Diệp Dịch Hành dùng bốn cái chân mới ngắn cũn của mình thay cho phương tiện giao thông mà vội vàng phóng như bay.
Từ sau khi biến thân, trừ bỏ buổi sáng uống chút sữa ra thì Diệp Dịch Hành vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng. Mèo không phải thần tiên, không thể không ăn cơm, ngay lúc cậu gõ một chữ “Đói” vào chương trình WordPad thì Dương Khúc đã vội vã gọi điện đặt thức ăn.
Thanh trưng lư ngư, Tùng thử quyết ngư, Đường thố lí ngư*….
Hai mươi phút sau, Diệp Dịch Hành vừa ngửi được hương vị đồ ăn trong hộp bay ra liền hận không thể đem đầu lưỡi lập tức nuốt vào.
Anh đây quả nhiên đối với cá không có sức chống cự….
Trước mặt anh em nhà mình thì cần gì chú ý đến vấn đề hình tượng, Diệp Dịch Hành liền vùi đầu ăn đến lang thôn hổ yết.
Dương Khúc một bên nhìn một phì cười không ngừng: “Tùy rằng cậu chắc chắn không muốn nghe điều này…”
Nếu biết tôi không muốn nghe thì đừng nói ra a! Diệp Dịch Hành dựng thẳng cái đuôi, tiếp tục ăn cá.
“… Ha ha ha, không được, tôi nhịn không được…” Dương Khúc nằm ở trên giường ôm cái bụng cười đến muốn đứt ruột nói “Nếu tôi để cho các nữ sinh kia biết bộ dạng này của Diệp Dịch Hành, không biết mấy người ấy sẽ như thế nào nữa ha ha ha ….”
“…Tôi cầu xin cậu nha nha ha ha ha! Cậu đừng có làm động tác này được không? Cậu hiện tại chả khác gì con mèo đích thực a… Tôi cảm thấy mình sắp phải vào nhà thương điên tới nơi rồi ha ha ha…”
Diệp Dịch Hành phun ra một tiếng “meo” khó chịu, ria mép run lên, nhếch miệng nhe răng nhảy bổ lên người Dương Khúc, giơ móng …
“Được rồi được rồi anh bạn, là tôi sai lầm rồi… Khụ… Không cười, không cười nữa.” Dương Khúc cố gắng kiềm chế tốt biểu tình trên mặt mới nói tiếp, “Ăn hai con chắc là no rồi đi?”
Cậu thực ra là muốn ăn thêm một con nữa, nhưng hiện tại đúng là đã có điểm no rồi rồi, con cá còn lại kia thôi thì để dành cho Dương Khúc ăn chung với cơm đi, bất quá Dương Khúc sẽ ăn đồ ăn thừa mèo để lại sao (= =)?Lại liếm liếm miệng, Diệp Dịch Hành chỉ móng vuốt về một phía.
Dương Khúc sửng sốt: “Phải đi?”
Mèo đen gật gật đầu. Hồi nãy xem thời khóa biểu của Hà Nghiên Luật, lúc này hẳn là đã tan học rồi, cậu phải nhanh chạy về trước khi đối phương trở về nhà. Không phải là sợ Hà Nghiên Luật phát hiện cậu trộm chạy ra ngoài, mà chính là nghĩ tới nếu đối phương trở về nhà nhưng lại không thấy mình, có thể sẽ cảm thấy rất cô đơn a…
Ngày hôm qua sau khi bị Hà Nghiên Luật mang về nhà, nhìn thấy trên bàn làm việc dán đầy mảnh giấy ghi chú liền biết anh kỳ thực là một người rất tịch mịch cô đơn. Tuy rằng cậu không biết nhiều về đối phương nhưng dựa vào cái tính cách kia của anh thì hẳn anh cũng không cảm nhận được chính mình đang cô đơn.
Bởi vì đường từ nhà Dương Khúc đến trường không tính là quá xa, cho nên Diệp Dịch Hành lúc trở về cũng không gặp chuyện phiền phức, chỉ là lúc qua đường thì cần chú ý hơn một chút. Dương Khúc phải xác định nhiều lần rằng mèo đen có thể tự trở về “một mình”, mới đồng ý mở cửa: “Có cái chuyện gì liền phải lập tức nghĩ biện pháp mà liên hệ với tôi, giờ nào cũng được.”
Diệp Dịch Hành liếc nhìn anh một cái, thâm thúy nhắn một câu cảm tạ cùng tín nhiệm. Dương Khúc hiểu ý cười, nói: “Đi thôi, điều tuyệt vời nhất chính là mình có khả năng trải nghiệm một cuộc sống khác thường với nhân loại. Phải sống cho tốt sống nha.”
Người anh em, tôi biết rồi.
Tôi sẽ hảo hảo hưởng thụ thời gian biến thành mèo này.
Đứng ở một góc độ khác của một loại sinh vật khác mà xem cho thật kỹ cái thế giới này.
×××
Lúc Hà Nghiên Luật còn đang trên đường về, Diệp Dịch Hành bắt đầu tự hỏi mình một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu mình đem Hà Nghiên Luật trở thành đối thủ, kia có phải Diệp Dịch Hành tự nhận mình chính là tác giả mạng luôn không?
Trong cả nước thịnh hành nhất chính là tiểu thuyết trung văn huyễn huyễn, chỉ có một vị tác giả có thể được mọi người cảm thấy trình độ không thua Chi Ngôn chính là —— Lạc Mộc Tri Thu.
Từ lúc học lớp 11 đã bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, Diệp Dịch Hành liền dùng hài âm tên của chính mình, nghĩa “Nhìn lá rụng biết mùa thu đến” để làm nghĩa bao hàm, sau đó đặt lại thành bút danh “Lạc Mộc Tri Thu”, gọi tắt là Lạc Mộc.
