Mối Hận Xé Lòng
Khi tia nắng rạng đông thứ nhất xuất hiện ở hướng đông của Kiến Khang, quyền khống chế thành Kiến Khang đã rơi vào trong tay Hoàn Huyền.
Trước sáng sớm một canh giờ, hơn ba trăm chiến thuyền bên phía Hoàn Huyền, ào ạt tiến vào khu vực sông Đại Giang của Kiến Khang, đổ bộ lên các cứ điểm chiến lược theo kế hoạch.
Bằng hơn một vạn Kiến Khang quân trên tay Tư Mã Nguyên Hiển, vốn không phải không có sức đánh một trận, nhưng đại tướng tâm phúc Vương Dụ phụ trách thủ vệ thạch đầu thành, dưới sự xúi giục của anh Vương Quốc Bảo là Vương Tự, đã phản bội Tư Mã Nguyên Hiển, làm Tư Mã Nguyên Hiển không thể thực hiện đại kế dựa vào thành chiến đấu, nhất thời trận cước đại loạn.
Tư Mã Nguyên Hiển sợ đến hồn phi phách tán, cuống quít dẫn quân lui về cung thành, hi vọng bằng sự phòng hộ vững chắc của cung thành, lương thực dự trữ đầy đủ, tử thủ cung thành.
Nào hay Tiều Phụng Tiên đã sớm dẫn một đội quân, dưới sự yểm hộ của Vương Du tiềm phục trong Thạch Đầu thành, đầu đuôi giáp công Tư Mã Nguyên Hiển, vừa đuổi vừa quát to "Buông vũ khí xuống". Kiến Khang quân lập tức lòng quân tan rã chạy trốn tứ tán, Tư Mã Nguyên Hiển còn cách cửa cung vài trượng bị Tiều Phụng Tiên bắt sống.
Tướng giữ cung thành thấy đại thế đã mất, liền mở cửa đầu hàng, Tư Mã Đạo Tử cuống quít bỏ chạy.
Lúc này Hoàn Huyền dưới sự tiền hô hậu ủng của bọn đại tướng Tiều Túng, Hoàn Vĩ, đi trên ngự đạo phủ đầy các loại khí giới của bại quân vứt bỏ xuống, giục ngựa nghênh ngang tiến về phía cung thành. Mở đường chính là năm trăm thân binh tinh nhuệ, đi theo phía sau chính là một đội ngũ ngàn người khác, uy phong biết bao.
Hoàn Huyền ở trên ngựa ngắm cổng chính Tuyên Dương môn hùng vĩ bên ngoài cung thành, than một cách đắc ý mãn nguyện: "Tư Mã Đạo Tử à. Ngươi có nghĩ tới việc bị bại nhanh, thảm như vậy không? Muốn trách thì phải trách ngươi làm mất lòng người, không có ai sẵn sàng bán mạng cho ngươi."
Tiều Túng ở bên cạnh hai mắt bắn ra thần sắc hưng phấn, nói giọng nịnh bợ: "Nam quân công thiên mệnh tại thân, Tư Mã thị khí số đã tận sao có thể kháng cự nổi? Tình huống trước mắt quân Kiến Khang không chịu nổi một đòn, chính là thể hiện rõ lòng người hoàn toàn quy thuận Nam quận công. Chỉ cần sau khi Nam quận công đăng vị, thi hành chính sách mới, tẩy sạch tập tục thối nát hủ bại của Tư Mã thị, tất có thể được sự hỗ trợ của toàn thiên hạ, để hoàng nghiệp Hoàn gia, truyền tới thiên thu vạn tuế."
Hoàn Huyền ngửa mặt lên trời cười lớn.
Giấc mộng nhiều năm qua, đã thực sự hiện ra ở trước mắt, Kiến Khang quân không đánh mà tan, chẳng những đại biểu rằng hắn có quân đội lớn mạnh nhất phương nam, mà còn đại biểu cho sự quy thuận của lòng người.
