Nói rồi, không chịu để Biên Nhược Thủy phản ứng thêm, tôi cúi đầu xuống thấp mút liếm cần cổ của cậu, thỏa mãn khi chỉ một lát sau trên ấy đã xuất hiện một dấu hôn xanh tím, cơ thể ngây ngô căn bản là không thể chịu được những hành động khiêu khích của tôi, chỉ cần tôi sờ soạng, mút liếm thêm một hồi, Biên Nhược Thủy đã sắp bắn ra, ngước nhìn tôi bằng vẻ mặt cầu xin.
Tôi cười lớn, Biên Nhược Thủy lại cho rằng mình đang bị cười nhạo, vội vàng quay mặt ra chỗ khác, không nhìn tôi. Tôi ôm lấy hai má cậu, khiến Biên Nhược Thủy phải nhìn thẳng vào mặt mình. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc tới cao trào, vô cùng muốn, muốn nhìn đôi môi này phải gọi tên của tôi, muốn cậu ôm chặt lấy tôi
Tôi đem hạ thân đã cứng ngắc của mình để cạnh của cậu, một cảm giác vừa thoải mái, lại vừa như không thể chịu đựng nổi dâng lên, như hai điểm khởi đầu của sinh mệnh, gắt gao quấn lấy nhau, khao khát được cảm nhận đối phương.
“Đừng có nhìn tớ như thế…Ừm…” Biên Nhược Thủy van vỉ.
“Tớ sợ chỉ chớp mắt thôi là sẽ không được nhìn thấy cậu nữa.”
Động tác tay cũng theo lời nói mà tăng thêm lực đạo, Biên Nhược Thủy không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, vẻ mặt vô cùng khó chịu, nhưng cũng rất hưởng thụ, một luồng chất lỏng dinh dính màu trắng đục bắn lên tay tôi, Biên Nhược Thủy ngây người ra, rồi lập tức đỏ mặt bừng bừng.
“Lúc nãy cậu không gọi tên tớ.” Tôi nói hờn dỗi như trẻ con.
Biên Nhược Thủy ngẩn ra, hỏi: “Thế cậu muốn tớ kêu tên cậu lúc nào đây?”
“Ngốc quá trời!” Tôi ấn nhẹ vào sau gáy cậu, rồi thở dài thườn thượt: “Vì có những người làm tình với người này lại nhớ tới người khác, cho nên khi cao trào, tâm trí hưng phấn, dễ gọi nhầm tên.”
Biên Nhược Thủy như hiểu ra gì đó, hỏi lại tôi: “Cậu đang thử tớ à?”
“Không!” Tôi lập tức phủ nhận, lúc nãy chỉ tìm đại một cớ để nói thôi, giờ chẳng biết làm gì để nói lại nữa. Nhìn ánh mắt dò hỏi ngây thơ, tôi đành an ủi mấy câu ngọt nhạt: “Tớ sao lại phải thử cậu chứ, cậu là người đơn thuần thế này mà.”
Biên Nhược Thủy nghe tôi nói không những không khá hơn, mà vẻ mặt lại càng thêm sầu lo, “Tớ là người không đơn thuần đâu…thật ra, thật ra tớ rất dơ bẩn.”
Tôi căng thẳng, hỏi lại: “Sao lại nói thế?”
Biên Nhược Thủy cắn cắn môi, nhìn lảng sang chỗ khác: “Cậu đừng hỏi, dù sao chỉ cần biết tớ không tốt như cậu vẫn tưởng là được rồi.”
“Cậu càng như thế thì tớ càng muốn biết, có phải đã làm chuyện gì gạt tớ rồi phải không? Sao lại dùng từ ‘dơ bẩn’ được hả? Cậu có biết tớ nghe xong khó chịu tới mức nào không!”
Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bất an, chẳng hiểu nổi tại sao Biên Nhược Thủy lại nghĩ về bản thân mình như thế. Không phải tôi thiếu tự tin, nhưng hai năm qua Biên Nhược Thủy sống ra sao tôi không hề được biết. Chuyện từ sau khi cậu ấy bỏ đi tới giờ tôi vẫn còn mù mờ, tôi không sợ cậu tự tư, không sợ cậu hận mình, không sợ cậu định bày trò để phạt tôi, chỉ sợ cậu tự hành hạ bản thân.
“Tớ cũng không muốn như thế, nhưng đôi khi, tớ không thể khống chế được mình.”
“Cậu làm cái gì? Không khống chế được cái gì?” Tôi dùng sức nắm chặt lấy cằm của cậu, cả tiếng hỏi.
Biên Nhược Thủy thấy mặt tôi biến sắc thì vẻ xấu hổ càng lộ rõ, khiến tôi nhìn suýt phát điên, chuyện gì mà không thể khống chế được hả? Ngoại trừ dục vọng thì cũng chỉ có dục vọng, chuyện con người ta vì sinh tồn mà để tiền bạc nuốt mất lý trí vốn không phải chuyện mới mẻ gì cho cam, nghĩ đến đó, tay tôi cũng không kìm được mà run run, tôi sợ, sợ phải nghe câu trả lời, sợ vô cùng..
“Cậu tránh xa tớ đi, không thì sẽ có ngày sẽ rơi vào bẫy của tớ mất.” giọng Biên Nhược Thủy có chút nghèn nghẹn.
Tôi vuốt tóc cậu, cố nén sự bất an đang tràn ngập trong lòng: “Không sao mà, cậu đã phải làm nhiều chuyện mà người ta không biết rồi, tớ biết hết, lại còn làm khổ cậu thế, sau này bỏ hết đi. Thật sự tớ không sợ rơi vào bẫy của cậu, cậu đã nhắc tớ thế này, chứng tỏ bẫy của cậu còn không đủ sâu…ngủ đi…đừng nói nữa…”
Tôi biết mình đang trốn tránh, tôi sợ nghe thấy rồi sẽ bị kích động, rồi sẽ làm ra những chuyện không thể nào cứu vãn nổi. Tôi vẫn ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, khép hai mắt lại, giờ tôi chỉ mong hai đứa có thể ngủ an ổn, không nghĩ tới chuyện nào khác nữa.
Một hồi lâu sau, Biên Nhược Thủy đột nhiên cất tiếng.
“Tớ biết cậu có bạn gái rồi, vậy mà còn nhận sự chăm sóc của cậu, còn cùng cậu làm chuyện này nữa. Kỳ thực tớ rất ích kỷ, tự bảo bản thân cự tuyệt đi, nhưng không làm nổi, tớ…tớ đúng là đứa không biết xấu hổ.”
Tôi mở mắt, đần mặt nhìn cậu: “Cậu nói dơ bẩn là ý này hả?”
Biên Nhược Thủy hai mắt đỏ hoe, gật đầu.
Tâm tình của tôi như được gột rửa, những bất an và lo lắng bởi những lời cậu nói ban nãy đã tan thành mây khói. Tôi ôm Biên Nhược Thủy, trong lòng ngập tràn một thứ hạnh phúc không nói nên lời, quả nhiên hạnh phúc lúc nào cũng đi kèm với đau khổ, nếu như bản thân không biết bi quan là gì, thì làm sao có thể hiểu được nỗi vui sướng bây giờ là gì.
“Thật tốt quá, sau này cậu cứ dơ bẩn như thế cho tớ, tớ thích…”
“Ý gì đó?” Biên Nhược Thủy vẫn mờ mịt.
“Không có gì, ngủ đi, mai chúng ta sẽ tính tiếp.” Tôi hứng khởi dỗ dành.
Biên Nhược Thủy ậm ừ mấy tiếng rồi cũng nhắm mắt lại, còn tôi thì vẫn nằm nghĩ đi nghĩ lại chuyện ngày hôm nay như nhớ lại những ngày xưa cũ. Tuy rằng cảm giác được ôm người trong lòng đây chân thực tới cỡ nào thì cũng có cảm giác như mình hãy còn nằm mơ, càng khiến tôi phải bận lòng. Tôi sợ cái ấm áp trong vòng tay mình chỉ là ảo tưởng của bản thân, giật mình tỉnh giấc lại thấy mình đang nằm ngủ trên giường ở nhà, bở lỡ chuyến tàu tới Uy Hải, Biên Nhược Thủy và tôi kiếp này mãi mãi chia ly.
Không kiềm được mà mở mắt xác nhận lại lần nữa, không ngờ Biên Nhược Thủy cũng đang lẳng lặng ngắm mình, con ngươi trong suốt tản mác vị bi thương.
Tôi mấp máy môi, “Sao không ngủ đi?”