Chi Ngôn và Lạc Mộc, hai tác giả có văn phong hoàn toàn bất đồng nhau. Nếu như nói tiểu thuyết của Chi Ngôn luôn có những đoạn kịch tính, xúc cảm theo tâm lý tính cách nhân vật thì tiểu thuyết của Lạc Mộc lại có khuynh hướng như rock, tiết tấu nhanh thanh thoát.
Có lẽ do phong cách sống khác nhau, hoặc do sự cảm thụ về văn hóa khác nhau, hai người đều có một lượng độc giả hoàn toàn bất đồng. Thiếu niên thích đọc sách thường có khuynh hướng nghe nhạc, mà nghe rock thì lại thích chơi bóng rổ, cho nên ở tại một thời điểm nào đó số lượng độc giả của cả hai sẽ có thay đổi. Theo như Diệp Dịch Hành, thứ hạng đều quyết định tất cả, cho dù có có thông minh siêu việc đến đâu, thì cho dù chỉ kém một thứ hạng cũng là thua.
Thú vị chính là, cho dù hai tác giả văn phong không giống nhau, cũng có lúc bọn họ đều đồng thời xem bình luận của độc giả.
Diệp Dịch Hành từng vào một diễn đàn xem độc giả bình luận “Chi Ngôn và Lạc Mộc”, trong đó có độc giả thích xem tiểu thuyết Lạc Mộc bình luận: [Rất thích tiểu thuyết của Lạc Mộc, cốt truyện khá thật, làm cho người đọc cảm thấy rất thoải mái khoái trá. Tiểu thuyết của Chi Ngôn tuy rằng viết rất được, nhưng là có chút đông tây rất không thật, có điểm không thể chấp nhận. Có đôi khi hoài nghi Lạc Mộc và Chi Ngôn chính là anh em, Chi Ngôn thiếu hụt thứ gì thì Lạc Mộc lại bù khuyết vào cái đó.]
Sau đó có người phản hồi nói: [Lạc Mộc không viết mộng ảo gì đó bởi vì anh ta là đàn ông chân chính.]
Tiếp theo lại có người nói: [Ý của bạn Chi Ngôn không phải là đàn ông!? Thao~ Bạn mới không phải đàn ông đó!]
Sau đó hai bên độc giả bắt đầu cắn xé nhau: [Nói như thế nào thì thứ hạng của Lạc Mộc cũng không bằng Chi Ngôn.]
[Bởi vì độc giả đều thích nằm mơ a… Ai, thế giới thực thì không có quyền lực a.]
[Nằm mơ? Nói nghe tốt như vậy sao! Không phải là ý dâm sao, chẳng lẽ Lạc Mộc không ý dâm? Mấy người viết tiểu thuyết đều là ý dâm cuồng!]
[Ngoài miệng nói đối phương là ý dâm cuồng thì chính mình cũng vậy thôi a, đồ ngu!]
(Sao ta có cảm giác mấy bạn trên đây càng chửi càng lạc đề a~ ==’)
[Ầm ĩ cái gì! Không thích Chi Ngôn thì biến đi, đồ vô văn hóa!]
[ Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn Yêu nhất Chi Ngôn…. ]
[ Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn Lạc Mộc thuần gia môn… ] (Lạc Mộc – người đàn ông đích thực ==~)
[Thích xem liền xem, không thích thì tự lăn ra chỗ khác nhé. Tác giả còn chưa cãi nhau, các người ở chỗ này cắn lộn chửi bới cái gì!]
Kháp cái chuyển hóa vi bát quái —— (Kháp một cái liền chuyển đề tài)
[Nói không chừng Chi Ngôn và Lạc Mộc là hai vợ chồng!]
[Vợ chồng? Không nghe lầm đi! Tư liệu đều viết cả hai là đàn ông a!]
[Nghe nói bọn họ còn học cùng một trường? Học chung một khối!]
[Thật hay giả vậy? Là bạn học sao?]
[Nghe nói Chi Ngôn học ngành Trung văn tại đại học F, em gái tôi cũng học tại đại học này a, bốc một đám học ngành Trung văn, mười người thì hết chín người đều viết tiểu thuyết =_= không biết người nào mới chính là Chi Ngôn, nói không chừng tác giả này là nữ a.]
[Không phải đâu! Nữ? Nữ sao có thể viết tiểu thuyết khí phách như vậy? Ông đây mới không tin!]
[Cái bài phía trên kia, Lạc Mộc cũng là học đại học F sao?! A a a a tôi cũng muốn thi đỗ đại học F!]
Bát quái chuyển hóa vì yêu sách ——
[Nghe nói ở ngành Trung văn đại học F có một nhân yêu (nam mà gương mặt có đường nét giống nữ, có thiên hướng đồng tính) còn hoàn hảo hơn con gái nữa a!]
[Nhân yêu? Ngành Đức văn ở đại học F mấy ngày hôm trước có cái nữ sinh đi tham gia thi Super Girl! Ôi, hóa ra làm nam a!]
[Hiện tại là có phải đang thịnh hành vẻ đẹp trung tính hay không a! Đừng vũ nhục ta, ta đi thi năm lần không rớt đều là dựa vào hắn phù hộ!]
…
Tuy rằng đề tài bình thường đều có thể nói đến không đầu không đuôi, nhưng thông minh như Diệp Dịch Hành thì chỉ cần lựa chọn một cái tin tức để xem cũng có thể tìm một chút dấu vết sự thật để lại, sau đó lại dùng kỹ thuật công nghệ thông tin của mình mà làm chút điều tra, tìm hiểu nguồn gốc, thông qua tài khoản truy cập của đối phương mà tra được IP, đại đa số đều là tại phụ cận đại học F, một cái địa chỉ cá nhân cũng không có. Tiếp theo lưu ý IP xuất hiện thay đổi địa phương, cùng loại địa chỉ công cộng của Đồ Thư Quán văn khoa đại học F liền rõ ràng như thế nào lại biết được Chi Ngôn là sinh viên khoa văn đại học F.
Sau đó, nửa năm trước, mang theo laptop đến khu tự học, Diệp Dịch Hành nhàm chán online tùy ý nhìn tài khoản của Chỉ Ngôn hiện lên, cái IP thế nhưng lại xuất hiện ở khu tự học B đại học F – chính là ngay sát vách hắn!
