Cùng Chung "Chăn Gối"
Vào canh hai, Dạ Oa Tử bỗng nhiên sôi lên sùng sục vì các tờ thông báo treo giải thưởng vẫn còn chưa ráo mực giống như tuyết từ trên trời rơi xuống, đồng loạt xuất hiện khắp các nẻo đường Biên Hoang tập. Những tờ thông báo này được dán ở những nơi dễ nhìn thấy nhất, ghi rõ quy tắc trao thưởng, lại có ghi gợi ý. Ví dụ như người cần truy tìm giỏi thuật dịch dung tới mức có kỳ thuật có thể cải biến cả thể hình, cảm giác giống như là Hoa Yêu.
Chỗ ngoạn mục nhất là bốn chữ lớn dùng chu sa đỏ chói viết "HOÀNG KIM BÁCH LƯỢNG"*. Đối với bất kỳ người nào ở Biên Hoang tập mà nói thì đó là một tài sản vô cùng lớn. Chỉ cần không tiêu hoang phí thì có thể đủ cho một gia đình bình thường sống sung túc đến hai đời.
Không ai nghĩ rằng đó chỉ là trò đùa giỡn cho vui vì người trao thưởng là đại biểu của Biên Hoang tập, do Chung lâu hội nghị đứng ra đảm bảo, do toàn bộ thành viên hội nghị ký tên.
Phản ứng của mọi người thật không ai có thể tưởng tượng được, kể cả người đã nghĩ ra tuyệt chiêu này là Lưu Mục Chi.
Bị ảnh hưởng đầu tiên là quảng trường Cổ Chung lâu. Những người đến đó bán hàng, giờ bỗng nhiên thấy có cơ hội phát tài lớn, lại bị hạn chế thời gian nên vội vàng thu thập sạp hàng, toàn tâm toàn ý tham gia vào việc tầm bảo. Tiếp đó, tình hình tương tự lan rộng ra khắp các cửa hàng, cơ sở làm ăn ở Dạ Oa Tử. Người nào cũng đóng cửa tiệm, chạy ra đường tham gia náo nhiệt.
Những Hoang nhân và khách từ nơi khác đến Dạ Oa Tử uống rượu vui chơi đều không vì thế mà lấy làm khó chịu. Họ còn cảm thấy đó là một trò chơi rất kích thích, liền kết thành đội ngũ truy tìm người vẽ trên thông báo trao thưởng.
Người Dạ Oa Tử vốn hiếu sự, bình thường đã luôn muốn kiếm việc gì đó để làm. Huống chi giờ là lúc có trò hay nên họ có tổ chức hơn bất kỳ nhóm nào khác, cưỡi ngựa lùng khắp đường to ngõ nhỏ, hò hét quát tháo càng làm tăng thêm không khí náo nhiệt.
Cuối cùng thì tất cả Biên Hoang tập được động viên hết, ánh đèn lửa soi tỏ từng góc phố, kể cả những nơi hoang phế. Công tác điều tra chặt chẽ, liền lạc như thế chưa từng có ở Biên Hoang tập. Nhà cửa trạch viện đều không được bỏ qua. Người nào có chút công phu khinh công liền trèo tường vượt mái truy lùng. Đương nhiên là không ai dám không nghiêm cẩn giữ gìn quy củ của Biên Hoang tập, không thể thừa cơ ăn trộm hoặc lấy tài vật của người khác.
Những chỗ cao đều có người Dạ Oa Tử chiếm cứ giám thị. Chỉ cần Hướng Vũ Điền bị bức phải rời khỏi chỗ ẩn nấp khẳng định sẽ không thoát khỏi mắt họ.
Lưu Mục Chi, Mộ Dung Chiến và Thác Bạt Nghi đứng tại Quan Viễn đài trên nóc Cổ Chung lâu, từ trên cao giám sát toàn bộ tình hình Biên Hoang tập. Chỉ cần hành tung Hướng Vũ Điền bại lộ thì không có chỗ nào là không có người Dạ Oa Tử ở đó phóng pháo hoa báo hiệu vị trí địch nhân. Mấy chục hảo thủ đang chờ lệnh trên Cổ Chung lâu sẽ theo tín hiệu mới nhất để đi vây bắt Hướng Vũ Điền.
