“Dương Cẩm Ngưng cô có thấy mình có phần quá đáng rồi không hả?” Cố Thừa Đông tiện tay ném áo khoác xuống đất, mặc kệ mình đã dẫm lên áo, cứ thế bước đến gần người con gái khiêu chiến anh hết lần này đến lần khác.
Cô nghiêng người nhìn anh.
Làm chuyện như vậy, cô biết rõ hậu quả, nếu như anh đưa đơn ly hôn, cô nhất định rất cảm kích. Nhưng anh lại khiến cô thất vọng rồi, anh nhìn cô sau đó tiến đến sát cô.
Cô rốt cục thấy được điểm không thích hợp, “Anh muốn làm gì?”
Anh đem cô dồn đến góc tường, “Thật hiếm thấy, cô cũng có lúc biết sợ?”
Anh nắm tóc cô, ép cô ngửa đầu lên nhìn mình. Chính là khuôn mặt này, rất quen thuộc, từ từ làm ra những chuyện khiến anh khiếp sợ. Tư từ mưu tính, từ từ coi anh như không tồn tại.
Da đầu cô tê dại nhưng anh càng dùng sức.
Đôi mắt của cô, lấp lánh như ánh sao, nhưng chẳng qua chỉ đang nhắc cho anh biết rằng, người con gái này có bao nhiêu quật cường, không bao giờ chịu nhận thất bại. Cảm giác bất lực này khiến mong muốn hủy diệt ngày càng lớn dần lên trong người anh. Dấu vết anh để lại trên cổ cô còn chưa tan, lúc này da đầu cô đã ửng hồng, rất nhiều sợi tóc đã bị anh nắm quá chặt mà rụng xuống. Quá đau đớn, cô bất ngờ chống lại, dùng chân đạp anh, nhưng lại bị anh khống chế, cô đành phải dùng tay cấu chặt vào da thịt anh, nhưng cô càng động, lại càng khiến anh tăng thêm lực.
Trong mắt anh lóe ra tia hủy diệt, giống như núi lửa đầu tiên sẽ nhả ra một cơn khói đặc rồi sau đó sẽ phun trào dòng dung nham mạnh mẽ. Anh dùng tay bóp lấy cằm của cô, cố sức bóp, khiến cho khuôn mặt của cô bị bóp méo.
Cơn đau mạnh mẽ ập xuống, cô nhịn không được mà chảy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống tay anh, sự bất lực của cô cũng được thu gọn vào trong mắt anh.
Khiến anh lần nữa nhớ đến những ngày tháng không thoải mái trước đây, anh cũng bất lực như thế.
Anh một tay đẩy cô vào tường, đầu cô bị va đập, phát ra tiếng động nhỏ.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Cố lão gia đứng ở cửa, nhìn dòng nước mắt liên tục chảy của Dương Cẩm Ngưng, lại nhìn sang Cố Thừa Đông ngồi bên giường, ông tức giận đến run người, “Các người đang làm cái gì thế hả?”
“Ông nội, hôm nay chúng con trở về.” Cố Thừa Đông căn bản không nhìn ông, trước khi ông muốn nói gì đó, anh lập tức ngăn cản, “Ông nội không cảm thấy, bao nhiêu năm qua ông quản quá nhiều rồi sao?”
Cố lão gia đứng lại tại chỗ, hít thật sâu, con mắt gắt gao nhìn cố Thừa Đông chằm chằm. Thật giống như thấy Cố Thừa Đông phản nghịch của năm xưa, cảm giác bất lực trước đây lập tức quay trở về, “Tôi mặc kệ các người.”
Cố Thừa Đông đứng bất động tại chỗ, cũng không quan tâm lão gia tức giận cỡ nào, xoay người lạnh lùng nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Cần tôi mời cô xuống giường?”
Dương Cẩm Ngưng nhìn Cố Thừa Đông, không chút nghi ngờ, nếu như cô không làm theo lời anh nói, có khả năng anh lập tức giết chết cô.
Việc đó và những suy nghĩ của cô hoàn toàn khác nhau. Cô vốn dĩ muốn làm cho người đàn ông này phải tức giận, rồi buông tha cho cô. Nhưng không ngờ, anh lại coi cô như đối tượng giam cầm. Trong khoảnh khắc bị anh nhét vào trong xe, cô dường như thấy mình đã được đưa tới một số mệnh khác đã định sẵn, ngay cả con đường phía trước hình thù thế nào cô cũng không nhìn được.
