Từ Điền Xuyên đến Yên Xuyên cũng không tốn quá nhiều thời gian, lựa chọn hàng đầu là máy bay. Dương Cẩm Ngưng ngồi trên máy may, nghĩ tới lúc trước cô dùng trăm mưu ngàn kế để hỏi thăm tung tích của Cố Thừa Đông. Cô không thể khiến cho người khác có cảm giác là cô đang điều tra hành tung của chồng mình được, càng không được tỏ ra bản thân đang rất nóng lòng, mở miệng lừa gạt người, không giống với hành vi của cô. Nhưng với cô, quá trình không quan trọng, chỉ cần kết quả được như ý muốn của cô là tốt rồi. Cô ngồi trên máy bay tùy tiện cầm một tờ tạp chí lên xem, mấy trò tiêu khiển na ná như nhau, yêu đương, chia tay này nọ, độc giả đọc cũng thấy mệt.
Phần lớn những người được gọi là minh tinh kia cô đều không biết ai với ai, cô bắt đầu hoài nghi bản thân mình liệu có phải là không có tính thích buôn chuyện hay không. Cô cầm tờ tạp chí, trên đó viết chữ gì cô đều hiểu được, nhưng cô không có tâm trạng đâu mà đọc. Cuối cùng cô nhất quyết ném sang một bên, ngồi đờ ra thất thần.
Trong những lúc không có chuyện gì làm, đại não lúc nào cũng sẽ suy nghĩ miên man. Cô tưởng tượng tới khi Cố Thừa Đông thấy cô, anh sẽ biểu hiện thế nào, kinh ngạc không? Biết đâu lại vui vẻ chết đi được ấy chứ. Nhưng nghĩ tới cảnh Cố Thừa Đông chạy tới ôm chầm lấy mình, cô chợt thấy hai hàm răng của mình chua loẹt. Anh sẽ tươi cười nhìn cô và hỏi sao lại tới đây. Đó chính là Cố Thừa Đông mà cô quen biết.
Cô lấy tay chống cằm, miệng khẽ nhếch lên, hàng lông mày nhíu lại. Giống như rất nhiều tình tiết lãng xẹt trong các bộ phim truyền hình hoặc tiểu thuyết, khi người đàn ông đi công tác, khả năng rất lớn là ở bên ngoài cặp kè với một cô gái nào đó, như bài viết “trinh nữ 80 đồng” mà cô đã đọc được trên mạng gần đây. Dương Cẩm Ngưng tự gõ vào đầu mình, Cố Thừa Đông là ai chứ, anh không phải là người tùy tiện như vậy. Cô không thể nghĩ xấu về anh như thế, lại càng không thể hạ thấp mắt nhìn người của mình được.
Cứ miên man suy nghĩ như thế, cô ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì máy bay cũng sắp hạ cánh.
Xuống máy bay, cô mới nhớ ra, hình như đây là lần đầu tiên mình rời khỏi Mạc Xuyên. Cô là một người yêu thích tự do, nhưng nội tâm lại rất cẩn trọng, bình thường ít khi tự đi xa một mình.
Sống một đời, con người ta cũng nên có những lúc bị kích động, đủ để yêu một ai đó không do dự, đủ để chuẩn bị hành lý làm một cuộc hành trình… Có lẽ, nên có thêm vài cái nhất thời kích động khác nữa, nhưng ít nhất thì cô bây giờ cũng đã làm được chuyện đi tới một thành phố xa lạ không chút do dự, cho dù chỉ là vì đi theo bước chân của một người. Kỳ thực cô đã chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện một người vì một người mà đuổi theo tới tận chân trời góc bể, chỉ là cô không ngờ được, chuyện như vậy lại xảy ra với chính mình.
Chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ, hành động này của mình thể hiện cho cái gì.
Cô thật sự muốn có một cuộc sống vui vẻ, nỗ lực vì chính mình, cô không muốn lòng mình lúc nào cũng mang nóng nảy bực bội. Cô hy vọng có thể nắm giữ nắm giữ hạnh phúc trong tay, bất cứ ai cũng không thể cướp đoạt của cô. Suy nghĩ như vậy, dường như cô càng thêm kiên định hơn.
