Phó Nghiên bị quân nô mang tới một gian phòng rồi trực tiếp ném tới trên giường, khi nàng đi vào đã nhìn thấy một nam tử đưa lưng về phía nàng uống rượu.
“Đi ra ngoài hết đi.” Nam tử nâng tay.
Chắc hắn là người đã bao nàng.
Đợi mọi người rời đi, Phó Nghiên mới mở miệng: “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm bậy sẽ không có kết quả tốt đâu, nếu ta có chuyện bất trắc gì ngươi sẽ chết rất thảm đó, nếu như ngươi dám làm cái gì hôm nay ta sẽ chết cho ngươi xem.”
Nam tử kia cũng không quay lưng lại, chỉ là lấy tay sờ mặt, qua hồi lâu mới mở miệng: “Nhan Phù.”
Phó Nghiên nghe giọng nói này rất quen thuộc, rồi lại không nhớ là ai, trong đầu mơ hồ, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử không trả lời lại nói tiếp: “Nhan Phù, Phó Nghiên.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Phó Nghiên càng kinh ngạc hơn, rốt cuộc người này là ai.
Lúc này nam tử mới xoay người nhìn nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Ngươi rất thích mắng tên khốn kiếp sao?”
Phó Nghiên trợn to hai mắt nhìn người tới.
Bạch Dự thấy nàng nhìn mình chằm chằm, đưa tay kéo râu ria xuống cười nói: “Không phải ngươi rất thông minh sao, bị dọa sợ rồi hả?”
“Oa!” Một khắc kia khi Bạch Dự kéo chòm râu xuống, Phó Nghiên liền khóc lớn, “Tên khốn kiếp, sao bây giờ ngươi mới đến cứu ta, tên khốn kiếp ngàn năm kia, ngươi làm ta sợ đó.”
Bạch Dự thấy nàng thất thanh khóc rống, thì vô cùng đau lòng, vội vàng cởi trói cho nàng sau đó ôm vào trong ngực, liên tiếp vỗ lưng an ủi nàng: “Không sao rồi, không sao rồi. Không phải ta đã tới cứu ngươi rồi sao, bị dọa sao, đã chịu khổ rồi, trở về chúng ta nhất định phải bù lại, hôm nay ta không tính toán việc ngươi mắng ta khốn kiếp mà. Ngươi biết không, khi ta biết ngươi ở nơi này, liền không ngừng vó ngựa, một đường chạy tới nơi này, ta cố tình đến kịp cuộc tranh tài. Ngươi đánh《Tiếng chuông Thiền viện》còn hay hơn nhạc sư trong cung đó, thấy ngươi khóc lóc vô cùng thảm thiết ngươi có biết trong lòng ta đau lắm không? Trong nháy mắt khi thấy ngươi ra khán đài, ta thấy ngươi còn đẹp hơn Mạc Lộ nhiều. Nghiên Nghiên, ngươi biết sau khi biết tin ngươi mất tích ta đã rất lo lắng không ngủ không? Nghiên Nghiên, nếu ngươi biến mất thì ta biết sống thế nào!” Bạch Dự ôm Phó Nghiên càng chặt hơn.
“Ta ngày ngày đều chờ đợi ngươi tới cứu ta, ngày ngày đều cầu nguyện ngươi tới cứu ta, một khắc trước khi lên đài, ta cũng âm thầm cầu nguyện, không ngờ ông trời rất tốt với ta, ngươi tới thật.” Phó Nghiên khóc nức nở, cũng ôm hông của Bạch Dự thật chặt không muốn buông ra.
“Nghiên Nghiên.” Bạch Dự thân mật kêu tên của nàng.
“Hả?” Phó Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, phá lệ mỉm cười.
“Ai, ngươi nhất định......”
Còn chưa chờ đến khi Bạch Dự nói xong, Phó Nghiên đã ôm cổ của hắn khẽ liếm trên môi ấm áp của hắn. Phó Nghiên vốn không hiểu những thứ này, lần trước ở vương phủ cũng là lần đầu tiên, cũng may Phó Nghiên thông minh, nàng học động tác lúc trước của Bạch Dự, đầu tiên là liếm sau đó cắn cùng gặm.