Dương Cẩm Ngưng gắt gao nắm chặt ghế ngồi không chịu xuống xe. Cố Thừa Đông mở cửa xe, kéo cô ra ngoài. Anh nhìn bộ dạng cô, rất quật cường. Tốt lắm, anh rất muốn xem cô quật cường tới khi nào. Anh dùng sức kéo cô xuống xe, cô trực tiếp ngã trên mặt đất, nhưng vẫn không chịu đi, anh kéo tay cô, kéo trên mặt đất một đoạn đường rất dài, đầu gối bị ma sát, tạo ra trên mặt đất một vết máu khá dài.
Cảm giác đau đớn tới tận xương tủy, cô căn bản không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi.
Cố Thừa Đông hất mạnh cánh tay, cô theo quán tình mà ngã về phía sau.
Cô nhìn xung quanh, thấy toàn thân đau nhức, “Đây là đâu?” Cô chưa từng đến nơi này.
Cố Thừa Đông ngồi xổm bên cạnh cô, liếc xéo cô, khóe miệng mang ý cười, “Cô không phải muốn làm tôi tức giận sao? Không phải muốn vứt đi cái danh Tam phu nhân sao? Tôi để cô thử một chút.”
Anh nhấn từng chữ rõ ràng, nội dung lại đủ khiến cô run rẩy.
Đôi mắt của cô liên tục chuyển động, tay hung hăng nắm thành quyền, đấm vào người anh một cú. Anh nhanh chóng giơ tay ra ôm trọn lấy nắm đấm của cô, cố sức, khiến cô tưởng rằng tay mình đã bị anh bóp nát.
“Tôi hận anh thấu xương”. Cô trừng mắt với anh, nghiến từng chữ. Nước mắt vẫn nhòa trên mặt, thế nhưng thật nực cười, cô đã không quan tâm nữa rồi.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm sao?” Một tay anh kéo, đem cô từ trên mặt đất kéo đi, mặc kệ cô có khó chịu hay không, anh vẫn kéo cô vào trong nhà.
Cố Thừa Đông ném cô ngã trên giường, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, khóe miêng mỉm cười nhưng tràn đầy vẻ coi thường. Người phụ nữ này, lại lần nữa khiêu khích vào điểm yếu của anh, liên tục lừa dối anh, vĩnh viễn không để ý đến lời cảnh cáo của anh.
Anh cho cô cái danh Cố phu nhân, cô còn không biết điều, không ngừng tình toán với anh. Tốt, lần đầu tiên có người dám giở trò với anh như vậy, anh cũng không muốn nhân từ.
Trong mắt anh tràn ngập lửa giận, giống như đang bùng cháy trong cơ thể anh.
Cô hóa đá, nhìn anh cởi áo khoác, cơ thể run lên. Cô vẫn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, cô cho rằng bất cứ khi nào anh cũng giữ gìn phong độ của bản thân, cô cho rằng anh vĩnh viễn không có mang bộ mặt như vậy. Thế nhưng bộ dạng anh hiện tại giống như một con sói điên, mà bản thân cô là một chú cừu non, bất luận không nói lời nào, cô thật sự sợ bộ dạng này của anh, trong mắt tràn mặt lửa giận như muốn thiêu đốt cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô đã lui đến không thể lui nữa. phía sau chính là tường.
Cô hận không thể xuyên qua bức tường này.
“Cô bây giờ vẫn còn là tam Thiếu phu nhân!” Giọng điệu châm biếm rơi vào tai cô, trước mắt cô là bộ ngực của anh.
Cố Thừa Đông nhảy lên giường, bắt lấy cô. Cô liên tục giãy dụa, đôi mắt gắt gao trừng anh, quyết không thỏa hiệp, ánh mắt lộ ra sự dứt khoát. Anh tóm một tay cô, không do dự liền dẫm chân đè lên tay cô. Giày vẫn chưa cởi khiến tay cô bị chà xát đau đớn. Một dòng mồ hôi lạnh trên mặt anh chảy xuống.
