Phó Nghiên chuẩn bị ra ngoài, nhưng bị Bạch Dự gọi lại: "Trên bàn có quà sinh thần của nhị ca tặng Lộ Lộ, ngươi mang về đi." Bạch Dự chỉ vào bàn.
Phó Nghiên mở cái hộp trên bàn ra, là cây trâm vàng "Phượng Hoàng khấp huyết (khóc ra máu)", thấy vậy nàng cười giỡn nói:"Đây là trâm cài hoa lệ, lại tặng cho tỷ tỷ? Đều sinh cùng ngày, sao chỉ tặng một mình tỷ ấy."
Bạch Dự đang thay áo, cười đáp nàng: "Mạc Tương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, đương nhiên phải làm bộ không quan hệ gì, cho nên không dễ dàng vào Tướng phủ được. Ta thấy trâm cài này còn tôn quý hơn những thứ của hoàng hậu nương nương."
"Theo lời của ngươi, Lăng vương đưa cho Lộ Lộ Phượng trâm cài....." Phó Nghiên ngẩn người, "Đang dùng sắc đẹp dụ dỗ sao?"
"Đúng, chỉ ngươi không mê sắc đẹp thôi." Bạch Dự nhìn nàng, "Mặc dù không rất đẹp, nhưng cũng là xinh đẹp."
Phó Nghiên liếc xéo Bạch Dự một cái, lại cúi đầu bỏ trâm cài vào trong hộp: "Ý ngươi là dụ dỗ bằng sắc đẹp sao?"
"Ý của ta là, không phải tất cả mọi người đều bị sắc đẹp mê hoặc, chỉ là ngươi cũng bị sắc đẹp mê hoặc thôi." Bạch Dự ngơ ngác nhìn nàng, Nhĩ Điềm đang thay quần áo cho Bạch Dự không nhịn được cười ra tiếng.
"......" Phó Nghiên ngây ngô ở một bên không đáp lời Bạch Dự.
"Có điều khiến ta kinh ngạc là ngươi chẳng biết ta là ai mà lại dám theo ta, chẳng lẽ không sợ ta bán đứng ngươi?" Bạch Dự sửa sang lại quần áo, đi tới chỗ Phó Nghiên.
"......" Phó Nghiên vẫn không nói gì, nhìn hắn đỏ mặt, "Không đùa giỡn với ngươi nữa, ta đi về trước đây. "
Bạch Dự cầm tay Nghiên Nghiên: "Cùng đi ra ngoài."
Phó Nghiên liếc hắn một cái, vẫn không nói lời nào.
Trở lại Tướng phủ, Phó Nghiên đuổi nha hoàn ra, sau đó kể lại cho Mạc Lộ nghe.
"Thành thật mà nói, đây là đang cấu kết với Lăng vương." Phó Nghiên đưa cái hộp đựng trâm vàng đến trước mặt Lộ Lộ.
"Đây là cái gì? Muội đang nói gì vậy?" Hai mắt Lộ Lộ mờ mịt nhìn Nghiên Nghiên.
"Tại sao Lăng vương lại tặng tỷ trâm cài?" Phó Nghiên vẫn nhìn nàng.
"Thôi, Lăng vương chính là muốn tỷ đến Phượng Lan điện đây mà." Phó Nghiên thở dài, "Nếu thật không có gì thì làm sao đưa cho tỷ đồ vật hứa hẹn đây?"
Mạc Lộ không hiểu, nàng mới gặp mặt Lăng vương mấy lần, làm sao có cái gì với hắn, dù hôm đó khi nàng chôn trong tuyết được hắn cứu nhưng cũng là trùng hợp thôi.
"Làm sao tỷ biết." Lộ Lộ lạnh nhạt nói.
"Trâm này tỷ lấy hay không lấy?" Phó Nghiên tiện tay bưng tách trà lên.
