Đông môn đại nhai là nơi tập trung các cửa hiệu của người Hán, chiều dài chừng nửa dặm, bắt đầu từ cổng thành, kết thúc ở Dạ Oa Tử.
Đệ Nhất Lâu trước đây vốn dĩ ở kề Đông môn, chỉ cách vài trăm bước, trong những ngày xưa huy hoàng, trong khi những tòa nhà còn lại đều một tầng, chỉ có nó là tòa lầu hai tầng duy nhất vươn mình như hạc giữa đàn gà, kết cấu kiến trúc đặc sắc toàn bằng gỗ, trở thành biểu tượng của Đông môn đại nhai.
Đồ Phụng Tam cùng hơn chục thủ hạ ngang nhiên tiến vào cửa đông, bước chân vào Biên Hoang Tập, có Liên hoàn phủ Bác Kinh Lôi và Ác hồ Âm Kỳ ở hai bên tả hữu, Đồ Phụng Tam cũng bất giác sinh ra cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên y bước chân tới Biên Hoang Tập, thành trấn truyền kỳ của vùng Biên Hoang. Y muốn thiết lập một trật tự mới cho mảnh đất này, đã chuẩn bị cho chuyến đi này, không ai có thể ngăn cản được y, bất kỳ thế lực nào phản đối đều sẽ bị đập tan tành. Những người còn sống sót buộc phải tiếp thu trật tự mới, mỗi trò diễn ở Biên Hoang Tập, đều phải do y làm đạo diễn.
Đông môn đại nhai giống như lời đồn thổi, hưng vượng đến mức khó tin, tựa như phượng hoàng sau khi tắm trong ngọn lửa, từ đống tro tàn sống lại, tiếp tục sự phong quang trước kia, nỗi hận duy nhất là không nhìn thấy Đệ Nhất Lâu trên Đông môn đại nhai.
Bác Kinh Lôi tán thưởng: "Thật là khó tin, đặc biệt là sau hơn mười ngày trên lưng ngựa chỉ thấy rặt làng mạc bỏ hoang, ngàn dặm không bóng khói, ngươi sẽ không tin ở giữa mảnh đất hoang vu ấy lại có một thắng cảnh nhân gian như vầy".
Âm Kỳ ở bên cạnh cười: "Nếu người nào không biết Bác lão ca, sẽ cho rằng Biên Hoang Tập lại có thêm một vị cao môn danh sĩ ưu phong hoa tuyết nguyệt".
Một người khách qua đường nhìn bọn chúng trân trân.
Đồ Phụng Tam ngước đôi mắt hiếu kỳ chăm chăm nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh, lập tưc khiến người khách qua đường này sợ hãi quay nhìn chỗ khác, rảo bước bỏ đi.
Sự thực khi bọn chúng hiện thân ở Đông môn đã có nhiều người để ý nhìn, tại Biên Hoang Tập người người đều là lão giang hồ, người nào có chút nhãn lực đều hiểu bọn chúng không phải là nhân vật tầm thường.
Đồ Phụng Tam quay sang nhìn đại nhai trước mặt, một đoàn xe nhẹ hơn ba mươi chiếc đang ào ào chạy qua, thùng xe trống rỗng, không phải vừa chuyển hàng xuống mà là chạy đi nhận hàng.
Âm Kỳ ghé vào tai Đồ Phụng Tam nói: "Là người của Hán bang, trên vạt áo đều có thêu tiêu chí".
Không ít bang đồ Hán bang vừa ngồi xe qua tiến lại phía bọn họ, hiển nhiên đã sinh lòng cảnh giác với sự xuất hiện bất thường của bọn chúng, lại càng cổ quái là trong đám người cùng đi với Đồ Phụng Tam, có hai người khiêng một vật dài hơn trường, cao không quá ba thước được quấn chặt bằng lụa trắng, càng khiến bọn chúng tăng thêm vẻ thần bí.
Đồ Phụng Tam thờ ơ nhìn đám xe la, khẽ cười: "Đệ Nhất Lâu bắt đầu trùng kiến rồi! Hóa ra lại thu hút nhiều người đến coi nhiệt náo như vậy, thật không ngờ!".
Bác Kinh Lôi hân hoan: "Khi chúng ta ngồi trên tầng lầu Đệ Nhất Lâu uống rượu, Biên Hoang Tập tất đã phải thần phục dưới gót chân Đồ gia người, hoàn thành bước thứ nhất trong công cuộc thống nhất thiên hạ của Nam Quận công".
