Trận ốm đó tôi phải truyền tới hai bình dịch nhưng bệnh tình vẫn không chuyển biến. Mẹ tôi vội vàng mang tôi tới bệnh viện Đông Y khám xem thế nào, bác sĩ bắt mạch cho tôi một hồi, chân mày cau lại. Thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Bệnh nhân mạch tượng bất ổn, hay nói sảng, có lẽ đã bị cái gì dọa rồi.”
Mẹ tôi vừa nghe xong, ánh mắt chợt lóe lên. Ngay sau đó cha mẹ cùng đưa tôi tới một thôn trang hẻo lánh khiến tôi phát hoảng, nhớ lại căn nhà của Biên Nhược Thủy là lại muốn mê sảng.
Đón chúng tôi là một người phụ nữ, áng chừng chỉ hơn 20 tuổi, bên khóe miệng có một cái nốt ruồi lớn, còn lại nhìn không ra có điểm gì đặc biệt. Cô ta kêu dìu tôi tới nằm lên giường, bàn tay to bắt đầu khoa tới khoa lui, ấn hết huyệt này tới huyệt kia trên người tôi, ấn tới ấn lui khiến tôi mắc cười muốn chết. 5 phút sau tôi mới thoát khỏi trận hành hạ này.
Chữa bệnh xong tôi đứng dậy đột nhiên cảm giác cả người hoàn toàn dễ chịu, nhẹ nhàng. Mẹ tôi im lặng để lên bàn 100 đồng rồi lẳng lặng kéo tôi ra ngoài.
“Lúc nãy đâu có thấy nhắc tới tiền đâu, mẹ đưa thế không sợ nhiều sao?” Tôi quay sang hỏi mẹ
Mẹ tôi khẽ cau mày, “Đừng có nói lung tung, người ta là đại tiên không màng chuyện tiền bạc, vô cùng thanh cao đó!”
“Đại tiên?” Tôi khựng lại, run giọng nhìn mẹ hỏi, “sao lại đưa con tới gặp đại tiên gì đó chứ?”
Mẹ quay đầu lại nhìn tôi một lát rồi thở dài nhỏ giọng nói: “Lên xe về đi rồi mẹ nói cho nghe, ở chỗ này không nên tùy tiện nhắc tới chuyện ấy.”
Sau này tôi mới biết, mẹ tôi cho rằng tôi bị quỷ ám tới mức trở bệnh nặng. Bà nói hồi còn nhỏ đã từng thấy trong thôn người nào có bệnh lạ đều tìm tới những người được coi là thần tiên để chữa, hơn nữa tất cả đều khỏi bệnh. Tôi kỳ thực rất muốn phản đối, nhưng lại nhớ tới cảm giác lúc mới chữa bệnh xong lại không thể nói được nữa.
Tôi trở về trường, Biên Nhược Thủy vẫn không đến trường. Chuyện kỳ quái hơn chính là, thầy giáo tuyệt nhiên không hỏi tôi việc của Biên Nhược Thủy nữa, cũng không còn nhắc tới hắn. Người suốt ngày ở cạnh tôi trong phút chốc biến mất không thấy tăm hơi, tựa như đã bốc hơi vào không khí, không ai nhắc tới hắn, hắn cũng không để lại thứ gì. Cuộc sống của hắn ở nơi đây, những gì hắn đã từng làm tựa hồ như một giấc mộng, tựa như bản thân hắn chưa từng tồn tại
Ban quản lý ký túc xá lại phân thêm một người nữa đến phòng tôi, tôi ngồi trên giường chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìn thấy chiếc giường phía dưới không còn trống nữa, thế nhưng chỗ trống trong tâm tôi thì sao. Thời gian cứ thế trôi qua mau, chuyện Biên Nhược Thủy cũng dần mờ nhạt đi, tôi không còn cảm giác sợ hãi như lúc đầu nữa, thay vào đó là tự dằn vặt mình. Có lẽ hôm đó tôi đã gặp ảo giác, Biên Nhược Thủy chắc chắn tồn tại, hắn là người sống, tôi từng ngủ chung giường với hắn, từng cảm nhận được thân thể ấm áp của hắn cơ mà.
