Tôi nhất thời ngửa đầu nhìn trời mà cảm khái, cùng học chung một lớp tới nửa năm mà cũng không nhận ra, đúng thật bi ai quá.
“Biên Nhược Thủy, sao nghe quen thế nhỉ…” Lưu Duy cúi đầu nghĩ nghĩ một hồi, rồi vội ngẩng đầu thốt lên ngạc nhiên: “A, cậu không phải là cái đứa thích nói dông dài, là Biên Nhược Thủy làm lạc đề thi văn hả, ha ha ha…Tớ nhớ ra rồi.” Lưu Duy nở nụ cười đắc thắng, lại hỏi thăm tiếp: “Không thể nào được phải không? Đây là Dương Thông Đầu ấy hả? Sao lại đẹp trai vãi hàng thế này, hừ, không phải chứ, cậu đừng có nói với tớ là thật đấy nhé…”
Nhìn thái độ của Lưu Duy, xem ra tôi cũng quá lo lắng rồi, hắn chỉ chú ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng nói. Tôi chuyển mắt qua nhìn cô bé mặc quần đồng phục trường chúng tôi đang đi cùng với hắn, nhìn hơi quen quen, nhưng nhất thời lại chả nhớ ra nổi. Tôi lườm Lưu Duy, trầm giọng hỏi: “Làm sao hả? Mày hẹn hò khi nào mà dám giấu tao thế?”
“Bọn tao chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng thôi!” Lưu Duy đột nhiên quát to, “Mày nghĩ tao cũng như mày, lén lút đi hẹn hò bên ngoài sao hả…thế đứa con gái làm mày thần hồn điên đảo đâu rồi? Sao không mang đi cùng hả?”
Tôi căng thẳng nhìn Biên Nhược Thủy đang lộ vẻ buồn rười rượi. Lưu Duy nhìn chằm chặp vào Biên Nhược Thủy, vừa nhìn vừa nói: “Tớ không tin được cậu là Biên Nhược Thủy đâu! Cậu nói thử mấy câu tớ nghe xem nào…”
Biên Nhược Thủy cười ngượng ngùng, nhàn nhạt đáp: “Tớ chính là Biên Nhược Thủy, trước đây học cùng lớp với các cậu mà, bình thường tớ ít nói nên chắc cậu cũng không nhớ ra được đâu.”
“Không có đâu! Hồi đó cái thằng họ Tống này trái nói Dương Thông Đầu, phải kể Dương Thông Đầu với tớ, còn có những chuyện ở ký túc xá nữa, lúc đó tớ cười gần chết…giờ cậu ăn mặc, nói năng thế này, đúng là thiên lôi đánh chết tớ rồi.”
Hình tượng của tôi vỡ nát bét, Biên Nhược Thủy cũng đỏ bừng mặt xấu hổ nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười. Chỉ là tôi để ý, lúc Biên Nhược Thủy nghe Lưu Duy kể về chuyện ngày trước tôi đã nói về hắn như thế nào, tay hắn khẽ run lên.
“Vậy đi, hôm nào mày ăn với tao bữa cơm nhé, bọn tao còn có việc, đi trước đây.” Tôi lúng túng, kiếm cớ chuồn trước.
“Chờ một lát!” Lưu Duy như chợt nhớ ra điều gì, cau mày nói: “Tao mới phát hiện ra, hai đứa chúng mày sao lại tới đây cùng nhau được? Biên Nhược Thủy không phải là đã nghỉ học rồi sao? Mà cứ cho là thế, hai đứa mày cũng đâu có thân thiết gì đâu? Rõ ràng tính cách chúng mày trái ngược nhau mà!”
Tôi cứng đờ người ra, không biết phải trả lời câu này ra sao, đôt nhiên đứa con gái đứng sau Lưu Duy che miệng cười rộ lên khiến cả người tôi bất giác đổ mồ hôi. Lưu Duy cũng quay lại nhìn, bối rối.
“Em cười gì thế?” Lưu Duy hỏi.
Cô ta bỏ tay che miệng ra, cười nói: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ hai người này đúng là trái ngược nhau quá.”
Tôi lén thở phào, con bé này khiếu hài hước cũng thấp thật, quả nhiên là tuýp người của Lưu Duy mà.
“Bọn tớ tình cờ gặp nhau..” Biên Nhược Thủy cất tiếng giải thích: “Vừa khéo lúc tớ đến đây mua sắm thì Tống Thiên Lộ cũng đi tới, thế là gặp thôi.”
Lưu Duy cười phá lên, xoa bụng nói: “Được rồi, được rồi!…Tớ biết rồi, cậu không phải nói nữa, cậu vừa mở miệng nói tớ đã nghĩ ngay tới cây quạt hồi đó của cậu, trước đây tớ còn nghĩ cậu là người từ quá khứ tới đây ấy…ha ha ha..”
Lưu Duy không để ý tới sắc mặt của tôi, vẫn tiếp tục bô bô: “Tống Thiên Lộ, mày không thấy buồn cười sao? Trước đây không phải mày đã nói với tao nửa đời người của mày cười được đều dựa vào Dương Thông Đầu, nói Dương Thông Đầu còn là trụ cột tinh thần nữa chứ..”
Đầu óc trống rỗng, không dám nghe tiếp những gì Lưu Duy nói. Ngay cả việc Lưu Duy đi từ lúc nào tôi cũng không biết, lúc định thần lại chỉ thấy còn mỗi Biên Nhược Thủy đang đứng cạnh mình.
Trước đây tôi đã nói với Lưu Duy như thế sao? Trước đây tôi cũng lấy chuyện chê cười người khác làm thú vui giống hắn sao? Tại sao giờ nghe hắn nói những lời này lại chỉ muốn giết hắn luôn cho rồi? Tại sao tôi không ngăn cản? Bởi không có dũng khí làm sao?
Nhìn Biên Nhược Thủy đứng ngẩn người ra, tôi có một loại cảm giác vô dụng, bất lực tới cùng cực. Tuy quan hệ của chúng tôi không rõ ràng, ngay cả chuyện tôi có là gay hay không cũng còn chưa xác định nổi, nhưng tại giờ phút này, tôi bỗng nhiên hiểu rằng có những chuyện nên làm mà tôi lại không dám làm, cho dù là bạn thân, nhưng tôi cũng nên ngăn không cho Lưu Duy nói tiếp mới đúng. Tôi chỉ đứng yên, mở to hai mắt mà nhìn Biên Nhược Thủy bị Lưu Duy vô tình vũ nhục.
“Xin lỗi, Biên Nhược Thủy, lời Lưu Duy nói lúc nãy cậu đừng để bụng…Những chuyện tớ nói với nó trước đây toàn là trêu chọc lúc buồn chán quá thôi.”