Biên Nhược Thủy cười nhẹ, đáp: “Muốn ngắm cậu một chút…”
“Sau này sẽ có thời gian mà, ngủ đi.” Tôi vuốt ve khuôn mặt cậu, qua gò má có hơi ẩm ướt.
Biên Nhược Thủy gật đầu, nhắm mắt.
Mãi một lúc sau, tôi hít một hơi, khẽ khàng hỏi: “Biên Nhược Thủy, sáng mai tỉnh giấc, cậu sẽ không biến mất nữa chứ?”
Biên Nhược Thủy vẫn nhắm mắt, lặng yên lắc đầu.
“Hứa với tớ đi, hứa phải giữ lời, nếu không tớ cắt tay, lấy máu viết một vạn tờ thông báo tìm người dán khắp Trung Quốc đó.” Tôi nghiêm túc nói.
“Không mà, tớ hứa là không đi.” Biên Nhược Thủy mở mắt, nhìn tôi khẳng định.
Tôi cười cười, lại nhắm mắt lại, lần này hình ảnh hiện ra trong óc lại là ánh mắt Biên Nhược Thủy nhìn mình ban nãy. Tại sao…tại sao tôi lại cảm thấy rằng Biên Nhược Thủy sẽ ra đi cơ chứ?
Đêm đã khuya, lúc tôi tỉnh dậy lần thứ hai, Biên Nhược Thủy đã ngủ say. Tôi len lén rời giường, đặt một cái ghế chặn ngang cửa, ghế đã cũ, không còn chắc chắn nữa, tôi bẻ rời một chân ghế rồi lắp lại hờ hờ, trông thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng nếu cậu ấy muốn lén rời đi, nhất định phải kéo cái ghế này ra, lúc đó chân ghế rơi xuống, đập xuống đất đánh thức tôi dậy.
Lại cầm mấy mảnh sắt nhỏ những người ở trước vứt lại, nhét vào trong khe cửa sổ, nếu Biên Nhược Thủy muốn trèo qua cửa sổ, chắc chắn sẽ tạo ra tiếng động lớn. Tôi cầm áo của mình tới, dùng hai ống tay áo buộc vào tay hai đứa, thậm chí còn muốn kết tóc nhau lại luôn, nhưng tóc ngắn quá nên đành chịu, không làm nổi.
Trong lòng thấy an tâm hơn ít nhiều, tôi nhắm mắt lại, rất nhanh chìm lại vào giấc ngủ.
Tôi cứ mơ màng, hết tỉnh rồi lại ngủ thiếp đi, nhưng lần nào cũng thấy Biên Nhược Thủy nằm bên, cũng không thấy có tiếng động nào cả, cứ như vậy, tôi an ổn ngủ một mạch tới tận sáng bảnh mắt. Quờ tay sờ sang bên cạnh, đã thấy không còn người nằm bên.
Tôi cứ mơ màng, hết tỉnh rồi lại ngủ thiếp đi, nhưng lần nào cũng thấy Biên Nhược Thủy nằm bên, cũng không thấy có tiếng động nào cả, cứ như vậy, tôi an ổn ngủ một mạch tới tận sáng bảnh mắt. Quờ tay sờ sang bên cạnh, đã thấy không còn người nằm bên.
Tôi ngồi bật dậy, đầu óc vang lên những tiếng ù ù, không thèm xỏ giầy vào, cứ thế xông ra ngoài. Bà cụ cho thuê nhà đang quét tước bên ngoài, thấy tôi đang vội vã thì ngẩng đầu nhìn lướt qua một cái, rồi không nói gì, tay vẫn đưa chổi đều đều.
“Người…người hôm qua ở cùng phòng với cháu đâu ạ?” Tôi hỏi, thở hổn hển.
Tôi có thể nghe được tim mình đang đập thật nhanh, thật gấp gáp, bà cụ cho thuê nhà hiển nhiên đâu có hiểu được tôi lo lắng nhường nào, chỉ từ từ nói: “Từ sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, không gặp.”
Đầu óc trống rỗng, cả người như bị sét đánh trúng, tôi ngây ngẩn cả người, chậm chạp quay về phòng. Tôi đẩy cửa đi vào, cái ghế tối qua được mang ra chèn cửa được đặt gọn bên cái tủ nhỏ, còn cái áo tôi dùng để cột tay hai đứa đã không thấy đâu, cửa sổ không có dấu vết bị chạm vào, cậu thật đã đi rồi.
Tôi ngồi phịch xuống giường, trời đất như quay cuồng trước mắt. Phải rồi, tôi muốn đi đâu chứ? Tôi quay lại trong phòng làm gì? Tôi…tôi phải đi giày…
Cố trấn định lại tinh thần, tôi run run xỏ giày vào. Tôi muốn đi tìm cậu sao? Tôi còn có thể đuổi theo tìm cậu sao? Cứ cho là tôi tìm được cậu, cậu sẽ không bỏ đi lần nữa chứ?
Tại sao đã hứa không bỏ trốn rồi lại âm thầm rời khỏi tôi? Tôi ngày hôm nay không đáng để cậu an tâm lưu lại sao? Vừa nghĩ, vừa nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua, không có cảm giác đau lòng, chỉ có tim đang càng ngày càng nguội lạnh, giống như có người đang đổ nước đá vào, một thùng, lại một thùng nữa. Đầu óc tôi mờ mịt, không thể suy nghĩ được gì nữa, giả như hiện giờ trước mặt tôi có một cái xe, chắc chắn tôi sẽ lao đầu ra mà bị tông chết cho rồi.
Nắm chặt tay, tôi cắn răng đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc ấy, cũng có người đi vào, tôi như ngừng thở, vội vàng kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt như muốn khảm vào trong tâm.
“Sao thế…tớ không thở được…” Biên Nhược Thủy nắm lấy cánh tay tôi, nói.
Tôi bình ổn lại hơi thở, cánh tay càng xiết chặt quanh thân hình nhỏ bé của cậu, thì thào nói: “Không sao…cậu để tớ ôm một lát…sáng sớm tớ có hơi chóng mặt…một lát nữa là khỏe lại ngay.”
Biên Nhược Thủy không nói nữa, tôi có cảm giác ngay chỗ ngực hai đứa tiếp giáp có gì đang đè nặng lên, nhưng vẫn có một loại cảm giác sung sướng. Ôm một hồi lâu, tôi bình tĩnh lại rất nhiều, thuận tay đóng cửa vào, buông lỏng Biên Nhược Thủy ra.
Biên Nhược Thủy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Lúc này tôi mới bốc hỏa đằng tai, hét tướng lên với cậu: “Mới sáng sớm không nói gì đã chạy ra ngoài làm cái gì hả? Cậu có biết ban nãy tớ lo thế nào không?”
Biên Nhược Thủy nhìn tôi chăm chăm, bàn tay ôm đồ nắm lại thật chặt, tựa hồ muốn nói gì đấy. Tôi cúi đầu nhìn thứ cậu đang cầm, hỏi: “Cậu cầm cái gì đó?”
“Quần áo của cậu!” Biên Nhược Thủy nhỏ giọng nói.
Tôi nhìn sơ qua, hình như quần áo tôi đang mặc bây giờ không phải của mình, ban nãy tôi sốt ruột nên có mặc quần áo trên người hay không cũng chẳng để ý. Giờ nhìn lại thấy nó có hơi cũ cũ, rộng rộng, lại còn ngắn nữa, không biết Biên Nhược Thủy mặc cho tôi từ lúc nào.
“Lúc nãy tớ đi giặt đồ cho cậu, giờ khô rồi đó, nhanh mặc vào đi.” Biên Nhược Thủy đưa đống đồ cho tôi.
Tôi đón lấy, hỏi lại: “Giặt lúc nào ấy?”
Biên Nhược Thủy thấy tôi vừa nổi giận, tự nhiên cũng e dè ít nhiều, len lén nhìn sắc mặt của tôi, rồi mới cân nhắc, đáp: “Thì mới giặt lúc sáng sớm đó, thấy cậu ngủ say quá nên không nói trước với cậu. Chỗ bà cụ có máy giặt, tớ qua đó giặt nhờ một lát, còn hơi ướt nên tìm chỗ có gió phơi lên cho khô hẳn mới cầm về. Sớm biết thế đã nói trước với cậu rồi, không ngờ cậu tỉnh dậy sớm vậy.”
