Thái Thú Hải Diêm
Ba người bọn Yến Phi, Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh ngồi quanh chiếc bàn nhỏ thương lượng tuyến đường vận chuyển hoàng kim về Biên Hoang vào ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm nay, Yến Phi đến Bình Thành. Sau khi nắm rõ tình hình, chàng quyết định phải lập tức lên đường không chậm trễ. Sự việc đã đến lúc không thể trì hoãn được nữa vì Bí nhân đã cắt đứt hoàn toàn giao thông giữa Bình Thành và Nhạn Môn. Thời tiết dường như hoàn toàn không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với họ. Họ vẫn hành động vô cùng thần xuất quỷ mạt, đi lại như gió. Có lúc họ ngấm ngầm vào thành quấy nhiễu phá hoại làm lòng người ở hai toà thành đó vô cùng hoảng hốt, binh lính thì lo sợ, mệt mỏi vì phải chạy ngược chạy xuôi. Nếu như cứ mặc cho tình hình này phát triển thì không cần chờ đến lúc Mộ Dung Thuỳ đến công kích, hai thành đã sớm không đánh mà tan rồi.
Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh đã đề nghị mấy tuyến đường nhưng Yến Phi vẫn lắc đầu không đồng ý.
Trưởng Tôn Đạo Sinh nhíu mày hỏi: "Trong lòng Yến đại ca có tính toán gì?"
Yến Phi đáp: "Bọn ta có hai nhược điểm mà nếu không giải quyết được thì không những sẽ mất năm xe hoàng kim này mà còn làm toàn quân sa lầy nữa."
Thôi Hoành gật đầu: "Vì thế nên bọn ta cần tốn chút công phu bố trí trên tuyến đường vận chuyển, dùng kế che mắt địch, đánh lừa địch, cố ý bày ra nghi trận làm Bí nhân không thể tập trung toàn lực đối phó bọn ta được."
Trưởng Tôn Đạo Sinh lại không có bản sự như Thôi Hoành, chưa cần Yến Phi nói ra hai nhược điểm đã hiểu. Hắn không nhịn được hỏi: "Bọn ta có nhược điểm gì?"
Thôi Hoành trả lời thay cho Yến Phi: "Vấn đề lớn nhất của bọn ta là vì tải trọng quá lớn nên hành quân chậm chạp, vì thế hoàn toàn mất quyền chủ động, trở thành địch ám ta minh, hình thành cục diện bị người ta nắm bắt khó thoát. Một vấn đề nữa là nhân số không thể quá nhiều. Nếu như vài ngàn người rầm rầm rộ rộ lên đường thì đầu đuôi không thể giúp nhau, sẽ tái diễn lại tình trạng như khi Mộ Dung Bảo chạy từ Ngũ Nguyên về Tham Hợp pha. Bọn ta chỉ với binh lực ít hơn nhiều nhưng có thể lợi dụng địa thế và hoàn cảnh để tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho chúng làm quân địch thảm bại ở Tham Hợp pha."
Trưởng Tôn Đạo Sinh đã hiểu ra. Nếu như Bí nhân có hơn ngàn người thì chỉ cần họ có chiến lược cao minh, tập trung lực lượng đột kích đội hình vận chuyển hoàng kim thì quả thực là có khả năng dùng ít thắng nhiều.
Trưởng Tôn Đạo Sinh cười khổ: "Ta còn cho rằng vì có Yến đại ca trợ trận thì lần này mười phần chắc chín có thể nhẹ nhàng bắt sống Mặc Sỹ Minh Dao chứ chưa hề nghĩ tới lại có nhiều chỗ khó khăn như thế."
Yến Phi nói: "Muốn bắt sống Mặc Sỹ Minh Dao nói thì dễ, nhưng Bí nhân tuyệt sẽ không cho phép việc này lại tái diễn đối với Mặc Sỹ Minh Dao. Bí tộc cao thủ như mây, nếu người nào cũng liều chết đến đánh thì bọn ta dù có thắng nhưng cũng tổn thất nghiêm trọng. Không nên coi nhẹ sức chiến đấu của Bí nhân. Một ngàn Bí nhân thừa sức chống lại một đoàn quân hàng vạn người. Đó là trong tình huống công khai quyết chiến. Mà Bí nhân sẽ không dùng phương pháp chính diện giao phong với bọn ta, chỉ dùng chiến lược du kích làm bọn ta không có lúc nghỉ ngơi, lo lắng thấp thỏm không yên. Khi thời cơ đến sẽ ra đòn trí mạng đối với bọn ta."
Thôi Hoành khổ sở suy nghĩ giây lâu, than: "Ta có cảm giác kế cùng lực kiệt. Yến huynh có biện pháp gì sao?"
Yến Phi cười nhẹ: "Ta cần bức bách Mặc Sỹ Minh Dao đến quyết chiến một trận."
