Đi học trở lại, tôi đứng ngồi không yên, trong tiết lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Buổi chiều tôi đến trường vừa đúng ngày tiến hành thi thử, tôi để cặp xuống ngu ngơ làm bài, đầu óc trống rỗng.
Biên Nhược Thủy quay về sống ở căn nhà của đồng nghiệp mẹ tôi, mẹ cho phép tôi đến thăm cậu, không cho qua đêm, biết tận dụng lúc nào đây cơ chứ? … Tôi gõ gõ bút xuống bàn, nghĩ đi nghĩ lại mới phát hiện đã hết nửa thời gian làm bài, tôi còn chưa viết chữ nào.
Kiểm tra xong tôi định đi tìm thầy chủ nhiệm, ngang qua lớp Phó Tử Vân theo thói quen nhìn vào bên trong. Bỗng đâu có đứa bạn cùng đội bóng rổ từ trong lớp đi ra, cười hỏi: “Còn nhìn gì nữa? Người ta không ở đây còn nhìn chi?”
Tôi sợ đến giật mình, may là thằng bạn kia nói thêm Phó Tử Vân không sao, chỉ là đi nước ngoài rồi. Bấy giờ tôi mới thở dài một hơi, giây sau vội vàng đứng dậy.
Đi nước ngoài? Khi nào đi? Tôi không biết xấu hổ mà hét lớn, ngực nghẹn lại lo sợ. Luống cuồng tìm điện thoại di động mới nhớ ra bỏ quên ở chỗ Biên Nhược Thủy mất tiêu, bao ngày nay không dùng gì đến, thỉnh thoảng thấy nó rung, tôi cũng lười xem.
Tan trường, tôi thử gọi điện cho Phó Tử Vân. Không ngờ nàng nghe máy thật, cũng là số điện thoại ở nhà.
“Bạn cùng lớp bảo em đi nước ngoài, em… ”
“Vâng, sắp rồi, hai hôm nay chuẩn bị thủ tục, về sau nhập cư luôn, ba mẹ em ở bên đó cả rồi.”
Giọng nói Phó Tử Vân rất bình thường, thậm chí tôi cảm giác nàng nhẹ nhõm hạnh phúc. Ngược lại, tôi chẳng biết mở miệng nói gì.
“Ngưỡng mộ không?” Phó Tử Vân hỏi.
Tôi cười gượng, “Ngưỡng mộ…”
“Không muốn nói gì với em à? Sau này có thể không còn cơ hội nữa đâu.”
“Em không thi cao đẳng nữa sao? Anh còn nhớ em viết trong thư… ”
Tôi còn nhớ rõ lúc Phó Tử Vân nói, nếu như có ngày tôi chia tay nàng, nàng sẽ phó mặc chính mình, không tham gia thi cao đẳng. Lúc đó tôi còn vì thế mà do dự, thế nhưng bởi vì có vụ tai nạn đột ngột xảy ra, quan hệ giữa tôi và nàng vẫn còn vướng mắc.
“Cái gì cơ! Ít tự đề cao mình đi, dù anh không bỏ em, em cũng đã nắm chắc thi vào cao đẳng. Đến lúc đỗ mà không đi học, em còn lo không biết giải thích với anh thế nào! Bây giờ thì ổn rồi, anh đã biết ngày ấy em chỉ dọa anh thôi, em cũng không sợ cuối cùng vẫn để lại vết đen đó trong lòng anh đâu, hai đứa mình vậy là thanh thản.”
Tôi đáp: “Em nói đúng, trong lòng anh em thực sự là người chẳng có một tỳ vết nào. Cho dù ngày đó anh đồng ý với em, em cũng vẫn rất hoàn hảo.”
Phó Tử Vân hừ một tiếng, rồi nàng phấn khởi nói rất nhiều chuyện với tôi, có lẽ nàng sợ tôi áy náy. Phó Tử Vân kể đã gửi tin nhắn cho tôi từ trước, nàng biết tôi bận nhiều việc, e không gặp mặt được.
Lúc tôi xem lại máy, có rất nhiều tin nhắn mới, đều là Phó Tử Vân gửi cho tôi, trong đó nhiều tin hỏi thăm sức khỏe Biên Nhược Thủy, đúng là có một tin nhắc đến chuyện nàng muốn đi nước ngoài.
Biên Nhược Thủy nhận ra sắc mặt tôi có điểm lạ thường, cậu vừa đưa bát cơm cho tôi vừa hỏi có chuyện gì.