Tại phương nam, ai có thể có tư cách thay thế Tư Mã thị hơn hắn?
Lực lượng mở đường đột nhiên dạt sang hai bên, bày trận đứng nghiêm, nguyên lai là đã đến bên ngoài Tuyên minh môn.
Ánh mắt Hoàn Huyền quét về tường thành, nơi cờ xí của Hoàn thị hắn đang tung bay.
Một đội người áp giải theo Tư Mã Nguyên Hiển hai tay bị trói ngược ra sau, từ cửa thành chạy ra, dẫn đầu chính là Tiều Phụng Tiên đã thay đổi tướng phục.
Hoàn Huyền ha ha cười nói: "Nguyên Hiển công tử, hi vọng ngươi vẫn khỏe?"
Tư Mã Nguyên Hiển bị giải đến trước ngựa Hoàn Huyền, chiến sĩ hai bên đưa chân đá vào sau gối y, Tư Mã Nguyên Hiển la thảm một tiếng, quỳ phịch xuống trước ngựa của Hoàn Huyền, chỉ thấy y toàn thân bê bết máu, tóc xõa ra, hình dạnh nhếch nhác, thì cũng biết y đã chịu đủ mọi đau khổ, làm kẻ khác khó có thể liên tưởng được bộ dáng uy phong bát diện trước kia của y.
Đôi môi Tư Mã Nguyên Hiển khẽ run, trên mặt không có chút huyết sắc, nhưng hai mắt vẫn bắn ra thần sắc kiên định bất khuất.
Hoàn Huyền giống như nhìn thấy tình cảnh làm hắn rất thích thú, vui vẻ nói: "Cha của ngươi sao không mang ngươi đi trốn chui trốn nhủi?"
Tư Mã Nguyên Hiển cắn môi, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, không thèm trả lời.
Tiều Phụng Tiên bên cạnh cười gằn, chuyển đến sau hông trái Tư Mã Nguyên Hiển, nắm lấy tóc y, kéo mặt y ngửa lên, hướng về phía Hoàn Huyền đang trên ngựa.
Tiều Túng ở bên cạnh Hoàn Huyền lộ ra thần thái giả từ bi khóc chuột, thương tiếc nói: "Nam quận công lòng dạ khoáng đạt, nếu Nguyên Hiển công tử có thể nói vài câu tốt đẹp, nói không chừng Nam quận công chẳng những không tính toán những việc đã qua của Nguyên Hiển công tử, mà còn có thể thưởng cho ngươi một chức quan, Nguyên Hiển công tử cần phải nắm lấy cơ hội chứ."
Tư Mã Nguyên Hiển hiện ra thần sắc khinh thường, phì một tiếng.
Hoàn Huyền giơ tay phải lên, roi ngựa trên tay nhanh như chớp đánh xuống Tư Mã Nguyên Hiển, 'bốp' một tiếng, Tư Mã Nguyên Hiển xuất hiện hai vệt máu rõ ràng trên má, miệng mũi đồng thời máu tươi chảy ra, tiếp đến nửa mặt đã sưng vù lên.
Tư Mã Nguyên Hiển điên cuồng hét: "Lưu Dụ sẽ báo thù cho ta."
Tiếng cười chế nhạo lập tức vang lên.
Hoàn Huyền ngạc nhiên hỏi: "Lưu Dụ? Ha ha. Lưu Dụ vì sao báo thù cho ngươi chứ không phải cha ngươi? Ngươi có lòng tin như vậy vào hắn sao?"
Tư Mã Nguyên Hiển bên ngoài tuy không còn giống hình người, nhưng hai mắt lại bắn ra lửa cừu hận.
Tiều Túng chậm rãi nói: "Đây gọi là trung ngôn nghịch nhĩ, cũng là nguyên nhân bị diệt của Tư Mã thị bọn ngươi."