Đằng sau mấy đống gỗ ẩn hiển những mái lều, chứa đầy phong vị hoang dã, ngược hẳn cảnh ngựa xe tấp nập trên Đông môn đại nhai.
Âm Kỳ nói: "Luận thực lực Biên Hoang Tập hiện nay Hán bang đứng đầu, chúng ta hãy dùng bọn chúng để khai đao, làm đảo lộn âm mưu hoàn hảo của Giang Hải Lưu".
Đồ Phụng Tam lắc đầu: "Có thế lực nhất ở Biên Hoang Tập tuyệt không phải là Hán bang, mà là một lực lượng tưởng như rời rạc quang Dạ Oa Tử, có đến ba ngàn người, là do gã cuồng trầm mê thần thoại về Biên Hoang Tập lập thành, do Biên Hoang danh sỹ Trác Cuồng Sinh làm lãnh tụ tinh thần, chúng ta không thể coi thường ảnh hưởng của chúng. Sự thực, y mới chính là vua xứ này, ở Biên Hoang Tập những kẻ dù tự cho là xuất sắc nhất cũng không dám đắc tội với y".
Bác Kinh Lôi và Âm Kỳ đang nghiêng ngó hai bên tả hữu các thứ hàng quán hai bên đường phố, đối với các công trình kiến trúc hết sức chú ý, ngược lại lại không hề quan tâm đến những cửa hàng bày bán tạp hóa hay vật liệu.
Âm Kỳ nói: "Chúng ta đã từng điều tra kỹ càng con người này, nhưng cũng không biết ý tới Biên Hoang Tập bằng đường nào, người này chắc chắn không đơn giản, bằng lực lượng bản thân làm thay đổi cả Biên Hoang Tập".
Đồ Phụng Tam chợt dừng lại trước một cửa hiệu bán vải có quy mô hoành tránh hơn hẳn những hàng khác, ngẩng đầu đọc: "Hàng vải Hưng Thái Long! Hãy chọn cửa hàng này".
Hai tay bắt chéo trước ngực, rảo bước tiến vào cửa hàng, Bác Kinh Lôi và Âm Kỳ theo sau, những người còn lại lưu bên ngoài, phong tỏa cửa ra vào, chi cho người ra, không để người vào.
Một trung niên nhân ra đón, thấy tình hình như vậy, nhíu mày hỏi: "Khách quan muốn mua vải ư?".
Đồ Phụng Tam lạnh lung: "Mua cửa hàng chứ không mua vải, ai là lão bản ở đây?". Truyện được copy tại
Hán tử trung niên biến sắc, trước hết đưa tay ngăn một đám hơn chục gia nhân chạy tới chi viện, ngang nhiên nói: "Bổn nhận Nhậm Minh Bang, Chúc lão đại gặp ta cũng phải khách khí chào hỏi, xin ran gay cho, bao nhiêu tiền cũng không bán".
Âm Kỳ lướt đến chiếc bàn quầy bên cạnh cửa, móc từ trong bọc ra một bao đồ, đổ hết lên bàn, thì ra đều là kim nguyên bửu vàng chéo.
Đồ Phụng Tam vẫn bình tĩnh, thung dung tự tại lẩm bẩm: "Trăm lượng hoàng kim thì thế nào? Đủ để ngươi tiêu phí cả năm, việc gì phải khổ khổ sở sở bán vải ở dây?".
Nhậm Minh Bang nhìn đống vàng như tòa núi nhỏ, ánh chiếu lấp lánh trong đáy mắt, kiên quyết lắc đầu nói: "Bao nhiêu tiền cũng không bán!".
Bác Kinh Lôi lôi ra một bao vàng khác đổ lên trên tòa tiểu kim sơn, khiến cho tòa tiểu kim sơn này khí thế và dụ lực tăng lên gấp bội, cười gằn: "Thêm trăm lượng nữa, lại cho thêm ba chữ Đồ Phụng Tam, Nhậm lão bản ngươi sống thêm mười năm chắc chắn cũng không kiếm được ngần ấy kim tử và vinh hạnh đâu".
Thân hình gày gò của Nhậm Minh Bang run bần bật, ánh mắt sợ hãi nhìn Đồ Phụng Tam, đôi môi run rẩy không nói thành lời.
