Mẹ cúi người muốn đỡ tôi dậy, nhưng vừa đụng phải cánh tay tôi, tôi đã hét lên một tiếng, đổ mồ hôi khắp người. Mẹ hoảng sợ nhìn thẳng vào tôi: “Không phải gãy xương đó chứ?”
Tôi cũng đoán gần như thế, đau đến mức không mở miệng ra nói được. Mẹ gào khóc hỏi vì sao ba nhẫn tâm như vậy, nếu đánh tôi xảy ra vấn đề gì thật thì biết làm sao bây giờ.
Ba nghe lời mẹ nói sắc mặt thoáng dịu đi, mẹ đòi dìu tôi đi bệnh viện, ba ngăn mẹ gằn gừ: “Bà không việc gì phải đi, không phải tại nó ngang ngược hay sao! Tôi xem nó lì lợm đến thế nào, hôm nay dù nó có tàn phế, tôi cũng phải bắt nó nghe lời tôi bằng được.”
Mẹ nghe xong những lời đó khóc đến không thở được, khẩn thiết van xin ba, chỉ còn thiếu chưa quỳ xuống dưới chân ba.
Tôi không biết mình lấy đâu ra gan góc đến thế, cắn răng chậm rãi đứng dậy, ngoại trừ cánh tay trái, các chỗ khác chỉ đau thôi, không đến mức không cử động được. Tôi lê chân khập khiễng đi về phía cửa, ba ở đằng sau lớn tiếng gầm lên: “Có giỏi thì mày đừng có vác mặt về đây nữa, tao xem mày chịu được bao lâu, mấy đồng lẻ của mày giúp được mày chữa cái tay đã là phúc cho mày lắm rồi!”
Tôi may mắn không phải nghe mấy câu mày mà bước khỏi nhà thì mày không còn là con tao nữa, nếu nghe được, có lẽ tôi chưa đi tới cửa đã không nhịn nổi. Trên người tôi không biết bị thương bao nhiêu chỗ, chỉ biết xuống có hai lần cầu thang mà tôi đi mất hơn mười phút.
Cuối cùng vẫn là thất bại, thực ra dù cho có đổi lại trong một hoàn cảnh khác hay một tâm trạng khác đi chăng nữa để nói ra chuyện này, thì kết quả vẫn giống nhau. Thật giống như mặc dù anh vừa trúng xổ số, nhưng lại bị kẻ khác trộm mất túi tiền, còn có người báo anh biết cha mẹ anh bị tai nạn giao thông chết cả rồi, mọi xúc cảm đều lìa bỏ anh, chỉ còn lại nỗi đau đớn vô tận…
Tôi không hận ba vì không chấp nhận mà đánh tôi ra nông nỗi này, tôi chỉ xót xa. Nghĩ đến ba nói được vài câu đã đánh tôi bị thương, sao có thể tuyệt tình như thế? Chẳng lẽ tình yêu giữa người đồng tính khó chấp nhận đến thế sao? Ba lo cho tương lai tôi, hay là lo tôi làm ba mất mặt?
Tôi định gọi taxi đến bệnh viện nhưng lại phát hiện mình chẳng mang theo đồng nào, trước tới giờ toàn là ba đưa đón tôi, cứ nghĩ không cần tự đi về, bây giờ thì phải vừa chịu đau vừa nghĩ cách giải quyết.
Tôi ngồi xổm xuống đất, để tay buông thõng xuống, mới thấy khá hơn một chút. Dù thế, vẫn đau đến thở không dồn dập, nghiến răng nghiến lợi, tôi ngồi như thế được một lát, đột ngột nghe tiếng mẹ gọi lớn tên tôi.
Tôi hơi quay đầu lại, mẹ chạy tới bên tôi, đến trước mặt tôi chưa nói lời nào đã vội vã dìu tôi vào taxi, rồi lập tức giục tài xế lái nhanh đến bệnh viện kiểm tra cánh tay cho tôi.