Hai người vô cùng ngạc nhiên. Đúng như Thôi Hoành vừa phân tích, quyền chủ động bị Bí nhân thao túng trong tay, làm gì đến lượt bọn họ chủ trương? Bí nhân chỉ cần chọn chiến thuật du kích địch tiến ta lùi, tránh nặng đánh nhẹ chứ làm sao lại khẳng khái đối mặt quyết chiến với họ.
Yến Phi vui vẻ nói: "Ta có thể có biện pháp hơn các vị không phải vì thông minh hơn các vị mà là vì ta có quan hệ rất vi diệu với Bí nhân."
Trưởng Tôn Đạo Sinh là bạn nối khố từ khi mới mấy tuổi của chàng, nói năng không cần cố kỵ. Hắn ngạc nhiên hỏi: "Thì ra lời đồn là có thật. Khi ta mới mười hai tuổi, Yến đại ca và Tộc chủ mất tích hơn mười ngày. Khi về, Tộc chủ còn mang theo một cái vòng đeo tay có tiêu chí của Bí tộc. Tộc chủ tuy không thừa nhận đã gặp Bí nhân, chỉ nói nhặt được ở vùng ven sa mạc nhưng có người đã đoán các ngươi từng đến chỗ Bí nhân. Khi đó tại sao các ngươi lại không dám thừa nhận vậy?"
Trong lòng Yến Phi dâng tràn sự hối hận đối với mẹ chàng. Khi còn nhỏ chàng không hiểu biết, thường đi chơi mấy ngày liền bên ngoài làm mẹ lo lắng khóc lóc cho chàng mà chàng vẫn thế không hề thay đổi. Lần đó, liên tục hơn mười ngày chàng không trở về làm mẹ đau lòng muốn chết, chàng lại giấu mẹ chuyện chàng đã đi đâu vì từng cùng với Thác Bạt Khuê lập thệ với tộc chủ Bí tộc sẽ không tiết lộ việc của Bí tộc cho người khác biết. Ài! Nếu như có thể quay trở lại quá khứ thì chàng sẽ tâm sự hết với mẹ, không để mẹ không vui như vậy. Chỉ hận là quá khứ đã qua đi không thể vãn hồi lại được nữa.
Yến Phi tâm tình trầm trọng nói: "Đó là chuyện ngoài lề, có nói ba ngày cũng không hết. Hiện giờ, bọn ta cần tạo ra một tình thế đặc thù, làm Bí nhân cảm thấy vô kế khả thi đối với bọn ta thì bọn ta có thể giành lại quyền chủ động về tay mình."
Thôi Hoành vô cùng hứng thú hỏi: "Yến huynh mau nói ra đi!"
Yến Phi tiếp: "Đường bộ khẳng định là đi không được vì đúng như Thôi huynh đã nói sẽ bị Bí nhân bám riết đánh phá. Nhưng đường thuỷ thì sao?"
Trường Tôn Đạo Sinh nhíu mày: "Theo đường thuỷ đương nhiên là lý tưởng nhất. Trên mặt sông rộng rãi, Bí nhân căn bản không có chỗ thi triển kỹ thuật thần kỳ của họ. Hơn nữa trên thuyền còn có Yến đại ca và Thôi huynh toạ trấn, Bí nhân chỉ còn cách duy nhất là ngồi thuyền đường đường chính chính đến đánh mà thôi. Nhưng vấn đề là chúng ta không có chiến thuyền có tính năng ưu việt, chỉ có thể trưng dụng các con thuyền bình thường để dùng. Nếu dùng thuyền bình thường vượt ải thì so với đi chết cũng không khác nhau nhiều lắm."
Thôi Hoành cũng nói: "Ta có thể điều một chiếc thuyền từ tệ bảo tới, nhưng ít nhất cũng cần thời gian hơn mười ngày. Trong lúc chạy đua về thời gian thế này thì chúng ta thật không chịu nổi sự lãng phí về thời gian như thế."
Yến Phi bình thản nói: "Chúng ta tuyệt không cần một chiếc thuyền thực sự mà chỉ cần ra vẻ như vậy để Bí nhân cho rằng chúng ta sẽ đi theo đường thuỷ là được."
Thôi Hoành đã hiểu ra, gật đầu: "Đúng là kế tuyệt diệu. Hà hà! Tại sao chuyện đơn giản thế mà ta lại không nghĩ đến nhỉ?"
Trưởng Tôn Đạo Sinh vẫn chưa tỉnh ngộ, lông mày nhăn tít hỏi: "Chúng ta có thể ra vẻ thế nào?"
