Nguyên tác: Huỳnh Dị
Tâm Kế Khó Lường
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ngọc dung và dáng vẻ mê người của Nhậm Thanh Thị hiện ra trước mắt Lưu Dụ, thị dù mặc bộ y phục bằng vải gai thô không ăn vận chỉnh tề trang điểm kỹ càng như thói quen, mặt cũng không bôi son phấn, nhưng chẳng làm mất phong vận của thị, ngược lại còn tăng thêm khí chất thanh tú.
Bàn tay Lưu Dụ rời khỏi cán đao, không những do phát giác thị đến một mình, mà còn vì không cảm ứng thấy sát ý trên người thị.
Mục quang Nhậm Thanh Thị chiếu lên người gã, trân trối nhìn như thể không muốn rời, làn môi thơm ngát bật ra hai chữ "Lưu Dụ", rồi ùa vào như một làn gió ngát hương mang theo hơi thở thanh xuân tràn đầy, lao vào lòng gã. Lưu Dụ vẫn không biết thực sự đã xảy ra chuyện gì, thị đã ngồi trên đùi gã, hai tay ôm ghì lấy cổ, dâng hiến môi thơm.
Lưu Dụ không còn là Lưu Dụ trước kia nữa, chỉ cần thị có bất cứ hành động bất thường nào, cũng có thể đi trước một bước xuất thủ phản kích. Dù sao cùng với thị thân mật tịnh không phải lần đầu, đành phải đến đâu hay đến đấy, cũng chẳng phải do mình chủ động hưởng thụ "trận thế" hút hồn của thị.
Môi họ rời nhau.
Hai mắt Nhậm Thanh Thị chớp chớp sáng ngời chăm chú nhìn gã, than thở: "Lưu Dụ à! Chàng làm thế nào mà làm được vậy? Thấy chàng đi ra từ Lang Nha Vương phủ, thiếp thực sự không dám tin vào mắt mình."
Hương ngọc ấm mềm ôm trọn trong lòng, ở đây là chỗ Phật môn thanh tịnh, thiên địa bất dung những hành vi vượt ra ngoài khuôn phép, nhưng tư vị kích thích này khiến Lưu Dụ cảm thấy khó mà giữ mình được, nếu quả không biết rõ sự nguy hiểm của thị, sẽ sai lầm không biết bao nhiêu lần.
Lưu Dụ miễn cưỡng đè nén lửa dục do thị khơi gợi, nhíu mày hỏi: "Ngươi đến Kiến Khang lúc nào, sao lại vừa khéo ở bên ngoài cổng phủ Tư Mã Đạo Tử?"
Thầm nghĩ chỉ cần thị có một câu nói dối, sẽ tìm cách hạ thủ chế ngự thị, tuy khả năng thành công rõ ràng rất nhỏ, dù sao cũng dễ chịu hơn bị quấy rầy không yên.
Nhậm Thanh Thị tỳ cằm vào bờ vai rộng của gã, khoan khoái thở dài một hơi, dịu dàng nói: "Nói ra chàng chắc chẳng tin, thiếp chính là phụng mệnh Hoàn Huyền đến Kiến Khang tìm gặp Lưu Lao Chi. Sáng nay nhận được tin tức về vụ ám sát bên ngoài đại môn Lang Nha Vương phủ, nên đến đó xem thế nào, không ngờ thấy oan gia chàng theo cổng sau đi ra, Thanh Thị mừng đến suýt phát cuồng lên đấy! Lưu Dụ à! Thanh Thị đúng là thực lòng với chàng. Bọn ta lại được ở cùng một nơi rồi."
Lưu Dụ cảm thấy hồ đồ đối với sự chân thành và thật thà của thị, một hồi mới rõ dụng tâm của thị là gì, giả bộ sửng sốt hỏi: "Nàng làm sao lại nhập bọn với Hoàn Huyền?"
Nhậm Thanh Thị giận dỗi: "Thế nào là nhập bọn? Nói thế khó nghe quá, Thanh Thị chính là vì chàng mà hành sự đó! Toàn bộ quá trình kể ra rất dài, bọn ta lên giường nói chuyện được không? Thanh Thị nhớ chàng đến khổ!"
