Chuyện Lâm Tiểu Trúc rời khỏi Viên phủ có rất nhiều người không biết, tỷ như lão Vương và hai bà tử ở phòng bếp nhỏ. Bởi vì nàng vào phủ không bao lâu thì được đưa đi dạy trà nghệ cho Chu Nhu, sau đó là mở tiệm, thường xuyên đi sớm về trễ, tiếp đó là vào Đoan vương phủ đến mười ngày. Thời gian nàng ở Viên phủ chưa được hai tháng nhưng đã có một nửa là ở bên ngoài. Cho nên ngày đó nàng bị tuyên tiến cung sau đó thì không thấy bóng dáng, mọi người cũng không để ý lắm.
Buổi sáng khi Lâm Tiểu Trúc rời khỏi kinh thành, tuy phải thu thập vật dụng để chuẩn bị dọn đến nhà mới nhưng lão Vương vẫn tỉ mỉ làm bữa sáng đưa đến viện của Viên Thiên Dã. Nhưng vào đến tiền thính, hắn liền có cảm giác khác thường. Từ nhỏ đến lớn Viên Thiên Dã luôn là người cực kỳ khắc chế, nếu không phải tình huốt quá đặc biệt thì trời chưa sáng hắn đã dậy luyện công phu, luyện kiếm đến khi mặt trời lên thì tắm rửa rồi ăn sáng, sau đó xử lý sự vụ trong ngày. Nhưng hôm nay tới giờ này rồi mà trong viện vẫn im ắng, hiển nhiên là công tử còn chưa rời giường.
Ngô ma ma thấy hắn đi vào, khoát tay nhỏ giọng nói” tối qua công tử ở thư phòng thức trắng cả đêm, vừa mới ngủ được một lát, ngươi mang bữa sáng về đi, khi nào công tử dậy, ta lại đi gọi ngươi”
“Dạ” lão Vương đang tính lui xuống thì nghe tiếng mở cửa, Viên Thập vội vàng đi lấy nước, Ngô ma ma cũng tiến vào hầu hạ. Lão Vương liền dừng bước, đặt thực hộp lên bàn.
Rất nhanh Viên Thiên Dã đã rửa mặt chải đầu xong, đi ra ngoài, lão Vương vội hỏi” vương gia dùng bữa sáng chứ ?”
“Ừ, dọn đi” Viên Thiên Dã đi đến ngồi xuống cạnh bàn.
Lão Vương dọn thức ăn lên bàn, thỉnh an với Viên Thiên Dã rồi mới lui ra ngoài.
Bữa sáng hôm nay khá phong phú : một chén cháo tổ yến, bánh bao thịt, gà du cuốn, hoa quế cao. . . Viên Thiên Dã đưa đũa gắp lấy một cái bánh bao cho vào miệng, chậm rãi ăn, sau đó cau mày, nhìn cái bánh bao đến ngẩng người.
“Sao vậy ? hương vị không đúng sao ?” lão Vương thấy thế, khẩn trương hỏi. Bánh bao thịt này vẫn làm theo cách của Lâm Tiểu Trúc đã làm trước kia. Vương gia dường như rất thích ăn cho nên khoảng thời gian này hắn thường xuyên làm món này, hôm nay biểu hiện của vương gia lại kỳ quái nư vậy, chẳng lẽ bánh bao có vấn đề ?
Lão Vương lên tiếng làm cho Viên Thiên Dã giật mình tỉnh lại. Hắn không lên tiếng, có chút phiền chán, đặt bánh bao xuống, gắp một cái gà du cuốn, cắn một ngụm, nhíu mày, lại bỏ xuống.
Mọi người thấy vậy rất lo lắng, từ tối hôm qua, Vương gia cứ như vậy, tinh thần không yên, cơm nước chẳng màng, giống như rất phiền chán nhưng đang cố gắng kìm nén.
Lão Vương cẩn thận hỏi” Vương gia, ngài muốn ăn cái gì, lão Vương lập tức làm cho ngài ăn”
Viên Thiên Dã nghĩ nghĩ nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì những món hắn thích ăn đều do Lâm Tiểu Trúc làm, hắn phiền chán buông đũa xuống, đứng lên nói” không cần” rồi xoay người đi ra cửa.
Mọi người nhìn thức ăn trên bàn không hề suy chuyển, tất cả cùng nhíu mày.
Viên Thập âm thầm thở dài, đi theo.
