Biên Nhược Thủy cố nặn ra một nụ cười méo mó, “Phải….vậy cậu còn vướng bận ở đây làm gì? Đau lâu không bằng đau nhanh, đáng lẽ cậu không nên tới đây tìm tớ, cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu, chúng ta sẽ…”
“Tớ còn chưa nói hết mà!” Tôi ngắt lời cậu, nói tiếp: “Mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho mình, nhưng nếu muốn tớ bỏ cậu ra khỏi cuộc sống của mình, tớ thà phải chịu cuộc sống vất vả tới hết kiếp còn hơn. Cậu có thể cho rằng tớ khoa trương, nhưng tớ thực lòng nghĩ như thế đó, hòa thượng cả đời này tâm như mặt nước lặng, ngày qua ngày đều sống an tĩnh, nhưng xin hỏi cậu, có mấy người chịu làm hòa thượng đây?”
“Tớ chịu…” Biên Nhược Thủy nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tớ đã từng nghĩ tới chuyện ăn chay niệm phật, sẽ không xen vào khuấy đảo cuộc sống của người khác, nếu không phải vì tớ muốn đền đáp lại cái ơn của nhà cậu, tớ đã sớm rũ bỏ hồng trần, giờ đã vô khiên vô quải rồi. (*)”
“Cậu ngốc à!” Tôi bực mình tới mức phải bật cười, cốc một cái thật mạnh lên đầu cậu, ai oán nói: “Cậu nói tớ ngốc, thế thì cứ thử mang mấy lời này nói với người khác coi, xem có ai dám đồng ý với cậu không.”
“Tớ không cần người ta phải đồng ý với mình, tớ chỉ cần thỏa mãn bản thân mình thôi.” Biên Nhược Thủy ngẩng đầu, xụ mặt nói.
Tôi thả lỏng tay, cười khẽ, “Cậu cũng tự biết chuyện đó không phải để cho người khác phán xét mà, vậy sao còn quan tâm tới suy nghĩ của những người xung quanh tớ. Cậu không cần phải nói rằng một chút quan tâm cũng không có, trở về cùng tớ đối với cậu mà nói, một chút vui vẻ cũng không có…”
“Có chứ, nhưng tớ không dám mong được như thế, không có gì là thuộc về tớ cả…” Biên Nhược Thủy hạ giọng nói.
Nhìn ánh mắt cô đơn của cậu, tôi có chút bất lực, nhưng vẫn phải tự ép mình tỉnh táo lại. Tôi biết Biên Nhược Thủy lúc này đang mất phương hướng, nếu tôi không thể giữ bình tĩnh, cả hai sẽ lạc vào một mê cung không lối thoát.
“Thứ thuộc về cậu ở ngay trước mặt cậu đó, cậu cứ hết lần này tới lần khác ném nó đi còn trách được ai hả? ‘Nếu tớ đi, sau này sẽ không gặp nhau nữa’, mấy câu như thế mà cậu cũng nói ra được sao, cái gì là sau này sẽ không gặp nữa, cậu có thể biết trước những chuyện về sau sao? Nếu chúng ta tự mình hiểu rõ, cùng nhau đi học, cùng nhau nỗ lực, thì ai còn có thể rời bỏ cuộc sống đơn giản này đây? Tớ có thể nói dối với người khác chúng ta là bạn bè, tớ có thể tiếp tục nói dối với mẹ Phó Tử Vân là bạn gái tớ, chúng ta có thể cùng thuê một căn phòng, không để ai tìm thấy…nếu như cậu có thể đơn giản hóa mọi chuyện được như vậy thì còn sợ không có đường để đi sao?”
“Tống Thiên Lộ, cậu thực sự thay đổi rồi.” ánh mắt Biên Nhược Thủy tối sầm lại, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nói: “Giờ thấy cậu nói năng làm việc đã bình tĩnh hơn hồi trước, tự dưng tớ lại thấy nể cậu hơn. Phó Tử Vân đúng là rất giỏi, cũng khiến tớ động lòng.”
“Cậu động lòng sao?” Tôi cười hắc hắc, “Cậu động lòng thì quay về với tớ gặp Phó Tử Vân đi! Cô ấy không chỉ giỏi như cậu nghĩ đâu, mà trong lòng tớ, cô ấy còn là nữ thần nữa a.”
Sắc mặt Biên Nhược Thủy thoáng cái đã xám xịt, mấy lần tính nói gì đó rồi lại thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là muốn thử, xem những lời ban nãy có đúng là cậu thật lòng mà nói ra hay không, nhưng giờ tôi đã hiểu, tình yêu đối với con người ta mà nói đều là sự ích kỷ. Người ta có thể nói ra miệng điều gì cũng được, nhưng không thể lừa dối nổi trái tim mình.
“Được rồi, không nói lung tung nữa, cứ quyết định như thế đi. Giờ về với tớ xin phép nhập học lại, tuy cậu nghỉ học cũng lâu rồi, nhưng với khả năng của tớ bây giờ, có kèm thêm cho cậu cũng được.”
Dứt lời, tôi cầm lấy túi, nắm lấy tay cậu lôi đi.
Biên Nhược Thủy mấy lần tính giãy ra, nhưng đều bị tôi kìm chặt, cậu vừa thở dốc, vừa nói: “Cậu đừng có tự tiện quyết định như thế, chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu, dựa vào khả năng của hai chúng ta thì sống đâu dễ dàng được…”
“Thế cậu sống một mình thì đã làm sao? Giờ có tới tận hai người, khả năng không phải cũng lớn hơn à? Làm sao không lo kiếm sống được chứ?” Tôi đáp lại tỉnh queo, vờ như không để tâm tới lời Biên Nhược Thủy nói.
“Không về, có chết tớ cũng không về với cậu.” Biên Nhược Thủy nói rành rọt, đứng im tại chỗ, tôi có kéo thế nào cũng không chịu đi nữa, tôi kéo mạnh hơn, Biên Nhược Thủy giằng lại, càng ra sức bám chân xuống đất, hai đứa cứ kéo qua kéo lại tới khi mặt đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng có người đi ngang qua nhìn cả hai bằng ánh mắt kỳ quái, chúng tôi cũng chẳng thèm để tâm.
“Về đi, không phải cậu muốn gặp Phó Tử Vân à? Tớ mang cậu đi gặp luôn, cô ấy xinh lắm, hơn nữa ai quen rồi cũng bảo tốt, cậu chắc chắn sẽ kết bạn được với cô ấy nhanh thôi.”
Biên Nhược Thủy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tay buông lỏng, thả rơi người xuống mặt đất, cố nén nước mắt đang chực trào ra từ trong mắt. Vừa hít hít mũi, vừa nói: “Không cần, tớ không muốn gặp Phó Tử Vân…tớ là đứa xui xẻo, không xứng…làm bạn với cô ấy…”
Tôi buông tay Biên Nhược Thủy ra, có lẽ do nắm quá chặt nên để lại vết hằn trên cổ tay, mãi không tan đi được. Tôi cầm lấy, nhẹ xoa xoa cho tan vết, rồi ngồi xổm xuống, nâng cậu đứng lên, nheo mắt nói: “Đồ ngốc này, lớn thế này rồi còn lăn trên đất khóc nhè nữa chứ, cậu coi có cả đống người nhìn vào kìa! Có thấy xấu hổ không hả?”
Nói rồi lấy tay bẹo bẹo hai má cậu, giả đò xấu hổ. Lần này Biên Nhược Thủy nghe lời, ngoan ngoãn đứng lên, không khóc nữa, nhưng có nói thế nào cũng không chịu quay về với tôi.
Hai chúng tôi cứ thế vừa đi vừa giằng co qua lại, từ đường đất ra tới đường cái, rồi lại từ đường cái đi qua đường đất, tôi tìm đủ mọi cách thuyết phục, nhưng cậu vẫn chỉ lắc đầu. Chúng tôi vẫn đi tiếp, mãi tới khi đến một mảnh đất vắng, tôi tìm một hòn đá to ngồi xuống, vẫy tay kéo cậu tới ngồi cạnh, nhìn dáng vẻ của Biên Nhược Thủy thôi cũng đủ thấy cậu mệt thế nào, mồ hôi nhiều tới mức tóc tai đều ướt đẫm.
“Làm sao? Đã nghĩ kỹ chưa? Có về cùng với tớ không nào?” Tôi rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Biên Nhược Thủy liếm cặp môi khô rang, uể oải nói: “Không về, không nghĩ gì nữa.”
Tôi cười cười, đã sớm đoán được cậu ấy nhất định sẽ nói thế mà, rít mạnh một hơi thuốc, tôi vươn tay, ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, cậu cố vùng vẫy tránh ra, tôi lại dùng sức ấn mạnh cậu ngồi lên trên đùi mình, có giãy kiểu gì cũng không thoát được.
Hút xong điếu thuốc, tôi ném lên mặt đất, dùng chân dập lửa rồi thả lỏng vòng tay, Biên Nhược Thủy không cố đứng dậy nữa mà ngồi yên ngoan ngoãn trên đùi tôi.
Tôi vuốt nhẹ tóc cậu, rồi hỏi: “Làm sao thế? Không muốn à? Nếu cậu không cùng tớ quay về thì sau này sẽ có người khác ngủ trên cái đùi này đó.”
“Không phải…” Biên Nhược Thủy giật mình, “Tớ chỉ hơi mệt một chút thôi, sau này tớ cũng sẽ để người khác gối trên đùi mình mà…”
“Cậu dám!” Biên Nhược Thủy còn chưa nói hết, tôi đã ôm chặt lấy cậu, cảnh cáo: “Cậu mà dám để cho người khác gối đầu lên đùi, tớ sẽ đánh gãy hai cái chân này…à…không đúng, tớ sẽ đánh thằng đó liệt nửa người, đụng vào bao nhiêu đánh bấy nhiêu…”
Biên Nhược Thủy không sợ, còn thản nhiên nhìn lại tôi, tôi cũng giương mắt nhìn qua, bỗng nhiên nghĩ tình cảnh hiện giờ của hai đứa có điểm kỳ cục, ngồi ở nơi hoang sơn dã lĩnh này mà liếc mắt đưa tình, đúng là cũng thú vị phết.