Thế nhưng, điều khiến Dương Cẩm Ngưng phiền muộn chính là thái độ của Cố Thừa Đông lúc nhìn thấy cô, anh chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi sai người đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, anh căn bản không thèm để ý tới cô. Cô vô cùng thất vọng, đến nỗi nhìn khách sạn này cái gì cũng không thuận mắt, dù cho nó được trang trí bày biện rất lộng lẫy.
Cố Thừa Đông vẫn đang làm việc, anh đang bàn bạc vấn đề hợp tác cùng với một xí nghiệp bản địa. Đối phương tỏ ra rất hứng thú, cho nên anh không thể không tập trung , nhu cầu phụ nữ kia tạm thời gác sang một bên.
Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm căn phòng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là liên tưởng đến trước đây không biết đã có bao nhiêu người ở trong này, đã làm chuyện gì trên giường. Nghĩ như vậy cô lại càng cảm thấy bài xích nơi này. Cô chẳng phải còn trong trắng gì, cô biết rõ điều đó. Trong trắng chỉ là món đồ chơi của những kẻ nhiều tiền mà thôi, thời niên thiếu của cô không xứng với thứ đó. Nhưng cô không thích dùng những thứ mà người khác đã dùng qua, trừ phi là người mà cô cảm thấy thân thiết. Chính vì thế mà ở trong căn phòng nay, ngay cả ngồi xuống cô cũng không muốn.
Cố Thừa Đông trở về khá muộn, sắc mặt mệt mỏi nhưng vẫn hiện rõ ý cười.
Vì nụ cười ấy mà cô quyết định tha thứ cho hành vi “không quan tâm” vừa nãy của anh.
“Sao không gọi điện trước?” Anh nheo mắt nhìn cô, thuận tiện cởi áo khoác ngoài ra.
Cô bĩu môi: “Muốn cho anh bất ngờ mà.” Ai biết được anh chẳng thèm phối hợp với cô một chút. Cô nháy mắt với anh, làm bộ nhìn quanh căn phòng: “Thật ra là đến xem anh có làm chuyện xấu hay không?”
Cố Thừa Đông vốn định đi tắm rửa, nghe thấy cô nói vậy thì quay người lại nhìn cô: “Vậy đã phát hiện ra chuyện gì trọng đại chưa?”
Cô chạy tới trước mặt anh, bộ dạng vô cùng ấm ức: “Sao nhìn thấy em, anh lại không chút vui vẻ thế… thật chẳng thú vị.”
Cố Thừa Đông giơ tay lên chạm vào mặt cô: “Mai là có thể ký xong hợp đồng rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra là ngày kia có thể quay về rồi.”
Ý của anh là cô không cần hấp tấp chạy tới đây như vậy.
Cô làm mặt quỷ với anh.
Sau khi tắm xong, anh mới đưa cô ra ngoài đi ăn.
Buổi tối lúc đi ngủ, Dương Cẩm Ngưng vô cùng mất nết. Cô luôn có cảm giác chỗ này bẩn chỗ kia bẩn, kiểu gì cũng không thoải mái được. Dù Cố Thừa Đông đã khẳng định đây là phòng tốt nhất khách sạn rồi, cô vẫn một mực khó chịu. Bản thân cô khó chịu, cho nên ở trên giường lăn qua lăn lại khiến anh cũng không ngủ được, rốt cuộc cả hai đành phải ngồi dậy. Việc đầu tiên Dương Cẩm Ngưng làm là lập tức đi tắm, chỉ hận không thể ngay lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Xem ra, cô đúng thật là không phù hợp với việc ra khỏi nhà đi du lịch, cũng may là cô không ham thích chuyện này lắm, chứ không thì nhất định sẽ tự dằn vặt bản thân đến chết.
Cố Thừa Đông chau mày, rất muốn nói cô là người phiền phức, sao trước đây anh không phát hiện ra chứ.
Hai người đứng ngoài ban công nói chuyện. Tinh thần anh không tốt như cô, anh ngồi trên ghế, thỉnh thoảng nói với cô mấy từ. Cô nói lảm nhảm một hồi mới phát hiện anh không thèm đáp lại mình, lúc ấy mới quay lại thì đã thấy anh ngủ rồi.
Quan sát anh hồi lâu cô mới thấy mình có phần quá đáng.
Vậy mà anh cũng chiều ý cô.
Nếu là trước đây, anh hẳn sẽ bực mình nhìn cô: “Dương Cẩm Ngưng, em không để anh yên được à?”, hoặc: “Tự em giày vò em được rồi, đừng có liên lụy tới người khác.”, hơn nữa, vẻ mặt anh cũng sẽ thờ ơ không cảm xúc.
