“Tớ đi hỏi bác sĩ trực xem cậu có thể ăn gì, cậu ở đây chờ nhé, tớ đi rồi về ngay.”
Nói xong, tôi đứng đợi một lúc, Biên Nhược Thủy vẫn lẳng lặng nằm trên giường, không nói “ừ” cũng chẳng nói “không”, tôi coi như cậu đồng ý.
Vừa đúng lúc tôi xoay người đi, bác sĩ trực đến, tôi mở cửa gặp cô ấy, cô cười với tôi, hỏi Biên Nhược Thủy đã tỉnh lại chưa.
“Rồi ạ!” Tôi gật gật đầu.
Bác sĩ đi qua tôi, tới giường Biên Nhược Thủy, yêu cầu cậu xoay người lại. Biên Nhược Thủy nghe tiếng bác sĩ lập tức cử động, nhưng nhìn cậu rất khổ sở, tay ôm bụng, từng chút từng chút quay người lại.
Tôi thấy thế vội vàng muốn tới giúp cậu, nhưng Biên Nhược Thủy tức khắc sững lại, như sợ tôi chạm vào cậu. Khi tôi đến trước giường, cậu nằm im, mày cau lại, mắt cũng nhắm, nét mặt vẫn đầy đau đớn như lúc nãy.
Để không ảnh hưởng bác sĩ khám bệnh, tôi từ từ lùi về một góc nhìn cậu. Biên Nhược Thủy rất ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ, nhưng khi bác sĩ bảo tôi giúp giữ chặt đầu gối cậu, Biên Nhược Thủy lập tức từ chối.
“Sao thế?” Bác sĩ nghi ngờ hỏi tôi và Biên Nhược Thủy: “Có vấn đề gì à? Lúc cô xoa bóp kiểm tra đầu gối của cháu tự nhiên cong lên nên mới cần một người nữa giúp. Bản thân cháu không thể tự khống chế được loại phản xạ có điều kiện này, hiểu không nào? Hy vọng cháu hợp tác với cô.”
Giọng điệu bác sĩ rất nhẹ nhàng, nhưng tôi cũng hiểu là cô đang mất kiên nhẫn, chẳng qua với bệnh nhân tự sát, cô phải lựa lời khuyên bảo, động viên tinh thần người bệnh.
Biên Nhược Thủy cuối cùng cũng khẽ gật đầu, đến lúc cậu gật đầu, tôi mới dám bước tới. Tôi biết cậu không muốn làm phiền bác sĩ nên mới miễn cưỡng đồng ý, không ngờ cậu đã thù ghét tôi đến thế này.
Tôi đặt tay lên đầu gối cậu, cũng không dám mạnh tay, cảm giác tay mình chạm vào một khối xương non. Hơn nữa khi tôi chạm vào cậu, chân cậu khẽ run, trong lòng không đành, nhưng vẫn kiềm chế thái độ, phối hợp với động tác của bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra tất cả đều ổn, lúc sau lại dặn dò Biên Nhược Thủy rất nhiều chuyện, tôi đứng bên cạnh nghe. Tôi nghĩ có vẻ cô không nghĩ tôi là người cẩn thận, nên dù Biên Nhược Thủy có không nghe lời cô điều trị, cô vẫn sẵn lòng nói cùng cậu ấy.
“Chốc nữa đến giờ làm việc, cháu đưa giấy này cho y tá, cô ấy biết lấy thuốc ở đâu, hôm nay truyền nước tiếp, các cháu là bạn học à?”
Tôi không hiểu ý bác sĩ sao lại hỏi câu đó nên không trả lời. Biên Nhược Thủy cạnh bên lại nói với bác sĩ: “Trước đây bọn cháu là bạn học.”
Nghe câu trước đây là bạn học, khỏi phải nói lòng tôi buồn thế nào. Cậu rõ ràng muốn phủi sạch quan hệ với tôi, dù có tỉnh lại, cậu vẫn nhớ kỹ tôi đã nói gì hôm đó. Hơn nữa cậu nói ra không hề chần chừ, hờn dỗi hay oán trách, chỉ bình thản như đang kể chuyện chẳng liên quan đến mình, một lần nữa giáng tôi xuống mười tám tầng địa ngục.
“Không cần biết là gì, lát nữa bảo bạn học của cháu đến nhà ăn bệnh viện đặt bữa sáng dinh dưỡng cô viết ở đây, không được ăn mấy thứ linh tinh, kích thích đến dạ dày.”