Viên Thiên Dã ra cửa, vốn tính đến thư phòng nhưng lại bất tri bất giác đến trước cửa tiểu viện của Lâm Tiểu Trúc. Hắn ngẩng đầu nhìn chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ khóa, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Thời tiết đang vào thu, chỉ sau một đêm, trong viện rụng khá nhiều lá cây, bị giẫm nát dưới chân phát ra thanh âm sàn sạt làm người ta có cảm giác thê lương. Viên Thiên Dã đi vào trong, bước đến chỗ mấy bụi tiêu Lâm Tiểu Trúc đã trồng trước kia. Lúc này không phải đang mùa, hạt tiêu đều bị Lâm Tiểu Trúc hái xuống hết, bên gốc cũng đang được ủ phân đợi đến mùa sang năm lại cho trái. Không nhìn thấy hạt tiêu mà Lâm Tiểu Trúc coi như trân bảo, Viên Thiên Dã dường như có chút thất vọng, hắn đứng dậy, đi vào trong.
Cửa phòng vẫn hé mở, xem ra chủ nhân rời đi rất gấp, không có tâm tình để đóng lại. Viên Thiên Dã đẩy cửa đi vào, rồi đi đến phòng ngủ của Lâm Tiểu Trúc. Căn phòng trống trơn, trong tủ quần áo cũng không có gì, trên giường là bộ hoa phục mà Lâm Tiểu Trúc đã mặt khi tiến cung hôm cùng trang sức do Thái hậu ban thưởng. Viên Thiên Dã cầm lấy một cây trâm, hồi tưởng lại hình ảnh nàng hôm qua mặc bộ xiêm y này, cài trang sức này, tâm đang trống rỗng như bị cái gì chặn lại, làm cho hắn rất không thoải mái.
Đảo mắt nhìn thấy bên gối vẫn còn cuốn sách nàng mượn từ thư phòng của hắn, còn có một xấp giấy, hắn vội vàng đặt trâm cài xuống, như nhặt được chí bảo, vội vàng cầm lấy cuốn sách lật xem nhưng đã làm cho hắn thất vọng là bên trên trống trơn, Lâm Tiểu Trúc không để lại chú giải hay lời bình nào. Hắn cầm lấy xấp giấy, lật xem liền mừng rỡ không thôi, bên trên có chữ viết của Lâm Tiểu Trúc, chắc là nàng tập viết chữ nên chép lại cuốn sách kia. Nét chữ thanh cao tú lệ giống như trúc, phiêu dật lưu loát, sinh động như mây lại không mất vẻ khí khái. Viên Thiên Dã nhìn mấy chữ này đến ngây ngốc.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mấy chữ kia, giống như là đang vuốt ve gương mặt của Lâm Tiểu Trúc. Hồi lâu, hắn nở nụ cười kiêu ngạo, lên tiếng” chẳng qua chỉ cho tiên sinh dạy nàng ít chữ, nàng đã có thể viết ra thư pháp khiến Trần phò mã phải thán phục, còn viết được văn thư hay hơi tất cả học sinh ở Bắc Yến. Viên Thập, ngươi nói xem nếu cho nàng học cầm kỳ thư họa từ nhỏ, nàng sẽ trở thành đại tài nữ của Bắc Yến ta đúng không ? nếu để nàng từ nhỏ học binh thư mưu lược, vậy nàng có thể trở thành quốc sư không ?”
“Tiểu Trúc cô nương, là nữ tử thông minh nhất mà thuộc hạ đã gặp” Viên Thập đáp. Hắn ngẩng đầu nhìn Viên Thiên Dã, nhịn không được nói” Vương gia, nếu ngài luyến tiếc sao lại để nàng rời đi ? ngài thực muốn lấy nữ nhi của An Viễn hầu làm thê tử sao ?”
Ánh mắt của Viên Thiên Dã trở nên ảm đạm, tươi cười cũng tắt dần. Hắn không trả lời Viên Thập mà cất giữ mấy tờ giấy như trân bảo vào tay áo, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Mới ra tới cửa liền thấy Viên Thành đang vội vã chạy tới. Hắn giống như tìm Viên Thiên Dã, vẻ mặt tươi cười, cực kỳ cao hứng, vừa thấy Viên Thiên Dã liên nói” Vương gia, vừa rồi lâm triều, Hoàn thượng trước tiên là trị tội Lưu Khả Tùy, sau đó tuyên bố mở rộng vương phủ về phía đông thêm năm mẫu, vừa vặn bao gồm cả Viên phủ”
Đây là một tín hiệu cho thấy Viên Thác bắt đầu thần phục Viên Thiên Dã, không dám có ý đồ đoạt quyền trong tay hắn. Bởi vì Viên phủ vốn không lớn nhưng trên thực tế khu vực chung quanh đều thuộc Viên phủ, quan trọng nhất là bên dưới Viên phủ có địa đạo, thông ra bốn phía, người trong phủ muốn ẩn nấp hay thoát thân rất dễ dàng. Cho dù có mười vạn đại quân vây bên ngoài thì Viên Thiên Dã ở trong cũng có thể thoát đi, Cho nên Viên Thác vừa phong Viên Thiên Dã làm Dật vương đã khẩn cấp ban cho hắn một tòa phủ đệ, lại lệnh cho lập tức dời nhà cũng vì muốn hắn rời khỏi nơi này. Viên Thiên Dã vì muốn hắn an tâm nên cũng không kéo dài, lập tức chuẩn bị dời nhà, xem như là nể tình. Nhưng bây giờ Viên Thác lại mở rộng vương phủ về phía đông năm mẫu, bao gồm cả Viên phủ, điều này cho thấy dù là Viên Tri Bách hay là Viên Thác cũng xem như đã buông vũ khí, không có ý đồ khống chế hắn nữa mà ngược lại còn muốn bắt tay với hắn.