Cậu không ức chế được kích động đến run rẩy đóng máy tính lại, chỉnh lại lại quần áo, giả vờ đi ngang qua, bên trong phòng học đèn đuốc sáng trưng, năm sáu cái đầu ngồi đó đều chăm chú vùi đầu vào đọc sách.
Duy nhất có một người ngồi trên bàn máy tính ở cuối phòng, người nọ mặc cái áo len màu xám cổ chữ V để lộ ra khung xương quai xanh xinh đẹp, một tay nâng cằm, bàn tay thon dài còn lại đặt trên bàn phím laptop màu bạc, hàng mi nhíu lại, ngũ quan xinh xắn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trên màn hình, càng có vẻ mị hoặc…
Diệp Dịch Hành tại một khắc kia cảm nhận được, tim mình đập liên hồi như trống trận.
Sau đó, chạy trối chết….
Lúc đó hoàn toàn không nghĩ đến, giờ phút này lại có thể quang minh chính đại xuất hiện ở nhà người kia, nhất tĩnh nhất động quan sát anh.
Mặc dù vẫn rất muốn đả bại tiểu thuyết của Chi Ngôn, nhưng mà, hiện trạng lúc này của Diệp Dịch Hành thật sự là vô lực. Biến thành mèo, đánh một chữ cũng là vấn đề, tiếp tục viết tiểu thuyết như thế nào đây? Mỗi tuần năm ngàn chữ đã là ngoài ý muốn, chỉ là vì đã lỡ ký hợp đồng với nhà xuất bản cùng với sự tín nhiệm của độc giả nên cậu tuyệt đối không thể lơ là được….
Gần đây lại còn viết 《 Ám Thần đích lời tiên đoán 》, tình tiết cũng đang phát triển đến hồi gay cấn, độc giả một đám lại một đám thôi thúc cậu viết tiếp, bây giờ bị như vậy làm sao có thể đáp lại đám độc giả kia?
Lạc Mộc biến thành mèo, không thể tiếp tục sáng tác, thỉnh độc giả kiên nhẫn chờ đợi?
Loại lý do sứt sẹo đầy mình như vậy làm sao mà dám nói a! Sẽ bị khinh bỉ đến chết!
Gởi email báo với biên tập cậu sinh bệnh? Thế nhưng loại bệnh này khi nào thì khỏi? Nếu cả đời không thể trở lại?….
(=皿=)Hiện tại nghĩ mấy chuyện siêu việt ấy làm gì a! Trực tiếp ngoan ngoãn làm con của tên kia là được đi!
Vấn đề này phải suy nghĩ kỹ nga.
Trở lại số 16 Tinh Nguyệt Uyển, lập lại đúng quá trình lúc nãy trốn khỏi nhà, mèo đen liền hai ba cái nhảy lên ban công nhà Hà Nghiên Luật, lắc mình theo cửa sổ phòng bếp đi vào, khẽ giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Hà Nghiên Luật.
Anh đã về đến nhà, hơn nữa xem ra đã phát hiện mèo đen không có ở nhà, bộ dáng bi thương hoàn toàn hiển lộ. Chắc là đã tìm qua một vòng rồi, đầu tóc của anh có chút hỗn độn, một phần tóc còn bị lệch sang một bên. Nút áo cũng bung tới cái thứ ba, ánh mắt hoảng loạn bất an.
Diệp Dịch Hành không hiểu sao bắt đầu đau lòng, ngồi xổm trên bệ cửa phòng bếp, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Meo~ ”
Đột nhiên quay đầu lại, Hà Nghiên Luật cùng cặp mắt mèo xanh như bảo thạch cùng nhìn nhau, Diệp Dịch Hành nháy mắt cảm thấy được con ngươi sáng bừng lên, vẻ mặt u ám lập tưc bay biến. Nhưng mà, tâm tình hưng phấn kia cũng chỉ là nhoáng lên một cái liền tiêu thất, đối phương hai bước hướng lại tiểu sinh linh mới vừa làm anh lo lắng kia, cả giận nói: “Tiểu Hắc!”
“Meo~” Diệp Dịch Hành ngoan ngoãn kêu lên một tiếng, rũ đầu xuống: còn sống còn sống a, không cần khẩn trương như thế….
“Một mình trốn đi! Ruồng bỏ ba ba! Phải bị tội gì!” Hà Nghiên Luật trừng mắt lạnh, ánh mắt lại lượng lượng như trước, một tay chống nạnh, một tay nắm chân trước của mèo đen lắc lắc, hùng hổ giáng cho Diệp Dịch Hành một cái tội danh.
Diệp Dịch Hành hai mắt trắng dã, đứa ngốc này lại muốn đảo điên hình tượng hoàn mỹ của chính mình sao.
“Ba ba rất lo lắng! Hậu quả rất nghiêm trọng!” Thấy mèo nhỏ không có ý tứ tự kiểm điểm bản thân, Hà Nghiên Luật tăng lực đạo ở tay, gắt gao bắt lấy bả vai mèo đen, Diệp Dịch Hành thậm chí còn cảm thấy có chút đau.
“Meo~~” cha thủ hạ lưu tình a! (=_=)
“Không cho nhóc ăn cơm! Nhịn đói đi!”
Hoàn hảo anh đây đã được Dương Khúc cho ăn no …
“Giam vào phòng tối tự kiểm điểm một giờ! !”
(=皿=) Cái gì! ! Diệp Dịch Hành bắt đầu liều mạng giãy dụa, baba nói cái gì vậy a! !
Hà Nghiên Luật đi xung quanh tìm phòng tối, chỉ là nhà của anh cho dù là toilet cũng có một cái cửa sổ rất lớn, lấy ánh sáng rất tốt. Dạo qua một vòng, không tìm được “ngục giam” thích hợp, mèo đen tuy rằng giãy dụa điên cuồng nhưng cũng không có cào anh, Hà Nghiên Luật có chút mềm lòng.