Tôi thay Biên Nhược Thủy vâng lời bác sĩ, bác sĩ quay người định đi bỗng nhiên Biên Nhược Thủy lên tiếng gọi bác sĩ, tôi nín thở, lòng thầm bất an.
Biên Nhược Thủy biểu lộ rất khiêm tốn, cố mở miệng cười với bác sĩ: “Phiền cô, cháu muốn hỏi, bênh của cháu còn vấn đề gì lớn không ạ? Nếu không có gì, liệu cháu có thể…”
“Không được!” Tôi không đợi cậu nói xong, lập tức chen vào.
Biên Nhược Thủy không quan tâm tôi phản ứng thế nào, vẫn gượng gạo cười chờ bác sĩ. Tôi cắn chặt răng, mặc kệ bác sĩ nói thế nào, nhất định chuyện này tôi sẽ không nghe theo cậu.
Bác sĩ suy xét một chút mới cẩn trọng đáp: “Lẽ ra nếu không có vấn đề gì nữa, thì có thể xuất viện, có thể về nhà tĩnh dưỡng, nhưng sợ tình trạng bệnh nhân không ổn định nên cần nằm viện theo dõi một thời gian để bảo đảm sức khỏe.”
“Cháu rất ổn định, sẽ không có việc gì đâu ạ.” Biên Nhược Thủy khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Tôi đứng bên mà đầu bốc hỏa, vẫn phải nhẫn nại nhìn bác sĩ nài nỉ: “Nằm viện một thời gian nữa đi ạ, dạ dày cậu ấy cũng cần kiểm tra, còn bệnh viêm khí quản nữa…”
Biên Nhược Thủy đang muốn cãi lại lời tôi, bác sĩ đã chặn trước, nói với hai đứa: “Các cháu từ từ thương lượng, việc này không vội, cô còn có một vài bệnh nhân cần nhanh đến khám, không ở đây nói nhiều với các cháu được. Đừng quên mua bữa sáng, ăn xong lại uống thuốc, không được uống khi bụng rỗng .”
Nói xong, bác sĩ liếc qua tôi, tôi vâng một tiếng, cô mới bước ra. Trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi, bên ngoài trời cũng sáng rồi, tôi mở cửa sổ ra một lát để không khí thoáng đãng hơn, quay lại thấy Biên Nhược Thủy vẫn nằm không trên giường, vội vàng qua đắp chăn cho cậu.
Nếu cậu từ chối, tôi lập tức dừng ngay, đỡ làm dạ dày cậu đau thêm. Nhưng vượt quá sở liệu của tôi, cậu không những không từ chối, còn khách khí nói: “Cảm ơn!”
Trước phản ứng của cậu, lòng tôi sợ hãi, nhưng chẳng dám nói nặng lời. Tôi biết rõ lúc này cậu nói gì, làm gì đều là do hành động trước đây của tôi mà nên, là tôi tự làm tự chịu.
Biên Nhược Thủy nhắm mắt lại, nhưng tôi biết cậu không ngủ, tôi do dự một lúc, lên tiếng nói với cậu: “Nếu cậu cảm thấy như thế dễ chịu hơn, cậu cứ thẳng tay hành hạ tớ, tớ không sợ đâu, thật đấy, tớ chỉ sợ cậu hành hạ chính mình. Cậu dưỡng bệnh cho khỏe cái đã, chuyện khác nói sau, được không?”
Biên Nhược Thủy gượng cười một cái, trả lời tôi: “Tớ khỏi bệnh rồi, với lại chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cả, phải rồi, có chuyện này, tiền tớ nằm viện muốn trả lại cậu… Nhưng mà phải đợi về sau…”
Tôi bị cậu từ chối, nói cũng không lưu loát nổi, nghẹn cứng không mở miệng ra được mấy chữ, tuy đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng một khi chuyện xảy ra trước mắt, tôi mới nhận ra những giả thiết của mình đều là không tưởng, vài lời nói của Biên Nhược Thủy cũng có thể làm tôi thoáng chốc sụp đổ, chẳng còn vương lại vệt tin tưởng nào.
Có lẽ vì cậu trước đây quá nhường nhịn tôi, một dạo lấy tôi là trung tâm cuộc sống của cậu, quen thói như vậy sau này tôi mới phát hiện, tôi chẳng có chút năng lực nào phản kháng cậu. Khoảng trống mênh mông làm tôi không cách nào chấp nhận nổi, khi tôi đi Sơn Đông tìm cậu về cậu cũng như thế từ chối tôi, nhưng khi đó tôi chỉ sốt ruột, cũng không bối rối như bây giờ. Ngày đó tôi còn có thể nghĩ cậu vẫn ôm một tia hy vọng ở tôi, nhưng là trải qua chuyện này, tôi hoàn toàn không dám suy đoán gì ở cậu nữa.