Thấy Biên Nhược Thủy cứ ấp a ấp úng giải thích, tôi cũng mềm lòng đi, ngữ khí cũng dịu xuống đôi ba phần: “Cậu không biết ban nãy tớ lo thế nào đâu, thật đấy, thiếu chút nữa là đứt tim chết rồi, lần sau đừng dọa thế nữa nhé, tớ không chịu nổi được đâu, chỉ cần hai lần đã làm tớ muốn suy tim lắm rồi.”
Biên Nhược Thủy mỉm cười, ra chừng đã hối lỗi rồi, “Làm gì mà khoa trương thế chứ….”
“Còn không phải à? Lo lắm đó! Không tin cậu sờ thử coi, tim tớ giờ vẫn còn đập nhanh bình bịch đây này!” Tôi lườm Biên Nhược Thủy một cái rồi cầm tay cậu áp lên trên ngực mình.
Cả người Biên Nhược Thủy cứng lại, nhưng vẫn để tay nơi tim tôi một lát, rồi mới gật đầu, nói: “Đúng là nhanh thật, sau này nhất định tớ sẽ nói trước với cậu.”
“Ngoan, phải nghe lời thế chứ.” Tôi ôm lấy hai má cậu, xoa thật lực, coi như là phạt một lần.
Biên Nhược Thủy thở dài một hơi, rồi nói: “Mau đưa quần áo trả cho tớ đi, cậu mặc đồ của tớ không thấy khó chịu sao?”
Tôi cười to, hỏi lại: “Đây là quần áo của cậu à?” Không phải cố ý cười nhạo Biên Nhược Thủy làm gì, nhưng mặc đồ của cậu đúng là phải rộng gấp đôi người tôi.
Biên Nhược Thủy gật đầu, xoay người lại đi dọn đồ. Tôi vỗ vai cậu, hỏi đùa: “Sao lại quay đầu đi thế?”
Biên Nhược Thủy ngừng lại, hỏi: “Chẳng lẽ còn muốn coi cậu thay đồ sao? Thế thì làm sao cậu thay được nổi?”
Tôi cao giọng: “Vẫn thay chứ! Cậu càng nhìn tớ cởi càng phấn khởi a.”
Phía trước có tiếng thở sâu, tôi cười ha ha, trong lòng tự nhiên thấy vui vui. Nói thật, đùa chơi thế, nhưng tới tận giờ tim tôi vẫn còn đập nhanh, chuyện ban nãy đúng là dọa chết người thật.
Tôi cầm cái quần lót lên nhìn qua một chút, là cái mặc hôm qua đây mà…thế còn cái hiện tại thì sao? Tôi tò mò sờ xuống bên dưới, rất chỉnh tề, mà có mặc quần lót a! Tôi cởi quần ra, tiện tay kéo luôn cả quần lót xuống, giờ mới nhìn kỹ, cái quần này là mới mua, màu đen, nhỏ nhưng vẫn vừa vặn.
“Là cậu mua hả?” Tôi cố ý đưa cái quần lên phe phẩy trước mặt cậu.
Mặt Biên Nhược Thủy đỏ lựng lên, nói lảng: “Ừ…mua hồi sáng sớm.”
“Nhỏ thế này làm sao vừa được nhỉ, hay là tối qua cậu lén đo của tớ hả?” Tôi đùa.
Hai tai Biên Nhược Thủy cũng đỏ ửng lên, vung vẩy những thứ đang cầm trong tay, bỏ xuống chẳng được, mà cầm lấy cũng không xong. Tôi còn chưa chịu bỏ qua, mặc xong quần lót rồi còn cố ý vỗ nhẹ lên mông cậu, rồi ghé vào tai, hỏi nhỏ: “Chắc hôm qua cậu cũng tự ước lượng được rồi chứ gì? Đã áng chừng được thế này, xem ra độ cảm nhận của cậu cũng ‘sâu’ thật a…” Tôi cố ý nhấn nhá chữ ‘sâu’, còn kèm theo nụ cười vô cùng dâm đãng.
Quả nhiên Biên Nhược Thủy vội bước lùi ra sau, hờn dỗi nói: “Sao chuyện gì cậu cũng nói ra được thế? Tớ chỉ chọn cái nào cỡ to nhất thôi, tớ thấy cậu khá là…cường tráng…bỏ đi, tớ không nói nữa, mắc công cậu cười tớ, tớ trong mắt cậu chỉ là để vui thôi mà.”
Nhìn bộ dạng Biên Nhược Thủy lúng ta lúng túng, tôi vội vàng nói thêm vào: “Tớ đùa cậu thôi mà, sao lại nói thế chứ? Đừng có tùy tiện coi thường bản thân rồi nói linh tinh đi, tớ không thích nghe.”
Biên Nhược Thủy chỉ lẳng lặng gật đầu, không nói nữa. Tôi nhìn sắc mặt cậu không được tốt, bèn lảng sang chuyện khác: “Sao cậu ra ngoài được? Tớ nhớ mình đã chèn cửa cẩn thận rồi mà!”
Biên Nhược Thủy chỉ vào cái ghế hỏng trong phòng, hỏi: “Ý cậu là cái ghế bên kia ấy hả?”
Tôi gật đầu, đi qua lay lay cái ghế một chút, chẳng thấy cái chân rơi ra, nhất thời thấy buồn bực khó tả.
Biên Nhược Thủy nhìn tới biểu tình của tôi thì cũng hiểu ra được ý tứ, bèn giải thích “Tớ thấy nó bị gãy một chân nên đi mượn bà cái búa, tìm thêm mấy cây đinh đóng vào cho chắc thôi mà.”
“Thế lúc cậu ra ngoài sao chân ghế không bị rơi xuống đất? Sao tớ không nghe thấy tiếng gì cả?” Tôi không tin thính lực của mình lại tệ như thế.
Biên Nhược Thủy cười hiền, đáp: “Cậu nói chuyện đó hả, lúc tớ đi ra ngoài thì phát hiện ra chân ghế bị gãy, thế nên kéo cái chân đó ra, sợ làm ồn, cậu không ngủ được.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, đặt bẫy loại người tinh tế, tỉ mỉ như thế này thật đúng là tự làm nhục mình, sao cậu ấy có thể để ý tới những chuyện vặt vãnh thế cơ chứ? Ngay cả những chuyện rất nhỏ cũng có thể phát hiện ra.
Tôi không khỏi có chút lo lắng, giả như cậu ấy cùng tôi quay trở về, không biết có tỉ mỉ, mẫn cảm như thế mà quan sát hết thảy những thứ xung quanh tôi không, nếu là như thế thật, thì chắc chắn cậu ấy sẽ phải chịu rất nhiều thương tổn vô danh. Biên Nhược Thủy chưa bao giờ quan tâm người khác đối xử ra sao với mình, cho dù có nhận ra được, cậu ấy cũng sẽ tự tìm ra nguyên nhân từ phía mình thôi. Cũng chính vì điểm này mới khiến tôi lo lắng khi nhớ lại những chuyện ngày xưa.
Biên Nhược Thủy đại khái cũng hiểu được suy nghĩ của tôi, im lặng đi thu dọn phòng, cho tới khi căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cậu mới mở miệng nói: “Đi thôi…”
“Đi đâu?” Tôi ngây ra hỏi lại.
Biên Nhược Thủy cũng sửng sốt nhìn tôi, ngắc ngứ đáp lại: “Tớ phải quay về nhà máy, không thì…cậu đi chỗ nào thăm thú trước đi, tối tớ sẽ đi tìm cậu, nơi này chẳng có gì hay cả, cậu tới khu du lịch ngắm cảnh, biển ở đây đẹp lắm…”
“Không!” Tôi phản ứng ngay, “Cậu đi đâu thì tớ theo đó.”
Biên Nhược Thủy cũng hơi sốt ruột, vạn bất đắc dĩ nói tiếp: “Vậy cậu vất vả tới đây không phải phí công rồi sao, đi nghỉ ở chỗ thâm sơn cùng cốc này cũng chả có gì thú vị cả.”
“Cậu thực cho rằng tớ tới đây du lịch sao? Hay là cậu đang giả vờ đấy?” mặt tôi bắt đầu biến sắc, giọng nói cũng âm trầm theo.
Biên Nhược Thủy không đáp, cầm đồ đạc đứng yên tại chỗ, bối rối nhìn tôi.
Tôi giống như kẻ đã bò lên được miệng giếng rồi lại bị đá trở lại đáy, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sớm muộn gì hai đứa cũng phải đả động tới. Chỉ là tôi vẫn còn muốn tránh đi, không muốn phải đối mặt với hiện thực, không muốn phải tỉnh dậy từ trong giấc mộng hạnh phúc sớm như thế.