Hoàn Huyền cười nói: "Lưu Dụ là cái gì chứ? Hắn ở Giang Nam đã là tự cứu mình không xong, không thể thoát thân, chỉ cần ta cắt đứt lương thảo của hắn, lại cùng Thiên sư quân trước sau giáp công, hắn còn có thể có bao nhiêu ngày phong quang nữa chứ? Công tử ngươi đã đem tâm nguyện phó thác lầm cho hắn mất rồi."
Tư Mã Nguyên Hiển mím chặt môi, hai mắt thần sắc kiên định, rõ ràng là tin tưởng Lưu Dụ mười phần, không chút dao động vì lời nói của Hoàn Huyền.
Hoàn Huyền đột nhiên nở một nụ cười cao thâm khó lường, ôn nhu nói: "Không có cha ngươi ở bên chiếu cố, Nguyên Hiển công tử có phải là rất không quen?"
Tư Mã Nguyên Hiển hiện ra thần sắc khó hiểu.
Hoàn Huyền nhịn không nổi đắc ý trong lòng, cười khanh khách nói: "Để ta đưa công tử đi gặp cha công tử lần cuối, khẳng định công tử sau khi thành quỷ vẫn sẽ cực kì cảm kích đối với ta."
Hai mắt Tư Mã Nguyên Hiển hiện ra thần tình vừa kinh nghi vừa hoảng sợ, còn chưa có cơ hội nghĩ kĩ hàm ý trong lời nói của Hoàn Huyền, đã bị vệ binh đưa qua một bên.
Trong tiếng cười lớn, Hoàn Huyền dẫn đầu phi về phía Tuyên Dương môn.
Lưu Dụ tiến vào thư phòng, Yến Phi đang khoanh chân ngồi lặng lẽ liền mở to mắt.
Lưu Dụ đóng cửa lại, đến ngồi xuống bên cạnh Yến Phi, hỏi: "Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn một chút gì không?"
Yến Phi lắc đầu tỏ vẻ không đói, nói: "Hiện tại là lúc nào? Vì sao bên ngoài yên tĩnh như vậy? Nhưng ta lại cảm giác được bên ngoài có rất nhiều người."
Lưu Dụ thần thái bay bổng nói: "Còn có nửa canh giờ nữa là tới giờ ngọ, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này lúc giờ ngọ một khắc, sau đó đến bến tàu lên thuyền đi đến Kinh Khẩu. Bên ngoài đích xác có rất nhiều người, huynh đệ Bắc phủ binh từ trước khi mặt trời mọc đã tụ tập ở ngoài cửa phủ, người càng lúc càng nhiều, nên Vô Kị đã mở cửa phủ, để anh em tiến vào, bất quá một cái quảng trường thật không đủ, con đường lớn ngoài phủ cũng đã đầy người."
Yến Phi tinh thần đại chấn nói: "Xem ra ngươi đã thành công rồi, Lưu Lao Chi có phản ứng gì không?"
Lưu Dụ hiện ra vẻ mặt khinh thường, nói: "Hắn ta có thể có phản ứng gì được? Đêm qua hắn ta muốn điều động quân đội, lại không có người nào theo lệnh hắn ta, kẻ hăng hái hỗ trợ hắn ta nhất là Cao Tố thì đã bị ngươi thủ tiêu rồi, làm hắn ta càng vô kế khả thi. Ngay cả đội thân binh của hắn ta cũng có nhiều kẻ bỏ đi, lần này hắn ta đã hoàn toàn đi đứt rồi."
Yến Phi nhíu màu hỏi: "Vì sao ngươi không ra nói chuyện cùng với huynh đệ Bắc phủ binh của ngươi? Hãy khích lệ bọn họ?"
Lưu Dụ lắc đầu nói: "Chưa đến lúc."
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đang chờ đợi chuyện gì sao?"
Lưu Dụ mỉm cười nói: "Ta đang đợi tin tức Kiến Khang bị mất."
