Cả đêm không ngủ, Phó Nghiên tựa vào trước cửa sổ nhìn bầu trời, rồi nhìn thấy mặt trời đỏ kia xuất hiện phía chân trời, tỏa ra vô số kim quang chói mắt, một ngày mới đã bắt đầu, ngày hôm qua đã thành quá khứ, mặt trời mọc ở phía đông lặn về phía tây vòng đi vòng lại, trong d[dlqd lúc đó mọi người biến hóa không ngừng, không ai biết được sau khi mặt trời lặn rồi lại mọc lên sẽ xuất hiện chuyện gì, chúng ta chỉ biết ngày hôm qua. Ngày cũ đã qua, chúng ta lại đối mặt một ngày mới, chúng ta không thể làm gì khác hơn là sống trong hiện thực.
Tiểu Tứ thấy sư phụ sư nương đều đến Tây Thiên, khóc đến mức chết đi sống lại, Phó Nghiên ngồi ở một bên, mặt vô hồn sắc, cũng không nói nhìn hắn. Chờ hắn khóc mệt mới phân phó hắn một số chuyện.
Đúng như Phó Nghiên đoán, hắn khóc hai canh giờ, cuối cùng không còn khóc được nữa, sau đó ba người ngồi ở trước di thể, không nói một lời.
Cho đến khi bọn cữu cữu, Mạc Lãng tiến đến, mới phá vỡ không khí yên tĩnh như chết trong phòng.
Lộ Lộ cẩn thận đi theo sau lưng cữu cữu cũng không nói chuyện, cữu cữu thấy tình hình này cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp mở miệng hỏi: “Sư phụ có giao phó gì không?”
Phó Nghiên thuật lại một lần lời nói của sư phụ lúc còn sống, cữu cữu bình thản nói: “Không hổ là Mạnh thần y, tâm chi sở hướng, theo gió cuốn đi, cũng đến lúc rồi.”
Trong mắt nương tử của Tiểu Tứ hiện ra không hiểu, cuối cùng hỏi: “Thông thường là nhập thổ vi an, vì sao Mạnh sư phụ lại muốn hỏa thiêu?”
Phó Nghiên cười cười không nói gì, cữu cữu cũng cười cười không nói.
Ánh mặt trời sáng rực rải xuống đất, trong sân có nhiều thêm mấy phần ấm áp, nhưng chính là bởi vì cảm giác này, di thể của sư phụ và sư nương trong đống củi càng lạnh lẽo hơn.
Mạc Lãng cầm cây đuốc ném vào đống củi, trong nháy mắt lửa mạnh hừng hực, trong sân hoàn toàn tĩnh mịch. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh đùng đùng của củi bị đốt.
Nhìn hai cỗ di thể trong lửa lớn từ từ biến mất, từ trong đống lửa truyền đến mùi cháy khét, hóa hai người thành tro bụi, trong lòng nàng lại đau nhói, nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, Phó Nghiên biết rõ đây là mong muốn của sư phụ và sư nương, đây là hạnh phúc của hai người, nàng nên vì bọn họ mà vui mừng mới phải, nhưng nàng không phải Thánh Nhân, không phải Trang Tử, nàng không có vĩ đại như vậy, nàng không thể đánh trống thổi kèn, dù sao người thân mình qua đời là một nỗi đau ức chế rất thống khổ.
Lộ Lộ nắm chặt tay Phó Nghiên, Phó Nghiên biết, đây là an ủi.
Hỏa hoạn đốt sạch, chỉ chừa tro tàn, Phó Nghiên không đành lòng nhìn nữa, không thể làm gì khác hơn là nhờ Lộ Lộ đỡ nàng vào nhà.
Lộ Lộ vẫn ngưng mắt nhìn nàng, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Chừng nào muội lên Nam Sơn?”
Phó Nghiên biết Lộ Lộ không yên lòng nhìn nàng một thân một mình, ôm tâm tình như vậy đi xa nhà. Mà nàng lại muốn thừa cơ hội này có thể an tĩnh lại, nàng không muốn nói chuyện nhiều, chỉ là do nàng rất mệt.
“Sáng mai nghỉ ngơi một ngày liền lên đường, muội muốn đi một mình.”Phó Nghiên mệt mỏi chống mặt.
“Tạm biệt với Dự vương không?”Lộ Lộ vẫn không yên lòng.