Đồ Phụng Tam giống như vừa làm xong một chuyện vặt vãnh, quay ra phân phó thủ hạ đứng ngoài cửa: "Thành Giao, các ngươi hạ biển xuống, thay biển của chúng ta vào, rồi chuẩn bị điển lễ khai trương, trọng yếu nhất là pháo, không được cẩu thả".
Chúc lão đại giận dữ tiến vào khách sảnh của Hán bang tổng đàn, Giang Văn Thanh đang cùng "Đồng Nhân" Trực Phá Thiên ăn sáng, lặng lẽ nghiên cứu tình thế Biên Hoang Tập.
Chúc lão đại ngồi xuống đối diện hai người, đem tình hình nói ra một hơi, gượng cười nói: "Ta không phải là không muốn nhẫn nhịn một thời gian, nhưng mà Yến Phi khinh người thái quá, nếu ta khuât phục, uy tín của Chúc Thiên Vân ta còn gì nữa chứ?".
Giang Văn Thanh vẫn mặc nam trang, trông giống như một công tử đẹp trai, gật đầu nói: "Chúc thúc thúc xử lý rất tốt, không phải ngay lập tức trở mặt với Yến Phi, để chúng ta trước chính Ngọ vẫn có thể động cân não tìm biện pháp".
Trực Phá Thiên cười nói: "Đến lúc đó để ta dò căn cơ hắn, nếu hắn không phải khó đối phó như tưởng tượng sẽ tiễn hắn về Tây Thiên luôn, làm một cú dứt điểm".
Giang Văn Thanh điềm đạm nói: "Giải quyết xong Yến Phi thì còn Lưu Dụ, Tạ Huyền đối với Đại Giang bang ta đã hết sức bất mãn, ở Phương Nam y là người duy nhất không sợ Nam Quận công. Nếu y cắt đứt sinh ý của chúng ta, Nam Quận công cũng phải tụ thủ bàng quang, cha tuyệt không muốn tình huống này xuất hiện".
Chúc lão đại than thở: "Nhưng Yến Phi thân đứng ra bao chuyện nạp địa tô, khác nào công nhiên đối địch với Hán bang ta, không giết hắn thì làm sao lập uy được?".
Ánh mắt Giang Văn Thanh trở nên lạnh lẽo, lắc đầu: "Chúc thúc thúc nghĩ vậy không phải không đúng, nhưng về thời gian thì chưa thích hợp, sẽ để cho Yến Phi tranh thủ mua chuộc nhân tâm".
Nàng ta tuy uyển chuyển thuyết phục nhưng thực ra là trách Chúc lão đại bất trí, đồng thời cũng dìm đi lý do duy nhất khiến Chúc lão đại tỏ ra quyết liệt. Đã là sai lầm, đương nhiên chỉ còn cách thiết pháp sửa chữa, mà không thể để sai lầm nối tiếp sai lầm.
Chúc lão đại nét mặt không vui, nhưng không nói gì.
Giang Văn Thanh nâng chén trà hớp một ngụm, từ từ nói: "Nghe nói Hác Trường Hanh sớm nay có mặt ở đó, Chúc thúc thúc không gặp hắn sao?".
Chúc lão đại ngạc nhiên, không nghĩ tin tức của nàng ta linh thông như vậy, y cũng không có ý che giấu, chỉ là muốn sau khi thương lương thỏa đáng làm sao ứng phó với Yến Phi mới đem chuyện này ra nói.
Chúc lão đại gật đầu: "Hắn được Hồng Tử Xuân đưa đến, đối với ta còn tương đối khách khí, biểu thị chỉ định tới Biên Hoang Tập tính chuyện làm ăn".
Trực Phá Thiên cười lạnh: "Những người tin vào hắn xưa này đều có kết quả không tốt. Hác Trường Hanh là loại người như thế nào, bọn ta biết rất rõ".
Chúc lão đại giận dữ nói: "Ta thực không rõ, hiện thời ở Biên Hoang Tập thực lực chúng ta là mạnh nhất, một tên Yến Phi cỏn con cho dù ba đầu sáu tay, chỉ cần chúng ta dốc toàn lực, lại có các vị trợ giúp một bên, hắn làm sao qua nổi bàn tay ta. Tuy nói Tạ Huyền nắm giữ binh quyền, nhưng y với Tư Mã Đạo Tử thế như thủy hỏa, há chẳng cố kỵ sao? Nếu chúng ta cứ co đầu rụt cổ thì bao nhiêu thành quả khó nhọc ở Biên Hoang Tập đem đổ xuống sông xuống bể hết".
