "Đây là sự kết hợp hoàn mỹ giữa Hoả Thạch Lựu tiễn và Độc Yên cầu, đừng có coi thường trái cầu chỉ lớn hơn trái trứng chút xíu này! Nó được chế tạo từ vôi bột, lưu huỳnh, lang độc, tỳ sương và mười ba thứ dược liệu đem nghiền nhỏ rồi trộn với nhau. Bên ngoài dán bằng hỗn hợp cửu chỉ, ma bì và lịch thanh. Khi sử dụng chỉ cần lấy than hồng đốt cháy trái cầu, dùng cung nỏ bắn vào trận thế quân địch, độc cầu sẽ nổ tung phun ra đầy khói độc, khiến địch nhân không những không nhìn thấy gì nữa mà còn bị trúng độc đến ứa máu mồm máu mũi. Nếu ngươi thấy đắc dụng ta sẽ chế tạo hàng loạt."
Lưu Dụ nghĩ thẩm Cơ Biệt đúng là một tài năng đặc biệt, chẳng thế mà người ta nói rằng Biên Hoang Tập là nơi đầy rẫy nhân tài. Bèn gật đầu: "Về phương diện vật tư có vấn đề gì không?"
Cơ Biệt đáp: "Hoàn toàn không, ta là người khai thác mỏ quặng và hái thuốc lớn nhất ở Biên Hoang Tập, mọi chuyện cứ để ta lo. Hà! vậy là hoả thạch và độc tiễn qua được rồi! Bây giờ đến Vạn Hoả Phi Sa thần pháo của ta, vốn dùng vôi bột, tỳ sương và một số dược liệu trộn với rượu mạnh mà luyện thành phi sa dược, đem trộn với thuốc nổ rồi nén vào bình sứ, chỉ cần đốt cháy ngòi nổ ở bên trên ném xuống, đảm bảo sẽ cho đối phương tấn công vào Chung Lâu bị thương vọng nặng nề, quân lính tan rã, không còn kẻ nào dám tới gần Chung Lâu nửa bước."
Lưu Dụ xem kỹ đồ hình cổ quái của Phi Sa thần pháo, khen ngợi: "Nhờ ngươi nghĩ ra thứ hoả khí uy lực kinh người này, trong trận chiến đoạt Chung Lâu sẽ phát huy uy lực tối đa. Địch nhân càng đông càng có hiệu quả."
Cơ Biệt ngạo nghễ nói: "Có hai đại pháp bảo này, bảo đảm đám cao thủ của chúng ta tiến công Dạ Oa tử, đoạt Chung Lâu. Giờ thì coi thiết kế 'Thốn Bộ Nan' của ta, chỉ cần cắm đầy đinh trên tấm gỗ đặt trên đường hành quân của địch nhân đi qua, là có thể khiến địch nhân tiến một bước cũng khó khăn. Chế tạo vật này lại dễ dàng nhưng hết sức hữu hiệu, có khả năng ngăn trở địch nhân tiến lên."
Lưu Dụ đại hỉ nói: "Ta đang lo làm sao cho địch nhân không thể tấn công chính diện quân ta, có bảo bối này thì đương nhiên chuyện sẽ khác đi rồi."
Cơ Biệt đang định nói thêm thì Yến Phi tới.
Lưu Dụ liếc nhìn Yến Phi biết chàng có chuyện gấp muốn nói bèn vỗ vai cổ vũ tinh thần Cơ Biệt nói: "Việc này hoàn toàn trông cậy vào ngươi, cứ như vậy mà làm."
Hai người ra đến bờ hồ, Yến Phi chưa kịp mở miệng, Lưu Dụ nói: "Ngươi với Tôn Ân và ni Huệ Huy hỗn chiến ở đâu?"
Yến Phi thở ra một tiếng, nói "Ngươi biết rồi đấy!"
Lưu Dụ nhẹ cả người, đột nhiên nhận ra giao tình với Yến Phi quan trọng đến mức nào với gã.
Nói: "Phải chăng ngươi có gì bí ẩn khó nói? Chuyện này khác hẳn với tác phong xưa nay của ngươi."
Yến Phi nói: "Ta cần phải giải thích với ngươi, cũng phải giải thích cả với An Ngọc Tình, bởi vì chuyện này liên quan đến sự huỷ diệt của Tam Bội."