“Cậu nói muốn cùng tớ về đi, bọn mình sẽ không phải làm chuyện đó trên đất nữa! Mà nếu sau này hai đứa mình già rồi, lúc nhắm mắt xuôi tay lại nhớ tới lần đầu tiên làm chuyện ấy là trên đất, đúng là chết cũng không nhắm mắt nổi a!”
Tôi thở dài, Biên Nhược Thủy nghe tôi nói xong cả người đỏ bừng lên xấu hổ, cứ cúi gằm mặt xuống nhìn đất dưới chân mãi không chịu ngẩng đầu lên. Tôi nhìn vẻ mặt ngượng ngùng cậu, trong lòng thấy thư thái đi không ít, lại một ngày nữa sắp qua đi mà tôi vẫn chưa làm được việc nào ra hồn cả.
“Nhà máy điện tử còn nợ tiền lương của tớ chưa trả, thường cuối năm mới được nhận, nhưng nếu chưa hết năm thì làm mấy tháng sẽ được thanh toán bấy nhiêu.”
“Nhà máy này rõ tồi tàn, làm mệt không nói, điều kiện cũng chả ra sao, thế mà cậu còn chịu làm ở cái chỗ đó…” đương nói, bỗng dưng đầu lưỡi tôi như líu lại, từ từ quay đầu, lắp bắp hỏi Biên Nhược Thủy: “Cậu có ý gì? Sao lại nói thế với tớ?”
Biên Nhược Thủy cắn môi, dán mắt xuống đất, “Tớ quyết định đi cùng cậu, nhưng đi thì đi, tiền cũng không thể không cần, có tiền thì sau này chúng ta có thể thoải mái đôi chút, ít nhất là có thể giải quyết những chuyện khẩn cấp…”
“Cậu không lừa tớ đấy chứ?” Tôi cố kiềm nén kích động, vội vàng hỏi lại.
Biên Nhược Thủy lắc đầu, vừa muốn nói thì đã kêu “A” lên một tiếng, bị tôi ôm chầm lấy. Tôi vui tới mức không biết nên nói gì cho phải, cười tới muốn rách miệng, mà có lẽ mặt mày cũng nhăn tít lại rồi.
Tôi vừa cười, vừa nghiến răng nói: “Cái cậu này, đầu óc đúng là chẳng thông minh tẹo nào, lăn qua lăn lại, hành hạ tớ lâu như thế mới chịu suy nghĩ cẩn thận, làm tớ tốn nước bọt quá chừng.”
“Tớ là muốn đi coi đại mỹ nhân đó, cậu quản được à?” Biên Nhược Thủy bướng bỉnh giãy khỏi cái ôm của tôi, nhìn quanh quất, thấy không có ai mới thở phào một hơi. Rồi quay đầu lại nhìn tôi, cười như hối lỗi lắm.
Rốt cuộc, hai đứa cũng không thể lấy lại mấy tháng tiền lương của Biên Nhược Thủy ở nhà máy được. Nhà máy điện tử này không phải doanh nghiệp nhà nước, công nhân không ký bất cứ hợp đồng nào với nhà máy, cho nên có thiệt cũng chỉ biết vậy mà thôi. Nhưng cũng nhân cơ hội này, tôi lại được thể quán triệt cho Biên Nhược Thủy biết cái xã hội này nó phức tạp tới cỡ nào, đóng đinh thêm vào tư tưởng quay về trường tiếp tục đi học của cậu.
Mãi tới khi đã lên xe rồi, tôi mới bật di động lên, chỉ một lát sau tin nhắn đã ùn ùn kéo tới. Từ lúc bật máy lên tới tận hai phút sau đó, máy rung báo có tin nhắn không ngừng. Nhìn vẻ mặt Biên Nhược Thủy ngồi cạnh trông còn vội vàng lo lắng hơn cả tôi nữa.
“Mẹ em đã biết em đi đâu rồi, thầy đã bịa ra lý do cho bà yên tâm, nhưng em cũng nên giải quyết việc xong sớm đi.”
Tin nhắn của thầy chủ nhiệm chỉ có một cái, tôi xem xong thở phào ra nhẹ nhõm. Số tin nhắn còn lại trong hộp tin toàn là của Phó Tử Vân, có tới hơn mười cái, tôi đi ba ngày, ngày nào nàng cũng đều đặn nhắn tin qua.
“Thiên Lộ, anh đi chơi ở đâu đó?”
“Thiên Lộ, có phải anh đi làm chuyện mờ ám không hả? Hì hì…có nhớ em không?”
“Lộ, hai ngày rồi mà anh chưa về…hu hu…”
“Lộ, em mệt quá, ngủ…”
Tôi cứ mở từng tin nhắn ra xem, càng xem, càng có cảm giác không thể nào tiếp tục được nổi. Biên Nhược Thủy ngồi ngay bên cạnh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình thả lỏng đi ít nhiều, tôi đoán cậu đã đọc được nội dung mấy tin nhắn rồi. Tôi buông di động, thả vào trong tay cậu.
“Gì đó?” Biên Nhược Thủy nhìn di động đang nằm gọn trong tay mình, hỏi.
Tôi nhắm mắt lại, nói: “Không có gì, ném vào trong túi luôn đi, lúc nào cũng nhìn thấy nó, phiền.”
Biên Nhược Thủy dúi di động lại vào trong tay tôi, “Cầm đi, nhỡ may có người tìm cậu gấp thì làm sao! Cậu có không muốn nhận cũng không được!”
Trong lòng bỗng thấy muộn phiền chẳng hiểu tại sao, cái tâm trạng hưng phấn vui vẻ ban nãy giờ lại chuyển sang lo lắng. Tôi xem tin nhắn trong di động xong mới ý thức được bản thân mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện khó khăn, xe chạy càng lâu, chúng tôi càng tới gần với những trắc trở ấy.
Tôi đẩy tay cậu ra, không thèm cầm lại di động, nhắm mắt ngả người trên ghế nghỉ ngơi. Bỗng nhiên chuông di động vang lên, Biên Nhược Thủy huých vào tay tôi, nói: “Mau nhận đi!”
“Cậu bắt máy đi!” Tôi miễn cưỡng đáp, căn bản là cũng chẳng ý thức được bản thân đang nói gì.
Một lúc lâu sau, chuông di động vẫn kiên trì vang lên. Tôi mở mắt, Biên Nhược Thủy nhìn tôi mở mắt ra như chết đuối vớ được cọc, vội vàng nhét điện thoại vào tay tôi, nói: “ ‘Vợ’ cậu gọi tới, sao tớ nhận được.”
Tôi sửng sốt nhìn lại màn hình di động, đúng rồi, tôi lưu số của Phó Tử Vân rồi đặt tên trong danh bạ là vợ, lâu rồi không thèm sửa lại, thậm chí còn chẳng thấy gì là quái dị. Mãi tới khi Biên Nhược Thủy nói ra từ này, tôi mới nhận ra kiểu xưng hô này thật xấu hổ.
“Nếu cậu thấy không vui, tớ sẽ không bắt máy.” Tôi nghiêm túc nói với Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy tái mặt, rồi hít vào một hơi thật sâu, nói: “Cậu bắt máy đi! Sao lại không nhận điện thoại được cơ chứ? Cô ấy biết cậu bật máy lên rồi, nếu cố tình không nhận thì chắc chắn là thấy khó chịu lắm!”
“Cậu đúng là tốt bụng!” Tôi hừ một tiếng, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia truyền tới một tiếng thở mạnh, rồi tiếp đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Cuối cùng anh cũng chịu nhận điện thoại rồi, nếu anh mà không nhận chắc em phải đi báo cảnh sát mất!”
Tôi cười cười, muốn đáp lại nhưng bản thân không biết nên nói cái gì. Lén liếc mắt trông qua Biên Nhược Thủy, thấy cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt, có vẻ như không quan tâm tới tôi. Tự nhiên thấy có chút hờn dỗi chẳng hiểu tại sao, đành phải cố ép mình tập trung vào giọng nói trong điện thoại.
“Sao lại không nói gì thế? Không nói được hả? Có phải không nhận ra em là ai không đấy?”
Tôi cười hì hì, đáp lại: “Sao lại thế được! Anh nhớ em lắm, vợ à!”
Vừa nghe tôi gọi vợ, Phó Tử Vân liền quên béng phải nổi giận mà cười vui vẻ. Nàng không hỏi tôi đi đâu, làm gì, có lẽ nàng đoán tôi không muốn kể với ai chuyện đã qua nên đành phải im lặng nãy giờ. Tôi cũng chỉ đáp lại bâng quơ vài câu, còn lại chỉ nghe Phó Tử Vân ríu rít kể những chuyện trong trường lớp mấy ngày gần đây, trước đây nàng cũng hay thích đọc những chuyện hay hay, sau đó gặp nhau sẽ hăng hái kể lại cho tôi nghe, nàng kể rất say sưa, thực ra tôi cũng chẳng quan tâm tới những việc đó, nhưng từ miệng nàng kể ra bao giờ nghe cũng cảm thấy thú vị hơn.
Nhưng bây giờ tôi không nghe lọt tai được từ nào, chỉ có thể cười lấy lệ vài ba tiếng, rồi ậm ừ hai ba câu, còn mắt thì liên tục liếc sang nhìn Biên Nhược Thủy. Cậu ngồi bên cạnh trông sao cô đơn lạ lùng, hoàn toàn khác hẳn với người đang nói chuyện điện thoại với tôi bây giờ, giờ tôi không còn thấy vui vẻ vì đã trả thù được nữa, mà ngược lại, còn mong cậu là Phó Tử Vân, dù tôi có không yêu nàng, nhưng ít nhất cũng khiến nàng được vui vẻ đôi phần.
