Tiết học điên chước, Ngô Thái Vân lại đi nhà về sinh, sau khi Tần quản sự tổng kết tiêt học, trong không khí yên tĩnh vang lên thanh âm thanh thúy “ Tần quản sự, mấy ngày nay bụng ta không tốt, cả người không có khí lực. Ta rất lo lắng cho cuộc thi ngày kia, muốn hỏi có phải nếu thi điên chước mà không đạt năm mươi cái thì sẽ không được ở lại trù nghệ ban đúng không ? “
Tần quản sự liếc nàng một cái “ không thoải mái thì đến tìm Mai quản sự xem thử, nàng tinh thông y lý, mấy bệnh vặt như tiểu chảy, uống vài thang thuốc là khỏe rồi. Còn có hai ngày để khôi phục, không ảnh hưởng tới cuộc thi của ngươi đâu “
Ngô Thái Vân thấy Tần quản sự chỉ nói tới bệnh của nàng mà không đả động gì tới cuộc thi, vẫn chưa từ bỏ ý định “ nhưng ta rất lo, nếu đến lúc đó không qua được ải, có phải ta sẽ không được ở lại trù nghệ ban ? “
Nàng toàn hỏi cho mình, không hề đề cập tới người khác, Tần quản sự chỉ vô ý một chút sẽ rơi vào bẫy của nàng, làm cho nàng có cơ hội bắt được nhược điểm. Nhưng đã được Du giáp tập nhắc nhở, vì vậy Tần quản sự cẩn thận hơn, thâm ý nhìn nàng “ Ngô Thái Vân, bình thường ngươi điên chước không có vấn đề gì, nếu vì vấn đề sức khỏe mà ảnh hưởng tới cuộc thi, chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội thi lại “
Sơn trang quy củ rất nghiêm, một khi đã thành quy định thì không thể sửa đổi. Ngô Thái Vân không ngờ mình lại nhận được đáp án như vậy, muốn hỏi tiếp nhưng lại không tìm được lý do, đứng yên ngây ngốc, hồi lâu không nói được nên lời.
“ Ngô Thái Vân, ngươi còn gì muốn hỏi ? “
“ Ta, ta. . muốn hỏi “ Ngô Thái Vân không đạt được mục đích, quyết định đập nồi dìm thuyền “ nếu điên chước không đủ năm mươi cái, lại không phải thân thể không tốt, có phải sẽ không được ở lại trù nghệ ban không ? “
Những lời này đã quá rõ ràng. Mọi người đều chăm chú nhìn Lâm Tiểu Trúc nhưng nàng vẫn tự nhiên như cũ, chỉ hơi liếc mắt nhìn Ngô Thái Vân và Ngô Bình Cường một cái, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Biểu tình này của nàng ý vị cực kỳ sâu xa, mọi người nhìn thấy như nhớ ra gì đó lập tức chuyển ánh nhìn sang Ngô Thái Vân.
Ngô Thái Vân và Chu Ngọc Xuân ngày nào cũng cãi nhau ầm ỹ, mọi người cũng qua đó biết được Ngô Thái Vân ghen ghét Lâm Tiểu Trúc, thêm vào việc lần trước nàng cùng Ngô Bình Cường chèn ép Lâm Tiểu Trúc tỷ thí điên chước cho nên những lời vừa rồi của nàng có dụng ý gì, ai nấy đều hiểu quá rõ. Nghĩ tới đây, mọi người lại chuyển sang nhìn Ngô Bình Cường.
Lâm Tiểu Trúc vì sao liếc nhìn Ngô Bình Cường ? có phải nàng đã biết hắn có tham dự vào chuyện này hoặc chính là chủ mưu sau lưng ?
Ngô Thái Vân nhất thời thay đổi sắc mặt.
Nàng không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại lợi hại như vậy, không nói tiếng nào lại phá giả được âm mưu của nàng, làm nàng hận đến nghiến răng.