"Nếu là quà sinh thần thì tỷ sẽ nhận, hắn cũng không nói gì? Tỷ cũng không biết gì." Lộ Lộ rót trà cho Phó Nghiên.
Nói là nhận lấy, nhưng nàng biết chắc hẳn tỷ tỷ sẽ không sử dụng nó, Phó Nghiên cảm thấy Lăng vương này thật sâu sa, hắn đang có âm mưu gì với Tướng phủ hay là đã khuynh tâm với Mạc Lộ?
Dường như Lộ Lộ cũng nghĩ đến cái gì: "Hay là trả lại đi, vật này xuất hiện ở Tướng phủ, sợ là sẽ đưa tới nhiều phiền toái không cần thiết."
Kết quả là, trong một ngày Phó Nghiên phải đến vương phủ hai lần, cho đến đêm khuya mới thấy Bạch Dự mệt mỏi đi vào.
"Ăn tối chưa?"
"Chưa, sao vậy?" Bạch Dự quay mặt sang nhìn hắn.
"Lộ Lộ bảo ta trả cái này về." Phó Nghiên đưa trâm vàng d[dlqd cho hắn.
"Là sợ tương lai xảy ra chuyện, làm liên lụy tới Tướng phủ sao?" Bạch Dự nhìn thấu tâm tư của các nàng.
"Ừ." Phó Nghiên gật đầu một cái.
"Vậy thì trả lại đi, dựa theo tính tình của Nhị ca, một ngày nào đó thì trâm cài này cũng sẽ đeo vào trên đầu nàng ta."
Hầu gái mang thức ăn lên, Phó Nghiên ngồi một bên, nhìn Bạch Dự ăn cơm.
"Hoàng thượng muốn phái binh một lưới bắt hết bộ lạc gần biên cương." Hắn vừa gắp thức ăn vừa nói.
"Ngươi tán thành sao?" Phó Nghiên nhìn hắn.
"Khuếch trương vùng đất ở biên cương, giảm bớt đau khổ của dân chúng ở biên cương đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là hoàng thượng lại muốn Vương Nham làm đại tướng, lệnh hắn mang theo mười vạn tinh binh xuất binh chinh phạt, cho Mạc Tương làm giám quân." Bạch Dự định thần nhìn nàng.
Phó Nghiên định thần suy nghĩ, sau đó mở miệng: "Hoàng thượng muốn mượn cơ hội này lấy lại binh quyền của cữu cữu?"
"Ừ." Trên mặt Bạch Dự không có bất kỳ biểu tình gì.
"Không ngờ cuối cùng hoàng thượng lại lựa chọn phương thức như thế, mười vạn binh quyền cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác." Phó Nghiên cười lạnh.
"Sao ngươi biết điều này?" Bạch Dự đột nhiên hỏi
"......" Phó Nghiên có vẻ lúng túng, không trả lời.
Bạch Dự gắp một khối sườn lên, nhìn Phó Nghiên: "Nghiên Nghiên."
Phó Nghiên sửng sốt: "Hả?"
"Há miệng."
Bạch Dự liền gắp thịt kho lên đút vào trong miệng của nàng.
"Phó cô nương." Nhĩ Điềm từ ngoài cửa đi vào.
"Thế nào?" Phó Nghiên quay đầu hỏi.
"Ngoài cửa có người xưng là Tiểu Tứ nói là tới tìm cô nương, nhờ nô tỳ truyền lời nói sư nương không được tốt, sư phụ bảo người qua nhanh." Nhĩ Điềm trả lời.
Nghe Nhĩ Điềm nói, toàn thân Phó Nghiên không khỏi run lên, đứng dậy: "Tiểu Tứ ở đâu?"
"Ngoài cửa." Nhĩ Điềm quy củ trả lời.
Phó Nghiên như một con bò điên, chạy đến cửa chính vương phủ.
