Sáng thứ hai đi học , Hoàng Anh bị tặng ngay một cú khủng hoảng tinh thần vì đám bạn than bên nữ . Ba đứa mới vô mà mặt đứa nào cũng bí xị , xám xịt còn hơn cả giông tố , bão bùng nữa. Hoàng Anh không dám lay mạnh cả ba đứa mà chỉ đi nhỏ nhẹ tới bên Karuku hỏi chuyện.
-Mấy bà bị sao vậy?- Hoàng Anh nhìn Karuku mà lo lắng.
-… Tụi tôi … -Karuku không muốn nhắc tới nữa .
Cô sợ lắm rồi! Cái đêm kinh hoàng đó, đêm mà nụ hôn đầu của cô bị tước đi mãi mãi một cách nhẹ nhàng như cơn gió thoáng quá thật ghê tởm. Không phải mình cô mà Nhật Dạ , Hải Ly cũng bị cái đêm kinh tởm bao trùm một cách đáng sợ. Nhất là Nhật Dạ là ghê gớm nhất. Cô nhóc khóc nấc lên khi kể cho Hải Ly , Karuku vào chủ nhật ( sau cái đêm đó một ngày) . Thật quá đáng sợ!
-Sao thế? Nè ba bà bị sao vậy?- Tới khúc này Hoàng Anh nôn nóng cực kì.
Nhìn ba nhỏ bạn than mình thất thần , tự kỉ mình hỏi sao không lo ?
Hải Ly rung mình . Hoàng Anh có cần la to vậy không? Anh Vũ nghe thấy hết rồi! Anh đangmải mê đọc sách như bao ngày thường , xem như không chuyện gì xảy ra . Hải Ly hơi liếc bên Anh Vũ . Thật là quá đáng và bất công mà! Trông khi cô thơ thẩn , sợ hãi đêm hôm đó thì anh lại bình thường , không bị gì hết mà còn đọc sách ngon lành nữa. Trông khi những chuyện này tại anh mà ra hết mà . Cô thề cô không tha thứ cho cái tên quái vật đó đâu!
-Anh Vũ! Ông có thấy sáng nay cái nhóm đó bị làm sao vậy? – Ngay cả Tuyết Băng cũng phải bị thu hút bởi cái chướng khí từ ba người đó thoát ra vô cùng ớn lạnh. Cô chồm lên chỗ Anh Vũ hỏi.
-… Tôi không biết!- Anh Vũ đang lật trang đọc thì khựng lại , khuôn mặt vô cảm cực kì nhưng không biết bên trong sao . Khoảng mấy sau anh mới bình thường trở lại và trả lời một cách ngon ơ à!
-Ơ…Hoàng Anh , tôi xuống chỗ ông nói chuyện nha! Hi!- Đang lo lắng thì bỗng nhiên Karuku quay mặt 360o khiến Hoàng Anh ngỡ ngàng .
Cô mỉm cười rạng rỡ , cảm xúc vui vẻ hẳn lên đã khiến anh bất ngở rồi vậy mà còn khoác tay anh tình tứ rồi đề nghị đích than xuống chỗ anh nói chuyện cho vui nữa càng khiến anh nghĩ … Karuku bị cái gì thiệt rồi!Trong lúc Hoàng Anh đang suy nghĩ sao Karuku hành đọng như vậy thì bên dọc bàn bên kia. Bách Hợp vơi gương mặt xinh xắn cười nhẹ reo lên.
-A! Phong ! –Hùng Phong lạnh lùng bước vào lớp không them nghe lời reo của em út trong giới hotgirl .
Anh đi ngang qua nhẹ nhàng kèmtheo những cơn gió nhỏ lạnh lẽo khiến cho sống lưng Karuku rung mình khi anh lướt qua. Cô không them liếc Phong như Hải Ly liếc Anh Vũ , Cô thất sự cực ghét Phong và hận hắn. Cô hận sao lúc đó cô không thể tán vào mặt anh mạnh hơn được chứ?Karuku bên trong xỉa xối Phong tới nhường nào thì bên ngoài lại vui tươi , đùa giỡn với Hoàng Anh trông cực thân .
