Trận chung kết cuối cùng, tranh một tấm vé vào Winter Cup của Trung học Seirin và Học viện Touhou chỉ còn nửa giờ nữa sẽ bắt đầu.
Aomine nằm trên sân thượng, một tay gối đầu, tay kia che mắt từ từ nhắm lại. Lúc này ánh nắng mặt trời còn chưa quá gay gắt, nhẹ nhàng tỏa ra dương quang nhàn nhạt, chiếu rọi đến từng ngóc ngách. Tinh thần khoan khoái khiến chính nó cũng có chút giật mình.
Chỉ cần ấm áp hơn thì hẳn sẽ rất thích hợp để ngủ, nhưng Aomine giờ khắc này ngược lại lại cực kì tỉnh táo. Đầu óc nó tất thảy đều trống rỗng, không có Touhou, không có Seirin, cũng chẳng hề có trận đấu cùng Tetsu sắp tới. Hoặc cũng có thể nói là, chính nó lựa chọn không nghĩ đến nữa.
Cứ như vậy, cho đến khi di động trong túi vang lên.
Nhất định lại là Momoi phiền toái! Aomine thời điểm nhấc điện thoại nhìn lướt qua đồng hồ, hiện giờ cũng không còn kịp. Lười biếng ngáp một cái, nói, “Hiệp sau tớ sẽ đến, hai mươi phút cũng không quá khó khăn đi, nói với những người khác cứ chơi như bình thường.” Sau đó ngắt điện thoại.
Cũng không phải là khinh địch, cũng không phải muốn ra vẻ gì đó. Chỉ là, người đã vẫn luôn ở phía sau, người mình từng coi như tri kỉ giờ lại đứng ở trước mặt mình, cùng với người khác muốn hợp sức đánh bại. Mặc kệ Aomine bên ngoài có tỏ vẻ bất cần như thế nào, nhưng bên trong nó sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đứng dậy phủi bụi đất trên người, Aomine nheo mắt nhìn về phía chân trời. Nơi này khác với tầng thượng ở Teiko, cảnh sắc không thu được hết vào tầm mắt, không còn được nhìn thấy thiên ngôn vạn ngữ nơi cuối trời. (cái này ta chém, đại loại là bầu trời không còn được đẹp, thoáng đãng và tức cảnh cho thằng bé nó si tình:v)
Khi đó mỗi lần trốn tập lên sân thượng ngủ đều sẽ bị Tetsu tìm thấy, bị cậu ấy khiển trách rồi ném qua lon nước lành lạnh, nó ngoài miệng tuy cằn nhằn nhưng kì thật đáy lòng lại âm thầm nảy sinh một thứ tình cảm kì lạ, như hạt giống được nhen nhóm trong tâm hồn.
Lúc Aomine đến đã sắp kết thúc hiệp hai, lẳng lặng ở một bên nhìn tình huống đang diễn ra trong sân bóng, Touhou tuy dẫn trước nhưng Seirin cũng đang theo sát nút. Mà dù sao thì điều này cũng không quan trọng, nhất định nó sẽ giành chiến thắng.
Kagami ngồi ở ghế dự bị, nữ huấn luyện viên đang giúp hắn băng bó lại, có lẽ chấn thương ở chân lại tái phát. Hiệp hai chỉ còn lại một phút, Aomine nhìn thấy Tetsu tựa hồ an tâm thở ra khi Kagami có thể trở vào sân, trong lòng không khỏi co rút khó chịu, bất giác liền đi tới khoác vai Kagami buông lời khiêu khích.
“Nhất định phải nhiệt tình a, ít ra cũng có thể khiến tôi chơi đùa vui vẻ một chút.”
Lại đưa mắt nhìn thấy Tetsu rõ ràng vẫn như vậy luôn đứng ở phía sau –“Tetsu sao…”
Nay đã khoác trên mình bộ đồng phục xa lạ, cùng Kagami đứng trước mặt mình, ánh mắt tràn ngập địch ý — “Tôi còn đang suy nghĩ xem cậu sẽ có dạng biểu tình gì…”
Tetsu, cậu là cái bóng của tớ, đừng đi đến nơi không có tớ ở đó, — “Hẳn là vẫn nhiệt tình như vậy đi…”
Cho nên nhất định phải thắng, người đánh bại được nó chỉ có mình nó mà thôi, cho dù nó có thua thì Tetsu cũng sẽ không trở lại, “Chờ các ngươi thắng được rồi hãy nói.”