Khi Phó Nghiên hiểu chuyện, sư nương đã nằm ở trên giường không nhúc nhích, sau đó sư phụ thu Phó Nghiên làm đồ đệ, sư nương vẫn còn nằm trên giường, Phó Nghiên đã từng hỏi sư phụ tại sao sư nương ngủ lâu như vậy, sư phụ bình thản nói: bởi vì trong giấc mộng sư nương sẽ không có ân oán giang hồ, không có ai ám toán, có thứ tốt nhất trên thế gian.
Cho đến khi Phó Nghiên lớn lên, nàng mới biết, sư nương là nửa sống nửa chết.
Hơn mười năm rồi, khi còn tấm bé trong đầu Phó Nghiên tồn tại một người nữ nhân xinh đẹp có mái tóc trắng, chút nếp nhăn. Hôm nay dưới mắt nàng, người luôn nằm trên giường mười năm chưa bao giờ mở mắt ra đã sắp sửa rời đi, trong lòng Phó Nghiên không khỏi bi thương.
Sáng mai chính là nguyên tiêu, tối nay trăng sáng rất mượt mà sáng ngời, ngân huy rắc xuống, vô số lạnh lẽo cùng bi thương làm cho người ta lạnh lẽo. Bởi vì canh thâm đường dài, trong sân an tĩnh đến dọa người, trong điếm người làm đều đã ngủ hết, chỉ còn lại Phó Nghiên cùng phu thê Tiểu Tứ và sư phụ.
Trăng lên đỉnh đầu, sư phụ thấy Tiểu Tứ đã hơi buồn ngủ liền bảo phu thê Tiểu Tứ về phòng nghỉ ngơi. Sau khi phu thê Tiểu Tứ đi, sư phụ vô hồn đi ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Nghiên Nghiên, đi vào đi."
Phó Nghiên thả nhẹ bước chân vào phòng, sắc mặt sư nương chợt tái nhợt, không có một tia huyết sắc, vẫn giống như bình thường, lẳng lặng nằm ở nơi đó, nhưng mà, khiến người ta cảm thấy người mất mấy phần sức sống.
Khuôn mặt của sư phụ vẫn không gợn sóng, bảo nàng ngồi trước bàn, mở miệng nói: "Người đã đi."
Từ lúc nàng nhập môn nàng đã biết trước sẽ có ngày như vậy, cho dù như vậy, nhưng khi nghe sư phụ nói ra, trong lòng nàng không khỏi run lên.
"Con người lúc còn sống, sẽ gặp phải rất nhiều việc, đúng sai chỉ có mình mới biết. Trời cao rất công bình, khi ngươi lấy được một vật, sẽ mất đi một vật, giống như một cuộc buôn bán, bên nào cũng không thua thiệt. Có lúc, không nên bởi vì dục vọng mà quá tham lam, là của ngươi vĩnh viễn là của ngươi, không phải là của ngươi vĩnh viễn không là của ngươi. Chúng ta không thể cúi đầu với số mạng, lại không thể phản kháng với số mạng, một đời người chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, khi ngươi gặp người kia đúng thời điểm, ngàn vạn lần đừng buông tay, người không thuộc về ngươi thì hãy học cách buông tay. Nhớ kỹ, mọi thứ đều là ý trời, tình sâu duyên cạn chẳng qua là trò chơi, làm bạn cả đời mới là lương duyên trời định, cả đời này của sư phụ, sai lầm lớn nhất chính là gặp được sư nương của ngươi, nhưng ta lại cứ sai lầm mãi cứ đến gần nàng ấy, vô luận là núi đao biển lửa, đả kích ngấm ngầm hay công khai, cũng đều xông tới. Cả đời bình thản, cả đời hạnh phúc, cả đời thỏa mãn." Giọng nói của sư phụ vẫn bình thản như nước.