Lưu Dụ suýt chút nữa thì quẳng hết vũ khí giáp trụ chạy ra khỏi cửa, Nhậm Thanh Thị không những không nói một nửa lời bịa đặt, mà bộ dạng còn như tấm lòng toàn tâm toàn ý hướng về phía gã, phối hợp với thủ đoạn mê hồn của thị, khả năng kiềm chế của gã đã gần như tiến sát đến chỗ sụp đổ.
Rốt cuộc mỹ nữ này đang giở trò ma mãnh gì nhỉ? Gã không dám khẳng định nữa.
Nhậm Thanh Thị từ trên vai gã ngẩng lên, hơi thở thơm tho nhẹ nhàng phả lên mặt gã, mặt cười tươi như hoa nói: "Người ta chính là tận tâm tận lực vì Lưu gia chàng mà bôn tẩu lo việc đó! Chàng không định tưởng thưởng thiếp sao cho tốt, thương yêu thiếp sao cho đáng ư? Trông chàng kìa! Chỉ biết ngẩn người ôm ấp người ta, nam tử hán đại trượng phu lại không dám làm gì ư?"
Lưu Dụ suýt nữa thì kêu lên cứu mạng, Nhậm Thanh Thị chính là loại hoa độc có gai tuyệt đối không được chạm vào, trời phú cho mị lực bức nhân, khiến gã liên tưởng đến một loại rượu ngon thuần chất nhưng đã bị hạ độc, miễn cưỡng tập trung tinh thần, đáp: "Đừng có dụ hoặc ta, nàng có biết thích khách là ai không?"
Nhậm Thanh Thị hôn nhẹ gã, mỉm cười: "Không dụ hoặc chàng thì dụ hoặc ai đây? Thanh Thị đúng là say mê chàng muốn chết. Không nói nữa! Ai mà gan lớn che trời như vậy, giữa ban ngày ban mặt dám công nhiên ám sát Tư Mã Nguyên Hiển ngay bên ngoài Lang Nha Vương phủ?"
Lưu Dụ ghé sát vào tai thị nói nhỏ: "Chính là bằng hữu Lư Tuần của bọn ta."
Thân thể mềm mại của Nhậm Thanh Thị rúng động, hoa dung biến sắc, trừng trừng nhìn Lưu Dụ, thân thể trở nên cứng đờ, mỹ mục tràn đầy sát cơ.
Những biến hóa này không thể che giấu, từ đó, Lưu Dụ khẳng định Nhậm Thanh Thị không trực tiếp nhìn thấy tình huống Lư Tuần hạ thủ, cũng không hề nghĩ đến thích khách là Lư Tuần, nhưng cũng đoán được mức độ thâm sâu của cừu hận Nhậm Thanh Thị đối với Thiên Sư đạo.
Thấy Nhậm Thanh Thị vẫn ngơ ngẩn nhìn mình, Lưu Dụ cảm thấy một lần nữa nắm thế chủ động, trở nên nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào mông thị hỏi: "Bọn ta nên giao dịch như thế nào đây?"
Nhậm Thanh Thị thở dài một hơi, hồi phục trở lại, nhíu mày nói: "Người ta chẳng phải đã tận trung với chàng còn gì? Làm sao còn muốn cùng Thanh Thị giao dịch nữa? Có chuyện gì thì cứ việc phân phó cho xong, bất quá nhất định phải vì thiếp giết chết Lư
Tuần, nhân tiện bắt Tôn Ân phải trả món nợ trước đây!"
Lưu Dụ cảm thấy ù đầu, bởi lẽ không biết Nhậm Thanh Thị thực sự là chân tình hay chỉ là vờ vĩnh, đành phải hy vọng thị lộ ra sơ hở.
Gã thận trọng chậm rãi nói: "Ta muốn giết Can Quy."
Thân thể yêu kiều của Nhậm Thanh Thị run lên, nhíu mày hỏi: "Chàng có biết đêm qua thiếp đến thuyền của Can Quy không?"
