Lần đầu tiên được đặt một chữ Hoàn ;A;
:cảm động:
—
Thượng
Kết thúc trận đấu giao hữu, Touhou theo kế hoạch đến khu tắm nước nóng mà Seirin đang ở. Aomine nhìn thấy Kagami cõng Kuroko đi ra, chợt nghĩ đến Kuroko thể chất yếu như vậy có lẽ không quen với nhiệt độ ở ôn tuyền lắm.
Kagami hỏi Kuroko muốn uống gì, cậu theo phản xạ trả lời, “Nước tăng lực.”
Máy bán tự động không còn nước tăng lực nữa, Kagami liền chạy ra ngoài để mua về.
Aomine lúc trước rời đội chạy đến cửa hàng tiện lợi nhỏ mua một lon nước tăng lực, lúc này lại tìm được Kuroko một mình nằm trên hành lang nhà trọ.
Có lẽ là định mệnh.
Aomine muốn cùng Kuroko nói cái gì đó, nhưng nó lại không biết nói gì. Đến tận khi Kagami khoác vai nó kéo ra, cùng với Kuroko đứng trước mặt mà khẳng định nhất định sẽ đánh thắng nó, Aomine vẫn cảm thấy mọi thứ như nghẹn lại ở lồng ngực.
A, chẳng lẽ lại muốn nó ôm đùi khóc rống lên, nhạt nhòa nước mắt kể ra nó có bao nhiêu hối hận, cốt để cậu ấy trở về thôi sao.
Kì thật, có lẽ mình cũng không đáng giá đến vậy. Aomine cười tự giễu.
Cho nên khi gặp lại Kuroko trên sân đấu, nó đã đem mọi đắn đo cũng suy nghĩ cuối cùng chặt đứt, loại bỏ đi tất cả.
Đã quá lâu rồi nó không có hưng phấn và hứng thú muốn phát huy toàn bộ thực lực để chiến đấu với đối phương, cảm giác như chính mình đem từng lớp vỏ của mình bóc ra, xa lạ mà quen thuộc. Cho nên khi một giây cuối cùng kết thúc, Aomine lại cảm thấy nó thua cuộc, hết thảy cũng đều là định mệnh.
Thực ra, kể từ khi bắt đầu cũng đã mơ hồ có ý nghĩ, “Nên đến lúc để thua rồi.”
Này có lẽ là kết cục tốt nhất.
Thua cứ việc thua, ngược lại nó lại cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Aomine nhìn Kagami dìu Kuroko đến trước mặt mình, tay cậu ấy nắm thành quyền giơ lên phía trước. Vì thể lực cạn kiệt mà tay có phần hơi run rẩy, nhưng Kuroko vẻ mặt vẫn rất kiên trì, Aomine do dự, cuối cùng vẫn đưa tay lên chạm nhẹ vào tay cậu.
“Đây là lần cuối cùng.”
Cũng không phải vì thua mà tự ái nói. Chỉ là Aomine cảm thấy, tớ cứu cậu một lần, cậu cứu tớ một lần. Xa lạ cũng tốt, mà ràng buộc cũng tốt, mọi thứ rốt cuộc đã có thể buông xuống rồi.
Trung
Buổi tối một ngày sau đó, Aomine vốn định theo hẹn mà cùng Momoi đi mua sắm, bỗng dưng lại nhận được tin nhắn của Kuroko, nội dung ngắn gọn là sẽ chờ nó ở sân bóng rổ bên ngoài. Đóng lại điện thoại, Aomine không nhịn được lầm bầm, “Trước sau đều tùy hứng như vậy, khẳng định luôn là tớ sẽ đi sao…”
Rốt cuộc là vẫn để Momoi leo cây mà theo dọc đường đi đến sân bóng rổ Kuroko muốn hẹn gặp.
“Dạy tớ ném rổ đi.”