Tròn một tháng tôi sống lặng lẽ, an tĩnh, trong trường có nơi nào náo nhiệt tôi đều tìm cách tránh đi, chăm chỉ ngồi trong lớp học. Thầy giáo giảng bài có chán cỡ nào cũng không ngủ gật, nhưng tôi chỉ ngồi ngơ ngẩn ra đó mà chẳng có thứ gì lọt được vào tai.
Lưu Duy gặp tôi nói: “Tống Thiên Lộ, mày cứ như người mất hồn ấy, hay là mày lại kêu mẹ đưa đi tìm đại tiên tiểu tiên gì đó đi, coi xem có phải hôm đó người ta lỡ tay vận khí nhiều quá, đuổi quỷ rồi đánh mất cả phần hồn của mày không.”
Tôi cười gượng, gật đầu, “Không chừng là thế thật đấy..”
Tôi tới phòng y tế gặp lão bác sỹ thú y, lão ngây người nhìn tôi một lát rồi kêu tôi cân thử xem được bao nhiêu. Một tháng tôi sụt mất 6 cân, giờ tôi cao hơn 1m8 mà chỉ còn nặng chừng 60 cân, từ thanh niên trai tráng đã thành cây củi khô rồi.
Lão bác sỹ thú y rót cho tôi một chén nước, phòng y tế vắng ngắt, hai thầy trò chẳng có chuyện gì làm, bèn ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Lát sau, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng dáng rất quen thuộc.
Tiếu Vĩ! Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy hắn, bụng tôi thót lại một cái. Tiếu Vĩ thấy tôi cũng vô cùng sửng sốt. Lúc này mới chợt nhớ ra, đã lâu rồi tôi không gặp hắn, mà hắn cũng không tìm tới chỗ tôi gây chuyện, từ lúc Biên Nhược Thủy biến mất, dáng vẻ cao ngạo của Tiếu Vĩ cũng mất đi ít nhiều.
Đợi Tiếu Vĩ ra khỏi phòng y tế, tôi cũng đứng dậy đi theo hắn. Giờ đã vào đông, nhưng Tiếu Vĩ vẫn ăn mặc phong phanh như thường nhật, mấy thứ đồ trang sức cũng không thấy đeo nữa. Tôi có cảm giác Tiếu Vĩ đang dắt tôi đi lòng vòng, hắn đi tới đâu, tôi theo tới đó, thậm chí tôi còn ngờ rằng hắn cũng không biết chính mình muốn đi tới đâu.
Đi một hồi, chúng tôi cũng đi quanh trường tới vòng thứ ba, Tiếu Vĩ dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
“Sao mày không kêu tao dừng lại? Mày muốn coi phản ứng của tao thế nào à?”
Tôi không trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ngay: “Biên Nhược Thủy đâu?”
Tiếu Vĩ cười khùng khục ma quái, khiến tôi không thể không lại nụ cười của ông lão ngày ấy. Tiếng cười vừa dứt, bộ mặt của Tiếu Vĩ đã sầm lại hung dữ, hắn tới gần, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt tôi.
Tôi sững người, những bực bội, ức chế dồn nén đã qua đều chảy tràn. Hai chúng tôi tới cạnh bờ sông đánh nhau một trận, hắn lao vào tôi như con sói đói, không hề để tâm tới chuyện đã dính bao nhiêu đòn, cứ thế xông vào đá đấm loạn xạ, ngay cả cái chiêu cào cấu cũng mang ra hết. Tôi đấm thẳng vào mặt hắn, hai bên im lặng, đánh nhau đơn giản chỉ vì muốn đánh nhau.
Cuối cùng, Tiếu Vĩ lảo đảo ngã trên mặt đất thở hổn hển, tôi cũng sụp xuống cạnh hắn thở hồng hộc. Tôi đưa tay lên mặt, có vết máu chảy từ trên trán xuống, Tiếu Vĩ tuy rằng không chảy máu, nhưng trên mặt đã xuất hiện những vệt xanh tím.