“Anh đi tới đâu rồi?”
“Ừ!”
“Em hỏi anh là tới đâu rồi mà? Sao anh lại bảo là ừ? Nói coi, lại thất thần rồi hả?”
Tôi giật mình, nghiêng mình nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đáp: “Chắc là tới tỉnh Sơn Đông rồi, có lẽ khoảng tối nay là về tới nơi.”
“Tối nay em trốn học ra ngoài đón anh nhé? Anh về một mình buồn lắm a!”
Với hảo ý của Phó Tử Vân, tôi cũng chỉ có thể qua loa đại khái mà đáp lại: “Không được, anh về giờ này cũng khuya lắm rồi, có lẽ không về trường mà ngủ ở ngoài một đêm đã.”
“Ừm…”
Phó Tử Vân đáp ỉu xìu, có lẽ nàng đang thất vọng lắm, tôi cũng chẳng biết phải an ủi nàng sao, cả hai bên cứ im lặng mãi. Một lát sau, Phó Tử Vân mới lên tiếng: “Vậy anh về rồi nói chuyện sau nhé, Lộ, anh nói gì với em đi?”
Tôi vẫn hay nói câu “Vợ, cứ thế nhé, tạm biệt.” với nàng trước khi chia tay, nhưng giờ này thì làm sao có thể nói ra được câu ấy đây, Biên Nhược Thủy ngồi cạnh tôi, dù cậu có làm bộ không thèm quan tâm để ý nhưng chắc chắn cũng sẽ thấy khó chịu. Bây giờ tôi không muốn khiến cậu phải đau lòng thêm nữa, nhất là phải đau lòng vì tôi.
“Về rồi nói, giờ trên xe đông lắm.”
Tôi chỉ nói ngắn gọn thế rồi ngắt điện thoại, đưa lại di động cho Biên Nhược Thủy, cậu cũng chỉ im lặng nhận lấy rồi nhét vào trong túi xách.
“Cậu không muốn nhận máy là vì muốn tớ với Phó Tử Vân nói chuyện với nhau sao?” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.
Cậu im lặng, rồi rút trong túi ra một nửa cái bánh mì, đưa cho tôi.
“Ăn chút gì đi, từ sáng tới giờ cậu còn chưa ăn.”
“Cậu không ăn à? Cậu ăn thì tớ ăn.”
Tôi cố ép cậu ăn chút ít, từ lúc gặp lại nhau tới giờ, trừ lúc ăn trưa ở nhà máy đó là còn được no, những lúc khác Biên Nhược Thủy ăn rất ít, thậm chí là không ăn, không hiểu cậu ăn không vào hay còn vì cái gì nữa.
Môi Biên Nhược Thủy trắng nhợt, mặt xanh xao nhìn nửa cái bánh mỳ trên tay tôi, lắc đầu: “Không được, tớ say xe, ăn vào là nôn.”
Tôi lo lắng, đặt tay lên trán cậu: “Có khó chịu không?”
Biên Nhược Thủy nở nụ cười yếu ớt, lấy cái giọng nhỏ như muỗi kêu bảo rằng mình không sao. Tôi nhìn quanh xe, rồi bảo Biên Nhược Thủy gối lên chân tôi mà ngủ đi một lát, nhưng cậu sống chết cũng không chịu, từ lúc lên xe tới giờ, sắc mặt cậu càng lúc càng tái đi. Có lẽ, nói chính xác hơn là từ lúc tôi mở di động lên tới bây giờ.
“Có phải cậu buồn không hả? Nếu thực sự chuyện này khiến cậu buồn thì khi về tớ sẽ chia tay với cô ấy.”
Ai dè Biên Nhược Thủy nghiến răng tức giận, trừng mắt mắng tôi: “Sao cậu có thể làm thế hả? Lúc cậu quen với Phó Tử Vân, rõ ràng cậu cảm thấy rất hạnh phúc cơ mà, giờ cậu muốn chia tay với người ta thì cứ thản nhiên mà nói chia tay được sao? Tớ thừa nhận bản thân mình có để ý, có ghen tỵ, nhưng tớ đâu phải đứa vô lương tâm, Phó Tử Vân giúp cậu nhiều đến vậy, nếu cậu dám đối xử với cô ấy như thế, tớ sẽ xuống xe ngay.”
“Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa…” Tôi vội vàng trấn an cậu, thậm chí còn có chút oán thán: “Tình cảm thế nào sao lại dùng lương tâm mà so sánh được chứ, tình yêu vốn dĩ là thứ ích kỷ rồi.”
“Nhưng đôi khi người ta đặt trách nhiệm lên hàng đầu, vợ chồng chung sống cùng nhau, sẽ có lúc giận, lúc ghét, rồi có thể sẽ nảy sinh tình cảm với người khác. Nhưng không thể nào dựa vào cảm tính của bản thân mà làm được…”
“Rồi!” tôi ngắt lời cậu, “Tớ biết rồi, cậu lại bay lên chỗ nào cao quá rồi đó.”
Hai đứa lại rơi vào bầu không khí im lặng ngột ngạt, cậu khó chịu trong người cũng không để tôi chạm vào, chỉ cho ngồi cạnh nhìn suông. Tôi không tin cậu có thể chấp nhận việc tôi vẫn tiếp tục quan hệ với Phó Tử Vân tới cùng, nếu thật vậy, có nói Biên Nhược Thủy là đứa ngốc nhất thế giới này cũng không quá đáng. Nhưng cái kiểu tính cách thanh cao này của cậu tôi đã sớm được lĩnh hội, cũng không tức mình tới nỗi xông ra gây hấn.
Lúc xuống xe thì trời vừa mới tắt nắng, nhưng coi bộ sẽ tối ngay thôi, Biên Nhược Thủy chắc đang rất khó chịu, vừa xuống xe đã tìm ngay một chỗ thoáng đứng hồi lâu, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Tôi nhìn vóc người gầy yếu của Biên Nhược Thủy mà bực mình, chừng nào kiếm được tiền rồi nhất định phải chăm cho cậu ấy béo lên mới được, cứ như bây giờ nhìn uất chết mất.
“Bên kia có phòng khám kìa, chúng ta đi.” Tôi kéo tay Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy xua xua tay, “Không cần, chỉ thấy hơi buồn nôn thôi mà, sẽ đỡ ngay thôi, đi phòng khám lại tốn thêm mấy trăm đồng, tiền đó mà đi thuê phòng thì cũng được hai tháng đó.”
Nghe câu nói nhẹ nhàng đó của cậu, tôi tính đáp lại là không sao, tiền tôi không thiếu, nhưng câu nói ấy thực sự không thể nào thoát ra khỏi miệng. Bây giờ khả năng kinh tế của tôi còn không bằng cậu, ít ra bản thân cậu đã tự kiếm được tiền nuôi thân, còn tôi thì vẫn phải ngửa tay nhận tiền từ ba mẹ. Đúng là giờ không cần Biên Nhược Thủy ra mặt giảng một hồi đạo lý, tự tôi cũng cảm thấy khinh thường mình.
Tôi vỗ nhẹ sau lưng cậu, Biên Nhược Thủy đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên sững người ra. Nhìn ánh mắt cậu có chút thất thần, tôi cũng không kìm được mà xoay người lại nhìn theo, cả người cứng lại.
“Dì…” Biên Nhược Thủy thì thầm, vẻ mặt ngạc nhiên hòa lẫn áy náy.
Tôi bước lên che trước mặt Biên Nhược Thủy, lo lắng nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Hôm nay con về, mẹ không ra đây đón thì con định ngủ ở đâu hả?”
Ngữ khí của mẹ vẫn bình thường, nhưng tôi thật không tìm ra nổi thứ giấu sau đó là thứ gì. Nhìn ánh mắt của mẹ khi thấy Biên Nhược Thủy, bỗng nhiên tôi có dự cảm không lành. Thực ra ánh mắt của mẹ tôi rất nhu thuận, thậm chí còn mang theo sự kích động và vui mừng, nhưng có lẽ do tâm lý tác động nên tôi không khỏi suy nghĩ.
“Nhược Thủy, mau qua đây…” Mẹ tôi vẫy tay với Biên Nhược Thủy.
Tôi giật mình, vội vàng kéo cậu lại, nhưng Biên Nhược Thủy hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản, tới trước mặt mẹ tôi ngay lập tức. Tới khi tôi tới cạnh bên thì hai người đã khóc thành tiếng, tôi không hiểu tại sao họ lại khóc, càng không hiểu hai người họ đang nghĩ gì, mãi cho tới khi chúng tôi đã bắt xe về nhà, tôi vẫn giống như một người vô hình.
Chẳng hiểu tại sao, Biên Nhược Thủy lại cùng tôi trở về nhà, dù trước đây tôi có tính tới nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới khả năng này. Tôi không rõ chuyện này có nghĩa là gì, giờ mẹ tôi đã biết Biên Nhược Thủy quay về, như vậy hai chúng tôi không cần tránh né nữa. Nhưng bà có thể chấp nhận cho chúng tôi ở bên nhau sao? Thôi đừng hy vọng nhiều làm chi, thà bị đánh chết chứ tôi sẽ không bao giờ nghĩ có ngày mẹ sẽ đồng ý, sẽ dung túng cho hai đứa.
Vừa mới vào nhà, Biên Nhược Thủy đã quỳ sụp xuống mặt đất, tôi hóa đá ngay cửa, chỉ biết ngây người nhìn cậu. Mẹ tôi đã lau khô nước mắt, quay lưng về phía Biên Nhược Thủy, lấy giọng bình tĩnh mà nói với cậu: “Đứng lên đi, Nhược Thủy, dì không nhận nổi đâu.”
“Cháu xin lỗi, dì, xin lỗi, cháu đã từng thề sẽ không quay về, cháu…xin lỗi…xin lỗi…” Biên Nhược Thủy dập mạnh đầu xuống mặt đất lạnh lẽo, âm thanh khô khốc truyền vào tai tôi như sét đánh ngang tai.