Ngô Bình Cường tuy cực lực khống chế nhưng mặt vẫn có chút biến sắc, trong lòng vạn phần hối hận, lẽ ra không nên để Ngô Thái Vân làm chuyện này. Quá mức ngu xuẩn, thấy tình thế không đúng thì phải biết lùi lại chứ. Không nên làm rõ ràng như vậy, sợ người khác không biết huynh muội hắn ghen ghét Lâm Tiểu Trúc hay sao.
Tần quản sự không đợi hắn ra mặt, Lâm Tiểu Trúc cũng đã dẹp yên được chuyện này, nhàn nhã nói “ chuyện này,công tử đều có quyết định, không phải là chuyện ngươi nên quan tâm. Ngô Thái Vân, ngươi chỉ cần lo tốt chuyện của mình là được “ nói xong tuyên bố tan học rồi bỏ đi.
Lâm Tiểu Trúc tươi cười lôi kéo Chu Ngọc Xuân và Tô Tiểu Thư “ đi kiếm củi đi “ rồi quay sang nói với Hạ Sơn “ Hạ Sơn ca, lát nữa ngươi tranh thủ đến sớm một chút, ta sẽ giúp ngươi ôn tập “
“Ca, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ “ chờ mọi người rời đi, Ngô Thái Vân mờ mịt hỏi
Ngô Bình Cường rất muốn phát giận, rất muốn mắng chửi người. Nhưng nghĩ đến Ngô Thái Vân làm như vậy, hoàn toàn là vì hắn, đành phải nhịn lại lửa giận, ủ rũ nói “ Thái Vân, hay là thôi đi. Hiện giờ mọi người đều nhìn chằm chằm chúng ta, nếu không dừng lại, sẽ tra được tới chúng ta, đến lúc sợ là không phải chúng ta chỉ bị đánh mấy gậy đơn giản không đâu, có khi sẽ bị bán đi, cả đời không được gặp lại cha mẹ nữa “ nghĩ lại, hắn cảm thấy hơi sợ.
“ Thực ra, cũng không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu “ Ngô Thái Vân giao thủ vài lần với Lâm Tiểu Trúc cũng bắt đầu có chút khôn ra, dù là kinh nghiệm thực tế hay tâm lý cũng mạnh hơn Ngô Bình Cường “ có câu nói vừa rồi của ta, mọi người nhất định sẽ suy nghĩ, sau đó bắt đầu bàn tán, chúng ta lại dẫn đường, chẳng phải sẽ thuận lý thành chương sao ? lần này cũng không phải do chúng ta tung tin mà tự mọi người bàn tán thôi, chuyện đối với chúng ta là có lợi nha “
Ngô Bình Cường nghĩ nghĩ, biểu tình khen ngợi “ nghĩ lại cũng đúng. Thái Vân ngươi càng ngày càng lợi hại nha “ nói xong còn dặn dò “ nhưng chúng ta đừng làm gì cả, nếu có lời đồn thì cũng không liên quan gì tới chúng ta “
Ngô Thái Vân được ca ca khen ngợi, trong lòng rất cao hứng, nói: “bên phía nam sinh, bảo Hùng Đại Tráng đi nói đi, hắn là người nói nghĩa khí, du bị giáo tập tra hỏi cũng sẽ không chỉ ra chúng ta mà bên phía nữ nhi, ta sẽ bảo Lý Linh Nhi. Nàng là người không có đầu óc, hở chút là đã phát hỏa, ta chỉ cần rỉ tai nàng một chút. Ngươi yên tâm, sẽ không ai bắt được nhược điểm của ta “
Ngô Bình Cường do dự nhưng Ngô Thái Vân vừa cam đoan vừa khuyên nhủ, rốt cuộc hắn cũng đồng ý.