Thác Bạt Nghi nói: "Dưới bóng đêm yểm hộ, Hướng Vũ Điền có thể ẩn nấp một thời gian, nhưng khi trời sáng lên thì y khẳng định sẽ không còn chỗ mà giấu mình nữa. Hoang nhân chúng ta đều là lão giang hồ, chỉ cần y giữ đúng lời hứa không rời Tập thì lần này hắn chắc chắn thua rồi."
Mộ Dung Chiến nói: "Ta lại không có lòng tin như ngươi. Cứ theo như Sóc Thiên Đại nói thì người này kỳ công tuyệt nghệ dùng mãi khong hết. Nghĩ lại Hoa Yêu mà xem! Nếu như không có cái mũi linh của Phương tổng thì ai ngờ được y lại giả trang thành nữ nhân không nhận lầm mới là lạ."
Thác Bạt Nghi cười nói: "Lưu tiên sinh đã sớm nhận ra điều đó nên điều quy chế đầu tiên là mọi người phải tụ tập thành đội để tiến hành tìm kiếm. Bất cứ người nào đi một mình đều làm người khác sinh nghi. Thử hỏi trong tình huống như vậy, Hướng Vũ Điền làm sao có thể đi lại một mình trên đường được? Vì thế sẽ làm giảm mạnh không gian họat động của y, y chỉ còn cách tìm chỗ nào kín đáo ẩn nấp. Nếu bị phát hiện thì y phải khó khăn rồi."
Lưu Mục Chi nhìn những bông tuyết vẫn không ngừng rơi xuống, cười nhẹ: "Có tìm được Hướng Vũ Điền hay không tuyệt không quan trọng. Vì ta tin rằng dù có bị phát hiện hành tung thì y vẫn có bản lĩnh thoát thân. Điều quan trọng nhất là làm y nhận định Cao thiếu gia và Tiểu Bạch Nhạn vẫn còn trong Tập. Vậy thì chúng ta đã thành công rồi."
Mộ Dung Chiến cười khổ: "Ta chính là đang lo lắng việc đó. Xe ngựa giả vờ chở Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn từ Đại Giang bang Tổng đàn đi ra rồi đến Chung lâu này. Nhưng trong tình hình trước mắt thì tên gia hỏa họ Hướng đó khả năng đã ẩn nấp xong xuôi rồi, không thể giám thị được những tình hình phát sinh trong Tập. Ta thực sự sợ tên tiểu tử đó căn bản không biết việc này, vậy thì chúng ta uổng phí tâm cơ rồi."
Lưu Mục Chi vui vẻ nói: "Chính là tình hình như thế mới có thể lừa được người thông minh như y. Hy vọng là ta không hề đánh giá y quá cao. Theo ta đoán thì y chắc là theo sát sau lưng Trấn Ác, thẳng tới Tổng đàn ở Đông môn, nhìn thấy những nhân vật trọng yếu nhất của chúng ta nhất tề đến đó và cũng nhìn thấy hết sự tình phát sinh. Người quan trọng rời đi chỉ có hai vị. Nếu y quả thực thông minh như thế thì sẽ nghĩ trong Tổng đàn có người cần được bảo vệ nhất. Người đó đương nhiên là Cao thiếu gia rồi."
Mộ Dung Chiến nói: "Con mẹ nó mà tuyệt đỉnh thông minh thì sẽ không nghi ngờ gì. Chỉ hy vọng là y thông minh nhưng lại bị sự thông minh đó làm hiểu nhầm. Nếu không, tối nay Cao tiểu tử rất nguy hiểm."
