Cuộc gặp gỡ Chu Phỉ Thạch kết thúc trong không khí khá căng thẳng.
Đối với lời nói của y, Tô Bắc cũng không phải hoàn toàn không để trong lòng.
Cậu trở về phòng, mở ra notebook mới mua về lên mạng, cậu không mục đích đi lòng vòng ở những nơi tràn ngập sôi nổi, từng bước từng bước vào những trang trong quá khứ, có khi chỉ chơi trong chốc lát liền thoát ra.
Tính năng notebook này tương đối tốt, cậu mở một hàng tab mới cũng không bị lag.
Tô Bắc mở ra rất nhiều khung chat, lung tung cùng đám người nói chuyện.
Ngón tay gầy yếu lướt trên bàn phím đánh ra hàng chữ.
Cậu mở ra một trang khác, cố ý lại như vô tình gõ vài cái trên cửa sổ chat, tiếp theo lại vào trò chơi, con trỏ ở trên người nữ người mẫu khêu gợi di qua di lại.
Tô Bắc không biết có nên dùng loại biện pháp che giấu tai mắt người này hay không.
Máy tính đã thay đổi, vô tuyến network card cũng thay đổi.
Cậu thậm chí sợ máy tính mới mua về có vấn đề, còn khởi động lại hệ thống vài lần.
Trong tình huống như vậy biến thái kia còn có thể hack máy tính của cậu, vậy cậu cũng không có biện pháp nào khác. Tô Bắc cũng không biết hacker rốt cuộc có thể làm tới trình độ nào, chỉ có thể dựa vào khả năng của mình phòng bị một chút.
Chờ lúc cậu vào trang mạng lần nữa, trên khung chat có thêm một hàng chữ.
Tô Bắc đóng trang web kia lại, thuận tay xóa luôn cả cookie.
Cậu đã thật lâu đã không liên hệ với người bạn kia.
Hồi còn ở trong ‘trò chơi’ kia cậu cũng quen được vài người, đương nhiên đa phần bộ phận đều là nô lệ hoặc là sắp sửa trở thành một nô lệ. Nói như vậy tức là một nô lệ không được phép chủ động tiếp cận chủ nhân khác, nếu hành vi này bị phát hiện sẽ bị trừng phạt.
Tô Bắc vẫn tuân theo quy củ, cho nên những người cậu tiếp xúc đều không khác nhau lắm.
Tô Bắc cùng mọi người trong khoảng thời gian đó cũng có trao đổi, trang mạng vừa nãy là nơi trao đổi ngầm giữa bọn họ.
Nơi này thậm chí ngay cả nhóm chủ nhân của cả đám cũng không biết.
Tô Bắc để lại tin nhắn, hỏi tình huống hiện tại của chủ nhân Sin.
Cậu vẫn hoài nghi tên biến thái kia là Sin.
Một người bạn tên Lonely trả lời Tô Bắc: Sin vẫn còn trong ‘trò chơi’, anh ta có một nô lệ mới.
Lonely còn đề nghị Nil không cần quay lại vòng luẩn quẩn này, bởi vì Sin đối với việc cậu đột nhiên biến mất vô cùng phẫn nộ, anh ta từng thề sẽ dạy dỗ tên nô lệ Nil không biết nghe lời này.
Nil là tên trên ‘trò chơi’ của Tô Bắc.
Tô Bắc nhìn tin nhắn này, sắc mặt trong chốc lát trắng bệch.
Tâm tình của cậu cực kì phức tạp.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng vào thời điểm cậu nghe đến chuyện Sin có một tên nô lệ mới, trong lòng có chút không thoải mái, thật giống như một thứ thuộc về mình lại bị người khác lấy đi, tuy rằng thứ này là do mình chủ động vứt bỏ.
Sin là một người đàn ông có tâm tư rất nặng, nếu anh ta nói muốn dạy dỗ lại Tô Bắc, như vậy anh ta nhất định sẽ làm được.
Tô Bắc nghĩ vậy một chút, nhớ đến chuyện xảy ra gần đây, trong lòng liền sợ hãi.
Tuy rằng không thể xác định Sin có phải tên biến thái kia hay không, nhưng có thể thấy giữa hai người cũng tồn tại một mối liên hệ nào đó.