“Giờ đầu óc tớ cũng loạn đủ rồi, ban đầu tớ rất kiên định, nhưng giờ thì…. Thật ra ngẫm lại cũng thấy buồn cười lắm, chúng ta không được ở bên nhau, giãy dụa, vùng vẫy rồi thì kết quả cũng vẫn như thế…” Biên Nhược Thủy cố ép mình nặn ra một nụ cười.
“Tại sao không thể ở bên nhau? “Tôi hỏi dồn.
Biên Nhược Thủy vừa định đáp thì đã bị tôi chặn trước mà rằng: “Cậu đừng nói muốn tớ quay về cuộc sống bình thường, muốn tớ kết hôn sinh con, không muốn khiến mẹ tớ phải thương tâm…nếu cậu còn dùng lý do này thì tớ tuyệt đối sẽ bám dính lấy cậu không buông!”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, hạ giọng nói: “Không phải.”
“Thế là gì?”
“Tớ muốn có một gia đình…”
Tôi ngây người ra, lâu thật lâu cũng không thể nói nên lời. Tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới chuyện này, cũng không nghĩ tương lai cậu sẽ ra sao, từ đó tới giờ những thứ ràng buộc mối quan hệ giữa hai đứa đều đến từ phía tôi, Biên Nhược Thủy lúc nào cũng chỉ đơn độc một mình, nên tôi cũng rất ít khi phải lo lắng cho tình cảnh của cậu.
Tôi lại gần, xoa đầu cậu, “Chúng ta cũng có thể có gia đình mà, cùng sống với nhau như người thân một nhà, giống như hồi cậu sang nhà tớ ở đó…”
Biên Nhược Thủy cười gượng, lúc tôi nói những lời này bản thân cũng tự hiểu có đôi phần gượng ép, tôi biết, việc đó đối với cậu mà nói thì không thể coi là một gia đình được, cậu vẫn còn mang nặng một thứ tâm tình mang tên hàm ơn, vẫn cho rằng đó là ân huệ người khác ban cho.
“Không phải là loại gia đình ấy, mà là một gia đình hoàn chỉnh, tớ là một thành viên thực thụ trong ấy, có vợ, có con của mình, có thể sống no đủ, bình an tới trọn đời.”
Tôi có thể cảm giác được biểu tình trên gương mặt mình càng ngày càng cứng ngắc, tôi nhìn thẳng vào Biên Nhược Thủy, nhịp thở ngắt quãng mà hỏi: “Ý của cậu là muốn kết hôn sao?”
Biên Nhược Thủy gật đầu, nghiêm túc nói: “Giờ tớ vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng tớ biết làm nhiều việc, tiết kiệm được tiền, chờ tới khi tích cóp đủ có thể tự mình mở một cái quán nhỏ. Rồi từ từ làm ăn, tới khi được ba mươi tuổi sẽ mua một căn hộ nhỏ, cũng có thể cưới vợ như bao người khác rồi. Ha ha…Cậu đừng coi tớ như cao nhân không biết sự đời đi, thực ra tớ cũng rất dung tục mà!”
Tôi gật đầu, cười nhạt, “Cậu không dung tục một chút nào cả, tớ vốn cho rằng mình sẽ cố gắng không bị hôn nhân ràng buộc, không ngờ rằng lại có người cạnh mình khát khao tới vậy, đúng là hậu tri hậu giác. Cậu muốn kết hôn, muốn có con, cậu đã từng nghĩ tới người phụ nữ sẽ kết hôn với mình chưa? Cậu cho rằng kết hôn chỉ là cùng sống với người ta sao? Cậu cho rằng vợ chồng không cần tình yêu mà có thể chuyển sang thân tình được ngay lập tức hay sao? Cậu đang tìm vợ, không phải tìm mẹ, Biên Nhược Thủy, cậu thẳng thắn nói tớ nghe, cậu có thể làm tình với phụ nữ không?”
Biên Nhược Thủy nghe tôi hỏi thì mặt mày trắng bệch, lúng túng đáp lời: “Tớ không thể, tớ không thể nào gần gũi được người khác giới, đây là thiên tính, tớ cũng bất lực, cho nên tớ chỉ là nghĩ….đôi khi nghĩ mình không phải là đàn ông…”
Tôi nhìn vẻ mặt vốn hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật của Biên Nhược Thủy, giờ đây đang mang đầy vẻ e sợ khiến trong lòng bỗng dâng lên một loại tư vị không nói nên lời. Giờ có bao nhiêu oán hận tôi chỉ còn cách nén lại hết, đã đi trên con đường này rồi thì làm sao có thể không dằn vặt, không cảm thấy bất đắc dĩ đây. Ngay cả bản thân tôi ban đầu cũng còn trốn tránh hiện thực nữa là.
Biên Nhược Thủy cũng chỉ là người bình thường, cậu ấy cũng có khát vọng về hôn nhân, về gia đình, về tương lai, đây cũng có thể coi là một loại quan niệm ràng buộc, làm sao có thể gạt những dục vọng đó ra khỏi chúng tôi đây? Cả hai đứa đều mù quáng theo đuổi những thứ có thể thỏa mãn bản thân, lại muốn một cuộc sống tốt đẹp mà bình yên.
Tôi vòng tay ôm chặt lấy cậu, thủ thỉ bên tai, “Không, chuyện đó với chuyện có phải con trai không thì can hệ gì chứ, chúng ta là học sinh, bây giờ đừng nghĩ tới chuyện này được chứ.”
Biên Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Tớ không phải mà, Tống Thiên Lộ.”
“Có chứ, Biên Nhược Thủy, cậu nghe đây, cậu còn là học sinh, làm sao có thể cam chịu đi làm công nhân được chứ. Chúng ta cùng đi làm thêm vào cuối tuần, buổi tối tớ có thể xin phép nghỉ giờ tự học tối ra ngoài kiếm thêm việc. Nếu tới trường có chuyện thì tớ sẽ tìm thầy chủ nhiệm nhờ giúp đỡ, thầy ấy là người rất tốt. Chỉ là đừng tự hành hạ bản thân ở chỗ này nữa, cậu cứ như vậy là làm khổ tới hai người đó, biết chưa?”
Tôi nói vội, chỉ những mong cậu có thể hiểu được suy nghĩ của mình, cùng tôi quay về. Nhìn vẻ mặt thống khổ của Biên Nhược Thủy, tôi biết người đã dao động rồi, cậu muốn quay về cùng tôi, chỉ là đang dằn vặt giữa những ràng buộc của bản thân.
“Biên Nhược Thủy, có gì khó khăn, cậu phải nói cho tớ biết. Dù chúng ta không được ở bên nhau, nhưng ít nhất…tớ cũng…muốn cậu được sống an bình.”
“Thực ra sau chuyện đó tớ thấy rất sợ, tớ sợ phải trải qua quãng thời gian ấy một lần nữa, nếu đổi lại là hiện giờ, chắc chắn cũng sẽ không thể nào tiếp nhận nổi. Tớ thà tới ở một nơi hẻo lánh như chỗ này, chỉ cần có thể sống một cuộc sống bình thường, thì có cả đời làm công nhân tớ cũng thấy vui.”
Nhìn vẻ mặt đau đớn của Biên Nhược Thủy, trong lòng tôi thấy chua xót, tôi không thể nào cho cậu một lời hứa đảm bảo, tôi không thể chắc chắn khi cậu trở về cùng với tôi, hai đứa có thể sống thoải mái, có thể thoát khỏi tình trạng như hiện giờ
“Tớ thừa nhận, khi cậu quyết định quay về cùng với tớ, có thể sẽ còn nhiều khó khăn nữa, có thể…cuộc sống của chúng ta còn khổ hơn so với trước đây. Tớ không ép cậu, nếu cậu không muốn, tớ cũng có thể ở lại nơi này với cậu, tớ sẽ giải thích cho mọi người trong gia đình, ra sao thì ra, tớ nhất định phải ở bên cạnh cậu.”
Biên Nhược Thủy giật mình ngẩng đầu lên, vội nói: “Cậu có thấy mình hồ đồ không hả? Thực sự không đáng đâu, dù cậu có cố làm gì đi nữa thì cũng không có người thông cảm đâu, ngược lại còn bảo cậu ngốc, cậu điên nữa!”
“Vậy còn cậu?” Tôi hỏi: “Cậu cũng nghĩ là tớ rất ngốc sao?”
Biên Nhược Thủy im lặng hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Trên thế giới này, không ai có thể ở bên cạnh ta mãi. Từ khi mẹ ra đi, tớ đã hiểu được điều này.”