Tôi vội vàng cúi xuống, định nâng Biên Nhược Thủy dậy, nhưng cậu giật tay lại, vẫn một mực quỳ trên mặt đất. Tôi choàng tay ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, cắn răng mà nói: “Tại sao lại như thế? Cậu thiếu nợ gì với gia đình tớ đây? Tại sao tiền đã phải gửi mà cậu còn quỳ hả, dựa vào cái gì?”
Biên Nhược Thủy vẫn không hề nhìn tới tôi, chỉ nhìn theo bóng lưng của mẹ mà cầu xin, tôi còn rất minh mẫn, cũng nghe được những gì cậu vừa nói. Mẹ tôi vẫn xoay lưng về phía Biên Nhược Thủy, im lặng, nhưng nhìn bờ vai gầy của mẹ, có lẽ bà đang khóc.
“Mẹ, ngày đó mẹ đã nói gì với Biên Nhược Thủy? Cậu ấy đã từng thề cái gì?”
Câu hỏi lạnh tanh xuất ra từ miệng tôi. Tôi chưa từng dùng cái giọng này khi nói chuyện với mẹ, trong ấn tượng của tôi, hai mẹ con vẫn hay nói chuyện vui vẻ, cho dù có lúc hai mẹ con không hiểu nhau, mẹ lại hay cằn nhằn, nhưng chúng tôi chưa từng xung đột nặng nề với nhau.
“Bảo nó nói cho mà nghe!”
Mẹ tôi xoay người lại, nhìn hai chúng tôi, tôi ngồi hẳn xuống, nhìn thẳng vào Biên Nhược Thủy hãy còn quỳ.
“Cháu sai rồi, dì, dì đừng bắt cháu phải nói ra…cháu xin dì…” Biên Nhược Thủy khóc tới khản cả giọng, nhìn vô cùng thê thảm.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi, gắt lên với mẹ: “Mẹ, cậu ấy đã làm gì mà mẹ phải hành hạ cậu ấy như thế? Hồi cậu ấy ở đây không phải còn lo cho cái nhà này hơn gấp vạn đứa làm con trong nhà như con sao? Cậu ấy rời khỏi nhà mình, ăn cái gì, ở chỗ nào mẹ có biết không? Mẹ có biết hàng ngày cậu ấy phải làm việc vất vả thế nào mới kiếm đủ một ngàn đồng gửi cho chúng ta không?”
Mẹ tôi nghe xong thì rơi nước mắt, quay người đi thằng vào trong phòng, bên trong truyền ra một tiếng động rất lớn. Tôi căng thẳng, vội vàng chạy theo, Biên Nhược Thủy cũng thất thểu đi sát cạnh, mẹ cầm một phong thư dày dày, dúi vào tay cậu.
“Đừng có gửi tiền nữa, Nhược Thủy, dì không thiếu tiền, thật sự dì chỉ cần nhận tấm lòng của cháu là quá đủ rồi, tiền cháu gửi dì đều giữ lại, không hề dùng tới một đồng. Bản thân thoải mái thì có gì cũng không sánh nổi, nếu cháu làm được những gì đã hứa thì có bảo dì đưa cháu mười vạn cũng được…coi như dì cầu xin cháu.”
Nói rồi mẹ bật khóc nức nở, tôi thoáng hiểu ra tất cả mọi chuyện, tất cả đều giống như những gì tôi nghĩ, mẹ tôi đuổi Biên Nhược Thủy đi. Nói dễ nghe hơn một chút, là khuyên nhủ, hoặc là ám chỉ, khiến Biên Nhược Thủy phải tự mình ra đi…Bởi thế mà thái độ của mẹ sau đó mới thay đổi, căn phòng kia đột nhiên bị khóa, mẹ biết Phó Tử Vân là bạn gái tôi thì không những không phản đối, mà còn rất vui vẻ bảo đưa về ra mắt…
Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt mẹ, so với bà, tôi cao hơn hẳn một cái đầu, nên khi đứng cạnh, mẹ phải ngước lên nhìn. Tôi run run, hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ phải làm như vậy? Mẹ biết rõ lúc đó mẹ Biên Nhược Thủy vừa mất, cậu ấy còn đang có bệnh, thần trí không rõ ràng…sao mẹ có thể độc ác mà đuổi người ta đi được?”
Cả người mẹ tôi run lên, rồi bà nâng tay lên, giáng cho tôi một cái tát, cái tát này tôi đã sớm định trước, cho nên không trốn tránh. Tôi không có cảm giác gì, có lẽ trong lòng đã đau tới mức nỗi đau trên da thịt không còn cảm nhận được nữa.
“Không phải, Tống Thiên Lộ, dì không đuổi tớ đi, là tự tớ đi thôi, thật đó…cậu trách oan dì rồi…là tớ không còn mặt mũi nào ở lại đây thôi…”
Biên Nhược Thủy chạy sang túm áo tôi, vừa thở hổn hển vừa giải thích, nhưng tôi không muốn nghe gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn mẹ, đầu óc trống rỗng.
Từ nhỏ, người tôi yêu nhất là mẹ, có thể là vì cha con không hợp nhau, hồi còn bé tôi rất sợ cha. Mẹ tôi tuy rằng không giống như mấy bà mẹ khác nuông chiều con nhỏ thái quá, nhưng bà đã yêu thương tôi bằng sự bao dung mà rất ít người làm cha mẹ làm được. Tôi thầm cảm tạ trời vì đã cho tôi một người mẹ tuyệt vời đến thế, bà có thể đồng ý cho tôi đưa một người có bệnh như Biên Nhược Thủy vào sống trong nhà, có thể thương yêu cậu ấy còn hơn cả tôi. Từ lúc ấy, tôi đã ngây thơ mà nghĩ rằng mẹ có thể hiểu được tôi, thậm chí còn mơ mộng rằng sẽ có ngày bà chấp nhận để tôi và Biên Nhược Thủy bên nhau.
Tại sao phải phá đi hình tượng trong lòng tôi? Mẹ rất hiểu tôi, cho nên bà cho rằng tôi sẽ không vì Biên Nhược Thủy mà rời bỏ cái gia đình ba người đã cùng sống với nhau tới mấy chục năm này.
Biên Nhược Thủy vẫn đứng cạnh rối rít giải thích, còn mẹ chỉ im lặng, không hề phản ứng gì với cái tát ban nãy, dường như không coi tôi còn tồn tại. Tôi cười nhạt, nói: “Giờ con thấy bị mẹ hiểu được mới là chuyện đáng sợ nhất.”
“Ăn cơm đi, cơm nấu xong rồi, mẹ đi hâm lại.” Mẹ tôi quay người đi vào nhà bếp.
Hai đứa chúng tôi đứng trong phòng khách, không ai nói một câu, bỗng nhiên tôi nghĩ nơi này sao xa lạ quá. Đây là nhà của tôi sao? Tôi và Biên Nhược Thủy giống như hai người lạ, tự tiện xâm nhập vào cuộc sống an bình của người nơi đây. Chúng tôi không có điểm chung, thậm chí, họ còn phản đối chuyện của chúng tôi.
Tôi xoay người đi vào phòng mình, Biên Nhược Thủy cũng chậm chạp đi theo, tôi ngồi trên giường, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi lại trên người Biên Nhược Thủy đang đứng trước mặt mình. Trong lòng cậu rất khó chịu, nhưng vào trong này thì nhìn rất bình tĩnh, thậm chí còn có ý muốn an ủi tôi.
“Cậu thề gì với mẹ tớ? Tớ muốn nghe chuyện đó.”
Câu hỏi của tôi khiến cậu giật mình chú ý, chúng tôi giống như quay trở lại thời điểm cách đây hai năm, giải quyết những chuyện lộn xộn vụn vặt của hai đứa trong căn phòng này. Chỉ là cảnh còn người mất, chúng tôi nghĩ rằng mình đã trở lại điểm xuất phát, nhưng ai ngờ người ta đã tháo cái điểm đó xuống mất rồi.
“Lúc đó tớ đã thề, nếu như tớ còn xen vào cuộc sống của cậu thì từ nay về sau sẽ không thể tới đứng trước mộ phần của mẹ.”
Cậu bình tĩnh nói, còn tôi ngồi im nghe, biểu tình vô cảm, mắt nhìn thằng vào mắt cậu, muốn tìm kiếm điều gì đó từ trong đôi mắt ấy, nhưng nhìn thật lâu mới phát hiện ánh mắt của mình cũng không có tiêu cự. Tôi không tài nào xóa những lời cậu vừa nói ra khỏi đầu, nhưng cũng không thể hiểu nổi, nếu biết trước kết quả là như thế này, tôi nhất định sẽ không hỏi câu ấy.
“Tôi nên vui mừng chứ…mừng vì cậu đã phải chịu hy sinh lớn như thế mà rời khỏi tôi, mừng vì người như cậu mà cũng chịu vì tôi mà phá bỏ nguyên tắc của chính mình…mừng vì cậu đặt tôi ở vị trí…quan trọng nhất…”
“Cậu đừng nói nữa…” Biên Nhược Thủy ngồi xuống bên giường, ngẩng đầu nhìn tôi, “Tớ biết cậu hận tớ, vì hận nên mới nói ra những lời như thế, nếu còn hận, cậu cứ đánh, cứ chửi tớ đi cũng được…Cậu đừng nói những lời như thế, không thì thà giết tớ đi còn hơn.”
”Cút! Cút khỏi đời tôi đi, như thế sẽ không ai làm tổn thương tới cậu nữa, cậu có thể tự nhiên đi tới trước mộ phần của mẹ mình. Tôi không chịu nổi cái loại ban ơn này đâu, tôi nói cho cậu yên tâm.” Tôi nghiến răng nói.