Cuối cùng , tôi giữ mình bình tĩnh lại, chậm rãi nói với cậu: “Tiền không cần trả lại, dù sao cũng là tại tớ hại cậu, tớ chỉ hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ… Nếu có thể, tớ ước có thể thu lại lời nói ngày hôm qua, tớ chỉ vì nghe cậu nói chuyện với mẹ tớ mà nhất thời…”
“Cậu không sai, thật đấy…” Biên Nhược Thủy ngắt lời tôi, “Tớ không hề trách cậu, tất cả những điều tớ làm đều là tự nguyện, mình tự sát không thể đổ tại người khác…”
“Nhưng trong lòng cậu thật sự muốn thế sao? Nếu cậu thật sự hận tớ, cậu cứ nói ra, cậu muốn trả thù thế nào cũng được, tớ chưa từng ảo tưởng sẽ được cậu tha thứ, nhưng xin cậu đừng làm khổ mình có được không?”
“Tớ không làm thế đâu, cậu sai rồi.” Biên Nhược Thủy bình thản, “Tớ không làm khổ mình, tớ cực kỳ tỉnh táo, tớ chưa từng nghĩ cậu làm chuyện gì không phải, càng không trả thù cậu điều gì. Tớ chỉ là muốn quý trọng sinh mệnh lần thứ hai này, sống cho thật tốt.”
Tôi đợi cậu nói hết, hiểu phần nào suy nghĩ của cậu, nhưng vẫn ôm ảo tưởng, dè dặt hỏi: “Cậu sống thật tốt là sống thế nào, có thể nói tớ nghe không?”
“Là hoàn toàn bắt đầu cuộc sống mới, quên đi hết mọi đau khổ trước kia.”
“Tớ là một phần đau khổ của cậu sao?…”
Im lặng một lúc rất lâu, Biên Nhược Thủy siết chặt chăn, không nói câu nào. Tôi nhìn cậu ngậm chặt miệng, đành khẽ cười một tiếng: “Không cần phải nói, tớ hiểu rồi, nhưng nhất định tớ sẽ không buông tay đâu.”
Nói xong, tôi đứng đợi một lúc, Biên Nhược Thủy vẫn lẳng lặng nằm trên giường, không nói “ừ” cũng chẳng nói “không”, tôi coi như cậu đồng ý.
Vừa đúng lúc tôi xoay người đi, bác sĩ trực đến, tôi mở cửa gặp cô ấy, cô cười với tôi, hỏi Biên Nhược Thủy đã tỉnh lại chưa.
“Rồi ạ!” Tôi gật gật đầu.
Bác sĩ đi qua tôi, tới giường Biên Nhược Thủy, yêu cầu cậu xoay người lại. Biên Nhược Thủy nghe tiếng bác sĩ lập tức cử động, nhưng nhìn cậu rất khổ sở, tay ôm bụng, từng chút từng chút quay người lại.
Tôi thấy thế vội vàng muốn tới giúp cậu, nhưng Biên Nhược Thủy tức khắc sững lại, như sợ tôi chạm vào cậu. Khi tôi đến trước giường, cậu nằm im, mày cau lại, mắt cũng nhắm, nét mặt vẫn đầy đau đớn như lúc nãy.
Để không ảnh hưởng bác sĩ khám bệnh, tôi từ từ lùi về một góc nhìn cậu. Biên Nhược Thủy rất ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ, nhưng khi bác sĩ bảo tôi giúp giữ chặt đầu gối cậu, Biên Nhược Thủy lập tức từ chối.
“Sao thế?” Bác sĩ nghi ngờ hỏi tôi và Biên Nhược Thủy: “Có vấn đề gì à? Lúc cô xoa bóp kiểm tra đầu gối của cháu tự nhiên cong lên nên mới cần một người nữa giúp. Bản thân cháu không thể tự khống chế được loại phản xạ có điều kiện này, hiểu không nào? Hy vọng cháu hợp tác với cô.”
Giọng điệu bác sĩ rất nhẹ nhàng, nhưng tôi cũng hiểu là cô đang mất kiên nhẫn, chẳng qua với bệnh nhân tự sát, cô phải lựa lời khuyên bảo, động viên tinh thần người bệnh.