Mặt Aomine đần thối mất một giây, nhưng sau đó cũng nhanh chóng hiểu rõ. Seirin đã dùng hết mọi chiến thuật của mình trong trận với Touhou hôm qua, nếu không có chiêu thức mới thì sắp tới sẽ rất khó ứng phó các đội bóng khác.
Mà từ từ đã, cậu rốt cuộc có hiểu vị trí của hai chúng ta bây giờ không hả, vì cái gì mà tớ lại phải đi bồi dưỡng một ‘tai họa ngầm’ cho đối thủ chứ.
Aomine nhịn không được thở dài. Người này hẳn là biết rõ nó không thể cự tuyệt yêu cầu của cậu ấy đi.
Sau khi chỉ dẫn xong Aomine ngồi một bên lẳng lặng nhìn Kuroko luyện tập, chợt nhìn thấy động tác của Kuroko hơi có vấn đề. Sân tập yên tĩnh chỉ có tiếng bóng chạm vào vành rổ, Aomine nhìn chằm chằm Kuroko, thân thể nhỏ gầy như vậy kì thực lại luôn phát ra một loại năng lực kinh người.
“Tetsu, tớ đi mua đồ uống đây.”
“Aomine-kun tớ muốn uống vanilla milkshake.”
“Đại thiếu gia à tớ biết đi nơi nào mua vanilla milkshake cho cậu đây…”
Aomine ngồi một lúc đã thấy Kuroko đầu đầy mồ hôi, nói một tiếng liền đứng dậy đến cửa hàng tiện lợi mua hai lon nước tăng lực. Lúc trở về cần sân bóng đột nhiên cảm thấy kì quái, không còn nghe thấy phía trước có tiếng bóng nữa, Aomine lo lắng chạy nhanh lại, ngoài ý muốn nhìn thấy Kuroko nằm trên đất. Hoảng sợ chạy nhanh qua mới phát hiện Kuroko vì mệt quá mà ngủ mất.
Aomine vươn tay đẩy đẩy.
“Tetsu, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy, nếu mệt thì về nhà thôi.”
Kuroko khẽ động một cái rồi lại nằm im như tượng, Aomine đoán cái kia chắc là ý cự tuyệt đi.
“Không muốn về thì cũng đứng lên đi đã, cẩn thận bị cảm.”
Aomine nâng người trên mặt đất ngồi dậy, Kuroko còn ngái ngủ nhìn Aomine tựa hồ có chút không rõ, đưa tay nhu nhu mắt, không chút suy nghĩ liền thốt lên.
“ Aho-Ao.”
“Hả? Cậu nói linh tinh cái gì vậy?”
Theo quán tính lay động của Aomine, Kuroko nhẹ nhàng trượt xuống nằm gọn vào trong lòng nó. Một tay Kuroko khoác qua eo Aomine, một tay đặt trước ngực cọ cọ tìm vị trí thoải mái.
“Aomine-kun mà tớ thích đã trở lại rồi.”
Kuroko than thở một tiếng, thoáng chốc nặng nề trầm ngủ.
Aomine cúi đầu nhìn Kuroko trong lòng mình, ngẩn người vài giây rồi sau đó đem Kuroko ủng kín vào áo khoác, ghé cằm gác lên hõm vai cậu.
“Thật xin lỗi! Tớ đã trở về!”
Hạ
Sau trận đấu của Touhou và Seirin, các thành viên năm 3 của Touhou cũng đã đến lúc rời khỏi đội. Kết thúc của sự việc này hay cũng chính là khởi đầu cho sự việc khác, thế nên toàn thể Touhou cũng không vì thua cuộc mà suy sụp tinh thần, ngược lại lại càng có động lực tập luyện hơn.
Tan học, Sakurai đang thu thập sách vở chuẩn bị đến sân bóng thì đột nhiên cảm thấy ánh sáng trên đầu bị che khuất, theo bản năng ngẩng đầu lên bất ngờ lại thấy Aomine vắt túi sau vai, đều đều nói, “Ryou, chúng ta đi thôi!”
