Thẳng Về Biên Hoang Tập
*Yến Phi quan sát tình hình bên ngoài qua khe cửa Thịnh Phong Hải Vị, một đội kỵ binh bên địch vừa mới đi qua.
Từ hôm qua, địch quân đã bắt đầu di chuyển liên tục. Chàng sợ đả thảo kinh xà, thất bại trong gang tấc, nên không dám rời khỏi Thịnh Phong Hải Vị để ra ngoài trinh sát. Nhưng có thể khẳng định một điều, ít nhất địch nhân chưa phát giác chàng đã động tay động chân vào Tây Qua Bì pháo. Nếu không đã sớm bới tung Thái Hoa Cư tìm chàng tính sổ.
Âm thanh tiếng bánh xe vang lên.
Yến Phi chăm chú quan sát. Một cỗ máy bắn đá xuất hiện, tiếp theo là một chiếc khác. Kể từ đó về sau là hai mươi chiếc máy bắn tên, xếp thành một hàng dài đi về hướng cổng thành phía đông.
Yến Phi ngồi xuống tựa lưng vào bức tường cạnh cửa. Chuyện gì đang xảy ra đây? Địch nhân đang đem dụng cụ phòng ngự từ các nơi khác đến khu bến tàu ở cổng phía đông, nhằm tăng cường khả năng phòng ngự trên bờ. Có thể nào bọn chúng lần theo dấu vết, biết bên ta sẽ tấn công từ con đường phía đông không? Bằng vào trí tuệ của hai người Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam, sao có thể sơ suất như thế được. Hoặc là tài trí của bọn Diêu Hưng cao minh đến độ có thể nhìn ra kế sách dụ địch của quân ta.
Bất quá lòng tin của chàng đối với Lưu Dụ vẫn không thay đổi. Có thể gã cố tình để cho địch nhân tưởng lầm hướng tấn công chính là từ cổng phía đông, nhưng thực ra đó chỉ là kế dương đông kích tây. Trong bất cứ tình huống nào, chàng vẫn phải thủ yên tại đây, học tập tính nhẫn nại của Thác Bạt Khuê, mặc dù cũng không dễ dàng gì. Đồng thời trong lòng như có tiếng nói thúc giục chàng rời khỏi Biên Hoang Tập gặp Lưu Dụ, đem tình hình thực hư ở đây nói cho bọn họ biết.
Chao ôi! Việc chờ đợi thực khiến người ta phải hao tổn tinh thần, may mà tiểu tử Thác Bạt Khuê kia thiện nghệ trong việc này. Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt chói chang, nóng hơn bình thường, lại thêm không khí ẩm ướt, khiến chàng càng không muốn quay trở lại địa đạo. Chính lúc này, chàng nghe được một loạt âm thanh lạ, không phải xuất phát từ cửa lớn của Thịnh Phong Hải Vị, mà là từ cửa hàng gần đó.
Trong lòng thầm rủa một tiếng, nhanh chóng quay trở lại địa đạo, vừa đóng nắp cửa hầm thì cửa vào Thịnh Phong Hải Vị bật tung ra. Yến Phi trong lòng đã minh bạch, địch nhân chính là đang bố trí tuyến phòng ngự cuối cùng. Các cửa hàng trên bốn con phố chính đều được trưng dụng làm chiến tuyến. Có thể tưởng tượng cuộc chiến tranh đoạt từng con đường, góc phố vào lúc đó sẽ kịch liệt như thế nào.
Chàng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với địch nhân, không có chỗ cho bất cứ tình cảm ủy mị nào. Một nửa dòng máu đang chảy trong cơ thể chàng là dòng máu anh dũng thiện chiến của Thác Bạt Tiên Ti tộc. Địch nhân càng mạnh càng kích khởi chiến ý không quản sống chết của chàng.
Bầu trời đầy sao hai bờ dòng Dĩnh Thủy đặc biệt mê hoặc lòng người. Lưu Dụ một mình đứng tại mũi thuyền, để mặc cho gió sông thổi tung bay tay áo. Còn cách Biên Hoang tập chưa đến bốn mươi dặm. Trải qua hành trình một ngày nửa đêm, cuộc chiến phản công Biên Hoang tập không còn xa. Địch nhân đáng lẽ phải nâng cao cảnh giác, tận lực tăng cường phòng vệ dòng Dĩnh Thủy.
Đây cũng chính là điểm tuyệt vời nhất trong chiến lược của Đồ Phụng Tam. Bởi binh lực của địch nhân nhiều gấp ba lần bọn họ, bất luận có tấn công mãnh liệt thế nào, cuối cũng kẻ chịu thiệt chỉ là bọn họ. Phương pháp duy nhất là trước tiên làm dao động lòng quân đối phương, giảm thấp đấu chí của địch nhân, khiến cho đối phương có lực mà không sử dụng được. Điều này vốn là hoang đường, nhưng Biên Hoang tập chính là môi trường lý tưởng cho việc đó.
Chiến lược chính sớm đã được vạch ra. Chỉ cần thêm sự ứng biến linh hoạt khi lâm trận là có thể tiến hành từng bước một cho đến khi đánh đến con đường chính phía đông nơi Yến Phi tiềm phục.Yến Phi là phép màu của Biên Hoang tập, dũng cảm cẩn thận, có thể làm những điều không thể, tất có thể cùng bọn họ phối hợp liền mạch. Đối với Hoang nhân mà nói, có thể khôi phục lại Biên Hoang tập là một thành tựu hết sức kì diệu. Nhưng đối với Lưu Dụ, chỉ mới là điểm khởi đầu, con đường tương lai vẫn còn dài và đầy chông gai, chất chứa nhiều thay đổi bất trắc. Đã có lúc gã cảm thấy trọng trách trên vai không thể gánh nổi. Nhưng khi nghĩ đến Tạ Huyền, nghĩ đến các huynh đệ đang bất lực ở Bắc Phủ Binh, nghĩ đến Đồ Phụng Tam, Giang Văn Thanh, và cả Đạm Chân, gã lại lập tức gạt bỏ mọi lo âu, phục hồi đấu chí, kiên trì tiếp tục.
Bao giờ thì thắng lợi cuối cùng mới đến với Lưu Dụ gã đây? Đó không phải là việc có thể ước đoán được. Nhưng gã tuyệt không mang nhục mà sống, ngay cả khi gã còn có Biên Hoang tập làm lối thoát. Thà chết trận chứ gã nhất quyết không làm một tên đào binh, nếu không làm sao có thể ngẩng cao đầu mà đối diện với người khác. Huống chi đã mất Vương Đạm Chân, chỉ có từng bước đi trên con đường phục cừu rửa hận thì cuộc sống mới có ý nghĩa.
Trước mắt đang đợi gã là trận chiến phản công Biên Hoang tập. Gã không thể thoái lui, cần phải chiến đấu cho đến binh tướng cuối cùng. Thà chết oanh oanh liệt liệt trên chiến trường còn hơn sống mà mang nhục ôm hận. Tuy nhiên một khi thu phục được Biên Hoang tập, đại nghiệp tranh bá thiên hạ của gã sẽ toàn diện triển khai. Gã sẽ loại bỏ tất cả những kẻ cản đường, cho đến khi cầm chắc thắng lợi cuối cùng.