Nhưng mà hiện giờ, anh dường như không hay nói mấy lời đó nữa.
Dương Cẩm Ngưng lấy làm thích thú, thậm chí còn cảm thấy như vậy chưa đủ, một chút cũng chưa đủ… Cái thứ gọi là tình cảm, cho dù đối phương có hồi đáp lại mình bao nhiêu thì bản thân mình vẫn muốn được voi đòi tiên.
Sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi, Cố Thừa Đông còn phải tham gia một bữa tiệc. Dương Cẩm Ngưng không thèm nghe lời khuyên của anh, nhất quyết đêm đó bay về Mạc Xuyên. Cố Thừa Đông thật sự không biết phải làm sao với cô, cho dù là đưa ra lý do lái xe ban đêm không an toàn, hay dự báo thời tiết nói đêm có mưa lớn, cô cũng đều không quan tâm, nhất định không chịu ở lại chỗ này, cô không chịu nổi cái cảm giác không thoải mái. Tới thành phố xa lạ này rồi cô mới thật sự nhận ra, nơi mà mình thích nhất chính là nhà mình, nơi đó mới có thể khiến bản thân thanh thản.
Cố Thừa Đông cũng hiểu cô được phần nào, cô là người cố chấp đến cùng, không có bất cứ lý do nào hữu dụng với cô, bởi lẽ từ xưa tới nay cô căn bản không thèm nghe, thứ cô muốn nghe chỉ là sự thỏa hiệp của người khác với mình.
Tính này của cô thật không biết là tốt hay xấu nữa.
Dương Cẩm Ngưng đã thu dọn xong xuôi đồ đạc, ngồi trong xe chờ Cố Thừa Đông, đợi sau khi bữa tiệc kết thúc là hai người có thể lập tức lái xe về nhà.
Cố Thừa Đông cũng cố gắng rời khỏi bữa tiệc sớm một chút. Đi tới chỗ đỗ xe, nhớ tới những lời cô nói trước đây, anh không khỏi thở dài. Hôm nay anh cũng uống rượu, nhưng chắc chắn cô sẽ không châm chọc anh như hôm đó nữa: “Nếu anh phạm tội lái xe trong khi say rượu, liệu em có làm sao không?”
Có một số thứ, ngẫm ra rất kỳ quái, không phải sao?
Dương Cẩm Ngưng ngồi trong xe chờ cũng chưa lâu, vậy mà đã nhìn thấy anh đi ra, cô không khỏi ngạc nhiên. Cô còn tưởng là sẽ phải đợi rất lâu, cho nên mới ngồi tải về một bộ tiểu thuyết để đọc giết thời gian.
“Nhanh vậy sao?”
Cố Thừa Đông ngồi vào ghế lái, gật đầu với cô.
“Giám đốc Lộ cũng muốn tan tiệc sớm để về nhà với bà xã.” Thật ra, anh không căn bản không cần phải giải thích với cô.
Dương Cẩm Ngưng có phần ngạc nhiên, anh trước giờ vẫn là người không thích nói nhiều lời thừa thãi. “Xã hội hiện giờ mà vẫn còn người đàn ông như vậy. Đúng là hiếm có.”
Dương Cẩm Ngưng không biết mình nói gì sai hay không mà anh lại quay lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Xe mới đi được một nửa chặng đường, trời bắt đầu đổ mưa lớn. Những hạt mưa nặng nề rơi trên cửa kính ô tô phát ra thứ âm thanh đôm đốp khiến cho người ta càng thêm bất ổn.
Dương Cẩm Ngưng nuốt nước bọt, quan sát khuôn mặt nửa nghiêng của Cố Thừa Đông, chưa phát hiện ra bất kỳ tâm tình nào khác trên mặt anh. Thật lòng mà nói, cô chủ yếu là đang sợ anh sẽ trách móc mình, anh đã khuyên cô rồi mà cô không nghe. Bây giờ mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa nghe thật đáng sợ. Đột ngột, một tiếng sấm rền vang.
Dương Cẩm Ngưng bắt đầu hối hận, nhưng giờ chung quanh đây cũng không có nơi nào để dừng chân nữa rồi.
Cố Thừa Đông vẫn đang chuyên chú lái xe, vô tình nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô đang ôm hai tay trước ngực, cánh tay dường như dùng sức rất mạnh, sắc mặt cô cũng không được tốt lắm. Anh lo lắng: “Em sao thế?”