Thác Bạt Nghi nói: "Ta có lòng tin đối với kế nghi binh của tiên sinh. Mấu chốt ở chỗ Hướng Vũ Điền đã phát giác Tiểu Bạch Nhạn cũng mất tung tích. Theo lý lẽ thông thường mà nói thì chúng ta tuyệt sẽ không cho Cao tiểu tử mang Tiểu Bạch Nhạn theo đi tiền tuyến để thực hiện nhiệm vụ. Y làm sao đoán được Cao Ngạn cùng với mỹ nhân đã ngấm ngầm lên đường? Chúng ta cũng chỉ biết việc đó sau khi nó đã xảy ra rồi. Hướng Vũ Điền vì trong lòng hoài nghi nên mới mạo hiểm quan sát phản ứng của chúng ta. Chỗ tối diệu của tiên sinh là hư hư thực thực lựa theo tâm lý của y, cho y thấy phản ứng kịch liệt nhất, sau đó cố tình bày ra nghi trận giả vờ Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn đang ở trong Tổng đàn Đại Giang bang."
Mộ Dung Chiến gật đầu nói: "Đúng! Ta quả chưa nghĩ tới điểm đó. Theo đạo lý thì Tiểu Bạch Nhạn vừa mới tới Biên Hoang tập, chúng ta về tình về lý đều nên để Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn hưởng thụ một đêm. Sau đó Cao tiểu tử một mình lên đường làm việc."
Lưu Mục Chi nói: "Hướng Vũ Điền cố ý tiết lộ Danh sách giết người của y là để Trấn Ác lập tức đi cảnh cáo Cao thiếu gia. Tuy nói y từ phản ứng của Trấn Ác lúc đó mà đoán Cao thiếu gia đã rời khỏi Tập, nhưng đó cũng có thể là kế lừa địch cửa Trấn Ác. Vì thế ta dám khẳng định y đối với việc Cao thiếu gia có ở trong Tập hay không vẫn hoài nghi, khó kết luận được. Trong tình hình đó, y rất nhiều khả năng sẽ trúng kế."
Thác Bạt Nghi trầm ngâm nói: "Nếu như tiên sinh suy luận chính xác thì lúc này Hướng Vũ Điền đang ở chỗ nào đó gần Tổng đàn Đại Giang Bang. Chúng ta liệu có nắm được cơ hội này không?" Truyện được copy tại
Lưu Mục Chi đáp: "Hướng Vũ Điền tuyệt không phải là người hành sự bất biến, mà ngược lại, là người linh động biến hóa làm người khác không nắm bắt được. Y tuy ra vẻ cuồng ngôn, nói cái gì là trong mười hai canh giờ không rời khỏi Biên Hoang tập nửa bước. Nhưng nếu tình thế biến chuyển nhanh chóng, uy hiếp sinh mạng thì y có thể lập tức chạy khỏi Biên Hoang tập, chịu thua trận này thì làm sao đây?"
Thác Bạt Nghi không hiểu: "Câu đó của tiên sinh thì có quan hệ gì tới chuyện ta nói? Phải chăng cho rằng chúng ta không cách nào giết chết y?"
Lưu Mục Chi ung dung đáp: "Ta đang phân tích tâm thái y. Nếu như y quả có ý tùy lúc bỏ chạy thì giờ đang ẩn thân ở rìa Tập, thuận tiện cho việc bỏ trốn. Chỗ thuận lợi nhất cho y chạy trốn khẳng định là Dĩnh Thủy. Tuyệt diệu nhất là nếu nói một cách miễn cưỡng thì Dĩnh Thủy chảy qua một phần Biên Hoang tập, nhưng có thể cho là thuộc bên trong Tập vì bên bờ bên kia có mấy tòa tiễn lâu."
Mộ Dung Chiến giật mình thốt: "Tiên sinh quả không phụ với danh trí giả. Phán đoán của tiên sinh có thể khẳng định tuy không trúng hẳn nhưng cũng không sai là mấy. Chỗ y tàng thân chắc ở gần Dĩnh Thuỷ để lúc nguy cấp thì có thể dễ dàng nhảy xuống sông trốn đi. Đồng thời lại có thể giám sát tình hình trong Tổng đàn Đại Giang Bang.