Trên mặt anh hiện lên ý cười, cố ý vạch những vết thương trên người cô ra để cô nhìn, cho tỉnh táo lại. Cô không biết làm thế nào mà anh có thể cởi hết quần áo trên người cô ra, ánh mắt anh mang theo vẻ coi thường đang quan sát tỉ mỉ từng nơi trên thân thể cô. Cô dùng sức lực cuối cùng đẩy anh ra, trên tay đã có máu. Anh bắt được tay cô, bóp chặt, khiến cô phải nhíu mày. Cố Thừa Đông cởi áo ngực của cô ra, ánh mắt mông lung ẩm ướt nhìn xuống cô. Cô bất lực nhìn hai tay mình bị trói chặt.
Toàn thân cô không còn chút sức lực, mắt mở trừng trừng nhìn tay anh trượt trên cơ thể mình. Động tác rất chậm, khiến cơ thể co không ngừng rung lên, anh cố ý đưa ngón tay vẽ nhưng đường tròng trên ngực cô, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi.
Nước mắt của cô liên tục chảy xuống, chỉ có thể mặc kệ bản thân mình bị làm nhục. Cô giương mắt nhìn anh đưa tay ngón tay vào trong mình, từ tốn chập chạp, thậm chí sau đó còn nhét chính ngón tay dính đầy dịch thể ấy vào miệng cô.
(Chilli: trời ơi ác quá, ta tâm hồn trong sáng mà cho edit đoạn này nè!!!)
Cô toàn thân bất động, phát ra âm thanh nức nở.
Cô hung hăng cắn vào tay anh, anh dùng tay kia bóp miệng của cô, khiến cô không thể làm gì được.
Giống như một cơn ác mộng, mọi thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cô, coi cô như một thằng hề, dùng hành động thực tế cười nhạo sự ngu ngốc của cô, sự nực cười của cô.
Dạ dày không ngừng co thắt, nhưng cô không nôn ra được cái gì.
Hóa ra đều giống như hình dung của bản thân cô, chịu áp bức và xỉ nhục trong tay anh, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể giương mắt ra tiếp tục nhìn người đàn ông này làm nhục bản thân. Cô muốn khóc thật lớn. Dường như, thoát khỏi tay anh là chuyện quá đỗi xa vời.
Nhưng cô không phát ra âm thanh nào, cũng không có sức lực làm việc gì, chỉ có thể nhìn xem người đàn ông này đang đối xử với mình thế nào.
Cô muốn được lớn tiếng khóc, nhưng bản thân bất lực.
Cô nghiêng người nhìn anh.
Làm chuyện như vậy, cô biết rõ hậu quả, nếu như anh đưa đơn ly hôn, cô nhất định rất cảm kích. Nhưng anh lại khiến cô thất vọng rồi, anh nhìn cô sau đó tiến đến sát cô.
Cô rốt cục thấy được điểm không thích hợp, “Anh muốn làm gì?”
Anh đem cô dồn đến góc tường, “Thật hiếm thấy, cô cũng có lúc biết sợ?”
Anh nắm tóc cô, ép cô ngửa đầu lên nhìn mình. Chính là khuôn mặt này, rất quen thuộc, từ từ làm ra những chuyện khiến anh khiếp sợ. Tư từ mưu tính, từ từ coi anh như không tồn tại.
Da đầu cô tê dại nhưng anh càng dùng sức.
Đôi mắt của cô, lấp lánh như ánh sao, nhưng chẳng qua chỉ đang nhắc cho anh biết rằng, người con gái này có bao nhiêu quật cường, không bao giờ chịu nhận thất bại. Cảm giác bất lực này khiến mong muốn hủy diệt ngày càng lớn dần lên trong người anh. Dấu vết anh để lại trên cổ cô còn chưa tan, lúc này da đầu cô đã ửng hồng, rất nhiều sợi tóc đã bị anh nắm quá chặt mà rụng xuống. Quá đau đớn, cô bất ngờ chống lại, dùng chân đạp anh, nhưng lại bị anh khống chế, cô đành phải dùng tay cấu chặt vào da thịt anh, nhưng cô càng động, lại càng khiến anh tăng thêm lực.
Trong mắt anh lóe ra tia hủy diệt, giống như núi lửa đầu tiên sẽ nhả ra một cơn khói đặc rồi sau đó sẽ phun trào dòng dung nham mạnh mẽ. Anh dùng tay bóp lấy cằm của cô, cố sức bóp, khiến cho khuôn mặt của cô bị bóp méo.