Lưu Dụ trong lòng sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ mình thực sự đã hiểu lầm thị, nữ nhân này đích xác là quyết tâm trung thành với mình, nếu không làm sao lại để lộ tình huống của Can Quy? Chẳng biết nên ngạc nhiên hoan hỉ hay phiền não, cũng không biết mình hy vọng thị là chiến hữu hay là địch nhân.
Ngọc thể Nhậm Thanh Thị đang cứng đờ chuyển sang mềm mại, bàn tay xoa nhẹ lên má phải của gã nói: "Giết Can Quy tịnh không dễ dàng, người này cực kỳ tinh minh và lợi hại, kế hoạch giết y của bọn ta phải dày công bố trí kỹ càng, khiến cho mọi người không hoài nghi thiếp, bằng không thiếp sẽ vĩnh viễn không thể trở về bên cạnh Hoàn Huyền, Nhiếp Thiên Hoàn cũng không còn tín nhiệm thiếp nữa."
Tiếp đó áp mặt vào má trái gã, giọng tha thiết: "Thanh Thị vì chàng tình nguyện nói hết mọi sự, chàng phải đối đãi Thanh Thị cho tốt nghe!"
Đối với mỹ nữ biến hóa khó lường, tùy thời mà đang từ thâm tình biến thành độc ác như rắn rết, Lưu Dụ lại không phân biệt rõ ràng thật giả, liền cảm thấy mình ở thế hạ phong. Bỗng nhiên gã phát giác mình đang vuốt ve tấm lưng thon của thị.
Tiếng chân đi trên mặt đất truyền lại, đem Lưu Dụ từ trong cõi mộng trở về thực tế.
Nhậm Thanh Thị nói khẽ vào bên tai gã: "Đêm này vào lúc giao thời giờ Sửu và giờ Dần, Thanh Thị đợi chàng ở ngôi đình trên Yến Tử Cơ bên bờ Đại giang, ngàn vạn lần không được thất ước."
Nói rồi cắn nhẹ vào tai gã, xuyên qua cửa sổ bỏ đi.
Lưu Dụ vẫn còn trong trạng thái "thần trí hồ đồ", nghe thấy tiếng Vương Hoằng cất lên từ bên ngoài cửa: "Lưu huynh có trong ấy không?"
Về phần mình Lưu Dụ giờ mới chợt nhớ ra đến giờ vẫn không có cách nào dành chút thời gian để gặp Vương Hoằng, trong lòng ân hận, vội vã đứng bật dậy, mở rộng cửa, nói: "Mời Vương huynh vào, ta vừa mới về, đang định đi ra." Sợ Vương Hoằng ngửi thấy mùi hương của Nhậm Thanh Thị vương trên người, gã lùi lại hai bước, mời Vương Hoằng ngồi xuống, tự mình thì ngồi vào một chiếc ghế bên kia bàn.
Vương Hoằng trong lòng không yên tâm nói: "Muốn tìm Lưu huynh quả là không dễ dàng."
Lưu Dụ gượng cười: "Ta chính là muốn hẹn Vương huynh gặp mặt, mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, sau khi Vương huynh nghe xong chắc cũng bỏ quá cho ta."
Vương Hoằng tựa như không hề trách gã, nói: "Chuyện đó thì ta minh bạch. Huynh có biết sáng nay có người hành thích Tư Mã Nguyên Hiển ở bên ngoài đại môn Lang Nha Vương phủ, cũng may mà y mạng lớn, được thủ hạ liều chết cứu y một mạng."
Lưu Dụ nghe thế cảm thấy yên tâm, chỉ cần Nhậm Thanh Thị không tiết lộ chuyện này, thì không ai biết được bản thân gã và Tư Mã Nguyên Hiển ở cùng một chỗ. Thở dài nói: "Người cứu y chính là tiểu đệ."
Vương Hoằng lấy làm ngạc nhiên.
Sau khi giải thích rõ ràng, Lưu Dụ hỏi: "Vương huynh vì sao phải nôn nóng tìm ta như vậy?"