Lúc này bọn Hà Vô Kị cũng đẩy cửa xông vào, khẩn trương nói: "Lưu gia đến rồi. Hắn ta muốn gặp ngài."
Lưu Dụ ung dung nói: "Mời ông ta lại đây."
Hà Vô Kị quay đầu đi ra, lại bị Lưu Dụ kêu trở lại, phân phó: "Vô Kị ngươi sau đấy lập tức đi tới bến tàu chờ ta, ta và Lưu gia nói mấy câu rồi sẽ tới gặp ngươi."
Hà Vô Kị hiện ra thần sắc do dự, muốn nói lại thôi.
Lưu Dụ mỉm cười nói: "Hãy yên tâm đi đi. Ta đã nói, là sẽ giữ lời."
Hà Vô Kị thở dài khổ tâm, lúc này mới rời đi.
Yến Phi khó hiểu hỏi: "Dưới tình huống bây giờ, Lưu Lao Chi lại tìm ngươi thì có tác dụng gì?"
Lưu Dụ thở ra một hơi khó chịu trong lòng, từ từ nói: "Từ sau khi Đạm Chân chết, ta một mực chờ đợi giờ phút này, là lúc Lưu Lao Chi bốn bề thọ địch, cùng đường bí lối. Ngươi nói ta có biết vì chuyện gì mà hắn ta tới đây hay không? Kiến Khang đã mất rồi."
Lúc này tiếng chân đã tới gần, Yến Phi hiểu rõ tâm tình của Lưu Dụ, trong chuyện này chàng cũng không biết nói gì, vỗ vai Lưu Dụ, rồi nhanh chóng qua cửa sổ bỏ đi.
Lưu Lao Chi sải bước đi vào thư phòng, sự kiêu ngạo vênh vang đêm qua đã không cánh mà bay, dung nhan tái nhợt tiều tụy.
Cửa thư phòng đóng lại phía sau ông ta.
Hai mắt Lưu Dụ không chớp nhìn thẳng vào Lưu Lao Chi, trên mặt không lộ ra chút biểu tình gì.
Lưu Lao Chi hít một hơi nặng nề, đón nhận ánh mắt của Lưu Dụ, bầu không khí trong thư phòng lập tức trở lên căng như dây cung.
Lưu Dụ không đứng dậy nghênh tiếp, lại không có kính lễ như bình thường, chậm rãi nói: "Thống lĩnh mời ngồi."
Lưu Lao Chi cũng không có vì thần thái vô lễ lạnh lùng của Lưu Dụ mà nổi cơn giận dữ, yên lặng ngồi xuống đối diện gã, cười khổ nói: "Ta đã sai rồi."
Trong lòng Lưu Dụ cảm thấy khoan khoái, nếu không phải Lưu Lao Chi kế cùng lực kiệt, tuyệt vọng, há có thể đến đây nói những lời này sao.
Lưu Lao Chi thấy gã không có phản ứng, đành phải xuống giọng: "Vừa nhận được phi cáp truyền thư đến từ Kiến Khang, Kinh Châu quân trước sáng sớm đã đổ bộ lên Kiến Khang, binh tướng Thạch Đầu thành lại không đánh mà hàng, làm Kiến Khang quân trận cước đại loạn, binh lính đào tẩu tứ tán, không đánh mà tan. Tư Mã Nguyên Hiển còn bị Hoàn Huyền bắt sống được, Tư Mã Đạo Tử vội vàng chạy khỏi Kiến Khang, chẳng rõ tung tích. Ôi. Thật nghĩ không ra Kiến Khang quân lại không chịu nổi một trận như thế, ta rất hối hận vì đã không nghe lời của tiểu Dụ."
Cho tới khi nghe được tin tức Tư Mã Nguyên Hiển bị bắt sống, ánh mắt Lưu Dụ mới có biến hóa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm đối phương, làm Lưu Lao Chi cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Lưu Lao Chi thở dài: "Bây giờ Hoàn Huyền vừa chiếm được kinh sư, trận cước chưa ổn, nếu chúng ta lập tức khởi sự, phản kích Hoàn Huyền, nói không chừng có thể một trận đánh bại hắn, tiểu Dụ nghĩ có được không?"