“Phó Tử Vân muốn đi nước ngoài.”
Biên Nhược Thủy ngồi đối diện tôi ăn một chiếc bánh mỳ chấm nước sốt, nghe câu đó, miệng cậu đang nhai lập tức ngưng lại.
“Nhưng còn chưa đến một tháng nữa là thi cao đẳng, bạn ấy có về kịp không?”
Tôi cũng không có tâm trạng ăn uống, đưa lại bát cơm cho Biên Nhược Thủy, cầm miếng bánh mỳ kia lên cắn rồm rộp.
“Cô ấy không về nữa, muốn ra nước ngoài học đại học hơn, ba mẹ cô ấy đều ở bên đó, sau này định cư lâu dài… ”
Rõ ràng Biên Nhược Thủy trầm xuống hẳn, tôi xé một góc bánh ném cậu, nói đùa: “Cậu khó chịu đấy à?”
“Cậu đừng lãng phí đồ ăn như thế… ” Biên Nhược Thủy nhìn chằm chằm góc bánh trên mặt đất hằn học, xong mới trả lời câu hỏi của tôi, ” Tớ tiếc thay cho cậu, một cô gái tốt như vậy, lại bỏ đi rồi… ”
“Hay để tớ đi theo vậy?” Tôi hỏi lại.
Biên Nhược Thủy nhất thời ngây người, biết là tôi nói giỡn lại hừ một tiếng: “Cậu đi đi, cậu đi là bớt một miệng ăn, cậu tiêu tiền một ngày bằng tớ tiêu ba ngày.”
“Còn chê năng lực của tớ hả?” Tôi lao vào Biên Nhược Thủy, hai đứa như bạn thân xô qua kéo lại, không biết trên dưới nô đùa loạn xạ, ầm ĩ khủng khiếp.
Buổi tối về đến nhà, lúc chỉ còn lại một mình, tôi vẫn không sao vui được. Tôi đọc lại tin nhắn, ký ức hai năm trước dội về. Nếu như không có Phó Tử Vân, có lẽ hai năm này tôi vẫn mắc kẹt trong những chuyện buồn của quá khứ, có thể tôi cũng có một cô bạn gái khác, cố xua đi cuộc sống chán chường vô vọng. Không có mục tiêu sẽ không có động lực cố gắng, những thứ đó đều là Phó Tử Vân cho tôi. Thậm chí nàng đã giúp tôi thay đổi rất rất nhiều, nếu tôi vẫn mất cứ phương hướng như trước kia, Biên Nhược Thủy cũng không quay về bên tôi…
Nhưng tôi đã làm được gì cho nàng chứ? Nàng tâm sự với tôi những nỗi đau của nàng, những mơ ước của nàng, những… tất cả tôi đều không để tâm, tôi cứ cho rằng một người thông minh như nàng sẽ dễ dàng giải quyết mọi việc, hết lần này đến lần khác bỏ ngoài tai những điều quan trọng ấy.
Tôi mắc nợ nàng không chỉ vì làm nàng không có cơ hội đến với người khác, mà còn vì tôi không thật lòng quan tâm đến nàng. Nếu như tôi có thể cho nàng điều gì, ít nhất tôi sẽ không hối hận đến thế này.
Như dáng hình Tiếu Vĩ trước khi đi ngày ấy, vừa không đành lòng vừa xót xa. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình quay đầu nhìn lại, xuyên qua bao hình ảnh bạn bè đùa nghịch vui vẻ, vẫn còn một bóng lưng đơn độc đến thế.
Cậu ta có cuộc sống đối lập với Phó Tử Vân, cậu ta để lại cho tôi toàn những hồi ức tệ hại, cậu ta không biết tôi ghét điều gì, tiếp cận tôi mà chẳng để ý đến tâm tình tôi. Đến nỗi khi nhớ về cậu ta, tôi vẫn ít nhiều nghiến răng nghiến lợi.
Tìm trong danh bạ có tên Tiếu Vĩ, tuy không xóa, nhưng dãy số phía trên chưa bao giờ gọi đến thử. Cậu ta không liên lạc với tôi, tôi cũng không chủ động hỏi thăm. Thật giống như hôm qua vừa ra đi, đến hôm nay mới tự nhiên nhận ra cảnh còn người mất từ bao giờ.