Phong khi đi ngang qua cô thì liếc cô một cái . Trông có vẻ hạnh phúc quá nhỉ? Vẫn bình tĩnh sao cái đêm tặng anh một cú trời đất! Đúng là Hoàng Anh và Karuku đang quen nhau . Vậy là cái nghi ngờ và hợp đôi ban đầu trong suy nghĩ của anh là đúng . Ngồi yên tại chỗ , nghe cái giọng nói trẻ con của Karuku song với giọng nói đầy vẻ lo lắng của Hoàng Anh thật tức chết mà. Càng nghe , long tự trọng về một đứa con trai càng giảm khiến anh vô cùng khó chịu.
Bách Hợp thấy Phong có vẻ khác thường ngày vì … không phải anh xám xịt như mấy đứa kia nhưng ngày thường thì mới vô là anh chạy ra ngoài chơi hay trong đây quậy với mấy đứa con trai trong lớp mà giờ ngồi im lặng là hiểu có chuyện rồi đó.
-Nhật Dạ ! Nhật Dạ ! –Một giọng la làm chấn động mọi người trong lớp trừ Hải Ly, Karuku và đặc biệt là Nhật Dạ.
Tùng Lâm quần áo xộc xệch chạy vào lớp phi thẳng ngay tới bàn Nhật Dạ với vẻ mặt lo lắng . Anh đưa tay sờ má của Nhật Dạ , trông co xanh xao quá khiến anh càng lo lắng hơn nữa.
-Tùng ….Tùng Lâm?-Nhật Dạ bị đụng vào nguời mình, cô bừng tỉnh dậy .
Nhật Dạ ngơ ngác nhìn Tùng Lâm với hành đọng thái quá như một đứa nhóc .
-Chuyện hồi tối thứ bảy , Thiên Vương … có làm gì bà không? – À! Cô nhớ rồi : đêm đó cô hoảng quá nên gọi cho Tùng Lâm nên anh cũng biết chút ít về vụ đêm hôm đó.
-….Thiên … Thiên Vương…..
-Nhật Dạ! Tôi lo lắm! – Cô ấp a ấp úng không muốn nói .
Một màn đêm ghê tởm, kinh khủng không còn gì kinh khủng hơn. Nhật Dạ không muốn nghĩ lại nên cô chỉ mới lắp ba lắp bắp nói tên con quỷ dữ bệnh hoạn.
Nhật Dạ cả nguời run lên khiếp đảm . Tùng Lâm xót xa , vén tóc cô rồi lại nhẹ nhàng đụng vào má cô . Nhật Dạ đỏ mặt cả lên khi bắt gặp ánh mắt Tùng Lâm trao cho cô , một ánh mắt trong sang, dịu hiền khác xa với … Thiên Vương .
Nhìn kỹ lại , Nhật Dạ thấy rõ Tùng Lâm quá lo cho cô mà quên chải chuốt bản thân anh . Quần áo có nút cài nút không để lộ những đòn cơ khỏe khắn nhìn mà ngất ngây , làn da rám nắng nhưng cuốn hút ; đầu tóc bù xù nhưng lại là vẻ cuốn hút , vẻ đẹp tự nhiên mới dậy . Lôi thôi thành hấp dẫn thêm vẻ lo lắng và con mắt dịu dàng đó nữa như muốn hớp hồn người ta rồi .
Tùng Lâm vốn rất điển trai cũng thuộc hạng hotboy nhưng giờ Nhật Dạ mới thật sự công nhận.
-..Ahihihi!-Nhật Dạ bặt cười lên khiên Tùng Lâm băn khoăn sao tự nhiên cô nhìn anh dữ dội rồi cười vậy?
-Ông chỉnh tề lại quần áo đi!
-Ơ…!-Tùng Lâm xấu hổ , đỏ mặt gãi đầu rồi chỉnh lại quần áo.
Trong lớp có đứa để ý cử chỉ của Tùng Lâm vàNhật Dạ quá than mật nên reo lên chỉ mang ý châm chọc cho vui thôi .