Mặc dù sư phụ đã vào tuổi gần thất tuần, trước kia nàng chưa bao giờ cảm thấy sư phụ già rồi. Hình tượng Lão Ngoan Đồng của sư phụ đã biến mất, hôm nay người ngồi ở trước mặt Phó Nghiên là một lão ông tóc trắng trải qua nhiều gian khổ. Trong lòng nàng chua xót một hồi, sư phụ nói lời này không chỉ là nói cho sư phụ nghe, cũng là nói cho Phó Nghiên nghe, khiến nàng không kiềm được nước mắt.
Sư phụ lấy ra một hộp gỗ đặt lên bàn: "Bên trong là ba túi gấm, không bất đắc dĩ đừng mở ra, khi ngươi dùng xong ba túi gấm, xác định đã là lúc bình an hạnh phúc, thì lật tờ giấy màu đỏ ngược lại, sau đó đốt nó, đừng nhìn nữa. Sư phụ không biết nó có thể giúp ngươi hay không, sư phụ chỉ hi vọng ngươi bình an vui vẻ, bây giờ điều sư phụ không yên tâm nhất cũng chỉ có ngươi."
Nước mắt của Phó Nghiên rơi như thác nước, giọng nói nghẹn ngào, không dám nói gì nữa, chỉ nhỏ giọng đáp vâng.
Sư phụ cười, vỗ tay của nàng: "Nhớ lời ta nói..., mặc kệ xảy ra chuyện gì, bình an, vui vẻ, là quan trọng nhất."
Phó Nghiên gật đầu một cái, không nói gì, chăm chú nhìn sư phụ.
"Ai." Cuối cùng sư phụ thở dài, "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, sư mẫu của ngươi còn chờ ta. Sáng mai dùng một ngọn lửa hỏa thiêu bọn ta, sau đó rắc tro cốt trên vách núi Nam Sơn, mọi tội lỗi của bụi trần sẽ theo gió cuốn đi."
Phó Nghiên đứng dậy, quỳ xuống, vái lạy dập đầu ba cái, "Đại ân của sư phụ trọn đời khó quên, sư phụ yên tâm Nghiên Nghiên nhất định sẽ bình an vui sướng sống đời này, cùng đúng người làm bạn cả đời, bình thản cả đời, cả đời thỏa mãn." Nàng không nói đến kiếp sau cũng không dám tin kiếp sau, nhưng bây giờ lại hy vọng kiếp sau bọn họ vẫn có thể làm bạn cả đời, bên nhau đến già.
Phó Nghiên gian nan dời bước, ra ngoài phòng, chỉ cảm thấy mỗi một bước đều nặng nề, trong lòng đau không nói d[d[lqd được, đau đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Vĩnh biệt, sư phụ, lên đường bình an.
Dù sao cũng không được đi, nên nàng cũng lười nghe bọn hắn tán gẫu, may mắn cho hai người Phó Nghiên, cách chỗ bọn họ là một vườn hoa.
Nơi này không thấy rõ cái gì, đi dạo xung quanh liền tới cửa tân phòng, trong phòng đèn đuốc sáng choang, ánh nến đỏ lóe mắt.
“Tỷ có nghĩ tất cả đều là một cái bẫy không?”
Phó Nghiên thấy, từ lúc hắt nước sôi, đến khi Mạc Lộ chết cũng không tha thứ, rồi đến chuyện thành hôn, bây giờ ngẫm lại thì quá trôi chảy đi, nàng cảm thấy đây như một cái bẫy dọn sẵn chờ các nàng rơi vào. Cho dù ở tiết nữ nhi Phó Nghiên không đắc tội vị Quận chúa Bắc ấp này, chuyện về sau cũng sẽ xảy ra tương tự như vậy, nếu La Dương đã khuynh tâm với Vương Nham, theo như tính tình của vị quận chúa này nhất định sẽ không buông tha, nghĩ hết biện pháp nắm Vương Nham trong tay.