Cô chỉ lắc đầu.
Cố Thừa Đông nhìn cô rất lâu mới dè dặt lên tiếng: “Em sợ?”
Cô mím môi, không trả lời câu hỏi của anh.
Bộ dạng này của cô khiến anh nhớ tới quãng thời gian khi hai người mới kết hôn. Lúc ấy, vì sự lạnh nhạt và thái độ thờ ơ của anh với cô, nên ban đêm đi ngủ, cô lúc nào cũng cố gắng chừa ra một khoảng cách giữa hai người. Nhưng khi trời đổ mưa, sấm chớp trắng trời, cô sẽ mất tự chủ mà ôm chặt lấy anh, mặc kệ trước đó hai người vừa cãi nhau hay hòa thuận.
Có lẽ, khi còn bé, cô…
Anh vẫn chưa từng mở miệng hỏi cô chuyện này. Dọc đường đi anh chỉ chú ý tới phía trước để lái xe, cô không nói lời nào, sự im lặng đến mức không bình thường.
“Mẹ em…”
Cô đột nhiên mở miệng, nhìn về phía anh.
Cố Thừa Đông sửng sốt: “Sao?”
“Là một người phụ nữ ngu ngốc.” Dương Cẩm Ngưng nhìn ra chỗ khác. Dường như cảm thấy chuyện này thật phiền muộn, cô không muốn nói thêm nữa, đành kết thúc bừa cho xong. Cô không muốn trước mắt bất cứ ai tỏ ra bản thân mình đáng thương. Cô chỉ muốn mọi người thấy cái mặt tự tin sáng sủa giả dối của bản thân, còn mặt âm u xấu xí kia, cô không hy vọng chia sẻ với bất cứ kẻ nào. Dưới một cơn mưa như thế này, người phụ nữ ngốc nghếch đáng thương kia ở trong phòng vừa khóc vừa cười, tay ôm một đống quần áo cũ, miệng lẩm bẩm: tôi có con trai, tôi có con trai rồi…
Thấy bộ dạng Dương Cẩm Ngưng như vậy, Cố Thừa Đông cũng không nói gì thì thêm nữa. Không biết xe đã đi được bao lâu, anh mới thấy cô tỉnh táo trở lại: “Đang đi đâu thế?” Hình như không phải đường về nhà.
“Mưa lớn quá, tới đằng kia ngủ tạm một đêm.” Ánh mắt của anh rơi trên mặt cô: “Không phải khách sạn.”
Tâm trạng phiền muộn của cô dường như đã thuyên giảm, cô gật đầu.
Lúc này cô mới nhớ tới, nơi này chính là nơi mà mấy tờ báo kia đã đưa tin – nơi ở bí mật bên ngoài của Cố Thừa Đông – biệt thự dành cho một người khác, lại còn đặc biệt nhấn mạnh là “sào huyệt tình yêu” của anh và người trong lòng anh.
Nghĩ vậy, Dương Cẩm Ngưng chợt thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi.
Nơi đây thật sự là nơi ở bên ngoài của Cố Thừa Đông, đương nhiên người ta miêu tả cũng không sai. Nơi này vốn là nơi anh dự định sống sau khi kết hôn, hơn nữa, tòa biệt thự này còn đặc biệt có ý nghĩa với anh – là thứ mà anh dùng số tiền đầu tiên trong đời tự mình kiếm được để mua. Sự hưng phấn năm ấy, sau này cho dù có bao nhiêu thành công cũng không thay thế được.
Cố Thừa Đông chạy xe vào gara rồi đưa Dương Cẩm Ngưng vào nhà.
Điều kiện tiện nghi trong căn nhà rất tốt, nhưng hiện giờ Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không có tâm trạng nghiên cứu những thứ đó.
Cô cảm thấy tất cả đều xa lạ, cũng không hỏi anh những điều mình tò mò: “Ngủ ở phòng nào?”
“Tùy em…” Cố Thừa Đông vừa dứt lời, Dương Cẩm Ngưng liền đẩy cửa một căn phòng gần nhất. Cô bước vào trong phòng, mở đèn lên, đây căn bản không phải phòng ngủ, có lẽ là thư phòng, vậy mà anh cũng không thèm ngăn cô lại.
Đang định đi ra ngoài, cô lại chợt trông thấy trên tường có treo một bức tranh.