Cho dù đã biết được việc này, nhưng Tô Bắc vẫn không thể xác định Sin có phải tên biến thái kia hay không.
Hiểu biết của cậu về Sin không nhiều.
Chỉ biết anh ta sự nghiệp thành công, tuổi không lớn, chắc không tới ba mươi, độc thân, hơn nữa sống ở thành phố H.
Lúc đấy Sin rất vừa lòng với Tô Bắc, thậm chí còn nghĩ rằng sẽ phát triển mối quan hệ này trong đời thực nữa.
Khi Sin nói anh ta sống ở thành phố H, Tô Bắc cực độ thất kinh.
Cậu không hề nghĩ đến, Sin còn ở chung một thành phố với cậu.
Khoảng cách gần gũi này làm Tô Bắc có cảm giác muốn thoát khỏi anh ta để khống chế sợ hãi trong lòng, cậu cơ hồ lập tức quyết định rời khỏi.
Tiếp theo, Tô Bắc liền biến mất.
Qua hai năm sau, mọi chuyện lại xảy ra biến hóa.
Lúc này đây, Tô Bắc muốn trốn cũng không thể.
Cậu tắt máy tính đi, nhắm mắt lại bắt đầu tự hỏi.
Tô Bắc đang ra một quyết định, cậu rốt cuộc có nên liên hệ với Sin hay không.
Nếu Sin là tên biến thái, như vậy ít hay nhiều gì cậu cũng biết được vài chuyện; Nếu Sin không phải tên biến thái, như vậy cậu đã gặp phải một phiền toái lớn.
Tô Bắc mở mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía trước.
Thời điểm đưa ra quyết định này, cậu thấy trong ngực có cảm giác khó chịu, thở không nổi.
Tô Bắc không nghĩ rằng lại tiếp xúc với ‘trò chơi’ lần nữa, đó là sai lầm lớn nhất của cậu.
Tô Bắc hiện tại chỉ hi vọng rằng lần lặp lại sai lầm này đừng giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng còn cuốn luôn cả cậu vào.
Tô Bắc đặt tay lên chiếc máy tính bảng cứng rắn, lạnh lẽo.
Cuối cùng, cậu vẫn mở máy tính ra, đánh một địa chỉ trang web trên thanh tìm kiếm.
Tô Bắc thậm chí không cần suy nghĩ liền lưu loát đánh ra dòng địa chỉ.
Trang mạng nhanh chóng mở ra, Tô Bắc nhập vào tài khoản và mật khẩu.
Nhân vật tên Nil mất tích hai năm lại một lần nữa xuất hiện trong ‘trò chơi’.
Tô Bắc mở ra mục cài đặt, cậu lựa chọn ‘Ẩn nick’, sau đó nhìn vào danh sách bạn bè.
Đa phần những người cậu quen đều không online, Tô Bắc nhìn tài khoản tên Lonely, Sin vẫn online.
Cậu gửi tin nhắn tới Lonely: ”Lonely, là tôi.”
Lonely qua một hồi lâu mới trả lời lại Tô Bắc, hắn gửi một icon kinh ngạc: “Cậu còn dám trở lại đấy à!”
Tô Bắc nhìn biểu cảm của hắn, có chút chua xót nở nụ cười: “Nói vào trọng điểm luôn, nô lệ hiện tại của Sin là ai?”
Lần này, Lonely trả lời cậu ngay lập tức, hắn tựa hồ không thích người nô lệ mới này của Sin.
“Tên đó là Rain, Nil, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng tôi khuyên cậu nên bỏ ngay ý định trong đầu đi, Sin không phải là người dễ chọc đâu, người sai lúc đó là cậu, hiện tại Sin rất sủng Rain, tuy rằng tôi thấy tên đó so ra với cậu kém một nửa!”
Tô Bắc gõ ra vài chữ lại dừng.
Đại khái Lonely nghĩ rằng cậu muốn chiếm được sủng ái của Sin lần nữa.
Kiểu suy đoán này quả thật làm Tô Bắc nghẹn họng, Lonely và cậu không giống nhau, hắn là một người biết thưởng thụ, hắn có thể thích thú toàn tâm chấp nhận phục vụ chủ nhân của mình, Tô Bắc không dám nói với hắn tâm tư của mình khi tiến vào ‘trò chơi’ này, hay là nguyên nhân vì sao lại rời đi.