“Phải, nhưng cuộc sống không giống như thế, tình cảm cũng không giống như thế. Có lẽ cậu chia tay với tớ, tớ sẽ quay trở lại trường học, rồi đi làm, kết hôn, cứ thế sống hết quãng đời, có lẽ phần còn lại của cuộc đời tớ có thể khá hơn một chút.”
Tôi cười lớn, Biên Nhược Thủy lại cho rằng mình đang bị cười nhạo, vội vàng quay mặt ra chỗ khác, không nhìn tôi. Tôi ôm lấy hai má cậu, khiến Biên Nhược Thủy phải nhìn thẳng vào mặt mình. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc tới cao trào, vô cùng muốn, muốn nhìn đôi môi này phải gọi tên của tôi, muốn cậu ôm chặt lấy tôi
Tôi đem hạ thân đã cứng ngắc của mình để cạnh của cậu, một cảm giác vừa thoải mái, lại vừa như không thể chịu đựng nổi dâng lên, như hai điểm khởi đầu của sinh mệnh, gắt gao quấn lấy nhau, khao khát được cảm nhận đối phương.
“Đừng có nhìn tớ như thế…Ừm…” Biên Nhược Thủy van vỉ.
“Tớ sợ chỉ chớp mắt thôi là sẽ không được nhìn thấy cậu nữa.”
Động tác tay cũng theo lời nói mà tăng thêm lực đạo, Biên Nhược Thủy không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, vẻ mặt vô cùng khó chịu, nhưng cũng rất hưởng thụ, một luồng chất lỏng dinh dính màu trắng đục bắn lên tay tôi, Biên Nhược Thủy ngây người ra, rồi lập tức đỏ mặt bừng bừng.
“Lúc nãy cậu không gọi tên tớ.” Tôi nói hờn dỗi như trẻ con.
Biên Nhược Thủy ngẩn ra, hỏi: “Thế cậu muốn tớ kêu tên cậu lúc nào đây?”
“Ngốc quá trời!” Tôi ấn nhẹ vào sau gáy cậu, rồi thở dài thườn thượt: “Vì có những người làm tình với người này lại nhớ tới người khác, cho nên khi cao trào, tâm trí hưng phấn, dễ gọi nhầm tên.”
Biên Nhược Thủy như hiểu ra gì đó, hỏi lại tôi: “Cậu đang thử tớ à?”
“Không!” Tôi lập tức phủ nhận, lúc nãy chỉ tìm đại một cớ để nói thôi, giờ chẳng biết làm gì để nói lại nữa. Nhìn ánh mắt dò hỏi ngây thơ, tôi đành an ủi mấy câu ngọt nhạt: “Tớ sao lại phải thử cậu chứ, cậu là người đơn thuần thế này mà.”
Biên Nhược Thủy nghe tôi nói không những không khá hơn, mà vẻ mặt lại càng thêm sầu lo, “Tớ là người không đơn thuần đâu…thật ra, thật ra tớ rất dơ bẩn.”
Tôi căng thẳng, hỏi lại: “Sao lại nói thế?”
Biên Nhược Thủy cắn cắn môi, nhìn lảng sang chỗ khác: “Cậu đừng hỏi, dù sao chỉ cần biết tớ không tốt như cậu vẫn tưởng là được rồi.”
“Cậu càng như thế thì tớ càng muốn biết, có phải đã làm chuyện gì gạt tớ rồi phải không? Sao lại dùng từ ‘dơ bẩn’ được hả? Cậu có biết tớ nghe xong khó chịu tới mức nào không!”
Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bất an, chẳng hiểu nổi tại sao Biên Nhược Thủy lại nghĩ về bản thân mình như thế. Không phải tôi thiếu tự tin, nhưng hai năm qua Biên Nhược Thủy sống ra sao tôi không hề được biết. Chuyện từ sau khi cậu ấy bỏ đi tới giờ tôi vẫn còn mù mờ, tôi không sợ cậu tự tư, không sợ cậu hận mình, không sợ cậu định bày trò để phạt tôi, chỉ sợ cậu tự hành hạ bản thân.
“Tớ cũng không muốn như thế, nhưng đôi khi, tớ không thể khống chế được mình.”
“Cậu làm cái gì? Không khống chế được cái gì?” Tôi dùng sức nắm chặt lấy cằm của cậu, cả tiếng hỏi.
Biên Nhược Thủy thấy mặt tôi biến sắc thì vẻ xấu hổ càng lộ rõ, khiến tôi nhìn suýt phát điên, chuyện gì mà không thể khống chế được hả? Ngoại trừ dục vọng thì cũng chỉ có dục vọng, chuyện con người ta vì sinh tồn mà để tiền bạc nuốt mất lý trí vốn không phải chuyện mới mẻ gì cho cam, nghĩ đến đó, tay tôi cũng không kìm được mà run run, tôi sợ, sợ phải nghe câu trả lời, sợ vô cùng..
“Cậu tránh xa tớ đi, không thì sẽ có ngày sẽ rơi vào bẫy của tớ mất.” giọng Biên Nhược Thủy có chút nghèn nghẹn.
Tôi vuốt tóc cậu, cố nén sự bất an đang tràn ngập trong lòng: “Không sao mà, cậu đã phải làm nhiều chuyện mà người ta không biết rồi, tớ biết hết, lại còn làm khổ cậu thế, sau này bỏ hết đi. Thật sự tớ không sợ rơi vào bẫy của cậu, cậu đã nhắc tớ thế này, chứng tỏ bẫy của cậu còn không đủ sâu…ngủ đi…đừng nói nữa…”
Tôi biết mình đang trốn tránh, tôi sợ nghe thấy rồi sẽ bị kích động, rồi sẽ làm ra những chuyện không thể nào cứu vãn nổi. Tôi vẫn ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, khép hai mắt lại, giờ tôi chỉ mong hai đứa có thể ngủ an ổn, không nghĩ tới chuyện nào khác nữa.
Một hồi lâu sau, Biên Nhược Thủy đột nhiên cất tiếng.
“Tớ biết cậu có bạn gái rồi, vậy mà còn nhận sự chăm sóc của cậu, còn cùng cậu làm chuyện này nữa. Kỳ thực tớ rất ích kỷ, tự bảo bản thân cự tuyệt đi, nhưng không làm nổi, tớ…tớ đúng là đứa không biết xấu hổ.”
Tôi mở mắt, đần mặt nhìn cậu: “Cậu nói dơ bẩn là ý này hả?”
Biên Nhược Thủy hai mắt đỏ hoe, gật đầu.
Tâm tình của tôi như được gột rửa, những bất an và lo lắng bởi những lời cậu nói ban nãy đã tan thành mây khói. Tôi ôm Biên Nhược Thủy, trong lòng ngập tràn một thứ hạnh phúc không nói nên lời, quả nhiên hạnh phúc lúc nào cũng đi kèm với đau khổ, nếu như bản thân không biết bi quan là gì, thì làm sao có thể hiểu được nỗi vui sướng bây giờ là gì.
“Thật tốt quá, sau này cậu cứ dơ bẩn như thế cho tớ, tớ thích…”
“Ý gì đó?” Biên Nhược Thủy vẫn mờ mịt.
“Không có gì, ngủ đi, mai chúng ta sẽ tính tiếp.” Tôi hứng khởi dỗ dành.
Biên Nhược Thủy ậm ừ mấy tiếng rồi cũng nhắm mắt lại, còn tôi thì vẫn nằm nghĩ đi nghĩ lại chuyện ngày hôm nay như nhớ lại những ngày xưa cũ. Tuy rằng cảm giác được ôm người trong lòng đây chân thực tới cỡ nào thì cũng có cảm giác như mình hãy còn nằm mơ, càng khiến tôi phải bận lòng. Tôi sợ cái ấm áp trong vòng tay mình chỉ là ảo tưởng của bản thân, giật mình tỉnh giấc lại thấy mình đang nằm ngủ trên giường ở nhà, bở lỡ chuyến tàu tới Uy Hải, Biên Nhược Thủy và tôi kiếp này mãi mãi chia ly.
Không kiềm được mà mở mắt xác nhận lại lần nữa, không ngờ Biên Nhược Thủy cũng đang lẳng lặng ngắm mình, con ngươi trong suốt tản mác vị bi thương.
Tôi mấp máy môi, “Sao không ngủ đi?”
Biên Nhược Thủy cười nhẹ, đáp: “Muốn ngắm cậu một chút…”
“Sau này sẽ có thời gian mà, ngủ đi.” Tôi vuốt ve khuôn mặt cậu, qua gò má có hơi ẩm ướt.
Biên Nhược Thủy gật đầu, nhắm mắt.