Lưu Mục Chi nói: "Từ hành động của Hướng Vũ Điền, chúng ta có thể nhìn ra được chiến thuật của Mộ Dung Thuỳ đối phó chúng ta chính là một kế hoạch chu toàn chỗ nào cũng nắm quyền chủ động. Trước tiên là do Hướng Vũ Điền đánh trận đầu. Chỉ cần y thành công ám sát Cao Ngạn thì không những gây nên đại khủng hoảng ở Biên Hoang tập, mà còn làm người nào cũng cảm thấy nguy hiểm. Thêm vào đó Biên Hoang tập lại mất đi tai mắt thám thính địch tình, do đó sẽ không có sức phản kích quân Yên đang phong toả bắc Dĩnh khẩu."
Thác Bạt Nghi cười nói: "May là Cao tiểu tử phúc to mạng lớn. Hướng Vũ Điền hai lần ám sát gã đều thất bại. Do vậy, Hướng tiểu tử đã gấp lắm rồi. Tối nay đến đây mạo hiểm mục đích cuối cùng cũng là để giết Cao tiểu tử."
Mộ Dung Chiến nói: "May là y từng bị khám phá nơi ẩn thân khiến trong lòng cố kỵ nên mới phải đợi trời tối mới dám vào Tập, đã mất thời cơ tốt nhất để đối phó Cao Ngạn."
Thác Bạt Nghi nói: "Có thể là như thế. Nhưng còn một khả năng khác là y sau khi thất bại trong việc ám sát ở Dĩnh Thuỷ, lập tức đi tới bắc tuyến, tiếp xúc với người Yên để thu thập tin tức tình báo mới nhất. Sau đó mới quay trở lại Biên Hoang tập, y càng rõ hơn nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt là làm thịt Cao tiểu tử."
Lưu Mục Chi nói: "Cao thiếu gia thực có tác dụng quan trọng như thế sao? Nếu luận võ công thì ở Biên Hoang tập này không thiếu người thắng gã."
Mộ Dung Chiến giải thích: "Cái đó cần chia thành hai phương diện mà xét. Trước tiên là tình thế đặc thù của Biên Hoang tập. Khu vực hơn trăm dặm từ đây tới Tứ Thuỷ không có bóng người, chỉ có những đồng hoang thôn phế, chính là điểm mù về tình báo. Nếu muốn sưu tập tin tình báo, nắm được hư thực trong bố trí của địch thì chỉ còn cách phái thám tử đi. Địch nhân đương nhiên hiểu rõ tình hình này nên tất sẽ dùng mọi thủ đoạn phong toả tin tức. Trong tình hình đó, chỉ có loại thám tử xuất sắc nhất như Cao Ngạn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ còn sống trở về. Một người khác cũng có tư cách đó là Yến Phi, nhưng hắn thân ở phương Nam. Giống như lần trước phản kích Biên Hoang tập toàn là nhờ vào Yến Phi ngấm ngầm tiến vào trận địch nên mới có thể một trận thành công."
Thác Bạt Nghi tiếp lời: "Cao Ngạn là nhân tài thám tử trời sinh. Không những đầu óc linh hoạt, tinh thông thuật thám sát, mà còn có trí nhớ kinh người. Nhìn qua cái gì là một lần thì tuyệt sẽ không quên, sau đó gã có thể thuật lại không hề sai sót. Về kỹ năng đó thì ở Biên Hoang tập không ai bằng gã. Chỗ mà gã làm người ta yên tâm nhất là những pháp bảo đầy người, sáng lập kỷ lục đáng tự hào là chưa có ai trong phạm vi Biên Hoang có thể truy đuổi được gã. Nếu không, gã đã không nổi tiếng ở Biên Hoang tập như thế. Ngày trước Phù Kiên vào Tập thì chỉ có một mình gã có thể an toàn rời khỏi."
Lưu Mục Chi thở nhẹ một hơi nói: "Ta hiểu rõ rồi. Hy vọng lần này cũng không là ngoại lệ. Thời gian không còn nhiều nữa!"