“Tao chỉ muốn hỏi mày một câu thôi, Biên Nhược Thủy là người sao?” Tôi ngồi lại, nhìn ra sông.
Tiếu Vĩ trừng mắt, hét to: “Mẹ kiếp, mày, Tống Thiên Lộ, mày mới không phải là người, mày không đáng là người!”
“Mày đừng nói linh tinh nữa! Tao hỏi thật đó, Biên Nhược Thủy là người sao? Nếu hắn là người thì giờ đang ở đâu?”
Tiếu Vĩ lắc mạnh đầu, nhổ một bãi nước bọt, nói: “Tao cũng không biết, không phải chính mày đã đi tìm hắn sao?”
Tôi bực mình gào lên: “Mẹ kiếp, tao mà biết thì còn tới hỏi mày làm gì?”
“Tống Thiên Lộ, mày đúng là thằng khốn nạn! Nếu hắn không phải người thì đứa nào đã giúp mày mua cơm, rót nước, giặt giũ hả? Mày còn muốn gì nữa?”
Tôi có cảm giác như thân thể mình đông cứng lại, ghim chặt xuống đất, Tiếu Vĩ ngồi bên cạnh nói chậm rãi: “Mày đừng nói đấy chỉ là tình cảm bạn bè, anh em gì đó, người như tao không hiểu đâu…”
Giọng hắn trầm trầm, bình tĩnh, khiến tôi ngạc nhiên, từ trước tới giờ tôi chỉ quen nhìn một Tiếu Vĩ ngông ngênh, không phải là người có loại biểu tình nghiêm túc như thế này.
“Tao cái gì cũng không hiểu, nhưng tao thì hiểu cái gì gọi là thích, nhưng mày thì không Tống Thiên Lộ ạ, mày mới là người cái gì cũng không hiểu được.”
“Mày có ý gì?” Lời mắng của Tiếu Vĩ như lay tôi dậy, cảm giác như sắp nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại mơ hồ không rõ lắm.
Tiếu Vĩ hừ nhẹ, nhìn vẻ mặt châm biếm của hắn trong lòng tôi như bị đá đè, nghẹn lại không nói thành lời. Phải chăng những gì Tiếu Vĩ nói là những lời Biên Nhược Thủy đã từng nói? Tôi không khỏi suy nghĩ.
Tiếu Vĩ trước khi đi còn buông lại một câu: “Tống Thiên Lộ, mày không phải là không tìm được cậu ấy, mà là vốn dĩ mày không muốn đi tìm.”
Sau khi Tiếu Vĩ đi rồi, tôi chạy tới cổng trường, vốn định thừa lúc bảo vệ không để ý thì chuồn nhanh ra ngoài, nhưng hình như hôm nay lão bảo vệ bỗng dưng nổi máu hăng hái làm việc, còn kê một cái bàn nhỏ trước phòng bảo vệ ngồi nhàn nhã chơi cờ cùng lão bán hoa quả. Không còn cách nào khác, tôi đành tính tới chuyện trèo hàng rào, trên hàng rào có những cọc sắt nhọn, rất nguy hiểm, vạn nhất mà bị tóm thì cũng nguy hiểm, cho nên tôi cố bặm môi bặm lợi nhanh chóng trèo qua.
Tôi muốn tới nhà Biên Nhược Thủy lần nữa, tuy rằng bây giờ nhớ lại vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng đây là cách duy nhất. Tôi không thể trông đợi gì hơn vào chỗ Tiếu Vĩ, nếu hắn đã nói như vậy thì có nghĩa là sẽ không chịu nói ra bất cứ điều gì cho tôi. Mà nếu Biên Nhược Thủy ở đâu còn nhờ vào miệng tên đó mà biết thì Biên Nhược Thủy cũng sẽ coi thường tôi.