Yến Phi đáp: "Từ đây đi về phía tây tới Đại Hà chỉ mất hai ngày đi xe. Chúng ta có thể giả vờ hành quân quy mô lớn, trên đường thiết lập các trạm theo dõi làm Bí nhân không cách nào tập kích được. trong tình hình đó, Bí nhân chỉ còn một lựa chọn duy nhất là phái Hướng Vũ Điền khiêu chiến ta. Đây chính là việc ta mong muốn và chờ đợi."
Tiếp đó, chàng tóm tắt những điểm chính về Hướng Vũ Điền là thần thánh phương nào, Hoang nhân thay chàng hứa với Hướng Vũ Điền cho y quyết định thời gian và địa điểm quyết đấu. Đương nhiên là chàng giấu kín quan hệ thật sự giữa chàng và Hướng Vũ Điền.
Hai người nghe xong đều cảm thấy mưa gió biến ảo ra ngoài ý nghĩ của họ.
Thôi Hoành trầm ngâm: "Nếu như Bí nhân nhìn ra đó là cạm bẫy, án binh bất động thì sao? Ta thật không nghĩ ra lý do tại sao Bí nhân không thể không động thủ."
Trưởng Tôn Đạo Sinh cũng gật đầu tiếp lời: "Bí nhân tuy đã từng đánh úp đội vận chuyển hoàng kim từ Thịnh Nhạc đến Bình Thành nhưng nhiều khả năng là không biết thứ được chứa trong xe chính là hoàng kim. Họ cũng không biết tầm quan trọng của việc vận chuyển hoàng kim về Biên Hoang tập lần này của chúng ta."
Yến Phi đáp: "Mấu chốt là Hách Liên Bột Bột. Hắn là đệ tử của Trúc Pháp Khánh đã lâu, cũng là một người biết sự tồn tại của Phật tàng. Hắn lại luôn theo dõi động tĩnh của tộc ta. Việc vận chuyển hoàng kim có thể giấu được người khác, nhưng chắc chắn không thể giấu được hắn. Chính vì Phật tàng mà Hách Liên Bột Bột mới nghe lời Mộ Dung Thuỳ đánh lén Thịnh Nhạc. Ta dám khẳng định Bí nhân cũng đoán năm chiếc xe của chúng ta có quan hệ với Phật tàng. Giờ ta lại thân chính tới Bình Thành áp tải năm chiếc xe này sẽ càng khẳng định thêm phán đoán của Bí nhân."
Thôi Hoành vỗ đùi vui mừng nói: "Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, không lạ tại sao tộc chủ lại nhận định Hách Liên Bột Bột sẽ đánh lén Thịnh Nhạc. Thì ra là bị Phật tàng hấp dẫn."
Yến Phi thầm nghĩ dù trí tuệ ngươi có cao như trời cũng không thể tưởng nổi nguyên nhân thực sự của việc đó. Nhưng đương nhiên là chàng không nói ra. Chàng nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta tập hợp ở cửa tây, xuất phát lúc bình minh. Nếu tối nay các vị phát hiện thấy ta mất tích thì cũng không nên kỳ quái vì ta sẽ đi gặp Mặc Sỹ Minh Dao."
Hai người ngạc nhiên nhìn chàng.
Yến Phi đứng lên nói: "Ta biết nàng ta sẽ đến gặp ta. Nhất định là thế."
Thịnh Nhạc. Tuyết lớn.
Những công trình lớn trong thành đều phải đình chỉ vì tuyết lớn. Trước mắt chỉ thấy một khoảng tối đen không hề có ánh đèn lửa. Chỉ có khu doanh trại phía đông và phía tây bên ngoài thành là có thắp đuốc, cảm giác tiêu điều, thê lương lạnh lẽo.
Thác Bạt Khuê đứng trên đầu thành trong bóng tối. Đứng cạnh gã là hai đại tướng Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc. Họ đang nhẫn nại chờ địch tới.
Bộ đội tiên phong của Hung Nô Thiết Phất bộ Hách Liên Bột Bột đã xuất hiện ở bờ bắc Hoàng Hà năm canh giờ trước. Thám tử vội phi báo cho Thác Bạt Khuê, Thịnh Nhạc lập tức tiến vào trạng thái giới bị toàn diện nhưng tất cả mọi hành động đều được tiến hành trong bóng tối. Bề ngoài thì mọi việc vẫn như thường để không làm địch nhân cảnh giác.
Thúc Tôn Phổ Lạc hỏi: "Địch nhân liệu có đợi tuyết ngừng rơi mới tấn công không?"
Trưởng Tôn Tung nói: "Con người của Hách Liên Bột Bột không thể lấy lý lẽ thường tình để nói được. Hắn thích nhất là làm những việc nằm ngoài ý liệu người ta, mới mẻ lập dị. Khi tuyết đang rơi đương nhiên là lợi cho phòng thủ, không lợi cho tấn công, nhưng nếu chọn lúc đó để đánh lén thì lại thu được hiệu quả của kỳ binh. Hơn nữa, hắn cho rằng bọn ta hoàn toàn không phòng bị nên căn bản không hề nghĩ tới việc bọn ta đã bố trí thiên la địa võng chờ hắn tới. Ta tin rằng hắn sẽ tấn công bọn ta vào lúc đó."