-Trời ơi! Dễ thương quá hà! Bộ Tùng Lâm và Nhật Dạ đang quen nhau hở???-Cái con nhỏ bà tám đó chu mỏ châm chọc khiến cặp đôi chính xấu hổ .
Mọi nguời ai cũng quay qua nhìn hai đứa trừ Anh Vũ và Phong. Mà không may cùng lúc đó, hội trưởng học sinh ở lớp 10.2 qua kiếm hội trưởng học sinh lớp 10.7 để bàn chút chuyện nên vô tình cái câu nói của nhỏ bà tám cũng lọt vào tai anh.
-Anh Vũ!-Thiên Vương trầm giọng nói như bao ngày thường khác.
-Để tôi cho câu trả lời với mọi người nha!-Nhật Dạ không nhìn Thiên Vương lấy một cái nhưng nghe giọng thì biết chính là anh . Nhật Dạ mỉm cười nhìn mọi nguwoif đứng lên để đưa câu trả lời thì…
Chụt!!!
Mọt cái “hôn” ngay má Tùng Lâm khiến anh chàng càng đỏ mặt . Nhật Dạ không nói mà chỉ dịu dàng hôn nhẹ lên mặt anh càng khiến trông cặp đôi này càng dễ thương. Xong cái nụ hôn nhẹ đó , cả lớp có một trần “ồ” và vỗ tay .
Phải nói đặc biệt là Anh Vũ , Phong, Hoàng Anh, Karuku và Hải Ly lóe mắt nhìn . Ba người bạn than của Nhật Dạ nhìn mà mừng thầm cực kì . Còn Anh Vũ thì chắc chắn nhìn vì không bạn than anh quen Nhật Dạ hồi nào vậy? Phong nhìn ngạc nhiên xong thì quay qua nhìn Thiên Vương , Anh Vũ cũng quay qua bên Thiên Vương /
Thiên Vương cũng không nhìn Nhật Dạ một cái đặc biệt là cái cảnh tượng mà ai cũng kêu là “đáng yêu” trông khi anh thấy khá trơ trẽn . Song Thư có đi theo Thiên Vương. Cô nhìn cảnh tượng mà cuoif khúc khích mãn nguyện . Vậy xem như điều cô sợ nhất đã bị loại bỏ. Cô nhìn Nhật Dạ đắc ý rồi nhìn âu yếm quay sang Thiên Vương.
-Nè! Tôi muốn báo luôn là : Tôi và Hoàng Anh đang quen nhau đó nha!- Karuku thừa bạn mình công khai , cô cũng lên công khai .
Cả lớp lại them một tràng bất ngờ với cặp đôi mới nhưng trông họ hợp nhau đấy chứ.
Hoàng Anh không nói gì chỉ gượng gạo cười vì… cuộc nói chuyện nãy , Karuku kể hết sự thật rồi và cô mong Hoàng Anh đồng ý yêu cầu của cô và… anh đồng ý ! Bạn than có khác!
Mà chắc tin này người mừng nhất là Bách Hợp đấy . Karuku có bạn trai là Hoàng Anh rồi còn lí do gì để qua với Phong . Cô là cái kẻ mà Bách Hợp sợ nhất vì Phong quan tâm tới Karuku nhiều nhất mà.
-Nè còn Hải Ly thì sao? Nhật Dạ và Karuku có bạn trai hết rồi còn bả…- Tuyết Băng hơi ngạc nhiên một chút nhưng cô vẫn để ý nhiều nhất với Hải Ly.
-Nói cho nghe : Hải Ly có bạn trai lâu rồi ! Hơn tụi mình ba bốn tuổi ấy!-Nhật Dạ gác tay qua cổ Hải Ly, tinh nghịch thong báo.
Thêm tràng ngạc nhiên tập baVÌ hẢI Ly xem vậy mà cũng có bạn trai mà hơn cô mấy tuổi nữa . Phải nói là biết Tuyết Băng mừng tới cỡ nào, thỏa mãn với câu trả lời này cực kì.