Biên Nhược Thủy cuối cùng cũng khẽ gật đầu, đến lúc cậu gật đầu, tôi mới dám bước tới. Tôi biết cậu không muốn làm phiền bác sĩ nên mới miễn cưỡng đồng ý, không ngờ cậu đã thù ghét tôi đến thế này.
Tôi đặt tay lên đầu gối cậu, cũng không dám mạnh tay, cảm giác tay mình chạm vào một khối xương non. Hơn nữa khi tôi chạm vào cậu, chân cậu khẽ run, trong lòng không đành, nhưng vẫn kiềm chế thái độ, phối hợp với động tác của bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra tất cả đều ổn, lúc sau lại dặn dò Biên Nhược Thủy rất nhiều chuyện, tôi đứng bên cạnh nghe. Tôi nghĩ có vẻ cô không nghĩ tôi là người cẩn thận, nên dù Biên Nhược Thủy có không nghe lời cô điều trị, cô vẫn sẵn lòng nói cùng cậu ấy.
“Chốc nữa đến giờ làm việc, cháu đưa giấy này cho y tá, cô ấy biết lấy thuốc ở đâu, hôm nay truyền nước tiếp, các cháu là bạn học à?”
Tôi không hiểu ý bác sĩ sao lại hỏi câu đó nên không trả lời. Biên Nhược Thủy cạnh bên lại nói với bác sĩ: “Trước đây bọn cháu là bạn học.”
Nghe câu trước đây là bạn học, khỏi phải nói lòng tôi buồn thế nào. Cậu rõ ràng muốn phủi sạch quan hệ với tôi, dù có tỉnh lại, cậu vẫn nhớ kỹ tôi đã nói gì hôm đó. Hơn nữa cậu nói ra không hề chần chừ, hờn dỗi hay oán trách, chỉ bình thản như đang kể chuyện chẳng liên quan đến mình, một lần nữa giáng tôi xuống mười tám tầng địa ngục.
“Không cần biết là gì, lát nữa bảo bạn học của cháu đến nhà ăn bệnh viện đặt bữa sáng dinh dưỡng cô viết ở đây, không được ăn mấy thứ linh tinh, kích thích đến dạ dày.”
Tôi thay Biên Nhược Thủy vâng lời bác sĩ, bác sĩ quay người định đi bỗng nhiên Biên Nhược Thủy lên tiếng gọi bác sĩ, tôi nín thở, lòng thầm bất an.
Biên Nhược Thủy biểu lộ rất khiêm tốn, cố mở miệng cười với bác sĩ: “Phiền cô, cháu muốn hỏi, bênh của cháu còn vấn đề gì lớn không ạ? Nếu không có gì, liệu cháu có thể…”
“Không được!” Tôi không đợi cậu nói xong, lập tức chen vào.
Biên Nhược Thủy không quan tâm tôi phản ứng thế nào, vẫn gượng gạo cười chờ bác sĩ. Tôi cắn chặt răng, mặc kệ bác sĩ nói thế nào, nhất định chuyện này tôi sẽ không nghe theo cậu.
Bác sĩ suy xét một chút mới cẩn trọng đáp: “Lẽ ra nếu không có vấn đề gì nữa, thì có thể xuất viện, có thể về nhà tĩnh dưỡng, nhưng sợ tình trạng bệnh nhân không ổn định nên cần nằm viện theo dõi một thời gian để bảo đảm sức khỏe.”
“Cháu rất ổn định, sẽ không có việc gì đâu ạ.” Biên Nhược Thủy khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Tôi đứng bên mà đầu bốc hỏa, vẫn phải nhẫn nại nhìn bác sĩ nài nỉ: “Nằm viện một thời gian nữa đi ạ, dạ dày cậu ấy cũng cần kiểm tra, còn bệnh viêm khí quản nữa…”
Biên Nhược Thủy đang muốn cãi lại lời tôi, bác sĩ đã chặn trước, nói với hai đứa: “Các cháu từ từ thương lượng, việc này không vội, cô còn có một vài bệnh nhân cần nhanh đến khám, không ở đây nói nhiều với các cháu được. Đừng quên mua bữa sáng, ăn xong lại uống thuốc, không được uống khi bụng rỗng .”
Nói xong, bác sĩ liếc qua tôi, tôi vâng một tiếng, cô mới bước ra. Trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi, bên ngoài trời cũng sáng rồi, tôi mở cửa sổ ra một lát để không khí thoáng đãng hơn, quay lại thấy Biên Nhược Thủy vẫn nằm không trên giường, vội vàng qua đắp chăn cho cậu.