Lâu sau Biên Nhược Thủy mới quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, biểu tình vô cùng thống khổ. Tôi biết giờ có nói gì cũng không có tác dụng, đã gây thương tổn rồi thì dù có bù đắp thế nào cũng không đủ được. Tôi không mong hắn tha thứ cho mình, chỉ hy vọng hắn đừng giữ chuyện này trong lòng là đủ.
“Tống Thiên Lộ, có phải tớ khiến cậu mất mặt lắm không?”
Tim tôi thót lại, vội vàng thanh minh: “Sao lại thế chứ? Sao cậu lại nghĩ như vậy? Chúng ta đều là người như nhau cả mà, đâu có ai cao quý hơn ai được! Tớ xin cậu đó, đừng có nghĩ lung tung nữa mà…”
“Khác nhau chứ…” Biên Nhược Thủy cười buồn, cười như sức lực đã cạn kiệt. “Nhân sinh này chỉ có lúc mới chào đời là bình đẳng với nhau thôi, tới khi ai cũng được giao tiếp, học được cách bắt thân với người khác thì con người sẽ trở nên khác biệt. Tựa như có những người cười, người khác sẽ cười theo, có những người khóc, người khác lại cười hả hê..Tống Thiên Lộ, tớ thực sự chỉ là chuyện cười cho cậu nửa năm qua thôi sao?”
Tống Thiên Lộ, tớ thực sự chỉ là chuyện cười của cậu nửa năm qua thôi sao?
… …
Câu nói cuối cùng, Biên Nhược Thủy khóc nấc lên, thanh âm khàn khàn nghèn nghẹn, những người xung quanh không nghe được hắn nói gì, chỉ thấy một thằng con trai độ mười bảy mười tám tuổi đang khóc nức nở không kiềm được. Tôi định dỗ Biên Nhược Thủy thì hắn đã đẩy tôi ra xa, vừa khóc vừa thở hổn hển nói: “Tớ sẽ không…làm loạn ở chỗ này…tớ muốn khóc…một lát…cậu ra ngoài…chờ tớ….Đừng để người khác…thấy…thấy hai chúng ta ở cạnh nhau…”
Nghe những lời Biên Nhược Thủy nói, mọi vật xung quanh trong mắt tôi đều mờ dần đi, chỉ nhìn thấy duy nhất Biên Nhược Thủy từ từ ngã ngồi xuống trên thang cuốn, đầu vùi giữa hai đầu gối, cả người run run.
“Đứa nhỏ kia không phải bị bệnh chứ?”
“Không biết, khóc như thế mà cũng không ai tới xem, nhìn đúng là không thuận mắt a..”
Không biết những lời đó là ai nói ra, cũng không cần biết họ đang nghĩ gì. Những chuyện này không quan trọng, tôi đi tới bế Biên Nhược Thủy lên, đi từng bước, từng bước lên cầu thang cuốn.
“Tớ không có khóc mà.., mau buông tớ xuống đi..” Biên Nhược Thủy cố kìm tiếng nấc, nước mắt chảy ràn rụa.
Thấy tôi không thả hắn xuống, Biên Nhược Thủy lại giục: “Tống..Tống Thiên Lộ, đừng làm thế nữa…cậu…mọi người đang nhìn đó…”
“Cậu muốn bị người khác chê cười thì tớ cũng sẽ ở đây với cậu, cùng bị người khác chê cười cũng không sao, Lưu Duy mà ở đây thì càng tốt.”
Biên Nhược Thủy tái mặt, cố giãy dụa, chuồi người ra khỏi vòng tay của tôi, đầu tiên là chân, rồi nhoài hẳn người xuống, rồi như không có sức, ngã ngồi tren mặt đất. Tôi nghe tiếng đầu gối chạm vào mặt đất, nhưng Biên Nhược Thủy đã vội đứng lên.
“Cậu làm gì đó?” Tôi nhanh tay đỡ hắn dậy.
Biên Nhược Thủy thở dốc, đứng cách xa tôi tới nửa thước, tôi tiến tới chỗ hắn một bước, hắn lại lùi một bước. Tôi cảm giác như hai đứa đang cách nhau càng ngày càng xa, tôi bước vội tới, Biên Nhược Thủy cũng thất thểu lui về phía sau.
Tôi vội vã đuổi theo, Biên Nhược Thủy khập khiễng đi trước, chẳng lâu sau, tôi đã tóm được cánh tay hắn. Vẻ mặt Biên Nhược Thủy không còn vẻ thương tâm muốn chết như hồi nãy nữa, chỉ còn sự sợ hãi và khổ sợ còn hiện diện, dường như đã thấy thứ không muốn thấy nhất.
“Cậu làm sao thế? Biên Nhược Thủy, cậu đừng làm tớ sợ mà…”
Tim tôi đập thình thịch, sợ rằng chỉ một giây nữa thôi là hắn sẽ làm chuyện điên rồ gì đó. Nhưng không, Biên Nhược Thủy từ từ bình tĩnh trở lại, chỉ cúi đầu, im lặng dùng chân nghịch nghịch hòn đá nhỏ trên đất.
“Cậu rốt cuộc là làm sao thế hả? Có gì không vui thì cứ nói thẳng ra, tớ sẽ thành tâm xin lỗi mà, cậu bảo tớ quỳ xuống dập đầu tạ lỗi cũng được, xin cậu đừng như vậy nữa được không? Để tớ nhìn cậu thế này còn không bằng kêu tớ chạy ra đường cho ô tô đâm chết đi cho xong.”
“Tống Thiên Lộ, tớ chỉ muốn đứng tránh xa xa cậu một chút, chờ người bớt đông rồi chúng ta lại đi cùng nhau.” Biên Nhược Thủy chậm rãi nói.
Trong chốc lát tôi đã hiểu ý của Biên Nhược Thủy, hóa ra hắn tránh tôi là bởi vì hắn nghĩ chuyện hai chúng tôi ở cạnh nhau sẽ khiến tôi mất mặt. Tôi cười khổ một cái, nghiêm túc nói với hắn: “Biên Nhược Thủy, tớ thề là chưa bao giờ nghĩ chuyện ở cạnh cậu lại là chuyện mất mặt gì cả.”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, nhìn tôi như hối lỗi, nắm chặt lấy vạt áo: “Không phải, tớ không hiểu lầm cậu đâu…tớ không qua đó, chắc chắn đấy, tớ chỉ muốn ngồi yên lặng suy nghĩ một chút…”
Tôi nhìn thằng vào hắn một lát rồi đáp: “Được..”
Tôi đứng im ở một chỗ, yên lặng nhìn hắn, Biên Nhược Thủy chọn một chỗ cách xa tôi, cúi gằm mặt đi chậm rãi đến đó rồi ngồi xuống.