“Ca, cho dù lần này không hại được Lâm Tiểu Trúc, ngươi cũng đừng ủ rũ. Ngươi nghĩ xem, Lâm Tiểu Trúc điên chước kém như vậy, cuộc thi lần này sẽ không ai vượt qua được thành tích của ngươi đâu, lần kiểm tra này, ngươi nhất định sẽ đứng nhất “
“Ân.” Ngô Bình Cường dùng sức gật gật đầu, “Ta nhất định sẽ cố gắng, chúng ta sẽ đem nàng dẫm nát dưới chân “
“Ca, ta tin tưởng ngươi.” Ngô Thái Vân sùng bái nhìn đường huynh.
Trong lúc huynh muội Ngô gia đang dệt mộng thì Lâm Tiểu Trúc vội vã kiếm củi sau đó quay về giúp Hạ Sơn luyện nguyên liệu nấu ăn, đao công và chước công, cố gắng tạo nên một người đứng đầu mới. Thành tích của Hạ Sơn không thua Ngô Bình Cường bao nhiêu, đây cũng chính là nguyên nhân Ngô Bình Cường gần gũi với hắn khi chưa vào trù nghệ ban. Hiên giờ được Lâm Tiểu Trúc phụ đạo, làm cho thành tích của hắn dần dần tăng lên, vượt qua Ngô Bình Cường hẳn là không vấn đề gì. Thực ra việc phụ đạo này không phải mới hôm nay mà bắt đầu từ sau khi huynh muội Ngô gia chèn ép Lâm Tiểu Trúc tỷ thí điên chước. Lâm Tiểu Trúc không phải là người bị đánh mà không đánh trả. Ngô Bình Cường cảm thấy mình rất giỏi sao ? cho rằng Lâm Tiểu Trúc sẽ không qua được kỳ thi điên chước lần này sao ? nghĩ rằng hắn nắm chắc vị trí đệ nhất trong tay sao ? Lâm Tiểu Trúc nàng sẽ hung hăng cho hắn một bạt tai, nặng nề đè bẹp hắn dưới chân. Đối với một kẻ kiêu ngạo thì đây có lẽ là một kích trí mạng ah.
Đương nhiên Hạ Sơn không có tâm tranh giành vị trí đệ nhất với Ngô Bình Cường nhưng nếu như huynh muội Ngô gia không quá mức, thì Lâm Tiểu Trúc cũng sẽ không tác tệ. Nàng muốn Hạ Sơn đường đường chính chính thắng Ngô Bình Cường. Hiện tại là do huynh muội Ngô gia tự làm tự chịu. Nàng khẳng định, với ám chỉ của nàng, mọi người sẽ để ý đến nhất cử nhất động của huynh muội bọn họ. Chỉ cần bọn họ động tâm tư thì lập tức sẽ vạn kiếp bất phục. Ăn đòn là cái chắc, còn đòi đệ nhất danh sao ? nằm mơ đi. Mà với hiểu biết của nàng về Ngô Thái Vân thì chắc chắn, nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Quả nhiên, khi Lâm Tiểu Trúc múc nước từ sân Viên Thiên Dã trở về, Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân liền kéo nàng đến một góc, nói cho nàng biết chuyện Ngô Thái Vân nói với Lý Linh Nhi rồi hiện giờ mọi người đang bàn tán xôn xao . . .
