Bên trong truyền ra tiếng nước chảy, tôi kéo ghế ngồi trước cửa, theo thói quen thò tay vào túi tìm thuốc lá, chẳng biết thế nào lại lấy ra kẹo cao su.Tôi sực nhớ đang ở bệnh viện, không được hút thuốc, bữa trước bỏ kẹo vào túi để tự nhắc mình, thành ra lúc này đành nhóp nhép nhai kẹo cao su.
Tiếng nước chợt dừng trong chốc lát, tôi nghe tiếng động cũng lờ mờ đoán được Biên Nhược Thủy tắm tới đâu rồi. Đến khi cái kẹo tôi nhai hết ngọt, tiếng nước cũng ngừng hẳn, tôi nghe thấy bên trong có tiếng thu dọn đồ đạc, Biên Nhược Thủy sắp ra rồi.
Tôi để ghế lại chỗ cũ, đứng trước cửa chờ cậu, tiếng động bên trong lúc to lúc nhỏ, có cả một ít âm thanh thì thào lặp đi lặp lại mãi. Tôi không khỏi buồn cười, hay là cậu đang hát ở trong đấy? Không ngờ Biên Nhược Thủy cũng hay ghê!
Một lúc sau, nụ cười của tôi tắt ngấm, đã năm phút trôi qua, bên trong tuyệt nhiên chẳng còn tiếng động nào. Tôi giật nảy người, chạy vội đến đập cửa. Tôi nghe thấy tiếng Biên Nhược Thủy ở bên trong, nhưng không nghe rõ cậu nói gì.
“Cậu làm sao thế? Có việc gì cậu cứ gõ cửa, tớ ở ngoài này.” Tôi nói lớn, cuống đến mức mồ hôi trên đầu cũng xô nhau chảy xuống.
Bên trong có đáp lại, nhưng không phải tiếng gõ cửa, tôi nói lại lần nữa, vẫn chẳng có gì. Biên Nhược Thủy cũng không đẩy cửa bước ra. Chìa khóa tôi để trong túi quần, chỉ cần muốn mở là mở được ngay, để cậu tắm được thoải mái, tôi đã cất công chuẩn bị hai tiếng liền.
Mãi vẫn không thấy động tĩnh, tôi chẳng màng để ý gì nữa, lập tức mở cửa ra. Phòng vệ sinh vốn không lớn, Biên Nhược Thủy đứng sát cửa, tôi đẩy cửa vào va vào cậu. Trên người cậu chỉ có độc chiếc quần lót, những nơi khác vẫn ướt sũng, hẳn là chưa kịp lau, có lẽ quần lót cũng là vừa gồng người mặc, sợ tôi xông vào.
Tôi lại gần đỡ cậu, cậu co người trên mặt đất cắn chặt răng, tay ôm siết bụng, nhất quyết không chịu kêu lên một tiếng.
Tôi biết bệnh đau dạ dày của cậu lại tái phát, không ngờ gần đây lại tái phát nhiều lần như vậy, hay là từ trước đã thế rồi, chỉ là tôi không chú ý đến mà thôi. Tôi chạy nhanh đến cái giá treo trên cao rút khăn tắm ra, quấn lấy người Biên Nhược Thủy, cậu nhíu mày, hơi thở phập phồng, yếu ớt, chẳng còn sức đâu mà đôi co với tôi.
Tôi ôm cậu đặt nhanh xuống giường, đặt máy sưởi điện lên, nhưng phải mất năm phút đồng hồ máy mới nóng được, chờ được đến lúc ấy thì chắc đau không chịu nổi rồi. Tôi lại đi vào nhà vệ sinh, lấy khăn mặt, vặn mở nước nóng nhất, ngâm khăn trong nước, rồi vội vàng vắt khô, đến nỗi hai tay tôi bắt đầu đỏ rát, xong tôi cầm khăn chạy nhanh tới bên giường.
Tôi bỏ tấm khăn đang quấn Biên Nhược Thủy ra, đặt chiếc khăn nóng phỏng cả tay lên người cậu nhưng Biên Nhược Thủy lại đột nhiên trốn tránh, dường như vì nóng quá, cậu bật khóc. Tôi cũng đành bất chấp, đợi một lúc khăn sẽ hết nóng, tranh thủ khi nóng mới hết đau được.