Vương Hoằng đáp: "Ở Kiến Khang có rất nhiều người muốn gặp huynh."
Lưu Dụ nhíu mày: "Vương huynh lẽ nào không biết ở Kiến Khang ta đâu thể khơi khơi chường mặt ra? Nếu để Tư Mã Đạo Tử cho rằng ta tại Kiến Khang kết giao bằng hữu, thì sẽ có ảnh hưởng cực xấu đến quan hệ giữa ta và cha con y."
Vương Hoằng thở dài vẻ bị oan khuất: "Ta đương nhiên hiểu điều đó, nhưng mà ai ai cũng biết ta và huynh đã từng kề vai phá giặc ở Diêm thành, nên đến gặp ta khẩn cầu an bài một cuộc tiếp kiến với huynh, ta thực muốn chối cũng không được, bị bọn họ bức đến suýt phát điên."
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: "Mà tại sao bọn họ lại muốn gặp ta, không sợ đắc tội với Tư Mã Đạo Tử à?"
Vương Hoằng đáp: "Nguyên nhân chính là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, muốn xem xem huynh vị đại anh hùng anh minh thần vũ thế nào mà đương thế không ai hơn được. Gặp mặt đương nhiên phải được bí mật tiến hành, sau đó mọi người sẽ ngậm miệng kín như bưng, không tiết lộ nửa điểm tin tức."
Lưu Dụ không hiểu hỏi: "Ngươi cho rằng ta nên gặp bọn họ sao?"
Vương Hoằng đáp: "Dám đến gặp huynh đều là thế hệ trẻ tuổi của tầng lớp thế gia vọng tộc Kiến Khang, trong số đó không ít người đang giữ các vị trí quan trọng, lập quan hệ với bọn họ, đối với sự phát triển trong tương lai của huynh sẽ có được sự hỗ trợ không thể tính được. Bọn họ tuy không công nhiên đứng hẳn về phía bọn ta, nhưng mà một khi Lưu huynh nắm thực quyền, bọn họ sẽ trở thành thành viên nòng cốt của huynh trong việc cai trị, trở thành lực lượng ủng hộ huynh."
Lưu Dụ nói: "Nhưng mà chỉ cần trong số bọn họ, có một người là gian tế phụng mệnh Tư Mã Đạo Tử đến thám thính ta, thì khéo quá hoá vụng đó."
Vương Hoằng vui vẻ nói: "Về phương diện này ta có thể lo liệu được. Ta chỉ đưa những người chân chính có giao tình với ta đến gặp huynh, mà nhất định phải là người có ảnh hưởng trong giới chính trị Kiến Khang. Những người như vậy cộng lại không quá mười người, đều không ưa nhìn cha con Tư Mã Đạo Tử thi hành chính sách phản động bại hoại triều chính, ta biết bọn họ rất rõ, bảo đảm không có ai bán đứng huynh."
Lưu Dụ vẫn chưa thông, hỏi tiếp: "Nhân tài cao môn Kiến Khang chẳng phải vẫn xem tiểu đệ là một kẻ sĩ hàn môn hèn mọn đó sao?"
Vương Hoằng cười: "Bọn họ chắc coi thường hết thảy những hàn sĩ khác, nhưng mà làm sao dám coi thường huynh? Hiện tại trong lòng bọn họ huynh đã có danh vị thân phận là một dạng áo vải siêu việt, huynh không chỉ là người theo tư tưởng Tạ An, là người kế thừa Huyền soái, mà còn là một tướng lĩnh có tài trong Bắc Phủ binh. Lại thêm phong thái khiếp người qua câu chuyện truyền kỳ hoang đường của Hoang nhân, còn được nhận thiên mệnh "Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long, Nhị Tiễn Phá Hải Tặc", còn ai không muốn nhìn thấy phong thái của huynh chứ? Có vẻ như huynh chính là vị cứu tinh mà bọn họ kỳ vọng."
Lưu Dụ nghe xong ngây người, nhất thời không biết phản ứng của thế hệ thanh niên thế tộc Kiến Khang với gã, là may hay rủi.