Lúc tìm không thấy Tiểu Hắc, khổ sổ, thương tâm, thất lạc… Cảm thấy được chính mình bị ruồng bỏ. Nhưng mà, khi nhìn thấy nó khỏe mạnh lại xuất hiện trước mắt, anh liền lập tức an lòng, chính anh cũng không thể giải thích loại cảm giác sợ cô độc lại mãnh liệt đến vậy.
Mềm lòng nhưng miệng còn chưa có mềm, đang lúc Diệp Dịch Hạnh cho rằng mình có thể thoát được cửa ải này, Hà Nghiên Luật cầm lấy mèo đen tiếp tục uy hiếp: “Không có phòng tối thì còn có hòm tối a! Hừ!”
(=皿=) Ba ba đâu cần thù dai như vậy! Anh đây chỉ là đi ra ngoài đi bộ một vòng! Có cần dễ giận như vậykhông!
“Meo! ! ~~” Diệp Dịch Hành kháng nghị kêu lên một tiếng.
“Về sau chỉ có thể theo ba ba đi ra ngoài! Bên ngoài rất nguy hiểm!”
Ba ba nha tính độc chiếm thật đúng là mạnh quá đi mà! Diệp Dịch Hành ngoài miệng oán giận, tâm lại phù phù phù phù kích động, cậu bị anh đòi giam lỏng nhưng lòng lại cảm thấy thỏa mãn, không thể giải thích.
“Nghe hiểu sao?!” Hà Nghiên Luật tóm chặt lấy cái lỗ tai cậu giáo huấn.
“Meo~ meo~” nghe hiểu, nghe hiểu !
Diệp Dịch Hành trong lòng rối rắm vạn phần, nếu như là mèo bình thường, khẳng định không phân biệt tốt xấu liền cắn hoặc cào người, có như cậu đây ôn nhu như thế sao! Hà Nghiên Luật anh cái đồ tùy hứng lại kiêu ngạo!…
Nhìn biểu hiện chịu thua của mèo đen, Hà Nghiên Luật rốt cục có chút hết giận, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Ba ba mua cho nhóc đồ ăn ngon…”
Diệp Dịch Hành híp mắt, không biết là ai mới vừa rồi còn nói là không cho tôi ăn cơm a…
Nhìn người nào đó thực “vui thích” nhìn cái gói to màu da cam ngay tại cửa – thức ăn dành cho mèo con, ánh mắt tinh tinh lượng lượng: “Xem! Mèo con thích nhất là vị cá hồi nga!”
…
…
Không để đại não mèo đen kịp xử lý, Hà Nghiên Luật đã kích động chạy tới, cắt miệng túi đổ ra mấy khỏa bánh bích quy hình gì đó ra——
“A? Là hình cá nhỏ!… Tiểu Hắc ngươi có thể nhìn ra là cá sao? Thức ăn mèo cư nhiên lại làm có trí tuệ như vậy a!”
Cái gì trí tuệ! Mèo bình thường có thể biết là hình con cá sao! Anh đây có thể nào trí tuệ giống vậy a?! Sát!
“Mau tới đây, nếm thử!” Hà Nghiên Luật vẫy tay, thấy mèo đen vẫn không nhúc nhích, tại trên ghế salon ngồi xổm, liền chủ động đi qua, vươn ra lòng bàn tay đầy bánh bích quy hình dạng cá nhỏ nhiều màu sắc.
Diệp Dịch Hành nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, ông đây làm sao có thể ăn thức ăn dành cho mèo! Nói ra thì đây toàn là thực phẩm hóa học không nha! Còn có, nếu đám này được làm từ cá chết gà chết rồi mới trải qua loại hóa học gia công xử lý thì sao a! Hà Nghiên Luật! Con của anh cũng không phải là mèo bình thường a a a!!!!
Hà Nghiên Luật có chút buồn bực nhìn vẻ mặt chán ghét của mèo đen, có điểm ai oán hỏi: “Nhóc không thích sao?”
Vô nghĩa! Ông đây cũng không phải là mèo thật! Huống chi ông đây mới vừa ăn hai mẻ cá tươi, làm sao còn có thể muốn ăn cái thành phần giả cá không rõ ràng kia!
“Ông chủ ở cửa hàng thú nói rõ ràng nói thức ăn mèo này bán đắc nhất mà!…. Gạt người…” Hà Nghiên Luật than ngồi ở trên ghế salon, vô lực tìm cái điện thoại di động của mình, vỗ vài cái nằm vật xuống ghế salon bắt đầu gọi điện thoại.
Diệp Dịch Hành ở một bên nhìn anh, một bên thuận thế nằm úp sấp lên người nào đó còn hưởng thụ cảm giác được anh vuốt ve cái lưng. Chẳng lẽ Hà Nghiên Luật muốn gọi điện thoại phàn nàn cửa hàng thú nuôi sao?
“Uy, Văn Hạnh…”
…
“Mèo thích ăn cái gì?”
…
“Ngày hôm qua ở sinh nhật Dương Khúc mang về.”
…
“A, nói không rõ rồi…”
…
“Được, vậy lát nữa cậu tới đây đi.”
(=皿=) Nhanh như vậy mà tiểu tình nhân của Dương Khúc đã tới chơi sao?
Có một loại bạn bè, gọi là anh em.
Có một loại anh em, tên là – tình yêu.
May mắn, Diệp Dịch Hành và Dương Khúc, chỉ giới hạn ở câu đầu tiên.
Cho dù là biến thành mèo, Diệp Dịch Hành sau cú sốc đầu đã kịp lãnh tĩnh trở lại, quyết định đem chân tướng này nói cho Dương Khúc, cậu thậm chí không có một chút hoài nghi nào về sự tín nhiệm của cậu đối với Dương Khúc—— đối phương sẽ cùng cậu hiên ngang đối mặt với trận chiến này, giúp cậu vượt qua hết thảy khó khăn.