Mộ Dung Chiến phát ra mệnh lệnh. Tám vị nữ binh phụ trách đèn hiệu đang đứng đằng sau ba người liền vội bày đăng trận ra truyền tin tức đi, phát huy uy lực chỉ huy trên đài cao.
Dạ Oa tộc nhìn thấy đèn hiệu liền toàn lực truy tìm khi Tổng đàn Đại Giang bang ở Đông môn và khu vực thông với Chung lâu, giả vờ tạo ra quang cảnh hộ tống Cao Ngạn và Tiểu Bạch Nhạn đến đó.
Chỉ cần Hướng Vũ Điền tin rằng Cao Ngạn vẫn còn trong Biên Hoang tập, kéo dài việc rời Tập truy sát gã thì bọn họ đã thành công rồi.
Cao Ngạn bên cạnh Doãn Thanh Nhã thấp giọng hô: "Cục cưng ơi! Dậy thôi!"
Doãn Thanh Nhã xoay người quay lưng lại gã, không dậy, nói: "Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa được không?"
Cao Ngạn thò tay ra nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng, lật nàng quay mặt lại. Thấy vẻ mặt đẹp đẽ như đoá hải đường đang ngủ xuân, vẻ phong tình động nhân của nét lười nhác uể oải của nàng, nhất thời gã chết lặng cả người.
Doãn Thanh Nhã bị gã nắm vai, khẽ hé đôi mắt xinh đẹp ra, rồi nàng trợn mắt, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã thay xong y phục rồi ư? Tại sao ta lại không biết?"
Cao Ngạn khổ sở trấn áp sự rung động trong lòng, đắc ý nói: "Ta có thể vô thanh vô tức làm được rất nhiều việc. Nàng mau dậy đi! Chúng ta phải nhân lúc trời chưa sáng rời khỏi đây tới điểm khởi đầu thứ nhất."
Doãn Thanh Nhã uể oải bò dậy. Mắt nhắm mắt mở cầm lấy chiếc Bách bảo bào, được Cao Ngạn tận tâm thị hầu, nàng xỏ tay mặc vào, không hiểu hỏi: "Cái gì mà điểm khởi đầu thứ nhất?"
Cao Ngạn kiêu ngạo đáp: "Cao Ngạn ta khác hẳn với những thám tử khác ở chỗ biết làm sao lợi dụng thời tiết. Bất kể là mưa gió mịt mù, gió to tuyết lớn, ta đều có thể biến thành nhân tố có lợi cho ta. Như bây giờ, toàn bộ Biên Hoang bị tuyết dày bao phủ thì 'Tuyết Tường Phi Ngoa' của ta có thể đại phát huy tác dụng. Chỉ cần mượn bóng tối yểm hộ đến được điểm khởi đầu thứ nhất là có thể làm những người truy đuổi đằng sau chúng ta tụt lại mãi xa mà hít bụi. Hà hà! Là hít tuyết thì mới đúng. Đến đây! Mau đến cạnh giường để ta xỏ giầy trượt cho nàng. Ta còn phải dạy nàng cách sử dụng. Nếu như không biết dụng lực thế nào thì đảm bảo nàng sẽ ngã. Ta không biết là phải khổ công suy nghĩ bao nhiêu lâu mới có thể sáng chế ra kỹ thuật kỳ diệu "Tuyết Tường" này đó."
Doãn Thanh Nhã ngần ngừ dịch đến cạnh giường, thấy Cao Ngạn nâng niu hai bàn chân trần của mình, nàng tỉnh hẳn lại, chanh chua: "Có tin là ta sẽ đạp cho ngươi một nhát không?"
Cao Ngạn cười: "Cần đạp mạnh một chút, để ta chết sẽ hoá thành quỷ yêu nàng vĩnh viễn không rời khỏi nàng nữa."
Doãn Thanh Nhã rùng mình mắng: "Không cho ngươi doạ ta!"