Thác Bạt Khuê cười nhẹ rồi nói: "Sau khi thu thập tiểu Bột xong, ta muốn các ngươi dừng việc xây dựng lại Thịnh Nhạc."
Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc nghe xong đưa mắt nhìn nhau, không biết Thác Bạt Khuê đang nghĩ gì. Nhưng họ không hề ngạc nhiên vì đã sớm quen với tác phong đó của Thác Bạt Khuê. Không ai biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì.
Thác Bạt Khuê đưa mắt nhìn ra chốn xa xăm bên ngoài thành, trầm giọng: "Ta muốn các ngươi rút về Âm Sơn luyện binh cho thật tốt, chuẩn bị cho cuộc đại chiến với người Yên."
Trưởng Tôn Tung không hiểu hỏi: "Tộc chủ không cần chúng thần đến Bình Thành và Nhạn Môn chống lại Mộ Dung Thuỳ sao?"
Thác Bạt Khuê ung dung đáp: "Ta muốn Mộ Dung Thuỳ lặp lại con đường thảm bại của con trai hắn."
Thúc Tôn Phổ Lạc giật mình nói: "Mộ Dung Thuỳ già dặn mưu mô, từ trước tới giờ chỉ có hắn đùa giỡn địch nhân trong lòng bàn tay. Như lần này, hắn xúi giục Hách Liên Bột Bột đến xâm phạm chúng ta là một việc rất cao minh. May là tộc chủ khám phá ra được, nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Mộ Dung Thuỳ là người mà Mộ Dung Bảo không thể so sánh được, xin tộc chủ suy xét cẩn thận."
Hai mắt Thác Bạt Khuê loé lên những tia sáng lạ kỳ, hồn phách hắn chừng như đã bay đến nơi nào khác. Hắn lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, từ từ nói: "Thử tưởng tượng đây là Bình Thành chứ không phải Thịnh Nhạc, người đến xâm phạm là kỳ binh của Mộ Dung Thuỳ chứ không phải Hung Nô binh của Hách Liên Bột Bột. Nếu bây giờ ta bỗng nhiên triệt thoái, khiến Mộ Dung Thuỳ chỉ thu được một toà thành trống thì sẽ có hậu quả gì?"
Trường Tôn Tung ung dung đáp: "Mộ Dung Thuỳ thiện dụng kỳ binh, vốn chưa từng thất bại. Huynh đệ Mộ Dung Vĩnh cũng đã kết thúc như thế dưới tay hắn. Với tác phong nhất quán của Mộ Dung Thuỳ thì chỉ sợ khi quân của hắn đến dưới thành Bình Thành rồi mà chúng ta vẫn chưa biết chuyện gì."
Thúc Tôn Phổ Lạc gật đầu: "Hơn nữa, tình hình Bình Thành và Thịnh Nhạc không giống nhau. Nếu như chúng ta hai tay dâng lên, Mộ Dung Thuỳ thu lại được đất đai đã mất. Đợi khi ổn định trận cước, hắn lại tấn công Thịnh Nhạc thì bọn ta sẽ mất hết căn cứ địa trong và ngoài trường thành. Một chút thành quả mà bọn ta khó khăn lắm mới đạt được sẽ mất sạch."
Thác Bạt Khuê điềm đạm: "Nếu như Bình Thành và Nhạn Môn biến thành hai toà thành bị tàn phá thì sao?"
Trưởng Tôn Tung và Thúc Tôn Phổ Lạc ngạc nhiên, nhất thời không nói được gì.
Thác Bạt Khuê ngưng thần nhìn ra phía trời xa, lẩm bẩm tự nói một mình như nằm mộng: "Thành bị phá rồi còn có thể xây dựng lại, nhưng thua trận rồi thì có thể vĩnh viễn không còn cách nào gượng dậy được nữa. Để đánh bại Mộ Dung Thuỳ, ta nguyện trả bất cứ giá nào."
Tiếp đó, hắn giật mình thốt: "Đến rồi!"
Trên bến cảng bên ngoài thành Hải Diêm, Lưu Dụ, Giang Văn Thanh và Tống Bi Phong đứng gần tấm ván để lên "Kỳ Binh hào" nói lời chia tay.
Tống Bi Phong nói với Lưu Dụ: "Cẩn thận đấy! Lưu Nghị là tên tiểu nhân phản phúc vô thường. Trong bất cứ tình huống nào cũng phải để mắt đề phòng hắn."