Lúc đầu mẹ yên lặng, giúp tôi nâng cánh tay, nước mắt mẹ tuôn rơi ướt đẫm đôi gò má. Tôi nhìn mẹ mà tim đau thắt lại, điều tôi không muốn nhất là ba mẹ mình bị tổn thương, nhưng một khi tôi đã lựa chọn con đường này, tôi tất nhiên sẽ làm ba mẹ đau lòng. Đây là chuyện tôi không đành lòng nhất, nhưng lại nhất định phải chấp nhận.
“Đau lắm phải không?” Mẹ cất tiếng hỏi, nước mắt lại trào ra.
Tôi cố ép xúc cảm của mình xuống, nhếch miệng cười với mẹ, nói: “Không đau, tí ti khó chịu cũng không thấy…”
Mẹ tức thì nức nở nghẹn ngào mắng tôi: “Thế thì là đau khủng khiếp rồi, mới cảm thấy mơ hồ khó chịu. Thằng bé này! Mẹ sinh ra mày, suốt đời chẳng mong lúc nào yên lòng được…”
Tôi nghe lời mẹ chỉ muốn rơi nước mắt, nhưng lại cứng rắn nuốt ngược vào trong, quay mặt nhìn ra cửa sổ. Bây giờ đang giờ tan tầm, phố xá người qua lại tấp nập, tôi đột nhiên cảm giác những kẻ ngoài kia vô cùng lạ lẫm, như thể họ với tôi không cùng trong một thế giới. Tôi chưa từng có cảm giác chán đời như thế, lúc này nhìn thấy ai cũng muốn trách móc, vì sao chẳng có chút bao dung nào? Vì sao đối xử phải tuyệt tình như thế? Dù là việc tốt xấu chẳng liên quan gì đến mình, dựa vào cái gì mà cứ âm thầm phỉ báng, khinh rẻ người khác?
Tôi suy nghĩ mông lung, rồi lặng lẽ chịu đựng đến cửa bệnh viện, lúc đi xuống tôi chẳng hề cảm thấy đau đớn, có lẽ là đau khủng khiếp thật rồi, cả cánh tay dại đi. Tôi còn muốn cảm tạ cái tay này, giúp tôi vừa rồi không để tâm nữa.
Trái cánh tay gần khuỷu tay và các đốt ngón tay gãy xương, phải phẫu thuật một chút. Lúc vào phòng phẫu thuật tôi nhờ mẹ gọi điện cho Biên Nhược Thủy, muốn mẹ nói dối cậu tối nay tôi sẽ không về.
Không thể tưởng tượng được trong có chưa đến nửa năm mà tôi và Biên Nhược Thủy đều thay phiên nhau vô phòng phẫu thuật bệnh viện tung hoành ngang dọc. Khác là tôi chỉ một giờ là ổn thỏa, tính cả thời giờ xem xét hết thảy các nơi bị thương cẩn thận, chỗ xanh tái, chỗ tím bầm, còn một đống máu tụ với xước sẹo nọ kia, dù sao không phải cả người thê thảm là may rồi.
Tôi không nghĩ tới lúc đi ra người mình gặp không phải mẹ, là Biên Nhược Thủy, nhìn khuôn mặt cậu tự nhiên tôi thấy sợ, sợ cái gì tôi cũng không biết nữa. Tôi cố vờ như không có việc gì, ha hả cười hỏi Biên Nhược Thủy: “Mẹ tớ đâu?”
Biên Nhược Thủy cũng không có phản ứng gì gay gắt, chỉ khẽ trả lời tôi: “Dì nói dì lo ở nhà, phải về xem thế nào, bảo tớ đến thăm cậu…”
“Mẹ tớ cố ý để cậu tới đây làm cậu đau lòng, cậu ngồi sau đừng có làm tuột xích, không thì tớ dùng thạch cao với băng vải trắng đánh cho đấy.”
Biên Nhược Thủy không nói gì, dìu tôi ra ngoài, mẹ đã gọi xe trước, tôi cũng không nên ở đây nằm viện làm gì, đi theo Biên Nhược Thủy về nhà của hai đứa.