Hôm ấy tâm trạng vô cùng lo lắng, cho nên cũng không nhìn kĩ khung cảnh nơi đây, thực ra đường ở đây có một chỗ là hình vòng tròn rất lớn, có lẽ lúc ấy tôi chạy không thoát ra nổi là vì thế. Cách đó không xa có một mấy người phụ nữ đang tụ tập lại nói chuyện, tôi nghĩ bụng hỏi thăm chút chuyện Biên Nhược Thủy.
Tôi tới một quầy tạp phẩm, mua hai thanh kẹo cao su. Chủ quầy hàng là một phụ nữ trung niên, nhân lúc trả tiền, tôi hỏi thăm liền: “Bác cho cháu hỏi thăm chút, trong thôn này có nhà nào họ Biên không ạ?”
Chủ quầy lắc đầu, nói ngay: “Bác không phải người ở đây, dọn tới đây mới hơn nửa năm thôi, còn chưa thân thuộc hết cơ!”
“Dạ!” Tôi gật đầu, đi ra ngoài.
Trên đường tôi cố ý hỏi thăm thêm vài người nữa, nhưng không ai biết nhà Biên Nhược Thủy. Cũng khó trách, nhà hắn ở một nơi hẻo lánh như thế, gần như là cô lập với xung quanh, mọi người không ai biết cũng là chuyện thường, tôi cố tạo cho mình tâm trạng bình thường, không suy nghĩ lung tung nữa.
Lại tới một lần nữa, tôi hít một hơi thật sâu, có chút run run đi về phía nhà hắn.
Cửa không đóng! Từ xa tôi đã thấy cửa nhà Biên Nhược Thủy mở toang, bèn chạy nhanh tới. Tôi còn cẩn thận nhìn thật kỹ, chính là căn nhà hôm đó, nhà của Biên Nhược Thủy.
Tôi đi thẳng tới trước nhà, nhà hắn vốn chỉ có ba gian nhỏ nên người ở phòng trong có động tĩnh gì thì tôi ở ngoài đều biết hết.
“Cháu đi vắng cụ phải ngồi yên nha, đừng chạy lung tung, không thì mấy người Nhật Bản sẽ lại đến bắt cụ đó, biết chưa? Ấm đun nước ở đó, cụ muốn nấu nước thì lấy cái này cắm vào đây, đợi có khói bốc lên thì rút nhanh ra, mà còn phải nhớ cài cửa lại đó, được không..”
Mẹ tôi vừa nghe xong, ánh mắt chợt lóe lên. Ngay sau đó cha mẹ cùng đưa tôi tới một thôn trang hẻo lánh khiến tôi phát hoảng, nhớ lại căn nhà của Biên Nhược Thủy là lại muốn mê sảng.
Đón chúng tôi là một người phụ nữ, áng chừng chỉ hơn 20 tuổi, bên khóe miệng có một cái nốt ruồi lớn, còn lại nhìn không ra có điểm gì đặc biệt. Cô ta kêu dìu tôi tới nằm lên giường, bàn tay to bắt đầu khoa tới khoa lui, ấn hết huyệt này tới huyệt kia trên người tôi, ấn tới ấn lui khiến tôi mắc cười muốn chết. 5 phút sau tôi mới thoát khỏi trận hành hạ này.
Chữa bệnh xong tôi đứng dậy đột nhiên cảm giác cả người hoàn toàn dễ chịu, nhẹ nhàng. Mẹ tôi im lặng để lên bàn 100 đồng rồi lẳng lặng kéo tôi ra ngoài.
“Lúc nãy đâu có thấy nhắc tới tiền đâu, mẹ đưa thế không sợ nhiều sao?” Tôi quay sang hỏi mẹ
Mẹ tôi khẽ cau mày, “Đừng có nói lung tung, người ta là đại tiên không màng chuyện tiền bạc, vô cùng thanh cao đó!”
“Đại tiên?” Tôi khựng lại, run giọng nhìn mẹ hỏi, “sao lại đưa con tới gặp đại tiên gì đó chứ?”
Mẹ quay đầu lại nhìn tôi một lát rồi thở dài nhỏ giọng nói: “Lên xe về đi rồi mẹ nói cho nghe, ở chỗ này không nên tùy tiện nhắc tới chuyện ấy.”