Thời gian lặng lẽ trôi qua một cách chậm chạp, tôi đứng đến tê hết cả chân, Biên Nhược Thủy vẫn ngồi im ở chỗ ấy không nhúc nhích. Tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện chiều nay, trong lòng thấy hỗn loạn, vốn là một ngày rất đẹp, thế mà chỉ vì một chút hiểu lầm thôi đã khiến Biên Nhược Thủy tổn thương thêm một lần nữa. Để hắn sống cùng với tôi có thực sự là chuyện đúng đắn hay không? Dường như từ đầu tới giờ, bệnh tình nguy hiểm của Biên Nhược Thủy là do tôi tự suy diễn, tôi muốn tự mình giơ tay giúp đỡ hắn, nhưng kết quả thu lại lúc nào cũng là dằn vặt và hối hận.
Cuối cùng Biên Nhược Thủy cũng đứng dậy, đi về phía tôi. Tôi hoảng hốt, các khớp ngón tay cứng đờ, cũng chậm rãi lại chỗ hắn.
“Đi siêu thị đi, dì còn bảo chúng ta mua đồ ăn tết mà.” Biên Nhược Thủy nhẹ nhàng gọi tôi.
Tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, trông hắn như không có việc gì, rất bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười nữa. Nhưng nụ cười đó rất giả tạo, tựa hồ chỉ do cơ miệng hắn bị kéo lên mà thành. Tôi bỗng nhiên nhớ lại buổi chiều hai chúng tôi cùng nghịch tuyết trước cửa nhà hắn, nhớ tới dáng hình hoạt bát và nụ cười tươi tắn của hắn. Chỉ là, giờ đây, chuyện đó dường như đã trôi qua xa lắm rồi…
Nhưng bây giờ tôi có thể nói gì được đây? Hỏi hắn đang suy nghĩ gì? Tại sao bỗng nhiên lại suy nghĩ thoáng như thế sao? Tôi biết, có hỏi cũng bằng thừa, hắn sẽ không bao giờ cho tôi biết hắn đang nghĩ gì, vĩnh viễn chỉ cho tôi thấy những thứ thể hiện ra ngoài mặt.
“Ừ..” Tôi gật đầu, cũng mỉm cười lại nhìn hắn rồi cùng tới siêu thị.
Lúc đầu tôi còn lo lắng số tiền còn lại không đủ dùng, chỉ sợ tới lúc cần mua thứ gì đó lại không nổi, nhưng rồi mới phát hiện ra mình lo lắng nhiều quá. Tôi chả biết mua gì cả vì cơ bản toàn là mẹ mua gì ăn nấy, cho nên ăn gì mua gì đều tùy quyết định của Biên Nhược Thủy. Vừa đi hắn vừa lựa đồ, cầm hai thứ na ná nhau lên so sánh, phân vân có tới hơn mười phút, mà giá tiền của hai thứ đó cũng chỉ cách nhau có vài xu. Thế nên chúng tôi đi qua cả ba tầng, chỗ nào ở siêu thị cũng lượn qua mà đồ trong xe đẩy lại chả có mấy.
“Bọn mình có cần đi thêm một vòng nữa không? “Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy ngó đồ trong xe đẩy, rồi ngước mắt nhìn tôi: “Còn thiếu cái gì sao?”
“Thế cậu muốn mua gì?” Tôi hỏi lại.
Mắt Biên Nhược Thủy sưng lên, vành mắt đỏ hoe, tôi nhìn đến là tội. Giọng nói sau khi khóc hơi nghèn nghẹn, nghe như bị cảm.
“Ngày tết nhà tớ sắm thế này là đủ rồi…nhưng mà tớ chả rõ nhà cậu mỗi năm ăn tết thế nào nên cũng không biết mua thêm gì cho phải nữa….thôi thì cậu cứ qua nhìn lại chút đi.”
Tôi nhìn lại xe đẩy, gật đầu nói: “Chúng ta mua thêm thứ gì đó để ăn đi, mua sắm tết mà mua toàn mấy thứ gia vị này đúng là không ổn đâu, khéo có khi mẹ lại mắng là tớ ngược đãi cậu mất.”
“Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, lần trước dì nói với tớ là thích ăn đồ ăn sẵn bán ở một quán gần đây. Bọn mình đi mua đi!” Biên Nhược Thủy hớn hở.
“Được rồi, cậu muốn mua gì thì cứ mua đi, quyền quyết định ở cậu mà.”
Mặc dù tôi nghĩ là hơi ít, nhưng Biên Nhược Thủy vẫn rất thỏa mãn vì mua được nhiều đồ tới vậy. Trên đường về, mắt hắn cũng dần dần bớt sưng hơn, vẻ mặt cũng không còn ủ rũ như lúc nãy nữa. Tôi đi phía sau hắn, hầu như chả xách gì cả. Biên Nhược Thủy đi trước cứ khăng khăng cầm hết đống hàng mua được. Gần về tới nhà, hắn mới đẩy qua cho tôi hai chai dầu.
“Bây giờ cậu đưa cho tớ cái này làm gì chứ?” Tôi dở khóc dở cười hỏi.
“Tớ sợ dì mắng cậu!” Biên Nhược Thủy nghiêm túc đáp.
“Dì không mắng đâu, vì dì thấy rồi.”
Chẳng hiểu mẹ tôi đã ra đây từ lúc nào, xuất hiện sau lưng hai đứa như ma. Bà nhìn tôi rồi nói: “Mày lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt Biên Nhược Thủy thôi, đợi mãi mới thấy hai đứa về, người ta tới nhà chúng ta ở, không phải tới làm culi cho mày đâu nhé.”
Biên Nhược Thủy hơi xấu hổ, tôi cố ý cốc đầu hắn một cái, nghiến răng nói nhỏ: “Cái tên này, qua đây đi! Chỉ biết làm trò trước mặt mẹ tớ a.”
Biên Nhược Thủy định giải thích với tôi thì mẹ đã kéo tay hắn qua, nhìn từ đầu tới chân rồi tròn mắt tấm tắc khen: “Ôi, mày mà không nói mẹ cũng không nhận ra mất, đẹp trai như thế nào sao..”
Tôi bĩu môi, mẹ không phải đã sớm nhận ra sao? Huống hồ tôi cũng đâu có nói gì đâu! Đều là một mình mẹ diễn trò, khoa trương quá đáng rồi đấy.
“Trước đây cháu chẳng chịu chú ý ăn mặc gì cả, giờ mới tân trang lại một tý đã được thế này rồi…chậc chậc…đứng cạnh cánh cửa này nhìn như chú rể mới ấy.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, mẹ tôi đúng là lúc nào cũng thích nói quá lên được, mà lại toàn dùng cách nói cổ lỗ sĩ từ những năm bảy mươi nữa chứ.
Biên Nhược Thủy cúi đầu yên lặng, nhưng tôi biết tâm tình của hắn đã khá hơn lên ít nhiều. Mẹ tôi nhìn có vẻ vô tâm vô tính, nhưng thực ra bà suy tính rất chu toàn, mẹ hẳn đã nhận ra tâm trạng của Biên Nhược Thủy không được tốt lắm nên mới nói chuyện khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn.