“Ờm… Xin lỗi? Nhưng đi đâu cơ?” Trong đầu không ngừng nhớ lại trước kia mình có hứa làm gì cùng Aomine không.
“Đương nhiên là đi tập rồi, cậu không đi sao?”
“Hả? Đương… đương nhiên là có đi rồi, đợi một chút tớ xong ngay đây!”
Sakurai vội vàng thu dọn cùng Aomine rời đi. Aomine mà lại chủ động đi tập, Imayoshi senpai mà nhìn thấy đảm bảo sẽ đem mắt kính đập nát.
“Này, Ryou?”
“Hả… Chuyện gì?”
“Có vui không? Hiện tại chơi ở Touhou ấy…”
“A? Đương nhiên vui vẻ a!!!”
“Vì cái gì, chúng ta rõ ràng đã thua.”
“Bởi vì đều có mọi người ở đây nha, mọi người đều lợi hại như vậy, hơn nữa chúng ta còn có cậu, lần sau nhất định chúng ta sẽ thắng.”
Aomine dừng lại, Sakurai sợ mình lại nói gì sai lo lắng muốn giải thích, chỉ thấy một bên miệng Aomine cong lên cười nhẹ.
“Được, lần sau chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Cậu có đồng đội để tin tưởng, tớ cũng có đồng đội mình tin tưởng.
Aomine lấy điện thoải ra gửi đi một tin nhắn.
Người nhận: Tetsu
Nội dung: Nếu cậu thắng tớ sẽ mời cậu uống trà sữa, nếu thua cậu phải mời tớ đó nha
Chưa đầy một phút di động đã reo vang.
Người gửi: Tetsu
Nội dung: Aho-Ao
Aomine nở nụ cười cất điện thoại, thúc giục Sakurai chạy tới sân bóng rổ.
Tớ không phải ánh sáng của cậu, cậu cũng không phải cái bóng của tớ.
Bất quá, như vậy là tốt rồi.
Chúng ta hết thảy đều trở về điểm xuất phát, để rồi cùng nhau, bắt đầu lại một lần nữa.
End./
2:08PM 131206
:cảm động:
—
Thượng
Kết thúc trận đấu giao hữu, Touhou theo kế hoạch đến khu tắm nước nóng mà Seirin đang ở. Aomine nhìn thấy Kagami cõng Kuroko đi ra, chợt nghĩ đến Kuroko thể chất yếu như vậy có lẽ không quen với nhiệt độ ở ôn tuyền lắm.
Kagami hỏi Kuroko muốn uống gì, cậu theo phản xạ trả lời, “Nước tăng lực.”
Máy bán tự động không còn nước tăng lực nữa, Kagami liền chạy ra ngoài để mua về.
Aomine lúc trước rời đội chạy đến cửa hàng tiện lợi nhỏ mua một lon nước tăng lực, lúc này lại tìm được Kuroko một mình nằm trên hành lang nhà trọ.
Có lẽ là định mệnh.
Aomine muốn cùng Kuroko nói cái gì đó, nhưng nó lại không biết nói gì. Đến tận khi Kagami khoác vai nó kéo ra, cùng với Kuroko đứng trước mặt mà khẳng định nhất định sẽ đánh thắng nó, Aomine vẫn cảm thấy mọi thứ như nghẹn lại ở lồng ngực.
A, chẳng lẽ lại muốn nó ôm đùi khóc rống lên, nhạt nhòa nước mắt kể ra nó có bao nhiêu hối hận, cốt để cậu ấy trở về thôi sao.
Kì thật, có lẽ mình cũng không đáng giá đến vậy. Aomine cười tự giễu.
Cho nên khi gặp lại Kuroko trên sân đấu, nó đã đem mọi đắn đo cũng suy nghĩ cuối cùng chặt đứt, loại bỏ đi tất cả.
Đã quá lâu rồi nó không có hưng phấn và hứng thú muốn phát huy toàn bộ thực lực để chiến đấu với đối phương, cảm giác như chính mình đem từng lớp vỏ của mình bóc ra, xa lạ mà quen thuộc. Cho nên khi một giây cuối cùng kết thúc, Aomine lại cảm thấy nó thua cuộc, hết thảy cũng đều là định mệnh.