Tuy nói thế, nhưng có lẽ trời sắp sáng, không còn thời gian chiếm tiện nghi của nàng nữa nên Cao Ngạn thành thực quấn chân cho nàng, rồi đi vào một đôi Phi Ngoa hình dáng giống như là chiếc thuyền đáy bằng.
Doãn Thanh Nhã hoài nghi hỏi: "Đi cái đồ quỷ quái đó vào thì làm sao mà đi dứng được?"
Cao Ngạn mười phần tin tưởng nói: "Rất mau thôi nàng sẽ minh bạch thứ mà ta sáng tạo ra thần kỳ như thế nào. Lúc bình thường mà xỏ cái này vào đi lại trên đường thì đương nhiên là không tiện. Nhưng đi trên mặt tuyết lại là chuyện khác. Chỉ cần nàng biết làm sao để bay lượn, lợi dụng miếng ván trượt hai đầu vểnh lên này thì có thể linh hoạt như con thuyền lướt trên mặt nước đạp tuyết mà đi. Cảm giác đó kỳ diệu không thể tả, tưởng chừng không cần phí sức. Quan trọng nhất là phải giữ thăng bằng và không lưu lại vết tích trên mặt tuyết."
Doãn Thanh Nhã nói: "Ngươi không cần khoác lác như thế."
Cao Ngạn hoàn thành nhiệm vụ xỏ giầy liền đứng lên nói: "Có phải là cường điệu khoác lác hay không lập tức có thể biết ngay."
Doãn Thanh Nhã nói: "Được! chúng ta lập tức đi thử."
Cao Ngạn cười: "Ta còn phải thu dọn chỗ này đã. Xem này! Phu tế như thế này tìm ở đâu ra? Phục thị nàng tận tận tình tình."
Doãn Thanh Nhã có chút không vui giúp gã thu thập chỉnh trang để mọi thứ hồi phục tình trạng lúc đầu.
Tất cả chuẩn bị xong, Doãn Thanh Nhã theo sau Cao Ngạn ra cửa. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, một vùng đen tối u ám.
Cao Ngạn quay đầu lại dịu giọng hỏi: "Đó là tập quán của Nhã nhi à?"
Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên hỏi: "Tập quán quái gì?"
Cao Ngạn cười đáp: "Đương nhiên là việc sau khi dậy mà không rửa mặt đó."
Doãn Thanh Nhã giận nói: "Lạnh như thế này, người ta chưa từng nghĩ tới."
Cao Ngạn nói: "Chúng ta sẽ theo lộ tuyến mà ta đã tỷ mỷ thiết kế để đi thẳng tới Tứ Thuỷ. Đoạn đường đó đảm bảo an toàn, nhưng sau khi tới Tứ Thuỷ sẽ phải thử thách công phu. May là tên gia hỏa Hướng Vũ Điền đó không biết chúng ta đã rời khỏi Biên Hoang tập. Cái tên gia hỏa xuất quỷ nhập thần đó thật không dễ đối phó."
Doãn Thanh Nhã không vui nói: "Mau mở cửa. Chẳng phải ngươi nói trời sắp sáng sao?"
Cao Ngạn mở cửa ra, tuyết và gió lạnh ùa vào đầy đầu đầy mặt. Cao Ngạn vẫn còn tâm tình quay lại cười nói: "Nàng đừng quên chúng ta từng ngủ chung một giường. Sau này, nàng chỉ có gả cho ta, không được đa tâm."
Nói xong gã tri cơ liền chạy vụt ra khỏi phòng.
Doãn Thanh Nhã chỉ còn cách đóng cửa lại. Khi nàng đi ra bên ngoài mới phát giác đã không thấy bóng dáng Cao Ngạn đâu. Đáng hận nhất là nàng đi đôi giày quỷ quái này, đi trên đường bất tiện vô cùng. Ở trong rừng càng dễ vấp phải các loại chướng ngại như rễ cây chẳng hạn, không nói đi đến hai bước mà muốn nhấc chân lên đi một bước cũng đã khó khăn rồi.