Biên Nhược Thủy ôm chặt lấy chân tôi, khàn giọng cầu xin, “Van cậu, tớ đã quyết định sẽ theo cậu đến cùng rồi…cậu có đuổi, tớ cũng không đi…tớ sai rồi, lúc đó tớ tuyệt vọng nên mới nói như thế…”
“Tớ còn chưa nói hết mà!” Tôi ngắt lời cậu, nói tiếp: “Mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho mình, nhưng nếu muốn tớ bỏ cậu ra khỏi cuộc sống của mình, tớ thà phải chịu cuộc sống vất vả tới hết kiếp còn hơn. Cậu có thể cho rằng tớ khoa trương, nhưng tớ thực lòng nghĩ như thế đó, hòa thượng cả đời này tâm như mặt nước lặng, ngày qua ngày đều sống an tĩnh, nhưng xin hỏi cậu, có mấy người chịu làm hòa thượng đây?”
“Tớ chịu…” Biên Nhược Thủy nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tớ đã từng nghĩ tới chuyện ăn chay niệm phật, sẽ không xen vào khuấy đảo cuộc sống của người khác, nếu không phải vì tớ muốn đền đáp lại cái ơn của nhà cậu, tớ đã sớm rũ bỏ hồng trần, giờ đã vô khiên vô quải rồi. (*)”
“Cậu ngốc à!” Tôi bực mình tới mức phải bật cười, cốc một cái thật mạnh lên đầu cậu, ai oán nói: “Cậu nói tớ ngốc, thế thì cứ thử mang mấy lời này nói với người khác coi, xem có ai dám đồng ý với cậu không.”
“Tớ không cần người ta phải đồng ý với mình, tớ chỉ cần thỏa mãn bản thân mình thôi.” Biên Nhược Thủy ngẩng đầu, xụ mặt nói.
Tôi thả lỏng tay, cười khẽ, “Cậu cũng tự biết chuyện đó không phải để cho người khác phán xét mà, vậy sao còn quan tâm tới suy nghĩ của những người xung quanh tớ. Cậu không cần phải nói rằng một chút quan tâm cũng không có, trở về cùng tớ đối với cậu mà nói, một chút vui vẻ cũng không có…”
“Có chứ, nhưng tớ không dám mong được như thế, không có gì là thuộc về tớ cả…” Biên Nhược Thủy hạ giọng nói.
Nhìn ánh mắt cô đơn của cậu, tôi có chút bất lực, nhưng vẫn phải tự ép mình tỉnh táo lại. Tôi biết Biên Nhược Thủy lúc này đang mất phương hướng, nếu tôi không thể giữ bình tĩnh, cả hai sẽ lạc vào một mê cung không lối thoát.
“Thứ thuộc về cậu ở ngay trước mặt cậu đó, cậu cứ hết lần này tới lần khác ném nó đi còn trách được ai hả? ‘Nếu tớ đi, sau này sẽ không gặp nhau nữa’, mấy câu như thế mà cậu cũng nói ra được sao, cái gì là sau này sẽ không gặp nữa, cậu có thể biết trước những chuyện về sau sao? Nếu chúng ta tự mình hiểu rõ, cùng nhau đi học, cùng nhau nỗ lực, thì ai còn có thể rời bỏ cuộc sống đơn giản này đây? Tớ có thể nói dối với người khác chúng ta là bạn bè, tớ có thể tiếp tục nói dối với mẹ Phó Tử Vân là bạn gái tớ, chúng ta có thể cùng thuê một căn phòng, không để ai tìm thấy…nếu như cậu có thể đơn giản hóa mọi chuyện được như vậy thì còn sợ không có đường để đi sao?”
“Tống Thiên Lộ, cậu thực sự thay đổi rồi.” ánh mắt Biên Nhược Thủy tối sầm lại, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nói: “Giờ thấy cậu nói năng làm việc đã bình tĩnh hơn hồi trước, tự dưng tớ lại thấy nể cậu hơn. Phó Tử Vân đúng là rất giỏi, cũng khiến tớ động lòng.”
“Cậu động lòng sao?” Tôi cười hắc hắc, “Cậu động lòng thì quay về với tớ gặp Phó Tử Vân đi! Cô ấy không chỉ giỏi như cậu nghĩ đâu, mà trong lòng tớ, cô ấy còn là nữ thần nữa a.”
Sắc mặt Biên Nhược Thủy thoáng cái đã xám xịt, mấy lần tính nói gì đó rồi lại thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là muốn thử, xem những lời ban nãy có đúng là cậu thật lòng mà nói ra hay không, nhưng giờ tôi đã hiểu, tình yêu đối với con người ta mà nói đều là sự ích kỷ. Người ta có thể nói ra miệng điều gì cũng được, nhưng không thể lừa dối nổi trái tim mình.
“Được rồi, không nói lung tung nữa, cứ quyết định như thế đi. Giờ về với tớ xin phép nhập học lại, tuy cậu nghỉ học cũng lâu rồi, nhưng với khả năng của tớ bây giờ, có kèm thêm cho cậu cũng được.”
Dứt lời, tôi cầm lấy túi, nắm lấy tay cậu lôi đi.
Biên Nhược Thủy mấy lần tính giãy ra, nhưng đều bị tôi kìm chặt, cậu vừa thở dốc, vừa nói: “Cậu đừng có tự tiện quyết định như thế, chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu, dựa vào khả năng của hai chúng ta thì sống đâu dễ dàng được…”
“Thế cậu sống một mình thì đã làm sao? Giờ có tới tận hai người, khả năng không phải cũng lớn hơn à? Làm sao không lo kiếm sống được chứ?” Tôi đáp lại tỉnh queo, vờ như không để tâm tới lời Biên Nhược Thủy nói.
“Không về, có chết tớ cũng không về với cậu.” Biên Nhược Thủy nói rành rọt, đứng im tại chỗ, tôi có kéo thế nào cũng không chịu đi nữa, tôi kéo mạnh hơn, Biên Nhược Thủy giằng lại, càng ra sức bám chân xuống đất, hai đứa cứ kéo qua kéo lại tới khi mặt đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng có người đi ngang qua nhìn cả hai bằng ánh mắt kỳ quái, chúng tôi cũng chẳng thèm để tâm.
“Về đi, không phải cậu muốn gặp Phó Tử Vân à? Tớ mang cậu đi gặp luôn, cô ấy xinh lắm, hơn nữa ai quen rồi cũng bảo tốt, cậu chắc chắn sẽ kết bạn được với cô ấy nhanh thôi.”
Biên Nhược Thủy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tay buông lỏng, thả rơi người xuống mặt đất, cố nén nước mắt đang chực trào ra từ trong mắt. Vừa hít hít mũi, vừa nói: “Không cần, tớ không muốn gặp Phó Tử Vân…tớ là đứa xui xẻo, không xứng…làm bạn với cô ấy…”
Tôi buông tay Biên Nhược Thủy ra, có lẽ do nắm quá chặt nên để lại vết hằn trên cổ tay, mãi không tan đi được. Tôi cầm lấy, nhẹ xoa xoa cho tan vết, rồi ngồi xổm xuống, nâng cậu đứng lên, nheo mắt nói: “Đồ ngốc này, lớn thế này rồi còn lăn trên đất khóc nhè nữa chứ, cậu coi có cả đống người nhìn vào kìa! Có thấy xấu hổ không hả?”
Nói rồi lấy tay bẹo bẹo hai má cậu, giả đò xấu hổ. Lần này Biên Nhược Thủy nghe lời, ngoan ngoãn đứng lên, không khóc nữa, nhưng có nói thế nào cũng không chịu quay về với tôi.
Hai chúng tôi cứ thế vừa đi vừa giằng co qua lại, từ đường đất ra tới đường cái, rồi lại từ đường cái đi qua đường đất, tôi tìm đủ mọi cách thuyết phục, nhưng cậu vẫn chỉ lắc đầu. Chúng tôi vẫn đi tiếp, mãi tới khi đến một mảnh đất vắng, tôi tìm một hòn đá to ngồi xuống, vẫy tay kéo cậu tới ngồi cạnh, nhìn dáng vẻ của Biên Nhược Thủy thôi cũng đủ thấy cậu mệt thế nào, mồ hôi nhiều tới mức tóc tai đều ướt đẫm.
“Làm sao? Đã nghĩ kỹ chưa? Có về cùng với tớ không nào?” Tôi rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Biên Nhược Thủy liếm cặp môi khô rang, uể oải nói: “Không về, không nghĩ gì nữa.”
Tôi cười cười, đã sớm đoán được cậu ấy nhất định sẽ nói thế mà, rít mạnh một hơi thuốc, tôi vươn tay, ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, cậu cố vùng vẫy tránh ra, tôi lại dùng sức ấn mạnh cậu ngồi lên trên đùi mình, có giãy kiểu gì cũng không thoát được.
Hút xong điếu thuốc, tôi ném lên mặt đất, dùng chân dập lửa rồi thả lỏng vòng tay, Biên Nhược Thủy không cố đứng dậy nữa mà ngồi yên ngoan ngoãn trên đùi tôi.
Tôi vuốt nhẹ tóc cậu, rồi hỏi: “Làm sao thế? Không muốn à? Nếu cậu không cùng tớ quay về thì sau này sẽ có người khác ngủ trên cái đùi này đó.”
“Không phải…” Biên Nhược Thủy giật mình, “Tớ chỉ hơi mệt một chút thôi, sau này tớ cũng sẽ để người khác gối trên đùi mình mà…”
“Cậu dám!” Biên Nhược Thủy còn chưa nói hết, tôi đã ôm chặt lấy cậu, cảnh cáo: “Cậu mà dám để cho người khác gối đầu lên đùi, tớ sẽ đánh gãy hai cái chân này…à…không đúng, tớ sẽ đánh thằng đó liệt nửa người, đụng vào bao nhiêu đánh bấy nhiêu…”
Biên Nhược Thủy không sợ, còn thản nhiên nhìn lại tôi, tôi cũng giương mắt nhìn qua, bỗng nhiên nghĩ tình cảnh hiện giờ của hai đứa có điểm kỳ cục, ngồi ở nơi hoang sơn dã lĩnh này mà liếc mắt đưa tình, đúng là cũng thú vị phết.