Tôi càng nghĩ càng thấy mẹ tôi thật vĩ đại, bà không phải mẫu người vợ, người mẹ hiền cam chịu gì, mới nhìn còn có vẻ giống bà la sát, nhưng thực ra lại rất hiền lành tốt tính.
Nhìn hai người cứ ríu rít trò chuyện vui vẻ, tôi tự giác xách đống đồ mua được lên lầu. Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại thật kỹ một lần nữa xem sau này ở chung với Biên Nhược Thủy như thế nào đây, chúng tôi là gì của nhau, chúng tôi có điểm chung gì, những điều này cứ như một bức tường chen giữa hai chúng tôi, rồi vô tình tạo nên thương tổn không cách nào liền lại được.
Tốt nhất là chúng tôi nên giữ khoảng cách với nhau. Tôi nhìn bóng Biên Nhược Thủy theo mẹ tôi vào bếp nói chuyện rôm rả, so với hình ảnh hắn ngồi khóc trước mặt tôi trong khu mua sắm là hai người hoàn toàn khác nhau. Tới tận bây giờ tôi phải thừa nhận, Biên Nhược Thủy đã tìm được một chỗ để có thể dựa vào, mà nơi ấy lại không phải là tôi. Mỗi lần hắn đến bên tôi là một lần bị thương tổn, mà những thương tổn ấy đều do mẹ tôi chữa lành. Nếu như tôi có thể có lý trí một chút, tôi sẽ biết nên đứng cách xa hắn, nếu tôi đã không cứu được hắn, thì hãy tận lực đừng làm thương tổn hắn.
Như vậy cũng tốt, có lẽ tôi sẽ không còn cảm giác áp lực nữa, là ai cũng được thôi, chỉ cần khiến Biên Nhược Thủy trở nên vui vẻ là được rồi. Có thể tôi sẽ có cảm giác lạc lõng, nhưng chỉ cần tâm trạng hắn được tốt, tôi cũng chẳng có vấn đề gì.
Ngày tết cũng sắp tới, mấy ngày tiếp theo, tôi gần như không nói chuyện với Biên Nhược Thủy. Tôi không có ý định muốn tới gần hắn, mà Biên Nhược Thủy cũng không chủ động tới tìm tôi hỏi thăm. Hắn với mẹ tôi gần như đã thành hình với bóng, từ lúc mẹ tôi được nghỉ làm, hầu như lúc nào hắn cũng dính lấy mẹ. Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, Biên Nhược Thủy đều tranh lấy mà làm, tôi biết hắn không phải dạng người thích tranh công, mà là hắn không chịu ăn không ngồi rồi ở nhà tôi.
Mỗi ngày hắn đều sang phòng tôi dọn dẹp, thỉnh thoảng cũng cầm mấy quyển sách giáo khoa lên coi, nếu biết tôi đang nhìn, hắn sẽ vội vàng bỏ xuống ngay. Hắn cũng cố ý bỏ lại mấy quyển sách lên bàn vi tính, hắn biết tôi sẽ quay trở lại trường để học, nên không muốn tôi bỏ phí thời giờ.
Chỉ là những điều này Biên Nhược Thủy không nói ra, hắn không chủ động hỏi tôi chuyện gì, cũng chẳng thèm quan tâm tôi gọi điện thoại cho ai, gửi tin nhắn cho người nào, cho dù tôi có cố tình cao giọng khi nói chuyện ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không ngẩng đầu lên nhìn.
Hàng ngày tôi vẫn nghe được tiếng nói cười ríu rít của mẹ và hắn vọng tới, chẳng hiểu sao hai người lại hợp nhau tới nhường ấy. Có đôi khi cả hai ngồi chơi không trong phòng mẹ, tôi vẫn thấy tiếng họ nói cười. Những lúc ấy, tôi lại được nghe thấy tiếng cười vô cùng trong trẻo của Biên Nhược Thủy.
Mỗi lần trong lòng cảm thấy khó chịu, tôi lại nhớ tới cái buổi chiều hai đứa đụng phải Lưu Duy mà ép buộc mình phải dằn lòng xuống. Hình ảnh Biên Nhược Thủy gục đầu xuống khóc ở khu mua sắm đã hằn sâu vào trong lòng tôi, vĩnh viễn trở thành một vết sẹo khó xóa đi được.
Học sinh cấp ba cuối cùng cũng được nghỉ tết, hôm ấy tôi nổi hứng tới trường gặp lại mấy thằng bạn thân, trong đám đó cũng có cả Lưu Duy. Phòng tôi đã có hai người mới chuyển tới, tên thiếu gia Đạt Hề Duệ đã chân chân chính chính bay tới một trường tư. Ký túc xá có mấy người đến rồi lại đi nên tự nhiên trở thành một nơi xa lạ, mặc dù chăn chiếu, ra giường đã đổi sang cái mới, nhưng trên tường vẫn còn dán hình mà tôi thích.
Đám bạn thân thấy tôi đang rảo bước đi lung tung thì liền xô tới đấm đá cho mấy cái. Đùa loạn lên một hồi rồi cả lũ cùng kéo tới sân tập chơi mấy một trận bóng rổ cho thoải mái, giữa mùa đông mà đứa nào cũng đổ mồ hôi như tắm, làm tôi nhớ lại ngày trước tôi chỉ ham chơi bóng rổ, Tiếu Vĩ bèn tụ tập một đám người thách đấu chúng tôi. Sau đó còn dở trò, rồi gây hấn lung tung, lúc ấy tôi còn tưởng hắn là kẻ thù từ đời trước của tôi….
Mùa đông năm này, tháng này, đã có nhiều thay đổi lắm, thay đổi rất nhiều, những thứ đã trôi qua không thể níu lại được. Có chuyện của Tiếu Vĩ, có chuyện đám bạn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã của tôi, có mối quan hệ không rõ là gì của tôi và Biên Nhược Thủy, có những ngày trôi qua vô nghĩa rồi những ngày khiến người ta như chìm trong mê man…
Ngày hôm sau, đám bạn tôi hẹn nhau tụ tập nhậu nhẹt ở một quán rượu. Hôm nay đã là ngày hai lăm tháng chạp, trên đường nhiều nơi đã treo đầy đèn lồng đỏ, đâu đó còn truyền tới tiếng pháo thanh. Lúc còn bé nghe thấy tiếng pháo lúc nào cũng cảm thấy hứng khởi, lúc đó tôi rất mong chờ ngày tết, ngày tết với tôi nghĩa là quần áo mới, nghĩa là sắp được nhận tiền mừng tuổi.
Giờ đã lớn rồi, mấy thứ ấy thì vẫn còn, nhưng cái cảm giác vui mừng chờ đợi thì không còn nữa, thay vào đó là cảm giác bùi ngùi, một năm đã qua rồi, còn tôi vẫn là một người phàm.
Tôi đi trên đường nhìn qua nhìn lại, thấy cái gì hay đều dừng lại nhìn kỹ một chút, quán chúng tôi hẹn gặp cách nhà tôi rất xa, bắt xe taxi đúng là thứ xa xỉ quá đáng với một đứa thuộc tầng lớp vô sản như tôi.