“Là bẫy thì sao? Không phải là bẫy thì sao? Chẳng lẽ tỷ phải đi giành với người ta sao? Là của tỷ luôn là cùa tỷ, người khác giành cũng không giành được, không phải của tỷ thì chớ cưỡng cầu, có lẽ đây chính là hữu duyên vô phận.” Phó Nghiên vẫn luôn cảm thấy Lộ Lộ rất thông suốt.
Mạc Lộ cùng Phó Nghiên đều là dạng người không thích tranh đoạt, có lẽ do họ lười biếng, chỉ cần người khác không chọc giận các nàng, họ sẽ không chọc người khác, tâm luôn hướng tới cuộc sống bình an. Nếu thật có người muốn hại các nàng, đương nhiên họ sẽ không để yên, nhưng mà, đối với La Dương, hai người các nàng không muốn so đo.
Phó Nghiên ngáp một cái, cười nói: “Trở về phủ thôi, đã mệt nhọc cả ngày rồi.”
Lộ Lộ cũng cười nói: “Đúng vậy, tỷ cũng phải về nghĩ cách đi theo bọn họ đi săn.”
Phó Nghiên hùa theo: “Đây là một vấn đề nha.”
Trở về suy nghĩ trước sau, cuối cùng Phó Nghiên vẫn rất phiền muộn, chẳng lẽ lại giả trang thành gã sai vặt đi theo sao? Ngộ nhỡ bị phát hiện thì sao? Bị cữu cữu bắt được là trở về sẽ quỳ ở Từ Đường, bị Bạch Dự bắt được nói không chừng sẽ bị nhốt trong tiểu hắc ốc, Bạch Dự nói, có chuyện gì thì đi tìm hắn, nhưng mà chuyện này hắn không đồng ý.
Lộ Lộ nhìn nàng lắc đầu: “Nếu không thì muội đến vương phủ một chuyến cúi đầu xem sao?”
Phó Nghiên liếc Lộ Lộ: “Muội không đi. Muội đến phủ nhìn tiểu thiếp của hắn chi, hắn cưới tiểu thiếp không liên quan với muội, còn nói gì là vượng phu sinh con trai, muội không quan tâm.”
“Tỷ thấy hắn đang chọc muội thôi.” Lộ Lộ cười cười.
“Ngộ nhỡ là thật sao? Người khác sẽ nhìn muội thế nào? Muội không muốn nhận thêm lời đồn xấu nữa đâu.” Phó Nghiên lắc đầu.
Lộ Lộ cười càng vui vẻ hơn: “Thường xuyên đi đêm có ngày gặp ma nha.”
Phó Nghiên cười lạnh đáp nàng: “Muội cũng không phải là cây cỏ bên Hoàng Tuyền Lộ, tảng đá bên bờ sông vong xuyên, hay gạch trên cầu nại hà, hay chén trong tay Mạnh bà, không là Diêm Vương Âm Tào Địa Phủ, sao có thể không sợ quỷ.”
“......”
Phó Nghiên suy đi nghĩ lại, quỷ cũng không đáng sợ, đáng sợ là người.
Cho nên Phó Nghiên cảm thấy nên đến vương phủ thử xem, nàng tạm thời tin tưởng Mạc Lộ.
Vào phủ, Nhĩ Điềm gọi Phó Nghiên lại: “Phó cô nương tìm vương thượng sao, vương thượng đã ra ngoài còn chưa trở về, nếu không để hầu gái bồi cô nương đến hoa viên trước.”
“Tam ca, Tam ca.”
Vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe giọng nói hưng phấn của người nào đó đang chạy vào phủ, Phó Nghiên quay đầu lại nhìn thấy là Phù Âm công chúa, nên cùng Nhĩ Điềm hành lễ: “Công chúa.”
Phù Âm cười nhìn Phó Nghiên, lại nhìn Nhĩ Điềm hỏi “Tam ca của ta đâu?”
“Công chúa, vương thượng đi ra ngoài còn chưa trở về.”