Viên Thiên Dã nghe vậy cũng không quá vui mừng, nói với Viên Thành” phát bái thiếp, đêm nay Dật vương phủ đãi khách, ngoại trừ phu nhân và tiểu thư Công bá hầu, phu nhân và đích, thứ nữ Trương Lâm An, tât cả đều mời. Lại bảo Trương quản gia không cần dời thư phòng, những cái khác thì cứ nhìn mà làm”
“Dạ, vương gia”
“Vương gia, sáng giờ ngài chưa ăn gì, ta bảo lão Vương làm ít cá chua ngọt cho ngài ăn nha” Viên Thập lên tiếng. Vừa rồi ở trong viện của Lâm Tiểu Trúc, hắn nhớ lúc trước nàng có làm món cá chua ngọt, chắc vương gia không quên món kia.
Viên Thiên Dã đang muốn đến thư phòng, nghe vậy dừng bước, suy nghĩ một chút rồi gật đầu” vậy làm một phần đi” muốn không nhớ tới người kia nhưng giống như là bị ghiền thuốc phiền, nếu bỏ sẽ rất khó chịu. Có lẽ từ từ, bỏ từng chút một rồi sẽ quen.
Vì Viên Thiên Dã thích ăn món cá chua ngọt nên sau này Lâm Tiểu Trúc thường xuyên làm món này cho hắn ăm, vì thế lão Vương cũng học lóm được. Nghe Viên Thập chuyển lời, hắn nhanh chóng làm xong, còn mang thêm một chén cháo gạo tẻ mang đến viện Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã ngửi được hương vị, vội cầm đũa gắp một miếng cá cho vào miệng. Ba người bên cạnh đều chăm chú nhìn hắn, hi vọng hắn thích món này mà ăn thêm một miếng.
Viên Thiên Dã nhai nuốt xong, biểu tình trên mặt cũng tan biến, buông đũa, lấy khăn lau miệng rồi đừng lên đi ra ngoài. Viên Thập biết hắn muốn đến thư phòng, vội vàng đuổi theo.
“Vương gia, thuộc hạ rốt cuộc làm không đúng chỗ nào ?” từ tối qua tới giờ lão Vương liên tục bị đả kích, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Viên Thiên Dã dừng chân, xua tay về phía sau, không lên tiếng rồi tiếp tục đi về phía thư phòng nhưng Viên Thập ở bên cạnh nghe được hắn thấp giọng nói” làm như thế nào cũng không có hương vị của nàng”
Hoa khai hai đóa, các biểu nhất chi.
Chuyện Lâm Tiểu Trúc rời khỏi Viên phủ có rất nhiều người không biết, tỷ như lão Vương và hai bà tử ở phòng bếp nhỏ. Bởi vì nàng vào phủ không bao lâu thì được đưa đi dạy trà nghệ cho Chu Nhu, sau đó là mở tiệm, thường xuyên đi sớm về trễ, tiếp đó là vào Đoan vương phủ đến mười ngày. Thời gian nàng ở Viên phủ chưa được hai tháng nhưng đã có một nửa là ở bên ngoài. Cho nên ngày đó nàng bị tuyên tiến cung sau đó thì không thấy bóng dáng, mọi người cũng không để ý lắm.
Buổi sáng khi Lâm Tiểu Trúc rời khỏi kinh thành, tuy phải thu thập vật dụng để chuẩn bị dọn đến nhà mới nhưng lão Vương vẫn tỉ mỉ làm bữa sáng đưa đến viện của Viên Thiên Dã. Nhưng vào đến tiền thính, hắn liền có cảm giác khác thường. Từ nhỏ đến lớn Viên Thiên Dã luôn là người cực kỳ khắc chế, nếu không phải tình huốt quá đặc biệt thì trời chưa sáng hắn đã dậy luyện công phu, luyện kiếm đến khi mặt trời lên thì tắm rửa rồi ăn sáng, sau đó xử lý sự vụ trong ngày. Nhưng hôm nay tới giờ này rồi mà trong viện vẫn im ắng, hiển nhiên là công tử còn chưa rời giường.