Vương Hoằng nói: "Tin ta đi! Ta sẽ an bài chuyện này thật thỏa đáng, đảm bảo Tư Mã Đạo Tử không nghe được bất kỳ phong thanh gì. Ôi! Gia phụ cũng rất muốn gặp huynh đó."
Lại nói: "Đổi là tình huống khác, khẳng định bọn họ không tích cực muốn gặp huynh như vậy, nhưng tình huống hiện tại thì như thế nào? Số quận huyện vùng duyên hải miền nam Kiến Khang đã lọt vào tay Tôn Ân hết, ở phía thượng du thì Hoàn Huyền liên kết với Nhiếp Thiên Hoàn đang rục rịch vọng động. Nam phương chính là đang trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng, ở Kiến Khang từ trên xuống dưới, đều hy vọng huynh có khả năng lấy lại uy thế như thời Huyền soái đương nhiệm, khiến Nam phương hồi phục trật tự."
Lưu Dụ trở nên minh bạch, thế tộc Kiến Khang tịnh không mong gã thay đổi triều đại, mà chỉ hy vọng gã có khả năng lật đổ Lưu Lao Chi, kẻ mà bọn họ cực kỳ căm ghét, trở thành một Hoàn Huyền "áo vải".
Gật đầu nói: "Được rồi! Sau khi ngươi an bài xong, ta sẽ đến hội kiến bọn họ. Bất quá phiền Vương huynh nói trước với bọn họ, tiểu đệ chỉ là một phàm nhân, tịnh không phải ba đầu sáu tay, và đối với giới thượng lưu không hề hiểu rõ, cố đừng để họ vì thế mà thất vọng."
Vương Hoằng mừng quá đáp: "Ta cuối cùng sẽ dặn dò như vậy. Lưu huynh thật là khiêm nhường, chỉ cần huynh ở trước mặt bọn họ đi lại mấy bước, để họ được thấy tư thế anh hùng long hành hổ bộ của huynh, đảm bảo bọn họ tin phục."
Lưu Dụ cười gượng: "Ngươi làm ta nhớ đến tiểu tử Cao Ngạn của Biên Hoang tập chỉ thích phóng đại."
Vương Hoằng vừa đứng dậy vừa cười: "Ta chẳng phóng đại chút nào, chỉ là Lưu huynh tự mình không biết đấy thôi! Hà hà! Tài nhìn người của An công có khả năng sai sót không?"
:77:
Giữa vùng hoang dã Yến Phi mở hết tốc lực phi hành, chân khí trong nội thể không ngừng sản sinh, không có điểm tận cùng, giống như sự tương giao của thiên địa, sự dịch chuyển của tinh tú, sự biến hoá của ngày đêm.
Nhưng chàng hiểu được lúc chàng sử dụng công pháp Tiên Môn, bảy thức đã là cực hạn.
Nếu quả chàng có thể dùng Tiên Môn yếu quyết không ngừng thi triển, chàng khẳng định Tôn Ân khó mà thoát khỏi số kiếp, ôm hận dưới Điệp Luyến Hoa của chàng, chỉ tiếc là hiện tại năng lực cực hạn của chàng là Thất Kiếm, chỉ cần Tôn Ân có khả năng vượt qua được Thất Kiếm của chàng, thì người chết chắc lại là Yến Phi chàng. Thế nhưng nếu chàng không dùng Tiên Môn yếu quyết, chàng cũng biết là sẽ không thể làm gì nổi Tôn Ân.
Có đáng phải mạo hiểm như vậy không?
Liệu Mộ Dung Thùy có thể chịu được bao nhiêu kiếm trong Tiên Môn yếu quyết của chàng?
Mẹ ơi, nghĩ ngợi cũng làm người ta đau đầu.