Đoạn thuật lại sự tình chi tiết, chỉ giấu đi tình tiết cảm ứng thấy không gian kỳ dị.
Lưu Dụ chăm chú lắng nghe, thất thanh nói: "Vậy Tiên Môn không xuất hiện ư?"
Yến Phi nói: "Chuyện xảy ra quá nhanh, giống như một giấc mơ vậy, như thật mà không phải là thật, như giả mà không phải là giả, tam bội sau khi hợp nhất nổ tung lên, hai người bọn ta đồng thời bị trọng thương, ni Huệ Huy cũng vì đó mà chết."
Lưu Dụ nói: "Nếu không do Yến Phi ngươi chính miệng nói ra, Ngoạ Phật tự lại thực sự biến thành tro bụi như thế, đánh chết ta cũng không tin trên đời này lại có thứ dị bảo như thế. A! thật buồn cười! Hồ Bân còn tính đem quái sự này đổ lên đầu ta, nói cái gì là trời giáng xuống tai ương kỳ dị, là điềm cựu triều sụp đổ, ta sẽ là người chấn hưng quật khởi."
Yến Phi nói: "Việc này ngươi phải giữ bí mật cho ta, ít nhất Tôn Ân sẽ không có được chuyện này giống như ngươi*, còn người khác nghĩ sao thì mặc họ. Cái đó gọi là biết lợi dụng một tình thế xấu, hoặc là thích ứng với hoàn cảnh. Bây giờ đến lượt ta nói chứ?"
Lưu Dụ lúng túng: "Yến huynh đại nhân đại lượng xin đừng để bụng. Hắc! Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Yến Phi nói: "Ta muốn lập tức cùng Cao tiểu tử tới Lưỡng Hồ một phen, không cần nói ngươi cũng biết là chuyện gì rồi! Bọn ta sẽ trở về trước mười ngày."
Lưu Dụ nhíu mày: "Tiểu tử này quả thật thiếu nhẫn nại, chẳng phải mọi người đã nói quang phục Biên Hoang Tập rồi mới nhắc đến sao?"
Yến Phi giải thích: "Ngươi cần minh bạch tâm tình của tiểu tử đó, bị ái tình thiêu đốt, một khắc cũng không chờ được."
Lưu Dụ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: "Được, bất quá dù kết quả thế nào ngươi cũng phải áp tải Cao tiểu tử về trước khi bắt đầu phản công Biên Hoang Tập, bởi thành bại lần này gắn chặt với việc đoạt được Chung Lâu, trong tình huống đó không có Điệp Luyến Hoa của ngươi là không được. Gắng mà chiếu cố cho Cao tiểu tử, không có hắn thiên thư của Lão Trác sẽ mất hết bản sắc hấp dẫn."
Yến Phi ngạc nhiên: "Ta đã nghĩ là ngươi hết sức phản đối, ai ngờ lại đáp ứng sảng khoái thế."
Lưu Dụ cười khổ đáp: "Ta đã mất đi cơ hội hạnh phúc nên không muốn Cao tiểu tử rơi vào vết xe đổ đó. Làm người rốt cuộc để làm gì? Có lúc thực sự ta không biết ta đang làm gì nữa? Làm để làm gì?"
Yến Phi cảm khái nói: "Mọi chuyện rồi sẽ qua. Đối với Vương Đạm Chân ngươi đã tận lực và đã không phụ nàng. Ta đã từng cho rằng bản thân mất hết khả năng yêu đương, nhưng khi tới Vũ Bình đài rồi mọi thứ đều thay đổi. Bất luận chúng ta có biết mình đang làm gì hay không cũng phải tiếp tục sống. Đã như vậy thì sống thoải mái kiểu gì cũng hơn là sống trong đau khổ và thất vọng."
Lưu Dụ buồn rầu nói: "Không phải ta không biết đạo lí đó, nhưng không nghĩ đến nàng thì thôi, mỗi lúc nhớ đến lòng lại đau như cắt. Ta chưa từng nghĩ mình lại yếu đuối đến thế."
Lúc này Cao Ngạn hết sức cao hứng chạy đến. Yến Phi vỗ vào vai Lưu Dụ nói: "Tin ta đi! trên đời này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp, tiếp nhận thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào ý mình. Khi ta trở về sẽ là những ngày huy hoàng phản công Biên Hoang tập."