Giang Văn Thanh mỉm cười đặt chung trà xuống, nói: "Chúc thúc thúc chớ nổi nóng, nếu không Hác Trường Hanh chính đang mong như vậy đấy. Chúng ta hiện giờ như cây cao gặp gió cả, cho nên mới trở thành đích nhắm cho mọi mũi tên. Hác Trường Hanh rất giỏi dùng thủ đoạn ly gián lôi kéo người này người nọ, Chúc thúc thúc có chắc đồng thời ứng phó được với minh thương, ám tiễn của tất cả các bang hội thế lực ở đây không?".
Chúc lão đại hơi ngạc nhiên, lộ thần sắc trầm tư.
Trực Phá Thiên thành khẩn nói: "Luận trí kế võ công, đại tiểu thư đều thuộc loại miễn bàn rồi, người trong cuộc có lúc không bằng người ngoài. Lần này trước khi bọn ta tới đây, bang chủ từng chỉ thị, nhất thiết phải thay đổi tác phong làm việc, nếu không chúng ta sẽ trở thành vật hy sinh, bị loại khỏi cuộc chơi đầu tiên đấy".
Giang Văn Thanh lập tức đứng dậy, đến bên ghế Chúc lão đại ngồi xuống, lôi tay áo y êm ái nói: "Chúc thúc thúc a! Chúng ta bằng tình thế cả thiên hạ mà suy xét, hiện tại Đại Giang bang và Hán bang vinh nhục cùng chịu, chẳng phải không nghĩ cho Chúc thúc thúc. Chúc thúc thúc có biết đã có người dùng thủ pháp của Hoa Yêu gian sát con gái Yết bang lão đại chưa?".
Chúc lão đại bị nàng ta giống như con gái nhỏ của mình kéo áo nũng nịu, gợi lão nhớ lại tuổi thơ của nàng, oán khí trong lòng lập tức không cánh mà bay, nghe đến câu cuối cùng, thất thanh nói: "Cái gì?".
Giang Văn Thanh nói: "Sau khi Chúc thúc thúc rời khỏi chỗ đó, Trường Cáp Lực Hành mới đến báo tin hãi hùng, chuyện này phát sinh đêm hôm qua, khi đó con gái ông ta qua đêm trên thuyền, bao nhiêu hảo thủ Yết bang cùng thuyền đều không thoát khỏi cái chết. Mộ Dung Chiến, Hồng Tử Xuân, Phí Chánh Xương, Hạ Hầu Đình và Hồ Lôi Phương vì chuyện này còn lưu lại doanh trướng mật đàm với Yến Phi".
Sắc mặt Chúc lão đại biến đổi còn chưa kịp hồi phục, kinh hãi nói: "Hoa Yêu lại lợi hại thế sao?".
Giang Văn Thanh nói: "Nếu y không lợi hại như thế, đã không thể hoành hành bạo ngược nhiều năm mà vẫn không ai làm gì được".
Chúc lão đại trầm ngâm nói: "Hay là có người mượn thủ pháp của Hoa Yêu hành sự, sự thực có mục đích khác?".
Trực Phá Thiên than: "Thủ đoạn khủng bố đáng sợ như Hoa Yêu, không phải ai cũng bắt chước nổi. Hắn còn hung tàn hơn cầm thú, nhân tính không còn. Bọn ta vừa rồi chính là đang thảo luận về chuyện này, xem ra Hoa Yêu đích xác đã tiềm nhập Biên Hoang Tập".
Chúc lão đại có cảm giác không rét mà run, đại bộ phận nữ quyến của bang chúng Hán bang đều lưu lại phương Nam, nhưng cũng có nữ quyến sống ở Biên Hoang Tập, đặc biệt là những chức sắc trong bang, bản thân y cũng có hai vị tỳ thiếp ở tại đây.
Chuyện đó đã phát sinh đối với nữ nhi của người đứng đầu bang hội, biểu thị Hoa Yêu không sợ bất kỳ ai ở Biên Hoang Tập, mà mỗi nữ tử ở Biên Hoang Tập đều có khả năng trở thành mục tiêu của hắn.