Dọc đường về cậu chỉ im lặng, tôi biết cậu đang kìm nén mình lại, sau đó ở bậc cầu thang dẫn lên lầu, tôi thấy đôi mắt cậu long lanh, nước mắt chỉ trực trào ra, toàn thân nhìn còn thảm hại hơn tôi. Lòng đột nhiên dịu đi phần nào, không biết vì sao, chỉ cần trông thấy Biên Nhược Thủy, những tuyệt vọng, lo lắng của tôi vơi đi rất nhiều, trong thâm tâm cũng bình tĩnh lại.
Đến nhà, Biên Nhược Thủy cũng không bật đèn lên, tôi đóng cửa, trong phòng tối đen như mực, tôi nghe tiếng khóc của Biên Nhược Thủy đột ngột vang lên. Cậu một mình cong người bên ban công, kéo cửa sổ lên, tôi không vào được, chỉ có thể nhìn hình ảnh cậu phản chiếu trên mặt kính thủy tinh.
“Cậu đừng khóc, nếu cậu khóc, tớ thật sự không thể chịu được …” Tôi nhìn bên trong van nài.
Tiếng Biên Nhược Thủy nhỏ hẳn đi, là nghẹn cứng lại, đau đớn đến xé lòng. Một giây khắc ấy tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi và Biên Nhược Thủy đã hòa vào làm một, ba năm qua quanh đi quẩn lại, hai chúng tôi xa cách rồi lại về gần bên nhau, hôm nay phát hiện đối phương đã là một phần tính mạng của mình tự bao giờ. Cậu có thể thay tôi làm Tống Thiên Lộ, thay tôi khóc, thay tôi nổi giận; tôi cũng có thể vì cậu mà làm Biên Nhược Thủy, ở cạnh bên vì cậu mà dũng cảm, vì cậu mà kiên trì…
“Đừng khóc nữa, ra đây nào, nếu cậu không ra tớ khóc luôn cùng cậu bây giờ đấy.” Tôi gõ lên cửa sổ, cảm giác như đang dỗ em bé, kiên nhẫn nói với cậu.
Chỉ giây lát sau, Biên Nhược Thủy nghe lời đi ra thật, chậm chạp tại ngồi xuống bên cạnh tôi, hai chúng tôi cứ ngồi trên sàn như vậy, một khoảng lặng thật dài không ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Biên Nhược Thủy mở miệng trước, giọng cậu khản đặc nói với tôi: “Cho cậu mượn vai tớ đấy, cậu dựa vào đi!”
Tôi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, nhịn không được mà bật cười, vừa cười vừa vuốt tóc cậu hỏi: “Thế nào? Cậu còn muốn phản công hả!”
“Không phải, tớ sợ…”
“Tớ biết, tớ không nói chuyện đó, không phải là tớ còn sống trở về đây sao!”
Biên Nhược Thủy gật gật đầu, lại vỗ vỗ vai mình, như thể nhất định phải nhân cơ hội này bộc lộ tố chất cứng rắn của cậu.
Tôi dùng cánh tay không bị thương kéo tuột cậu lại gần, đặt nằm trên đùi tôi. Cậu gối đầu lên chân tôi, tay tôi đặt trên khuôn mặt cậu từng chút từng một lau đi, tôi lau xong cậu vẫn chảy nước mắt được, cuối cùng tôi lau đến mình cũng muốn khóc theo, dùng tay nhéo má cậu.
“Đừng khóc nữa, một thằng nhỏ khóc sướt mướt thì gọi là cái gì đây, khóc nữa là ngày mai không cho ăn cơm.” Tôi bắt chước những lời trước đây bà nội nói với mình đi dỗ dành Biên Nhược Thủy.
“Hừ…” Biên Nhược Thủy đưa tay sờ cánh tay băng bó thạch cao của tôi, giận dỗi nói: “Đó là bởi vì người bị đánh là cậu, nếu là tớ, cậu không buồn sao?”