Phó Nghiên cự tuyệt: “Muội không muốn nói thêm nữa, muội mệt quá, có thể để cho muội yên tĩnh không. Muội không muốn nói, không muốn gặp ai.” Phó Nghiên nằm trên bàn cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Lộ Lộ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Phó Nghiên ngủ suốt một ngày, cho đến khi cữu cữu đến phòng nàng, nàng mới dậy.
“Hoàng thượng đã hạ mệnh, phái Vương Nham lĩnh mười vạn quân xuất chinh chinh phạt bộ lạc Lạp Sắt ở biên cương, ta là giám quân, ngày mai sẽ lên đường. Chuyện của ngươi và vương gia cữu cữu đã biết, chắc hẳn hơn thiệt trong đó ngươi đã biết, cữu cữu không có ở trong phủ, tất cả đều nghe theo an bài của Mạc Lãng.”Cữu cữu nghiêm túc nhìn nàng.
Phó Nghiên nghỉ ngơi một ngày liền lên đường, tiễn cữu cữu đi rồi mới lên Nam Sơn, không tới nói lời từ biệt với Bạch Dự.
***
Trên vách núi Nam Sơn, tay cầm tro cốt để trong không trung, tro cốt cuốn theo chiều gió, từ nay Huệ Nhật tiên sinh phiêu lạc trên vách núi cả đời, tâm theo bụi động, thân theo gió động.
Làm xong mọi việc, Phó Nghiên đến thỉnh an sư thúc sư thẩm rồi sau đó liền trở về phòng mình.
Đêm khuya thanh vắng, nàng vốn tưởng rằng không còn ai tới gõ cửa nữa, nên tháo búi tóc xuống, cởi quần áo cùng ngọc bội trên người xuống đặt lên bàn chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Không ngờ Thiểu Nhi lại đến gõ cửa.
“Nghiên Nghiên, tối nay ta có thể ngủ với ngươi không?” Thiểu Nhi ngồi trước bàn, tự rót một ly trà, thờ ơ nói.
“Được thôi.” Phó Nghiên sảng khoái đồng ý, “Tới đây sửa chăn lại nào.”
Thiểu Nhi ngồi bất động trước bàn, lại cầm ngọc bội cùng lược ngọc nằm trên bàn lên nói: “Ngọc bội này có thủ pháp rất tinh tế, nhất định là do thợ chuyên nghiệp làm. Còn cái lược này rất thô sơ nha, nếu mang đến chợ bán sợ là không ai mua.” Sau đó Thiểu Nhi cẩn thận nhìn kỹ lại lược ngọc, “Ta không hiểu sao ngươi lại dùng loại lược như vậy, thì ra là có ý nghĩa không giống nhau, phía sau có khắc hai chữ Bạch Dự, là tín vật của nam tử sao?”
Phó Nghiên thấy nàng bất động, vẫn còn đang nhiều chuyện, liền chen miệng cười mắng: “Không phải ta bảo ngươi đến đây trải lại chăn sao, ngươi không làm thì ngủ ở dưới đất đi.”
Thiểu Nhi vẫn chưa động, ngồi một bên ngẩn người: “Bạch Dự? Chính là Dự vương trong truyền thuyết sao? Không phải ngươi thích Mạc Lãng sao? Sao lại có gian tình với Vương Gia hả?”
Phó Nghiên không để ý tới nàng nữa, không nói hai lời, ném chăn giường cho nàng: “Ngủ dưới đất đi.”
“Tỷ tỷ tốt, đừng nha, ta đến trải chăn mà.” Thiểu Nhi đi tới trước giường.
Người dân trong thiên hạ nghe hai chữ Bạch Dự này, phản ứng đầu tiên đều là nghĩ tới Vương Gia, chỉ có mình nàng cảm thấy người ta bán ngọc, Phó Nghiên cảm thấy mình thật không phải là người bình thường.
“Nếu có người tặng ta lược thì tốt biết bao.” Thiểu Nhi chui vào trong chăn hâm mộ nói.
“Ngươi có thể bảo Nhị Sư Huynh làm cho ngươi một cái.” Phó Nghiên đùa giỡn.
“Ta mới không cần, coi như hắn làm, tâm ý cũng không thể so sánh với vương gia.” Thiểu Nhi thở dài, “Nữ tử trên thiên hạ đều muốn gả cho vị vương gia này, đều muốn biến mình thành nữ tử Vương gia thích, lại không ngờ rằng cái phúc phận này lại đến trên đầu ngươi, cẩu phú quý vật tương vong nha.”