Lưu Dụ đè nén nỗi buồn vì nghe được kết cục bi thảm của Tư Mã Nguyên Hiển xuống, bình tĩnh nói: "Ta thật sự không hiểu thống lĩnh, trong tay ngài chính là đội quân hùng mạnh nhất phương nam, lại quá ư sợ hãi Hoàn Huyền, ngồi nhìn kinh sư rơi vào tay hắn. Đến bây giờ Hoàn Huyền vừa mới đắc chí, ỷ vào thành trì to lớn nhất thiên hạ, uy chấn tứ phương, triều đình và dân chúng nhân tâm đều quy về, ngài lại muốn đi thảo phạt Hoàn Huyền, đó là cái đạo lý gì?"
Lưu Lao Chi không có chút gì nổi giận, cười khổ nói: "Ta sai lầm vì đánh giá thấp lực lượng của Ma môn, không nghe lời chân thành của tiểu Dụ ngươi. Ôi. Đêm qua Ma môn tiến hành ám sát, Cao Tố, Lưu Tập, Trúc Khiêm Chi, Trúc Lang Chi và Lưu Tú Vũ đều đã chết, thật không tưởng nổi tình hình sẽ phát triển đến tình cảnh như vậy."
Tiếp đến hai mắt bắn ra thần sắc mong muốn, nói: "Tiểu Dụ.."
Lưu Dụ giơ tay chặn lời hắn ta, ánh mắt hướng về phía trên xà nhà, hai mắt hiện ra thần sắc bi thương, chậm rãi nói: "Ta đã từng yêu một nữ tử."
Lưu Lao Chi hơi ngạc nhiên, không hiểu vào thời khắc này, Lưu Dụ vì sao đột nhiên đề cập tới chuyện không liên quan gì tới chuyện trước mắt.
Lưu Dụ nói tiếp: "Hồng nhan bạc mệnh, vì gia tộc, nàng không thể không xà vào lòng người mà nàng căm thù và chán ghét nhất, hi sinh bản thân. Đáng hận nhất là sự hi sinh của nàng chỉ là sự hi sinh vô ích, bởi vì cha của nàng bị một kẻ vô nghĩa dùng thủ pháp hèn hạ giết hại. Cuối cùng nàng đành phải uống thuốc độc tự vẫn."
Dứt lời, ánh mắt nhìn trở lại Lưu Lao Chi, hai mắt tinh quang sáng rực, ngữ điệu lại cực kì bình tĩnh, trầm giọng nói: "Thống lĩnh có biết nữ tử đáng thương này là ai chăng?"
Lưu Lao Chi hiểu rằng không ổn, nhưng lại không thể đoán được, đành phải ngẩn ngơ lắc đầu.
Lưu Dụ thở ra một hơi tức giận trong lòng, lãnh đạm nói: "Nàng chính là con gái của Vương Cung, Vương Đạm Chân, bây giờ thống lĩnh đã rõ ràng tâm ý của Lưu Dụ ta rồi chứ."
Tiếp theo phất tay áo đứng dậy, không quay đầu lại rời khỏi thư phòng.
Lưu Lao Chi chết lặng như mất hết tất cả hi vọng, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Bên ngoài đột nhiên rộ lên thanh âm hô gọi tiểu Lưu gia rung trời động đất, Quảng Lăng thành cũng giống như bị rung chuyển.
Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong ngồi đối diện ở một tòa tiểu đình ở bên Yến Tước hồ tại đông bắc Kiến Khang, nhìn nhau cười khổ.
Tống Bi Phong thở dài: "Kiến Khang quân hèn nhát đến vậy, đích xác làm người ta khó mà tin được."
Đồ Phụng Tam hỏi: "Có tin tức của Lưu soái không?"