Sau này tôi mới biết, mẹ tôi cho rằng tôi bị quỷ ám tới mức trở bệnh nặng. Bà nói hồi còn nhỏ đã từng thấy trong thôn người nào có bệnh lạ đều tìm tới những người được coi là thần tiên để chữa, hơn nữa tất cả đều khỏi bệnh. Tôi kỳ thực rất muốn phản đối, nhưng lại nhớ tới cảm giác lúc mới chữa bệnh xong lại không thể nói được nữa.
Tôi trở về trường, Biên Nhược Thủy vẫn không đến trường. Chuyện kỳ quái hơn chính là, thầy giáo tuyệt nhiên không hỏi tôi việc của Biên Nhược Thủy nữa, cũng không còn nhắc tới hắn. Người suốt ngày ở cạnh tôi trong phút chốc biến mất không thấy tăm hơi, tựa như đã bốc hơi vào không khí, không ai nhắc tới hắn, hắn cũng không để lại thứ gì. Cuộc sống của hắn ở nơi đây, những gì hắn đã từng làm tựa hồ như một giấc mộng, tựa như bản thân hắn chưa từng tồn tại
Ban quản lý ký túc xá lại phân thêm một người nữa đến phòng tôi, tôi ngồi trên giường chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìn thấy chiếc giường phía dưới không còn trống nữa, thế nhưng chỗ trống trong tâm tôi thì sao. Thời gian cứ thế trôi qua mau, chuyện Biên Nhược Thủy cũng dần mờ nhạt đi, tôi không còn cảm giác sợ hãi như lúc đầu nữa, thay vào đó là tự dằn vặt mình. Có lẽ hôm đó tôi đã gặp ảo giác, Biên Nhược Thủy chắc chắn tồn tại, hắn là người sống, tôi từng ngủ chung giường với hắn, từng cảm nhận được thân thể ấm áp của hắn cơ mà.
Tròn một tháng tôi sống lặng lẽ, an tĩnh, trong trường có nơi nào náo nhiệt tôi đều tìm cách tránh đi, chăm chỉ ngồi trong lớp học. Thầy giáo giảng bài có chán cỡ nào cũng không ngủ gật, nhưng tôi chỉ ngồi ngơ ngẩn ra đó mà chẳng có thứ gì lọt được vào tai.
Lưu Duy gặp tôi nói: “Tống Thiên Lộ, mày cứ như người mất hồn ấy, hay là mày lại kêu mẹ đưa đi tìm đại tiên tiểu tiên gì đó đi, coi xem có phải hôm đó người ta lỡ tay vận khí nhiều quá, đuổi quỷ rồi đánh mất cả phần hồn của mày không.”
Tôi cười gượng, gật đầu, “Không chừng là thế thật đấy..”
Tôi tới phòng y tế gặp lão bác sỹ thú y, lão ngây người nhìn tôi một lát rồi kêu tôi cân thử xem được bao nhiêu. Một tháng tôi sụt mất 6 cân, giờ tôi cao hơn 1m8 mà chỉ còn nặng chừng 60 cân, từ thanh niên trai tráng đã thành cây củi khô rồi.
Lão bác sỹ thú y rót cho tôi một chén nước, phòng y tế vắng ngắt, hai thầy trò chẳng có chuyện gì làm, bèn ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Lát sau, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng dáng rất quen thuộc.
Tiếu Vĩ! Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy hắn, bụng tôi thót lại một cái. Tiếu Vĩ thấy tôi cũng vô cùng sửng sốt. Lúc này mới chợt nhớ ra, đã lâu rồi tôi không gặp hắn, mà hắn cũng không tìm tới chỗ tôi gây chuyện, từ lúc Biên Nhược Thủy biến mất, dáng vẻ cao ngạo của Tiếu Vĩ cũng mất đi ít nhiều.