-Anh Vũ! À … Phong nữa , hiệu trưởng muốn gặp! – Ba hội trưởng lặng lẽ đứng dậy đi tới cửa lớp rồi cùng Thiên Vương ra ngoài .
Ba anh chàng lướt qua mà khiến ba cô nàng thấy sóng lưng ớn cực kì nhwung mặt vẫn lạnh lùng không nói gì. Ba hội trưởng đi đương nhiên kéo theo phó hội trưởng nên Tuyết Băng , Bách Hợp và Song Thư lẽo đẽo đi theo sau ba người.
Hải Ly , Karuku và Nhật Dạ bây giờ nhìn theo hướng họ đi với ánh mắt cực câm phẫn :Mối thù này không bao giờ được tha thứ!
Trên dọc hang lang có sáu nguời đi , ba người con gái bàn tán về chuyện vừa nãy.
-Chà! Nhật Dạ và Tùng Lâm đẹp đôi quá ha!-Tuyết Băng lần đầu tiên khen về hai nguwoif đó ấy.
-Trời! Nhỏ khùng với thằng lười đương nhiên hợp rồi!- Song Thư có cần nặng lời quá không nhỉ?
-Karuku và Hoàng Anh là một đôi! Vui quá à!-Bách Hợp vừa đi vừa tung tăng nói.
-Mà Hải Ly cũng có bạn trai rồi thì cũng tốt ! Hihihi!- Tuyết Băng vừa nói vui vẻ vừa liếc nhìn chàng hoàng tử long mình.
-Ba đứa đó có nguời yêu hết rồi thì hay chứ gì nữa! –Song Thư lại lên tiếng ý là thay cho ba người . Vừa vui vừa mừng vì ba con hồ ly đó sẽ không ngăn cản các cô tới với mấy chàng hoàng tử.
Giấc mơ cũng sánh đôi với các chàng hoàng tử không lâu thì tắt ngủm ngay vì Song Thư, Tuyết Băng và Bách Hợp bị một phen dọa chết bởi máy anh chàng phía trước.
-MẤY NGƯỜI CÂM HẾT COI!- Anh Vũ nóng mặt hét lên khiến ba đứa im ngay , mặt liền xịu xuống hoang mang nhìn.
-NÓI NỮA LÀ CHẾT VỚI TỤI NÀY ĐẤY!-Phong cũng nổi cơn nãy giờ mà nhờ có Anh Vũ lên tiếng trước nên anh cũng xả theo luôn.
-Liệu hồn đó!- Thiên Vương tuy không hết lớn như hai nguời kia nhưng giọng điệu của anh khiến cả ba đứng hình không dám đi gần họ nữa.
Cái quái gì chứ? Ba nhỏ đó ăn nhầm gì mà hôm nay lần lượt công bố bạn trai mà còn trước mặt các anh nữa càng mới tức điên chứ!
Anh Vũ là người đầu tiên thấy mình bị xuống cấp khi Hải Ly kế bên âu yếm Minh Nhân nhưng tới tận bây giờ anh vẫn không thể giữ được bình tĩnh với cái cú sốc một đứa con gái ghê tởm anh và đá anh để đến với một thằng bạn trai hèn hạ càng làm vẻ hào quang của anh bị tụt dốc . Chuyện này anh không bao giwof quên đâu .
Cái cú tát hôm qua khiến Phong chưa hết bang hoàng . Hôm qua dám trốn anh , rồi dám xỉ xối anh rồi tát để từ chối nụ hôn của anh . Bây giờ lại dám công khai bạn trai nữa thỉ quả là Karuku gan quá rồi đấy!Dám xem anh là gì chứ? Anh là ai? Ca Ca của trưởng là hội trưởng thể thao cũng nắm quyền chức khá cao thế mà cô vừa lì lợm vừa không biết phép tắc!
