Aomine lao đến tủ để đồ tìm mảnh giấy của Kuroko cất trong túi áo ngực, hành động khẩn trương như nữ sinh ngây thơ khiến nó ngượng ngùng, bất quá cũng không hề dừng lại. Mảnh giấy trong túi áo theo mỗi cứ động đều nhẹ nhàng ma sát vào ngực, không đau không ngứa nhưng khiến cho người ta cảm nhận sâu sắc được sự tồn tại, cũng giống như Kuroko vậy.
Những ngày gần đây, dù là khi đi học, trốn lên tầng thượng ngủ hay đi về một mình trên con đường quen thuộc, mỗi khi đi ngang qua cửa hàng ăn nhanh từng bị Momoi và Kuroko cưỡng ép kéo đến, suy nghĩ của Aomine lại không khống chế được mà nghĩ đến cậu ấy. Nghĩ đến những ngày tháng cấp hai, cùng Kuroko chơi bóng rổ cả ngày, thoải mái không phiền muộn. Kể từ lúc lên trung học đến nay, cảm giác tựa như đã trải qua hàng thế kỉ.
Aomine vẫn luôn ghen tị với Kise, nếu nhớ Kuroko cậu ta sẽ đến tận trường gặp. Không phải Aomine chưa từng nghĩ tới việc đi gặp Kuroko, chỉ là, cậu ấy đã có ánh sáng mới, cùng đội bóng mà cậu ấy tin tưởng và tín nhiệm. Cậu ấy đã có tất cả, mà hết thảy đều không có Aomine Daiki ở trong đó. Cho nên nếu đi gặp đối phương, Aomine thật sự không biết nó sẽ phải đối mặt như thế nào.
Một ngày nọ, Imayoshi tìm được Aomine trốn tiết đang nằm trên sân thượng phơi nắng, vẻ mặt ‘kiểu gì cũng gặp ngươi ở đây’, tay quơ quơ một quyển sách gì đó.
“Nè Aomine, vừa có người cho anh quyển tạp chí mới nhất của Horikita Mai-chan…”
Không cần Imayoshi nói xong Aomine liền nhảy dựng lên, chưa kịp phản ứng đã thấy ào một cái, Horikita Mai trên tay không cánh mà bay, không khỏi cảm thán, lúc thi đấu mà cậu cũng hào hứng được như vậy thì tốt quá nha.
Bất quá là senpai thì đương nhiên ngón nghề cũng phải cao hơn một bậc.
Aomine còn chưa nhìn rõ trong tay là cái chi tứ phía đã vô thanh vô tức đen ngòm, khắp người bị quấn chặt như cái bao, giãy giụa muốn thoát ra, “Tôi cóc cần nữa, đem Horikita Mai trả lại cho anh luôn đồ bốn mắt xấu tính…”
Imayoshi nhìn ‘bó giò’ tủm tỉm cười cười, thẳng chân đạp một cước, “Có giỏi thì gọi tôi một tiếng senpai xem thằng nhóc năm nhất láo toét.” Đoạn hô lớn với mấy người xung quanh, “Xuất phát thôi!”
Lúc Aomine được thả ra thì đã thấy mình kì diệu thay lại đang ở nhà thi đấu nơi diễn ra Winter Cup, là trận đấu giữa Seirin và Kirisaki Dai Ichi, có ngốc thế nào thì Aomine cũng đánh hơi được đây Momoi là trùm xỏ của trò này. Cũng không phản kháng gì được, thôi thì dù sao nó cũng đang rỗi, mà kì thật chính mình cũng muốn đến xem đi.
Đối thủ lần này khiến Aomine mơ hồ cảm thấy lo lắng. Hoàn toàn không phải vì thực lực của đối phương, mà theo kết quả thu hoạch được thì tất cả các đội từng đấu với Kirisaki đều có thành viên bị thương từ nhẹ đến nghiêm trọng. Bọn họ luôn ở những điểm mù của trọng tài mà chơi xấu, thật sự đều khiến mọi người không thích. Ngay cả Aomine dù luôn muốn chiến thắng nhưng cũng không làm mấy trò hèn hạ này.
Cậu đã yếu như vậy rồi, Tetsu, trăm ngàn lần đừng để bị thương.
Tiếng còi nghỉ giải lao vang lên, Aomine xuyên qua khán đài đi tìm nhà vệ sinh, chợt nhìn thấy Kuroko mặt đối mặt với Hanamiya không biết nói gì, chỉ thấy Kuroko đang cực kì phẫn nộ. Tuy rằng bộ dáng Kuroko thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng Aomine vẫn biết rõ sự bình tĩnh kìm nén đó sẽ mang đến cái gì, nó chợt nghĩ đến kết quả đã phân rõ thắng bại.