Thực ra, kể từ khi bắt đầu cũng đã mơ hồ có ý nghĩ, “Nên đến lúc để thua rồi.”
Này có lẽ là kết cục tốt nhất.
Thua cứ việc thua, ngược lại nó lại cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Aomine nhìn Kagami dìu Kuroko đến trước mặt mình, tay cậu ấy nắm thành quyền giơ lên phía trước. Vì thể lực cạn kiệt mà tay có phần hơi run rẩy, nhưng Kuroko vẻ mặt vẫn rất kiên trì, Aomine do dự, cuối cùng vẫn đưa tay lên chạm nhẹ vào tay cậu.
“Đây là lần cuối cùng.”
Cũng không phải vì thua mà tự ái nói. Chỉ là Aomine cảm thấy, tớ cứu cậu một lần, cậu cứu tớ một lần. Xa lạ cũng tốt, mà ràng buộc cũng tốt, mọi thứ rốt cuộc đã có thể buông xuống rồi.
Trung
Buổi tối một ngày sau đó, Aomine vốn định theo hẹn mà cùng Momoi đi mua sắm, bỗng dưng lại nhận được tin nhắn của Kuroko, nội dung ngắn gọn là sẽ chờ nó ở sân bóng rổ bên ngoài. Đóng lại điện thoại, Aomine không nhịn được lầm bầm, “Trước sau đều tùy hứng như vậy, khẳng định luôn là tớ sẽ đi sao…”
Rốt cuộc là vẫn để Momoi leo cây mà theo dọc đường đi đến sân bóng rổ Kuroko muốn hẹn gặp.
“Dạy tớ ném rổ đi.”
Mặt Aomine đần thối mất một giây, nhưng sau đó cũng nhanh chóng hiểu rõ. Seirin đã dùng hết mọi chiến thuật của mình trong trận với Touhou hôm qua, nếu không có chiêu thức mới thì sắp tới sẽ rất khó ứng phó các đội bóng khác.
Mà từ từ đã, cậu rốt cuộc có hiểu vị trí của hai chúng ta bây giờ không hả, vì cái gì mà tớ lại phải đi bồi dưỡng một ‘tai họa ngầm’ cho đối thủ chứ.
Aomine nhịn không được thở dài. Người này hẳn là biết rõ nó không thể cự tuyệt yêu cầu của cậu ấy đi.
Sau khi chỉ dẫn xong Aomine ngồi một bên lẳng lặng nhìn Kuroko luyện tập, chợt nhìn thấy động tác của Kuroko hơi có vấn đề. Sân tập yên tĩnh chỉ có tiếng bóng chạm vào vành rổ, Aomine nhìn chằm chằm Kuroko, thân thể nhỏ gầy như vậy kì thực lại luôn phát ra một loại năng lực kinh người.
“Tetsu, tớ đi mua đồ uống đây.”
“Aomine-kun tớ muốn uống vanilla milkshake.”
“Đại thiếu gia à tớ biết đi nơi nào mua vanilla milkshake cho cậu đây…”
Aomine ngồi một lúc đã thấy Kuroko đầu đầy mồ hôi, nói một tiếng liền đứng dậy đến cửa hàng tiện lợi mua hai lon nước tăng lực. Lúc trở về cần sân bóng đột nhiên cảm thấy kì quái, không còn nghe thấy phía trước có tiếng bóng nữa, Aomine lo lắng chạy nhanh lại, ngoài ý muốn nhìn thấy Kuroko nằm trên đất. Hoảng sợ chạy nhanh qua mới phát hiện Kuroko vì mệt quá mà ngủ mất.
Aomine vươn tay đẩy đẩy.
“Tetsu, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy, nếu mệt thì về nhà thôi.”
Kuroko khẽ động một cái rồi lại nằm im như tượng, Aomine đoán cái kia chắc là ý cự tuyệt đi.