Lâm Tiểu Trúc mỉm cười “ các ngươi hãy nhớ kỹ những lời Lý Linh Nhi đã nói, không cần để ý tới Ngô Thái Vân, các giáo tập vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ah “
“ Các giáo tập sao biết được ? hay là chúng ta đi báo với Mai quản sự “ Chu Ngọc Xuân nói
Thấy sắc mặt Tô Tiểu Thư có chút mất tự nhiên, Lâm Tiểu Trúc vỗ vai Chu Ngọc Xuân nói “ nghe ta. Ta muốn đi tắm, bên ngoài trời lạnh, các ngươi mau quay về đi “
Chu Ngọc Xuân rất tinh phục Lâm Tiểu Trúc, Lâm Tiểu Trúc bảo nàng đứng, nàng tuyệt đối không dám ngồi, còn bất bình thay Lâm Tiểu trúc “ trời lạnh như vậy mà ngươi mỗi ngày đều phải tới chỗ công tử múc nước, công tử thật nhẫn tâm nha. Ngươi cũng không phạm sai, sao đối với ngươi như thế ? hơn nữa, hắn không có ở sơn trang, bảo ngươi múc nước làm gì ? “
“ Ngọc Xuân, có một số việc không phải ngươi có thể nói, sau này đứng quá nóng nảy “ Lâm Tiểu Trúc nghiêm mặt nói
“ Ân “ Chu Ngọc Xuân thè lưỡi “ ta cũng chỉ nói ở đây thôi, ngoại trừ chúng ta sẽ không ai nghe thấy “
“ Tuy là vậy nhưng không nói vẫn tốt hơn. Tiểu Trúc nói đúng, cẩn tắc vô ưu “ Tô Tiểu Thư mỉm cười nói, né tránh ánh mắt của Lâm Tiểu Trúc.
Tuy thời tiết rất lạnh nhưng khi tắm rửa, tâm tình của Lâm Tiểu Trúc vẫn luôn rất tốt. Ngô Thái Vân dám chất vấn Tần quản sự, hiện giờ bọn họ đã làm tới mức này, không biết đêm nay sẽ còn những lời đồn gì nữa ? “
Quả nhiên, hôm sau khi đến trù nghệ ban, ba vị giáo tập liền triệu tập mọi người xếp thành hàng theo tổ. Tần quản sự biểu tình nghiêm túc, trầm giọng nói “ đêm qua, có người bàn tán, nói chúng ta không công bằng trong cuộc thi, thiên vị Lâm Tiểu Trúc. Giờ ta muốn hỏi, ai đã có ý nghĩ như vậy ? muốn nói gì, mau đứng ra đây mà nói “
Tiết học điên chước, Ngô Thái Vân lại đi nhà về sinh, sau khi Tần quản sự tổng kết tiêt học, trong không khí yên tĩnh vang lên thanh âm thanh thúy “ Tần quản sự, mấy ngày nay bụng ta không tốt, cả người không có khí lực. Ta rất lo lắng cho cuộc thi ngày kia, muốn hỏi có phải nếu thi điên chước mà không đạt năm mươi cái thì sẽ không được ở lại trù nghệ ban đúng không ? “
Tần quản sự liếc nàng một cái “ không thoải mái thì đến tìm Mai quản sự xem thử, nàng tinh thông y lý, mấy bệnh vặt như tiểu chảy, uống vài thang thuốc là khỏe rồi. Còn có hai ngày để khôi phục, không ảnh hưởng tới cuộc thi của ngươi đâu “
Ngô Thái Vân thấy Tần quản sự chỉ nói tới bệnh của nàng mà không đả động gì tới cuộc thi, vẫn chưa từ bỏ ý định “ nhưng ta rất lo, nếu đến lúc đó không qua được ải, có phải ta sẽ không được ở lại trù nghệ ban ? “
Nàng toàn hỏi cho mình, không hề đề cập tới người khác, Tần quản sự chỉ vô ý một chút sẽ rơi vào bẫy của nàng, làm cho nàng có cơ hội bắt được nhược điểm. Nhưng đã được Du giáp tập nhắc nhở, vì vậy Tần quản sự cẩn thận hơn, thâm ý nhìn nàng “ Ngô Thái Vân, bình thường ngươi điên chước không có vấn đề gì, nếu vì vấn đề sức khỏe mà ảnh hưởng tới cuộc thi, chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội thi lại “
Sơn trang quy củ rất nghiêm, một khi đã thành quy định thì không thể sửa đổi. Ngô Thái Vân không ngờ mình lại nhận được đáp án như vậy, muốn hỏi tiếp nhưng lại không tìm được lý do, đứng yên ngây ngốc, hồi lâu không nói được nên lời.