Rõ ràng là tâm tình Đồ Phụng Tam rất tốt. Hắn cười: "Đương nhiên là phải cẩn thận rồi. Ta lại không lo lắng về Lưu Nghị vì hắn ngoài việc là một tên tiểu nhân ra còn rất tham sống sợ chết. Đối với hắn mà nói thì không có gì quan trọng bằng sinh mạng của hắn. Chỉ cần Lưu soái lợi dụng cho tốt nhược điểm đó của hắn thì không cần phải lo lắng về hắn nữa."
Lưu Dụ cảm kích nói với Đồ Phụng Tam: "Phụng Tam cũng cần cẩn thận. Ta thật hy vọng được kề vai tác chiến cùng với Phụng Tam biết bao. Tiếc là buộc phải lưu lại Hải Diêm này."
Đồ Phụng Tam vỗ vỗ vai gã nói: "Đều là huynh đệ cả, không cần khách khí. Mấu chốt thành bại của trận này là việc Lưu soái có thể khống chế Hải Diêm, làm Hải Diêm trở thành sinh cơ duy nhất của quân viễn chinh hay không. Sau đó thì bọn ta có thể đại triển quyền cước, từng bước tiến hành đại kế phản kích của bọn ta. Đồ Phụng Tam ta dám lập Quân lệnh trạng, sẽ lấy bằng được Hỗ Độc luỹ, khiến toàn bộ số lượng lớn vật tư lương thực mà Thiên Sư quân tích trữ bấy lâu nay mất sạch thì còn lo gì đại sự không thành nữa? Ta và Tống đại ca lên thuyền trước. Lưu soái và đại tiểu thư nói với nhau mấy lời tâm phúc đi!"
Gò má Giang Văn Thanh đỏ bừng lên, giận dỗi: "Đồ đương gia!"
Đồ Phụng Tam cười lớn đi lên thuyền.
Tống Bi Phong cũng vỗ vỗ vai Lưu Dụ, nghiêm mặt nói: "Ta sẽ canh chừng cho Văn Thanh. Tiểu Dụ cứ yên tâm."
Nói đoạn, lão cũng theo Đồ Phụng Tam lên thuyền.
Chỉ còn lại hai người Lưu Dụ và Giang Văn Thanh. Bốn mắt gặp nhau, Giang Văn Thanh khẽ cúi đầu.
Lưu Dụ định nắm lấy hai bàn tay mềm mại của nàng để an ủi thì Giang Văn Thanh rụt tay lại sau lưng, khẽ nói: "Nhiều người đang nhìn chúng ta đó! Lưu soái hiện giờ thân phận bất đồng, người nào cũng nhìn vào chàng nên không thể để họ thấy thái độ nhi nữ tình trường của Lưu soái được. Chàng hãy giữ gìn cho tốt."
Nói xong, nàng cũng lên "Kỳ Binh hào".
"Kỳ Binh hào" lập tức dương buồm rời bến tiến vào biển khơi đang tối dần. Đợi "Kỳ Binh hào" khuất dạng, Lưu Dụ thu thập tâm tình quay về trong thành.
Vừa qua cửa nam thành đã gặp Lưu Nghị và hơn mười tướng lĩnh Bắc Phủ binh. Người nào thần sắc cũng nghiêm trọng, rõ ràng đã phát sinh đại sự nên họ mới không chờ được mà đi tìm gã.
Lưu Nghị nói: "Gia Hưng cũng mất rồi."
Trong một ngày, quân viễn chinh liên tục mất hai toà thành đều là những trọng trấn quân sự, lại có tác dụng quan trọng về mặt chiến lược vì mặt bắc giáp với Kiến Khang, mặt nam liền với Cối Kê. Hiện giờ, liên hệ giữa quân viễn chinh và mặt bắc đã bị cắt đứt, làm ba toà thành Hải Diêm, Cối Kê và Thượng Ngu bị cô lập, lương thảo vật tư không thể tiếp tục vận chuyển tới được.
Trong lòng Lưu Dụ lại hoàn toàn bình tĩnh. Tất cả mọi việc đều trong vòng dự đoán mà họ đã có kế sách ứng phó.
Mười mấy cặp mắt tập trung hết vào gã, chờ gã ra chỉ thị. Lúc này, Lưu Dụ cảm giác được một cách thực sự quyền chỉ huy Hải Diêm đã rơi vào tay gã.
Gã nhìn rõ lòng tin của họ đối với mình, nhưng cũng nhìn thấy sự hoài nghi và nỗi sợ hãi trong long họ. Tình thế hiện giờ đã bị Từ Đạo Phúc xoay chuyển hoàn toàn, thắng lợi đang nghiêng hẳn về phía địch, ám ảnh của tử vong bao trùm toàn bộ binh tướng Hải Diêm làm sỹ khí xuống thấp, người nào cũng vô tâm luyến chiến. Nếu như gã không thể khích lệ sỹ khí, phấn chấn nhân tâm thì không cần Thiên Sư quân đến đánh, Hải Diêm đã tan vỡ rồi.