Một bức tranh quen thuộc…
Cô đi tới gần. Sự quen thuộc nằm ở chân dung người được vẽ. Một cô gái đang nhìn về phía tấm gương để trang điểm, khuôn mặt trong gương mờ nhạt.
Dương Cẩm Ngưng siết chặt bàn tay.
Góc dưới bên phải, hai chữ rõ ràng đập vào mắt cô.
Tô Tây.
Phần lớn những người được gọi là minh tinh kia cô đều không biết ai với ai, cô bắt đầu hoài nghi bản thân mình liệu có phải là không có tính thích buôn chuyện hay không. Cô cầm tờ tạp chí, trên đó viết chữ gì cô đều hiểu được, nhưng cô không có tâm trạng đâu mà đọc. Cuối cùng cô nhất quyết ném sang một bên, ngồi đờ ra thất thần.
Trong những lúc không có chuyện gì làm, đại não lúc nào cũng sẽ suy nghĩ miên man. Cô tưởng tượng tới khi Cố Thừa Đông thấy cô, anh sẽ biểu hiện thế nào, kinh ngạc không? Biết đâu lại vui vẻ chết đi được ấy chứ. Nhưng nghĩ tới cảnh Cố Thừa Đông chạy tới ôm chầm lấy mình, cô chợt thấy hai hàm răng của mình chua loẹt. Anh sẽ tươi cười nhìn cô và hỏi sao lại tới đây. Đó chính là Cố Thừa Đông mà cô quen biết.
Cô lấy tay chống cằm, miệng khẽ nhếch lên, hàng lông mày nhíu lại. Giống như rất nhiều tình tiết lãng xẹt trong các bộ phim truyền hình hoặc tiểu thuyết, khi người đàn ông đi công tác, khả năng rất lớn là ở bên ngoài cặp kè với một cô gái nào đó, như bài viết “trinh nữ 80 đồng” mà cô đã đọc được trên mạng gần đây. Dương Cẩm Ngưng tự gõ vào đầu mình, Cố Thừa Đông là ai chứ, anh không phải là người tùy tiện như vậy. Cô không thể nghĩ xấu về anh như thế, lại càng không thể hạ thấp mắt nhìn người của mình được.
Cứ miên man suy nghĩ như thế, cô ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì máy bay cũng sắp hạ cánh.
Xuống máy bay, cô mới nhớ ra, hình như đây là lần đầu tiên mình rời khỏi Mạc Xuyên. Cô là một người yêu thích tự do, nhưng nội tâm lại rất cẩn trọng, bình thường ít khi tự đi xa một mình.
Sống một đời, con người ta cũng nên có những lúc bị kích động, đủ để yêu một ai đó không do dự, đủ để chuẩn bị hành lý làm một cuộc hành trình… Có lẽ, nên có thêm vài cái nhất thời kích động khác nữa, nhưng ít nhất thì cô bây giờ cũng đã làm được chuyện đi tới một thành phố xa lạ không chút do dự, cho dù chỉ là vì đi theo bước chân của một người. Kỳ thực cô đã chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện một người vì một người mà đuổi theo tới tận chân trời góc bể, chỉ là cô không ngờ được, chuyện như vậy lại xảy ra với chính mình.
Chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ, hành động này của mình thể hiện cho cái gì.
Cô thật sự muốn có một cuộc sống vui vẻ, nỗ lực vì chính mình, cô không muốn lòng mình lúc nào cũng mang nóng nảy bực bội. Cô hy vọng có thể nắm giữ nắm giữ hạnh phúc trong tay, bất cứ ai cũng không thể cướp đoạt của cô. Suy nghĩ như vậy, dường như cô càng thêm kiên định hơn.
Thế nhưng, điều khiến Dương Cẩm Ngưng phiền muộn chính là thái độ của Cố Thừa Đông lúc nhìn thấy cô, anh chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi sai người đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, anh căn bản không thèm để ý tới cô. Cô vô cùng thất vọng, đến nỗi nhìn khách sạn này cái gì cũng không thuận mắt, dù cho nó được trang trí bày biện rất lộng lẫy.
Cố Thừa Đông vẫn đang làm việc, anh đang bàn bạc vấn đề hợp tác cùng với một xí nghiệp bản địa. Đối phương tỏ ra rất hứng thú, cho nên anh không thể không tập trung , nhu cầu phụ nữ kia tạm thời gác sang một bên.
Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm căn phòng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là liên tưởng đến trước đây không biết đã có bao nhiêu người ở trong này, đã làm chuyện gì trên giường. Nghĩ như vậy cô lại càng cảm thấy bài xích nơi này. Cô chẳng phải còn trong trắng gì, cô biết rõ điều đó. Trong trắng chỉ là món đồ chơi của những kẻ nhiều tiền mà thôi, thời niên thiếu của cô không xứng với thứ đó. Nhưng cô không thích dùng những thứ mà người khác đã dùng qua, trừ phi là người mà cô cảm thấy thân thiết. Chính vì thế mà ở trong căn phòng nay, ngay cả ngồi xuống cô cũng không muốn.
Cố Thừa Đông trở về khá muộn, sắc mặt mệt mỏi nhưng vẫn hiện rõ ý cười.
Vì nụ cười ấy mà cô quyết định tha thứ cho hành vi “không quan tâm” vừa nãy của anh.
“Sao không gọi điện trước?” Anh nheo mắt nhìn cô, thuận tiện cởi áo khoác ngoài ra.
Cô bĩu môi: “Muốn cho anh bất ngờ mà.” Ai biết được anh chẳng thèm phối hợp với cô một chút. Cô nháy mắt với anh, làm bộ nhìn quanh căn phòng: “Thật ra là đến xem anh có làm chuyện xấu hay không?”
Cố Thừa Đông vốn định đi tắm rửa, nghe thấy cô nói vậy thì quay người lại nhìn cô: “Vậy đã phát hiện ra chuyện gì trọng đại chưa?”
Cô chạy tới trước mặt anh, bộ dạng vô cùng ấm ức: “Sao nhìn thấy em, anh lại không chút vui vẻ thế… thật chẳng thú vị.”
Cố Thừa Đông giơ tay lên chạm vào mặt cô: “Mai là có thể ký xong hợp đồng rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra là ngày kia có thể quay về rồi.”
Ý của anh là cô không cần hấp tấp chạy tới đây như vậy.
Cô làm mặt quỷ với anh.
Sau khi tắm xong, anh mới đưa cô ra ngoài đi ăn.
Buổi tối lúc đi ngủ, Dương Cẩm Ngưng vô cùng mất nết. Cô luôn có cảm giác chỗ này bẩn chỗ kia bẩn, kiểu gì cũng không thoải mái được. Dù Cố Thừa Đông đã khẳng định đây là phòng tốt nhất khách sạn rồi, cô vẫn một mực khó chịu. Bản thân cô khó chịu, cho nên ở trên giường lăn qua lăn lại khiến anh cũng không ngủ được, rốt cuộc cả hai đành phải ngồi dậy. Việc đầu tiên Dương Cẩm Ngưng làm là lập tức đi tắm, chỉ hận không thể ngay lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Xem ra, cô đúng thật là không phù hợp với việc ra khỏi nhà đi du lịch, cũng may là cô không ham thích chuyện này lắm, chứ không thì nhất định sẽ tự dằn vặt bản thân đến chết.
Cố Thừa Đông chau mày, rất muốn nói cô là người phiền phức, sao trước đây anh không phát hiện ra chứ.
Hai người đứng ngoài ban công nói chuyện. Tinh thần anh không tốt như cô, anh ngồi trên ghế, thỉnh thoảng nói với cô mấy từ. Cô nói lảm nhảm một hồi mới phát hiện anh không thèm đáp lại mình, lúc ấy mới quay lại thì đã thấy anh ngủ rồi.
Quan sát anh hồi lâu cô mới thấy mình có phần quá đáng.
Vậy mà anh cũng chiều ý cô.
Nếu là trước đây, anh hẳn sẽ bực mình nhìn cô: “Dương Cẩm Ngưng, em không để anh yên được à?”, hoặc: “Tự em giày vò em được rồi, đừng có liên lụy tới người khác.”, hơn nữa, vẻ mặt anh cũng sẽ thờ ơ không cảm xúc.
Nhưng mà hiện giờ, anh dường như không hay nói mấy lời đó nữa.
Dương Cẩm Ngưng lấy làm thích thú, thậm chí còn cảm thấy như vậy chưa đủ, một chút cũng chưa đủ… Cái thứ gọi là tình cảm, cho dù đối phương có hồi đáp lại mình bao nhiêu thì bản thân mình vẫn muốn được voi đòi tiên.
Sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi, Cố Thừa Đông còn phải tham gia một bữa tiệc. Dương Cẩm Ngưng không thèm nghe lời khuyên của anh, nhất quyết đêm đó bay về Mạc Xuyên. Cố Thừa Đông thật sự không biết phải làm sao với cô, cho dù là đưa ra lý do lái xe ban đêm không an toàn, hay dự báo thời tiết nói đêm có mưa lớn, cô cũng đều không quan tâm, nhất định không chịu ở lại chỗ này, cô không chịu nổi cái cảm giác không thoải mái. Tới thành phố xa lạ này rồi cô mới thật sự nhận ra, nơi mà mình thích nhất chính là nhà mình, nơi đó mới có thể khiến bản thân thanh thản.
Cố Thừa Đông cũng hiểu cô được phần nào, cô là người cố chấp đến cùng, không có bất cứ lý do nào hữu dụng với cô, bởi lẽ từ xưa tới nay cô căn bản không thèm nghe, thứ cô muốn nghe chỉ là sự thỏa hiệp của người khác với mình.
Tính này của cô thật không biết là tốt hay xấu nữa.
Dương Cẩm Ngưng đã thu dọn xong xuôi đồ đạc, ngồi trong xe chờ Cố Thừa Đông, đợi sau khi bữa tiệc kết thúc là hai người có thể lập tức lái xe về nhà.
Cố Thừa Đông cũng cố gắng rời khỏi bữa tiệc sớm một chút. Đi tới chỗ đỗ xe, nhớ tới những lời cô nói trước đây, anh không khỏi thở dài. Hôm nay anh cũng uống rượu, nhưng chắc chắn cô sẽ không châm chọc anh như hôm đó nữa: “Nếu anh phạm tội lái xe trong khi say rượu, liệu em có làm sao không?”
Có một số thứ, ngẫm ra rất kỳ quái, không phải sao?
Dương Cẩm Ngưng ngồi trong xe chờ cũng chưa lâu, vậy mà đã nhìn thấy anh đi ra, cô không khỏi ngạc nhiên. Cô còn tưởng là sẽ phải đợi rất lâu, cho nên mới ngồi tải về một bộ tiểu thuyết để đọc giết thời gian.
“Nhanh vậy sao?”
Cố Thừa Đông ngồi vào ghế lái, gật đầu với cô.
“Giám đốc Lộ cũng muốn tan tiệc sớm để về nhà với bà xã.” Thật ra, anh không căn bản không cần phải giải thích với cô.
Dương Cẩm Ngưng có phần ngạc nhiên, anh trước giờ vẫn là người không thích nói nhiều lời thừa thãi. “Xã hội hiện giờ mà vẫn còn người đàn ông như vậy. Đúng là hiếm có.”
Dương Cẩm Ngưng không biết mình nói gì sai hay không mà anh lại quay lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Xe mới đi được một nửa chặng đường, trời bắt đầu đổ mưa lớn. Những hạt mưa nặng nề rơi trên cửa kính ô tô phát ra thứ âm thanh đôm đốp khiến cho người ta càng thêm bất ổn.
Dương Cẩm Ngưng nuốt nước bọt, quan sát khuôn mặt nửa nghiêng của Cố Thừa Đông, chưa phát hiện ra bất kỳ tâm tình nào khác trên mặt anh. Thật lòng mà nói, cô chủ yếu là đang sợ anh sẽ trách móc mình, anh đã khuyên cô rồi mà cô không nghe. Bây giờ mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa nghe thật đáng sợ. Đột ngột, một tiếng sấm rền vang.
Dương Cẩm Ngưng bắt đầu hối hận, nhưng giờ chung quanh đây cũng không có nơi nào để dừng chân nữa rồi.
Cố Thừa Đông vẫn đang chuyên chú lái xe, vô tình nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô đang ôm hai tay trước ngực, cánh tay dường như dùng sức rất mạnh, sắc mặt cô cũng không được tốt lắm. Anh lo lắng: “Em sao thế?”
Cô chỉ lắc đầu.
Cố Thừa Đông nhìn cô rất lâu mới dè dặt lên tiếng: “Em sợ?”
Cô mím môi, không trả lời câu hỏi của anh.