Ngô ma ma thấy hắn đi vào, khoát tay nhỏ giọng nói” tối qua công tử ở thư phòng thức trắng cả đêm, vừa mới ngủ được một lát, ngươi mang bữa sáng về đi, khi nào công tử dậy, ta lại đi gọi ngươi”
“Dạ” lão Vương đang tính lui xuống thì nghe tiếng mở cửa, Viên Thập vội vàng đi lấy nước, Ngô ma ma cũng tiến vào hầu hạ. Lão Vương liền dừng bước, đặt thực hộp lên bàn.
Rất nhanh Viên Thiên Dã đã rửa mặt chải đầu xong, đi ra ngoài, lão Vương vội hỏi” vương gia dùng bữa sáng chứ ?”
“Ừ, dọn đi” Viên Thiên Dã đi đến ngồi xuống cạnh bàn.
Lão Vương dọn thức ăn lên bàn, thỉnh an với Viên Thiên Dã rồi mới lui ra ngoài.
Bữa sáng hôm nay khá phong phú : một chén cháo tổ yến, bánh bao thịt, gà du cuốn, hoa quế cao. . . Viên Thiên Dã đưa đũa gắp lấy một cái bánh bao cho vào miệng, chậm rãi ăn, sau đó cau mày, nhìn cái bánh bao đến ngẩng người.
“Sao vậy ? hương vị không đúng sao ?” lão Vương thấy thế, khẩn trương hỏi. Bánh bao thịt này vẫn làm theo cách của Lâm Tiểu Trúc đã làm trước kia. Vương gia dường như rất thích ăn cho nên khoảng thời gian này hắn thường xuyên làm món này, hôm nay biểu hiện của vương gia lại kỳ quái nư vậy, chẳng lẽ bánh bao có vấn đề ?
Lão Vương lên tiếng làm cho Viên Thiên Dã giật mình tỉnh lại. Hắn không lên tiếng, có chút phiền chán, đặt bánh bao xuống, gắp một cái gà du cuốn, cắn một ngụm, nhíu mày, lại bỏ xuống.
Mọi người thấy vậy rất lo lắng, từ tối hôm qua, Vương gia cứ như vậy, tinh thần không yên, cơm nước chẳng màng, giống như rất phiền chán nhưng đang cố gắng kìm nén.
Lão Vương cẩn thận hỏi” Vương gia, ngài muốn ăn cái gì, lão Vương lập tức làm cho ngài ăn”
Viên Thiên Dã nghĩ nghĩ nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì những món hắn thích ăn đều do Lâm Tiểu Trúc làm, hắn phiền chán buông đũa xuống, đứng lên nói” không cần” rồi xoay người đi ra cửa.
Mọi người nhìn thức ăn trên bàn không hề suy chuyển, tất cả cùng nhíu mày.
Viên Thập âm thầm thở dài, đi theo.
Viên Thiên Dã ra cửa, vốn tính đến thư phòng nhưng lại bất tri bất giác đến trước cửa tiểu viện của Lâm Tiểu Trúc. Hắn ngẩng đầu nhìn chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ khóa, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Thời tiết đang vào thu, chỉ sau một đêm, trong viện rụng khá nhiều lá cây, bị giẫm nát dưới chân phát ra thanh âm sàn sạt làm người ta có cảm giác thê lương. Viên Thiên Dã đi vào trong, bước đến chỗ mấy bụi tiêu Lâm Tiểu Trúc đã trồng trước kia. Lúc này không phải đang mùa, hạt tiêu đều bị Lâm Tiểu Trúc hái xuống hết, bên gốc cũng đang được ủ phân đợi đến mùa sang năm lại cho trái. Không nhìn thấy hạt tiêu mà Lâm Tiểu Trúc coi như trân bảo, Viên Thiên Dã dường như có chút thất vọng, hắn đứng dậy, đi vào trong.
Cửa phòng vẫn hé mở, xem ra chủ nhân rời đi rất gấp, không có tâm tình để đóng lại. Viên Thiên Dã đẩy cửa đi vào, rồi đi đến phòng ngủ của Lâm Tiểu Trúc. Căn phòng trống trơn, trong tủ quần áo cũng không có gì, trên giường là bộ hoa phục mà Lâm Tiểu Trúc đã mặt khi tiến cung hôm cùng trang sức do Thái hậu ban thưởng. Viên Thiên Dã cầm lấy một cây trâm, hồi tưởng lại hình ảnh nàng hôm qua mặc bộ xiêm y này, cài trang sức này, tâm đang trống rỗng như bị cái gì chặn lại, làm cho hắn rất không thoải mái.