Bạch Dự thấy Phó Nghiên chủ động nên rất ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ, liền mặc cho nàng tùy ý hành động. Cuối cùng phát hiện Phó Nghiên không làm tới nơi tới chốn, khiến hắn không thỏa mãn, lúc này hắn mới quyết định lè lưỡi, cạy răng của Phó Nghiên ra, Phó Nghiên thấy hắn đã duỗi đầu lưỡi ra liền tiến tới, nàng chủ động duỗi đầu lưỡi ra quấn quít chung một chỗ cùng Bạch Dự.
Cho đến khi Phó Nghiên sắp hít thở không thông thì mới ngừng lại, trong phòng càng thêm nóng ran. Ánh mắt của Phó Nghiên đã mềm mại chứa nhiều mệt mỏi, nàng đã khóc lâu như vậy khó tránh khỏi sẽ đau mắt.
Bạch Dự thấy nàng như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, vẫn mang nét cười: “Mệt thì ngủ đi.”
“Ừ, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, lòng ta sẽ đau đó.” Phó Nghiên nghĩ thầm cuối cùng thì tối nay nàng đã có thể ngủ ngon rồi.
Bạch Dự ôm lấy Phó Nghiên ngủ: “Ngươi biết nguồn gốc của khúc《Tiếng chuông Thiền viện》 không?”
“Không biết.” Phó Nghiên lười biếng nói.
“Tương truyền có một thư sinh yêu một nữ tử, sau đó hắn đến một vùng khác khổ học vì mong sẽ có công danh, nhưng khi trở về đến cố hương thì hắn lại phát hiện người trong lòng của mình đã thành thân với người khác, vì vậy hắn cũng hành động như những người xưa. Quy y trong đêm hôm ấy, hắn nhớ tới Phụ Tâm Nhân vô tình vô nghĩa, liền khó kiềm nén, vì vậy ngay trong chùa miểu hắn dùng tiếng chuông, tiếng gió, mõ một tiếng, hát ra đau khổ trong lòng mình, và mọi hờn trách với Phụ Nhân Tâm kia. “ Bạch Dự nói rất bình thản.
“Ai, cũng giống như ta, lúc nãy ta đã mang tình cảm vào khúc này, lệ như mưa hoa, ta tưởng ngươi đã bỏ rơi ta rồi.” Giọng nói của Phó Nghiên cũng rất bình thản.
Bạch Dự lại nở nụ cười khổ: “Nha đầu ngốc, làm sao bỏ ngươi được, ngươi nhất định là vương phi của ta rồi.” Sau đó lại thừa dịp Phó Nghiên không để ý vuốt xuôi cái mũi của nàng, “An tâm ngủ đi.”
Cả đêm vô mộng.
Cả đêm bình yên.
Phó Nghiên cảm thấy đây là giấc ngủ an ổn nhất từ lúc nàng chào đời tới nay, có lẽ do nàng biết nàng sẽ không cần cô đơn ở nơi này nữa d[dlqd, có lẽ là do gặp được người mình yêu, có lẽ do nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, có lẽ nàng yên tâm với tương lai của mình, có lẽ là do Bạch Dự ngủ chung với nàng. Quá nhiều lý do nên Phó Nghiên không biết rõ là cái nào, dĩ nhiên nàng cũng không cần biết, nàng chỉ cảm thấy nàng lựa chọn Bạch Dự là một lựa chọn sáng suốt nhất đời này của nàng.
Phó Nghiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn Bạch Dự đang ôm mình không khỏi cười nhạt. Từ kinh nghiệm lúc trước, Phó Nghiên không dám động tay động chân ở trước mặt hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm.
“Ngươi nhìn ta đủ chưa?” Bạch Dự đột nhiên mở mắt ra, tuyệt đối là cố ý.
“Ngươi không nhìn ta làm sao ta biết ngươi nhìn ta?” Bạch Dự cười nói.