Tô Bắc ẩn ẩn có chút áy náy, đối với việc lừa gạt Lonely, đối với việc có tâm tính khi vào trò chơi.
Cậu trả lời hắn: “Lonely, tôi gặp phiền toái lớn, phải tìm Sin nói chuyện, cậu làm ơn giúp tôi.”
Lonely: “Cậu muốn tôi giúp như thế nào?”
Tô Bắc: “Chỉ cần kẻ một vài chuyện của Sin xảy ra trong hai năm nay cho tôi là được.”
Lúc này đây, phải đợi một thời gian.
Lonely gửi qua một đoạn dài, Tô Bắc cẩn thận đọc.
Tin tức hữu dụng cũng không có, Sin tại ‘trò chơi’ rất bề bộn, muốn biết chuyện của anh ta rất khó, nhưng mà Lonely nhắc tới việc sau khi Tô Bắc biến mất, Sin cũng có một khoảng thời gian mất tích, thẳng đến một năm sau mới lộ diện ở vòng luẩn quẩn một lần nữa.
Nói đến thời điểm đó, Lonely lại nhịn không được mà mạnh mẽ khiển trách Tô Bắc vài câu.
Tô Bắc nhìn đến những lời này, chỉ có thể ‘nghẹn khổ’ trong lòng.
Sin ở thời điểm xuất hiện này tựa hồ thay đổi rất nhiều, trong ‘trò chơi’ thập phần cao ngạo, thậm chí còn xảy ra vài cuộc mâu thuẫn không lớn không nhỏ với các chủ nhân khác.
Lúc đọc đến câu này, Tô Bắc cảm thấy có chút kì quái.
Ấn tượng trong lòng của cậu, Sin là một người đàn ông trầm mặc cùng thành thục, Tô Bắc cũng không tự kỉ đến nỗi cho rằng việc rời đi của cậu đã mang đến thương tổn lớn cho anh ta.
Tô Bắc sau khi xem xong, trực tiếp vào chat riêng: “Sin, tôi là Nil.”
Thời điểm ấn enter gửi tin nhắn này đi, trái tim của Tô Bắc đều co rút lại.
Cậu đợi tin trả lời của Sin.
Thật lâu sau, giống như đợi trâu đất xuống biển, Sin không có một chút phản ứng nào.
Chẳng lẽ tin nhắn bị mất, nghĩ tới khả năng không thể nào này, Tô Bắc thử gửi lại lần nữa.
Vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Sắc mặt Tô Bắc ngày càng kém, cậu ngồi trên ghế bắt đầu bồn chồn.
Sin vì sao vẫn duy trì im lặng, phẫn nộ cũng tốt, khinh bỉ cũng tốt, ít nhất phải có phản ứng, không thể giống bây giờ, chỉ có tài khoản sáng biểu thị đang online.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng CPU đang chạy ổn định phát ra.
Tô Bắc chờ đợi đến mất kiên nhẫn, cậu lại gửi thêm một tin nhắn.
“Sin, anh không phải nói muốn dạy dỗ tôi sao?”
Lúc gửi tin nhắn khiêu khích này đi, ngón tay đặt trên bàn phím của Tô Bắc bắt đầu run rẩy.
Rốt cuộc Tô Bắc cũng chờ được tin trả lời.
Sin: “Nil, việc dạy dỗ đã sớm bắt đầu.”
Tô Bắc: “Tên biến thái theo dõi tôi là anh?”
Trả lời của Sin ngoài dự kiến Tô Bắc: “Em hi vọng là tôi sao?”
Tô Bắc cắn chặt răng, tay lướt trên bàn phím: “Tôi tình nguyện là anh.”
Sin im lặng, qua thật lâu, anh ta rốt cuộc gửi tin trả lời: “Nil, đã quá muộn rồi, tôi đã từng thích em.”
Sau đó Sin lập tức logout, ID biến thành màu xám.
Tô Bắc lẳng lặng ngồi trước máy tính.
Hiện tại cậu có thể xác định, Sin không phải tên biến thái kia, nhưng anh ta biết tên đó.