Đảo mắt nhìn thấy bên gối vẫn còn cuốn sách nàng mượn từ thư phòng của hắn, còn có một xấp giấy, hắn vội vàng đặt trâm cài xuống, như nhặt được chí bảo, vội vàng cầm lấy cuốn sách lật xem nhưng đã làm cho hắn thất vọng là bên trên trống trơn, Lâm Tiểu Trúc không để lại chú giải hay lời bình nào. Hắn cầm lấy xấp giấy, lật xem liền mừng rỡ không thôi, bên trên có chữ viết của Lâm Tiểu Trúc, chắc là nàng tập viết chữ nên chép lại cuốn sách kia. Nét chữ thanh cao tú lệ giống như trúc, phiêu dật lưu loát, sinh động như mây lại không mất vẻ khí khái. Viên Thiên Dã nhìn mấy chữ này đến ngây ngốc.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mấy chữ kia, giống như là đang vuốt ve gương mặt của Lâm Tiểu Trúc. Hồi lâu, hắn nở nụ cười kiêu ngạo, lên tiếng” chẳng qua chỉ cho tiên sinh dạy nàng ít chữ, nàng đã có thể viết ra thư pháp khiến Trần phò mã phải thán phục, còn viết được văn thư hay hơi tất cả học sinh ở Bắc Yến. Viên Thập, ngươi nói xem nếu cho nàng học cầm kỳ thư họa từ nhỏ, nàng sẽ trở thành đại tài nữ của Bắc Yến ta đúng không ? nếu để nàng từ nhỏ học binh thư mưu lược, vậy nàng có thể trở thành quốc sư không ?”
“Tiểu Trúc cô nương, là nữ tử thông minh nhất mà thuộc hạ đã gặp” Viên Thập đáp. Hắn ngẩng đầu nhìn Viên Thiên Dã, nhịn không được nói” Vương gia, nếu ngài luyến tiếc sao lại để nàng rời đi ? ngài thực muốn lấy nữ nhi của An Viễn hầu làm thê tử sao ?”
Ánh mắt của Viên Thiên Dã trở nên ảm đạm, tươi cười cũng tắt dần. Hắn không trả lời Viên Thập mà cất giữ mấy tờ giấy như trân bảo vào tay áo, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Mới ra tới cửa liền thấy Viên Thành đang vội vã chạy tới. Hắn giống như tìm Viên Thiên Dã, vẻ mặt tươi cười, cực kỳ cao hứng, vừa thấy Viên Thiên Dã liên nói” Vương gia, vừa rồi lâm triều, Hoàn thượng trước tiên là trị tội Lưu Khả Tùy, sau đó tuyên bố mở rộng vương phủ về phía đông thêm năm mẫu, vừa vặn bao gồm cả Viên phủ”
Đây là một tín hiệu cho thấy Viên Thác bắt đầu thần phục Viên Thiên Dã, không dám có ý đồ đoạt quyền trong tay hắn. Bởi vì Viên phủ vốn không lớn nhưng trên thực tế khu vực chung quanh đều thuộc Viên phủ, quan trọng nhất là bên dưới Viên phủ có địa đạo, thông ra bốn phía, người trong phủ muốn ẩn nấp hay thoát thân rất dễ dàng. Cho dù có mười vạn đại quân vây bên ngoài thì Viên Thiên Dã ở trong cũng có thể thoát đi, Cho nên Viên Thác vừa phong Viên Thiên Dã làm Dật vương đã khẩn cấp ban cho hắn một tòa phủ đệ, lại lệnh cho lập tức dời nhà cũng vì muốn hắn rời khỏi nơi này. Viên Thiên Dã vì muốn hắn an tâm nên cũng không kéo dài, lập tức chuẩn bị dời nhà, xem như là nể tình. Nhưng bây giờ Viên Thác lại mở rộng vương phủ về phía đông năm mẫu, bao gồm cả Viên phủ, điều này cho thấy dù là Viên Tri Bách hay là Viên Thác cũng xem như đã buông vũ khí, không có ý đồ khống chế hắn nữa mà ngược lại còn muốn bắt tay với hắn.
Viên Thiên Dã nghe vậy cũng không quá vui mừng, nói với Viên Thành” phát bái thiếp, đêm nay Dật vương phủ đãi khách, ngoại trừ phu nhân và tiểu thư Công bá hầu, phu nhân và đích, thứ nữ Trương Lâm An, tât cả đều mời. Lại bảo Trương quản gia không cần dời thư phòng, những cái khác thì cứ nhìn mà làm”
“Dạ, vương gia”
“Vương gia, sáng giờ ngài chưa ăn gì, ta bảo lão Vương làm ít cá chua ngọt cho ngài ăn nha” Viên Thập lên tiếng. Vừa rồi ở trong viện của Lâm Tiểu Trúc, hắn nhớ lúc trước nàng có làm món cá chua ngọt, chắc vương gia không quên món kia.