Lần này Phó Nghiên đã thông minh hơn, cũng học bộ dạng của Bạch Dự cười nói: “Đúng vậy, ngươi không nhìn ta sao biết ta nhìn ngươi? Nhìn ta làm gì?”
Bạch Dự nghe vậy cười như không cười nhìn Phó Nghiên: “Ngươi bị bán một lần nên đã thông minh hơn sao?”
Phó Nghiên không nhìn hắn, quay người đưa lưng về phía Bạch Dự nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
“Vậy bản vương lại bán ngươi lần nữa.” Lần này hắn không mang theo bất kỳ biểu lộ gì, giọng nói bình thản mà nghiêm túc.
“Ngươi......” Phó Nghiên vốn cho rằng mình nói rất nhỏ, con muỗi cũng nghe không được, thế nhưng hắn lại nghe được, nàng nghe Bạch Dự nói vậy không biết trả lời sao, cuối cùng ngẩn người: “Sẽ không.”
Bạch Dự nghe lời này của nàng, trong lòng bất giác vui lên, nhướn mày cười: “Ngươi khẳng định sao.”
“Không muốn nói chuyện với ngươi nữa.” Phó Nghiên trước mặt vị Vương Gia này, không bao giờ phản bác được, nàng ở trước mặt của hắn chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.
Bạch Dự không nói thêm cái gì, chỉ là còn bổ sung thêm một câu: một ngày nào đó ngươi sẽ bị bán đi. Ý tứ sâu xa trong đó, Phó Nghiên nghĩ thật lâu cũng không thể hiểu, đến khi nàng biết “Một ngày nào đó” trong miệng Bạch Dự là khi nào, Phó Nghiên mới thật sự hiểu mình là người “Bị” bán đi.
“Gia, người đã dậy chưa?” Ngoài cửa gã sai vặt gõ cửa.
“Đi vào.”
Phó Nghiên nghĩ thầm mình còn chưa rời giường nhưng Bạch Dự lại người ta đi vào, hơi cảm thấy lúng túng nói: “Như vậy, thích hợp sao?”
“Hai ta đã làm chuyện gì người khác không thể thấy sao?” Khóe miệng của Bạch Dự giương lên.
“Không có.” Phó Nghiên đàng hoàng lắc đầu.
Bạch Dự gõ nhẹ một cái đầu lên đầu của nàng:“Không phải là được rồi, đứng lên đi.”
Phó Nghiên không nói nữa, nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Phó Nghiên nằm trên giường không muốn động, đến khi lười biếng bò dậy, xuống giường, đã thấy Bạch Dự đeo gương mặt rỗ vào, còn có một bộ râu ria.
Mặc dù Phó Nghiên biết hắn đang cải trang, nhưng cũng không cần thiết tự biến mình xấu như vậy đi, khó trách nàng không nhận ra Bạch Dự, dù sao một đại mỹ nam biến thành như vậy rất khó tiếp nhận. Phó Nghiên luôn thắc mắc tại sao hắn lại cải trang thành như vậy, nhưng cuối cùng nàng đã nghĩ thông, chắc hắn là mỹ nam có tâm lý khó hiểu.
“Đúng rồi.” Phó Nghiên thấy gã sai vặt ra cửa múc nước mới nói, “Nghe nói Di Xuân Viện này là do quan lớn ở kinh thành mở.”
“Ta biết rồi, hoàng thượng mệnh ta tới tra chuyện này, vội vàng tìm ngươi nên vẫn trì hoãn.” Bạch Dự nói.
“Đứng đầu bọn hắn là một gọi người gọi là Nhị gia, trong Di Xuân Viện này còn cất giấu tám ngàn lượng hoàng kim.” Giọng nói của Phó Nghiên rất trịnh trọng.
“......” Phó Nghiên phát hiện Bạch Dự đang nhìn chằm chằm nàng, khiến da đầu của nàng run lên, mặc dù bình thường Bạch Dự hay cười giỡn với nàng, nhưng một khi hắn nghiêm túc, Phó Nghiên sẽ bị khí thế của hắn áp đảo, không dám nói thêm cái gì, Vương Gia luôn có lực uy hiếp mà.