“Biên Nhược Thủy, sao nghe quen thế nhỉ…” Lưu Duy cúi đầu nghĩ nghĩ một hồi, rồi vội ngẩng đầu thốt lên ngạc nhiên: “A, cậu không phải là cái đứa thích nói dông dài, là Biên Nhược Thủy làm lạc đề thi văn hả, ha ha ha…Tớ nhớ ra rồi.” Lưu Duy nở nụ cười đắc thắng, lại hỏi thăm tiếp: “Không thể nào được phải không? Đây là Dương Thông Đầu ấy hả? Sao lại đẹp trai vãi hàng thế này, hừ, không phải chứ, cậu đừng có nói với tớ là thật đấy nhé…”
Nhìn thái độ của Lưu Duy, xem ra tôi cũng quá lo lắng rồi, hắn chỉ chú ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng nói. Tôi chuyển mắt qua nhìn cô bé mặc quần đồng phục trường chúng tôi đang đi cùng với hắn, nhìn hơi quen quen, nhưng nhất thời lại chả nhớ ra nổi. Tôi lườm Lưu Duy, trầm giọng hỏi: “Làm sao hả? Mày hẹn hò khi nào mà dám giấu tao thế?”
“Bọn tao chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng thôi!” Lưu Duy đột nhiên quát to, “Mày nghĩ tao cũng như mày, lén lút đi hẹn hò bên ngoài sao hả…thế đứa con gái làm mày thần hồn điên đảo đâu rồi? Sao không mang đi cùng hả?”
Tôi căng thẳng nhìn Biên Nhược Thủy đang lộ vẻ buồn rười rượi. Lưu Duy nhìn chằm chặp vào Biên Nhược Thủy, vừa nhìn vừa nói: “Tớ không tin được cậu là Biên Nhược Thủy đâu! Cậu nói thử mấy câu tớ nghe xem nào…”
Biên Nhược Thủy cười ngượng ngùng, nhàn nhạt đáp: “Tớ chính là Biên Nhược Thủy, trước đây học cùng lớp với các cậu mà, bình thường tớ ít nói nên chắc cậu cũng không nhớ ra được đâu.”
“Không có đâu! Hồi đó cái thằng họ Tống này trái nói Dương Thông Đầu, phải kể Dương Thông Đầu với tớ, còn có những chuyện ở ký túc xá nữa, lúc đó tớ cười gần chết…giờ cậu ăn mặc, nói năng thế này, đúng là thiên lôi đánh chết tớ rồi.”
Hình tượng của tôi vỡ nát bét, Biên Nhược Thủy cũng đỏ bừng mặt xấu hổ nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười. Chỉ là tôi để ý, lúc Biên Nhược Thủy nghe Lưu Duy kể về chuyện ngày trước tôi đã nói về hắn như thế nào, tay hắn khẽ run lên.
“Vậy đi, hôm nào mày ăn với tao bữa cơm nhé, bọn tao còn có việc, đi trước đây.” Tôi lúng túng, kiếm cớ chuồn trước.
“Chờ một lát!” Lưu Duy như chợt nhớ ra điều gì, cau mày nói: “Tao mới phát hiện ra, hai đứa chúng mày sao lại tới đây cùng nhau được? Biên Nhược Thủy không phải là đã nghỉ học rồi sao? Mà cứ cho là thế, hai đứa mày cũng đâu có thân thiết gì đâu? Rõ ràng tính cách chúng mày trái ngược nhau mà!”
Tôi cứng đờ người ra, không biết phải trả lời câu này ra sao, đôt nhiên đứa con gái đứng sau Lưu Duy che miệng cười rộ lên khiến cả người tôi bất giác đổ mồ hôi. Lưu Duy cũng quay lại nhìn, bối rối.
“Em cười gì thế?” Lưu Duy hỏi.
Cô ta bỏ tay che miệng ra, cười nói: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ hai người này đúng là trái ngược nhau quá.”
Tôi lén thở phào, con bé này khiếu hài hước cũng thấp thật, quả nhiên là tuýp người của Lưu Duy mà.
“Bọn tớ tình cờ gặp nhau..” Biên Nhược Thủy cất tiếng giải thích: “Vừa khéo lúc tớ đến đây mua sắm thì Tống Thiên Lộ cũng đi tới, thế là gặp thôi.”
Lưu Duy cười phá lên, xoa bụng nói: “Được rồi, được rồi!…Tớ biết rồi, cậu không phải nói nữa, cậu vừa mở miệng nói tớ đã nghĩ ngay tới cây quạt hồi đó của cậu, trước đây tớ còn nghĩ cậu là người từ quá khứ tới đây ấy…ha ha ha..”
Lưu Duy không để ý tới sắc mặt của tôi, vẫn tiếp tục bô bô: “Tống Thiên Lộ, mày không thấy buồn cười sao? Trước đây không phải mày đã nói với tao nửa đời người của mày cười được đều dựa vào Dương Thông Đầu, nói Dương Thông Đầu còn là trụ cột tinh thần nữa chứ..”
Đầu óc trống rỗng, không dám nghe tiếp những gì Lưu Duy nói. Ngay cả việc Lưu Duy đi từ lúc nào tôi cũng không biết, lúc định thần lại chỉ thấy còn mỗi Biên Nhược Thủy đang đứng cạnh mình.
Trước đây tôi đã nói với Lưu Duy như thế sao? Trước đây tôi cũng lấy chuyện chê cười người khác làm thú vui giống hắn sao? Tại sao giờ nghe hắn nói những lời này lại chỉ muốn giết hắn luôn cho rồi? Tại sao tôi không ngăn cản? Bởi không có dũng khí làm sao?
Nhìn Biên Nhược Thủy đứng ngẩn người ra, tôi có một loại cảm giác vô dụng, bất lực tới cùng cực. Tuy quan hệ của chúng tôi không rõ ràng, ngay cả chuyện tôi có là gay hay không cũng còn chưa xác định nổi, nhưng tại giờ phút này, tôi bỗng nhiên hiểu rằng có những chuyện nên làm mà tôi lại không dám làm, cho dù là bạn thân, nhưng tôi cũng nên ngăn không cho Lưu Duy nói tiếp mới đúng. Tôi chỉ đứng yên, mở to hai mắt mà nhìn Biên Nhược Thủy bị Lưu Duy vô tình vũ nhục.
“Xin lỗi, Biên Nhược Thủy, lời Lưu Duy nói lúc nãy cậu đừng để bụng…Những chuyện tớ nói với nó trước đây toàn là trêu chọc lúc buồn chán quá thôi.”
Lâu sau Biên Nhược Thủy mới quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, biểu tình vô cùng thống khổ. Tôi biết giờ có nói gì cũng không có tác dụng, đã gây thương tổn rồi thì dù có bù đắp thế nào cũng không đủ được. Tôi không mong hắn tha thứ cho mình, chỉ hy vọng hắn đừng giữ chuyện này trong lòng là đủ.