Cơn đau mạnh mẽ ập xuống, cô nhịn không được mà chảy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống tay anh, sự bất lực của cô cũng được thu gọn vào trong mắt anh.
Khiến anh lần nữa nhớ đến những ngày tháng không thoải mái trước đây, anh cũng bất lực như thế.
Anh một tay đẩy cô vào tường, đầu cô bị va đập, phát ra tiếng động nhỏ.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Cố lão gia đứng ở cửa, nhìn dòng nước mắt liên tục chảy của Dương Cẩm Ngưng, lại nhìn sang Cố Thừa Đông ngồi bên giường, ông tức giận đến run người, “Các người đang làm cái gì thế hả?”
“Ông nội, hôm nay chúng con trở về.” Cố Thừa Đông căn bản không nhìn ông, trước khi ông muốn nói gì đó, anh lập tức ngăn cản, “Ông nội không cảm thấy, bao nhiêu năm qua ông quản quá nhiều rồi sao?”
Cố lão gia đứng lại tại chỗ, hít thật sâu, con mắt gắt gao nhìn cố Thừa Đông chằm chằm. Thật giống như thấy Cố Thừa Đông phản nghịch của năm xưa, cảm giác bất lực trước đây lập tức quay trở về, “Tôi mặc kệ các người.”
Cố Thừa Đông đứng bất động tại chỗ, cũng không quan tâm lão gia tức giận cỡ nào, xoay người lạnh lùng nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Cần tôi mời cô xuống giường?”
Dương Cẩm Ngưng nhìn Cố Thừa Đông, không chút nghi ngờ, nếu như cô không làm theo lời anh nói, có khả năng anh lập tức giết chết cô.
Việc đó và những suy nghĩ của cô hoàn toàn khác nhau. Cô vốn dĩ muốn làm cho người đàn ông này phải tức giận, rồi buông tha cho cô. Nhưng không ngờ, anh lại coi cô như đối tượng giam cầm. Trong khoảnh khắc bị anh nhét vào trong xe, cô dường như thấy mình đã được đưa tới một số mệnh khác đã định sẵn, ngay cả con đường phía trước hình thù thế nào cô cũng không nhìn được.
Dương Cẩm Ngưng gắt gao nắm chặt ghế ngồi không chịu xuống xe. Cố Thừa Đông mở cửa xe, kéo cô ra ngoài. Anh nhìn bộ dạng cô, rất quật cường. Tốt lắm, anh rất muốn xem cô quật cường tới khi nào. Anh dùng sức kéo cô xuống xe, cô trực tiếp ngã trên mặt đất, nhưng vẫn không chịu đi, anh kéo tay cô, kéo trên mặt đất một đoạn đường rất dài, đầu gối bị ma sát, tạo ra trên mặt đất một vết máu khá dài.
Cảm giác đau đớn tới tận xương tủy, cô căn bản không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi.
Cố Thừa Đông hất mạnh cánh tay, cô theo quán tình mà ngã về phía sau.
Cô nhìn xung quanh, thấy toàn thân đau nhức, “Đây là đâu?” Cô chưa từng đến nơi này.
Cố Thừa Đông ngồi xổm bên cạnh cô, liếc xéo cô, khóe miệng mang ý cười, “Cô không phải muốn làm tôi tức giận sao? Không phải muốn vứt đi cái danh Tam phu nhân sao? Tôi để cô thử một chút.”
Anh nhấn từng chữ rõ ràng, nội dung lại đủ khiến cô run rẩy.
Đôi mắt của cô liên tục chuyển động, tay hung hăng nắm thành quyền, đấm vào người anh một cú. Anh nhanh chóng giơ tay ra ôm trọn lấy nắm đấm của cô, cố sức, khiến cô tưởng rằng tay mình đã bị anh bóp nát.
“Tôi hận anh thấu xương”. Cô trừng mắt với anh, nghiến từng chữ. Nước mắt vẫn nhòa trên mặt, thế nhưng thật nực cười, cô đã không quan tâm nữa rồi.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm sao?” Một tay anh kéo, đem cô từ trên mặt đất kéo đi, mặc kệ cô có khó chịu hay không, anh vẫn kéo cô vào trong nhà.
Cố Thừa Đông ném cô ngã trên giường, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, khóe miêng mỉm cười nhưng tràn đầy vẻ coi thường. Người phụ nữ này, lại lần nữa khiêu khích vào điểm yếu của anh, liên tục lừa dối anh, vĩnh viễn không để ý đến lời cảnh cáo của anh.