“ Ngô Thái Vân, ngươi còn gì muốn hỏi ? “
“ Ta, ta. . muốn hỏi “ Ngô Thái Vân không đạt được mục đích, quyết định đập nồi dìm thuyền “ nếu điên chước không đủ năm mươi cái, lại không phải thân thể không tốt, có phải sẽ không được ở lại trù nghệ ban không ? “
Những lời này đã quá rõ ràng. Mọi người đều chăm chú nhìn Lâm Tiểu Trúc nhưng nàng vẫn tự nhiên như cũ, chỉ hơi liếc mắt nhìn Ngô Thái Vân và Ngô Bình Cường một cái, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Biểu tình này của nàng ý vị cực kỳ sâu xa, mọi người nhìn thấy như nhớ ra gì đó lập tức chuyển ánh nhìn sang Ngô Thái Vân.
Ngô Thái Vân và Chu Ngọc Xuân ngày nào cũng cãi nhau ầm ỹ, mọi người cũng qua đó biết được Ngô Thái Vân ghen ghét Lâm Tiểu Trúc, thêm vào việc lần trước nàng cùng Ngô Bình Cường chèn ép Lâm Tiểu Trúc tỷ thí điên chước cho nên những lời vừa rồi của nàng có dụng ý gì, ai nấy đều hiểu quá rõ. Nghĩ tới đây, mọi người lại chuyển sang nhìn Ngô Bình Cường.
Lâm Tiểu Trúc vì sao liếc nhìn Ngô Bình Cường ? có phải nàng đã biết hắn có tham dự vào chuyện này hoặc chính là chủ mưu sau lưng ?
Ngô Thái Vân nhất thời thay đổi sắc mặt.
Nàng không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại lợi hại như vậy, không nói tiếng nào lại phá giả được âm mưu của nàng, làm nàng hận đến nghiến răng.
Ngô Bình Cường tuy cực lực khống chế nhưng mặt vẫn có chút biến sắc, trong lòng vạn phần hối hận, lẽ ra không nên để Ngô Thái Vân làm chuyện này. Quá mức ngu xuẩn, thấy tình thế không đúng thì phải biết lùi lại chứ. Không nên làm rõ ràng như vậy, sợ người khác không biết huynh muội hắn ghen ghét Lâm Tiểu Trúc hay sao.
Tần quản sự không đợi hắn ra mặt, Lâm Tiểu Trúc cũng đã dẹp yên được chuyện này, nhàn nhã nói “ chuyện này,công tử đều có quyết định, không phải là chuyện ngươi nên quan tâm. Ngô Thái Vân, ngươi chỉ cần lo tốt chuyện của mình là được “ nói xong tuyên bố tan học rồi bỏ đi.
Lâm Tiểu Trúc tươi cười lôi kéo Chu Ngọc Xuân và Tô Tiểu Thư “ đi kiếm củi đi “ rồi quay sang nói với Hạ Sơn “ Hạ Sơn ca, lát nữa ngươi tranh thủ đến sớm một chút, ta sẽ giúp ngươi ôn tập “
“Ca, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ “ chờ mọi người rời đi, Ngô Thái Vân mờ mịt hỏi
Ngô Bình Cường rất muốn phát giận, rất muốn mắng chửi người. Nhưng nghĩ đến Ngô Thái Vân làm như vậy, hoàn toàn là vì hắn, đành phải nhịn lại lửa giận, ủ rũ nói “ Thái Vân, hay là thôi đi. Hiện giờ mọi người đều nhìn chằm chằm chúng ta, nếu không dừng lại, sẽ tra được tới chúng ta, đến lúc sợ là không phải chúng ta chỉ bị đánh mấy gậy đơn giản không đâu, có khi sẽ bị bán đi, cả đời không được gặp lại cha mẹ nữa “ nghĩ lại, hắn cảm thấy hơi sợ.