“Ngươi đã làm những gì, làm sao biết.” Bạch Dự nhìn nàng chăm chú.
“Ta...... Ta không cẩn thận nghe lén.” Phó Nghiên nhỏ giọng nói.
“Không cẩn thận sao? Ngươi không cẩn thận hay là cố ý.” Bạch Dự cười lạnh.
“Được rồi, từ tò mò thành cố ý.” Phó Nghiên bày ra dáng vẻ một phạm nhân thành thật khai báo.
“Nghiên Nghiên.” Bạch Dự nhìn nàng.
“Ừ.” Phó Nghiên bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ của tội nhân quỳ gối ở trên đại đường.
“Ngươi muốn ta tức chết sao?” Giọng nói của Bạch Dự cực kỳ nghiêm trọng.
“Không có.” Nếu như có thể, Phó Nghiên thật muốn diễn tiết mục Đậu Nga kêu oan.
“Ngươi không thể khiến ta yên tâm được sao? Ngươi không biết chăm sóc tốt mình sao?” Bạch Dự bất đắc dĩ thở dài.
Phó Nghiên thấy Bạch Dự nói như vậy, không sợ hắn mắng cái gì, nếu hắn muốn mắng đã sớm mắng rồi.
Phó Nghiên đột nhiên chui vào trong ngực Bạch Dự lấy tay vòng quanh hông của hắn: “Ta biết ta sai rồi, về sau ta nhất định ngoan ngoãn, làm một đứa bé ngoan nghe lời, sẽ chăm sóc mình thật tốt, sẽ không để cho Vương Gia phí tâm.”
“Ngươi coi ta là Phu Tử ở học đường mà dụ dỗ sao?” Bạch Dự bị nàng chọc cười.
“Không có, ta chỉ muốn giúp ngươi điều tra chuyện này thôi, ta sẽ làm mật thám của ngươi.” Phó Nghiên không dám nhìn nét mặt của Bạch Dự, trước khi nói ra nàng đã rối rắm lo lắng thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra.
“Ta cảm thấy ta quá tốt với ngươi, nên ngươi ỷ sủng mà kiêu rồi.” Bạch Dự không biểu tình gì, hắn đang tính toán khi trở về sẽ xử lí Phó Nghiên thế nào.
“Không có! Chỉ là có ngươi ở đây, ta không cần lo lắng, hơn nữa ngươi sẽ giúp ta mà, không phải sao?” Phó Nghiên làm nũng với Bạch Dự.
“Còn nói không phải ỷ sủng mà kiêu sao.” Bạch Dự nâng cằm của nàng nói.
“Ngươi đồng ý sao?” Phó Nghiên mừng rỡ nhìn hắn.
“Ta không có.” Bạch Dự đáp rất sảng khoái.
“Như thế nào ngươi mới đồng ý?” Phó Nghiên không nhịn được hỏi.
“Đồng ý với ta ba điều kiện.” Bạch Dự cười yếu ớt.
“Điều kiện gì?” Đối với Phó Nghiên mà nói, chỉ cần hắn có thể đồng ý cho nàng đi làm mật thám, nàng sẽ đồng ý hết mọi điều kiện của hắn.
“Chưa nghĩ ra, nghĩ xong rồi nói.” Bạch d[d[lqd Dự thờ ơ nói.
“Đồng ý!” Phó Nghiên cười hôn hắn một cái, “Xấu hổ chết mất thôi!”
Tú bà phân phó quân nô dẫn Phó Nghiên vào một phòng trên lầu, sau đó tú bà cũng đi theo. Tú bà cười nhìn Phó Nghiên rồi kêu người cởi dây thừng ra: “Tên gì?”
“Nhan Phù.” Phó Nghiên nhẹ giọng đáp.
“Rất tốt, ngươi là người cũ, ta không cần nói quy củ nữa. Bây giờ ngươi phải làm cho kỹ viện của hưng thịnh hơn.” Tú bà nhìn chòng chọc Phó Nghiên.