Đêm hôm đó quả là một đêm khá “ân ái” (biến thái!!!) giữa Thiên Vương và Nhật Dạ . Thiên Vương cảm xúc giờ đảo lộn cộng them vụ Nhật Dạ dám hôn “ Tùng Lâm” nữa . Anh không nói gì , anh không biểu hiện gì , anh không thể hiện ra như Anh Vũ và Phong . Nhưng điều đó càng khiến anh rất đáng sợ , đụng nhẹ là nổ cái “bùm”!
Mối hận này cả ba người các anh lẫn không thể tha thứ!
Màn đêm buông xuống trông rất đẹp , những vì sao lấp lánh thắp sang cả không gian them ánh sang mơ mịt huyền ảo của mặt trăng rọi xuống hai bong người đang nằm gần một con sông trải dài như thảm xanh trên cỏ .
Hai bóng người một nam một nữ , nguời con trai đưa mặt nhìn lên bầu trời cùng với tâm trí hỗn loạn mong được thư thản. Người con gái nằm ngay kế người con trai . Khuôn mặt bầu bĩnh yên giấc trông thật ngây thơ , vô (số) tội . Người con trai ngắm sao đã rồi xoay quanh nguời con gái . Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu nhẹ , ngón tay quấn lấy những lọn tóc dài , đùa nghịch không ngớt . Rồi bàn tay chuyển sang xờ lấy hai cái má hông hào như búp bê , anh nhích lên phía trước một chút . Đôi môi quyến rũ hôn dịu dàng lên trán cô nàng , sóng mũi cao rồi đến gần đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh nhưng định bao phủ lấy thì nguời con gái đang mơ màng trong giấc mơ thốt lên .
-… Hoàng Anh…! –Phong sững lại khi Karuku gọi tên hắn . Hắn là cái gì mà ngay cả trong mơ cô cũng gọi là sao ? Cô thích hắn ư ? Thích nhiều như thế nào mà ngay cả tình huống bây giờ cô vẫn gọi tên hắn trước mặt anh chứ?
- Karuku … Thì ra Hoàng Anh… là bạn trai của em sao?-Phong hơi đau long một chút . Có phải vì tên đó mà cô bỏ anh đi ư? Còn dám nói với mấy người trong nhà hang đó là bạn trai cô trong khi Karuku đang đi với anh . Cô vô tình như thế ư?
-Karuku!
-Hơ? … A! Phong!!-Chắc vì lời nói thì thầm bên tai , Karuku tỉnh giấc . Mong khi mở mắt ra điều mình thấy sẽ tuyệt vời ai dè chớt quớt .
Karuku vừa thấy Phong liền la làng , lùi ra đẵng sau sợ hãi nhìn anh. Cô còn nhớ rõ mà , lúc cô dịnh chạy ra với Nhật Dạ và Hải Ly thì ngay từ đằng sau , tay Phong choàng qua eo cô còn tay kia bịt miệng cô lại . Rồi vì quá sợ hãi mà cô ngất đi thế rồi để anh làm gì thì làm vì cô có biết gì đâu. Mở mắt ra là thấy khuôn mặt của Phong bự tổ bảng ngay trước mặt rồi … anh đưa co tới cái nơi quái quỉ nào đây?
-… Đây là đâu? Sao ông dám đưa tôi tới đây hả?-Karuku nhìn quanh sợ sệt rồi quay qua nhăn mặt với Phong . Dù nãy anh đáng sợ như thế nào thì cũng là banh học chung với nhau mấy năm trời … cô … cô cần gì phải sợ???
- Bộ chỗ này nguy hiểm lắm sao? Bộ chỗ nào mà nguời đưa là tôi là nguy hiểm , kinh khủng lắm sao?
-Ai biết được hả? –Karuku hét lên theo phản xạ tự nhiên khi người đằng trước cô là anh. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà!! Ai biết được cái gã nguy hiểm như anh còn bao nhiêu trò chưa thực hiện chứ? Chưa kể cô vừa đắc tội với anh và năm nay cô và anh như chó với mèo sao?
Phong đưa mắt nhìn Karuku nhưng khi nghe cô nói vậy , mặt anh trầm xuống quay qua chỗ khác , ngẩn đầu ngắm sao như tự an ủi mình vậy.