Nếu đối với Aomine, Tetsu mặc trên người đồng phục của đối thủ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ thì đối với Kuroko, Aomine Daiki vẫn là Aomine Daiki mà cậu biết. Một chút đều không khác biệt, quen thuộc đến mức cậu thậm chí có thể đoán ra cậu ấy sẽ nói gì, sẽ có biểu tình gì, cả người toát lên vẻ cao ngạo của đế vương. Aomine khi cùng với bóng rổ vẫn luôn đáng sợ, cho dù chỉ là những lúc luyện tập. Cũng bởi vì như vậy mà chiến thắng đối với cậu ấy lại càng dễ dàng đạt được.
Cho dù Kuroko hay Kagami và cả Seirin mỗi người đều dốc toàn lực, họ vẫn không thể ngăn cản được Aomine, vẫn không thể thắng được Touhou. Seirin thua, lại còn thua rất thảm hại. Kuroko lặng người nhìn thời gian dừng lại ở 0 phút 0 giây. Đến Seirin, được mọi người tin tưởng và tín nhiệm, nhưng lại không thể giúp bọn họ giành được thắng lợi. Rời khỏi đội bóng Teiko cũng chỉ vì muốn mọi cố gắng của mình được công nhận, nhưng cuối cùng, người thua cuộc vẫn là chính mình.
Không phải mọi thứ đều không thay đổi sao? Chẳng lẽ mình đã sai thật rồi? Kuroko mù mờ, bản thân mình cũng không biết rõ.
Bắt không được, như thế nào cũng không bắt được, như thế nào cũng không thể với tới. Bóng ở trong tay Aomine càng lúc càng bị mang đi xa hơn.
Không đủ, vẫn chưa đủ. Bóng rổ cũng vậy, mà Aomine-kun cũng vậy.
Xa quá… Thật sự xa quá.
Aomine đứng cách Kuroko một đoạn đủ gần. Hồi còn ở Teiko, dù có gặp phải tình trạng khẩn cấp đến mức nào Kuroko nhiều nhất cũng chỉ khẽ nhíu mi, cậu cũng không hề bị kích động. Tuy rằng biết cậu không phải loại người lạnh nhạt, nhưng giờ phút này, Aomine lại chưa từng nhìn thấy một Kuroko như vậy. Bởi vì bị tiêu hao thể lực quá nhiều, thân thể vốn đã mệt mỏi đến cực hạn, khuôn mặt luôn mang vẻ bình tĩnh tựa hồ trong nháy mắt có thứ gì đó rạn nứt, mang theo mọi sụp đổ cùng yếu ớt tràn ra ngoài.
Tận đến khi bị đồng đội nhắc nhở đi xếp hàng cậu mới nhấc chân lướt qua.
Mà tại thời điểm đó, Aomine nghĩ có lẽ nó đã thấp giọng gọi một tiếng, Tetsu…
Mà con người bé nhỏ kia, tay trái dường như hơi co lại, muốn nâng cánh tay lên, cuối cùng cái gì cũng không có.
Lấy lí do gì mà được giữ cậu ấy lại đây, sự cảm thông của người thắng? Hay là trên danh nghĩa đồng đội cũ quan tâm an ủi?
Trở về phòng thay đồ của Touhou, vô tình nghe được một tên ngồi dự bị đang châm chọc Seirin cùng Kuroko, nó chỉ biết mình đã đấm cho thằng khốn kia một trận. Chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt dự bị mà thôi, mày có tư cách gì mà nói Tetsu như vậy.
Rõ ràng là đã chiến thắng, rõ ràng là tất cả đều vì chiến thắng, mọi thứ đều dễ dàng như trở bàn tay.