Nhưng mà, ngặt một nỗi, người đang sống sờ sờ trước mặt lại bị biến thành con mèo, cái loại chuyện này, bất luận là kẻ nào trước tiên cũng sẽ không thể tin tưởng nổi. Đây là thực tế a, không phải cái loại khoa học viễn tưởng tiểu thuyết gì đó.
Đổi một cái góc độ khác mà nói, nếu Dương Khúc biến thành con mèo tìm đến Diệp Dịch Hành, Diệp Dịch Hành cũng sẽ cảm thấy được chính mình xuất hiện ảo giác, này dĩ nhiên không quan hệ đến “tín nhiệm” cùng “chỉ số thông minh”, mà là năng lực chấp nhận vấn đề.
——Vì thế, khi mở cửa, Dương Khúc lần thứ hai đưa ánh mắt quỷ dị nhìn con mèo đen kia.
Anh hình như từ hôm qua đến giờ vẫn đang đấu tranh với tư tưởng của mình, đột nhiên gặp lại mèo đen, đầu anh đột nhiên lóe lên tia sáng chớp nhoáng, vô thức nhìn mèo đen mà thốt ra hỏi: “Cậu, là Diệp Dịch Hành?”. Dương Khúc tự nhận thấy bản thân thật là mâu thuẫn. Bản năng anh liên tục kháng cự hiện tượng quỷ dị rồi lại khẩn trương nhìn con mèo chờ mong nói cho anh biết một câu giải thích hợp lý.
Mèo đen gật gật đầu: “Meo~ ”
Chính xác mà nói, cậu chính là tin tưởng cái chỉ số IQ của Dương Khúc. Hôm qua đã đoán trước được anh sẽ nhìn cậu mà hỏi như vậy rồi.
Nghe được tiếng mèo “ôn nhu” kêu lên, Dương Khúc trong lòng phanh một tiếng đứt gãy.
—— Gia hỏa này… Là, là, là Diệp Dịch Hành!
Người anh em của anh biến, thành, một con mèo!(T曲T)
Diệp Dịch Hành không thèm nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Dương Khúc, sớm biết anh có loại phản ứng này rồi mà, lập tức tự giác đi vào nhà.
Cha mẹ Dương Khúc hiện ở nước ngoài, là giáo sư đại học nổi danh, rất ít khi về nước. Mà Dương Khúc bởi vì từ nhỏ thích tiếng Trung mà chấp nhận ở lại học, cho nên nhà này này chỉ có một mình anh ở.
Diệp Dịch Hành ngựa quen đường cũ chạy đến phòng ngủ của Dương Khúc. Dương Khúc khiếp sợ nhìn ra bên ngoài, xác định không có loại “sinh vật” nào khác liền đóng cửa lại rồi theo nối gót bước vào. Quả thật, nếu bị hàng xóm phát hiện anh đang cùng một con mèo nói chuyện, đại khái sẽ nghĩ đến đứa con nhà họ Dương do ở một mình quá lâu nên bị mắc bệnh thần kinh đi!
Dương Khúc mở laptop lên, Diệp Dịch Hành nhảy lên bàn làm việc, liền lập tức dùng trỏ chuột mở WordPad, bị Dương Khúc chăm chú ánh mắt nóng như lửa nhìn mình bắt đầu gian nan đánh chữ——
[ Ngươi hỏi đi ]
Đánh xong ba chữ, Diệp Dịch Hành xoay người ngồi xổm trên bàn làm việc nhìn hình tượng sụp đổ của bạn tốt.
Mèo đánh chữ! Mèo đánh chữ kìa! Con mèo trước mặt anh đang đánh chữ A A A A A A !
“Tôi, tôi… Cậu cho tôi yên tĩnh một chút trước a! !”
Dương Khúc lắc lắc đầu, hung hăng nhắm mắt lại, lại mở ra lần nữa—— mèo đen vẫn còn ở chỗ cũ, lắc lắc cái đuôi nhìn anh.
Anh rót một ly nước lạnh uống một hơi, quay đầu lại nhìn bàn làm việc, mèo kia vẫn ngồi tại chỗ, quơ quơ móng vuốt với anh.
Dương Khúc lại ở trong phòng ôm lấy đầu bạo tẩu vài vòng, sau rốt cục cũng đầu hàng mà đặt mông ngồi xuống giường, phóng tầm mắt nhìn chằm chằm mèo đen, run run thốt lên: “Thật… thần kỳ!”
Mèo đen gật gật đầu, vươn móng vuốt tiếp tục gõ chữ: OK sao
Đánh dấu hỏi rất là khó khăn, vì thế cậu liền đơn giản nhất chính là thuyết minh nó ra a.
Dương Khúc nhìn chữ trên màn hình, giờ khắc này mới lý giải được nỗi thống khổ của một con mèo.
Biến thành mèo khẳng định là không thể nói tiếng người rồi, phương thức biểu đạt chính là chỉ có thể đánh chữ, nhưng bởi vì chỉ có móng vuốt cho nên đánh chữ cũng thật khó khăn, hơn nữa tốc độ lại quá chậm. Vì vậy, Dương Khúc phải tận lực tránh đặt ra mấy câu nghi vấn, còn phải nhất nhất tại hỏi đúng chỗ quan trọng, vừa đỡ cho con mèo kia khỏi phải đánh nhiều chữ, vừa để anh có thể rõ ràng minh bạch….
Cuộc khảo nghiệm chỉ số thông minh cùng năng lực suy đoán đã bắt đầu rồi a!
Anh em, tôi đây sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của cậu!!