Phù Âm hơi nhíu lông mày: “Có biết khi nào Tam ca trở về không?”
“Nô tỳ không biết, Phó tiểu thư cũng đến tìm vương thượng, nô tỳ đang chuẩn bị dẫn người đến hậu viện đi dạo.” Nhĩ Điềm lắc đầu.
Phù Âm thấy vậy cười cười: “Vậy ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ta d[dlqd đang muốn hàn huyên với Phó tỷ tỷ.”
Hai người đi dạo trong hoa viên, khiến Phó Nghiên nhớ tới tình cảnh đi dạo lần trước.
“Nhị ca mời quần thần đi săn bắn, ta đi cầu xin nhị ca, nhị ca nói ta hồ đồ. Sau đó ta chuẩn bị đi cầu Tam ca, Phó tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta khuyên nhủ Tam ca để cho huynh ấy mang ta đi không?” Khuôn mặt của Phù Âm tràn đầy mong đợi nhìn Phó Nghiên.
Phó Nghiên nhìn nàng hỏi “Người có biết vì sao ta tới tìm tam ca của người không?”
Phù Âm tò mò hỏi: “Làm cái gì?”
Phó Nghiên thở dài, cười yếu ớt: “Van Tam ca của người mang ta đi.”
“À?” Trong nháy mắt Phù Âm đổi sắc mặt, “Ta còn trông cậy vào ngươi có thể giúp ta năn nỉ đây, thì ra chúng ta đều có mục đích giống nhau. Ta muốn đi, nhưng bọn họ luôn nói ta là nữ nhân, không thích hợp, nhưng lần này Hoàng đế ca ca đi săn bắn cũng dẫn theo hoàng hậu nương nương cùng Lưu Mỹ đó, tại sao ta không thể đi.”
Nghe lời này, Phó Nghiên giống như sực nhớ ra gì đó, hỏi “Văn võ cả triều đều phải đi sao?”
Phù Âm gật đầu một cái: “Đúng vậy, Hoàng đế ca ca nói đã lâu không hoạt động rồi, hoàng hậu nương nương cũng muốn xuất cung giải sầu, chuyện hậu cung đều giao lại cho Duệ phi cùng Lan Phi trông nom.”
Phó Nghiên sững sờ, nhìn Phù Âm nói: “Công chúa có thể giúp Phó Nghiên một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Nếu vương thượng trở về hỏi ta có tới tìm người không, công chúa ngàn vạn lần đừng bảo là ta đã tới tìm vương thượng nói chuyện săn bắn.” Phó Nghiên trầm giọng nói.
“Tại sao?” Phù Âm bị Phó Nghiên đột nhiên nghiêm túc dọa sợ.
“Bọn họ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, nữ nhi đi tới đó không tốt lắm.” Phó Nghiên nói.
Phù Âm vẫn cảm thấy là lạ.
Phó Nghiên đã nhìn thấu sự cạnh tranh của những phe đảng trong triều đình cùng với tham vọng quyền lực của họ rồi, cuộc săn thú đột ngột này, nhất định là một cuộc chém giết, xưa có cái chết của Lý Cảm làm mẫu. Một trò chơi săn thú, cuối cùng sẽ trở thành chỗ hoàng gia tề tụ săn thú văn võ bá quan. Bọn họ không muốn dẫn theo mấy nàng theo, sợ các nàng rơi vào bẫy thôi.
Khi Bạch Dự trở về phủ thì Phù Âm đã hồi cung, mặc dù nàng không hiểu tại sao Phó Nghiên lại trở mặt nhanh như vậy, nhưng nàng cảm thấy trong đó nhất định có ẩn tình không hề nhưng nói cho người, có lẽ nàng không nên dính vào chuyện này.
Đã lâu chưa có tuyết rơi, còn là trận tuyết cuối cùng.
