Cô Vân Mạn Mạn: Tiểu Du nhi ta buồn quá chúng ta tâm sự đi.
Frola: Cô Vân ta bận lắm, không có thời gian đâu. Haizaaa không biết ai kia dỗi hơi thêm việc cho ta, bận" tối mặt tối mũi", bắt nạt ta à???
Cô Vân Mạn Mạn: Tiểu Du nhi mà dễ bắt nạt sao? Thế thì ta đã không tạo ra ngươi rồi.
Frola: Cô Vân nghĩ gì mà tạo ra tôi?
Cô Vân Mạn Mạn: Lấp đầy chỗ trống của sự cô đơn thôi.^.^
Frola: Tại sao Cô Vân lại chọn bút danh là " Cô Vân Mạn Mạn"?
Cô Vân Mạn Mạn: Tiểu Du nhi không cảm thấy cái tên giống đám mây hững hờ trôi sao? Một đám mây trôi dạt theo gió, nhìn nhân sinh cuộc đời giống hóm đá Tam Sinh bên cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên.
Frola: Sao mà già đời quá vậy.
Cô Vân Mạn Mạn: Tiểu Du nhi ta sinh năm 98 nay mới 19 tuổi, chưa" già" chút nào về thể xác lẫn tâm hồn.
Frola: Ốh ô, còn trẻ à nha, bằng tuổi ta nha.
Cô Vân Mạn Mạn: Đúng vậy, Tiểu Du nhi muốn yêu sớm sao?
Frola: Cô Vân nghĩ ta sẽ yêu sớm sao?
Cô Vân Mạn Mạn: Đúng vậy Tiểu Du nhi sao có thể chứ, sâu sa mà nói thì ngươi chính là một phần nhân cách của ta. Ta vốn muốn lấy tên lãn lãn tuỳ tâm để mặc kệ ngươi sự tình nhưng nó lại là tên gmail của ta, mà thực ra ta cũng không thể bỏ mặc Tiểu Du nhi được. Ta vẫn nên nên làm" Cô vân mạn độ thiên không" thì tốt hơn.
Frola: Đã không bỏ mặc ta thì để ta chà đạp ông hiệu trưởng thêm chút nữa, ngươi biết không, hôm trời nắng gặp ổng mà không đeo kính râm thì có mà gặp bác sỹ khoa mắt luôn.
Cô Vân Mạn Mạn: Tiểu Du nhi, ta có thể ngây thơ giả tạo hỏi ngươi tại sao để tiếp tục cuộc hội thoại không?
Frola: Đương nhiên, nhìn cái đầu bóng loáng như gương kia không loá mắt mới là lạ.
Cô Vân Mạn Mạn: Tiểu Du nhi thử ngẫm nghĩ coi muốn dạng nam nhân thế nào để ta còn suy xét???
Frola: Cái kiểu sớm nắng chiều mưa trưa dở giời như ta thì làm sao có thể nghĩ cố định một kiểu nam nhân. Gặp ai thuận mắt có thể kết giao thì kết giao thôi.^~^
Cô Vân Mạn Mạn: Tiểu Du nhi cận thận sau này vớ phải kẻ mặt người nho nhã lịch sự mà lòng muông dạ sói, suốt ngày tìm cách vây ngươi trên giường.>.<
Frola: Hắn có thể sao, ta tập thái cực quyền, taekwondo...để làm cảnh à???
Cô Vân Mạn Mạn:...Ta khô lời. (Thực muốn nói cho ngươi biết hắn lợi hại hơn ngươi nhiều, không thì sao có thể áp chế được ngươi chứ. Thật muốn cười to xem ngươi khốn đốn một chút)
Cô Vân Mạn Mạn: Ta đói rồi, vẫn nên đi nấu gì đó ngon ngon để ăn, cho ngươi hưởng thụ chút hương!^•^(đừng khinh bỉ ta tham ăn nha)
Bây giờ cảm thấy sau này mình buồn vẫn nên đi sáng tác ra cái gì mà ăn, có thực mới vực được đạo. (^_^)!