Lần đầu tiên Lưu Dụ cảm thấy mình đang bị đặt vào vị trí của Tạ Huyền. Nhưng ở đây so với Phì Thuỷ hoàn toàn khác. Khi đó, không một ai hoài nghi Tạ Huyền sẽ làm họ phải thua trận. Hiện giờ, chỉ cần gã nói sai vài câu thì những tướng lĩnh đang đứng trước mặt đợi chỉ thị của gã sẽ lập tức rời bỏ gã.
Lưu Dụ ung dung cười lớn nói: "Ta còn cho rằng Từ Đạo Phúc là nhân vật thế nào, thì ra chỉ có thế mà thôi. Quá mong cầu thắng là đại kỵ của binh gia. Không ngờ Từ Đạo Phúc lại phạm phải sai lầm lớn này."
Một viên tướng trẻ tuổi hỏi: "Sau khi Từ Đạo Phúc đánh chiếm Ngô Quận và Gia Hưng thì mục tiêu tiếp theo sẽ là Hải Diêm. Chúng ta chỉ có ba ngàn người, làm sao có thể chống chọi lại loạn quân tới chục vạn người?"
Lưu Dụ nhận ra đó chính là viên phó tướng mà Lưu Nghị rất coi trọng tên là Thân Vĩnh, chính là tướng lĩnh có quyền lực nhất trong số các tướng dưới quyền Lưu Nghị. Gã cười nhẹ: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Từ Đạo Phúc có thể so với Phù Kiên năm nào sao? Thiên Sư quân quân số ba chục vạn người, nhưng thực chất có thể gọi là tinh nhuệ thì không quá năm vạn, ngoài ra là hào cường các địa phương, các bang hội và loạn dân tập hợp lại mà thành, làm sao bằng được tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh của Bắc Phủ binh chúng ta? Điều quan trọng hơn là ta sẽ làm cho Từ Đạo Phúc không thể toàn lực đánh phá Hải Diêm. Chỉ cần chúng ta giữ vững Hải Diêm thì chúng ta sẽ có thể đòi lại món nợ máu của các huynh đệ Bắc Phủ binh, thu được thắng lợi cuối cùng."
Một viên tướng khác tên là Lưu Phiên hỏi: "Tiểu Lưu gia có biện pháp gì làm Từ Đạo Phúc không thể tập trung lực lượng đánh phá chúng ta?"
Lưu Phiên là đường đệ của Lưu Nghị, cũng là đồng hương với Lưu Dụ. Câu hỏi của hắn cũng chính là nghi vấn trong lòng các tướng lĩnh ở đây.
Lưu Dụ biết sự tự tin mạnh mẽ của mình đã cảm nhiễm mọi người, ổn định tâm tình bọn họ. Giọng nói như chuông đồng của gã càng làm tăng mạnh lòng tin của họ. Đây là những điều mà gã học được từ Tạ Huyền. Gã đáp: "Lần này, sở dĩ Từ Đạo Phúc có thể đánh chiếm hai thành trong một ngày là vì hắn đã chuẩn bị đầy đủ, lại hành động xuất kỳ bất ý nên mới có thể thu được chiến quả huy hoàng như vậy."
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp: "Chúng ta tuyệt không được để hắn doạ cho khiếp sợ. Từ Đạo Phúc thanh uy đại chấn không sai, nhưng chỉ là ngoài mạnh trong yếu. Chỉ cần chúng ta nắm được nhược điểm trí mạng của hắn là có thể làm việc đánh chiếm Hải Diêm của hắn bị tê liệt."
Lưu Nghị hỏi: "Nhược điểm của Từ Đạo Phúc là gì?"
Lưu Dụ mười phần tin tưởng đáp: "Để hiểu rõ nhược điểm của Từ Đạo Phúc, trước tiên cần nắm được nguyên nhân làm hắn có thể phản kích thành công trận này. Mấu chốt ở chỗ hắn đã xây dựng được một căn cứ bí mật có thể giấu được chúng ta."
Thân Vĩnh nói: "Đó là Hỗ Độc Luỹ."
Lưu Dụ biết Lưu Nghị đã đem chuyện liên quan đến Hỗ Độc luỹ nói cho các tướng biết, làm gã đỡ được một phen giải thích. Gã gật đầu: "Đó gọi là thành công nhờ Hỗ Độc luỹ, mà thất bại cũng vì Hỗ Độc luỹ. Lần này, Từ Đạo Phúc có thể phát động đột ngột cuộc phản công mãnh liệt như thế là vì Hỗ Độc luỹ không những chứa bộ đội tinh nhuệ nhất của Thiên Sư quân, tích trữ lượng lớn lương thảo vật tư, lại chế tạo ra một số lượng lớn khí giới công thành nên mới có thể chọc thủng sự phòng ngự của chúng ta, trong một ngày liên tiếp lấy được hai thành, xoay chuyển cả cục thế. Nhưng tình thế hiện giờ đã thay đổi, từ "địch ám ta minh" biến thành "ta ám địch minh". Thiên Sư quân đã lộ rõ hình tích khiến chúng ta có thể dễ dàng nắm được chiến lược và bộ máy tác chiến của chúng. Ngược lại, chúng lại không hiểu thực lực và sách lược chân chính của chúng ta. Quan trọng nhất là chúng tuyệt không biết Hỗ Độc luỹ đã không còn là căn cứ bí mật gì nữa."
