“Trung học Teiko, Aomine Daiki.”
Ngôi trường mà Aomine đã chọn là học viện Touhou, một nơi vẫn còn ít người biết tới. Ngày đầu tiên tham gia đội bóng rổ, nó đã gây ra chấn động không nhỏ. Sau khi báo cáo ngắn gọn tên tuổi và trường trung học, Aomine bình tĩnh đứng đó nhận những ánh mắt soi mói và bình luận của mọi người.
“Là Thế hệ kì tích sao…”
“Có phải là Aomine Daiki, người mạnh nhất trong năm người bọn họ…”
“Đúng vậy, xem ra năm nay trường mình thật sự may mắn rồi…”
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây.” Chờ cho mọi người ‘xem khỉ’ chán chê Aomine mới nhàn nhạt nói, ngữ khí như muốn đổ dầu vào lửa.
“Cái gì? Kiểu hạch sách ở đâu ra vậy?”
“Ngày đầu tiên đã muốn bỏ tập, thật sự là không coi ai ra gì?”
“Một thằng nhóc năm nhất không biết điều!”
Aomine bắt đầu lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, đứng lên hô lớn, “Bàn tán đã đủ chưa? Nếu không phục thì đến kiểm tra luôn xem tôi có cần luyện mấy bài tập vớ vẩn này không là được!”
Tuy rằng đội bóng Touhou biết Aomine cực kì giỏi, nhưng một thằng nhóc lỗ mãng như vậy cũng không thể chịu thua được. Vì thế ngay ngày đầu tiên tất cả đã cùng đấu 1v1, kết quả đương nhiên không ai có thể đánh bại được Aomine Daiki. Cái danh của Thế hệ kì tích cũng không phải chỉ treo lên để đó.
“A!” Các thành viên khác tức giận ném bóng rổ xuống đất, “Tùy cậu muốn làm gì thì làm.”
Tựa hồ tất cả đều như dự đoán, Aomine cầm một quả bóng lên xoay bằng ngón trỏ, “Quả nhiên vẫn giống như vậy, thật nhàm chán!” Lúc này phía sau chợt xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp cầm lấy tay Aomine đang xoay bóng, không kiêng nể gì mà giáng mạnh vào gáy người trước mặt.
“Aomine! Vừa mới gặp nhau cậu đã làm gì rồi! Phải hòa đồng cùng với mọi người chứ!” Aomine ôm gáy quay đầu gào lên, “Momoi cậu bớt phiền dùm đi! Cậu là mẹ tớ sao?” Momoi thở dài một tiếng, “Tớ không muốn làm mẹ cậu khóc đâu.” Đoạn không thèm để tâm đến ánh mắt đầy oán khí của Aomine mà đi đến trước đội bóng Touhou, cười rộ lên cúi chào, “Thật thất lễ quá, xin chào mọi người, tớ là quản lí mới của đội bóng, Momoi Satsuki, mong sau này mọi người chỉ bảo.”
Touhou thấy mỹ nữ quản lí cũng hòa hoãn hơn nhiều, tuy đều không ưa tính cách của Aomine nhưng không biết làm thế nào đối phó được. Nghĩ ngợi một lúc, trước sự ngạo mạn của thằng nhóc này đành mắt nhắm mắt mở mà cho quavậy. Những tân binh khác nghe ra hiệu bắt đầu trở về tập bóng. Mà với mấy kiểu luyện tập tầm thường như vậy, Aomine tự cho phép mình ra về.
Trên đường về nhà, Momoi lại bắt đầu bài ca léo nhéo không ngừng về bài kiểm tra ngày hôm nay của họ. Aomine nhìn tiểu nha đầu đi bên cạnh mình bày ra vẻ quan tâm “Nếu để ngươi đi một mình thì không biết còn gây sự gì nữa” đúng là dễ khiến người khác tức giận. Hơn nữa hình như tuổi càng lớn lại càng thích cằn nhằn.
“Này, Aomine.” Momoi cắn que kem ngồi trên bậc thang đung đưa chân. “Cậu nói xem Tetsu đến trường mới liệu còn chơi bóng rổ nữa không?” Dường như kể từ khi Kuroko rời khỏi đội bóng, đây là lần đầu tiên Momoi nhắc đến cái tên này trước mặt Aomine.
“Ai biết.” Aomine biểu tình thờ ơ, cầm lấy chai nước tu một ngụm. Đối với hành động này của Aomine, thanh mai trúc mã như Momoi đương nhiên sao không hiểu. Mỗi khi muốn che dấu điều gì cậu ấy đều có những hành động tương tự như vậy để phân tán chú ý của mọi người. Cậu tưởng là có thể sao?
Momoi chống cằm, lại bắt đầu lầm bầm, “Tetsu nhất định sẽ tiếp tục chơi bóng, cậu ấy thích bóng rổ như vậy, không chừng sau này còn có thể trở thành đối thủ nha.”
“Hừ…” Lại là ngữ khí khinh thường, “Vậy thì liên quan gì, trở thành đối thủ thì sao nào, có thể đánh bại tớ chỉ có mình tớ mà thôi. Đến lúc đó tớ sẽ khiến cậu ta hối hận vì quyết định ngu xuẩn đó.” Momoi nhìn Aomine nghiến răng ngoan độc nói, không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
Đồ ngốc Aomine, cậu đúng là không biết gì hết!