“Không muốn về thì cũng đứng lên đi đã, cẩn thận bị cảm.”
Aomine nâng người trên mặt đất ngồi dậy, Kuroko còn ngái ngủ nhìn Aomine tựa hồ có chút không rõ, đưa tay nhu nhu mắt, không chút suy nghĩ liền thốt lên.
“ Aho-Ao.”
“Hả? Cậu nói linh tinh cái gì vậy?”
Theo quán tính lay động của Aomine, Kuroko nhẹ nhàng trượt xuống nằm gọn vào trong lòng nó. Một tay Kuroko khoác qua eo Aomine, một tay đặt trước ngực cọ cọ tìm vị trí thoải mái.
“Aomine-kun mà tớ thích đã trở lại rồi.”
Kuroko than thở một tiếng, thoáng chốc nặng nề trầm ngủ.
Aomine cúi đầu nhìn Kuroko trong lòng mình, ngẩn người vài giây rồi sau đó đem Kuroko ủng kín vào áo khoác, ghé cằm gác lên hõm vai cậu.
“Thật xin lỗi! Tớ đã trở về!”
Hạ
Sau trận đấu của Touhou và Seirin, các thành viên năm 3 của Touhou cũng đã đến lúc rời khỏi đội. Kết thúc của sự việc này hay cũng chính là khởi đầu cho sự việc khác, thế nên toàn thể Touhou cũng không vì thua cuộc mà suy sụp tinh thần, ngược lại lại càng có động lực tập luyện hơn.
Tan học, Sakurai đang thu thập sách vở chuẩn bị đến sân bóng thì đột nhiên cảm thấy ánh sáng trên đầu bị che khuất, theo bản năng ngẩng đầu lên bất ngờ lại thấy Aomine vắt túi sau vai, đều đều nói, “Ryou, chúng ta đi thôi!”
“Ờm… Xin lỗi? Nhưng đi đâu cơ?” Trong đầu không ngừng nhớ lại trước kia mình có hứa làm gì cùng Aomine không.
“Đương nhiên là đi tập rồi, cậu không đi sao?”
“Hả? Đương… đương nhiên là có đi rồi, đợi một chút tớ xong ngay đây!”
Sakurai vội vàng thu dọn cùng Aomine rời đi. Aomine mà lại chủ động đi tập, Imayoshi senpai mà nhìn thấy đảm bảo sẽ đem mắt kính đập nát.
“Này, Ryou?”
“Hả… Chuyện gì?”
“Có vui không? Hiện tại chơi ở Touhou ấy…”
“A? Đương nhiên vui vẻ a!!!”
“Vì cái gì, chúng ta rõ ràng đã thua.”
“Bởi vì đều có mọi người ở đây nha, mọi người đều lợi hại như vậy, hơn nữa chúng ta còn có cậu, lần sau nhất định chúng ta sẽ thắng.”
Aomine dừng lại, Sakurai sợ mình lại nói gì sai lo lắng muốn giải thích, chỉ thấy một bên miệng Aomine cong lên cười nhẹ.
“Được, lần sau chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Cậu có đồng đội để tin tưởng, tớ cũng có đồng đội mình tin tưởng.
Aomine lấy điện thoải ra gửi đi một tin nhắn.
Người nhận: Tetsu
Nội dung: Nếu cậu thắng tớ sẽ mời cậu uống trà sữa, nếu thua cậu phải mời tớ đó nha
Chưa đầy một phút di động đã reo vang.
Người gửi: Tetsu
Nội dung: Aho-Ao
Aomine nở nụ cười cất điện thoại, thúc giục Sakurai chạy tới sân bóng rổ.
Tớ không phải ánh sáng của cậu, cậu cũng không phải cái bóng của tớ.
Bất quá, như vậy là tốt rồi.
Chúng ta hết thảy đều trở về điểm xuất phát, để rồi cùng nhau, bắt đầu lại một lần nữa.
End./
2:08PM 131206