Giang Văn Thanh phân tích: "Hoa Yêu đồng thời mang đến cả nguy hiểm lẫn cơ hội, chúng ta phải thể hiện tư thế bang hội lãnh đạo, tranh thủ thu phục nhân tâm đã mất".
Chúc lão đại phấn khới tinh thần, đồng thời cúng sinh lòng bội phục Giang Văn Thanh.
Giang Văn Thanh tiếp tục nói: "Hoa Yêu một đêm đã trở thành công địch của Biên Hoang Tập, chúng ta có thể dùng trọng kim treo thưởng ở Chung Lâu nghị hội, ai khám phá được thân phận Hoa Yêu, được thưởng trăm lượng hoàng kim, bắt giết thành công Hoa Yêu thì được ngàn lượng. Đồng thời cũng tuyên bố vĩnh viễn bỏ địa tô để hiện thị ý chỉ chúng ta đồng cam cộng khổ với người của Biên Hoang Tập".
Chúc lão đại gật đầu: "Biện pháp này rất tốt, ngoại địch đương ở trước mắt, ta tạm thời bỏ qua tranh chấp với Yến Phi, người khác chỉ có thể nói Chúc Thiên Vân ta hiểu đại thể mà sẽ không dám cười chê ta sợ Yến Phi".
Trực Phá Thiên đang định nói, Hồ Bái thần sắc nghiêm trọng bước vào báo: "Nhậm Minh Bang ở cửa hiệu Hưng Thái Long cầu kiến bang chủ".
Chúc lão đại sốt ruột nói: "Bảo gã hôm nay ta không rỗi".
Hán bang quân sư Hồ Bái trầm giọng nói: "Bang chủ không nên từ chối gã, gã nói cửa hiệu của gã đã bị Đồ Phụng Tam dùng hai trăm lượng hoàng kim ép mua mất rồi".
Giang Văn Thanh, Trực Phá Thiên và Chúc lão đại nghe vậy, bàng hoàng nhìn nhau.
Lưu Dụ ra khỏi trướng đầu tiên, khác với trước đây y phục hoa lệ, lần này Nhậm Thanh Thị tram gỗ quần vải, càng thêm vẻ thanh lệ thoát tục, nhìn kiểu gì cũng không ra một yêu nữ gian xảo độc ác.
Nhậm Thanh Thị yểu điệu đứng cách khách trướng chừng ba trượng, cặp mắt to long lanh sâu thẳm nhìn gã, thấy gã hiện thân lập tưc khuôn mặt rạng rỡ ngọt ngào, tràn đầy ngây thơ thuần khiết, Lưu Dụ trông thấy lập tức ruột gan như lửa đốt, oán cũ thù mới đồng thời bốc lên đùng đùng.
Bốn chiến sĩ Bắc Kỵ Liên giữ hai bên, đằng sau còn bảy tám võ sĩ, ai nấy đều như lâm đại địch.
Người có tên, cây có bóng. Chỉ cần bốn chữ "Tiêu Dao đế hậu" đã đủ khiến người người đề cao cảnh giác, mỗi bước thận trọng.
Lưu Dụ trực giác thấy rằng Nhậm Thanh Thị đang quan sát xem gã có phải bị Tiêu hàn khí của Nhậm Dao đả thương mà hậu quả chưa dứt hay không, cười ha hả, cất bước tiến về phía ả, quát lớn: "Mọi người mau lui!".
Đám Bắc Kỵ Liên võ sĩ đều là hạng quen chinh chiến, thấy vậy đều biết Lưu Dụ muốn xuất đao, mau lẹ tản khai bốn phía.
Nhậm Thanh Thị lập tức nhăn tít cặp lông mày, "ai da" một tiếng nói: "Lưu gia định phá hủy quy củ Biên Hoang Tập sao? Hai nước đánh nhau, không chém sứ giả mà!".
Lúc này Yến Phi, Mộ Dung Chiến, Hồng Tử Xuân mấy người đều đã theo Lưu Dụ xuất trướng, trông thấy Lưu Dụ tay đặt lên chuôi đao, sải bước tới Nhậm Thanh Thị, đều cảm thấy lạ, không nghĩ một người luôn lạnh lung cơ trí như Lưu Dụ, hốt nhiên biến thành hung hãn bức người như thế.
Choang!