Nếu cậu từ chối, tôi lập tức dừng ngay, đỡ làm dạ dày cậu đau thêm. Nhưng vượt quá sở liệu của tôi, cậu không những không từ chối, còn khách khí nói: “Cảm ơn!”
Trước phản ứng của cậu, lòng tôi sợ hãi, nhưng chẳng dám nói nặng lời. Tôi biết rõ lúc này cậu nói gì, làm gì đều là do hành động trước đây của tôi mà nên, là tôi tự làm tự chịu.
Biên Nhược Thủy nhắm mắt lại, nhưng tôi biết cậu không ngủ, tôi do dự một lúc, lên tiếng nói với cậu: “Nếu cậu cảm thấy như thế dễ chịu hơn, cậu cứ thẳng tay hành hạ tớ, tớ không sợ đâu, thật đấy, tớ chỉ sợ cậu hành hạ chính mình. Cậu dưỡng bệnh cho khỏe cái đã, chuyện khác nói sau, được không?”
Biên Nhược Thủy gượng cười một cái, trả lời tôi: “Tớ khỏi bệnh rồi, với lại chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cả, phải rồi, có chuyện này, tiền tớ nằm viện muốn trả lại cậu… Nhưng mà phải đợi về sau…”
Tôi bị cậu từ chối, nói cũng không lưu loát nổi, nghẹn cứng không mở miệng ra được mấy chữ, tuy đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng một khi chuyện xảy ra trước mắt, tôi mới nhận ra những giả thiết của mình đều là không tưởng, vài lời nói của Biên Nhược Thủy cũng có thể làm tôi thoáng chốc sụp đổ, chẳng còn vương lại vệt tin tưởng nào.
Có lẽ vì cậu trước đây quá nhường nhịn tôi, một dạo lấy tôi là trung tâm cuộc sống của cậu, quen thói như vậy sau này tôi mới phát hiện, tôi chẳng có chút năng lực nào phản kháng cậu. Khoảng trống mênh mông làm tôi không cách nào chấp nhận nổi, khi tôi đi Sơn Đông tìm cậu về cậu cũng như thế từ chối tôi, nhưng khi đó tôi chỉ sốt ruột, cũng không bối rối như bây giờ. Ngày đó tôi còn có thể nghĩ cậu vẫn ôm một tia hy vọng ở tôi, nhưng là trải qua chuyện này, tôi hoàn toàn không dám suy đoán gì ở cậu nữa.
Cuối cùng , tôi giữ mình bình tĩnh lại, chậm rãi nói với cậu: “Tiền không cần trả lại, dù sao cũng là tại tớ hại cậu, tớ chỉ hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ… Nếu có thể, tớ ước có thể thu lại lời nói ngày hôm qua, tớ chỉ vì nghe cậu nói chuyện với mẹ tớ mà nhất thời…”
“Cậu không sai, thật đấy…” Biên Nhược Thủy ngắt lời tôi, “Tớ không hề trách cậu, tất cả những điều tớ làm đều là tự nguyện, mình tự sát không thể đổ tại người khác…”
“Nhưng trong lòng cậu thật sự muốn thế sao? Nếu cậu thật sự hận tớ, cậu cứ nói ra, cậu muốn trả thù thế nào cũng được, tớ chưa từng ảo tưởng sẽ được cậu tha thứ, nhưng xin cậu đừng làm khổ mình có được không?”
“Tớ không làm thế đâu, cậu sai rồi.” Biên Nhược Thủy bình thản, “Tớ không làm khổ mình, tớ cực kỳ tỉnh táo, tớ chưa từng nghĩ cậu làm chuyện gì không phải, càng không trả thù cậu điều gì. Tớ chỉ là muốn quý trọng sinh mệnh lần thứ hai này, sống cho thật tốt.”
Tôi đợi cậu nói hết, hiểu phần nào suy nghĩ của cậu, nhưng vẫn ôm ảo tưởng, dè dặt hỏi: “Cậu sống thật tốt là sống thế nào, có thể nói tớ nghe không?”
“Là hoàn toàn bắt đầu cuộc sống mới, quên đi hết mọi đau khổ trước kia.”
“Tớ là một phần đau khổ của cậu sao?…”
Im lặng một lúc rất lâu, Biên Nhược Thủy siết chặt chăn, không nói câu nào. Tôi nhìn cậu ngậm chặt miệng, đành khẽ cười một tiếng: “Không cần phải nói, tớ hiểu rồi, nhưng nhất định tớ sẽ không buông tay đâu.”