Viên Thiên Dã đang muốn đến thư phòng, nghe vậy dừng bước, suy nghĩ một chút rồi gật đầu” vậy làm một phần đi” muốn không nhớ tới người kia nhưng giống như là bị ghiền thuốc phiền, nếu bỏ sẽ rất khó chịu. Có lẽ từ từ, bỏ từng chút một rồi sẽ quen.
Vì Viên Thiên Dã thích ăn món cá chua ngọt nên sau này Lâm Tiểu Trúc thường xuyên làm món này cho hắn ăm, vì thế lão Vương cũng học lóm được. Nghe Viên Thập chuyển lời, hắn nhanh chóng làm xong, còn mang thêm một chén cháo gạo tẻ mang đến viện Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã ngửi được hương vị, vội cầm đũa gắp một miếng cá cho vào miệng. Ba người bên cạnh đều chăm chú nhìn hắn, hi vọng hắn thích món này mà ăn thêm một miếng.
Viên Thiên Dã nhai nuốt xong, biểu tình trên mặt cũng tan biến, buông đũa, lấy khăn lau miệng rồi đừng lên đi ra ngoài. Viên Thập biết hắn muốn đến thư phòng, vội vàng đuổi theo.
“Vương gia, thuộc hạ rốt cuộc làm không đúng chỗ nào ?” từ tối qua tới giờ lão Vương liên tục bị đả kích, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Viên Thiên Dã dừng chân, xua tay về phía sau, không lên tiếng rồi tiếp tục đi về phía thư phòng nhưng Viên Thập ở bên cạnh nghe được hắn thấp giọng nói” làm như thế nào cũng không có hương vị của nàng”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoa khai hai đóa, các biểu nhất chi.
Chuyện Lâm Tiểu Trúc rời khỏi Viên phủ có rất nhiều người không biết, tỷ như lão Vương và hai bà tử ở phòng bếp nhỏ. Bởi vì nàng vào phủ không bao lâu thì được đưa đi dạy trà nghệ cho Chu Nhu, sau đó là mở tiệm, thường xuyên đi sớm về trễ, tiếp đó là vào Đoan vương phủ đến mười ngày. Thời gian nàng ở Viên phủ chưa được hai tháng nhưng đã có một nửa là ở bên ngoài. Cho nên ngày đó nàng bị tuyên tiến cung sau đó thì không thấy bóng dáng, mọi người cũng không để ý lắm.
Buổi sáng khi Lâm Tiểu Trúc rời khỏi kinh thành, tuy phải thu thập vật dụng để chuẩn bị dọn đến nhà mới nhưng lão Vương vẫn tỉ mỉ làm bữa sáng đưa đến viện của Viên Thiên Dã. Nhưng vào đến tiền thính, hắn liền có cảm giác khác thường. Từ nhỏ đến lớn Viên Thiên Dã luôn là người cực kỳ khắc chế, nếu không phải tình huốt quá đặc biệt thì trời chưa sáng hắn đã dậy luyện công phu, luyện kiếm đến khi mặt trời lên thì tắm rửa rồi ăn sáng, sau đó xử lý sự vụ trong ngày. Nhưng hôm nay tới giờ này rồi mà trong viện vẫn im ắng, hiển nhiên là công tử còn chưa rời giường.
Ngô ma ma thấy hắn đi vào, khoát tay nhỏ giọng nói” tối qua công tử ở thư phòng thức trắng cả đêm, vừa mới ngủ được một lát, ngươi mang bữa sáng về đi, khi nào công tử dậy, ta lại đi gọi ngươi”
“Dạ” lão Vương đang tính lui xuống thì nghe tiếng mở cửa, Viên Thập vội vàng đi lấy nước, Ngô ma ma cũng tiến vào hầu hạ. Lão Vương liền dừng bước, đặt thực hộp lên bàn.
Rất nhanh Viên Thiên Dã đã rửa mặt chải đầu xong, đi ra ngoài, lão Vương vội hỏi” vương gia dùng bữa sáng chứ ?”
“Ừ, dọn đi” Viên Thiên Dã đi đến ngồi xuống cạnh bàn.
Lão Vương dọn thức ăn lên bàn, thỉnh an với Viên Thiên Dã rồi mới lui ra ngoài.
Bữa sáng hôm nay khá phong phú : một chén cháo tổ yến, bánh bao thịt, gà du cuốn, hoa quế cao. . . Viên Thiên Dã đưa đũa gắp lấy một cái bánh bao cho vào miệng, chậm rãi ăn, sau đó cau mày, nhìn cái bánh bao đến ngẩng người.
“Sao vậy ? hương vị không đúng sao ?” lão Vương thấy thế, khẩn trương hỏi. Bánh bao thịt này vẫn làm theo cách của Lâm Tiểu Trúc đã làm trước kia. Vương gia dường như rất thích ăn cho nên khoảng thời gian này hắn thường xuyên làm món này, hôm nay biểu hiện của vương gia lại kỳ quái nư vậy, chẳng lẽ bánh bao có vấn đề ?