Đợi Tiếu Vĩ ra khỏi phòng y tế, tôi cũng đứng dậy đi theo hắn. Giờ đã vào đông, nhưng Tiếu Vĩ vẫn ăn mặc phong phanh như thường nhật, mấy thứ đồ trang sức cũng không thấy đeo nữa. Tôi có cảm giác Tiếu Vĩ đang dắt tôi đi lòng vòng, hắn đi tới đâu, tôi theo tới đó, thậm chí tôi còn ngờ rằng hắn cũng không biết chính mình muốn đi tới đâu.
Đi một hồi, chúng tôi cũng đi quanh trường tới vòng thứ ba, Tiếu Vĩ dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
“Sao mày không kêu tao dừng lại? Mày muốn coi phản ứng của tao thế nào à?”
Tôi không trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ngay: “Biên Nhược Thủy đâu?”
Tiếu Vĩ cười khùng khục ma quái, khiến tôi không thể không lại nụ cười của ông lão ngày ấy. Tiếng cười vừa dứt, bộ mặt của Tiếu Vĩ đã sầm lại hung dữ, hắn tới gần, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt tôi.
Tôi sững người, những bực bội, ức chế dồn nén đã qua đều chảy tràn. Hai chúng tôi tới cạnh bờ sông đánh nhau một trận, hắn lao vào tôi như con sói đói, không hề để tâm tới chuyện đã dính bao nhiêu đòn, cứ thế xông vào đá đấm loạn xạ, ngay cả cái chiêu cào cấu cũng mang ra hết. Tôi đấm thẳng vào mặt hắn, hai bên im lặng, đánh nhau đơn giản chỉ vì muốn đánh nhau.
Cuối cùng, Tiếu Vĩ lảo đảo ngã trên mặt đất thở hổn hển, tôi cũng sụp xuống cạnh hắn thở hồng hộc. Tôi đưa tay lên mặt, có vết máu chảy từ trên trán xuống, Tiếu Vĩ tuy rằng không chảy máu, nhưng trên mặt đã xuất hiện những vệt xanh tím.
“Tao chỉ muốn hỏi mày một câu thôi, Biên Nhược Thủy là người sao?” Tôi ngồi lại, nhìn ra sông.
Tiếu Vĩ trừng mắt, hét to: “Mẹ kiếp, mày, Tống Thiên Lộ, mày mới không phải là người, mày không đáng là người!”
“Mày đừng nói linh tinh nữa! Tao hỏi thật đó, Biên Nhược Thủy là người sao? Nếu hắn là người thì giờ đang ở đâu?”
Tiếu Vĩ lắc mạnh đầu, nhổ một bãi nước bọt, nói: “Tao cũng không biết, không phải chính mày đã đi tìm hắn sao?”
Tôi bực mình gào lên: “Mẹ kiếp, tao mà biết thì còn tới hỏi mày làm gì?”
“Tống Thiên Lộ, mày đúng là thằng khốn nạn! Nếu hắn không phải người thì đứa nào đã giúp mày mua cơm, rót nước, giặt giũ hả? Mày còn muốn gì nữa?”
Tôi có cảm giác như thân thể mình đông cứng lại, ghim chặt xuống đất, Tiếu Vĩ ngồi bên cạnh nói chậm rãi: “Mày đừng nói đấy chỉ là tình cảm bạn bè, anh em gì đó, người như tao không hiểu đâu…”
Giọng hắn trầm trầm, bình tĩnh, khiến tôi ngạc nhiên, từ trước tới giờ tôi chỉ quen nhìn một Tiếu Vĩ ngông ngênh, không phải là người có loại biểu tình nghiêm túc như thế này.
“Tao cái gì cũng không hiểu, nhưng tao thì hiểu cái gì gọi là thích, nhưng mày thì không Tống Thiên Lộ ạ, mày mới là người cái gì cũng không hiểu được.”
“Mày có ý gì?” Lời mắng của Tiếu Vĩ như lay tôi dậy, cảm giác như sắp nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại mơ hồ không rõ lắm.
Tiếu Vĩ hừ nhẹ, nhìn vẻ mặt châm biếm của hắn trong lòng tôi như bị đá đè, nghẹn lại không nói thành lời. Phải chăng những gì Tiếu Vĩ nói là những lời Biên Nhược Thủy đã từng nói? Tôi không khỏi suy nghĩ.