Bộ dạng này của cô khiến anh nhớ tới quãng thời gian khi hai người mới kết hôn. Lúc ấy, vì sự lạnh nhạt và thái độ thờ ơ của anh với cô, nên ban đêm đi ngủ, cô lúc nào cũng cố gắng chừa ra một khoảng cách giữa hai người. Nhưng khi trời đổ mưa, sấm chớp trắng trời, cô sẽ mất tự chủ mà ôm chặt lấy anh, mặc kệ trước đó hai người vừa cãi nhau hay hòa thuận.
Có lẽ, khi còn bé, cô…
Anh vẫn chưa từng mở miệng hỏi cô chuyện này. Dọc đường đi anh chỉ chú ý tới phía trước để lái xe, cô không nói lời nào, sự im lặng đến mức không bình thường.
“Mẹ em…”
Cô đột nhiên mở miệng, nhìn về phía anh.
Cố Thừa Đông sửng sốt: “Sao?”
“Là một người phụ nữ ngu ngốc.” Dương Cẩm Ngưng nhìn ra chỗ khác. Dường như cảm thấy chuyện này thật phiền muộn, cô không muốn nói thêm nữa, đành kết thúc bừa cho xong. Cô không muốn trước mắt bất cứ ai tỏ ra bản thân mình đáng thương. Cô chỉ muốn mọi người thấy cái mặt tự tin sáng sủa giả dối của bản thân, còn mặt âm u xấu xí kia, cô không hy vọng chia sẻ với bất cứ kẻ nào. Dưới một cơn mưa như thế này, người phụ nữ ngốc nghếch đáng thương kia ở trong phòng vừa khóc vừa cười, tay ôm một đống quần áo cũ, miệng lẩm bẩm: tôi có con trai, tôi có con trai rồi…
Thấy bộ dạng Dương Cẩm Ngưng như vậy, Cố Thừa Đông cũng không nói gì thì thêm nữa. Không biết xe đã đi được bao lâu, anh mới thấy cô tỉnh táo trở lại: “Đang đi đâu thế?” Hình như không phải đường về nhà.
“Mưa lớn quá, tới đằng kia ngủ tạm một đêm.” Ánh mắt của anh rơi trên mặt cô: “Không phải khách sạn.”
Tâm trạng phiền muộn của cô dường như đã thuyên giảm, cô gật đầu.
Lúc này cô mới nhớ tới, nơi này chính là nơi mà mấy tờ báo kia đã đưa tin – nơi ở bí mật bên ngoài của Cố Thừa Đông – biệt thự dành cho một người khác, lại còn đặc biệt nhấn mạnh là “sào huyệt tình yêu” của anh và người trong lòng anh.
Nghĩ vậy, Dương Cẩm Ngưng chợt thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi.
Nơi đây thật sự là nơi ở bên ngoài của Cố Thừa Đông, đương nhiên người ta miêu tả cũng không sai. Nơi này vốn là nơi anh dự định sống sau khi kết hôn, hơn nữa, tòa biệt thự này còn đặc biệt có ý nghĩa với anh – là thứ mà anh dùng số tiền đầu tiên trong đời tự mình kiếm được để mua. Sự hưng phấn năm ấy, sau này cho dù có bao nhiêu thành công cũng không thay thế được.
Cố Thừa Đông chạy xe vào gara rồi đưa Dương Cẩm Ngưng vào nhà.
Điều kiện tiện nghi trong căn nhà rất tốt, nhưng hiện giờ Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không có tâm trạng nghiên cứu những thứ đó.
Cô cảm thấy tất cả đều xa lạ, cũng không hỏi anh những điều mình tò mò: “Ngủ ở phòng nào?”
“Tùy em…” Cố Thừa Đông vừa dứt lời, Dương Cẩm Ngưng liền đẩy cửa một căn phòng gần nhất. Cô bước vào trong phòng, mở đèn lên, đây căn bản không phải phòng ngủ, có lẽ là thư phòng, vậy mà anh cũng không thèm ngăn cô lại.
Đang định đi ra ngoài, cô lại chợt trông thấy trên tường có treo một bức tranh.
Một bức tranh quen thuộc…
Cô đi tới gần. Sự quen thuộc nằm ở chân dung người được vẽ. Một cô gái đang nhìn về phía tấm gương để trang điểm, khuôn mặt trong gương mờ nhạt.
Dương Cẩm Ngưng siết chặt bàn tay.
Góc dưới bên phải, hai chữ rõ ràng đập vào mắt cô.
Tô Tây.