Thấy cậu cứ liên tục tránh né, tôi đặt khăn lên ngực của cậu, ấn chặt xuống, đồng thời từ phía sau ôm lấy cậu, không cho động đậy nữa. Lúc đầu khăn để trên ngực cậu còn tỏa hơi, lồng ngực cậu lập tức đỏ hồng lên. Tay Biên Nhược Thủy vẫn muốn kéo chiếc khăn ra, nét mặt đầy đau đớn, tôi thì thầm vào tai cậu dỗ dành, một lúc sẽ hết nóng ngay.
Quả thực một lát sau tôi thấy cậu khá lên nhiều, lông mày giãn ra, mắt cũng mở lớn, còn cố nghiêng đầu sang nhìn tôi nữa, cậu cứ nhìn như thế đến khi ánh mắt dịu lại, chẳng nói lời nào đã lại quay đi.
Tôi cảm giác như trong cái nhìn ấy hàm chứa một sự xác nhận yên tâm nào đó, cậu nghiêng đầu đảo mắt tìm tôi, thấy tôi rồi thì yên tâm trở lại. Tuy là tự mình suy diễn ra như thế, nhưng cũng đủ làm tôi vui mừng đến nỗi như thể lâu lắm rồi mới có. Tôi nói nhỏ bên tai cậu: “Tớ đi làm nóng khăn, cậu ở đây chờ tớ một lát, tớ quay lại ngay.”
Tôi vừa đứng dậy, Biên Nhược Thủy lập tức quay mặt lại vươn tay ra, muốn giữ tôi lại. Nhìn thấy cử chỉ ấy một loại xúc động không kiềm chế được lập tức xâm chiếm lấy tôi, quên sạch mấy câu định nói, tôi ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy từ phía sau, để mặt cậu áp vào cổ tôi. Tôi thở dồn dập, cảm giác tim người bên dưới cũng đang đập liên hồi.
“Cậu không muốn tớ đi phải không?” Tôi run run hỏi Biên Nhược Thủy.
Khuôn mặt đau khổ của Biên Nhược Thủy còn chưa biến mất hẳn, nghe thấy lời tôi nói, cậu khẽ chớp mắt, trả lời thật nhanh: “Không phải, là tớ không muốn cậu đi làm nóng khăn, máy sưởi ấm rồi, dùng khăn nóng lắm, cậu chỉ cần đưa máy sưởi cho tớ thôi.”
Tôi “ừ” một tiếng, không do dự, xoay người xuống giường đi lấy máy sưởi điện, bọc thêm một lớp vải bố bên ngoài, nhanh chóng cầm lại cho Biên Nhược Thủy. Tôi muốn giúp cậu bật, nhưng tay cậu liên tục đẩy ra, tôi chợt nghĩ hóa ra khi nãy cậu chẳng có sức chống cự nên mới chịu để tôi ôm như thế.
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi mới hiểu ý Biên Nhược Thủy, bao nhiêu nhiệt tình, hy vọng nãy giờ đều bị dập tắt. Như thể tôi là người rơi xuống đáy giếng sâu, trông thấy một sợi dây thừng, tưởng là cuối cùng mình cũng được cứu rồi, đến khi chờ kéo lên mới phát hiện ra sợi dây kia chẳng đủ dài, người nào đó bỏ đi nên ném bừa xuống giếng, thế mà tôi lại cứ đinh ninh là ân nhân cứu mạng.
Thân thể Biên Nhược Thủy dễ chịu hẳn lên, tay cậu khẽ động đậy, tôi liền kéo chăn lên giúp cậu. Khi kéo chăn lên đến ngực cậu, tôi nhịn không được hỏi: “Để tớ xem cậu có bị bỏng không… ”
“Không!” Tiếng Biên Nhược Thủy vùng vằng từ trong chăn truyền ra, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Nhìn cậu như vậy tôi bất giác mỉm cười, không phải cười chính mình làm mọi chuyện tồi tệ thêm, mà cười phản ứng của Biên Nhược Thủy. Lúc này nhìn cậu ấy thật đáng yêu, tại sao trước kia không nhận ra nhỉ, thậm chí còn có lần thấy cậu rất đáng ghét, nghĩ đến chuyện về sau muốn cũng chẳng có cơ hội nhìn nữa, tôi thấy lòng đau thắt.
“Tóc còn ướt mà, sấy khô đã rồi hẵng ngủ tiếp.” Tôi sờ tóc Biên Nhược Thủy, vừa nói vừa quay người lấy máy sấy.