Nói xong bước đến đón Cao Ngạn cùng đi.
Giang Văn Thanh đến bên Lưu Dụ nhìn theo bóng dáng Yến Phi và Cao Ngạn đi xa dần hỏi: "Lúc này mà bọn họ còn đi đâu vậy? Cao Ngạn hỏi ta xin cho đi nhờ thuyền, bộ dạng như định đi xa. Hỏi hắn đi đâu lại ra vẻ thần bí, bực cả mình."
Lưu Dụ nói: "Tuy thế nàng vẫn đồng ý cho hắn đi."
Giang Văn Thanh ngồi xuống khối đá đối diện, gật đầu nói: "Ta cảm thấy rất khó cự tuyệt, nhìn lúc hắn nói ánh mắt tràn đầy khát khao, thì biết rằng bất cứ ý gì khác cũng sẽ làm hắn thất vọng. Chỉ không ngờ Yến Phi cũng không chịu nổi hắn quấy nhiễu, lại càng không ngờ huynh chịu để mọi người đi. Nếu Yến Phi không kịp về tham gia phản công Biên Hoang Tập thì thực lực bên ta sẽ giảm sút rất nhiều. Giữ Chung Lâu không khó, nhưng nếu cố tấn công vào Dạ Oa Tử, phá vỡ tầng tầng lớp lớp phòng thủ của đối phương tiến vào Chung Lâu quảng trường ở giữa Dạ Oa Tử thì mỗi bước đểu hao tổn rất nhiều xương máu. Có thể tưởng tượng cao thủ tinh nhuệ của địch đều tập trung phòng thủ tại Chung Lâu. Không có thanh kiếm của Yến Phi thì chỉ cần bị địch nhân ngăn trở bên ngoài Chung Lâu trong một khắc, người bên ta đoạt lầu chuông sẽ bị chúng nghiền nát như bùn."
Lưu Dụ cười: "Thì ra đại tiểu thư muốn ta làm người xấu, phụ trách kiềm chế Cao Ngạn."
Giang Văn Thanh tức giận: "Ngươi thật là! Ai bảo ngươi là chủ soái. Có lúc thật không biết ngươi nghĩ gì nữa. Theo Cao Ngạn điên rồ một lần còn chưa đủ, lại còn tiếp tục điên theo hắn nữa chứ."
Lưu Dụ bật cười: "Nàng đoán được Cao Ngạn tới đó rồi ư?"
Giang Văn Thanh tức tối nói: "Không đoán được hoạ có là kẻ ngốc."
Lưu Dụ cảm thấy tâm tình khoan khoái, hiện tại tuy Giang Văn Thanh vẫn giả trang thành Biên Hoang công tử, nhưng gã lại không nhìn ra nét nam nhi nào ở nàng, ngược lại còn phát giác ở nàng một cốt cách hào hùng và xinh đẹp, cảm giác nữ tính thuỳ mỵ bên trong kết hợp với bề ngoài nam nhi tạo nên vẻ lôi cuốn khó hình dung.
Yến Phi nói đúng, mình đã tận lực vì Vương Đạm Chân, vết thương đã thấu tim, có nên tìm kiếm những thứ đẹp đẽ khác ngoài nàng hay không?
Ôi! Tưởng có thể nghĩ thế nhưng uất kết trong lòng khó giải, gã không nguyện ý để nghĩ đến gì khác nữa.
Giang Văn Thanh lại hỏi: "Huynh đang nghĩ gì vậy?"
Lưu Dụ hàm hồ đáp: "Ta nhớ khi còn nhỏ làm điều gì đều bất chấp tất cả, cũng giống như Cao tiểu tử bây giờ vậy."
Giang Văn Thanh hớn hở hỏi: "Chưa có dịp hỏi huynh là người ở đâu nhỉ?"
Lưu Dụ không ngờ gã lại gợi ra câu hỏi này, đành phải thật thà đáp: "Nói về quê tổ thì ta là người Bành Thành, đến thời cao tổ phụ chuyển đến Kinh Môn. Nàng có biết Lưu Dụ là tên ta thay đổi sau này, thuở nhỏ mọi người đều gọi ta là 'ký nô'. A! Ký là kẻ ăn nhờ, nô là kẻ ở đợ."