Các tướng đều gật đầu đồng ý. Tuy họ vẫn chưa biết Lưu Dụ có thủ đoạn gì để thắng địch, nhưng họ thấy Lưu Dụ dùng việc luận việc, cách nhận xét và kiến giải tinh tường làm họ cảm thấy như vén đám mây đen lại nhìn thấy trời xanh, không còn sợ hãi như khi nghe tin Gia Hưng tiếp theo Ngô Quận bị mất trong một ngày nữa.
Lúc này, ở cửa nam đã tụ tập một đám đông Bắc Phủ binh và quân phòng thủ trên tường thành, binh vệ giữ cửa thành và các công binh đang làm việc gần đó. Tuy nghe không rõ họ nói gì, nhưng thấy Lưu Dụ uy phong lẫm liệt, ung dung nói chuyện với các tướng, họ đều yên tâm lại, chăm chú theo dõi mọi người nói chuyện.
Lưu Dụ tiếp tục nói: "Có thể tưởng tượng khi đánh phá Ngô Quận và Gia Hưng, Thiên Sư quân đã rời khỏi sào huyệt Hỗ Độc luỹ, mang theo đại bộ phận khí giới công thành, chỉ lưu lại số khí giới dùng đánh phá Hải Diêm của chúng ta. Nếu chúng ta không sớm phát hiện được sự tồn tại của Hỗ Độc luỹ, những vật tư lương thảo binh khí tích trữ trong luỹ sẽ được vận chuyển đến hai thành Ngô Quận và Gia Hưng để chi viện cho hành động quân sự chưa kết thúc của Thiên Sư quân."
Mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe. Họ đều là những tướng lĩnh có kinh nghiệm tác chiến phong phú, dần dần tưởng tượng ra quang cảnh mỹ lệ mà Lưu Dụ đang miêu tả. Chính vì những lời của Lưu Dụ không có câu nào rời xa sự thật càng làm họ nắm được tình hình thực tế. Vào lúc nhân tâm hoảng hốt như bây giờ thì chỉ có sự thật mới có thể làm yên lòng họ.
Lưu Dụ cười nhẹ tiếp: "Thử tưởng tượng xem! Vào lúc Thiên Sư quân hành động bị gián đoạn, ta dùng kỳ binh đột tập Hỗ Độc luỹ, đoạt lấy toàn bộ lương tư binh khí dùng cho hành động quân sự trường kỳ đại quy mô còn để lại ở đó vào tay thì sẽ có hậu quả gì?"
Thân Vĩnh kêu lên trước tiên: "Chúng ta được cứu rồi!"
Chúng tướng tinh thần phấn chấn.
Lưu Nghị hỏi: "Tiểu Lưu gia! phải chăng chúng ta lập tức hành động?"
Đây là lần đầu tiên Lưu Nghị gọi gã là tiểu Lưu gia, cho thấy ít nhất thì lúc hắn gọi như thế, trong lòng đã hoàn toàn bội phục. Cho đến tận lúc này, Lưu Dụ vẫn chưa cho Lưu Nghị biết sự tồn tại của đội chiến thuyền vì việc này tuyệt không thể tiết lộ được. Ai dám đảm bảo trong Bắc Phủ binh không có gian tế của Thiên Sư quân?
Bây giờ gã mới nói ra thì kể cả khi tin tức lọt vào tai gian tế của Thiên Sư quân thì chúng cũng không thể thay đổi được gì vì bảy ngày trước, đội chiến thuyền đã rời khỏi hải đảo ẩn nấp tiến vào vị trí có thể đánh úp Hỗ Độc luỹ. "Kỳ Binh hào" vừa mới ra khơi chính là đến hội hợp với đội chiến thuyền, trước bình minh sẽ tấn công căn cứ địa của Thiên Sư quân có ảnh hưởng quyết định tới sự thành bại của toàn bộ chiến dịch đó.
Tất cả đều nằm trong tính toán, vì thế việc sớm thuyết phục được Lưu Nghị quả là mấu chốt quan trọng. Nếu giải quyết được vấn đề đó thì Lưu Dụ đã đặt chân lên con đường thắng lợi rồi. Tuy trong tương lai vẫn còn phải đối mặt với cuộc chiến đấu gian khổ nữa.