Ngôi trường mà Aomine đã chọn là học viện Touhou, một nơi vẫn còn ít người biết tới. Ngày đầu tiên tham gia đội bóng rổ, nó đã gây ra chấn động không nhỏ. Sau khi báo cáo ngắn gọn tên tuổi và trường trung học, Aomine bình tĩnh đứng đó nhận những ánh mắt soi mói và bình luận của mọi người.
“Là Thế hệ kì tích sao…”
“Có phải là Aomine Daiki, người mạnh nhất trong năm người bọn họ…”
“Đúng vậy, xem ra năm nay trường mình thật sự may mắn rồi…”
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây.” Chờ cho mọi người ‘xem khỉ’ chán chê Aomine mới nhàn nhạt nói, ngữ khí như muốn đổ dầu vào lửa.
“Cái gì? Kiểu hạch sách ở đâu ra vậy?”
“Ngày đầu tiên đã muốn bỏ tập, thật sự là không coi ai ra gì?”
“Một thằng nhóc năm nhất không biết điều!”
Aomine bắt đầu lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, đứng lên hô lớn, “Bàn tán đã đủ chưa? Nếu không phục thì đến kiểm tra luôn xem tôi có cần luyện mấy bài tập vớ vẩn này không là được!”
Tuy rằng đội bóng Touhou biết Aomine cực kì giỏi, nhưng một thằng nhóc lỗ mãng như vậy cũng không thể chịu thua được. Vì thế ngay ngày đầu tiên tất cả đã cùng đấu 1v1, kết quả đương nhiên không ai có thể đánh bại được Aomine Daiki. Cái danh của Thế hệ kì tích cũng không phải chỉ treo lên để đó.
“A!” Các thành viên khác tức giận ném bóng rổ xuống đất, “Tùy cậu muốn làm gì thì làm.”
Tựa hồ tất cả đều như dự đoán, Aomine cầm một quả bóng lên xoay bằng ngón trỏ, “Quả nhiên vẫn giống như vậy, thật nhàm chán!” Lúc này phía sau chợt xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp cầm lấy tay Aomine đang xoay bóng, không kiêng nể gì mà giáng mạnh vào gáy người trước mặt.
“Aomine! Vừa mới gặp nhau cậu đã làm gì rồi! Phải hòa đồng cùng với mọi người chứ!” Aomine ôm gáy quay đầu gào lên, “Momoi cậu bớt phiền dùm đi! Cậu là mẹ tớ sao?” Momoi thở dài một tiếng, “Tớ không muốn làm mẹ cậu khóc đâu.” Đoạn không thèm để tâm đến ánh mắt đầy oán khí của Aomine mà đi đến trước đội bóng Touhou, cười rộ lên cúi chào, “Thật thất lễ quá, xin chào mọi người, tớ là quản lí mới của đội bóng, Momoi Satsuki, mong sau này mọi người chỉ bảo.”
Touhou thấy mỹ nữ quản lí cũng hòa hoãn hơn nhiều, tuy đều không ưa tính cách của Aomine nhưng không biết làm thế nào đối phó được. Nghĩ ngợi một lúc, trước sự ngạo mạn của thằng nhóc này đành mắt nhắm mắt mở mà cho quavậy. Những tân binh khác nghe ra hiệu bắt đầu trở về tập bóng. Mà với mấy kiểu luyện tập tầm thường như vậy, Aomine tự cho phép mình ra về.
Trên đường về nhà, Momoi lại bắt đầu bài ca léo nhéo không ngừng về bài kiểm tra ngày hôm nay của họ. Aomine nhìn tiểu nha đầu đi bên cạnh mình bày ra vẻ quan tâm “Nếu để ngươi đi một mình thì không biết còn gây sự gì nữa” đúng là dễ khiến người khác tức giận. Hơn nữa hình như tuổi càng lớn lại càng thích cằn nhằn.
“Này, Aomine.” Momoi cắn que kem ngồi trên bậc thang đung đưa chân. “Cậu nói xem Tetsu đến trường mới liệu còn chơi bóng rổ nữa không?” Dường như kể từ khi Kuroko rời khỏi đội bóng, đây là lần đầu tiên Momoi nhắc đến cái tên này trước mặt Aomine.
“Ai biết.” Aomine biểu tình thờ ơ, cầm lấy chai nước tu một ngụm. Đối với hành động này của Aomine, thanh mai trúc mã như Momoi đương nhiên sao không hiểu. Mỗi khi muốn che dấu điều gì cậu ấy đều có những hành động tương tự như vậy để phân tán chú ý của mọi người. Cậu tưởng là có thể sao?
Momoi chống cằm, lại bắt đầu lầm bầm, “Tetsu nhất định sẽ tiếp tục chơi bóng, cậu ấy thích bóng rổ như vậy, không chừng sau này còn có thể trở thành đối thủ nha.”
“Hừ…” Lại là ngữ khí khinh thường, “Vậy thì liên quan gì, trở thành đối thủ thì sao nào, có thể đánh bại tớ chỉ có mình tớ mà thôi. Đến lúc đó tớ sẽ khiến cậu ta hối hận vì quyết định ngu xuẩn đó.” Momoi nhìn Aomine nghiến răng ngoan độc nói, không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
Đồ ngốc Aomine, cậu đúng là không biết gì hết!