“Không!” Tôi cười hì hì đáp trả.
Biên Nhược Thủy biết rõ tôi là loại hay nói giỡn, vẫn nhẹ nhàng vuốt cánh tay tôi, lầm bầm nói: “Thế này đau lắm đúng không, tớ cắn phải lưỡi một cái đã đau vài ngày…” Nói đến phần sau, tiếng Biên Nhược Thủy nghẹn lại.
“Xích xe mình không tốt, tớ đem xe đi tiệm sửa…”
Biên Nhược Thủy nghe xong lời tôi, cũng không nhắc tới chuyện tôi bị thương nữa, quay sang rất ăn ý nói theo: “Từ nay về sau tớ phải làm thêm nhiều việc, không thì không nuôi nổi con heo là cậu mất.”
“Cậu nói ai là heo hả?” Tôi đặt tay lên cổ cậu đe dọa.
“Tống Thiên Lộ là con heo, ăn một ngày bằng tớ ăn ba ngày.”
“Biến đi, cậu là đồ ăn ít như mèo, tớ chả thèm.”
“Từ nay về sau tớ sẽ nuôi cậu, tớ có thể nuôi cậu được tốt!” Biên Nhược Thủy ngửa đầu nhìn tôi chằm chằm nói.
Tôi gật gật đầu, hứng khởi đồng tình: “Được thôi, tớ chỉ ước, từ nay về sau tớ chỉ cần nằm nhà đợi, cậu đi làm kiếm tiền về cho tớ.”
“Ừm!” Biên Nhược Thủy nặng nề gật đầu.
Nước mắt tôi ngăn không được nữa, cuối cùng cũng rơi xuống. Tôi biết Biên Nhược Thủy sợ tôi đau lòng, sợ tôi vì bị ngăn cản mà bỏ rơi cậu, nên mới nói những điều ngốc nghếch ấy. Đây là lời nói duy nhất làm tôi vui ngày hôm nay, cảm động nên không kìm được nước mắt.
Bởi vì, điều tôi lo sợ nhất, là Biên Nhược Thủy quay lưng lại với tôi.
Tôi cũng đoán gần như thế, đau đến mức không mở miệng ra nói được. Mẹ gào khóc hỏi vì sao ba nhẫn tâm như vậy, nếu đánh tôi xảy ra vấn đề gì thật thì biết làm sao bây giờ.
Ba nghe lời mẹ nói sắc mặt thoáng dịu đi, mẹ đòi dìu tôi đi bệnh viện, ba ngăn mẹ gằn gừ: “Bà không việc gì phải đi, không phải tại nó ngang ngược hay sao! Tôi xem nó lì lợm đến thế nào, hôm nay dù nó có tàn phế, tôi cũng phải bắt nó nghe lời tôi bằng được.”
Mẹ nghe xong những lời đó khóc đến không thở được, khẩn thiết van xin ba, chỉ còn thiếu chưa quỳ xuống dưới chân ba.
Tôi không biết mình lấy đâu ra gan góc đến thế, cắn răng chậm rãi đứng dậy, ngoại trừ cánh tay trái, các chỗ khác chỉ đau thôi, không đến mức không cử động được. Tôi lê chân khập khiễng đi về phía cửa, ba ở đằng sau lớn tiếng gầm lên: “Có giỏi thì mày đừng có vác mặt về đây nữa, tao xem mày chịu được bao lâu, mấy đồng lẻ của mày giúp được mày chữa cái tay đã là phúc cho mày lắm rồi!”
Tôi may mắn không phải nghe mấy câu mày mà bước khỏi nhà thì mày không còn là con tao nữa, nếu nghe được, có lẽ tôi chưa đi tới cửa đã không nhịn nổi. Trên người tôi không biết bị thương bao nhiêu chỗ, chỉ biết xuống có hai lần cầu thang mà tôi đi mất hơn mười phút.