Lưu Dụ bình tĩnh nói: "Hoặc ngày mai, hoặc ngày kia, Từ Đạo Phúc sẽ dẫn quân tinh nhuệ từ Ngô Quận và Gia Hưng chia thành hai đường, một đường theo Vận Hà xuống phía nam đánh phá Cối Kê và Thượng Ngu, một đường khác sẽ hội binh tràn tới Hải Diêm thành của chúng ta. Chúng ta không cần lý tới cánh Thiên Sư quân xuống phía nam, mà cũng không đến lượt chúng ta quản. Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt của chúng ta là giữ vững Hải Diêm. Hà hà! Ta thật muốn nhìn thấy vẻ mặt Từ Đạo Phúc khi nghe tin Hỗ Độc luỹ bị mất, xem hắn bằng cái gì mà đánh phá chúng ta."
Một viên tướng hô: "Tiểu Lưu gia! Hỗ…….."
Lưu Dụ vui vẻ nói: "Ngươi định hỏi ta bằng vào cái gì mà lấy được Hỗ Độc luỹ sao? Tại sao ta lại coi Hỗ Độc luỹ như vật trong túi ư? Để ta cho ngươi biết! Đó là do bố trí binh lực của Hỗ Độc luỹ đã bị ta nhìn thấu rồi. Hiện giờ, Thiên Sư quân lưu lại Hỗ Độc luỹ không tới bốn ngàn người, mà chỉ có năm trăm người là lính có thể chiến đấu, còn lại toàn là thợ thuyền, công binh. Trong khi đó, thân binh của ta tới hai ngàn, không ai là không phải chiến sỹ anh dũng thân kinh bách chiến, lại từng tham dự hai lần phản công Biên Hoang tập, do Đồ Phụng Tam và Giang Văn Thanh suất lĩnh. Các ngươi nói xem Hỗ Độc luỹ chẳng phải là chỉ thò tay ra là lấy được sao? Ngày mai chúng ta sẽ nhận được tin tức tốt lành đó."
Tiếp đó, hai mắt gã sáng bừng lên, cao giọng nói: "Các ngươi đem tình hình ta vừa nói ra truyền bá rộng rãi ra để mọi người biết thắng lợi không phải nằm trong tay Từ Đạo Phúc mà là trong tay Lưu Dụ ta. Hổ Độc luỹ sẽ biến thành căn cứ thuỷ sư có tác dụng quan trọng trong cuộc chiến tranh này của chúng ta. Bằng vào những Song Đầu chiến hạm có tính năng ưu việt của chúng ta, bằng vào thành tích đánh bại bất kỳ thuỷ sư thuyền đội nào của phương Nam, sẽ biến Hổ Độc luỹ và Hải Diêm kết thành một khối, hỗ trợ lẫn nhau. Chúng ta sẽ không thất bại, giống như Huyền soái ngày trước dẫn dắt chúng ta lấy nhược thắng cường, dùng ít địch nhiều. Bắc Phủ binh của chúng ta sẽ không bao giờ thua trận."
Câu này gã dùng nội công bức ra, xa gần đều nghe rõ, tiếng vang từ tường thành vọng lại, nói đến mức hào khí vạn trượng, khẳng khái hiên ngang. Lập tức khiến binh lính đồng thanh hò reo, hô vang danh tự tiểu Lưu gia.
Bản thân Lưu Dụ cũng nhiệt huyết dâng trào, trong đầu nổi lên tình cảnh động nhân khi Tạ Huyền theo sườn núi Bát Công đi xuống bờ đông Phì Thuỷ. Lúc đó, bờ bên kia đầy chật mấy chục vạn quân Tần.
Lưu Nghị và các tướng nghe xong cũng nhiệt huyết dâng tràn, toàn thể bạt xuất bội kiếm chỉ thẳng lên trời cao, hô lớn: "Ta thề trung thành với tiểu Lưu gia, quyết tâm liều chết chiến đấu, không bao giờ đầu hàng."
Lời thề của họ cũng kích động binh lính trên tường thành và bên dưới thành phản ứng càng kịch liệt hơn. Người nào cũng giơ cao binh khí, hoan hô ầm ỹ.
Lưu Dụ bình tĩnh lại, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Đây chính là thời khắc quyết định. Gã không còn là một anh hùng chỉ có hư danh trong Bắc Phủ binh nữa, mà đã trở thành Chủ soái nắm thực quyền, không những gã trở thành hy vọng cuối cùng của Bắc Phủ binh, mà còn thay thế vị trí của Tạ Huyền trong Bắc Phủ binh.
Huyền soái ơi Huyền soái! Nếu như ngài ở trên trời có linh thiêng, xin hãy bảo vệ Lưu Dụ ta, ta sẽ không làm mất uy danh của ngài.