Mãi một lúc sau, tôi hít một hơi, khẽ khàng hỏi: “Biên Nhược Thủy, sáng mai tỉnh giấc, cậu sẽ không biến mất nữa chứ?”
Biên Nhược Thủy vẫn nhắm mắt, lặng yên lắc đầu.
“Hứa với tớ đi, hứa phải giữ lời, nếu không tớ cắt tay, lấy máu viết một vạn tờ thông báo tìm người dán khắp Trung Quốc đó.” Tôi nghiêm túc nói.
“Không mà, tớ hứa là không đi.” Biên Nhược Thủy mở mắt, nhìn tôi khẳng định.
Tôi cười cười, lại nhắm mắt lại, lần này hình ảnh hiện ra trong óc lại là ánh mắt Biên Nhược Thủy nhìn mình ban nãy. Tại sao…tại sao tôi lại cảm thấy rằng Biên Nhược Thủy sẽ ra đi cơ chứ?
Đêm đã khuya, lúc tôi tỉnh dậy lần thứ hai, Biên Nhược Thủy đã ngủ say. Tôi len lén rời giường, đặt một cái ghế chặn ngang cửa, ghế đã cũ, không còn chắc chắn nữa, tôi bẻ rời một chân ghế rồi lắp lại hờ hờ, trông thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng nếu cậu ấy muốn lén rời đi, nhất định phải kéo cái ghế này ra, lúc đó chân ghế rơi xuống, đập xuống đất đánh thức tôi dậy.
Lại cầm mấy mảnh sắt nhỏ những người ở trước vứt lại, nhét vào trong khe cửa sổ, nếu Biên Nhược Thủy muốn trèo qua cửa sổ, chắc chắn sẽ tạo ra tiếng động lớn. Tôi cầm áo của mình tới, dùng hai ống tay áo buộc vào tay hai đứa, thậm chí còn muốn kết tóc nhau lại luôn, nhưng tóc ngắn quá nên đành chịu, không làm nổi.
Trong lòng thấy an tâm hơn ít nhiều, tôi nhắm mắt lại, rất nhanh chìm lại vào giấc ngủ.
Tôi cứ mơ màng, hết tỉnh rồi lại ngủ thiếp đi, nhưng lần nào cũng thấy Biên Nhược Thủy nằm bên, cũng không thấy có tiếng động nào cả, cứ như vậy, tôi an ổn ngủ một mạch tới tận sáng bảnh mắt. Quờ tay sờ sang bên cạnh, đã thấy không còn người nằm bên.
Tôi cứ mơ màng, hết tỉnh rồi lại ngủ thiếp đi, nhưng lần nào cũng thấy Biên Nhược Thủy nằm bên, cũng không thấy có tiếng động nào cả, cứ như vậy, tôi an ổn ngủ một mạch tới tận sáng bảnh mắt. Quờ tay sờ sang bên cạnh, đã thấy không còn người nằm bên.
Tôi ngồi bật dậy, đầu óc vang lên những tiếng ù ù, không thèm xỏ giầy vào, cứ thế xông ra ngoài. Bà cụ cho thuê nhà đang quét tước bên ngoài, thấy tôi đang vội vã thì ngẩng đầu nhìn lướt qua một cái, rồi không nói gì, tay vẫn đưa chổi đều đều.
“Người…người hôm qua ở cùng phòng với cháu đâu ạ?” Tôi hỏi, thở hổn hển.
Tôi có thể nghe được tim mình đang đập thật nhanh, thật gấp gáp, bà cụ cho thuê nhà hiển nhiên đâu có hiểu được tôi lo lắng nhường nào, chỉ từ từ nói: “Từ sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, không gặp.”
Đầu óc trống rỗng, cả người như bị sét đánh trúng, tôi ngây ngẩn cả người, chậm chạp quay về phòng. Tôi đẩy cửa đi vào, cái ghế tối qua được mang ra chèn cửa được đặt gọn bên cái tủ nhỏ, còn cái áo tôi dùng để cột tay hai đứa đã không thấy đâu, cửa sổ không có dấu vết bị chạm vào, cậu thật đã đi rồi.
Tôi ngồi phịch xuống giường, trời đất như quay cuồng trước mắt. Phải rồi, tôi muốn đi đâu chứ? Tôi quay lại trong phòng làm gì? Tôi…tôi phải đi giày…
Cố trấn định lại tinh thần, tôi run run xỏ giày vào. Tôi muốn đi tìm cậu sao? Tôi còn có thể đuổi theo tìm cậu sao? Cứ cho là tôi tìm được cậu, cậu sẽ không bỏ đi lần nữa chứ?
Tại sao đã hứa không bỏ trốn rồi lại âm thầm rời khỏi tôi? Tôi ngày hôm nay không đáng để cậu an tâm lưu lại sao? Vừa nghĩ, vừa nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua, không có cảm giác đau lòng, chỉ có tim đang càng ngày càng nguội lạnh, giống như có người đang đổ nước đá vào, một thùng, lại một thùng nữa. Đầu óc tôi mờ mịt, không thể suy nghĩ được gì nữa, giả như hiện giờ trước mặt tôi có một cái xe, chắc chắn tôi sẽ lao đầu ra mà bị tông chết cho rồi.
Nắm chặt tay, tôi cắn răng đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc ấy, cũng có người đi vào, tôi như ngừng thở, vội vàng kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt như muốn khảm vào trong tâm.
“Sao thế…tớ không thở được…” Biên Nhược Thủy nắm lấy cánh tay tôi, nói.
Tôi bình ổn lại hơi thở, cánh tay càng xiết chặt quanh thân hình nhỏ bé của cậu, thì thào nói: “Không sao…cậu để tớ ôm một lát…sáng sớm tớ có hơi chóng mặt…một lát nữa là khỏe lại ngay.”
Biên Nhược Thủy không nói nữa, tôi có cảm giác ngay chỗ ngực hai đứa tiếp giáp có gì đang đè nặng lên, nhưng vẫn có một loại cảm giác sung sướng. Ôm một hồi lâu, tôi bình tĩnh lại rất nhiều, thuận tay đóng cửa vào, buông lỏng Biên Nhược Thủy ra.
Biên Nhược Thủy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Lúc này tôi mới bốc hỏa đằng tai, hét tướng lên với cậu: “Mới sáng sớm không nói gì đã chạy ra ngoài làm cái gì hả? Cậu có biết ban nãy tớ lo thế nào không?”
Biên Nhược Thủy nhìn tôi chăm chăm, bàn tay ôm đồ nắm lại thật chặt, tựa hồ muốn nói gì đấy. Tôi cúi đầu nhìn thứ cậu đang cầm, hỏi: “Cậu cầm cái gì đó?”
“Quần áo của cậu!” Biên Nhược Thủy nhỏ giọng nói.
Tôi nhìn sơ qua, hình như quần áo tôi đang mặc bây giờ không phải của mình, ban nãy tôi sốt ruột nên có mặc quần áo trên người hay không cũng chẳng để ý. Giờ nhìn lại thấy nó có hơi cũ cũ, rộng rộng, lại còn ngắn nữa, không biết Biên Nhược Thủy mặc cho tôi từ lúc nào.
“Lúc nãy tớ đi giặt đồ cho cậu, giờ khô rồi đó, nhanh mặc vào đi.” Biên Nhược Thủy đưa đống đồ cho tôi.
Tôi đón lấy, hỏi lại: “Giặt lúc nào ấy?”
Biên Nhược Thủy thấy tôi vừa nổi giận, tự nhiên cũng e dè ít nhiều, len lén nhìn sắc mặt của tôi, rồi mới cân nhắc, đáp: “Thì mới giặt lúc sáng sớm đó, thấy cậu ngủ say quá nên không nói trước với cậu. Chỗ bà cụ có máy giặt, tớ qua đó giặt nhờ một lát, còn hơi ướt nên tìm chỗ có gió phơi lên cho khô hẳn mới cầm về. Sớm biết thế đã nói trước với cậu rồi, không ngờ cậu tỉnh dậy sớm vậy.”
Thấy Biên Nhược Thủy cứ ấp a ấp úng giải thích, tôi cũng mềm lòng đi, ngữ khí cũng dịu xuống đôi ba phần: “Cậu không biết ban nãy tớ lo thế nào đâu, thật đấy, thiếu chút nữa là đứt tim chết rồi, lần sau đừng dọa thế nữa nhé, tớ không chịu nổi được đâu, chỉ cần hai lần đã làm tớ muốn suy tim lắm rồi.”