“Có thể đừng nói trầm trọng như vậy không?” Phó Nghiên lật người.
“Được rồi, không nói, phụ thân có nói nam nhi trên dưới núi đều muốn đến đại sảnh tế bái sư thúc, chừng nào ngươi chuẩn bị xuống núi?” Thiểu Nhi đổi đề tài.
“Mấy ngày nữa sẽ xuống núi, thế nào?” Phó Nghiên dường như nghe được chút ý tứ sâu xa gì đó.
Thiểu Nhi nhìn Phó Nghiên cười yếu ớt: “Ta muốn xuống núi với ngươi, trên núi rất buồn.”
“Một mình ngươi sao? Đi theo ta sao?” Phó Nghiên hơi kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn Thiểu Nhi chưa từng đi xa nhà, nay lại muốn xuống núi đi dạo một chút. Sao lại đột nhiên muốn xuống núi?
“Đúng vậy, ta muốn đi ra ngoài va chạm với xã hội.” Ngược lại Thiểu Nhi đáp rất sảng khoái.
“Phụ mẫu của ngươi đồng ý sao?” Phó Nghiên có chút do dự, Thiểu Nhi rất đơn thuần, nếu để nàng xuống núi đừng nói là sư thúc sư thẩm, chính là trời cũng không cho phép.
“Đồng ý rồi, phụ thân nói nên để cho ta xuống núi nhìn ngắm thế giới này.” Thiểu Nhi gật đầu.
Phó Nghiên không còn lời nào để nói: “Được rồi.”
“Cái gì? Thiểu Nhi phải xuống núi?” Nhị Sư Huynh biết tin Thiểu Nhi phải xuống núi đã phản ứng như vậy.
“Ta phải cùng với nàng ấy.” Trình Hoa như đinh chém sắt.
Phó Nghiên hơi im lặng: “Thiểu Nhi đã lớn như vậy, chẳng lẽ sẽ mất tích sao? Công phu của nàng ấy người bình thường sẽ không làm gì được nàng. Lại nói có ta đi theo, người cứ thoải mái đi.”
Trình Hoa nhìn Phó Nghiên, thở dài: “Cũng vì cho ngươi đi theo ta mới càng thêm không yên lòng, chính ngươi còn đi lạc, ngay cả mình cũng không chăm sóc được, làm sao chăm sóc Thiểu Nhi.”
“Vậy ngươi theo Thiểu Nhi đi, nàng ấy có cho ngươi đi theo không? Sư thúc sư thẩm cũng không nói thêm cái gì, ngươi còn nói cái gì nữa, Thiểu Nhi đã lớn như vậy, vốn nên ra ngoài va chạm xã hội rồi, lại nói, chúng ta đến Kinh Thành, cũng không phải là những địa phương khác. Dưới chân thiên tử, ai dám động đến nàng ấy?” Phó Nghiên cảm thấy tức giận.
“Ngươi phải chăm sóc tốt Thiểu Nhi đó, thiếu một cọng lông tơ nào ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Cuối cùng Trình Hoa đã chịu nhượng bộ.
Phó Nghiên cũng thở một hơi: “Được rồi, ta đồng ý chăm sóc Thiểu Nhi trắng trẻo mập mạp, không mất một cọng tóc gáy nào, như vậy được chưa.”
“Ngày mai ta đưa d[d[lqd các ngươi xuống núi.”
“Tốt.”
Phó Nghiên chuẩn bị ra ngoài, nhưng bị Bạch Dự gọi lại: "Trên bàn có quà sinh thần của nhị ca tặng Lộ Lộ, ngươi mang về đi." Bạch Dự chỉ vào bàn.
Phó Nghiên mở cái hộp trên bàn ra, là cây trâm vàng "Phượng Hoàng khấp huyết (khóc ra máu)", thấy vậy nàng cười giỡn nói:"Đây là trâm cài hoa lệ, lại tặng cho tỷ tỷ? Đều sinh cùng ngày, sao chỉ tặng một mình tỷ ấy."
Bạch Dự đang thay áo, cười đáp nàng: "Mạc Tương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, đương nhiên phải làm bộ không quan hệ gì, cho nên không dễ dàng vào Tướng phủ được. Ta thấy trâm cài này còn tôn quý hơn những thứ của hoàng hậu nương nương."