Anh cho cô cái danh Cố phu nhân, cô còn không biết điều, không ngừng tình toán với anh. Tốt, lần đầu tiên có người dám giở trò với anh như vậy, anh cũng không muốn nhân từ.
Trong mắt anh tràn ngập lửa giận, giống như đang bùng cháy trong cơ thể anh.
Cô hóa đá, nhìn anh cởi áo khoác, cơ thể run lên. Cô vẫn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, cô cho rằng bất cứ khi nào anh cũng giữ gìn phong độ của bản thân, cô cho rằng anh vĩnh viễn không có mang bộ mặt như vậy. Thế nhưng bộ dạng anh hiện tại giống như một con sói điên, mà bản thân cô là một chú cừu non, bất luận không nói lời nào, cô thật sự sợ bộ dạng này của anh, trong mắt tràn mặt lửa giận như muốn thiêu đốt cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô đã lui đến không thể lui nữa. phía sau chính là tường.
Cô hận không thể xuyên qua bức tường này.
“Cô bây giờ vẫn còn là tam Thiếu phu nhân!” Giọng điệu châm biếm rơi vào tai cô, trước mắt cô là bộ ngực của anh.
Cố Thừa Đông nhảy lên giường, bắt lấy cô. Cô liên tục giãy dụa, đôi mắt gắt gao trừng anh, quyết không thỏa hiệp, ánh mắt lộ ra sự dứt khoát. Anh tóm một tay cô, không do dự liền dẫm chân đè lên tay cô. Giày vẫn chưa cởi khiến tay cô bị chà xát đau đớn. Một dòng mồ hôi lạnh trên mặt anh chảy xuống.
Trên mặt anh hiện lên ý cười, cố ý vạch những vết thương trên người cô ra để cô nhìn, cho tỉnh táo lại. Cô không biết làm thế nào mà anh có thể cởi hết quần áo trên người cô ra, ánh mắt anh mang theo vẻ coi thường đang quan sát tỉ mỉ từng nơi trên thân thể cô. Cô dùng sức lực cuối cùng đẩy anh ra, trên tay đã có máu. Anh bắt được tay cô, bóp chặt, khiến cô phải nhíu mày. Cố Thừa Đông cởi áo ngực của cô ra, ánh mắt mông lung ẩm ướt nhìn xuống cô. Cô bất lực nhìn hai tay mình bị trói chặt.
Toàn thân cô không còn chút sức lực, mắt mở trừng trừng nhìn tay anh trượt trên cơ thể mình. Động tác rất chậm, khiến cơ thể co không ngừng rung lên, anh cố ý đưa ngón tay vẽ nhưng đường tròng trên ngực cô, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi.
Nước mắt của cô liên tục chảy xuống, chỉ có thể mặc kệ bản thân mình bị làm nhục. Cô giương mắt nhìn anh đưa tay ngón tay vào trong mình, từ tốn chập chạp, thậm chí sau đó còn nhét chính ngón tay dính đầy dịch thể ấy vào miệng cô.
(Chilli: trời ơi ác quá, ta tâm hồn trong sáng mà cho edit đoạn này nè!!!)
Cô toàn thân bất động, phát ra âm thanh nức nở.
Cô hung hăng cắn vào tay anh, anh dùng tay kia bóp miệng của cô, khiến cô không thể làm gì được.
Giống như một cơn ác mộng, mọi thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cô, coi cô như một thằng hề, dùng hành động thực tế cười nhạo sự ngu ngốc của cô, sự nực cười của cô.
Dạ dày không ngừng co thắt, nhưng cô không nôn ra được cái gì.
Hóa ra đều giống như hình dung của bản thân cô, chịu áp bức và xỉ nhục trong tay anh, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể giương mắt ra tiếp tục nhìn người đàn ông này làm nhục bản thân. Cô muốn khóc thật lớn. Dường như, thoát khỏi tay anh là chuyện quá đỗi xa vời.
Nhưng cô không phát ra âm thanh nào, cũng không có sức lực làm việc gì, chỉ có thể nhìn xem người đàn ông này đang đối xử với mình thế nào.
Cô muốn được lớn tiếng khóc, nhưng bản thân bất lực.