Tiếu Vĩ trước khi đi còn buông lại một câu: “Tống Thiên Lộ, mày không phải là không tìm được cậu ấy, mà là vốn dĩ mày không muốn đi tìm.”
Sau khi Tiếu Vĩ đi rồi, tôi chạy tới cổng trường, vốn định thừa lúc bảo vệ không để ý thì chuồn nhanh ra ngoài, nhưng hình như hôm nay lão bảo vệ bỗng dưng nổi máu hăng hái làm việc, còn kê một cái bàn nhỏ trước phòng bảo vệ ngồi nhàn nhã chơi cờ cùng lão bán hoa quả. Không còn cách nào khác, tôi đành tính tới chuyện trèo hàng rào, trên hàng rào có những cọc sắt nhọn, rất nguy hiểm, vạn nhất mà bị tóm thì cũng nguy hiểm, cho nên tôi cố bặm môi bặm lợi nhanh chóng trèo qua.
Tôi muốn tới nhà Biên Nhược Thủy lần nữa, tuy rằng bây giờ nhớ lại vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng đây là cách duy nhất. Tôi không thể trông đợi gì hơn vào chỗ Tiếu Vĩ, nếu hắn đã nói như vậy thì có nghĩa là sẽ không chịu nói ra bất cứ điều gì cho tôi. Mà nếu Biên Nhược Thủy ở đâu còn nhờ vào miệng tên đó mà biết thì Biên Nhược Thủy cũng sẽ coi thường tôi.
Hôm ấy tâm trạng vô cùng lo lắng, cho nên cũng không nhìn kĩ khung cảnh nơi đây, thực ra đường ở đây có một chỗ là hình vòng tròn rất lớn, có lẽ lúc ấy tôi chạy không thoát ra nổi là vì thế. Cách đó không xa có một mấy người phụ nữ đang tụ tập lại nói chuyện, tôi nghĩ bụng hỏi thăm chút chuyện Biên Nhược Thủy.
Tôi tới một quầy tạp phẩm, mua hai thanh kẹo cao su. Chủ quầy hàng là một phụ nữ trung niên, nhân lúc trả tiền, tôi hỏi thăm liền: “Bác cho cháu hỏi thăm chút, trong thôn này có nhà nào họ Biên không ạ?”
Chủ quầy lắc đầu, nói ngay: “Bác không phải người ở đây, dọn tới đây mới hơn nửa năm thôi, còn chưa thân thuộc hết cơ!”
“Dạ!” Tôi gật đầu, đi ra ngoài.
Trên đường tôi cố ý hỏi thăm thêm vài người nữa, nhưng không ai biết nhà Biên Nhược Thủy. Cũng khó trách, nhà hắn ở một nơi hẻo lánh như thế, gần như là cô lập với xung quanh, mọi người không ai biết cũng là chuyện thường, tôi cố tạo cho mình tâm trạng bình thường, không suy nghĩ lung tung nữa.
Lại tới một lần nữa, tôi hít một hơi thật sâu, có chút run run đi về phía nhà hắn.
Cửa không đóng! Từ xa tôi đã thấy cửa nhà Biên Nhược Thủy mở toang, bèn chạy nhanh tới. Tôi còn cẩn thận nhìn thật kỹ, chính là căn nhà hôm đó, nhà của Biên Nhược Thủy.
Tôi đi thẳng tới trước nhà, nhà hắn vốn chỉ có ba gian nhỏ nên người ở phòng trong có động tĩnh gì thì tôi ở ngoài đều biết hết.
“Cháu đi vắng cụ phải ngồi yên nha, đừng chạy lung tung, không thì mấy người Nhật Bản sẽ lại đến bắt cụ đó, biết chưa? Ấm đun nước ở đó, cụ muốn nấu nước thì lấy cái này cắm vào đây, đợi có khói bốc lên thì rút nhanh ra, mà còn phải nhớ cài cửa lại đó, được không..”