“Tống Thiên Lộ, có phải tớ khiến cậu mất mặt lắm không?”
Tim tôi thót lại, vội vàng thanh minh: “Sao lại thế chứ? Sao cậu lại nghĩ như vậy? Chúng ta đều là người như nhau cả mà, đâu có ai cao quý hơn ai được! Tớ xin cậu đó, đừng có nghĩ lung tung nữa mà…”
“Khác nhau chứ…” Biên Nhược Thủy cười buồn, cười như sức lực đã cạn kiệt. “Nhân sinh này chỉ có lúc mới chào đời là bình đẳng với nhau thôi, tới khi ai cũng được giao tiếp, học được cách bắt thân với người khác thì con người sẽ trở nên khác biệt. Tựa như có những người cười, người khác sẽ cười theo, có những người khóc, người khác lại cười hả hê..Tống Thiên Lộ, tớ thực sự chỉ là chuyện cười cho cậu nửa năm qua thôi sao?”
Tống Thiên Lộ, tớ thực sự chỉ là chuyện cười của cậu nửa năm qua thôi sao?
… …
Câu nói cuối cùng, Biên Nhược Thủy khóc nấc lên, thanh âm khàn khàn nghèn nghẹn, những người xung quanh không nghe được hắn nói gì, chỉ thấy một thằng con trai độ mười bảy mười tám tuổi đang khóc nức nở không kiềm được. Tôi định dỗ Biên Nhược Thủy thì hắn đã đẩy tôi ra xa, vừa khóc vừa thở hổn hển nói: “Tớ sẽ không…làm loạn ở chỗ này…tớ muốn khóc…một lát…cậu ra ngoài…chờ tớ….Đừng để người khác…thấy…thấy hai chúng ta ở cạnh nhau…”
Nghe những lời Biên Nhược Thủy nói, mọi vật xung quanh trong mắt tôi đều mờ dần đi, chỉ nhìn thấy duy nhất Biên Nhược Thủy từ từ ngã ngồi xuống trên thang cuốn, đầu vùi giữa hai đầu gối, cả người run run.
“Đứa nhỏ kia không phải bị bệnh chứ?”
“Không biết, khóc như thế mà cũng không ai tới xem, nhìn đúng là không thuận mắt a..”
Không biết những lời đó là ai nói ra, cũng không cần biết họ đang nghĩ gì. Những chuyện này không quan trọng, tôi đi tới bế Biên Nhược Thủy lên, đi từng bước, từng bước lên cầu thang cuốn.
“Tớ không có khóc mà.., mau buông tớ xuống đi..” Biên Nhược Thủy cố kìm tiếng nấc, nước mắt chảy ràn rụa.
Thấy tôi không thả hắn xuống, Biên Nhược Thủy lại giục: “Tống..Tống Thiên Lộ, đừng làm thế nữa…cậu…mọi người đang nhìn đó…”
“Cậu muốn bị người khác chê cười thì tớ cũng sẽ ở đây với cậu, cùng bị người khác chê cười cũng không sao, Lưu Duy mà ở đây thì càng tốt.”
Biên Nhược Thủy tái mặt, cố giãy dụa, chuồi người ra khỏi vòng tay của tôi, đầu tiên là chân, rồi nhoài hẳn người xuống, rồi như không có sức, ngã ngồi tren mặt đất. Tôi nghe tiếng đầu gối chạm vào mặt đất, nhưng Biên Nhược Thủy đã vội đứng lên.
“Cậu làm gì đó?” Tôi nhanh tay đỡ hắn dậy.
Biên Nhược Thủy thở dốc, đứng cách xa tôi tới nửa thước, tôi tiến tới chỗ hắn một bước, hắn lại lùi một bước. Tôi cảm giác như hai đứa đang cách nhau càng ngày càng xa, tôi bước vội tới, Biên Nhược Thủy cũng thất thểu lui về phía sau.
Tôi vội vã đuổi theo, Biên Nhược Thủy khập khiễng đi trước, chẳng lâu sau, tôi đã tóm được cánh tay hắn. Vẻ mặt Biên Nhược Thủy không còn vẻ thương tâm muốn chết như hồi nãy nữa, chỉ còn sự sợ hãi và khổ sợ còn hiện diện, dường như đã thấy thứ không muốn thấy nhất.
“Cậu làm sao thế? Biên Nhược Thủy, cậu đừng làm tớ sợ mà…”
Tim tôi đập thình thịch, sợ rằng chỉ một giây nữa thôi là hắn sẽ làm chuyện điên rồ gì đó. Nhưng không, Biên Nhược Thủy từ từ bình tĩnh trở lại, chỉ cúi đầu, im lặng dùng chân nghịch nghịch hòn đá nhỏ trên đất.
“Cậu rốt cuộc là làm sao thế hả? Có gì không vui thì cứ nói thẳng ra, tớ sẽ thành tâm xin lỗi mà, cậu bảo tớ quỳ xuống dập đầu tạ lỗi cũng được, xin cậu đừng như vậy nữa được không? Để tớ nhìn cậu thế này còn không bằng kêu tớ chạy ra đường cho ô tô đâm chết đi cho xong.”
“Tống Thiên Lộ, tớ chỉ muốn đứng tránh xa xa cậu một chút, chờ người bớt đông rồi chúng ta lại đi cùng nhau.” Biên Nhược Thủy chậm rãi nói.
Trong chốc lát tôi đã hiểu ý của Biên Nhược Thủy, hóa ra hắn tránh tôi là bởi vì hắn nghĩ chuyện hai chúng tôi ở cạnh nhau sẽ khiến tôi mất mặt. Tôi cười khổ một cái, nghiêm túc nói với hắn: “Biên Nhược Thủy, tớ thề là chưa bao giờ nghĩ chuyện ở cạnh cậu lại là chuyện mất mặt gì cả.”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, nhìn tôi như hối lỗi, nắm chặt lấy vạt áo: “Không phải, tớ không hiểu lầm cậu đâu…tớ không qua đó, chắc chắn đấy, tớ chỉ muốn ngồi yên lặng suy nghĩ một chút…”
Tôi nhìn thằng vào hắn một lát rồi đáp: “Được..”
Tôi đứng im ở một chỗ, yên lặng nhìn hắn, Biên Nhược Thủy chọn một chỗ cách xa tôi, cúi gằm mặt đi chậm rãi đến đó rồi ngồi xuống.
Thời gian lặng lẽ trôi qua một cách chậm chạp, tôi đứng đến tê hết cả chân, Biên Nhược Thủy vẫn ngồi im ở chỗ ấy không nhúc nhích. Tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện chiều nay, trong lòng thấy hỗn loạn, vốn là một ngày rất đẹp, thế mà chỉ vì một chút hiểu lầm thôi đã khiến Biên Nhược Thủy tổn thương thêm một lần nữa. Để hắn sống cùng với tôi có thực sự là chuyện đúng đắn hay không? Dường như từ đầu tới giờ, bệnh tình nguy hiểm của Biên Nhược Thủy là do tôi tự suy diễn, tôi muốn tự mình giơ tay giúp đỡ hắn, nhưng kết quả thu lại lúc nào cũng là dằn vặt và hối hận.