Dương Khúc đứng trên mặt đất kích động không ngừng, vươn tay sờ sờ mèo đen: đứa nhỏ tội nghiệp, cư nhiên lại biến thành cái dạng này… Nguyên bản là thằng nhỏ đô con tiêu sái suất khí đầy mình không ai bị kịp! Giờ phút này lại có bao nhiêu bi thống a!… Ô ô… Đừng sợ, anh đây suốt đời vẫn là anh em của cậu! Cho dù cậu có biến thành một con… mèo…
Diệp Dịch Hành cơ mặt co rút nhìn hai mắt đẫm lệ lưng tròng tràn đầy thương cảm của Dương Khúc, dùng đuôi cũng biết anh nghĩ cái gì, tha cho tôi đi~ thu hồi lại cái vẻ mặt gớm ghiếc kia của anh dùm tôi a! Tôi còn chưa có chết nha! Chẳng qua là biến thành con mèo thôi! Anh nha, nếu không thu hồi tôi liền dùng móng vuốt hủy dung anh!
Dương Khúc nhìn thấy ánh mắt khí phách của mèo đen đồng dạng hung tợn giơ móng mèo lên, lập tức ý thức được chính mình đang đả kích lòng tự trọng của đối phương, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đích xác, đây mới là Diệp Dịch Hành mà anh biết nha!
“Nói cách khác, cậu bị biến thành con mèo?”
Mèo đen gật đầu.
“Khi nào vậy? Tối hôm qua lúc trên đường tới tham dự tiệc sinh nhật tôi sao?”
Mèo đen gật đầu.
“Nói như vậy lúc tôi gọi cho cậu, đến khi tôi gửi cho cậu cái tin nhắn nhưng cậu không có hồi âm lúc đó… đã biến thành mèo sao? Tuy rằng tôi hiện tại tin cậu, bất quá, tôi thật sự không tưởng tượng được cậu như thế lại biến thành mèo…”
Diệp Dịch Hành thở dài, nếu như mình nói do trước đó cứu con mèo đen trên đường sau lại gặp tai nạn xe cộ ngay trên cái đường đó, sau đó con mèo đen đó báo ân cứu cậu, cậu mới biến thành cái dạng này, Dương Khúc có thể hay không tin nha? Nhưng mà “hắc miêu báo ân” này mới là có vấn đề đi! Không có khoa học căn cứ gì đó, chỉ có thể dùng hiện tượng siêu nhiên thần quái để giải thích… cái này… muốn đánh chữ thì phải đánh tới một đống lận a!
Nhìn mèo đen trầm mặc, Dương Khúc đại khái coi như là hiểu được, đích xác nói ra rất dài dòng, tóm lại, chính là bị biến thành mèo: “Tôi biết giải thích ra thì cực kỳ phức tạp, chúng ta trước không nói về đó đi, nột, để tôi tổng hạ lại vấn đề đề của cậu đã…”
Dù sao cũng là một thiên tài học tập, gần mười năm đèn sách, thành tích đều hạng nhất, thậm chí tới đại học cũng toàn là nằm trong top dẫn đầu, Dương Khúc ngay từ đầu đã tỏ ra là còn người có đầu óc tỉnh táo, mọi chuyện đều cẩn thận suy xét rồi mới đưa ra quyết sách. Chính vì cái ưu điểm này mà làm cho người ta kính phục.
“Thứ nhất, cậu nhất định phải mau chóng biến trở về. Tuy rằng tôi có chút hiểu biết về nhân sinh sự sống, nhưng với tình huống của cậu đã không còn thuộc về phạm trù y học, cho nên loại hiện tượng này càng ít người biết càng tốt, nếu không nháo đến nỗi phải công khai tình cảnh của cậu, cậu liền mất tự do, thậm chí là có kết quả bi thảm… Cho nên nói chỉ có thể dựa vào chính mình mà biến trở lại làm người.”
“Khách quan mà nói, trước mắt không biết cậu có thể hay không biến trở lại được, cho nên phải chuẩn bị hai kế hoạch, trước tiên là tình huống cậu có thể biến trở lại làm người trong thời gian ngắn, tức vài ngày chẳng hạn; sau là trường kỳ, mấy tháng hoặc vài năm.”
“Nếu là ngắn hạn, về phương diện này thì không cần phải lo lắng, coi như trốn một vài tiết học, nếu như là trường kỳ thì có chút phiền phức a… Chúng ta trước quan sát hai ngày đi, nếu như không có biến trở về tôi liền thay cậu ra mặt xin tạm nghỉ học, cha mẹ cậu ở bên kia chắc trong nửa năm cũng không có vấn đề gì đi, bọn họ cũng không thể nào quản cậu.”
Mỗi khi nói xong một câu, Dương Khúc đều tạm dừng vài giây cho Diệp Dịch Hành ngẫm lại, cẩn thận nhìn đối phương không có trưng ra cái hành động phản đối nào mới tiếp tục.
“Nếu không biến trở lại… Tôi liền nhận trách nhiệm chiếu cố cậu cả đời đi…” Dương Khúc nói đùa.
Nhưng, Diệp Dịch Hành biết anh nói chính là thật, trong lòng cảm động rất nhiều, nghĩ lại, cậu hiện tại ở tại nhà của Hà Nghiên Luật, nếu cả đời cậu vẫn là mèo, cậu sẽ ở nhà Hà Nghiên Luật cả đời sao? Làm con của anh, làm con mèo của anh… Được sao?
Thế nhưng, Hà Nghiên Luật sau này cũng phải kết hôn….
… Kết hôn? !
Anh muốn rũ bỏ mấy đứa con của anh mà chạy đi kết hôn sao?!
Nghĩ đến đây một chút, Diệp Dịch Hành bỗng nhiên hoảng sợ đứng lên—— anh ta như thế nào có thể kết hôn!
A? Vì cái gì không thể? Anh ta cũng không phải là của mình…
Nhưng, Hà Nghiên Luật cả đời chỉ có thể là người của cậu, cậu cảm nhận được cả đời hai người đều phải ở cùng một chỗ…
Diệp Dịch Hành bị ý tưởng trong tiềm thức của mình dọa sợ, trước đây chưa từng tự hỏi qua, cái vấn đề này lúc trước đều bị cậu chôn vào chỗ sâu nhất trong đầu, lập rào cấm, chưa bao giờ dám bước qua ranh giới ấy.
Vì cái gì? Vì cái gì… Chính mình lại có cái ý tưởng này.