Giang Văn Thanh lộ sắc mặt cảm thông, nhẹ nhàng: "Khi còn nhỏ nhất định huynh rất cực khổ, nếu không sao lại có cái tên như vậy chứ?"
Lưu Dụ thở dài: "Ta ra đời chưa lâu thì mẹ chết, cha không đủ sức nuôi dưỡng ta, đành phải nhờ một bà cô nuôi giúp. Từ nhỏ ta không có cơ hội đọc sách thánh hiền, mọi thứ đều học lỏm, chỗ này một ít chỗ kia một ít, chỉ biết được qua loa mấy chữ thôi."
Giang Văn Thanh hân hoan: "Huynh thật có chí học hỏi a!"
Lưu Dụ trong lòng dâng lên một tình cảm luôn cả chính mình cũng không hiểu rõ, từ lúc gia nhập Bắc Phủ Binh, gã tuyệt không đề cập đến chuyện quá khứ, bởi chẳng có chút vinh quang nào.
Gã tiếp lời: "Ta không biết có phải là có chí học hỏi không, bất quá ta thích nhất là quan sát và phát hiện sự vật xung quanh, một cành cây, một bụi cỏ cũng không bỏ qua. Nhớ lần đầu tiên ta lên núi chặt củi, tự mình chém phải bàn tay, may mắn tìm được một loại cỏ đắp vào vết thương, về sau dân chúng quanh vùng mỗi khi có người bị thương đều bặt chước ta dùng cỏ này để điều trị, dần dần người dân trong thôn đều gọi loài cỏ đó là Lưu Ký Nô thảo."
Giang Văn Thanh nói: "Thì ra từ bé huynh đã có bản lĩnh đó rồi."
Lưu Dụ cười khổ đáp: "Đó là chuyện vẻ vang duy nhất ta có thể cho người khác biết về thời trẻ. Ngoài ra chỉ biết chuyện chặt củi và bắt cá, hoặc thử đan giầy cỏ mang bán ở chốn thị tập. Nói về bản lĩnh kiếm tiền kiểu gì ta cũng không bằng được Cao tiểu tử."
Giang Văn Thanh hết sức thích thú hỏi: "Về sau huynh gia nhập Bắc Phủ Binh như thế nào?"
Lưu Dụ lộ vẻ cay đắng đáp: "Đến bây giờ ta cũng không biết tham gia Bắc Phủ Binh là tốt hay xấu, không biết đó có phải là nhân hoạ đắc phúc không. Hồi đầu ta không hề có ý tòng quân, bởi khi đã tòng ngũ thì rất khó xuất ngũ, trừ khi đào ngũ mà thôi."
Giang Văn Thanh nói với vẻ hiểu biết: "Trong thời đại này, rất ít người tòng quân có kết quả tốt. Như vậy sao ngươi lại đầu quân? Ta vốn nghĩ ngươi vì có chí lớn nên mới đầu quân."
Lưu Dụ thấp giọng nói: "Lý do tòng quân của ta, ngay cả Yến Phi cũng không biết, hắn cũng nghĩ rằng ta có chí lớn. Ôi! Nói ra thật hổ thẹn, nàng có thể không nói cho ai được không."
Giang Văn Thanh hoan hỉ cổ vũ: "Nói đi, Văn Thanh giữ bí mật cho, sẽ không nói ra những lời huynh nói, ngược lại chỉ nói những điều gây ảnh hưởng tốt đến uy tín của Lưu soái."
Lưu Dụ nói: "Ta bị bắt buộc. A! Khi đó cuộc sống cực khổ buồn bã, khi nhàn rỗi ta chỉ ham thích đánh bạc, ngờ đâu một lần bị thua, thua vào tay tam công tử của nhà đại gia họ Điêu, không có cách gì trả nợ liền bị hắn sai người trói lại dùng roi để đánh, cho kỳ hạn phải trả nợ, đến bước đường cùng chỉ còn cách đăng lính. Nghĩ rằng khi làm lính Điêu gia không dám tới đòi nợ nữa. Hắc!"
Giang Văn Thanh nghe chuyện ngẩn người ra.
Lưu Dụ nói: "Nàng nói xem, chuyện xấu xa như thế ta có dám cho Yến Phi biết hay không."
Chú thích:
* chuyện Hồ Bân cho Lưu Dụ có mạng làm vua