Nhưng mà cảm giác khổ não này cũng nhẹ nhàng thôi, nhân vì chàng đã cùng Kỷ Thiên Thiên một lần nữa kiến lập liên hệ, cơ hội chiến thắng đã nắm chắc trong tay. Từ khi Thiên Thiên bị bắt đi, không có lúc nào, chàng cảm thấy có hy vọng cứu được chủ tì Kỷ Thiên Thiên như lúc này. Cảm giác vui mừng như điên thế này, làm cho chàng thấy toàn bộ phiền não trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
Chàng đã từng bước nắm được phương thức tư duy của Mộ Dung Thùy. Cho nên chỉ cần nghe Thiên Thiên nói Mộ Dung Thùy nhắc lại chuyện xưa muốn bắt sống Yến Phi, chàng từ đó đoán định rằng Mộ Dung Thùy đã nghĩ đến phương pháp tối hữu hiệu để đối phó Biên Hoang tập là triệt để phá hủy toàn bộ Tập, khiến Hoang nhân vô pháp cùng Thác Bạt Khuê hợp tác người hô kẻ ứng.
Biên Hoang tập có một ưu thế mà bất cứ địa phương nào khác đều không có, đó là thành tập duy nhất đương thời nối liền giao thông Nam Bắc. Thông qua nó, vật tư hàng hóa nam bắc có thể trao đổi lẫn nhau, bổ sung chỗ thiếu hụt, một ngày công dụng độc nhất vô nhị như vậy bị vận dụng vào mục đích quân sự, thì hiệu dụng của nó là không thể lường được.
Trong cuộc chiến phản công Biên Hoang tập lần thứ hai, Hoang nhân chính là lợi dụng nguồn tài nguyên từ phương Nam, phối hợp với chiến thuật tối cao minh sử dụng triệt để thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hoàn thành một chuyện gần như không thể.
Thác Bạt Khuê khẳng định là có thể ở thế như chẻ tre công hãm Bình Thành, Nhạn Môn và khu vực đồn điền rộng lớn xung quanh, nhưng mà muốn củng cố thành quả, vẫn còn cần một khoảng thời gian dài. Có lẽ phải mất mấy tháng, thậm chí là gần một năm. Mộ Dung Thùy sẽ lợi dụng khoảng thời gian như vậy, trước hết toàn lực thu thập Hoang nhân, đem Biên Hoang tập biến thành bình địa, loại bỏ nỗi lo lắng giống như dao kề sát lưng rồi mới toàn lực thảo phạt Thác Bạt Khuê.
Nếu quả Mộ Dung Thùy đạt được điều đó, chẳng những Hoang nhân xong đời, mà Thác Bạt Khuê cũng rồi đời.
Nhưng mà Yến Phi không bao giờ để cho mưu kế của Mộ Dung Thùy diễn ra trôi chảy. Lần này Hoang nhân đã có chuẩn bị cho cuộc chiến, lợi dụng địa hình địa thế đặc dị của Biên Hoang, toàn lực chiến đấu với Mộ Dung Thùy và cũng tạo điều kiện cho Thác Bạt Khuê tận dụng khoảng thời gian và không gian quý báu.
Tất cả đếu là nhờ vào Kỷ Thiên Thiên "từ xa báo tin".
Thiên Thiên rốt cuộc cần bao nhêu thời gian để hồi phục trở lại, tiến hành một cuộc đối thoại tâm linh khác đây?
:77:
Cao Ngạn và Diêu Mãnh rời khỏi khách sạn, theo đông Đại nhai tiến vào khu vực Dạ Oa Tử.
Ban ngày Dạ Oa Tử tĩnh mịch yên ắng, toàn bộ thanh lâu, tửu quán, đổ trường vẫn chưa mở cửa kinh doanh, Hoang nhân đều tập trung ở khu vực bên ngoài Dạ Oa Tử để tiến hành đủ loại hoạt động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Trên quảng trường chỉ có một người, chính là Vương Trấn Ác. Hắn đứng ngơ ngẩn bên một thanh lâu, tựa như đang từ xa thưởng thức cổ vật Đại Đồng Chung ở trên lầu chuông, thần tình chăm chú.
Diêu Mãnh thực ra đã đi qua hắn, liền bị Cao Ngạn túm áo kéo lại bên cạnh Vương Trấn Ác, nói: "Vương huynh khỏe chứ!"