Hiệp cuối cùng, Kuroko ở trên sân bắt đầu độc lập hành động, nhìn như trận pháp đã được bày ra cẩn thận. Nghe Imayoshi giải thích cặn kẽ, các thành viên còn lại của Touhou đều tỏ vẻ kinh ngạc, cú lái bóng như vậy phải có tài năng thế nào mới nhận được cơ chứ.
Chỉ thấy Aomine ở bên bình thản đáp, “Đó là nhờ tin tưởng.”
Khoát tay lên hàng ghế nhìn đăm chiêu vào sân bóng, Kuroko ở giữa các thành viên, cùng mọi người khéo léo kết hợp. Đối với Kuroko, tất cả Seirin đều hoàn toàn tín nhiệm cậu ấy.
Có lẽ, nó cũng đã từng tín nhiệm Kuroko đi. Tuy rằng không rõ từ bao giờ, nhưng chỉ cần nhận bóng sẽ đều tìm Kuroko để đón lấy, đó là một loại tin tưởng đã trở thành bản năng của chính mình.
Chỉ có điều, không biết là từ khi nào, mà cảm giác đó nó không còn cảm nhận được nữa.
Từ trước tới nay đều đứng ở trong sân, được quan sát Kuroko ở vị trí này cơ hồ là lần đầu tiên Aomine trải nghiệm.
Hóa ra, khi chơi bóng biểu tình của Tetsu phong phú như vậy sao.
Hóa ra, có nhiều điều về Tetsu mà nó chưa hề biết tới.
Cố gắng hết sức mình, chuyên tâm mà chăm chú.
Khi còn ở Teiko, sau lưng nó Tetsu cũng có biểu tình như vậy có phải không?
Bởi vì Kuroko đột nhiên rời bỏ đội bóng, Aomine vẫn cảm thấy mình là người bị bỏ rơi.
Nhưng kì thật, kì thật nó mới là người cái gì cũng không biết.
Trận đấu kết thúc, Seirin giành tấm vé vào Winter Cup, nhìn Kuroko đang cười mà Aomine chợt nghĩ tới trước kia dù Teiko chiến thắng nhưng hình như cậu ấy chưa bao giờ vui vẻ như thế.
“Aomine-kun, cậu có tin tớ không?”
Aomine nhớ tới điều Kuroko đã hỏi mình, nó không có cách nào để trả lời, vì nó cũng không biết liệu có cần phải tín nhiệm hay không. Trong bóng rổ, nó chỉ tin tưởng vào chính mình, như vậy là đủ rồi.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ khi đó sao…
Chính nó mới là người đem người bên cạnh mình đẩy ra.
Aomine một mình rời khỏi khán đài, hoàng hôn màu đỏ trùm lên bóng lưng cô tịch.
Hóa ra, chính nó mới là người đem Tetsu đánh mất.
Những ngày gần đây, dù là khi đi học, trốn lên tầng thượng ngủ hay đi về một mình trên con đường quen thuộc, mỗi khi đi ngang qua cửa hàng ăn nhanh từng bị Momoi và Kuroko cưỡng ép kéo đến, suy nghĩ của Aomine lại không khống chế được mà nghĩ đến cậu ấy. Nghĩ đến những ngày tháng cấp hai, cùng Kuroko chơi bóng rổ cả ngày, thoải mái không phiền muộn. Kể từ lúc lên trung học đến nay, cảm giác tựa như đã trải qua hàng thế kỉ.
Aomine vẫn luôn ghen tị với Kise, nếu nhớ Kuroko cậu ta sẽ đến tận trường gặp. Không phải Aomine chưa từng nghĩ tới việc đi gặp Kuroko, chỉ là, cậu ấy đã có ánh sáng mới, cùng đội bóng mà cậu ấy tin tưởng và tín nhiệm. Cậu ấy đã có tất cả, mà hết thảy đều không có Aomine Daiki ở trong đó. Cho nên nếu đi gặp đối phương, Aomine thật sự không biết nó sẽ phải đối mặt như thế nào.
Một ngày nọ, Imayoshi tìm được Aomine trốn tiết đang nằm trên sân thượng phơi nắng, vẻ mặt ‘kiểu gì cũng gặp ngươi ở đây’, tay quơ quơ một quyển sách gì đó.
“Nè Aomine, vừa có người cho anh quyển tạp chí mới nhất của Horikita Mai-chan…”
Không cần Imayoshi nói xong Aomine liền nhảy dựng lên, chưa kịp phản ứng đã thấy ào một cái, Horikita Mai trên tay không cánh mà bay, không khỏi cảm thán, lúc thi đấu mà cậu cũng hào hứng được như vậy thì tốt quá nha.
Bất quá là senpai thì đương nhiên ngón nghề cũng phải cao hơn một bậc.