Biết được điều này, đối với cậu cũng không có ích lợi gì lớn, thân phận tên biến thái kia vẫn còn là điều bí ẩn.
Tô Bắc bất mãn offline.
Cậu vừa định tắt máy đi, máy tính lại tự động tối đen.
Một màn quen thuộc này làm trái tim Tô Bắc run lên, máy tính tự động khởi động lại, tiến vào, sau đó nhảy ra một khung chat.
Con trỏ nhấp nháy, tự động đánh ra một hàng chữ:
— Gặp Sin có vui không?
Vui em gái anh, Tô Bắc theo bản năng ở trong lòng chửi một tiếng.
Tay cậu trên máy tính đánh đánh vài cái:
— Không vui vẻ gì, Sin không phải là anh làm tôi khá là ngoài ý muốn.
Khung chat hiện ra một dòng chữ:
— Giọng của cậu tràn ngập tiếc nuối nhỉ, đối với Sin cậu tựa hồ còn nhớ mãi không quên.
Tâm lí Tô Bắc không rõ xuất phát từ cái gì, cậu đánh một câu:
— Đúng vậy, tôi thích Sin, chỉ là lúc ấy do sợ hãi mới né tránh.
Con trỏ khung chat giật giật:
— Chủ nhân hiện tại của cậu là tôi, Sin đã trở thành quá khứ, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mấy câu trên lần nữa.
Tô Bắc ngồi trước máy tính, lạnh lùng cười, tên biến thái này còn đang ghen cơ đấy, thật nực cười.
Đầu óc cậu nhanh chóng suy nghĩ, có lẽ về điểm này cậu có thể lợi dụng một chút.
Không thể làm anh ta bực mình, tính cách tên biến thái thay đổi thất thường, kế tiếp vẫn nên thuận theo thì tốt hơn.
Tô Bắc không có đáp lại câu nói phía trên, mà trực tiếp hỏi tới nhiệm vụ:
– Cái nhiệm vụ thứ hai quá khó.
Tên biến thái kia rốt cuộc trả lời:
– Mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ đã ở bên cạnh, không phải cậu đã phát hiện ra sao?
Tô Bắc đã đoán được kết quả, cậu mắc kệ biến thái có tức giận hay không, trực tiếp khép máy tính lại, dù sao cậu vẫn luôn xúc động như vậy, đột nhiên thay đổi nhiều, ngược lại sẽ khiến cho anh ta hoài nghi.
Chu Phỉ Thạch và mạng lưới thuốc phiện trong trường quả nhiên có liên quan.
Thật sự người không thể nhìn vẻ bề ngoài, y rốt cuộc làm như thế nào mà lấn thân vào con đường đó? Ba của cậu cũng thực lợi hại, tùy tiện tìm phụ nữ ở ngoài, đứa con mang tới là thành phần tội phạm, mà đứa con ruột này của ông, cũng là thành phần tội phạm ẩn.
Nếu không phải là người một nhà, không phải cùng sống chung một nơi, Tô Bắc cảm thấy có lẽ cậu và Chu Phỉ Thạch có thể tiếp xúc một chút.
Tô Bắc tự giễu ý tưởng hoang đường này trong đầu.
Đến khi tỉnh lại sẽ đối mặt với hiện thực.
Nếu đã biết được điểm mấu chốt, thì phải biết nắm lấy.
Lôi Thiên dạo này đang nghi ngờ, nên phải thu lại mọi động tĩnh, gần đây không nên tiếp tục giao dịch với Vương Thành, tránh cho lộ ra nhược điểm.
Tô Bắc đi ngủ, theo thói quen sắp xếp tất cả kế hoạch trong đầu thật tốt.
Cậu nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Nhớ tới Sin, có lẽ lúc ấy người sai thực sự là cậu.
Nhưng thời điểm đó Tô Bắc còn chưa đến mười sáu tuổi, căn bản là chưa trưởng thành. Đối mặt với tình huống này, ngoại trừ hoảng loạn cùng trốn tránh, cậu không biết mình có thể làm cái gì khác.
Nếu suy nghĩ tiêu cực một chút, cứ đem hết thảy đổ thừa cho vận mệnh.
Hoàn chương .