Lão Vương lên tiếng làm cho Viên Thiên Dã giật mình tỉnh lại. Hắn không lên tiếng, có chút phiền chán, đặt bánh bao xuống, gắp một cái gà du cuốn, cắn một ngụm, nhíu mày, lại bỏ xuống.
Mọi người thấy vậy rất lo lắng, từ tối hôm qua, Vương gia cứ như vậy, tinh thần không yên, cơm nước chẳng màng, giống như rất phiền chán nhưng đang cố gắng kìm nén.
Lão Vương cẩn thận hỏi” Vương gia, ngài muốn ăn cái gì, lão Vương lập tức làm cho ngài ăn”
Viên Thiên Dã nghĩ nghĩ nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì những món hắn thích ăn đều do Lâm Tiểu Trúc làm, hắn phiền chán buông đũa xuống, đứng lên nói” không cần” rồi xoay người đi ra cửa.
Mọi người nhìn thức ăn trên bàn không hề suy chuyển, tất cả cùng nhíu mày.
Viên Thập âm thầm thở dài, đi theo.
Viên Thiên Dã ra cửa, vốn tính đến thư phòng nhưng lại bất tri bất giác đến trước cửa tiểu viện của Lâm Tiểu Trúc. Hắn ngẩng đầu nhìn chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ khóa, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Thời tiết đang vào thu, chỉ sau một đêm, trong viện rụng khá nhiều lá cây, bị giẫm nát dưới chân phát ra thanh âm sàn sạt làm người ta có cảm giác thê lương. Viên Thiên Dã đi vào trong, bước đến chỗ mấy bụi tiêu Lâm Tiểu Trúc đã trồng trước kia. Lúc này không phải đang mùa, hạt tiêu đều bị Lâm Tiểu Trúc hái xuống hết, bên gốc cũng đang được ủ phân đợi đến mùa sang năm lại cho trái. Không nhìn thấy hạt tiêu mà Lâm Tiểu Trúc coi như trân bảo, Viên Thiên Dã dường như có chút thất vọng, hắn đứng dậy, đi vào trong.
Cửa phòng vẫn hé mở, xem ra chủ nhân rời đi rất gấp, không có tâm tình để đóng lại. Viên Thiên Dã đẩy cửa đi vào, rồi đi đến phòng ngủ của Lâm Tiểu Trúc. Căn phòng trống trơn, trong tủ quần áo cũng không có gì, trên giường là bộ hoa phục mà Lâm Tiểu Trúc đã mặt khi tiến cung hôm cùng trang sức do Thái hậu ban thưởng. Viên Thiên Dã cầm lấy một cây trâm, hồi tưởng lại hình ảnh nàng hôm qua mặc bộ xiêm y này, cài trang sức này, tâm đang trống rỗng như bị cái gì chặn lại, làm cho hắn rất không thoải mái.
Đảo mắt nhìn thấy bên gối vẫn còn cuốn sách nàng mượn từ thư phòng của hắn, còn có một xấp giấy, hắn vội vàng đặt trâm cài xuống, như nhặt được chí bảo, vội vàng cầm lấy cuốn sách lật xem nhưng đã làm cho hắn thất vọng là bên trên trống trơn, Lâm Tiểu Trúc không để lại chú giải hay lời bình nào. Hắn cầm lấy xấp giấy, lật xem liền mừng rỡ không thôi, bên trên có chữ viết của Lâm Tiểu Trúc, chắc là nàng tập viết chữ nên chép lại cuốn sách kia. Nét chữ thanh cao tú lệ giống như trúc, phiêu dật lưu loát, sinh động như mây lại không mất vẻ khí khái. Viên Thiên Dã nhìn mấy chữ này đến ngây ngốc.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mấy chữ kia, giống như là đang vuốt ve gương mặt của Lâm Tiểu Trúc. Hồi lâu, hắn nở nụ cười kiêu ngạo, lên tiếng” chẳng qua chỉ cho tiên sinh dạy nàng ít chữ, nàng đã có thể viết ra thư pháp khiến Trần phò mã phải thán phục, còn viết được văn thư hay hơi tất cả học sinh ở Bắc Yến. Viên Thập, ngươi nói xem nếu cho nàng học cầm kỳ thư họa từ nhỏ, nàng sẽ trở thành đại tài nữ của Bắc Yến ta đúng không ? nếu để nàng từ nhỏ học binh thư mưu lược, vậy nàng có thể trở thành quốc sư không ?”