Cuối cùng vẫn là thất bại, thực ra dù cho có đổi lại trong một hoàn cảnh khác hay một tâm trạng khác đi chăng nữa để nói ra chuyện này, thì kết quả vẫn giống nhau. Thật giống như mặc dù anh vừa trúng xổ số, nhưng lại bị kẻ khác trộm mất túi tiền, còn có người báo anh biết cha mẹ anh bị tai nạn giao thông chết cả rồi, mọi xúc cảm đều lìa bỏ anh, chỉ còn lại nỗi đau đớn vô tận…
Tôi không hận ba vì không chấp nhận mà đánh tôi ra nông nỗi này, tôi chỉ xót xa. Nghĩ đến ba nói được vài câu đã đánh tôi bị thương, sao có thể tuyệt tình như thế? Chẳng lẽ tình yêu giữa người đồng tính khó chấp nhận đến thế sao? Ba lo cho tương lai tôi, hay là lo tôi làm ba mất mặt?
Tôi định gọi taxi đến bệnh viện nhưng lại phát hiện mình chẳng mang theo đồng nào, trước tới giờ toàn là ba đưa đón tôi, cứ nghĩ không cần tự đi về, bây giờ thì phải vừa chịu đau vừa nghĩ cách giải quyết.
Tôi ngồi xổm xuống đất, để tay buông thõng xuống, mới thấy khá hơn một chút. Dù thế, vẫn đau đến thở không dồn dập, nghiến răng nghiến lợi, tôi ngồi như thế được một lát, đột ngột nghe tiếng mẹ gọi lớn tên tôi.
Tôi hơi quay đầu lại, mẹ chạy tới bên tôi, đến trước mặt tôi chưa nói lời nào đã vội vã dìu tôi vào taxi, rồi lập tức giục tài xế lái nhanh đến bệnh viện kiểm tra cánh tay cho tôi.
Lúc đầu mẹ yên lặng, giúp tôi nâng cánh tay, nước mắt mẹ tuôn rơi ướt đẫm đôi gò má. Tôi nhìn mẹ mà tim đau thắt lại, điều tôi không muốn nhất là ba mẹ mình bị tổn thương, nhưng một khi tôi đã lựa chọn con đường này, tôi tất nhiên sẽ làm ba mẹ đau lòng. Đây là chuyện tôi không đành lòng nhất, nhưng lại nhất định phải chấp nhận.
“Đau lắm phải không?” Mẹ cất tiếng hỏi, nước mắt lại trào ra.
Tôi cố ép xúc cảm của mình xuống, nhếch miệng cười với mẹ, nói: “Không đau, tí ti khó chịu cũng không thấy…”
Mẹ tức thì nức nở nghẹn ngào mắng tôi: “Thế thì là đau khủng khiếp rồi, mới cảm thấy mơ hồ khó chịu. Thằng bé này! Mẹ sinh ra mày, suốt đời chẳng mong lúc nào yên lòng được…”
Tôi nghe lời mẹ chỉ muốn rơi nước mắt, nhưng lại cứng rắn nuốt ngược vào trong, quay mặt nhìn ra cửa sổ. Bây giờ đang giờ tan tầm, phố xá người qua lại tấp nập, tôi đột nhiên cảm giác những kẻ ngoài kia vô cùng lạ lẫm, như thể họ với tôi không cùng trong một thế giới. Tôi chưa từng có cảm giác chán đời như thế, lúc này nhìn thấy ai cũng muốn trách móc, vì sao chẳng có chút bao dung nào? Vì sao đối xử phải tuyệt tình như thế? Dù là việc tốt xấu chẳng liên quan gì đến mình, dựa vào cái gì mà cứ âm thầm phỉ báng, khinh rẻ người khác?
Tôi suy nghĩ mông lung, rồi lặng lẽ chịu đựng đến cửa bệnh viện, lúc đi xuống tôi chẳng hề cảm thấy đau đớn, có lẽ là đau khủng khiếp thật rồi, cả cánh tay dại đi. Tôi còn muốn cảm tạ cái tay này, giúp tôi vừa rồi không để tâm nữa.