Cuối cùng Biên Nhược Thủy cũng đứng dậy, đi về phía tôi. Tôi hoảng hốt, các khớp ngón tay cứng đờ, cũng chậm rãi lại chỗ hắn.
“Đi siêu thị đi, dì còn bảo chúng ta mua đồ ăn tết mà.” Biên Nhược Thủy nhẹ nhàng gọi tôi.
Tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, trông hắn như không có việc gì, rất bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười nữa. Nhưng nụ cười đó rất giả tạo, tựa hồ chỉ do cơ miệng hắn bị kéo lên mà thành. Tôi bỗng nhiên nhớ lại buổi chiều hai chúng tôi cùng nghịch tuyết trước cửa nhà hắn, nhớ tới dáng hình hoạt bát và nụ cười tươi tắn của hắn. Chỉ là, giờ đây, chuyện đó dường như đã trôi qua xa lắm rồi…
Nhưng bây giờ tôi có thể nói gì được đây? Hỏi hắn đang suy nghĩ gì? Tại sao bỗng nhiên lại suy nghĩ thoáng như thế sao? Tôi biết, có hỏi cũng bằng thừa, hắn sẽ không bao giờ cho tôi biết hắn đang nghĩ gì, vĩnh viễn chỉ cho tôi thấy những thứ thể hiện ra ngoài mặt.
“Ừ..” Tôi gật đầu, cũng mỉm cười lại nhìn hắn rồi cùng tới siêu thị.
Lúc đầu tôi còn lo lắng số tiền còn lại không đủ dùng, chỉ sợ tới lúc cần mua thứ gì đó lại không nổi, nhưng rồi mới phát hiện ra mình lo lắng nhiều quá. Tôi chả biết mua gì cả vì cơ bản toàn là mẹ mua gì ăn nấy, cho nên ăn gì mua gì đều tùy quyết định của Biên Nhược Thủy. Vừa đi hắn vừa lựa đồ, cầm hai thứ na ná nhau lên so sánh, phân vân có tới hơn mười phút, mà giá tiền của hai thứ đó cũng chỉ cách nhau có vài xu. Thế nên chúng tôi đi qua cả ba tầng, chỗ nào ở siêu thị cũng lượn qua mà đồ trong xe đẩy lại chả có mấy.
“Bọn mình có cần đi thêm một vòng nữa không? “Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy ngó đồ trong xe đẩy, rồi ngước mắt nhìn tôi: “Còn thiếu cái gì sao?”
“Thế cậu muốn mua gì?” Tôi hỏi lại.
Mắt Biên Nhược Thủy sưng lên, vành mắt đỏ hoe, tôi nhìn đến là tội. Giọng nói sau khi khóc hơi nghèn nghẹn, nghe như bị cảm.
“Ngày tết nhà tớ sắm thế này là đủ rồi…nhưng mà tớ chả rõ nhà cậu mỗi năm ăn tết thế nào nên cũng không biết mua thêm gì cho phải nữa….thôi thì cậu cứ qua nhìn lại chút đi.”
Tôi nhìn lại xe đẩy, gật đầu nói: “Chúng ta mua thêm thứ gì đó để ăn đi, mua sắm tết mà mua toàn mấy thứ gia vị này đúng là không ổn đâu, khéo có khi mẹ lại mắng là tớ ngược đãi cậu mất.”
“Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, lần trước dì nói với tớ là thích ăn đồ ăn sẵn bán ở một quán gần đây. Bọn mình đi mua đi!” Biên Nhược Thủy hớn hở.
“Được rồi, cậu muốn mua gì thì cứ mua đi, quyền quyết định ở cậu mà.”
Mặc dù tôi nghĩ là hơi ít, nhưng Biên Nhược Thủy vẫn rất thỏa mãn vì mua được nhiều đồ tới vậy. Trên đường về, mắt hắn cũng dần dần bớt sưng hơn, vẻ mặt cũng không còn ủ rũ như lúc nãy nữa. Tôi đi phía sau hắn, hầu như chả xách gì cả. Biên Nhược Thủy đi trước cứ khăng khăng cầm hết đống hàng mua được. Gần về tới nhà, hắn mới đẩy qua cho tôi hai chai dầu.
“Bây giờ cậu đưa cho tớ cái này làm gì chứ?” Tôi dở khóc dở cười hỏi.
“Tớ sợ dì mắng cậu!” Biên Nhược Thủy nghiêm túc đáp.
“Dì không mắng đâu, vì dì thấy rồi.”
Chẳng hiểu mẹ tôi đã ra đây từ lúc nào, xuất hiện sau lưng hai đứa như ma. Bà nhìn tôi rồi nói: “Mày lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt Biên Nhược Thủy thôi, đợi mãi mới thấy hai đứa về, người ta tới nhà chúng ta ở, không phải tới làm culi cho mày đâu nhé.”
Biên Nhược Thủy hơi xấu hổ, tôi cố ý cốc đầu hắn một cái, nghiến răng nói nhỏ: “Cái tên này, qua đây đi! Chỉ biết làm trò trước mặt mẹ tớ a.”
Biên Nhược Thủy định giải thích với tôi thì mẹ đã kéo tay hắn qua, nhìn từ đầu tới chân rồi tròn mắt tấm tắc khen: “Ôi, mày mà không nói mẹ cũng không nhận ra mất, đẹp trai như thế nào sao..”
Tôi bĩu môi, mẹ không phải đã sớm nhận ra sao? Huống hồ tôi cũng đâu có nói gì đâu! Đều là một mình mẹ diễn trò, khoa trương quá đáng rồi đấy.
“Trước đây cháu chẳng chịu chú ý ăn mặc gì cả, giờ mới tân trang lại một tý đã được thế này rồi…chậc chậc…đứng cạnh cánh cửa này nhìn như chú rể mới ấy.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, mẹ tôi đúng là lúc nào cũng thích nói quá lên được, mà lại toàn dùng cách nói cổ lỗ sĩ từ những năm bảy mươi nữa chứ.
Biên Nhược Thủy cúi đầu yên lặng, nhưng tôi biết tâm tình của hắn đã khá hơn lên ít nhiều. Mẹ tôi nhìn có vẻ vô tâm vô tính, nhưng thực ra bà suy tính rất chu toàn, mẹ hẳn đã nhận ra tâm trạng của Biên Nhược Thủy không được tốt lắm nên mới nói chuyện khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn.
Tôi càng nghĩ càng thấy mẹ tôi thật vĩ đại, bà không phải mẫu người vợ, người mẹ hiền cam chịu gì, mới nhìn còn có vẻ giống bà la sát, nhưng thực ra lại rất hiền lành tốt tính.