"Theo lời của ngươi, Lăng vương đưa cho Lộ Lộ Phượng trâm cài....." Phó Nghiên ngẩn người, "Đang dùng sắc đẹp dụ dỗ sao?"
"Đúng, chỉ ngươi không mê sắc đẹp thôi." Bạch Dự nhìn nàng, "Mặc dù không rất đẹp, nhưng cũng là xinh đẹp."
Phó Nghiên liếc xéo Bạch Dự một cái, lại cúi đầu bỏ trâm cài vào trong hộp: "Ý ngươi là dụ dỗ bằng sắc đẹp sao?"
"Ý của ta là, không phải tất cả mọi người đều bị sắc đẹp mê hoặc, chỉ là ngươi cũng bị sắc đẹp mê hoặc thôi." Bạch Dự ngơ ngác nhìn nàng, Nhĩ Điềm đang thay quần áo cho Bạch Dự không nhịn được cười ra tiếng.
"......" Phó Nghiên ngây ngô ở một bên không đáp lời Bạch Dự.
"Có điều khiến ta kinh ngạc là ngươi chẳng biết ta là ai mà lại dám theo ta, chẳng lẽ không sợ ta bán đứng ngươi?" Bạch Dự sửa sang lại quần áo, đi tới chỗ Phó Nghiên.
"......" Phó Nghiên vẫn không nói gì, nhìn hắn đỏ mặt, "Không đùa giỡn với ngươi nữa, ta đi về trước đây. "
Bạch Dự cầm tay Nghiên Nghiên: "Cùng đi ra ngoài."
Phó Nghiên liếc hắn một cái, vẫn không nói lời nào.
Trở lại Tướng phủ, Phó Nghiên đuổi nha hoàn ra, sau đó kể lại cho Mạc Lộ nghe.
"Thành thật mà nói, đây là đang cấu kết với Lăng vương." Phó Nghiên đưa cái hộp đựng trâm vàng đến trước mặt Lộ Lộ.
"Đây là cái gì? Muội đang nói gì vậy?" Hai mắt Lộ Lộ mờ mịt nhìn Nghiên Nghiên.
"Tại sao Lăng vương lại tặng tỷ trâm cài?" Phó Nghiên vẫn nhìn nàng.
"Thôi, Lăng vương chính là muốn tỷ đến Phượng Lan điện đây mà." Phó Nghiên thở dài, "Nếu thật không có gì thì làm sao đưa cho tỷ đồ vật hứa hẹn đây?"
Mạc Lộ không hiểu, nàng mới gặp mặt Lăng vương mấy lần, làm sao có cái gì với hắn, dù hôm đó khi nàng chôn trong tuyết được hắn cứu nhưng cũng là trùng hợp thôi.
"Làm sao tỷ biết." Lộ Lộ lạnh nhạt nói.
"Trâm này tỷ lấy hay không lấy?" Phó Nghiên tiện tay bưng tách trà lên.
"Nếu là quà sinh thần thì tỷ sẽ nhận, hắn cũng không nói gì? Tỷ cũng không biết gì." Lộ Lộ rót trà cho Phó Nghiên.
Nói là nhận lấy, nhưng nàng biết chắc hẳn tỷ tỷ sẽ không sử dụng nó, Phó Nghiên cảm thấy Lăng vương này thật sâu sa, hắn đang có âm mưu gì với Tướng phủ hay là đã khuynh tâm với Mạc Lộ?
Dường như Lộ Lộ cũng nghĩ đến cái gì: "Hay là trả lại đi, vật này xuất hiện ở Tướng phủ, sợ là sẽ đưa tới nhiều phiền toái không cần thiết."
Kết quả là, trong một ngày Phó Nghiên phải đến vương phủ hai lần, cho đến đêm khuya mới thấy Bạch Dự mệt mỏi đi vào.
"Ăn tối chưa?"
"Chưa, sao vậy?" Bạch Dự quay mặt sang nhìn hắn.
"Lộ Lộ bảo ta trả cái này về." Phó Nghiên đưa trâm vàng d[dlqd cho hắn.
"Là sợ tương lai xảy ra chuyện, làm liên lụy tới Tướng phủ sao?" Bạch Dự nhìn thấu tâm tư của các nàng.
"Ừ." Phó Nghiên gật đầu một cái.
"Vậy thì trả lại đi, dựa theo tính tình của Nhị ca, một ngày nào đó thì trâm cài này cũng sẽ đeo vào trên đầu nàng ta."