Karuku từ ánh mắt nổi giận sang nhẹ nhàng . Cô biết là năm nay anh rất đẹp trai còn hấp dẩn mấy bà chị cấp lớn nữa mà nhưng không khỏi mấy lần nhan sắc của anh cứ khiến cô ngạc nhiên. Ngày thường anh luôn xuất hiện trước mắt cô là dưới dạng một hắc công tử đều cáng , nghịch ngợm , kiếm trò lung tung phèng phá phách người ta . Nhưng dưới ánh trăng đêm huyền ảo này , hình tượng một hoàng tử cô đơn hiện ra .Giờ để ý Phong chơi quen biết nhiều người vậy thôi nhưng … thật sự người lun kế bên anh có ai không? Mổi khi anh cô đơn ai bên cạnh ? Anh cần người tâm sự thì ai đây?
Cơ mà nhìn kỹ xung quanh chỗ này cũng đâu dến nỗi để cô la làng lên đâu? Ngược lại rất yên bình và thơ mộng . Người như Phong cũng tới những nơi như thế này sao? Đây là một gốc riêng của anh sao?
Tự nhiên Karuku thấy tội nghiệp Phong vì cái sự cô đơn mà khiến anh trở nên đểu cáng thì phải!
Phong nhìn trời đã xong thì quay qua bên Karuku. Nhìn cô lúc này làm anh mắc cười quá : mặt ngẩn ngơ nhìn anh vô thức , ngồi rất ngoan ngoãn nhin anh chăm chút nhưng cái vô tư để lộ nguyên cái chữa mê trai hiện ngay lên trán luôn mà đối tượng chính là anh mới vui chứ. Để làm cô tỉnh anh nhếch môi cười.
-… Đầu trâu!
-…Cái tên này đúng là làm mất hứng mà! - Đang nghĩ những dòng đáng thương cho Phong mà hắn quất một câu chất quất cái làm cô muốn lên cơn óc dễ sợ ! Cô lẽ ra không nên nghĩ thương cho cái tên lạnh lùng này mới đúng chứ!
-Đồ đáng ghét ! Tôi về!
-Tôi thách bà về được ấy!Quên là tôi chở bà đi à?
Karuku cầm cái túi nhỏ , đứng dậy đi ra khỏi cái đám cỏ ra đường . Đi giữa chừng thì giọng vênh váo , đắc ý của Phong vang lên làm Karuku đứng hình bớt chợt. Thôi đúng rồi … cô tới được đây là nhờ hắn cơ mà…..
-… Chở tôi về! – Dù biết đâu là câu khá nhục nhưng cô làm gì biết đường về chứ?
-Nhờ người ta mà nhờ thế sao ? Haiz!- Phong nói nhưng không nhìn thẳng vào mặt Karuku , anh soải người nằm xuống bờ cỏ lại ngắm sao . Không khí yên bình quá!
-Phong…-Karuku nhìn Phong hồi khẽ gọi tên anh .
-Sao?- Khá nhỏ vậy mà Phong cũng nghe được .
Giống như những ngọn gió này đưa lời nói của cô đến cho Phong trong tíc tắc vậy.
Anh quay qua nhìn cô dù vẫn đang nằm chình ình ở đó . Anh cười nhẹ nhìn cô làm tim cô thắt lại. Là lần đầu tiên cô thấy nụ cười hiền dịu của anh thì phải ? Nó trông có vẻ thoáng buồn cùng với ánh mắt nhìn mắt cô chằm chằm không dứt càng khiến tim cô đập thình thịch không trật tự được . Anh lúc này thật nhẹ nhàng , mềm mại như một cơn gió mà lại là một ngọn gió cô đơn , xinh đẹp nữa.
-…Ông thích ngắm sao lắm à?
-.. Ừ!
-Ngày nào cũng ngắm ư?
-Mấy năm trước thì không nhưng năm nay thì lúc nào cũng ngắm!
-Tại sao?