Phó Nghiên được Nhĩ Điềm dẫn vào ngồi trong thư phòng của Bạch Dự uống trà, thấy Phó Nghiên, Bạch Dự đầu tiên là vui mừng sau đó mặt trầm xuống, bảo Nhĩ Điềm đi ra ngoài.
“Ngươi đến xem thiếp mới của Bổn vương sao?” Bạch Dự nhíu mày hỏi.
“Nếu như mà ta tới thăm thiếp mới của ngươi thật, ngươi sẽ mang ta đi gặp sao.” Phó Nghiên nghiêm túc nói.
Bạch Dự mỉm cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ đi xem sao?” Phó Nghiên cười hỏi ngược lại.
“Sẽ không.” Bạch Dự cũng cười theo.
“Cho nên, ngươi sẽ không dẫn ta đi, cho dù ta đi xem thiếp mới của ngươi e là kết quả vẫn vậy, nhưng dựa theo sự hiểu biết của ngươi về ta, ngươi biết ta sẽ không đi, cho nên ngươi mới nói như vậy.” Phó Nghiên bình thản nói.
“Cho nên?” Bạch Dự ngồi xuống.
Phó Nghiên cầm ly trà lên, nhìn hắn: “Cho nên ta không muốn bị cuốn vào nữa.”
“Ngươi biết cái gì?”Bạch Dự kinh ngạc nhìn nàng.
“Ta không biết gì cả, ta đoán thôi.”Phó Nghiên cũng nhìn hắn.
“Không ngại nói ra.” Bạch Dự lại mang theo chút nụ cười.
Phó Nghiên đặt ly trà xuống: “Hôm nay trên triều đình có rất nhiều đảng phái, mặc dù mặt ngoài huynh đệ đồng tâm, nhưng lại vụng trộm mưu tính lợi ích của mình. Giữa quan viên cũng có không ít ân oán, quyền lợi, tiền bạc, đảng phái đều là ở chỗ này, có thể từ chuyện săn bắn bình thường phát triển thành hoàng thất săn bắn, chỉ có thể nói trong đó nhất định có bẫy. Có lẽ là muốn mượn chuyện săn thú, quét dọn môn hộ (đảng phái), có lẽ còn có động tĩnh lớn hơn.”
Bạch Dự ôm Phó Nghiên ngồi lên đùi của hắn, trong mắt như chứa chút tán thưởng: “Không hổ là nữ nhân của ta, rất thông minh, tuy là ngươi suy đoán, cũng □□ không sai chút nào. Đây vốn là một trò chơi nhỏ, hoàng thượng lại nhất định làm cho thanh thế to lớn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra dụng ý của hoàng thượng, tuy nói là đề phòng khắp nơi, sợ là sẽ làm mọi người ứng phó không kịp.”
“Theo như cái này thì ta nên ở yên trong Tướng phủ dưỡng thần thôi.” Phó Nghiên cười rất rực rỡ, hai tay vòng chắc qua cổ của hắn bỉu môi mà nói: “Nhưng ta còn muốn đi.”
“Vậy chờ chuyện này hết bận, ta sẽ một mình dẫn ngươi đi săn thú được không?” Bạch Dự cười dụ dỗ.
Phó Nghiên mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn hắn: “Chuyện này có thể tin không?”
“Bổn vương không giữ chữ tín bao giờ?” Bạch Dự rất là bất đắc dĩ.
Phó Nghiên khẽ ngẩng đầu, hôn một cái trên mặt Bạch Dự: “Đồng ý.”
Trong tiếng mắng chửi của Mạc Lộ, Phó Nghiên đã luyện thành bản lãnh tự động che chắn âm thanh. Mặc dù bọn họ đi săn thú chỉ mấy ngày thôi, lại làm cho Phó Nghiên cảm thấy cực kỳ gian nan, nàng muốn biết cuối màn trò chơi này người nào sẽ bị ăn sạch.