Trái cánh tay gần khuỷu tay và các đốt ngón tay gãy xương, phải phẫu thuật một chút. Lúc vào phòng phẫu thuật tôi nhờ mẹ gọi điện cho Biên Nhược Thủy, muốn mẹ nói dối cậu tối nay tôi sẽ không về.
Không thể tưởng tượng được trong có chưa đến nửa năm mà tôi và Biên Nhược Thủy đều thay phiên nhau vô phòng phẫu thuật bệnh viện tung hoành ngang dọc. Khác là tôi chỉ một giờ là ổn thỏa, tính cả thời giờ xem xét hết thảy các nơi bị thương cẩn thận, chỗ xanh tái, chỗ tím bầm, còn một đống máu tụ với xước sẹo nọ kia, dù sao không phải cả người thê thảm là may rồi.
Tôi không nghĩ tới lúc đi ra người mình gặp không phải mẹ, là Biên Nhược Thủy, nhìn khuôn mặt cậu tự nhiên tôi thấy sợ, sợ cái gì tôi cũng không biết nữa. Tôi cố vờ như không có việc gì, ha hả cười hỏi Biên Nhược Thủy: “Mẹ tớ đâu?”
Biên Nhược Thủy cũng không có phản ứng gì gay gắt, chỉ khẽ trả lời tôi: “Dì nói dì lo ở nhà, phải về xem thế nào, bảo tớ đến thăm cậu…”
“Mẹ tớ cố ý để cậu tới đây làm cậu đau lòng, cậu ngồi sau đừng có làm tuột xích, không thì tớ dùng thạch cao với băng vải trắng đánh cho đấy.”
Biên Nhược Thủy không nói gì, dìu tôi ra ngoài, mẹ đã gọi xe trước, tôi cũng không nên ở đây nằm viện làm gì, đi theo Biên Nhược Thủy về nhà của hai đứa.
Dọc đường về cậu chỉ im lặng, tôi biết cậu đang kìm nén mình lại, sau đó ở bậc cầu thang dẫn lên lầu, tôi thấy đôi mắt cậu long lanh, nước mắt chỉ trực trào ra, toàn thân nhìn còn thảm hại hơn tôi. Lòng đột nhiên dịu đi phần nào, không biết vì sao, chỉ cần trông thấy Biên Nhược Thủy, những tuyệt vọng, lo lắng của tôi vơi đi rất nhiều, trong thâm tâm cũng bình tĩnh lại.
Đến nhà, Biên Nhược Thủy cũng không bật đèn lên, tôi đóng cửa, trong phòng tối đen như mực, tôi nghe tiếng khóc của Biên Nhược Thủy đột ngột vang lên. Cậu một mình cong người bên ban công, kéo cửa sổ lên, tôi không vào được, chỉ có thể nhìn hình ảnh cậu phản chiếu trên mặt kính thủy tinh.
“Cậu đừng khóc, nếu cậu khóc, tớ thật sự không thể chịu được …” Tôi nhìn bên trong van nài.
Tiếng Biên Nhược Thủy nhỏ hẳn đi, là nghẹn cứng lại, đau đớn đến xé lòng. Một giây khắc ấy tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi và Biên Nhược Thủy đã hòa vào làm một, ba năm qua quanh đi quẩn lại, hai chúng tôi xa cách rồi lại về gần bên nhau, hôm nay phát hiện đối phương đã là một phần tính mạng của mình tự bao giờ. Cậu có thể thay tôi làm Tống Thiên Lộ, thay tôi khóc, thay tôi nổi giận; tôi cũng có thể vì cậu mà làm Biên Nhược Thủy, ở cạnh bên vì cậu mà dũng cảm, vì cậu mà kiên trì…
“Đừng khóc nữa, ra đây nào, nếu cậu không ra tớ khóc luôn cùng cậu bây giờ đấy.” Tôi gõ lên cửa sổ, cảm giác như đang dỗ em bé, kiên nhẫn nói với cậu.