“ Thực ra, cũng không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu “ Ngô Thái Vân giao thủ vài lần với Lâm Tiểu Trúc cũng bắt đầu có chút khôn ra, dù là kinh nghiệm thực tế hay tâm lý cũng mạnh hơn Ngô Bình Cường “ có câu nói vừa rồi của ta, mọi người nhất định sẽ suy nghĩ, sau đó bắt đầu bàn tán, chúng ta lại dẫn đường, chẳng phải sẽ thuận lý thành chương sao ? lần này cũng không phải do chúng ta tung tin mà tự mọi người bàn tán thôi, chuyện đối với chúng ta là có lợi nha “
Ngô Bình Cường nghĩ nghĩ, biểu tình khen ngợi “ nghĩ lại cũng đúng. Thái Vân ngươi càng ngày càng lợi hại nha “ nói xong còn dặn dò “ nhưng chúng ta đừng làm gì cả, nếu có lời đồn thì cũng không liên quan gì tới chúng ta “
Ngô Thái Vân được ca ca khen ngợi, trong lòng rất cao hứng, nói: “bên phía nam sinh, bảo Hùng Đại Tráng đi nói đi, hắn là người nói nghĩa khí, du bị giáo tập tra hỏi cũng sẽ không chỉ ra chúng ta mà bên phía nữ nhi, ta sẽ bảo Lý Linh Nhi. Nàng là người không có đầu óc, hở chút là đã phát hỏa, ta chỉ cần rỉ tai nàng một chút. Ngươi yên tâm, sẽ không ai bắt được nhược điểm của ta “
Ngô Bình Cường do dự nhưng Ngô Thái Vân vừa cam đoan vừa khuyên nhủ, rốt cuộc hắn cũng đồng ý.
“Ca, cho dù lần này không hại được Lâm Tiểu Trúc, ngươi cũng đừng ủ rũ. Ngươi nghĩ xem, Lâm Tiểu Trúc điên chước kém như vậy, cuộc thi lần này sẽ không ai vượt qua được thành tích của ngươi đâu, lần kiểm tra này, ngươi nhất định sẽ đứng nhất “
“Ân.” Ngô Bình Cường dùng sức gật gật đầu, “Ta nhất định sẽ cố gắng, chúng ta sẽ đem nàng dẫm nát dưới chân “
“Ca, ta tin tưởng ngươi.” Ngô Thái Vân sùng bái nhìn đường huynh.
Trong lúc huynh muội Ngô gia đang dệt mộng thì Lâm Tiểu Trúc vội vã kiếm củi sau đó quay về giúp Hạ Sơn luyện nguyên liệu nấu ăn, đao công và chước công, cố gắng tạo nên một người đứng đầu mới. Thành tích của Hạ Sơn không thua Ngô Bình Cường bao nhiêu, đây cũng chính là nguyên nhân Ngô Bình Cường gần gũi với hắn khi chưa vào trù nghệ ban. Hiên giờ được Lâm Tiểu Trúc phụ đạo, làm cho thành tích của hắn dần dần tăng lên, vượt qua Ngô Bình Cường hẳn là không vấn đề gì. Thực ra việc phụ đạo này không phải mới hôm nay mà bắt đầu từ sau khi huynh muội Ngô gia chèn ép Lâm Tiểu Trúc tỷ thí điên chước. Lâm Tiểu Trúc không phải là người bị đánh mà không đánh trả. Ngô Bình Cường cảm thấy mình rất giỏi sao ? cho rằng Lâm Tiểu Trúc sẽ không qua được kỳ thi điên chước lần này sao ? nghĩ rằng hắn nắm chắc vị trí đệ nhất trong tay sao ? Lâm Tiểu Trúc nàng sẽ hung hăng cho hắn một bạt tai, nặng nề đè bẹp hắn dưới chân. Đối với một kẻ kiêu ngạo thì đây có lẽ là một kích trí mạng ah.