Chúng triều thần hồi kinh, Sài Đình Úy đi săn hổ vô ý rơi vào miệng hùm. Công tử nhà Cao thái úy đùa giỡn hậu phi, hoàng thượng nể mặt phụ thân của hắn là trung quân nên chỉ đày hắn ra biên cương. Sau đó còn có mấy tên quan viên rối rít bị giáng chức, Vương Nham được thăng làm Vệ Úy, Bạch Dự nói thái độ của Ngự Sử đại phu vẫn còn trung lập, xem ra bây giờ bọn họ đang hướng về hoàng thượng.
Phó Nghiên cũng không hỏi quá trình, đối với nàng mà nói kết cục mới phải là mấu chốt cuối cùng.
Phó Nghiên cùng Lộ Lộ có cùng sinh thần, nên Mạc Lãng dụ dỗ hai người nói là khi trở về sẽ cho các nàng da thú, Mạc Lãng luôn công bằng, tặng mỗi người một tấm da cáo, sau đó tặng Phó Nghiên vòng tay bạch ngọc uyên ương, thành một đôi với Lộ Lộ.
Phó Nghiên trêu ghẹo Bạch Dự: “Sao đi một chuyến săn thú mà không mang tấm da thú nào về?”
“Tướng phủ còn thiếu da thú sao?” Bạch Dự nhìn nàng.
“Hôm nay là sinh thần của ta, biểu ca đã tặng ta tấm da cáo cùng vòng tay uyên ương, còn ngươi sẽ tặng cái gì?” Phó Nghiên khẽ nâng cằm của Bạch Dự.
“Tặng vòng tay uyên ương còn chưa tới lượt hắn.” Bạch Dự cười lạnh.
Phó Nghiên cảm thấy buồn cười, trong lời nói mang theo mùi vị hài hước: “Ngươi không tặng, vậy hắn tặng thôi.”
“Ném đi.”
Phó Nghiên cười càng vui vẻ hơn: “Ơ, Dự vương gia cũng có lúc ghen, khó được, khó được, vòng tay này ta sẽ không ném đi, ta và Lộ Lộ mỗi người một vòng, nếu nói là uyên ương cũng là hai con mẫu uyên ương.”
Bạch Dự thấy vậy, lông mày cợt nhã cũng mang theo hài hước nói: “Ngươi cảm thấy bổn vương quá tốt với ngươi sao?”
Phó Nghiên choáng váng mắt, sửng sốt một hồi lâu mới đáp: “Cũng được, rất tốt.”
“Rất tốt? Là rất tốt sao?” Bạch Dự tiếp tục hỏi.
“Chính là rất tốt.”
“......”
Bạch Dự đứng dậy lấy ra một chiếc lược bạch ngọc, Phó Nghiên cảm thấy nhất định rất giống mấy cây lược bình thường, sau đó, cẩn thận xem xét, mới phát hiện sau lưng lược khắc lên hai chữ Bạch Dự.
“Chính ngươi làm sao?” Phó Nghiên không thể tưởng tượng nổi.
“Thích không?”
Phó Nghiên vừa mừng rỡ, vừa cảm động, đi tới trước người Bạch Dự, nhào vào ngực hắn, vòng quanh hông của hắn: “Bạch Dự.”
“Hả?” Bạch Dự khẽ vỗ lưng của nàng.
“Trừ phi ngươi đuổi ta đi, ta mới có thể đi, nếu không đời này sẽ đi theo ngươi.” Phó Nghiên nhỏ giọng.
Bạch Dự càng ôm chặt nàng d[d[ldq hơn: “Nghiên Nghiên, ta làm sao có thể đuổi ngươi đi?”
“Vương thượng, hoàng thượng cho mời người vào cung.” Ngoài cửa có âm thanh truyền báo.
Phó Nghiên chui ra từ trong ngực Bạch Dự: “Mau đi đi.”
Rồi gọi Nhĩ Điềm, “Nhĩ Điềm, hầu hạ vương thượng thay quần áo.”