Tôi sang nhà Hà Linh ở, dù thế nào Minh Thần cũng không thể tìm ra.
Tôi còn gọi điện về nhà, nói nếu như anh ấy đến tìm mình thì chỉ là bọn tôi cãi nhau, mọi người không cần lo lắng.
Có thể anh ấy sẽ tìm tôi vì muốn xác nhận lại sự thật một cách rõ ràng, cũng có thể sẽ thất vọng mà không màng đến tôi nữa.
Nếu là trước đây có lẽ bạn tôi sẽ lôi ra một mớ triết lý về quy luật tất yếu của xã hội để bảo tôi vực dậy tinh thần, nhưng bây giờ lại chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
"Cậu sai rồi.
Rồi cậu sẽ hối hận thôi."
Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai nữa, chỉ biết từ lúc nhìn thấy hộp đựng nhẫn tôi đã thấy hối hận rồi.
Từ khi đến chỗ cậu ấy đến giờ tôi chỉ trùm chăn nằm trên giường.
Không muốn thức dậy, tôi cứ nằm đó đầu óc mông lung mãi.
Vài hôm sau, tôi vẫn chưa ra khỏi nhà.
Dẫu tự nhủ phải trở lại cuộc sống bình thường nhưng nhất thời tôi không thể nào vực dậy tinh thần mà đi tìm công việc mới, bắt đầu những ngày tháng mới mẻ được.
Mãi đến lúc Hà Linh bước vào phòng:
"Xem tin nhắn đi, điện thoại câu cháy thông báo rồi kìa."
Tôi mới để tâm đến những âm thanh xung quanh mà cầm lấy điện thoại mình.
Là một chị em thân thiết ở công ty báo với tôi:
"Giám đốc bị tai nạn rất nặng, đang nằm điều trị tại nhà."
Bầu trời trong tôi những ngày qua đã sập xuống một tầng, lúc này đây dường như sập hẳn trong sợ hãi.
Tôi lập tức đến nhà Minh Thần.
Khi tôi đến nơi, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, mật khẩu nhà vẫn như vậy.
Nhưng quan trọng, đến khi tôi bước vào nhà mọi thứ vẫn bình yên như thường.
Vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, tôi giật mình.
Chưa kịp quay lưng lại thì cơ thể đã bị ôm chặt lấy từ phía sau.
"Anh đã nói sẽ khóa cửa không cho em ra khỏi nhà, để em một phút cũng không rời xa anh."
Lại là kế hoạch của Minh Thần.
Tôi vừa bất ngờ vừa hoang mang, cuối cùng vẫn là bâng khuâng không biết nên nói gì.
Điều mà tôi nghĩ cũng không dám nghĩ đó chính là anh ấy không hề giận dỗi hay thắc mắc, mà vẫn để tôi trong lòng dù có chuyện gì xảy ra.
Cứ như thế làm tôi cảm thấy như quyết định của mình là sai lầm vậy.
Cho đến khi Minh Thần gục đầu lên vai tôi, nghe thấy tiếng anh ấy nghẹn ngào như thể vừa trở về từ cõi tối tăm tuyệt vọng nhất:
"Không có em anh sẽ điên mất."
Tôi thật sự sai rồi.
Tôi không khác nào ba anh ấy, tự ý quyết định mọi chuyện, đến một lời giải thích rõ ràng cũng không để lại.
Anh ấy vẫn không từ bỏ tôi.
Đây có lẽ là điều may mắn nhất trong những điều may mắn mà tôi nhận được.
Nhưng nếu suy xét lại, những điều rực rỡ đẹp đẽ mà tôi cho rằng may mắn ấy, chẳng phải đều là xuất hiện vì anh mang đến cho tôi hay sao...
"Ly hôn em chỉ được một phần tài sản.
Ở bên anh, anh chuyển hết tài sản qua tên em."
Cái người này...!Tôi phải quay đầu lại nói với anh:
"Anh bị ngốc rồi hả???"
Sau đó môi tôi liền bị khóa chặt lại, tâm trí bị anh lấp đầy không còn nghĩ thêm được điều gì nữa.
...............
Áo sơ mi của Minh Thần dài qua đùi, tôi loạng choạng hụt chân mấy bước sau tỉnh giấc.
Ra khỏi phòng chưa được bao lâu thì Minh Thần lại ôm lấy eo tôi, lẽo đẽo bước theo.
Anh ấy bám người, như thể sợ để tôi rời khỏi tầm mắt thì sẽ tự động biến mất vậy.
Sau đó dù là tôi dọn đồ từ nhà Hà Linh về hay đi đâu đó.
Minh Thần cũng không chịu để tôi đi một mình.
"Anh, không đi làm à?!".