Thực ra máy sấy tóc để trong tủ treo quần áo ngay bên cạnh, là tôi muốn tranh thủ ít thời gian định thần lại. Lát nữa Biên Nhược Thủy khô tóc rồi đi ngủ, tôi lẳng lặng chui vào nhà vệ sinh công cộng hút thuốc là ổn thôi.
Tiếng nước chợt dừng trong chốc lát, tôi nghe tiếng động cũng lờ mờ đoán được Biên Nhược Thủy tắm tới đâu rồi. Đến khi cái kẹo tôi nhai hết ngọt, tiếng nước cũng ngừng hẳn, tôi nghe thấy bên trong có tiếng thu dọn đồ đạc, Biên Nhược Thủy sắp ra rồi.
Tôi để ghế lại chỗ cũ, đứng trước cửa chờ cậu, tiếng động bên trong lúc to lúc nhỏ, có cả một ít âm thanh thì thào lặp đi lặp lại mãi. Tôi không khỏi buồn cười, hay là cậu đang hát ở trong đấy? Không ngờ Biên Nhược Thủy cũng hay ghê!
Một lúc sau, nụ cười của tôi tắt ngấm, đã năm phút trôi qua, bên trong tuyệt nhiên chẳng còn tiếng động nào. Tôi giật nảy người, chạy vội đến đập cửa. Tôi nghe thấy tiếng Biên Nhược Thủy ở bên trong, nhưng không nghe rõ cậu nói gì.
“Cậu làm sao thế? Có việc gì cậu cứ gõ cửa, tớ ở ngoài này.” Tôi nói lớn, cuống đến mức mồ hôi trên đầu cũng xô nhau chảy xuống.
Bên trong có đáp lại, nhưng không phải tiếng gõ cửa, tôi nói lại lần nữa, vẫn chẳng có gì. Biên Nhược Thủy cũng không đẩy cửa bước ra. Chìa khóa tôi để trong túi quần, chỉ cần muốn mở là mở được ngay, để cậu tắm được thoải mái, tôi đã cất công chuẩn bị hai tiếng liền.
Mãi vẫn không thấy động tĩnh, tôi chẳng màng để ý gì nữa, lập tức mở cửa ra. Phòng vệ sinh vốn không lớn, Biên Nhược Thủy đứng sát cửa, tôi đẩy cửa vào va vào cậu. Trên người cậu chỉ có độc chiếc quần lót, những nơi khác vẫn ướt sũng, hẳn là chưa kịp lau, có lẽ quần lót cũng là vừa gồng người mặc, sợ tôi xông vào.
Tôi lại gần đỡ cậu, cậu co người trên mặt đất cắn chặt răng, tay ôm siết bụng, nhất quyết không chịu kêu lên một tiếng.
Tôi biết bệnh đau dạ dày của cậu lại tái phát, không ngờ gần đây lại tái phát nhiều lần như vậy, hay là từ trước đã thế rồi, chỉ là tôi không chú ý đến mà thôi. Tôi chạy nhanh đến cái giá treo trên cao rút khăn tắm ra, quấn lấy người Biên Nhược Thủy, cậu nhíu mày, hơi thở phập phồng, yếu ớt, chẳng còn sức đâu mà đôi co với tôi.
Tôi ôm cậu đặt nhanh xuống giường, đặt máy sưởi điện lên, nhưng phải mất năm phút đồng hồ máy mới nóng được, chờ được đến lúc ấy thì chắc đau không chịu nổi rồi. Tôi lại đi vào nhà vệ sinh, lấy khăn mặt, vặn mở nước nóng nhất, ngâm khăn trong nước, rồi vội vàng vắt khô, đến nỗi hai tay tôi bắt đầu đỏ rát, xong tôi cầm khăn chạy nhanh tới bên giường.
Tôi bỏ tấm khăn đang quấn Biên Nhược Thủy ra, đặt chiếc khăn nóng phỏng cả tay lên người cậu nhưng Biên Nhược Thủy lại đột nhiên trốn tránh, dường như vì nóng quá, cậu bật khóc. Tôi cũng đành bất chấp, đợi một lúc khăn sẽ hết nóng, tranh thủ khi nóng mới hết đau được.
Thấy cậu cứ liên tục tránh né, tôi đặt khăn lên ngực của cậu, ấn chặt xuống, đồng thời từ phía sau ôm lấy cậu, không cho động đậy nữa. Lúc đầu khăn để trên ngực cậu còn tỏa hơi, lồng ngực cậu lập tức đỏ hồng lên. Tay Biên Nhược Thủy vẫn muốn kéo chiếc khăn ra, nét mặt đầy đau đớn, tôi thì thầm vào tai cậu dỗ dành, một lúc sẽ hết nóng ngay.