Chỉ giây lát sau, Biên Nhược Thủy nghe lời đi ra thật, chậm chạp tại ngồi xuống bên cạnh tôi, hai chúng tôi cứ ngồi trên sàn như vậy, một khoảng lặng thật dài không ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Biên Nhược Thủy mở miệng trước, giọng cậu khản đặc nói với tôi: “Cho cậu mượn vai tớ đấy, cậu dựa vào đi!”
Tôi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, nhịn không được mà bật cười, vừa cười vừa vuốt tóc cậu hỏi: “Thế nào? Cậu còn muốn phản công hả!”
“Không phải, tớ sợ…”
“Tớ biết, tớ không nói chuyện đó, không phải là tớ còn sống trở về đây sao!”
Biên Nhược Thủy gật gật đầu, lại vỗ vỗ vai mình, như thể nhất định phải nhân cơ hội này bộc lộ tố chất cứng rắn của cậu.
Tôi dùng cánh tay không bị thương kéo tuột cậu lại gần, đặt nằm trên đùi tôi. Cậu gối đầu lên chân tôi, tay tôi đặt trên khuôn mặt cậu từng chút từng một lau đi, tôi lau xong cậu vẫn chảy nước mắt được, cuối cùng tôi lau đến mình cũng muốn khóc theo, dùng tay nhéo má cậu.
“Đừng khóc nữa, một thằng nhỏ khóc sướt mướt thì gọi là cái gì đây, khóc nữa là ngày mai không cho ăn cơm.” Tôi bắt chước những lời trước đây bà nội nói với mình đi dỗ dành Biên Nhược Thủy.
“Hừ…” Biên Nhược Thủy đưa tay sờ cánh tay băng bó thạch cao của tôi, giận dỗi nói: “Đó là bởi vì người bị đánh là cậu, nếu là tớ, cậu không buồn sao?”
“Không!” Tôi cười hì hì đáp trả.
Biên Nhược Thủy biết rõ tôi là loại hay nói giỡn, vẫn nhẹ nhàng vuốt cánh tay tôi, lầm bầm nói: “Thế này đau lắm đúng không, tớ cắn phải lưỡi một cái đã đau vài ngày…” Nói đến phần sau, tiếng Biên Nhược Thủy nghẹn lại.
“Xích xe mình không tốt, tớ đem xe đi tiệm sửa…”
Biên Nhược Thủy nghe xong lời tôi, cũng không nhắc tới chuyện tôi bị thương nữa, quay sang rất ăn ý nói theo: “Từ nay về sau tớ phải làm thêm nhiều việc, không thì không nuôi nổi con heo là cậu mất.”
“Cậu nói ai là heo hả?” Tôi đặt tay lên cổ cậu đe dọa.
“Tống Thiên Lộ là con heo, ăn một ngày bằng tớ ăn ba ngày.”
“Biến đi, cậu là đồ ăn ít như mèo, tớ chả thèm.”
“Từ nay về sau tớ sẽ nuôi cậu, tớ có thể nuôi cậu được tốt!” Biên Nhược Thủy ngửa đầu nhìn tôi chằm chằm nói.
Tôi gật gật đầu, hứng khởi đồng tình: “Được thôi, tớ chỉ ước, từ nay về sau tớ chỉ cần nằm nhà đợi, cậu đi làm kiếm tiền về cho tớ.”
“Ừm!” Biên Nhược Thủy nặng nề gật đầu.
Nước mắt tôi ngăn không được nữa, cuối cùng cũng rơi xuống. Tôi biết Biên Nhược Thủy sợ tôi đau lòng, sợ tôi vì bị ngăn cản mà bỏ rơi cậu, nên mới nói những điều ngốc nghếch ấy. Đây là lời nói duy nhất làm tôi vui ngày hôm nay, cảm động nên không kìm được nước mắt.
Bởi vì, điều tôi lo sợ nhất, là Biên Nhược Thủy quay lưng lại với tôi.