“Tiểu Trúc cô nương, là nữ tử thông minh nhất mà thuộc hạ đã gặp” Viên Thập đáp. Hắn ngẩng đầu nhìn Viên Thiên Dã, nhịn không được nói” Vương gia, nếu ngài luyến tiếc sao lại để nàng rời đi ? ngài thực muốn lấy nữ nhi của An Viễn hầu làm thê tử sao ?”
Ánh mắt của Viên Thiên Dã trở nên ảm đạm, tươi cười cũng tắt dần. Hắn không trả lời Viên Thập mà cất giữ mấy tờ giấy như trân bảo vào tay áo, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Mới ra tới cửa liền thấy Viên Thành đang vội vã chạy tới. Hắn giống như tìm Viên Thiên Dã, vẻ mặt tươi cười, cực kỳ cao hứng, vừa thấy Viên Thiên Dã liên nói” Vương gia, vừa rồi lâm triều, Hoàn thượng trước tiên là trị tội Lưu Khả Tùy, sau đó tuyên bố mở rộng vương phủ về phía đông thêm năm mẫu, vừa vặn bao gồm cả Viên phủ”
Đây là một tín hiệu cho thấy Viên Thác bắt đầu thần phục Viên Thiên Dã, không dám có ý đồ đoạt quyền trong tay hắn. Bởi vì Viên phủ vốn không lớn nhưng trên thực tế khu vực chung quanh đều thuộc Viên phủ, quan trọng nhất là bên dưới Viên phủ có địa đạo, thông ra bốn phía, người trong phủ muốn ẩn nấp hay thoát thân rất dễ dàng. Cho dù có mười vạn đại quân vây bên ngoài thì Viên Thiên Dã ở trong cũng có thể thoát đi, Cho nên Viên Thác vừa phong Viên Thiên Dã làm Dật vương đã khẩn cấp ban cho hắn một tòa phủ đệ, lại lệnh cho lập tức dời nhà cũng vì muốn hắn rời khỏi nơi này. Viên Thiên Dã vì muốn hắn an tâm nên cũng không kéo dài, lập tức chuẩn bị dời nhà, xem như là nể tình. Nhưng bây giờ Viên Thác lại mở rộng vương phủ về phía đông năm mẫu, bao gồm cả Viên phủ, điều này cho thấy dù là Viên Tri Bách hay là Viên Thác cũng xem như đã buông vũ khí, không có ý đồ khống chế hắn nữa mà ngược lại còn muốn bắt tay với hắn.
Viên Thiên Dã nghe vậy cũng không quá vui mừng, nói với Viên Thành” phát bái thiếp, đêm nay Dật vương phủ đãi khách, ngoại trừ phu nhân và tiểu thư Công bá hầu, phu nhân và đích, thứ nữ Trương Lâm An, tât cả đều mời. Lại bảo Trương quản gia không cần dời thư phòng, những cái khác thì cứ nhìn mà làm”
“Dạ, vương gia”
“Vương gia, sáng giờ ngài chưa ăn gì, ta bảo lão Vương làm ít cá chua ngọt cho ngài ăn nha” Viên Thập lên tiếng. Vừa rồi ở trong viện của Lâm Tiểu Trúc, hắn nhớ lúc trước nàng có làm món cá chua ngọt, chắc vương gia không quên món kia.
Viên Thiên Dã đang muốn đến thư phòng, nghe vậy dừng bước, suy nghĩ một chút rồi gật đầu” vậy làm một phần đi” muốn không nhớ tới người kia nhưng giống như là bị ghiền thuốc phiền, nếu bỏ sẽ rất khó chịu. Có lẽ từ từ, bỏ từng chút một rồi sẽ quen.
Vì Viên Thiên Dã thích ăn món cá chua ngọt nên sau này Lâm Tiểu Trúc thường xuyên làm món này cho hắn ăm, vì thế lão Vương cũng học lóm được. Nghe Viên Thập chuyển lời, hắn nhanh chóng làm xong, còn mang thêm một chén cháo gạo tẻ mang đến viện Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã ngửi được hương vị, vội cầm đũa gắp một miếng cá cho vào miệng. Ba người bên cạnh đều chăm chú nhìn hắn, hi vọng hắn thích món này mà ăn thêm một miếng.
Viên Thiên Dã nhai nuốt xong, biểu tình trên mặt cũng tan biến, buông đũa, lấy khăn lau miệng rồi đừng lên đi ra ngoài. Viên Thập biết hắn muốn đến thư phòng, vội vàng đuổi theo.
“Vương gia, thuộc hạ rốt cuộc làm không đúng chỗ nào ?” từ tối qua tới giờ lão Vương liên tục bị đả kích, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Viên Thiên Dã dừng chân, xua tay về phía sau, không lên tiếng rồi tiếp tục đi về phía thư phòng nhưng Viên Thập ở bên cạnh nghe được hắn thấp giọng nói” làm như thế nào cũng không có hương vị của nàng”