Hầu gái mang thức ăn lên, Phó Nghiên ngồi một bên, nhìn Bạch Dự ăn cơm.
"Hoàng thượng muốn phái binh một lưới bắt hết bộ lạc gần biên cương." Hắn vừa gắp thức ăn vừa nói.
"Ngươi tán thành sao?" Phó Nghiên nhìn hắn.
"Khuếch trương vùng đất ở biên cương, giảm bớt đau khổ của dân chúng ở biên cương đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là hoàng thượng lại muốn Vương Nham làm đại tướng, lệnh hắn mang theo mười vạn tinh binh xuất binh chinh phạt, cho Mạc Tương làm giám quân." Bạch Dự định thần nhìn nàng.
Phó Nghiên định thần suy nghĩ, sau đó mở miệng: "Hoàng thượng muốn mượn cơ hội này lấy lại binh quyền của cữu cữu?"
"Ừ." Trên mặt Bạch Dự không có bất kỳ biểu tình gì.
"Không ngờ cuối cùng hoàng thượng lại lựa chọn phương thức như thế, mười vạn binh quyền cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác." Phó Nghiên cười lạnh.
"Sao ngươi biết điều này?" Bạch Dự đột nhiên hỏi
"......" Phó Nghiên có vẻ lúng túng, không trả lời.
Bạch Dự gắp một khối sườn lên, nhìn Phó Nghiên: "Nghiên Nghiên."
Phó Nghiên sửng sốt: "Hả?"
"Há miệng."
Bạch Dự liền gắp thịt kho lên đút vào trong miệng của nàng.
"Phó cô nương." Nhĩ Điềm từ ngoài cửa đi vào.
"Thế nào?" Phó Nghiên quay đầu hỏi.
"Ngoài cửa có người xưng là Tiểu Tứ nói là tới tìm cô nương, nhờ nô tỳ truyền lời nói sư nương không được tốt, sư phụ bảo người qua nhanh." Nhĩ Điềm trả lời.
Nghe Nhĩ Điềm nói, toàn thân Phó Nghiên không khỏi run lên, đứng dậy: "Tiểu Tứ ở đâu?"
"Ngoài cửa." Nhĩ Điềm quy củ trả lời.
Phó Nghiên như một con bò điên, chạy đến cửa chính vương phủ.
Khi Phó Nghiên hiểu chuyện, sư nương đã nằm ở trên giường không nhúc nhích, sau đó sư phụ thu Phó Nghiên làm đồ đệ, sư nương vẫn còn nằm trên giường, Phó Nghiên đã từng hỏi sư phụ tại sao sư nương ngủ lâu như vậy, sư phụ bình thản nói: bởi vì trong giấc mộng sư nương sẽ không có ân oán giang hồ, không có ai ám toán, có thứ tốt nhất trên thế gian.
Cho đến khi Phó Nghiên lớn lên, nàng mới biết, sư nương là nửa sống nửa chết.
Hơn mười năm rồi, khi còn tấm bé trong đầu Phó Nghiên tồn tại một người nữ nhân xinh đẹp có mái tóc trắng, chút nếp nhăn. Hôm nay dưới mắt nàng, người luôn nằm trên giường mười năm chưa bao giờ mở mắt ra đã sắp sửa rời đi, trong lòng Phó Nghiên không khỏi bi thương.
Sáng mai chính là nguyên tiêu, tối nay trăng sáng rất mượt mà sáng ngời, ngân huy rắc xuống, vô số lạnh lẽo cùng bi thương làm cho người ta lạnh lẽo. Bởi vì canh thâm đường dài, trong sân an tĩnh đến dọa người, trong điếm người làm đều đã ngủ hết, chỉ còn lại Phó Nghiên cùng phu thê Tiểu Tứ và sư phụ.
Trăng lên đỉnh đầu, sư phụ thấy Tiểu Tứ đã hơi buồn ngủ liền bảo phu thê Tiểu Tứ về phòng nghỉ ngơi. Sau khi phu thê Tiểu Tứ đi, sư phụ vô hồn đi ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Nghiên Nghiên, đi vào đi."
Phó Nghiên thả nhẹ bước chân vào phòng, sắc mặt sư nương chợt tái nhợt, không có một tia huyết sắc, vẫn giống như bình thường, lẳng lặng nằm ở nơi đó, nhưng mà, khiến người ta cảm thấy người mất mấy phần sức sống.