-Vì… khi tôi nhìn lên trên thì nó khiến tâm trí tôi bay bổng rất nhẹ nhàng . Mọi chuyện buồn bã quên hết và đôi khi … trên bầu trời đầy sao ấy : lâu lâu nó hiện nhiều những hình ảnh của nhiều người quen thuộc và… trong đó có bà nữa… Karuku à! – Lời Phong rất sâu sắc . Nếu vậy năm nay lúc nào anh cũng buồn nhưng cô thấy ngày nào anh cũng giỡn như quỷ ấy! Kẻ buồn là cô mới đúng chứ.
-Tôi làm ông buồn sao ?- Bỗng nhiên nghe anh nói lòng cô chợt nhói lên khá đau. Anh thành như thế này tất cả lại tại cô sao?
-Nhiều người không phải mình bà!- Nghe tới đây cô mừng thầm trong lòng. Thấy đỡ biết bao.
-Nhưng đa phần là bà ấy !- Chắc cô muốn giết cái tên mắc dịch nnayf quá! Làm cụt suy nghĩ ngta không hà!!!
-Tôi làm gì ông hả cái tên đáng ghét kia??? Ông mới là người làm tôi buồn đúng hơn mà tôi chưa nói gì đây này!!-Karuku phản ánh lại lời nói của Phong . Lần này chắc chắn sẽ không bị “rơi lệ” can tâm hay thương cảm hắn nữa. Bực cả mình!
-Karuku!-Phong gọi tên cô một cách nhẹ nhàng , trìu mến khiến Karuku lẫn nữa đỏ mặt. Cứ cho là cô giữ lòng để không bị anh cuốn hút đi nhưng kêu tên cô ngọt vậy hỏi sao không mềm lòng???
-Hả sao?-Trong lòng thì mềm nhưng bên ngoài thì cứng . Cô phải khác tụi con gái kia mới được chứ! Không được giống bọn hám trai.
-… Bà ghét tôi… nhiều như thế nào? – Lòng Karuku như bị bóp chặt , bất ngờ cực kì . Cô phải nóii sao đây ? Lúc thì anh rất đàng hoàng với cô nhưng lúc thì thô thiển cực kì . Cô cũng chả biết ghét hay không nữa nhưng điều mà hôm nay anh đã làm thì cô hận cực kì nhưng giờ sao lại quá đỗi ngọt ngào như thế chứ?
Khi nãy Phong còn nói hình ảnh cô hiện trên trời sao nữa . Tại sao có gì đó khiến lòng cô như nở hoa thế này ? Có phải vì những lời ngọt như kẹo này là đến từ Ca Ca của cấp không , là kẻ lạnh lung không biết “tình cảm” là gì hết?
Chưa kể này khuôn mặt buồn rầu của Phong khi cô nói chỗ cô và Phong đang ở rất nguy hiểm nữa nhưng thật ra rất yên bình và thơ mông . Anh … anh cũng đâu xấu xa như thế.
-Tôi…tôi….
-Karuku ah!-Trời ơi ! Đừng có gọi tên cô dịu dàng nhiều đến thế chứ ? Cái tên này gì thì nói đại đi chứ đừng gọi bằng cái giọng ngọt như kẹo đó chứ!
-Biết năm nay bà gây cho tôi nhiều tổn hại lắm không? Thứ nhất là trái banh của tôi. Sau đó là cái chân què nè rồi vì bạn bà mà bị gánh ghép , đồn đại nữa .giờ thì điều kiện mời Karuku đi ăn đàng hoàng mà cũng không được! Bà khiến tôi năm nay xui thật chứ!
Karuku nghe mà cảm thấy nhột nhột ghê! Gượng gạo cười một mình như để trấn an rằng : “Cái tên đó đáng bị như vậy , mình chả có lỗi sai nên không cần nghĩ nhiều”. Nhưng thực tế Phong xui hơi bị nhiều năm nay là do Karuku chứ chả có ai là thủ phạm vào đây hết ấy.
-Những chuyện dính vào Karuku quả là xui thật nhưng mà…. Nó lại làm tôi thấy vui !-Phong nói hồi cái mỉm cười nhẹ nhàng . Tựa đầu nhìn cô trìu mến khiến Karuku đỏ mặt cả lên.