“Cậu nói muốn cùng tớ về đi, bọn mình sẽ không phải làm chuyện đó trên đất nữa! Mà nếu sau này hai đứa mình già rồi, lúc nhắm mắt xuôi tay lại nhớ tới lần đầu tiên làm chuyện ấy là trên đất, đúng là chết cũng không nhắm mắt nổi a!”
Tôi thở dài, Biên Nhược Thủy nghe tôi nói xong cả người đỏ bừng lên xấu hổ, cứ cúi gằm mặt xuống nhìn đất dưới chân mãi không chịu ngẩng đầu lên. Tôi nhìn vẻ mặt ngượng ngùng cậu, trong lòng thấy thư thái đi không ít, lại một ngày nữa sắp qua đi mà tôi vẫn chưa làm được việc nào ra hồn cả.
“Nhà máy điện tử còn nợ tiền lương của tớ chưa trả, thường cuối năm mới được nhận, nhưng nếu chưa hết năm thì làm mấy tháng sẽ được thanh toán bấy nhiêu.”
“Nhà máy này rõ tồi tàn, làm mệt không nói, điều kiện cũng chả ra sao, thế mà cậu còn chịu làm ở cái chỗ đó…” đương nói, bỗng dưng đầu lưỡi tôi như líu lại, từ từ quay đầu, lắp bắp hỏi Biên Nhược Thủy: “Cậu có ý gì? Sao lại nói thế với tớ?”
Biên Nhược Thủy cắn môi, dán mắt xuống đất, “Tớ quyết định đi cùng cậu, nhưng đi thì đi, tiền cũng không thể không cần, có tiền thì sau này chúng ta có thể thoải mái đôi chút, ít nhất là có thể giải quyết những chuyện khẩn cấp…”
“Cậu không lừa tớ đấy chứ?” Tôi cố kiềm nén kích động, vội vàng hỏi lại.
Biên Nhược Thủy lắc đầu, vừa muốn nói thì đã kêu “A” lên một tiếng, bị tôi ôm chầm lấy. Tôi vui tới mức không biết nên nói gì cho phải, cười tới muốn rách miệng, mà có lẽ mặt mày cũng nhăn tít lại rồi.
Tôi vừa cười, vừa nghiến răng nói: “Cái cậu này, đầu óc đúng là chẳng thông minh tẹo nào, lăn qua lăn lại, hành hạ tớ lâu như thế mới chịu suy nghĩ cẩn thận, làm tớ tốn nước bọt quá chừng.”
“Tớ là muốn đi coi đại mỹ nhân đó, cậu quản được à?” Biên Nhược Thủy bướng bỉnh giãy khỏi cái ôm của tôi, nhìn quanh quất, thấy không có ai mới thở phào một hơi. Rồi quay đầu lại nhìn tôi, cười như hối lỗi lắm.
Rốt cuộc, hai đứa cũng không thể lấy lại mấy tháng tiền lương của Biên Nhược Thủy ở nhà máy được. Nhà máy điện tử này không phải doanh nghiệp nhà nước, công nhân không ký bất cứ hợp đồng nào với nhà máy, cho nên có thiệt cũng chỉ biết vậy mà thôi. Nhưng cũng nhân cơ hội này, tôi lại được thể quán triệt cho Biên Nhược Thủy biết cái xã hội này nó phức tạp tới cỡ nào, đóng đinh thêm vào tư tưởng quay về trường tiếp tục đi học của cậu.
Mãi tới khi đã lên xe rồi, tôi mới bật di động lên, chỉ một lát sau tin nhắn đã ùn ùn kéo tới. Từ lúc bật máy lên tới tận hai phút sau đó, máy rung báo có tin nhắn không ngừng. Nhìn vẻ mặt Biên Nhược Thủy ngồi cạnh trông còn vội vàng lo lắng hơn cả tôi nữa.
“Mẹ em đã biết em đi đâu rồi, thầy đã bịa ra lý do cho bà yên tâm, nhưng em cũng nên giải quyết việc xong sớm đi.”
Tin nhắn của thầy chủ nhiệm chỉ có một cái, tôi xem xong thở phào ra nhẹ nhõm. Số tin nhắn còn lại trong hộp tin toàn là của Phó Tử Vân, có tới hơn mười cái, tôi đi ba ngày, ngày nào nàng cũng đều đặn nhắn tin qua.
“Thiên Lộ, anh đi chơi ở đâu đó?”
“Thiên Lộ, có phải anh đi làm chuyện mờ ám không hả? Hì hì…có nhớ em không?”
“Lộ, hai ngày rồi mà anh chưa về…hu hu…”
“Lộ, em mệt quá, ngủ…”
Tôi cứ mở từng tin nhắn ra xem, càng xem, càng có cảm giác không thể nào tiếp tục được nổi. Biên Nhược Thủy ngồi ngay bên cạnh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình thả lỏng đi ít nhiều, tôi đoán cậu đã đọc được nội dung mấy tin nhắn rồi. Tôi buông di động, thả vào trong tay cậu.
“Gì đó?” Biên Nhược Thủy nhìn di động đang nằm gọn trong tay mình, hỏi.
Tôi nhắm mắt lại, nói: “Không có gì, ném vào trong túi luôn đi, lúc nào cũng nhìn thấy nó, phiền.”
Biên Nhược Thủy dúi di động lại vào trong tay tôi, “Cầm đi, nhỡ may có người tìm cậu gấp thì làm sao! Cậu có không muốn nhận cũng không được!”
Trong lòng bỗng thấy muộn phiền chẳng hiểu tại sao, cái tâm trạng hưng phấn vui vẻ ban nãy giờ lại chuyển sang lo lắng. Tôi xem tin nhắn trong di động xong mới ý thức được bản thân mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện khó khăn, xe chạy càng lâu, chúng tôi càng tới gần với những trắc trở ấy.
Tôi đẩy tay cậu ra, không thèm cầm lại di động, nhắm mắt ngả người trên ghế nghỉ ngơi. Bỗng nhiên chuông di động vang lên, Biên Nhược Thủy huých vào tay tôi, nói: “Mau nhận đi!”
“Cậu bắt máy đi!” Tôi miễn cưỡng đáp, căn bản là cũng chẳng ý thức được bản thân đang nói gì.
Một lúc lâu sau, chuông di động vẫn kiên trì vang lên. Tôi mở mắt, Biên Nhược Thủy nhìn tôi mở mắt ra như chết đuối vớ được cọc, vội vàng nhét điện thoại vào tay tôi, nói: “ ‘Vợ’ cậu gọi tới, sao tớ nhận được.”
Tôi sửng sốt nhìn lại màn hình di động, đúng rồi, tôi lưu số của Phó Tử Vân rồi đặt tên trong danh bạ là vợ, lâu rồi không thèm sửa lại, thậm chí còn chẳng thấy gì là quái dị. Mãi tới khi Biên Nhược Thủy nói ra từ này, tôi mới nhận ra kiểu xưng hô này thật xấu hổ.
“Nếu cậu thấy không vui, tớ sẽ không bắt máy.” Tôi nghiêm túc nói với Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy tái mặt, rồi hít vào một hơi thật sâu, nói: “Cậu bắt máy đi! Sao lại không nhận điện thoại được cơ chứ? Cô ấy biết cậu bật máy lên rồi, nếu cố tình không nhận thì chắc chắn là thấy khó chịu lắm!”
“Cậu đúng là tốt bụng!” Tôi hừ một tiếng, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia truyền tới một tiếng thở mạnh, rồi tiếp đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Cuối cùng anh cũng chịu nhận điện thoại rồi, nếu anh mà không nhận chắc em phải đi báo cảnh sát mất!”
Tôi cười cười, muốn đáp lại nhưng bản thân không biết nên nói cái gì. Lén liếc mắt trông qua Biên Nhược Thủy, thấy cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt, có vẻ như không quan tâm tới tôi. Tự nhiên thấy có chút hờn dỗi chẳng hiểu tại sao, đành phải cố ép mình tập trung vào giọng nói trong điện thoại.
“Sao lại không nói gì thế? Không nói được hả? Có phải không nhận ra em là ai không đấy?”
Tôi cười hì hì, đáp lại: “Sao lại thế được! Anh nhớ em lắm, vợ à!”
Vừa nghe tôi gọi vợ, Phó Tử Vân liền quên béng phải nổi giận mà cười vui vẻ. Nàng không hỏi tôi đi đâu, làm gì, có lẽ nàng đoán tôi không muốn kể với ai chuyện đã qua nên đành phải im lặng nãy giờ. Tôi cũng chỉ đáp lại bâng quơ vài câu, còn lại chỉ nghe Phó Tử Vân ríu rít kể những chuyện trong trường lớp mấy ngày gần đây, trước đây nàng cũng hay thích đọc những chuyện hay hay, sau đó gặp nhau sẽ hăng hái kể lại cho tôi nghe, nàng kể rất say sưa, thực ra tôi cũng chẳng quan tâm tới những việc đó, nhưng từ miệng nàng kể ra bao giờ nghe cũng cảm thấy thú vị hơn.
Nhưng bây giờ tôi không nghe lọt tai được từ nào, chỉ có thể cười lấy lệ vài ba tiếng, rồi ậm ừ hai ba câu, còn mắt thì liên tục liếc sang nhìn Biên Nhược Thủy. Cậu ngồi bên cạnh trông sao cô đơn lạ lùng, hoàn toàn khác hẳn với người đang nói chuyện điện thoại với tôi bây giờ, giờ tôi không còn thấy vui vẻ vì đã trả thù được nữa, mà ngược lại, còn mong cậu là Phó Tử Vân, dù tôi có không yêu nàng, nhưng ít nhất cũng khiến nàng được vui vẻ đôi phần.
“Anh đi tới đâu rồi?”
“Ừ!”