Cuộc sống học sinh trung học trở lại thật sống động, đến tận cùng, trong tâm trí tôi chỉ còn lưu lại hai dáng người, hai ân hận suốt cuộc đời tôi.
Biên Nhược Thủy quay về sống ở căn nhà của đồng nghiệp mẹ tôi, mẹ cho phép tôi đến thăm cậu, không cho qua đêm, biết tận dụng lúc nào đây cơ chứ? … Tôi gõ gõ bút xuống bàn, nghĩ đi nghĩ lại mới phát hiện đã hết nửa thời gian làm bài, tôi còn chưa viết chữ nào.
Kiểm tra xong tôi định đi tìm thầy chủ nhiệm, ngang qua lớp Phó Tử Vân theo thói quen nhìn vào bên trong. Bỗng đâu có đứa bạn cùng đội bóng rổ từ trong lớp đi ra, cười hỏi: “Còn nhìn gì nữa? Người ta không ở đây còn nhìn chi?”
Tôi sợ đến giật mình, may là thằng bạn kia nói thêm Phó Tử Vân không sao, chỉ là đi nước ngoài rồi. Bấy giờ tôi mới thở dài một hơi, giây sau vội vàng đứng dậy.
Đi nước ngoài? Khi nào đi? Tôi không biết xấu hổ mà hét lớn, ngực nghẹn lại lo sợ. Luống cuồng tìm điện thoại di động mới nhớ ra bỏ quên ở chỗ Biên Nhược Thủy mất tiêu, bao ngày nay không dùng gì đến, thỉnh thoảng thấy nó rung, tôi cũng lười xem.
Tan trường, tôi thử gọi điện cho Phó Tử Vân. Không ngờ nàng nghe máy thật, cũng là số điện thoại ở nhà.
“Bạn cùng lớp bảo em đi nước ngoài, em… ”
“Vâng, sắp rồi, hai hôm nay chuẩn bị thủ tục, về sau nhập cư luôn, ba mẹ em ở bên đó cả rồi.”
Giọng nói Phó Tử Vân rất bình thường, thậm chí tôi cảm giác nàng nhẹ nhõm hạnh phúc. Ngược lại, tôi chẳng biết mở miệng nói gì.
“Ngưỡng mộ không?” Phó Tử Vân hỏi.
Tôi cười gượng, “Ngưỡng mộ…”
“Không muốn nói gì với em à? Sau này có thể không còn cơ hội nữa đâu.”
“Em không thi cao đẳng nữa sao? Anh còn nhớ em viết trong thư… ”
Tôi còn nhớ rõ lúc Phó Tử Vân nói, nếu như có ngày tôi chia tay nàng, nàng sẽ phó mặc chính mình, không tham gia thi cao đẳng. Lúc đó tôi còn vì thế mà do dự, thế nhưng bởi vì có vụ tai nạn đột ngột xảy ra, quan hệ giữa tôi và nàng vẫn còn vướng mắc.
“Cái gì cơ! Ít tự đề cao mình đi, dù anh không bỏ em, em cũng đã nắm chắc thi vào cao đẳng. Đến lúc đỗ mà không đi học, em còn lo không biết giải thích với anh thế nào! Bây giờ thì ổn rồi, anh đã biết ngày ấy em chỉ dọa anh thôi, em cũng không sợ cuối cùng vẫn để lại vết đen đó trong lòng anh đâu, hai đứa mình vậy là thanh thản.”
Tôi đáp: “Em nói đúng, trong lòng anh em thực sự là người chẳng có một tỳ vết nào. Cho dù ngày đó anh đồng ý với em, em cũng vẫn rất hoàn hảo.”
Phó Tử Vân hừ một tiếng, rồi nàng phấn khởi nói rất nhiều chuyện với tôi, có lẽ nàng sợ tôi áy náy. Phó Tử Vân kể đã gửi tin nhắn cho tôi từ trước, nàng biết tôi bận nhiều việc, e không gặp mặt được.
Lúc tôi xem lại máy, có rất nhiều tin nhắn mới, đều là Phó Tử Vân gửi cho tôi, trong đó nhiều tin hỏi thăm sức khỏe Biên Nhược Thủy, đúng là có một tin nhắc đến chuyện nàng muốn đi nước ngoài.
Biên Nhược Thủy nhận ra sắc mặt tôi có điểm lạ thường, cậu vừa đưa bát cơm cho tôi vừa hỏi có chuyện gì.
“Phó Tử Vân muốn đi nước ngoài.”