Tống Bi Phong lắc đầu nói: "Giao thông ra ngoài Kiến Khang đã bị cắt đứt, đến sau giờ ngọ Hoàn Huyền mới mở Đại Giang. Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào? Tin truyền lại Tư Mã Nguyên Hiển đã thành tù nhân dưới thềm, Hoàn Huyền lại tổ chức lùng bắt thân tướng tâm phúc của Tư Mã Đạo Tử, khiến cho nhân tâm của thế tộc hẻm Ô Y hoang mang lo sợ, chẳng biết đại họa lâm thân khi nào."
Đồ Phụng Tam nói: "Vấn đề là do chúng ta đã đánh giá thấp Ma môn, trải qua sự bố trí trường kì, bọn chúng đã có kế hoạch hoàn chỉnh công hãm Kiến Khang. Chỉ nhìn Vương Du của Thạch Đầu thành đột nhiên đầu hàng Hoàn Huyền, cũng có thể biết Vương Du người này rất có vấn đề, nếu không phải bản thân là người của Ma môn, thì cũng là bị Ma môn mua chuộc. Cho nên khi lâm trận trở giáo, làm quân đội của Tư Mã Nguyên Hiển lập tức tan vỡ, nếu không Hoàn Huyền há có thể dễ dàng giành được Kiến Khang như thế sao."
Lại nói: "Còn Ô Y hào môn khẳng định là bất tất phải kinh sợ. Dưới sự phụ trợ của Ma môn, Hoàn Huyền sẽ thi hành chính sách an ủi vỗ về, để lung lạc nhân tâm. Ta vừa rồi tại bến tàu bắt gặp một số lượng lớn thuyền lương liên miên bất tuyệt đến từ thượng du, theo ta đoán Hoàn Huyền sẽ mở kho cứu dân, sau khi ổn định nhân tâm, mới hướng về Bắc phủ binh mà khai đao."
Tống Bi Phong nhíu mày nói: "Nếu Hoàn Huyền có thể làm trên dưới quy thuận, với sức đơn độc của chúng ta, thật không đủ để lay động Hoàn Huyền được."
Đồ Phụng Tam cười lạnh nói: "Giả thiết Hoàn Huyền chỉ là con rối của Ma môn, giống tên hoàng đế ngu ngốc kia, ta dám khẳng định chúng ta sẽ không có cơ hội. May mắn là Hoàn Huyền tuyệt không phải nguyện ý làm người cho người ta bày bố. Đó gọi là cùng hoạn nạn thì dễ, cùng phú quí thì khó, giữa Hoàn Huyền và Ma môn khẳng định sẽ xuất hiện vấn đề. Ví như chúng ta tìm cách để Hoàn Huyền hiểu được bọn Tiều Túng, Tiều Phụng Tiên và Lý Thục Trang đều là người của Ma môn, ta không tin với sự đa nghi của Hoàn Huyền mà không dè chừng? Tin ta đi, Hoàn Huyền sẽ rất mau lộ ra chân diện mục hung ác của hắn. Với tính cách của hắn, sẽ nhịn không được vài ngày, đặc biết dưới tình huống mà không ai có thể khống chế được hắn."
Tống Bi Phong nghe vậy tâm tình có chút thoải mái hơn.
Đồ Phụng Tam hỏi: "Đã gặp đại tiểu thư chưa?"
Tống Bi Phong nói: "Người và tôn tiểu thư đã trên đường trở lại Kiến Khang, cho nên ta phải lưu lại vài ngày."
Đồ Phụng Tam biến sắc thốt lên: "Không ổn rồi !"
Tống Bi Phong hoảng sợ hỏi: "Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"
Đồ Phụng Tam nói: "Hoàn Huyền đối với Tạ Chung Tú vẫn có lòng lang sói, thèm muốn sắc đẹp của nàng, lại có thể trả thù được Tạ Huyền, nếu như nàng trở lại Kiến Khang, không ai có thể bảo vệ được nàng ta."