“Tôi nhớ tối hôm qua Hà Nghiên Luật mang cậu trở về, lúc đó tôi còn không biết là cậu, cho nên…” Dương Khúc ngượng ngùng gãi gãi đầu nói chưa xong lại dừng lại làm cho nhịp tim Diệp Dịch Hành gia tốc đập nhanh.
“Nói như vậy cậu bây giờ ở tại nhà cậu ta?… Trời ạ!” Dương Khúc mở to hai mắt nhìn, có lẽ Diệp Dịch Hành không có phát giác ra, nhưng Dương Khúc rất rõ ràng,người anh em của mình trong lòng thực sự để tâm, nhất là nửa năm nay, Diệp Dịch Hành đối Hà Nghiên Luật rõ ràng chú ý nhiều hơn bình thường, tóm lại chính là —— thích.
Lại nhớ đến, Diệp Dịch Hành thường theo học ké lớp của anh, có một lần Diệp Dịch Hành cùng Dương Khúc theo học lớp chuyên ngành, tầm mắt chung quy vẫn là hướng về phía Hà Nghiên Luật mà phóng, dương làn điệu khản (chắc là nói vòng vo tam quốc)hỏi cậu có phải hay không coi trọng Hà mỹ nhân, nhớ lúc ấy Diệp Dịch Hành nghe xong liền thoải mái lắc đầu: “Không, chỉ là tò mò người mà mấy nữ sinh đòi gả cho tôi là như thế nào thôi.”
Dương Khúc nói: “Bọn tôi là đang cho cậu món quà cực phẩm a, ngạch, hẳn là đẹp nhất toàn khoa Trung văn đi, là con trai nhưng bộ dạng so với con gái còn muốn hoàn hảo hơn, chậc chậc…”
“Tôi cùng anh quan hệ tốt như vậy, như thế nào lại không có ai ghép cặp cho chúng ta nha.” Diệp Dịch Hành chọn mi hỏi một câu.
“Bởi vì vai chính là cậu ta, ” Dương Khúc dùng bút bi chỉ về phía Hà Nghiên Luật, tiếp tục nói, “Hà Nghiên Luật là nam sinh khoa Văn được nữ sinh mệnh danh đệ nhất tòa băng sơn, anh ta có khi còn có tiềm chất của ma giáo giáo chủ không bằng…”
Ma giáo giáo chủ…
Diệp Dịch Hành vẻ mặt hắc tuyến.
“Đây là tâm lý của nữ sinh a, chủ yếu là chọn người các cô cảm thấy đẹp trai nhất để kết đôi với “thần tượng” của các cô thôi a.” Dương Khúc buông thõng tay xuống.
“Sự thật chính là tôi đẹp trai hơn anh?” Diệp Dịch Hành khẽ mỉm cười, thần tình ngọt ngào.
Dương Khúc trong lòng phỉ báng, còn nói cậu không thích, tôi thực muốn nhìn tương lai của cậu sẽ phát triển như thế nào a…
“Đến đây một năm rồi mà còn chưa coi trọng nữ sinh nào sao? Người của cậu bị người ta theo đuổi xếp hàng đến tận khoa Hóa rồi kìa.” Văn học viện cùng hóa học viện cách nhau như hai cái sừng chữ F, đại khái muốn đi từ sừng này đến sừng kia thì đi bằng đường chéo cũng mất vài cây số.
“Không biết, không có hứng thú.” Diệp Dịch Hành nhún nhún vai, ánh mắt lén lút lia qua bóng dáng Hà Nghiên Luật, bình thường anh mặc áo sơ mi trắng đã có một cỗ khí chất khác người, bài giảng kia toàn được các vị học sĩ trên sáu mươi nổi tiếng giảng giải cũng bị cậu ngó lơ, đem tầm mắt hướng Hà Nghiên Luật mà phiêu. Diệp Dịch Hành trong lòng có chút khó chịu, nhìn đối phương nghiêng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn tao nhã giống như đóa sen trắng cao quý thanh nhã, tư thái này là từ đầu mà có a?
Diệp Dịch Hành nâng đầu, nghĩ tới Bạch Liên giáo giáo chủ…
Chính mình cũng không ý thức được cái mặt nguyên bản cười ngu đã bị Dương Khúc thu hết vào đáy mắt.
Dương Khúc mặt ngoài không đề cập đến, chỉ hỏi: “Hà Nghiên Luật tính toán muốn nuôi cậu sao? Cậu ở tại… nhà anh ta, có thể sao?”
Nhìn mèo đen liên tục gật đầu, Dương Khúc trong lòng giảo hoạt nở nụ cười, xem ra người nào đó là nhân họa đắc phúc sao.
“Ân… Kia nói cho cậu biết một việc…”
Mèo đen khẽ ngẩng đầu, bộ dáng nghi hoặc.
“Hà Nghiên Luật, người kia… Có điểm ngu ngốc.”
(=皿=)Anh sao lại biết a! !
“Theo tôi được biết, hai năm trước anh ta thi toán chỉ được có điểm. Cậu biết mà, thi vào ngành Trung văn phải thi văn khoa toán học, bất quá tôi cũng là tình cờ đi vào phòng giáo viên mà thấy được, người khác cũng không biết. Năm nay, sinh viên năm ba ngành Trung văn lại phải học môn tin học đại cương, anh ta mỗi lần đi học đều có bộ dạng rất thống khổ…”
(=皿=)Anh nói nhiều vậy là để làm gì?
“Cho nên, nói không chừng anh ta sẽ không thể chiếu cố cậu tốt được nga!” Dương Khúc híp mắt mỉm cười nói.
Diệp Dịch Hành sắc mặt biến đen, kỳ thật mèo đen căn bản trên mặt có biến đen cũng đoán không ra, lông đen thì biến cái gì chả đen. Dương Khúc chỉ có thể phát hiện ánh mắt đối phương có điểm rối rắm, vì thế tiếp tục hỏi: “Cậu vẫn là quyết định để cho anh ta nuôi?”