Biên Nhược Thủy ngồi đối diện tôi ăn một chiếc bánh mỳ chấm nước sốt, nghe câu đó, miệng cậu đang nhai lập tức ngưng lại.
“Nhưng còn chưa đến một tháng nữa là thi cao đẳng, bạn ấy có về kịp không?”
Tôi cũng không có tâm trạng ăn uống, đưa lại bát cơm cho Biên Nhược Thủy, cầm miếng bánh mỳ kia lên cắn rồm rộp.
“Cô ấy không về nữa, muốn ra nước ngoài học đại học hơn, ba mẹ cô ấy đều ở bên đó, sau này định cư lâu dài… ”
Rõ ràng Biên Nhược Thủy trầm xuống hẳn, tôi xé một góc bánh ném cậu, nói đùa: “Cậu khó chịu đấy à?”
“Cậu đừng lãng phí đồ ăn như thế… ” Biên Nhược Thủy nhìn chằm chằm góc bánh trên mặt đất hằn học, xong mới trả lời câu hỏi của tôi, ” Tớ tiếc thay cho cậu, một cô gái tốt như vậy, lại bỏ đi rồi… ”
“Hay để tớ đi theo vậy?” Tôi hỏi lại.
Biên Nhược Thủy nhất thời ngây người, biết là tôi nói giỡn lại hừ một tiếng: “Cậu đi đi, cậu đi là bớt một miệng ăn, cậu tiêu tiền một ngày bằng tớ tiêu ba ngày.”
“Còn chê năng lực của tớ hả?” Tôi lao vào Biên Nhược Thủy, hai đứa như bạn thân xô qua kéo lại, không biết trên dưới nô đùa loạn xạ, ầm ĩ khủng khiếp.
Buổi tối về đến nhà, lúc chỉ còn lại một mình, tôi vẫn không sao vui được. Tôi đọc lại tin nhắn, ký ức hai năm trước dội về. Nếu như không có Phó Tử Vân, có lẽ hai năm này tôi vẫn mắc kẹt trong những chuyện buồn của quá khứ, có thể tôi cũng có một cô bạn gái khác, cố xua đi cuộc sống chán chường vô vọng. Không có mục tiêu sẽ không có động lực cố gắng, những thứ đó đều là Phó Tử Vân cho tôi. Thậm chí nàng đã giúp tôi thay đổi rất rất nhiều, nếu tôi vẫn mất cứ phương hướng như trước kia, Biên Nhược Thủy cũng không quay về bên tôi…
Nhưng tôi đã làm được gì cho nàng chứ? Nàng tâm sự với tôi những nỗi đau của nàng, những mơ ước của nàng, những… tất cả tôi đều không để tâm, tôi cứ cho rằng một người thông minh như nàng sẽ dễ dàng giải quyết mọi việc, hết lần này đến lần khác bỏ ngoài tai những điều quan trọng ấy.
Tôi mắc nợ nàng không chỉ vì làm nàng không có cơ hội đến với người khác, mà còn vì tôi không thật lòng quan tâm đến nàng. Nếu như tôi có thể cho nàng điều gì, ít nhất tôi sẽ không hối hận đến thế này.
Như dáng hình Tiếu Vĩ trước khi đi ngày ấy, vừa không đành lòng vừa xót xa. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình quay đầu nhìn lại, xuyên qua bao hình ảnh bạn bè đùa nghịch vui vẻ, vẫn còn một bóng lưng đơn độc đến thế.
Cậu ta có cuộc sống đối lập với Phó Tử Vân, cậu ta để lại cho tôi toàn những hồi ức tệ hại, cậu ta không biết tôi ghét điều gì, tiếp cận tôi mà chẳng để ý đến tâm tình tôi. Đến nỗi khi nhớ về cậu ta, tôi vẫn ít nhiều nghiến răng nghiến lợi.
Tìm trong danh bạ có tên Tiếu Vĩ, tuy không xóa, nhưng dãy số phía trên chưa bao giờ gọi đến thử. Cậu ta không liên lạc với tôi, tôi cũng không chủ động hỏi thăm. Thật giống như hôm qua vừa ra đi, đến hôm nay mới tự nhiên nhận ra cảnh còn người mất từ bao giờ.
Cuộc sống học sinh trung học trở lại thật sống động, đến tận cùng, trong tâm trí tôi chỉ còn lưu lại hai dáng người, hai ân hận suốt cuộc đời tôi.