“Xin lỗi, cho hỏi Kuroko Tetsuya có ở đây không?”
Sau khi kết thúc ngày thi cuối cùng, Kise đến lớp học của Kuroko gọi hỏi một nữ sinh trong lớp đó.
“Ai cơ? A a a a???!!! Là Kise-san!! Kise-san đang nói chuyện với mình trời ơi cậu ấy đang nói chuyện với mình!” Người bị gọi lại vừa nhìn thấy khuôn mặt Kise đã hét ầm lên đầy phấn khích.
Kise có chút xấu hổ nhấc khóe miệng, tay phải đang giơ lên buông cũng không được đành phải vẫy vẫy tiếp, “Tớ muốn tìm Kuroko Tetsuya, không biết cậu ấy có ở trong lớp không?”
Ánh mắt nữ sinh kia như muốn đục thêm vài lỗ nữa trên mặt Kise rồi mới chậm chạp phản ứng lại, “A, Kuroko Tetsuya sao? Đợi tớ tìm một chút, chuyện của Kise-san cũng là chuyện của tớ nha!” Sau đó liền chạy vào cửa lớp học tìm, “Kuroko-san hôm nay cũng đi học sao? Kuroko Tetsuya?”
Nữ sinh có chút thất vọng xoay người định nói, “Xin lỗi Kise-san, hình như Kuroko-san không…”
“Kise-kun tìm tớ có việc sao?” Kuroko thình lình xuất hiện sau lưng nữ sinh.
Tiếng hét chói tai một lần nữa lại vang lên, “A!!!! Kuroko-san cậu ở đây từ bao giờ?”
Kise gãi đầu, hướng nữ sinh cười rộ lên xin lỗi, “Thật ngại quá, dù sao cũng cảm ơn cậu.” Đoạn hất đầu ra ngoài, “Kurokocchi nói chuyện cùng tớ một chút được không?”
Kuroko đi theo Kise đến sân tập thể dục, kì thi vừa kết thúc nên sân trường không có nhiều học sinh qua lại. Từng tán lá cây xào xạc, tóc mái hai người bị gió thổi trở nên lộn xộn.
Kise đưa lưng về phía Kuroko, tựa như muốn nói rất nhiều nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Kuroko yên lặng đi phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng trước, “Kise-kun, cậu tìm tớ có việc gì?” Kise lúc này mới nhớ tới có người đang đi cùng mình, quay đầu lại, gãi gãi tóc cười trừ, “A, cái này…”
“Mới mấy ngày không gặp Kise-kun thế nào lại không giống Kise-kun trước đây.”
Mấy ngày? Nói ra nhẹ bẫng như vậy thực khiến con người ta sinh khí. Không phải là đã mấy tháng rồi sao, Kise có chút bất lực thở dài trong lòng.
“Kise-kun, tớ cũng không phải con gái, cậu muốn gì cứ nói đi.” Kise nhìn thật sâu vào đôi mắt Kuroko, cảm thấy thất bại toàn phần. Thật là cái gì cũng không thể lừa gạt cậu ấy. Đúng vậy, Kuroko cũng không phải con gái, tâm tư cũng không tinh tế để tự hiểu được, mình cứ ở đây lúng ta lúng túng làm quái gì.
“Kurokocchi đã quyết định chọn trường rồi sao?”
Kuroko dường như đã đoán được Kise muốn hỏi gì, chỉ bình tĩnh gật đầu đơn giản nói, “Đã quyết định rồi, là trường Seirin.”
“Cái gì? Trường Seirin?” Kise giật mình nhắc lại, trong đầu không ngừng tìm lại thông tin về ngôi trường này. Hình như là một trường cao đẳng mới thành lập không lâu lắm, trong làng bóng rổ vẫn còn vô danh, dù không biết nhiều lắm nhưng một trường mới như vậy đội bóng rổ sao có thể có thực lực tốt được.
“Vì sao không chọn một trường có đội bóng rổ tốt một chút? Như vậy còn có thể phát triển tài năng chứ.” Tuy rằng có cùng ước mơ với Kuroko nhưng từ trước đến nay Kise chưa từng bao giờ hiểu được cậu nghĩ gì, cả lần này cũng vậy. Một thần đồng, một trong sáu đế vương của “Thế hệ kì tích” lại cứ thể để tài năng bị mai một ở một nơi không có tiếng tăm gì sao.