“Em hỏi anh là tới đâu rồi mà? Sao anh lại bảo là ừ? Nói coi, lại thất thần rồi hả?”
Tôi giật mình, nghiêng mình nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đáp: “Chắc là tới tỉnh Sơn Đông rồi, có lẽ khoảng tối nay là về tới nơi.”
“Tối nay em trốn học ra ngoài đón anh nhé? Anh về một mình buồn lắm a!”
Với hảo ý của Phó Tử Vân, tôi cũng chỉ có thể qua loa đại khái mà đáp lại: “Không được, anh về giờ này cũng khuya lắm rồi, có lẽ không về trường mà ngủ ở ngoài một đêm đã.”
“Ừm…”
Phó Tử Vân đáp ỉu xìu, có lẽ nàng đang thất vọng lắm, tôi cũng chẳng biết phải an ủi nàng sao, cả hai bên cứ im lặng mãi. Một lát sau, Phó Tử Vân mới lên tiếng: “Vậy anh về rồi nói chuyện sau nhé, Lộ, anh nói gì với em đi?”
Tôi vẫn hay nói câu “Vợ, cứ thế nhé, tạm biệt.” với nàng trước khi chia tay, nhưng giờ này thì làm sao có thể nói ra được câu ấy đây, Biên Nhược Thủy ngồi cạnh tôi, dù cậu có làm bộ không thèm quan tâm để ý nhưng chắc chắn cũng sẽ thấy khó chịu. Bây giờ tôi không muốn khiến cậu phải đau lòng thêm nữa, nhất là phải đau lòng vì tôi.
“Về rồi nói, giờ trên xe đông lắm.”
Tôi chỉ nói ngắn gọn thế rồi ngắt điện thoại, đưa lại di động cho Biên Nhược Thủy, cậu cũng chỉ im lặng nhận lấy rồi nhét vào trong túi xách.
“Cậu không muốn nhận máy là vì muốn tớ với Phó Tử Vân nói chuyện với nhau sao?” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.
Cậu im lặng, rồi rút trong túi ra một nửa cái bánh mì, đưa cho tôi.
“Ăn chút gì đi, từ sáng tới giờ cậu còn chưa ăn.”
“Cậu không ăn à? Cậu ăn thì tớ ăn.”
Tôi cố ép cậu ăn chút ít, từ lúc gặp lại nhau tới giờ, trừ lúc ăn trưa ở nhà máy đó là còn được no, những lúc khác Biên Nhược Thủy ăn rất ít, thậm chí là không ăn, không hiểu cậu ăn không vào hay còn vì cái gì nữa.
Môi Biên Nhược Thủy trắng nhợt, mặt xanh xao nhìn nửa cái bánh mỳ trên tay tôi, lắc đầu: “Không được, tớ say xe, ăn vào là nôn.”
Tôi lo lắng, đặt tay lên trán cậu: “Có khó chịu không?”
Biên Nhược Thủy nở nụ cười yếu ớt, lấy cái giọng nhỏ như muỗi kêu bảo rằng mình không sao. Tôi nhìn quanh xe, rồi bảo Biên Nhược Thủy gối lên chân tôi mà ngủ đi một lát, nhưng cậu sống chết cũng không chịu, từ lúc lên xe tới giờ, sắc mặt cậu càng lúc càng tái đi. Có lẽ, nói chính xác hơn là từ lúc tôi mở di động lên tới bây giờ.
“Có phải cậu buồn không hả? Nếu thực sự chuyện này khiến cậu buồn thì khi về tớ sẽ chia tay với cô ấy.”
Ai dè Biên Nhược Thủy nghiến răng tức giận, trừng mắt mắng tôi: “Sao cậu có thể làm thế hả? Lúc cậu quen với Phó Tử Vân, rõ ràng cậu cảm thấy rất hạnh phúc cơ mà, giờ cậu muốn chia tay với người ta thì cứ thản nhiên mà nói chia tay được sao? Tớ thừa nhận bản thân mình có để ý, có ghen tỵ, nhưng tớ đâu phải đứa vô lương tâm, Phó Tử Vân giúp cậu nhiều đến vậy, nếu cậu dám đối xử với cô ấy như thế, tớ sẽ xuống xe ngay.”
“Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa…” Tôi vội vàng trấn an cậu, thậm chí còn có chút oán thán: “Tình cảm thế nào sao lại dùng lương tâm mà so sánh được chứ, tình yêu vốn dĩ là thứ ích kỷ rồi.”
“Nhưng đôi khi người ta đặt trách nhiệm lên hàng đầu, vợ chồng chung sống cùng nhau, sẽ có lúc giận, lúc ghét, rồi có thể sẽ nảy sinh tình cảm với người khác. Nhưng không thể nào dựa vào cảm tính của bản thân mà làm được…”
“Rồi!” tôi ngắt lời cậu, “Tớ biết rồi, cậu lại bay lên chỗ nào cao quá rồi đó.”
Hai đứa lại rơi vào bầu không khí im lặng ngột ngạt, cậu khó chịu trong người cũng không để tôi chạm vào, chỉ cho ngồi cạnh nhìn suông. Tôi không tin cậu có thể chấp nhận việc tôi vẫn tiếp tục quan hệ với Phó Tử Vân tới cùng, nếu thật vậy, có nói Biên Nhược Thủy là đứa ngốc nhất thế giới này cũng không quá đáng. Nhưng cái kiểu tính cách thanh cao này của cậu tôi đã sớm được lĩnh hội, cũng không tức mình tới nỗi xông ra gây hấn.
Lúc xuống xe thì trời vừa mới tắt nắng, nhưng coi bộ sẽ tối ngay thôi, Biên Nhược Thủy chắc đang rất khó chịu, vừa xuống xe đã tìm ngay một chỗ thoáng đứng hồi lâu, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Tôi nhìn vóc người gầy yếu của Biên Nhược Thủy mà bực mình, chừng nào kiếm được tiền rồi nhất định phải chăm cho cậu ấy béo lên mới được, cứ như bây giờ nhìn uất chết mất.
“Bên kia có phòng khám kìa, chúng ta đi.” Tôi kéo tay Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy xua xua tay, “Không cần, chỉ thấy hơi buồn nôn thôi mà, sẽ đỡ ngay thôi, đi phòng khám lại tốn thêm mấy trăm đồng, tiền đó mà đi thuê phòng thì cũng được hai tháng đó.”
Nghe câu nói nhẹ nhàng đó của cậu, tôi tính đáp lại là không sao, tiền tôi không thiếu, nhưng câu nói ấy thực sự không thể nào thoát ra khỏi miệng. Bây giờ khả năng kinh tế của tôi còn không bằng cậu, ít ra bản thân cậu đã tự kiếm được tiền nuôi thân, còn tôi thì vẫn phải ngửa tay nhận tiền từ ba mẹ. Đúng là giờ không cần Biên Nhược Thủy ra mặt giảng một hồi đạo lý, tự tôi cũng cảm thấy khinh thường mình.
Tôi vỗ nhẹ sau lưng cậu, Biên Nhược Thủy đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên sững người ra. Nhìn ánh mắt cậu có chút thất thần, tôi cũng không kìm được mà xoay người lại nhìn theo, cả người cứng lại.
“Dì…” Biên Nhược Thủy thì thầm, vẻ mặt ngạc nhiên hòa lẫn áy náy.
Tôi bước lên che trước mặt Biên Nhược Thủy, lo lắng nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Hôm nay con về, mẹ không ra đây đón thì con định ngủ ở đâu hả?”
Ngữ khí của mẹ vẫn bình thường, nhưng tôi thật không tìm ra nổi thứ giấu sau đó là thứ gì. Nhìn ánh mắt của mẹ khi thấy Biên Nhược Thủy, bỗng nhiên tôi có dự cảm không lành. Thực ra ánh mắt của mẹ tôi rất nhu thuận, thậm chí còn mang theo sự kích động và vui mừng, nhưng có lẽ do tâm lý tác động nên tôi không khỏi suy nghĩ.
“Nhược Thủy, mau qua đây…” Mẹ tôi vẫy tay với Biên Nhược Thủy.
Tôi giật mình, vội vàng kéo cậu lại, nhưng Biên Nhược Thủy hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản, tới trước mặt mẹ tôi ngay lập tức. Tới khi tôi tới cạnh bên thì hai người đã khóc thành tiếng, tôi không hiểu tại sao họ lại khóc, càng không hiểu hai người họ đang nghĩ gì, mãi cho tới khi chúng tôi đã bắt xe về nhà, tôi vẫn giống như một người vô hình.
Chẳng hiểu tại sao, Biên Nhược Thủy lại cùng tôi trở về nhà, dù trước đây tôi có tính tới nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới khả năng này. Tôi không rõ chuyện này có nghĩa là gì, giờ mẹ tôi đã biết Biên Nhược Thủy quay về, như vậy hai chúng tôi không cần tránh né nữa. Nhưng bà có thể chấp nhận cho chúng tôi ở bên nhau sao? Thôi đừng hy vọng nhiều làm chi, thà bị đánh chết chứ tôi sẽ không bao giờ nghĩ có ngày mẹ sẽ đồng ý, sẽ dung túng cho hai đứa.
Vừa mới vào nhà, Biên Nhược Thủy đã quỳ sụp xuống mặt đất, tôi hóa đá ngay cửa, chỉ biết ngây người nhìn cậu. Mẹ tôi đã lau khô nước mắt, quay lưng về phía Biên Nhược Thủy, lấy giọng bình tĩnh mà nói với cậu: “Đứng lên đi, Nhược Thủy, dì không nhận nổi đâu.”
“Cháu xin lỗi, dì, xin lỗi, cháu đã từng thề sẽ không quay về, cháu…xin lỗi…xin lỗi…” Biên Nhược Thủy dập mạnh đầu xuống mặt đất lạnh lẽo, âm thanh khô khốc truyền vào tai tôi như sét đánh ngang tai.