Diệp Dịch Hành lập tức gật gật đầu.
Anh ta đích xác rất bổn (aka ngu ngốc =.=), thế nhưng Hà Nghiên Luật thật sự rất đáng yêu a… Này tuyệt đối không thể để cho Dương Khúc biết, chỉ có tôi biết là đủ rồi!
Hơn nữa, chiếu cố một con mèo, cùng ngu ngốc hay thông minh cũng không có phát sinh quan hệ gì đi, nhiều nhất là ngẫu nhiên bị anh vô ý thức “khi dễ” thôi, thí dụ như lấy đuôi để thử nước ấm chẳng hạn….
Anh đây… Cam tâm tình nguyện…
Dương Khúc cười đến rất vui vẻ: “Tốt lắm… Tôi đã biết, còn có một việc, muốn cậu giúp…”
Diệp Dịch Hành nghi hoặc, giúp? Cùng Hà Nghiên Luật có liên quan?
“Hà Nghiên Luật có một người bạn, tên là Sở Văn Hạnh.”
Diệp Dịch Hành gật đầu. Sở Văn Hạnh là người duy nhất thường xuyên xuất hiện bên người Hà Nghiên Luật, hơn nữa còn có thể làm cho anh ta ở chốn đông người mỉm cười, những lời này đều là do đám nữ sinh nói qua.
“Sở Văn Hạnh kia hiện tại học đại học F khoa luật. Tôi và cậu ta đã thất lạc nhiều năm…” Dương Khúc nhíu nhíu mày, dừng lại.
A? Thất lạc nhiều năm?
“… Bạn học thời tiểu học.”
Mèo đen lảo đảo một cái thiếu điều ngã sấp xuống bàn làm việc. Anh hai, bạn học tiểu học của anh thất lạc cái len sợi a! ! Bạn học thời tiểu học của tôi không biết đã rơi rụng phía chân trời nào rồi!
Dương Khúc cười tự giễu, tiếp tục nói: “Cậu ta năm lên lớp sáu bởi vì chuyển nhà nên mới phải chuyển trường.”
Diệp Dịch Hành xem xét: cậu ấy, sau đó ở đâu?
“Trước khi chuyển trường một ngày, tôi và cậu ấy thề… Sau này, ở đại học F tôi sẽ cùng cậu ấy gặp nhau, nhưng mà cậu ta vẫn cứ muốn trốn tránh tôi.”
Mèo đen tứ chi mềm nhũn, hoàn toàn nằm úp sấp cái bụng.
Dương Khúc là GAY, cậu sau này mới biết được, hơn nữa Diệp Dịch Hành còn biết Dương Khúc từ nhỏ đã rất thích một người, lại không dự đoán được người đó là Sở Văn Hạnh!
Ni mã a! Anh nha mới học lớp sáu thì biết cái gì mà thích nha! Thậm chí còn là loại chuyện này, tự mình chuốc lấy khổ! Còn có, thế giới này TMD đúng là quá nhỏ đi! Mối tình đầu tiên hồi tiểu học cũng có thể gặp lại! Anh nghĩ là đang đóng phim à!
“Tôi nghe nói, Sở Văn Hạnh thường xuyên đến nhà Hà Nghiên Luật…” Dương Khúc bỗng nhiên nhìn thẳng vào mèo đen, hai mắt hữu thần ngời sáng, “Cho nên nói!! Cậu ở tại nhà Hà Nghiên Luật liền có thể giúp tôi theo dõi Sở Văn Hạnh rồi…. A ha ha ha ha ha….!”
Diệp Dịch Hành hai mắt trắng dã: Dương Khúc! ! Anh đây hiện tại mới biết anh là cái loại biến thái không hơn không kém! Anh đây nhận sự trợ giúp của anh còn phải thay anh làm gián điệp rình coi thế giới của tiểu tình nhân anh là sao a!!
Anh đây ! !…
Thôi ~ là anh em thì nên giúp đỡ lẫn nhau, cho dù chuyện này là xấu xa.
Diệp Dịch Hành hai mắt mèo cũng đồng dạng囧囧 hữu thần nhìn Dương Khúc, trịnh trọng gật gật đầu.
Dương Khúc kích động ôm lấy mèo đen vuốt ve: “Anh em tốt! Vấn đề trường học của cậu cứ giao hết cho tôi xử lý nga!”
“Meo~~ ”
“Về sau điện thoại của cậu tôi giúp cậu nhận!! Có cái gì trọng yếu liền lập tức báo cho cậu!!”
“Meo~ meo~ ”
“Thứ sáu hàng tuần đều phải họp mặt!!”
“Meo~ meo~ meo~” buổi chiều thứ sáu từ nhà Hà Nghiên Luật chạy đến hẳn không có vấn đề đi.
Vì thế, cái gọi là anh em “hữu nghị” vào giờ khắc này đã được chứng minh, Diệp Dịch Hành từ đầu tới đuôi luôn tín nhiệm Dương Khúc biến thái.
Người ta nói vật hợp theo loài, nhìn đám bè bạn bên cạnh bạn, người ta sẽ vạch ra bạn là người ở tầng lớp nào.
Các ngươi có khả năng sẽ tiến tới trường hợp, hoặc là gần như cùng một trình độ thông minh, hoặc là khí chất và mị lực cá nhân cùng hút cùng đẩy (không hiểu câu này :((). Nhóm mà não tàn bị bệnh đa sầu đa cảm thương thân trách phận ở với nhau dẫn đến chứng trầm cảm, nhóm mà thiểu năng ở với nhau tươi cười ngây ngô có khuynh hướng hạnh phúc cả đời, nhóm các anh đẹp trai tuổi trẻ đắc chí tài mạo song toàn thì dắt nhau lên Brokeback Moutain…
( Thật cám ơn nàng Thụy Vũ đã giúp ta đoạn cuối này. Ta thật sự không hiểu ảnh đang nói gì =). Thank nàng ~)
~~ Hoàn chương ~