“Kurokocchi, hay là cùng tớ…”
“Kise-kun,” Kuroko chặn lời, “Bóng rổ đối với tớ và với mọi người rất khác nhau.” Bởi Kise cao hơn nên Kuroko phải ngước đầu lên nhìn, ánh mắt tràn ngập quyết tâm không thể thay đổi, “Vậy nên, cậu không cần phải khuyên tớ nữa.”
“….” Kise nhất thời nghẹn lời, sau đó là bất đắc dĩ cười ra tiếng, bàn tay nâng lên xoa đầu thân hình bé nhỏ trước mắt, “Nếu Kurokocchi đã quyết định như vậy, tớ sẽ không có ý kiến gì hết.”
“Cảm ơn Kise-kun.”
Kise tiện tay vỗ vỗ vào gáy Kuroko, không nhìn đến ánh mắt bất mãn của cậu, cười cười nói, “Có gì phải cảm ơn chứ, chúng ta là thân nhau nhất đấy Kurokocchi!”
“Thật như thế à?” Kuroko không nhanh không chậm hỏi lại.
“Huhuhu Kurokocchi nói thế thật thương tâm nha~”
“Nếu không còn chuyện khác thì tớ đi về đây.”
Kise thu lại biểu tình trêu chọc, nghiêm túc nhìn sắc trời, hai tay tùy tiện nhét trong túi quần, “Haizz, tớ còn tưởng được nói chuyện lâu hơn một lúc, Kurokocchi về trước đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ngày khác gặp lại, Kise-kun.”
Kuroko nói xong liền xoay người ly khai. Kise ở đằng sau đem tầm mắt tập trung toàn bộ vào thân ảnh mờ ảo đó. Không thể nháy mắt, không thể nháy mắt, chỉ cần một cái chớp mắt thôi có lẽ sẽ không được nhìn thấy người đó nữa. Kise thì thầm với chính mình, hình như đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu được nhìn thấy bóng lưng của người đó, ngay cả vệt nắng đổ dài trên mặt đất cũng không thực như vậy.
Ánh sáng càng mạnh thì cái bóng mới càng đậm.
Đến cuối cùng, mình cũng không thể trở thành ánh sáng của cậu ấy.
Nhưng chính là… ít nhất cũng để tớ nói hết rồi cự tuyệt cũng không muộn mà… phải không?
Sau khi kết thúc ngày thi cuối cùng, Kise đến lớp học của Kuroko gọi hỏi một nữ sinh trong lớp đó.
“Ai cơ? A a a a???!!! Là Kise-san!! Kise-san đang nói chuyện với mình trời ơi cậu ấy đang nói chuyện với mình!” Người bị gọi lại vừa nhìn thấy khuôn mặt Kise đã hét ầm lên đầy phấn khích.
Kise có chút xấu hổ nhấc khóe miệng, tay phải đang giơ lên buông cũng không được đành phải vẫy vẫy tiếp, “Tớ muốn tìm Kuroko Tetsuya, không biết cậu ấy có ở trong lớp không?”
Ánh mắt nữ sinh kia như muốn đục thêm vài lỗ nữa trên mặt Kise rồi mới chậm chạp phản ứng lại, “A, Kuroko Tetsuya sao? Đợi tớ tìm một chút, chuyện của Kise-san cũng là chuyện của tớ nha!” Sau đó liền chạy vào cửa lớp học tìm, “Kuroko-san hôm nay cũng đi học sao? Kuroko Tetsuya?”
Nữ sinh có chút thất vọng xoay người định nói, “Xin lỗi Kise-san, hình như Kuroko-san không…”
“Kise-kun tìm tớ có việc sao?” Kuroko thình lình xuất hiện sau lưng nữ sinh.
Tiếng hét chói tai một lần nữa lại vang lên, “A!!!! Kuroko-san cậu ở đây từ bao giờ?”
Kise gãi đầu, hướng nữ sinh cười rộ lên xin lỗi, “Thật ngại quá, dù sao cũng cảm ơn cậu.” Đoạn hất đầu ra ngoài, “Kurokocchi nói chuyện cùng tớ một chút được không?”
Kuroko đi theo Kise đến sân tập thể dục, kì thi vừa kết thúc nên sân trường không có nhiều học sinh qua lại. Từng tán lá cây xào xạc, tóc mái hai người bị gió thổi trở nên lộn xộn.