Đại học Havard chào đón Triệu Du trở về sau hai tháng nghỉ phép là một ngày làm việc từ lúc mặt trời ló dạng đến tận hoàng hôn. Mọi thứ tích tụ trong hai tháng đều tìm đến cô giải quyết. Tại sao chứ? Cô có phải người toàn năng đâu. Dù có phải, thì cô chính là tuýp người thích an nhàn và hưởng thụ. Có thể ngồi thì nhất quyết không đứng, mà có thể nằm thì sẽ không ngồi. Cô là người muốn gọi đến là đến, muốn mời là đi à?
Học viên tìm cô hỏi kiến thức, không sao, học viên không biết không hiểu hỏi cô thì cô sẽ trả lời. Đây là trách nhiệm của một giảng viên. Cô hoàn thành!
Đồng nghiệp tìm cô trao đổi, tốt thôi, như vậy sẽ tăng tình cảm đồng nghiệp, cô sẽ không bị coi là người khó gần. Cô làm tốt!
Hiệu trưởng" chói loá" tìm cô để thêm lịch công tác, được rồi, làm nhân viên thì phải nghe lời ông chủ. Cô chấp nhận.
Triệu Du cô là giảng viên! Đúng vậy. Giảng bài cho học viên với cô là một nghệ thuật, giải thích câu hỏi thêm cho học viên cũng tốt. Nhưng sẽ tốt hơn nhiều khi bạn các bạn giới tính đực đừng nhìn cô bằng ánh mắt mê ly gật đầu cho có để mục đích cuối cùng là:
"Frola, cuối tuần này cô có rảnh không? Em muốn mời cô đến khách sạn" Con số hoàn hảo" dùng bữa, nghe nói thực đơn của họ rất đặc biệt."
Cô là bà chủ của" Con số hoàn hảo" còn hiếm lạ cái "thực đơn rất đặc biệt" đó sao. Lại còn không dùng kính ngữ với cô nữa. Quên cô là giảng viên dạy học sao?
Đám nhóc này thấy cô dễ bắt nạt lắm à? Tưởng cô ít tuổi hơn chưa trải đời nhiều mà dám công khai trên diễn đàn của trường tán cô đổ sao? Nằm mơ đi! Cô nhận thấy mình cũng không đẹp đến mức vừa nhìn đã mê như hồ ly tinh. Tốn thời gian của cô, lúc thi cô sẽ chấm thật chặt trượt môn cũng đừng xin cô ch thi lại. Học lại cho chắc vào, có thời gian tiền bạc mời cô đi ăn thì có thời gian tiền bạc để học lại. Cô không ngại giúp trường tăng thêm thu nhập đâu!
Quan hệ tốt với đồng nghiệp là một chuyện, nhưng đồng nghiệp thích làm mai giới thiệu đôi tượng yêu đường cho cô là một chuyện khác.
Ngoại đã dặn cô rồi, chưa thì không được nghĩ đến việc yêu đương. Mà cô thấy yêu đương sớm thì có gì tốt!
Vừa tốn thời gian của bản thân, mất tiền quà cáp cho người yêu, lại còn ảnh hưởng đến kết quả học tập( trừ trường hợp những kẻ có bộ óc thông minh và thiên tài ra nhé, cô thấy cái bọn đấy không theo hành sử của người thường đâu).
Cái thời buổi bây giờ tình yêu bắt cá hai, ba tay là chuyện thường. Cái màn đánh ghen sau khi phát hiện người yêu bắt cá hai tay mới hay, cái vụ gì đang nổi ở trên mạng ấy, suýt nữa thì ngồi tù bóc lịch vài tháng.
Sự mài dũa về mặt cảm xúc rung động trước một người khác giới trong quá trình viết tiểu thuyết đã khiến cô nhận ra: tình yêu chỉ là thứ phù phiếm. Đã mấy cặp có thể cùng nhau vượt qua gian khổ mà bên nhau mãi mãi.