-Sao…sao ông lại thấy vui?
-Bởi vì… không biết nữa! Lâu lâu đi kế Karuku mới thấy bà có nhiều cái thú vị , hay hay , làm trò cho tôi cười suốt ấy chứ! Bị đau chút nhưng đổi lại là một trận cười nguyên ngày cũng đâu có sao!!- Karuku cười nổi điên lên. Nó vậy mà nghe được ấy hả? Dám xem cô là cái máy chọc cười của hắn thôi sao? Dám nhận xét cô như thế ấy hả?
-Với lại gần Karuku! Tôi thấy yên bình rất nhiều không như mấy đứa con gái khác!-Lần này nhận xét nghe được hơn ấy. Nhưng mà nó khiến cô có cảm giác như Phong rất xem trọng cô ,điều này khiến cô lại….
-Tại bà bớt nham hiểm mấy đứa đó! Đi không sợ bị cháy túi tiền hay tài sản !- Sao cái tên này ăn nói không được ăn nhập vậy chời???Lúc êm lúc chớt quớt là sao ? Khiến cô nổi điên thật chớ!
-Bạn trai của Karuku là Hoàng Anh đúng không?
-Hả?
-Nãy chả phải bà nói với cô nhân viên là bà có bạn trai và trong mơ… bà gọi tên Hoàng Anh nữa là!
-…Ừ! Hoàng Anh là bạn trai tôi ấy!-Karuku nhận đại thôi chứ cô không nghĩ mình lỡ vô tình khiến Phhong càng u ám hơn nữa.
Thật ra là anh thấy danh dự ,nhân phẩm của mình bị tuột xuống dữ dội rất nhiều. Anh cảm thấy nhục nhã cực kì!
-Thôi! Tôi đưa bà về!-Phong đứng dậy nguyên bộ vest thanh lịch đằng sau lưng dính đầy cỏ nhưng vẫn không giảm bớt sự quyến rũ của anh.
Karuku đứng ngây đó nhìn Phong tiến tới cái moto rồi dục cái mũ bảo hiểm qua cho cô . Rất nhnh Phong đưa cô về tới nhà an toàn. Khi Karuku xuống xe , cô quay lại mỉm cười ngây thơ nói lời cảm ơn , chỉ là một phản xạ tự nhiên thôi mà cần gì khiến Phong nhìn cô với ánh mắt kì lạ như thế này không nhỉ?
-Tôi… vào nhà nha! Ông về cẩn thận ! Ngủ ngon luôn!
-… Karuku!
-Hả?
Dứt câu nói , tay Phong nhanh nhẹn luồn qua eo Karuku khiến cô mất thăng bằng ngã vào người anh. Bàn tay còn lại của Phong nhấc cầm của cô lên và môi chạm môi . Môi Phong rất mềm mại còn chuyên nghiệp nữa . Đôi môi ấy bao phủ môi Karuku . Ban đầu cô nàng chìm đắm vì cảm giác mới lạ nhưng phần vẫn tỉnh hơn Hải Ly chút . Karuku sớm nhăn mặt , dùng tay đẩy Phong ra nhưng anh ôm chặt quá sức cô không thể chống lại được.
“Buông ra !!”
CHÁT!!
Hết sức chịu đựng . Karuku nhẫn tâm tát vào mặt Phong.Mặt anh ửng đỏ lên bàn tay nhỏ nhắn của Karuku trên má . Cô nổi giận nhìn anh hét lên .
-TÔI GHÉT ÔNG KINH HOÀNG!-Karuku không thèm quay đầu nstrongin àm đi thẳng vào nhà bỏ Phong lại bơ vơ với cú sốc không biết có thể tỉnh táo lại lần nữa được không nữa.
Đúng là bên cô , cô khiến anh cười rất nhiều. Nhưng lần này anh không thể cười được nữa. Không biết sau đêm nay , anh tự hỏi anh và cô còn nhin nhau như trước được không ?