Vương Trấn Ác không nhìn bọn họ, đăm chiêu nói: "Một tòa Chung lâu mà lại có khả năng quyết định thành bại một cuộc chiến, thực khiến người ta khó mà tin được."
Diêu Mãnh nhịn không được hỏi: "Tại sao Vương huynh luôn trông giống như tâm sự trùng trùng, bộ dạng đầy cảm xúc như vậy?"
Vương Trấn Ác cuối cùng cũng quay lại nhìn bọn họ, than thở một tiếng, cười gượng: "Ta biết trả lời ngươi thế nào? Trước đó ta có ý bỏ đi tránh chỗ chết chóc, chỉ nghĩ sẽ ẩn tích mai danh, tìm một địa phương sơn thủy hữu tình ở Nam phương, nhẹ nhàng sống nốt nửa cuộc đời. Nhưng đột nhiên đi du ngoạn thưởng thức Thiên huyệt ở Biên Hoang, khiến tâm tư ta linh hoạt trở lại, nghĩ rằng đã một lần được mở rộng tầm mắt. Tâm tình như thế thật khó mà giải thích cho các ngươi."
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Lão ca ngươi nhiều lắm là hơn bọn ta ba đến bốn tuổi, chính là đang ở tuổi tráng niên, sao tâm tình lại biến thành nguội lạnh như vậy?"
Vương Trấn Ác thở dài: "Chuyện này một lời nói khó mà hết được, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì. Thiên huyệt đúng là kỳ tích khiến người ta khó tin, lúc ta đứng ở một bên Thiên huyệt, cảm động đến suýt nữa thì phát khóc. Còn đối với câu "Nhất tiễn trầm Ẩn Long, chánh thị hoả thiên thạch hàng thì', theo ta thấy chính là lời lẽ phụ họa của bọn ngươi, căn bản không ai chứng minh hai sự việc phát sinh cùng một lúc."
"Vương huynh nói vậy sai rồi! Bởi vì cũng không người nào có thể chứng minh hai sự kiện không phát sinh cùng thời gian."
Ba người nghe tiếng quay lại, chỉ thấy Giang Văn Thanh và Mộ Dung Chiến sóng vai nhau cùng đến, người vừa nói chính là Mộ Dung Chiến. Diêu, Cao hai người cùng cảm thấy kỳ quái, Giang Văn Thanh và Mộ Dung Chiến ít khi cùng ở một chỗ, xem thế đủ biết đã có chuyện đặc biệt phát sinh.
Quả nhiên Giang Văn Thanh đi đến bên cạnh ba người, trước hướng về Vương Trấn Ác lễ phép cất tiếng chào, sau đó nói: "Bọn ta hiện tại đi tìm Trác danh sĩ, rồi lập tức cử hành Chung Lâu hội nghị lâm thời."
Cao Ngạn giật mình đánh thót, hỏi: "Có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?"
Mộ Dung Chiến đáp: "Vừa đi vừa nói!" Hai tay đặt lên vai hai người, gương mặt tươi tỉnh quay sang Vương Trấn Ác biểu hiện ý xin lỗi.
Vương Trấn Ác thấy động tác thân thiết của ba người hiện ra thần sắc ngạc nhiên, không kịp nói gì, tiếng bước chân vang lên, mọi người nghe tiếng quay lại. Lúc đó trước mặt mọi người, một mỹ nữ động lòng người vận kình trang đang lao đến, cứ như là vội vã đuổi theo sau Giang Văn Thanh và Mộ Dung Chiến, đến giờ mới đuổi kịp.
Mỹ nữ đi đến trước mặt mọi người, mục quang chuyển từ người này sang người khác, sau một hồi thì dừng lại ở gương mặt Mộ Dung Chiến, rồi quan sát hắn kỹ càng, cuối cùng nở nụ cười mê hồn thốt: "Mộ Dung Chiến!"
Mộ Dung Chiến đầu óc mơ màng đáp: "Chính là tại hạ, cô nương tìm ta có việc gì?"
Mỹ nữ mừng rỡ nói: "Tốt lắm! Xem kiếm!"
Kiếm quang chớp động, đâm thẳng vào ngực Mộ Dung Chiến.