Biên Nhược Thủy mỉm cười, ra chừng đã hối lỗi rồi, “Làm gì mà khoa trương thế chứ….”
“Còn không phải à? Lo lắm đó! Không tin cậu sờ thử coi, tim tớ giờ vẫn còn đập nhanh bình bịch đây này!” Tôi lườm Biên Nhược Thủy một cái rồi cầm tay cậu áp lên trên ngực mình.
Cả người Biên Nhược Thủy cứng lại, nhưng vẫn để tay nơi tim tôi một lát, rồi mới gật đầu, nói: “Đúng là nhanh thật, sau này nhất định tớ sẽ nói trước với cậu.”
“Ngoan, phải nghe lời thế chứ.” Tôi ôm lấy hai má cậu, xoa thật lực, coi như là phạt một lần.
Biên Nhược Thủy thở dài một hơi, rồi nói: “Mau đưa quần áo trả cho tớ đi, cậu mặc đồ của tớ không thấy khó chịu sao?”
Tôi cười to, hỏi lại: “Đây là quần áo của cậu à?” Không phải cố ý cười nhạo Biên Nhược Thủy làm gì, nhưng mặc đồ của cậu đúng là phải rộng gấp đôi người tôi.
Biên Nhược Thủy gật đầu, xoay người lại đi dọn đồ. Tôi vỗ vai cậu, hỏi đùa: “Sao lại quay đầu đi thế?”
Biên Nhược Thủy ngừng lại, hỏi: “Chẳng lẽ còn muốn coi cậu thay đồ sao? Thế thì làm sao cậu thay được nổi?”
Tôi cao giọng: “Vẫn thay chứ! Cậu càng nhìn tớ cởi càng phấn khởi a.”
Phía trước có tiếng thở sâu, tôi cười ha ha, trong lòng tự nhiên thấy vui vui. Nói thật, đùa chơi thế, nhưng tới tận giờ tim tôi vẫn còn đập nhanh, chuyện ban nãy đúng là dọa chết người thật.
Tôi cầm cái quần lót lên nhìn qua một chút, là cái mặc hôm qua đây mà…thế còn cái hiện tại thì sao? Tôi tò mò sờ xuống bên dưới, rất chỉnh tề, mà có mặc quần lót a! Tôi cởi quần ra, tiện tay kéo luôn cả quần lót xuống, giờ mới nhìn kỹ, cái quần này là mới mua, màu đen, nhỏ nhưng vẫn vừa vặn.
“Là cậu mua hả?” Tôi cố ý đưa cái quần lên phe phẩy trước mặt cậu.
Mặt Biên Nhược Thủy đỏ lựng lên, nói lảng: “Ừ…mua hồi sáng sớm.”
“Nhỏ thế này làm sao vừa được nhỉ, hay là tối qua cậu lén đo của tớ hả?” Tôi đùa.
Hai tai Biên Nhược Thủy cũng đỏ ửng lên, vung vẩy những thứ đang cầm trong tay, bỏ xuống chẳng được, mà cầm lấy cũng không xong. Tôi còn chưa chịu bỏ qua, mặc xong quần lót rồi còn cố ý vỗ nhẹ lên mông cậu, rồi ghé vào tai, hỏi nhỏ: “Chắc hôm qua cậu cũng tự ước lượng được rồi chứ gì? Đã áng chừng được thế này, xem ra độ cảm nhận của cậu cũng ‘sâu’ thật a…” Tôi cố ý nhấn nhá chữ ‘sâu’, còn kèm theo nụ cười vô cùng dâm đãng.
Quả nhiên Biên Nhược Thủy vội bước lùi ra sau, hờn dỗi nói: “Sao chuyện gì cậu cũng nói ra được thế? Tớ chỉ chọn cái nào cỡ to nhất thôi, tớ thấy cậu khá là…cường tráng…bỏ đi, tớ không nói nữa, mắc công cậu cười tớ, tớ trong mắt cậu chỉ là để vui thôi mà.”
Nhìn bộ dạng Biên Nhược Thủy lúng ta lúng túng, tôi vội vàng nói thêm vào: “Tớ đùa cậu thôi mà, sao lại nói thế chứ? Đừng có tùy tiện coi thường bản thân rồi nói linh tinh đi, tớ không thích nghe.”
Biên Nhược Thủy chỉ lẳng lặng gật đầu, không nói nữa. Tôi nhìn sắc mặt cậu không được tốt, bèn lảng sang chuyện khác: “Sao cậu ra ngoài được? Tớ nhớ mình đã chèn cửa cẩn thận rồi mà!”
Biên Nhược Thủy chỉ vào cái ghế hỏng trong phòng, hỏi: “Ý cậu là cái ghế bên kia ấy hả?”
Tôi gật đầu, đi qua lay lay cái ghế một chút, chẳng thấy cái chân rơi ra, nhất thời thấy buồn bực khó tả.
Biên Nhược Thủy nhìn tới biểu tình của tôi thì cũng hiểu ra được ý tứ, bèn giải thích “Tớ thấy nó bị gãy một chân nên đi mượn bà cái búa, tìm thêm mấy cây đinh đóng vào cho chắc thôi mà.”
“Thế lúc cậu ra ngoài sao chân ghế không bị rơi xuống đất? Sao tớ không nghe thấy tiếng gì cả?” Tôi không tin thính lực của mình lại tệ như thế.
Biên Nhược Thủy cười hiền, đáp: “Cậu nói chuyện đó hả, lúc tớ đi ra ngoài thì phát hiện ra chân ghế bị gãy, thế nên kéo cái chân đó ra, sợ làm ồn, cậu không ngủ được.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, đặt bẫy loại người tinh tế, tỉ mỉ như thế này thật đúng là tự làm nhục mình, sao cậu ấy có thể để ý tới những chuyện vặt vãnh thế cơ chứ? Ngay cả những chuyện rất nhỏ cũng có thể phát hiện ra.
Tôi không khỏi có chút lo lắng, giả như cậu ấy cùng tôi quay trở về, không biết có tỉ mỉ, mẫn cảm như thế mà quan sát hết thảy những thứ xung quanh tôi không, nếu là như thế thật, thì chắc chắn cậu ấy sẽ phải chịu rất nhiều thương tổn vô danh. Biên Nhược Thủy chưa bao giờ quan tâm người khác đối xử ra sao với mình, cho dù có nhận ra được, cậu ấy cũng sẽ tự tìm ra nguyên nhân từ phía mình thôi. Cũng chính vì điểm này mới khiến tôi lo lắng khi nhớ lại những chuyện ngày xưa.
Biên Nhược Thủy đại khái cũng hiểu được suy nghĩ của tôi, im lặng đi thu dọn phòng, cho tới khi căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cậu mới mở miệng nói: “Đi thôi…”
“Đi đâu?” Tôi ngây ra hỏi lại.
Biên Nhược Thủy cũng sửng sốt nhìn tôi, ngắc ngứ đáp lại: “Tớ phải quay về nhà máy, không thì…cậu đi chỗ nào thăm thú trước đi, tối tớ sẽ đi tìm cậu, nơi này chẳng có gì hay cả, cậu tới khu du lịch ngắm cảnh, biển ở đây đẹp lắm…”
“Không!” Tôi phản ứng ngay, “Cậu đi đâu thì tớ theo đó.”
Biên Nhược Thủy cũng hơi sốt ruột, vạn bất đắc dĩ nói tiếp: “Vậy cậu vất vả tới đây không phải phí công rồi sao, đi nghỉ ở chỗ thâm sơn cùng cốc này cũng chả có gì thú vị cả.”
“Cậu thực cho rằng tớ tới đây du lịch sao? Hay là cậu đang giả vờ đấy?” mặt tôi bắt đầu biến sắc, giọng nói cũng âm trầm theo.
Biên Nhược Thủy không đáp, cầm đồ đạc đứng yên tại chỗ, bối rối nhìn tôi.
Tôi giống như kẻ đã bò lên được miệng giếng rồi lại bị đá trở lại đáy, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sớm muộn gì hai đứa cũng phải đả động tới. Chỉ là tôi vẫn còn muốn tránh đi, không muốn phải đối mặt với hiện thực, không muốn phải tỉnh dậy từ trong giấc mộng hạnh phúc sớm như thế.
“Giờ đầu óc tớ cũng loạn đủ rồi, ban đầu tớ rất kiên định, nhưng giờ thì…. Thật ra ngẫm lại cũng thấy buồn cười lắm, chúng ta không được ở bên nhau, giãy dụa, vùng vẫy rồi thì kết quả cũng vẫn như thế…” Biên Nhược Thủy cố ép mình nặn ra một nụ cười.