Quả thực một lát sau tôi thấy cậu khá lên nhiều, lông mày giãn ra, mắt cũng mở lớn, còn cố nghiêng đầu sang nhìn tôi nữa, cậu cứ nhìn như thế đến khi ánh mắt dịu lại, chẳng nói lời nào đã lại quay đi.
Tôi cảm giác như trong cái nhìn ấy hàm chứa một sự xác nhận yên tâm nào đó, cậu nghiêng đầu đảo mắt tìm tôi, thấy tôi rồi thì yên tâm trở lại. Tuy là tự mình suy diễn ra như thế, nhưng cũng đủ làm tôi vui mừng đến nỗi như thể lâu lắm rồi mới có. Tôi nói nhỏ bên tai cậu: “Tớ đi làm nóng khăn, cậu ở đây chờ tớ một lát, tớ quay lại ngay.”
Tôi vừa đứng dậy, Biên Nhược Thủy lập tức quay mặt lại vươn tay ra, muốn giữ tôi lại. Nhìn thấy cử chỉ ấy một loại xúc động không kiềm chế được lập tức xâm chiếm lấy tôi, quên sạch mấy câu định nói, tôi ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy từ phía sau, để mặt cậu áp vào cổ tôi. Tôi thở dồn dập, cảm giác tim người bên dưới cũng đang đập liên hồi.
“Cậu không muốn tớ đi phải không?” Tôi run run hỏi Biên Nhược Thủy.
Khuôn mặt đau khổ của Biên Nhược Thủy còn chưa biến mất hẳn, nghe thấy lời tôi nói, cậu khẽ chớp mắt, trả lời thật nhanh: “Không phải, là tớ không muốn cậu đi làm nóng khăn, máy sưởi ấm rồi, dùng khăn nóng lắm, cậu chỉ cần đưa máy sưởi cho tớ thôi.”
Tôi “ừ” một tiếng, không do dự, xoay người xuống giường đi lấy máy sưởi điện, bọc thêm một lớp vải bố bên ngoài, nhanh chóng cầm lại cho Biên Nhược Thủy. Tôi muốn giúp cậu bật, nhưng tay cậu liên tục đẩy ra, tôi chợt nghĩ hóa ra khi nãy cậu chẳng có sức chống cự nên mới chịu để tôi ôm như thế.
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi mới hiểu ý Biên Nhược Thủy, bao nhiêu nhiệt tình, hy vọng nãy giờ đều bị dập tắt. Như thể tôi là người rơi xuống đáy giếng sâu, trông thấy một sợi dây thừng, tưởng là cuối cùng mình cũng được cứu rồi, đến khi chờ kéo lên mới phát hiện ra sợi dây kia chẳng đủ dài, người nào đó bỏ đi nên ném bừa xuống giếng, thế mà tôi lại cứ đinh ninh là ân nhân cứu mạng.
Thân thể Biên Nhược Thủy dễ chịu hẳn lên, tay cậu khẽ động đậy, tôi liền kéo chăn lên giúp cậu. Khi kéo chăn lên đến ngực cậu, tôi nhịn không được hỏi: “Để tớ xem cậu có bị bỏng không… ”
“Không!” Tiếng Biên Nhược Thủy vùng vằng từ trong chăn truyền ra, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Nhìn cậu như vậy tôi bất giác mỉm cười, không phải cười chính mình làm mọi chuyện tồi tệ thêm, mà cười phản ứng của Biên Nhược Thủy. Lúc này nhìn cậu ấy thật đáng yêu, tại sao trước kia không nhận ra nhỉ, thậm chí còn có lần thấy cậu rất đáng ghét, nghĩ đến chuyện về sau muốn cũng chẳng có cơ hội nhìn nữa, tôi thấy lòng đau thắt.
“Tóc còn ướt mà, sấy khô đã rồi hẵng ngủ tiếp.” Tôi sờ tóc Biên Nhược Thủy, vừa nói vừa quay người lấy máy sấy.
Thực ra máy sấy tóc để trong tủ treo quần áo ngay bên cạnh, là tôi muốn tranh thủ ít thời gian định thần lại. Lát nữa Biên Nhược Thủy khô tóc rồi đi ngủ, tôi lẳng lặng chui vào nhà vệ sinh công cộng hút thuốc là ổn thôi.