Đương nhiên Hạ Sơn không có tâm tranh giành vị trí đệ nhất với Ngô Bình Cường nhưng nếu như huynh muội Ngô gia không quá mức, thì Lâm Tiểu Trúc cũng sẽ không tác tệ. Nàng muốn Hạ Sơn đường đường chính chính thắng Ngô Bình Cường. Hiện tại là do huynh muội Ngô gia tự làm tự chịu. Nàng khẳng định, với ám chỉ của nàng, mọi người sẽ để ý đến nhất cử nhất động của huynh muội bọn họ. Chỉ cần bọn họ động tâm tư thì lập tức sẽ vạn kiếp bất phục. Ăn đòn là cái chắc, còn đòi đệ nhất danh sao ? nằm mơ đi. Mà với hiểu biết của nàng về Ngô Thái Vân thì chắc chắn, nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Quả nhiên, khi Lâm Tiểu Trúc múc nước từ sân Viên Thiên Dã trở về, Tô Tiểu Thư và Chu Ngọc Xuân liền kéo nàng đến một góc, nói cho nàng biết chuyện Ngô Thái Vân nói với Lý Linh Nhi rồi hiện giờ mọi người đang bàn tán xôn xao . . .
Lâm Tiểu Trúc mỉm cười “ các ngươi hãy nhớ kỹ những lời Lý Linh Nhi đã nói, không cần để ý tới Ngô Thái Vân, các giáo tập vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ah “
“ Các giáo tập sao biết được ? hay là chúng ta đi báo với Mai quản sự “ Chu Ngọc Xuân nói
Thấy sắc mặt Tô Tiểu Thư có chút mất tự nhiên, Lâm Tiểu Trúc vỗ vai Chu Ngọc Xuân nói “ nghe ta. Ta muốn đi tắm, bên ngoài trời lạnh, các ngươi mau quay về đi “
Chu Ngọc Xuân rất tinh phục Lâm Tiểu Trúc, Lâm Tiểu Trúc bảo nàng đứng, nàng tuyệt đối không dám ngồi, còn bất bình thay Lâm Tiểu trúc “ trời lạnh như vậy mà ngươi mỗi ngày đều phải tới chỗ công tử múc nước, công tử thật nhẫn tâm nha. Ngươi cũng không phạm sai, sao đối với ngươi như thế ? hơn nữa, hắn không có ở sơn trang, bảo ngươi múc nước làm gì ? “
“ Ngọc Xuân, có một số việc không phải ngươi có thể nói, sau này đứng quá nóng nảy “ Lâm Tiểu Trúc nghiêm mặt nói
“ Ân “ Chu Ngọc Xuân thè lưỡi “ ta cũng chỉ nói ở đây thôi, ngoại trừ chúng ta sẽ không ai nghe thấy “
“ Tuy là vậy nhưng không nói vẫn tốt hơn. Tiểu Trúc nói đúng, cẩn tắc vô ưu “ Tô Tiểu Thư mỉm cười nói, né tránh ánh mắt của Lâm Tiểu Trúc.
Tuy thời tiết rất lạnh nhưng khi tắm rửa, tâm tình của Lâm Tiểu Trúc vẫn luôn rất tốt. Ngô Thái Vân dám chất vấn Tần quản sự, hiện giờ bọn họ đã làm tới mức này, không biết đêm nay sẽ còn những lời đồn gì nữa ? “
Quả nhiên, hôm sau khi đến trù nghệ ban, ba vị giáo tập liền triệu tập mọi người xếp thành hàng theo tổ. Tần quản sự biểu tình nghiêm túc, trầm giọng nói “ đêm qua, có người bàn tán, nói chúng ta không công bằng trong cuộc thi, thiên vị Lâm Tiểu Trúc. Giờ ta muốn hỏi, ai đã có ý nghĩ như vậy ? muốn nói gì, mau đứng ra đây mà nói “