Kise đưa lưng về phía Kuroko, tựa như muốn nói rất nhiều nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Kuroko yên lặng đi phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng trước, “Kise-kun, cậu tìm tớ có việc gì?” Kise lúc này mới nhớ tới có người đang đi cùng mình, quay đầu lại, gãi gãi tóc cười trừ, “A, cái này…”
“Mới mấy ngày không gặp Kise-kun thế nào lại không giống Kise-kun trước đây.”
Mấy ngày? Nói ra nhẹ bẫng như vậy thực khiến con người ta sinh khí. Không phải là đã mấy tháng rồi sao, Kise có chút bất lực thở dài trong lòng.
“Kise-kun, tớ cũng không phải con gái, cậu muốn gì cứ nói đi.” Kise nhìn thật sâu vào đôi mắt Kuroko, cảm thấy thất bại toàn phần. Thật là cái gì cũng không thể lừa gạt cậu ấy. Đúng vậy, Kuroko cũng không phải con gái, tâm tư cũng không tinh tế để tự hiểu được, mình cứ ở đây lúng ta lúng túng làm quái gì.
“Kurokocchi đã quyết định chọn trường rồi sao?”
Kuroko dường như đã đoán được Kise muốn hỏi gì, chỉ bình tĩnh gật đầu đơn giản nói, “Đã quyết định rồi, là trường Seirin.”
“Cái gì? Trường Seirin?” Kise giật mình nhắc lại, trong đầu không ngừng tìm lại thông tin về ngôi trường này. Hình như là một trường cao đẳng mới thành lập không lâu lắm, trong làng bóng rổ vẫn còn vô danh, dù không biết nhiều lắm nhưng một trường mới như vậy đội bóng rổ sao có thể có thực lực tốt được.
“Vì sao không chọn một trường có đội bóng rổ tốt một chút? Như vậy còn có thể phát triển tài năng chứ.” Tuy rằng có cùng ước mơ với Kuroko nhưng từ trước đến nay Kise chưa từng bao giờ hiểu được cậu nghĩ gì, cả lần này cũng vậy. Một thần đồng, một trong sáu đế vương của “Thế hệ kì tích” lại cứ thể để tài năng bị mai một ở một nơi không có tiếng tăm gì sao.
“Kurokocchi, hay là cùng tớ…”
“Kise-kun,” Kuroko chặn lời, “Bóng rổ đối với tớ và với mọi người rất khác nhau.” Bởi Kise cao hơn nên Kuroko phải ngước đầu lên nhìn, ánh mắt tràn ngập quyết tâm không thể thay đổi, “Vậy nên, cậu không cần phải khuyên tớ nữa.”
“….” Kise nhất thời nghẹn lời, sau đó là bất đắc dĩ cười ra tiếng, bàn tay nâng lên xoa đầu thân hình bé nhỏ trước mắt, “Nếu Kurokocchi đã quyết định như vậy, tớ sẽ không có ý kiến gì hết.”
“Cảm ơn Kise-kun.”
Kise tiện tay vỗ vỗ vào gáy Kuroko, không nhìn đến ánh mắt bất mãn của cậu, cười cười nói, “Có gì phải cảm ơn chứ, chúng ta là thân nhau nhất đấy Kurokocchi!”
“Thật như thế à?” Kuroko không nhanh không chậm hỏi lại.
“Huhuhu Kurokocchi nói thế thật thương tâm nha~”
“Nếu không còn chuyện khác thì tớ đi về đây.”
Kise thu lại biểu tình trêu chọc, nghiêm túc nhìn sắc trời, hai tay tùy tiện nhét trong túi quần, “Haizz, tớ còn tưởng được nói chuyện lâu hơn một lúc, Kurokocchi về trước đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ngày khác gặp lại, Kise-kun.”
Kuroko nói xong liền xoay người ly khai. Kise ở đằng sau đem tầm mắt tập trung toàn bộ vào thân ảnh mờ ảo đó. Không thể nháy mắt, không thể nháy mắt, chỉ cần một cái chớp mắt thôi có lẽ sẽ không được nhìn thấy người đó nữa. Kise thì thầm với chính mình, hình như đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu được nhìn thấy bóng lưng của người đó, ngay cả vệt nắng đổ dài trên mặt đất cũng không thực như vậy.
Ánh sáng càng mạnh thì cái bóng mới càng đậm.
Đến cuối cùng, mình cũng không thể trở thành ánh sáng của cậu ấy.
Nhưng chính là… ít nhất cũng để tớ nói hết rồi cự tuyệt cũng không muộn mà… phải không?