Aomine còn chưa nhìn rõ trong tay là cái chi tứ phía đã vô thanh vô tức đen ngòm, khắp người bị quấn chặt như cái bao, giãy giụa muốn thoát ra, “Tôi cóc cần nữa, đem Horikita Mai trả lại cho anh luôn đồ bốn mắt xấu tính…”
Imayoshi nhìn ‘bó giò’ tủm tỉm cười cười, thẳng chân đạp một cước, “Có giỏi thì gọi tôi một tiếng senpai xem thằng nhóc năm nhất láo toét.” Đoạn hô lớn với mấy người xung quanh, “Xuất phát thôi!”
Lúc Aomine được thả ra thì đã thấy mình kì diệu thay lại đang ở nhà thi đấu nơi diễn ra Winter Cup, là trận đấu giữa Seirin và Kirisaki Dai Ichi, có ngốc thế nào thì Aomine cũng đánh hơi được đây Momoi là trùm xỏ của trò này. Cũng không phản kháng gì được, thôi thì dù sao nó cũng đang rỗi, mà kì thật chính mình cũng muốn đến xem đi.
Đối thủ lần này khiến Aomine mơ hồ cảm thấy lo lắng. Hoàn toàn không phải vì thực lực của đối phương, mà theo kết quả thu hoạch được thì tất cả các đội từng đấu với Kirisaki đều có thành viên bị thương từ nhẹ đến nghiêm trọng. Bọn họ luôn ở những điểm mù của trọng tài mà chơi xấu, thật sự đều khiến mọi người không thích. Ngay cả Aomine dù luôn muốn chiến thắng nhưng cũng không làm mấy trò hèn hạ này.
Cậu đã yếu như vậy rồi, Tetsu, trăm ngàn lần đừng để bị thương.
Tiếng còi nghỉ giải lao vang lên, Aomine xuyên qua khán đài đi tìm nhà vệ sinh, chợt nhìn thấy Kuroko mặt đối mặt với Hanamiya không biết nói gì, chỉ thấy Kuroko đang cực kì phẫn nộ. Tuy rằng bộ dáng Kuroko thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng Aomine vẫn biết rõ sự bình tĩnh kìm nén đó sẽ mang đến cái gì, nó chợt nghĩ đến kết quả đã phân rõ thắng bại.
Hiệp cuối cùng, Kuroko ở trên sân bắt đầu độc lập hành động, nhìn như trận pháp đã được bày ra cẩn thận. Nghe Imayoshi giải thích cặn kẽ, các thành viên còn lại của Touhou đều tỏ vẻ kinh ngạc, cú lái bóng như vậy phải có tài năng thế nào mới nhận được cơ chứ.
Chỉ thấy Aomine ở bên bình thản đáp, “Đó là nhờ tin tưởng.”
Khoát tay lên hàng ghế nhìn đăm chiêu vào sân bóng, Kuroko ở giữa các thành viên, cùng mọi người khéo léo kết hợp. Đối với Kuroko, tất cả Seirin đều hoàn toàn tín nhiệm cậu ấy.
Có lẽ, nó cũng đã từng tín nhiệm Kuroko đi. Tuy rằng không rõ từ bao giờ, nhưng chỉ cần nhận bóng sẽ đều tìm Kuroko để đón lấy, đó là một loại tin tưởng đã trở thành bản năng của chính mình.
Chỉ có điều, không biết là từ khi nào, mà cảm giác đó nó không còn cảm nhận được nữa.
Từ trước tới nay đều đứng ở trong sân, được quan sát Kuroko ở vị trí này cơ hồ là lần đầu tiên Aomine trải nghiệm.
Hóa ra, khi chơi bóng biểu tình của Tetsu phong phú như vậy sao.
Hóa ra, có nhiều điều về Tetsu mà nó chưa hề biết tới.
Cố gắng hết sức mình, chuyên tâm mà chăm chú.
Khi còn ở Teiko, sau lưng nó Tetsu cũng có biểu tình như vậy có phải không?
Bởi vì Kuroko đột nhiên rời bỏ đội bóng, Aomine vẫn cảm thấy mình là người bị bỏ rơi.
Nhưng kì thật, kì thật nó mới là người cái gì cũng không biết.
Trận đấu kết thúc, Seirin giành tấm vé vào Winter Cup, nhìn Kuroko đang cười mà Aomine chợt nghĩ tới trước kia dù Teiko chiến thắng nhưng hình như cậu ấy chưa bao giờ vui vẻ như thế.
“Aomine-kun, cậu có tin tớ không?”
Aomine nhớ tới điều Kuroko đã hỏi mình, nó không có cách nào để trả lời, vì nó cũng không biết liệu có cần phải tín nhiệm hay không. Trong bóng rổ, nó chỉ tin tưởng vào chính mình, như vậy là đủ rồi.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ khi đó sao…
Chính nó mới là người đem người bên cạnh mình đẩy ra.
Aomine một mình rời khỏi khán đài, hoàng hôn màu đỏ trùm lên bóng lưng cô tịch.
Hóa ra, chính nó mới là người đem Tetsu đánh mất.