Tôi vội vàng cúi xuống, định nâng Biên Nhược Thủy dậy, nhưng cậu giật tay lại, vẫn một mực quỳ trên mặt đất. Tôi choàng tay ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, cắn răng mà nói: “Tại sao lại như thế? Cậu thiếu nợ gì với gia đình tớ đây? Tại sao tiền đã phải gửi mà cậu còn quỳ hả, dựa vào cái gì?”
Biên Nhược Thủy vẫn không hề nhìn tới tôi, chỉ nhìn theo bóng lưng của mẹ mà cầu xin, tôi còn rất minh mẫn, cũng nghe được những gì cậu vừa nói. Mẹ tôi vẫn xoay lưng về phía Biên Nhược Thủy, im lặng, nhưng nhìn bờ vai gầy của mẹ, có lẽ bà đang khóc.
“Mẹ, ngày đó mẹ đã nói gì với Biên Nhược Thủy? Cậu ấy đã từng thề cái gì?”
Câu hỏi lạnh tanh xuất ra từ miệng tôi. Tôi chưa từng dùng cái giọng này khi nói chuyện với mẹ, trong ấn tượng của tôi, hai mẹ con vẫn hay nói chuyện vui vẻ, cho dù có lúc hai mẹ con không hiểu nhau, mẹ lại hay cằn nhằn, nhưng chúng tôi chưa từng xung đột nặng nề với nhau.
“Bảo nó nói cho mà nghe!”
Mẹ tôi xoay người lại, nhìn hai chúng tôi, tôi ngồi hẳn xuống, nhìn thẳng vào Biên Nhược Thủy hãy còn quỳ.
“Cháu sai rồi, dì, dì đừng bắt cháu phải nói ra…cháu xin dì…” Biên Nhược Thủy khóc tới khản cả giọng, nhìn vô cùng thê thảm.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi, gắt lên với mẹ: “Mẹ, cậu ấy đã làm gì mà mẹ phải hành hạ cậu ấy như thế? Hồi cậu ấy ở đây không phải còn lo cho cái nhà này hơn gấp vạn đứa làm con trong nhà như con sao? Cậu ấy rời khỏi nhà mình, ăn cái gì, ở chỗ nào mẹ có biết không? Mẹ có biết hàng ngày cậu ấy phải làm việc vất vả thế nào mới kiếm đủ một ngàn đồng gửi cho chúng ta không?”
Mẹ tôi nghe xong thì rơi nước mắt, quay người đi thằng vào trong phòng, bên trong truyền ra một tiếng động rất lớn. Tôi căng thẳng, vội vàng chạy theo, Biên Nhược Thủy cũng thất thểu đi sát cạnh, mẹ cầm một phong thư dày dày, dúi vào tay cậu.
“Đừng có gửi tiền nữa, Nhược Thủy, dì không thiếu tiền, thật sự dì chỉ cần nhận tấm lòng của cháu là quá đủ rồi, tiền cháu gửi dì đều giữ lại, không hề dùng tới một đồng. Bản thân thoải mái thì có gì cũng không sánh nổi, nếu cháu làm được những gì đã hứa thì có bảo dì đưa cháu mười vạn cũng được…coi như dì cầu xin cháu.”
Nói rồi mẹ bật khóc nức nở, tôi thoáng hiểu ra tất cả mọi chuyện, tất cả đều giống như những gì tôi nghĩ, mẹ tôi đuổi Biên Nhược Thủy đi. Nói dễ nghe hơn một chút, là khuyên nhủ, hoặc là ám chỉ, khiến Biên Nhược Thủy phải tự mình ra đi…Bởi thế mà thái độ của mẹ sau đó mới thay đổi, căn phòng kia đột nhiên bị khóa, mẹ biết Phó Tử Vân là bạn gái tôi thì không những không phản đối, mà còn rất vui vẻ bảo đưa về ra mắt…
Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt mẹ, so với bà, tôi cao hơn hẳn một cái đầu, nên khi đứng cạnh, mẹ phải ngước lên nhìn. Tôi run run, hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ phải làm như vậy? Mẹ biết rõ lúc đó mẹ Biên Nhược Thủy vừa mất, cậu ấy còn đang có bệnh, thần trí không rõ ràng…sao mẹ có thể độc ác mà đuổi người ta đi được?”
Cả người mẹ tôi run lên, rồi bà nâng tay lên, giáng cho tôi một cái tát, cái tát này tôi đã sớm định trước, cho nên không trốn tránh. Tôi không có cảm giác gì, có lẽ trong lòng đã đau tới mức nỗi đau trên da thịt không còn cảm nhận được nữa.
“Không phải, Tống Thiên Lộ, dì không đuổi tớ đi, là tự tớ đi thôi, thật đó…cậu trách oan dì rồi…là tớ không còn mặt mũi nào ở lại đây thôi…”
Biên Nhược Thủy chạy sang túm áo tôi, vừa thở hổn hển vừa giải thích, nhưng tôi không muốn nghe gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn mẹ, đầu óc trống rỗng.
Từ nhỏ, người tôi yêu nhất là mẹ, có thể là vì cha con không hợp nhau, hồi còn bé tôi rất sợ cha. Mẹ tôi tuy rằng không giống như mấy bà mẹ khác nuông chiều con nhỏ thái quá, nhưng bà đã yêu thương tôi bằng sự bao dung mà rất ít người làm cha mẹ làm được. Tôi thầm cảm tạ trời vì đã cho tôi một người mẹ tuyệt vời đến thế, bà có thể đồng ý cho tôi đưa một người có bệnh như Biên Nhược Thủy vào sống trong nhà, có thể thương yêu cậu ấy còn hơn cả tôi. Từ lúc ấy, tôi đã ngây thơ mà nghĩ rằng mẹ có thể hiểu được tôi, thậm chí còn mơ mộng rằng sẽ có ngày bà chấp nhận để tôi và Biên Nhược Thủy bên nhau.
Tại sao phải phá đi hình tượng trong lòng tôi? Mẹ rất hiểu tôi, cho nên bà cho rằng tôi sẽ không vì Biên Nhược Thủy mà rời bỏ cái gia đình ba người đã cùng sống với nhau tới mấy chục năm này.
Biên Nhược Thủy vẫn đứng cạnh rối rít giải thích, còn mẹ chỉ im lặng, không hề phản ứng gì với cái tát ban nãy, dường như không coi tôi còn tồn tại. Tôi cười nhạt, nói: “Giờ con thấy bị mẹ hiểu được mới là chuyện đáng sợ nhất.”
“Ăn cơm đi, cơm nấu xong rồi, mẹ đi hâm lại.” Mẹ tôi quay người đi vào nhà bếp.
Hai đứa chúng tôi đứng trong phòng khách, không ai nói một câu, bỗng nhiên tôi nghĩ nơi này sao xa lạ quá. Đây là nhà của tôi sao? Tôi và Biên Nhược Thủy giống như hai người lạ, tự tiện xâm nhập vào cuộc sống an bình của người nơi đây. Chúng tôi không có điểm chung, thậm chí, họ còn phản đối chuyện của chúng tôi.
Tôi xoay người đi vào phòng mình, Biên Nhược Thủy cũng chậm chạp đi theo, tôi ngồi trên giường, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi lại trên người Biên Nhược Thủy đang đứng trước mặt mình. Trong lòng cậu rất khó chịu, nhưng vào trong này thì nhìn rất bình tĩnh, thậm chí còn có ý muốn an ủi tôi.
“Cậu thề gì với mẹ tớ? Tớ muốn nghe chuyện đó.”
Câu hỏi của tôi khiến cậu giật mình chú ý, chúng tôi giống như quay trở lại thời điểm cách đây hai năm, giải quyết những chuyện lộn xộn vụn vặt của hai đứa trong căn phòng này. Chỉ là cảnh còn người mất, chúng tôi nghĩ rằng mình đã trở lại điểm xuất phát, nhưng ai ngờ người ta đã tháo cái điểm đó xuống mất rồi.
“Lúc đó tớ đã thề, nếu như tớ còn xen vào cuộc sống của cậu thì từ nay về sau sẽ không thể tới đứng trước mộ phần của mẹ.”
Cậu bình tĩnh nói, còn tôi ngồi im nghe, biểu tình vô cảm, mắt nhìn thằng vào mắt cậu, muốn tìm kiếm điều gì đó từ trong đôi mắt ấy, nhưng nhìn thật lâu mới phát hiện ánh mắt của mình cũng không có tiêu cự. Tôi không tài nào xóa những lời cậu vừa nói ra khỏi đầu, nhưng cũng không thể hiểu nổi, nếu biết trước kết quả là như thế này, tôi nhất định sẽ không hỏi câu ấy.
“Tôi nên vui mừng chứ…mừng vì cậu đã phải chịu hy sinh lớn như thế mà rời khỏi tôi, mừng vì người như cậu mà cũng chịu vì tôi mà phá bỏ nguyên tắc của chính mình…mừng vì cậu đặt tôi ở vị trí…quan trọng nhất…”
“Cậu đừng nói nữa…” Biên Nhược Thủy ngồi xuống bên giường, ngẩng đầu nhìn tôi, “Tớ biết cậu hận tớ, vì hận nên mới nói ra những lời như thế, nếu còn hận, cậu cứ đánh, cứ chửi tớ đi cũng được…Cậu đừng nói những lời như thế, không thì thà giết tớ đi còn hơn.”
”Cút! Cút khỏi đời tôi đi, như thế sẽ không ai làm tổn thương tới cậu nữa, cậu có thể tự nhiên đi tới trước mộ phần của mẹ mình. Tôi không chịu nổi cái loại ban ơn này đâu, tôi nói cho cậu yên tâm.” Tôi nghiến răng nói.
Biên Nhược Thủy ôm chặt lấy chân tôi, khàn giọng cầu xin, “Van cậu, tớ đã quyết định sẽ theo cậu đến cùng rồi…cậu có đuổi, tớ cũng không đi…tớ sai rồi, lúc đó tớ tuyệt vọng nên mới nói như thế…”