Khi Doãn Thanh Nhã còn đang thầm chửi Cao Ngạn thì nàng bỗng phát sinh cảnh giác, nhìn về bên trái.
Chỉ thấy một đạo nhân ảnh chân không chấm đất, nhanh như quỷ mị, lại không hề khó khăn trong đám cây rừng rậm rạp. Y dùng tư thế vô cùng kỳ dị lướt như gió về phía nàng.
Doãn Thanh Nhã nghĩ tới khả năng Cao Ngạn đã nói về Bạch Cốt tinh, lập tức sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, kêu thét lên: "Cao Ngạn cứu ta! Quỷ đến rồi!"
Nàng đang định bạt kiếm thì quỷ ảnh biến thành Cao Ngạn. Chỉ thấy tên tiểu tử đó rùn người xuống thấp, một tay cong lại thò ra sau lưng, tay kia thì giơ ra phía trước giống như chiêu "Tiên nhân chỉ lộ". Mắt thấy gã sắp đâm sầm vào nàng đến nơi rồi thì bỗng như có kỳ tích đứng sững lại.
Cao Ngạn đắc ý nói: "Nương tử không cần sợ. Vi phu vẫn còn sống, chưa biến thành quỷ yêu nàng đâu."
Doãn Thanh Nhã kinh hồn bất định, quên mất cả đôi co tính toán với gã, hay tay nắm lấy tay gã lắc lấy lắc để, vui mừng hỏi: "Ngươi làm sao mà làm được thế?"
Cao Ngạn nghiêm túc nói: "Quan trọng nhất là vấn đề về tư thế. Nàng hạ thấp hai tay xuống, sống lưng thẳng. Đúng rồi! Chính là như thế."
Doãn Thanh Nhã vui mừng ngoan ngoãn đứng yên. Thấy Cao Ngạn hai tay ôm chặt eo, nàng phản đối hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Cao Ngạn ôm eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chẳng còn biết nhân gian trần thế nữa, hàm hồ đáp: "Chỉ có làm thế này mới kiểm tra được xem tư thế nàng đứng đúng cách chưa. Trò này của ta quan trọng nhất là giữ được thăng bằng. Nhớ kỹ! Luôn phải giữ tư thế thẳng lưng mới có thể hoàn toàn tự do thoải mái phát huy hết mức tính năng Phi Ngoa của ta ."
Doãn Thanh Nhã thấp giọng mắng: "Đã ôm đủ chưa? Tên tiểu tử chết bầm."
Trong lòng Cao Ngạn vô cùng vui sướng, ghé sát vành tai nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng kịp phản ứng, khẩn khoản tiếp: "Sau khi giữ thăng bằng thì đến thân pháp. Đi vào đôi Phi Ngoa của ta thì không thể chạy như bình thường được mà phải thi triển công phu bay lượn. Khi tiếp đất trên mặt tuyết là lúc khó khăn nhất, cần phải rùn thấp người xuống. Trước tiên để Phi Ngoa tiếp đất rồi mượn lực lướt đi, giống như đằng vân giá vũ. Bảo đảm nàng sẽ thích thú mê say."
Doãn Thanh Nhã mừng rỡ: "Tên tiểu tử ngươi quả nhiên có cách thức quỷ quái. Buông ta ra được không? Ta phải thử chút mà!"
Cao Ngạn dùng dằng một lúc mới buông tay ra.
Doãn Thanh Nhã lại do dự nói: "Trước hết ngươi hãy diễn lại một lần cho người ta xem đã."
Cao Ngạn nắm lấy tay nàng, cười: "Trước tiên thử công phu thăng bằng. Ra khỏi rừng thì sẽ học tập làm sao mà bay lượn. Đi thôi!"
Bỗng nhiên cước bộ tăng tốc. Doãn Thanh Nhã giữ tư thế thăng bằng, được gã kéo đi băng băng, luồn lách lướt ra khỏi rừng.
Chú thích
* Một trăm lạng vàng.