Tống Bi Phong lập tức rối loạn, thắc mắc: "Hoàn Huyền sao dám có gan lớn làm bậy như vậy chứ?"
Đồ Phụng Tam nói: "Rất khó nói. Hoàn Huyền nếu muốn người nào đó, thì sẽ không từ thủ đoạn nào, nếu ta là lão ca, thì sẽ nghĩ cách ngăn cản bọn nàng ta, bất luận thế nào cũng không được để bọn họ trở về Kiến Khang."
Tống Bi Phong nóng như lửa nói: "Ta lập tức đi ngay."
Đồ Phụng Tam ngăn y lại, nói: "Ta sẽ ở Kiến Khang đợi hơn mười ngày, thừa dịp này điều tra địch tình, lão ca trở về thì hãy liên lạc với ta. "
Tống Bi Phong gật đầu đáp ứng, rời đi ngay.
Đồ Phụng Tam thở dài một hơi, lòng như sóng cồn, khó có thể yên được.
Gã hiểu rõ Hoàn Huyền nhất, thời gian qua tự thị gia thế, trong mắt không người, ngày trước có thể xương vương xưng bá ở Lị Châu, đều vì Hoàn thị tại Kinh Châu căn nguyên thâm hậu, vì thế không có ai dám cùng hắn tranh phong.
Loại tính cách từ nhỏ tới lớn chỉ biết lo cho bản thân, không để ý tới cảm nhận của người khác này, không thể nào thay đổi được. Khi không có lực lượng gì ước thúc được hắn, thì sẽ ngày càng tệ hại hơn. Cao môn Kiến Khang rất nhanh sẽ biết rõ hắn là kẻ đáng sợ và đáng hận đến thế nào. Sau khi ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, hắn sẽ là một bạo quân không ai không hận.
Nếu không có người khiêu chiến, chính sách bạo ngược của hắn có thể duy trì dựa vào vũ lực cường đại.
Bất quá hắn lại có một kẻ khiêu chiến cực kì mạnh mẽ, người đó là Lưu Dụ.
Lưu Dụ và Hoàn Huyền là hai người hoàn toàn bất đồng, khác biệt một trời một vực.
Xuất thân áo vải của Lưu Dụ, vốn là chướng ngại cực lớn trong sự tranh giành quyền lực của gã, làm cao môn Kiến Khang khó có thể tin tưởng gã.
Nhưng khi Hoàn Huyền xuất thân từ thế gia nổi tiếng, mấy đời hiển quí làm mọi người thất vọng, Lưu Dụ ngược lại làm người ta hiểu được gã có thể vì Kiến Khang mang đến một tình cảnh mới mẻ.
Đối với quần chúng mà nói, cho dù không có chuyện 'Nhất tiễn trầm Ẩn Long' gì, thân phận áo vải của Lưu Dụ, đối với bọn họ đã có sức hấp dẫn hết sức to lớn rồi.
Đồ Phụng Tam có mười phần tin tưởng Lưu Dụ có thể từ trên tay Lưu Lao Chi cướp lấy binh quyền, khi Lưu Dụ toàn diện phản kích Hoàn Huyền, Hoàn Huyền sẽ nếm thử được quả đắng của việc dễ dàng đạt được thắng lợi cho tới hôm nay.
Nguyên nhân chính là được quá dễ dàng, với tính tình của Hoàn Huyền, chẳng những sẽ không biết quý trọng, mà còn tự cho rằng trên đời không ai bằng, những người khác đều không đáng để ý đến.
Ân oán giữa gã và Hoàn Huyền, cũng sẽ nhanh tới lúc được giải quyết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tại thời khắc này, Đồ Phụng Tam biết rõ việc chọn lựa Lưu Dụ là không được phép chùn bước, là một bước đi nguy hiểm nhất nhưng lại chính xác nhất của cả đời gã.
Vào lúc này, tiếng tay áo xé gió vang lên từ phía sau gã.