Nhìn hai người cứ ríu rít trò chuyện vui vẻ, tôi tự giác xách đống đồ mua được lên lầu. Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại thật kỹ một lần nữa xem sau này ở chung với Biên Nhược Thủy như thế nào đây, chúng tôi là gì của nhau, chúng tôi có điểm chung gì, những điều này cứ như một bức tường chen giữa hai chúng tôi, rồi vô tình tạo nên thương tổn không cách nào liền lại được.
Tốt nhất là chúng tôi nên giữ khoảng cách với nhau. Tôi nhìn bóng Biên Nhược Thủy theo mẹ tôi vào bếp nói chuyện rôm rả, so với hình ảnh hắn ngồi khóc trước mặt tôi trong khu mua sắm là hai người hoàn toàn khác nhau. Tới tận bây giờ tôi phải thừa nhận, Biên Nhược Thủy đã tìm được một chỗ để có thể dựa vào, mà nơi ấy lại không phải là tôi. Mỗi lần hắn đến bên tôi là một lần bị thương tổn, mà những thương tổn ấy đều do mẹ tôi chữa lành. Nếu như tôi có thể có lý trí một chút, tôi sẽ biết nên đứng cách xa hắn, nếu tôi đã không cứu được hắn, thì hãy tận lực đừng làm thương tổn hắn.
Như vậy cũng tốt, có lẽ tôi sẽ không còn cảm giác áp lực nữa, là ai cũng được thôi, chỉ cần khiến Biên Nhược Thủy trở nên vui vẻ là được rồi. Có thể tôi sẽ có cảm giác lạc lõng, nhưng chỉ cần tâm trạng hắn được tốt, tôi cũng chẳng có vấn đề gì.
Ngày tết cũng sắp tới, mấy ngày tiếp theo, tôi gần như không nói chuyện với Biên Nhược Thủy. Tôi không có ý định muốn tới gần hắn, mà Biên Nhược Thủy cũng không chủ động tới tìm tôi hỏi thăm. Hắn với mẹ tôi gần như đã thành hình với bóng, từ lúc mẹ tôi được nghỉ làm, hầu như lúc nào hắn cũng dính lấy mẹ. Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, Biên Nhược Thủy đều tranh lấy mà làm, tôi biết hắn không phải dạng người thích tranh công, mà là hắn không chịu ăn không ngồi rồi ở nhà tôi.
Mỗi ngày hắn đều sang phòng tôi dọn dẹp, thỉnh thoảng cũng cầm mấy quyển sách giáo khoa lên coi, nếu biết tôi đang nhìn, hắn sẽ vội vàng bỏ xuống ngay. Hắn cũng cố ý bỏ lại mấy quyển sách lên bàn vi tính, hắn biết tôi sẽ quay trở lại trường để học, nên không muốn tôi bỏ phí thời giờ.
Chỉ là những điều này Biên Nhược Thủy không nói ra, hắn không chủ động hỏi tôi chuyện gì, cũng chẳng thèm quan tâm tôi gọi điện thoại cho ai, gửi tin nhắn cho người nào, cho dù tôi có cố tình cao giọng khi nói chuyện ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không ngẩng đầu lên nhìn.
Hàng ngày tôi vẫn nghe được tiếng nói cười ríu rít của mẹ và hắn vọng tới, chẳng hiểu sao hai người lại hợp nhau tới nhường ấy. Có đôi khi cả hai ngồi chơi không trong phòng mẹ, tôi vẫn thấy tiếng họ nói cười. Những lúc ấy, tôi lại được nghe thấy tiếng cười vô cùng trong trẻo của Biên Nhược Thủy.
Mỗi lần trong lòng cảm thấy khó chịu, tôi lại nhớ tới cái buổi chiều hai đứa đụng phải Lưu Duy mà ép buộc mình phải dằn lòng xuống. Hình ảnh Biên Nhược Thủy gục đầu xuống khóc ở khu mua sắm đã hằn sâu vào trong lòng tôi, vĩnh viễn trở thành một vết sẹo khó xóa đi được.
Học sinh cấp ba cuối cùng cũng được nghỉ tết, hôm ấy tôi nổi hứng tới trường gặp lại mấy thằng bạn thân, trong đám đó cũng có cả Lưu Duy. Phòng tôi đã có hai người mới chuyển tới, tên thiếu gia Đạt Hề Duệ đã chân chân chính chính bay tới một trường tư. Ký túc xá có mấy người đến rồi lại đi nên tự nhiên trở thành một nơi xa lạ, mặc dù chăn chiếu, ra giường đã đổi sang cái mới, nhưng trên tường vẫn còn dán hình mà tôi thích.
Đám bạn thân thấy tôi đang rảo bước đi lung tung thì liền xô tới đấm đá cho mấy cái. Đùa loạn lên một hồi rồi cả lũ cùng kéo tới sân tập chơi mấy một trận bóng rổ cho thoải mái, giữa mùa đông mà đứa nào cũng đổ mồ hôi như tắm, làm tôi nhớ lại ngày trước tôi chỉ ham chơi bóng rổ, Tiếu Vĩ bèn tụ tập một đám người thách đấu chúng tôi. Sau đó còn dở trò, rồi gây hấn lung tung, lúc ấy tôi còn tưởng hắn là kẻ thù từ đời trước của tôi….
Mùa đông năm này, tháng này, đã có nhiều thay đổi lắm, thay đổi rất nhiều, những thứ đã trôi qua không thể níu lại được. Có chuyện của Tiếu Vĩ, có chuyện đám bạn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã của tôi, có mối quan hệ không rõ là gì của tôi và Biên Nhược Thủy, có những ngày trôi qua vô nghĩa rồi những ngày khiến người ta như chìm trong mê man…
Ngày hôm sau, đám bạn tôi hẹn nhau tụ tập nhậu nhẹt ở một quán rượu. Hôm nay đã là ngày hai lăm tháng chạp, trên đường nhiều nơi đã treo đầy đèn lồng đỏ, đâu đó còn truyền tới tiếng pháo thanh. Lúc còn bé nghe thấy tiếng pháo lúc nào cũng cảm thấy hứng khởi, lúc đó tôi rất mong chờ ngày tết, ngày tết với tôi nghĩa là quần áo mới, nghĩa là sắp được nhận tiền mừng tuổi.
Giờ đã lớn rồi, mấy thứ ấy thì vẫn còn, nhưng cái cảm giác vui mừng chờ đợi thì không còn nữa, thay vào đó là cảm giác bùi ngùi, một năm đã qua rồi, còn tôi vẫn là một người phàm.
Tôi đi trên đường nhìn qua nhìn lại, thấy cái gì hay đều dừng lại nhìn kỹ một chút, quán chúng tôi hẹn gặp cách nhà tôi rất xa, bắt xe taxi đúng là thứ xa xỉ quá đáng với một đứa thuộc tầng lớp vô sản như tôi.