Nhưng, lần đầu tiên, Aomine cảm thấy, trận đấu này, nó thắng không hề vui vẻ.
Aomine nằm trên sân thượng, một tay gối đầu, tay kia che mắt từ từ nhắm lại. Lúc này ánh nắng mặt trời còn chưa quá gay gắt, nhẹ nhàng tỏa ra dương quang nhàn nhạt, chiếu rọi đến từng ngóc ngách. Tinh thần khoan khoái khiến chính nó cũng có chút giật mình.
Chỉ cần ấm áp hơn thì hẳn sẽ rất thích hợp để ngủ, nhưng Aomine giờ khắc này ngược lại lại cực kì tỉnh táo. Đầu óc nó tất thảy đều trống rỗng, không có Touhou, không có Seirin, cũng chẳng hề có trận đấu cùng Tetsu sắp tới. Hoặc cũng có thể nói là, chính nó lựa chọn không nghĩ đến nữa.
Cứ như vậy, cho đến khi di động trong túi vang lên.
Nhất định lại là Momoi phiền toái! Aomine thời điểm nhấc điện thoại nhìn lướt qua đồng hồ, hiện giờ cũng không còn kịp. Lười biếng ngáp một cái, nói, “Hiệp sau tớ sẽ đến, hai mươi phút cũng không quá khó khăn đi, nói với những người khác cứ chơi như bình thường.” Sau đó ngắt điện thoại.
Cũng không phải là khinh địch, cũng không phải muốn ra vẻ gì đó. Chỉ là, người đã vẫn luôn ở phía sau, người mình từng coi như tri kỉ giờ lại đứng ở trước mặt mình, cùng với người khác muốn hợp sức đánh bại. Mặc kệ Aomine bên ngoài có tỏ vẻ bất cần như thế nào, nhưng bên trong nó sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đứng dậy phủi bụi đất trên người, Aomine nheo mắt nhìn về phía chân trời. Nơi này khác với tầng thượng ở Teiko, cảnh sắc không thu được hết vào tầm mắt, không còn được nhìn thấy thiên ngôn vạn ngữ nơi cuối trời. (cái này ta chém, đại loại là bầu trời không còn được đẹp, thoáng đãng và tức cảnh cho thằng bé nó si tình:v)
Khi đó mỗi lần trốn tập lên sân thượng ngủ đều sẽ bị Tetsu tìm thấy, bị cậu ấy khiển trách rồi ném qua lon nước lành lạnh, nó ngoài miệng tuy cằn nhằn nhưng kì thật đáy lòng lại âm thầm nảy sinh một thứ tình cảm kì lạ, như hạt giống được nhen nhóm trong tâm hồn.
Lúc Aomine đến đã sắp kết thúc hiệp hai, lẳng lặng ở một bên nhìn tình huống đang diễn ra trong sân bóng, Touhou tuy dẫn trước nhưng Seirin cũng đang theo sát nút. Mà dù sao thì điều này cũng không quan trọng, nhất định nó sẽ giành chiến thắng.
Kagami ngồi ở ghế dự bị, nữ huấn luyện viên đang giúp hắn băng bó lại, có lẽ chấn thương ở chân lại tái phát. Hiệp hai chỉ còn lại một phút, Aomine nhìn thấy Tetsu tựa hồ an tâm thở ra khi Kagami có thể trở vào sân, trong lòng không khỏi co rút khó chịu, bất giác liền đi tới khoác vai Kagami buông lời khiêu khích.
“Nhất định phải nhiệt tình a, ít ra cũng có thể khiến tôi chơi đùa vui vẻ một chút.”
Lại đưa mắt nhìn thấy Tetsu rõ ràng vẫn như vậy luôn đứng ở phía sau –“Tetsu sao…”
Nay đã khoác trên mình bộ đồng phục xa lạ, cùng Kagami đứng trước mặt mình, ánh mắt tràn ngập địch ý — “Tôi còn đang suy nghĩ xem cậu sẽ có dạng biểu tình gì…”
Tetsu, cậu là cái bóng của tớ, đừng đi đến nơi không có tớ ở đó, — “Hẳn là vẫn nhiệt tình như vậy đi…”
Cho nên nhất định phải thắng, người đánh bại được nó chỉ có mình nó mà thôi, cho dù nó có thua thì Tetsu cũng sẽ không trở lại, “Chờ các ngươi thắng được rồi hãy nói.”