Khuôn mặt của sư phụ vẫn không gợn sóng, bảo nàng ngồi trước bàn, mở miệng nói: "Người đã đi."
Từ lúc nàng nhập môn nàng đã biết trước sẽ có ngày như vậy, cho dù như vậy, nhưng khi nghe sư phụ nói ra, trong lòng nàng không khỏi run lên.
"Con người lúc còn sống, sẽ gặp phải rất nhiều việc, đúng sai chỉ có mình mới biết. Trời cao rất công bình, khi ngươi lấy được một vật, sẽ mất đi một vật, giống như một cuộc buôn bán, bên nào cũng không thua thiệt. Có lúc, không nên bởi vì dục vọng mà quá tham lam, là của ngươi vĩnh viễn là của ngươi, không phải là của ngươi vĩnh viễn không là của ngươi. Chúng ta không thể cúi đầu với số mạng, lại không thể phản kháng với số mạng, một đời người chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, khi ngươi gặp người kia đúng thời điểm, ngàn vạn lần đừng buông tay, người không thuộc về ngươi thì hãy học cách buông tay. Nhớ kỹ, mọi thứ đều là ý trời, tình sâu duyên cạn chẳng qua là trò chơi, làm bạn cả đời mới là lương duyên trời định, cả đời này của sư phụ, sai lầm lớn nhất chính là gặp được sư nương của ngươi, nhưng ta lại cứ sai lầm mãi cứ đến gần nàng ấy, vô luận là núi đao biển lửa, đả kích ngấm ngầm hay công khai, cũng đều xông tới. Cả đời bình thản, cả đời hạnh phúc, cả đời thỏa mãn." Giọng nói của sư phụ vẫn bình thản như nước.
Mặc dù sư phụ đã vào tuổi gần thất tuần, trước kia nàng chưa bao giờ cảm thấy sư phụ già rồi. Hình tượng Lão Ngoan Đồng của sư phụ đã biến mất, hôm nay người ngồi ở trước mặt Phó Nghiên là một lão ông tóc trắng trải qua nhiều gian khổ. Trong lòng nàng chua xót một hồi, sư phụ nói lời này không chỉ là nói cho sư phụ nghe, cũng là nói cho Phó Nghiên nghe, khiến nàng không kiềm được nước mắt.
Sư phụ lấy ra một hộp gỗ đặt lên bàn: "Bên trong là ba túi gấm, không bất đắc dĩ đừng mở ra, khi ngươi dùng xong ba túi gấm, xác định đã là lúc bình an hạnh phúc, thì lật tờ giấy màu đỏ ngược lại, sau đó đốt nó, đừng nhìn nữa. Sư phụ không biết nó có thể giúp ngươi hay không, sư phụ chỉ hi vọng ngươi bình an vui vẻ, bây giờ điều sư phụ không yên tâm nhất cũng chỉ có ngươi."
Nước mắt của Phó Nghiên rơi như thác nước, giọng nói nghẹn ngào, không dám nói gì nữa, chỉ nhỏ giọng đáp vâng.
Sư phụ cười, vỗ tay của nàng: "Nhớ lời ta nói..., mặc kệ xảy ra chuyện gì, bình an, vui vẻ, là quan trọng nhất."
Phó Nghiên gật đầu một cái, không nói gì, chăm chú nhìn sư phụ.
"Ai." Cuối cùng sư phụ thở dài, "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, sư mẫu của ngươi còn chờ ta. Sáng mai dùng một ngọn lửa hỏa thiêu bọn ta, sau đó rắc tro cốt trên vách núi Nam Sơn, mọi tội lỗi của bụi trần sẽ theo gió cuốn đi."
Phó Nghiên đứng dậy, quỳ xuống, vái lạy dập đầu ba cái, "Đại ân của sư phụ trọn đời khó quên, sư phụ yên tâm Nghiên Nghiên nhất định sẽ bình an vui sướng sống đời này, cùng đúng người làm bạn cả đời, bình thản cả đời, cả đời thỏa mãn." Nàng không nói đến kiếp sau cũng không dám tin kiếp sau, nhưng bây giờ lại hy vọng kiếp sau bọn họ vẫn có thể làm bạn cả đời, bên nhau đến già.
Phó Nghiên gian nan dời bước, ra ngoài phòng, chỉ cảm thấy mỗi một bước đều nặng nề, trong lòng đau không nói d[d[lqd được, đau đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Vĩnh biệt, sư phụ, lên đường bình an.