“Tại sao không thể ở bên nhau? “Tôi hỏi dồn.
Biên Nhược Thủy vừa định đáp thì đã bị tôi chặn trước mà rằng: “Cậu đừng nói muốn tớ quay về cuộc sống bình thường, muốn tớ kết hôn sinh con, không muốn khiến mẹ tớ phải thương tâm…nếu cậu còn dùng lý do này thì tớ tuyệt đối sẽ bám dính lấy cậu không buông!”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, hạ giọng nói: “Không phải.”
“Thế là gì?”
“Tớ muốn có một gia đình…”
Tôi ngây người ra, lâu thật lâu cũng không thể nói nên lời. Tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới chuyện này, cũng không nghĩ tương lai cậu sẽ ra sao, từ đó tới giờ những thứ ràng buộc mối quan hệ giữa hai đứa đều đến từ phía tôi, Biên Nhược Thủy lúc nào cũng chỉ đơn độc một mình, nên tôi cũng rất ít khi phải lo lắng cho tình cảnh của cậu.
Tôi lại gần, xoa đầu cậu, “Chúng ta cũng có thể có gia đình mà, cùng sống với nhau như người thân một nhà, giống như hồi cậu sang nhà tớ ở đó…”
Biên Nhược Thủy cười gượng, lúc tôi nói những lời này bản thân cũng tự hiểu có đôi phần gượng ép, tôi biết, việc đó đối với cậu mà nói thì không thể coi là một gia đình được, cậu vẫn còn mang nặng một thứ tâm tình mang tên hàm ơn, vẫn cho rằng đó là ân huệ người khác ban cho.
“Không phải là loại gia đình ấy, mà là một gia đình hoàn chỉnh, tớ là một thành viên thực thụ trong ấy, có vợ, có con của mình, có thể sống no đủ, bình an tới trọn đời.”
Tôi có thể cảm giác được biểu tình trên gương mặt mình càng ngày càng cứng ngắc, tôi nhìn thẳng vào Biên Nhược Thủy, nhịp thở ngắt quãng mà hỏi: “Ý của cậu là muốn kết hôn sao?”
Biên Nhược Thủy gật đầu, nghiêm túc nói: “Giờ tớ vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng tớ biết làm nhiều việc, tiết kiệm được tiền, chờ tới khi tích cóp đủ có thể tự mình mở một cái quán nhỏ. Rồi từ từ làm ăn, tới khi được ba mươi tuổi sẽ mua một căn hộ nhỏ, cũng có thể cưới vợ như bao người khác rồi. Ha ha…Cậu đừng coi tớ như cao nhân không biết sự đời đi, thực ra tớ cũng rất dung tục mà!”
Tôi gật đầu, cười nhạt, “Cậu không dung tục một chút nào cả, tớ vốn cho rằng mình sẽ cố gắng không bị hôn nhân ràng buộc, không ngờ rằng lại có người cạnh mình khát khao tới vậy, đúng là hậu tri hậu giác. Cậu muốn kết hôn, muốn có con, cậu đã từng nghĩ tới người phụ nữ sẽ kết hôn với mình chưa? Cậu cho rằng kết hôn chỉ là cùng sống với người ta sao? Cậu cho rằng vợ chồng không cần tình yêu mà có thể chuyển sang thân tình được ngay lập tức hay sao? Cậu đang tìm vợ, không phải tìm mẹ, Biên Nhược Thủy, cậu thẳng thắn nói tớ nghe, cậu có thể làm tình với phụ nữ không?”
Biên Nhược Thủy nghe tôi hỏi thì mặt mày trắng bệch, lúng túng đáp lời: “Tớ không thể, tớ không thể nào gần gũi được người khác giới, đây là thiên tính, tớ cũng bất lực, cho nên tớ chỉ là nghĩ….đôi khi nghĩ mình không phải là đàn ông…”
Tôi nhìn vẻ mặt vốn hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật của Biên Nhược Thủy, giờ đây đang mang đầy vẻ e sợ khiến trong lòng bỗng dâng lên một loại tư vị không nói nên lời. Giờ có bao nhiêu oán hận tôi chỉ còn cách nén lại hết, đã đi trên con đường này rồi thì làm sao có thể không dằn vặt, không cảm thấy bất đắc dĩ đây. Ngay cả bản thân tôi ban đầu cũng còn trốn tránh hiện thực nữa là.
Biên Nhược Thủy cũng chỉ là người bình thường, cậu ấy cũng có khát vọng về hôn nhân, về gia đình, về tương lai, đây cũng có thể coi là một loại quan niệm ràng buộc, làm sao có thể gạt những dục vọng đó ra khỏi chúng tôi đây? Cả hai đứa đều mù quáng theo đuổi những thứ có thể thỏa mãn bản thân, lại muốn một cuộc sống tốt đẹp mà bình yên.
Tôi vòng tay ôm chặt lấy cậu, thủ thỉ bên tai, “Không, chuyện đó với chuyện có phải con trai không thì can hệ gì chứ, chúng ta là học sinh, bây giờ đừng nghĩ tới chuyện này được chứ.”
Biên Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Tớ không phải mà, Tống Thiên Lộ.”
“Có chứ, Biên Nhược Thủy, cậu nghe đây, cậu còn là học sinh, làm sao có thể cam chịu đi làm công nhân được chứ. Chúng ta cùng đi làm thêm vào cuối tuần, buổi tối tớ có thể xin phép nghỉ giờ tự học tối ra ngoài kiếm thêm việc. Nếu tới trường có chuyện thì tớ sẽ tìm thầy chủ nhiệm nhờ giúp đỡ, thầy ấy là người rất tốt. Chỉ là đừng tự hành hạ bản thân ở chỗ này nữa, cậu cứ như vậy là làm khổ tới hai người đó, biết chưa?”
Tôi nói vội, chỉ những mong cậu có thể hiểu được suy nghĩ của mình, cùng tôi quay về. Nhìn vẻ mặt thống khổ của Biên Nhược Thủy, tôi biết người đã dao động rồi, cậu muốn quay về cùng tôi, chỉ là đang dằn vặt giữa những ràng buộc của bản thân.
“Biên Nhược Thủy, có gì khó khăn, cậu phải nói cho tớ biết. Dù chúng ta không được ở bên nhau, nhưng ít nhất…tớ cũng…muốn cậu được sống an bình.”
“Thực ra sau chuyện đó tớ thấy rất sợ, tớ sợ phải trải qua quãng thời gian ấy một lần nữa, nếu đổi lại là hiện giờ, chắc chắn cũng sẽ không thể nào tiếp nhận nổi. Tớ thà tới ở một nơi hẻo lánh như chỗ này, chỉ cần có thể sống một cuộc sống bình thường, thì có cả đời làm công nhân tớ cũng thấy vui.”
Nhìn vẻ mặt đau đớn của Biên Nhược Thủy, trong lòng tôi thấy chua xót, tôi không thể nào cho cậu một lời hứa đảm bảo, tôi không thể chắc chắn khi cậu trở về cùng với tôi, hai đứa có thể sống thoải mái, có thể thoát khỏi tình trạng như hiện giờ
“Tớ thừa nhận, khi cậu quyết định quay về cùng với tớ, có thể sẽ còn nhiều khó khăn nữa, có thể…cuộc sống của chúng ta còn khổ hơn so với trước đây. Tớ không ép cậu, nếu cậu không muốn, tớ cũng có thể ở lại nơi này với cậu, tớ sẽ giải thích cho mọi người trong gia đình, ra sao thì ra, tớ nhất định phải ở bên cạnh cậu.”
Biên Nhược Thủy giật mình ngẩng đầu lên, vội nói: “Cậu có thấy mình hồ đồ không hả? Thực sự không đáng đâu, dù cậu có cố làm gì đi nữa thì cũng không có người thông cảm đâu, ngược lại còn bảo cậu ngốc, cậu điên nữa!”
“Vậy còn cậu?” Tôi hỏi: “Cậu cũng nghĩ là tớ rất ngốc sao?”
Biên Nhược Thủy im lặng hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng đáp: “Trên thế giới này, không ai có thể ở bên cạnh ta mãi. Từ khi mẹ ra đi, tớ đã hiểu được điều này.”
“Phải, nhưng cuộc sống không giống như thế, tình cảm cũng không giống như thế. Có lẽ cậu chia tay với tớ, tớ sẽ quay trở lại trường học, rồi đi làm, kết hôn, cứ thế sống hết quãng đời, có lẽ phần còn lại của cuộc đời tớ có thể khá hơn một chút.”