Nếu đối với Aomine, Tetsu mặc trên người đồng phục của đối thủ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ thì đối với Kuroko, Aomine Daiki vẫn là Aomine Daiki mà cậu biết. Một chút đều không khác biệt, quen thuộc đến mức cậu thậm chí có thể đoán ra cậu ấy sẽ nói gì, sẽ có biểu tình gì, cả người toát lên vẻ cao ngạo của đế vương. Aomine khi cùng với bóng rổ vẫn luôn đáng sợ, cho dù chỉ là những lúc luyện tập. Cũng bởi vì như vậy mà chiến thắng đối với cậu ấy lại càng dễ dàng đạt được.
Cho dù Kuroko hay Kagami và cả Seirin mỗi người đều dốc toàn lực, họ vẫn không thể ngăn cản được Aomine, vẫn không thể thắng được Touhou. Seirin thua, lại còn thua rất thảm hại. Kuroko lặng người nhìn thời gian dừng lại ở 0 phút 0 giây. Đến Seirin, được mọi người tin tưởng và tín nhiệm, nhưng lại không thể giúp bọn họ giành được thắng lợi. Rời khỏi đội bóng Teiko cũng chỉ vì muốn mọi cố gắng của mình được công nhận, nhưng cuối cùng, người thua cuộc vẫn là chính mình.
Không phải mọi thứ đều không thay đổi sao? Chẳng lẽ mình đã sai thật rồi? Kuroko mù mờ, bản thân mình cũng không biết rõ.
Bắt không được, như thế nào cũng không bắt được, như thế nào cũng không thể với tới. Bóng ở trong tay Aomine càng lúc càng bị mang đi xa hơn.
Không đủ, vẫn chưa đủ. Bóng rổ cũng vậy, mà Aomine-kun cũng vậy.
Xa quá… Thật sự xa quá.
Aomine đứng cách Kuroko một đoạn đủ gần. Hồi còn ở Teiko, dù có gặp phải tình trạng khẩn cấp đến mức nào Kuroko nhiều nhất cũng chỉ khẽ nhíu mi, cậu cũng không hề bị kích động. Tuy rằng biết cậu không phải loại người lạnh nhạt, nhưng giờ phút này, Aomine lại chưa từng nhìn thấy một Kuroko như vậy. Bởi vì bị tiêu hao thể lực quá nhiều, thân thể vốn đã mệt mỏi đến cực hạn, khuôn mặt luôn mang vẻ bình tĩnh tựa hồ trong nháy mắt có thứ gì đó rạn nứt, mang theo mọi sụp đổ cùng yếu ớt tràn ra ngoài.
Tận đến khi bị đồng đội nhắc nhở đi xếp hàng cậu mới nhấc chân lướt qua.
Mà tại thời điểm đó, Aomine nghĩ có lẽ nó đã thấp giọng gọi một tiếng, Tetsu…
Mà con người bé nhỏ kia, tay trái dường như hơi co lại, muốn nâng cánh tay lên, cuối cùng cái gì cũng không có.
Lấy lí do gì mà được giữ cậu ấy lại đây, sự cảm thông của người thắng? Hay là trên danh nghĩa đồng đội cũ quan tâm an ủi?
Trở về phòng thay đồ của Touhou, vô tình nghe được một tên ngồi dự bị đang châm chọc Seirin cùng Kuroko, nó chỉ biết mình đã đấm cho thằng khốn kia một trận. Chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt dự bị mà thôi, mày có tư cách gì mà nói Tetsu như vậy.
Rõ ràng là đã chiến thắng, rõ ràng là tất cả đều vì chiến thắng, mọi thứ đều dễ dàng như trở bàn tay.
Nhưng, lần đầu tiên, Aomine cảm thấy, trận đấu này, nó thắng không hề vui vẻ.