Hậu bối đao rời khỏi vỏ, Lưu Dụ nhanh như chớp sấn tới, nhằm thẳng Nhậm Thanh Thị vạch tới.
Nhậm Thanh Thị quát lên một tiếng thanh thoát, hai tay áo xanh biếc tung bay, hóa thành ngàn vạn tụ ảnh, xoay mình một vòng, nhanh chóng chặn đứng thế đao của Lưu Dụ.
Đao phong kình khí rít lên ầm ấm, đôi tay áo của Nhậm Thanh Thị trong chớp mắt đã tiếp đón tám đao nhanh như điện chớp của Lưu Dụ, ai nấy đều hoa hết cả mắt, đã kinh hãi vì đao pháp cuồng mãnh của Lưu Dụ, lại càng ngạc nhiên về tụ pháp tinh vi của Nhậm Thanh Thị.
Lưu Dụ rốt cục cũng được lãnh giáo công phu chân thực Tiêu Dao đế hậu, gã toàn là bằng cảm giác của đôi tay biến hóa tùy cường công mãnh đả, vẫn bị ả phong tỏa hết, giống như gặp tường đồng vách sắt, không một kẽ hở, cũng không thể bức ả thoái lui nửa bước. Đáng hận nhất là ả vẫn còn chưa lượng xuất binh khí, chỉ từ điểm này là biết tổi thiểu mình còn kém ả nửa bậc.
Tuy nhiên Nhậm Thanh Thị cũng lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ đao pháp của Lưu Dụ tinh tiến nhanh đến thế, hoàn toàn ngoài ý liệu.
Lưu Dụ tới đó là dừng, gã là người thực tế, không muốn phí sức vô ích, liền thu đao lùi lại rất mau, đến bên Yến Phi, cười lón: "Nhậm hậu phải chăng muốn tới báo với bọn ta Nhậm giáo chủ muốn làm loài rùa đen rụt cổ chú?".
Yến Phi thầm kêu tuyệt, chàng đã thấy rõ Lưu Dụ không công phá được tụ trận của yêu nữ, nhưng Lưu Dụ tiến thoái hợp lý, khiến người ngoài thấy quyền chủ động vẫn nằm trong tay gã, chỉ vì đối phương là đại biểu của Nhậm Dao, vì vậy mới tạm bỏ qua cho ả.
Nhậm Thanh Thị lộ vẻ không vui, nhưng lại chứa đầy ý vị mê hoặc, ánh mắt dừng lại ở thân hình kiều diễm của Kỷ Thiên Thiên đứng bên Yến Phi, nụ cười ngọt ngào như mật: "Thì ra Yến gia của ta có niềm vui mới, lại còn là thủ tịch mỹ nữ Tần Hoài hà, chẳng trách sai khiến Lưu gia đến hành hung giết người diệt khẩu".
Yến Phi ngầm hận, yêu nữ chung quy vẫn là yêu nữ, vừa mới mở miệng đã chơi trò ly gián, đã khiến người khác đố kỵ với chàng, lại còn nói bản thân có quan hệ ám muội, một viên đã mấy con chim, dụng tâm bất lương.
Quả nhiên đám Mộ Dung Chiến mấy người thần sắc chợt mất tự nhiên, ngược lại Kỷ Thiên Thiên vẫn cười cười ngắm nghía Nhậm Thanh Thị, không hề để ý đến lời ả.
Lưu Dụ phát giác Hác Trường Hanh vẫn còn lưu lại trong trướng, trong lòng liền có tính toán, bật cười nói: "Quỷ mị yêu nghiệt, người người đều có quyền tru diệt, có lời gì mau nói ra, bọn ta không rảnh nghe ngươi nói nhăng nói cuội".
Nhậm Thanh Thị lườm gã, tiếp đó quét mắt một cái, lập tức khiến những người mới biết ả cảm thấy mê man, thần hồn điên đảo. Sau đó mới nhìn chằm chằm vào Yến Phi, nói: "Yến gia minh giám, tệ giáo chủ vì việc gấp phải quay về Kiến Khang, đêm qua tới tìm người, gặp lúc Yến gia ra ngoài chưa về, đành hoãn trận quyết chiến một tháng, đến lúc đó sẽ y hẹn thỉnh giáo. Lời nhàm chán người ta muốn nói chỉ có vậy thôi, thỉnh Yến gia khá bảo trọng thân thể. Tái kiến!".
Nói xong liền quay người bỏ đi.