Phó Nghiên cười yếu ớt: “Nhan Phù đương nhiên biết mụ muốn nói gì, chẳng qua ta vốn là kỹ nữ ca múa, xin mụ cho ta làm tiếp việc đó.” Danh tiết là thứ quan trọng không chỉ đối với Phó Nghiên mà còn đối với tất cả nữ nhi trên thiên hạ.
“Được, chỉ cần ngươi có thể kiếm được nhiều tiền hơn những kỹ nữ ở đây, mụ mụ sẽ đồng ý với ngươi.” Tú bà này cũng thật sảng khoái.
Ở trong suy nghĩ của Phó Nghiên, ca múa còn được ưa chuộng hơn kỹ nữ, trước kia Mạc Lãng có nói: luận tài tình cùng dè dặt thì kỹ nữ không sánh nổi, dù sao thê không bằng thiếp, thiếp thì lén lút qua lại không bằng người mình không có được.
“Mụ, nhưng phải mở một cuộc thi lớn?” Phó Nghiên lại rất dứt khoát.
Tú bà nghĩ cuộc so tài tìm hoa khôi có thể kiếm được nhiều tiền nên liền hi vọng cuộc thi này có thể được tổ chức sớm: “Cuối tháng này như thế nào?”
“Nghe theo mụ mụ.” Phó Nghiên cảm thấy không có gì, đối với nàng mà nói chỉ cần thuận lợi đánh 《Tiếng chuông Thiền viện 》là đã thắng chắc rồi. Chỉ là nếu đánh đàn cần phải đánh thêm hai khúc nữa, kết quả là, Phó Nghiên liền nhờ nha hoàn tùy thân của nàng tìm cho nàng hai cầm phổ.
Phó Nghiên rất khó tưởng tượng nếu Bạch Dự biết nàng đi làm cái này, sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Phó Nghiên đã không ngủ yên nhiều ngày, nghĩ đến chuyện cữu cữu xuất chinh, sư phụ sư nương qua đời, mình lại bị bán, khung cảnh xa lạ nên càng khó ngủ hơn, trăng rằm ngoài cửa sổ chiếu vào trên sàn nhà trước cửa sổ, nước mắt đã sớm tuôn rơi lướt nhiều lần trên má. Nàng không phải là người thích khóc, nhưng đêm khuya yên tĩnh một thân một mình, khó tránh khỏi sẽ nhớ nhà, ban ngày còn lo lắng hãi hùng. Suy đi nghĩ lại Phó Nghiên cảm thấy phải chủ động nghĩ ra cách cứu bản thân.
Một buổi sáng tinh mơ, Phó Nghiên rửa mặt xong đang chuẩn bị luyện đàn, lại nghe thấy âm thanh nói chuyện ồn ào.
Phó Nghiên cảm thấy tò mò bèn cao giọng hỏi phía ngoài “Ngoài cửa sao vậy?”
“Cô nương, Di Tuyết cô nương muốn vào.” Thành Thành vội vàng trả lời.
“Để cho nàng vào đi.” Phó Nghiên nghĩ thầm, sợ là cô nương này tới lập uy thôi.
Di Tuyết quyến rũ đẩy cửa phòng ra, đi tới: “Ơ, đây là cô nãi nãi thải phân trên đầu người ta sao?”
Phó Nghiên là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, không ngờ hoa khôi này quả thật danh bất hư truyền, dung mạo còn xinh đẹp hơn Phó Nghiên, nàng cảm thấy mình phải lấy bản lĩnh thật sự ra mới giành được hoa khôi rồi.
Phó Nghiên cười lạnh: “Thải ra ở hầm phân là chuyện rất bình thường.”
Thành Thành ở một bên nhịn cười, Di Tuyết lại đổi sắc mặt: “Ngươi...các ngươi, đừng tưởng rằng có mụ mụ làm chỗ dựa mà lộng hành, ta sẽ bảo Nhị gia thu nhập các ngươi.”
Phó Nghiên nghĩ thầm, trên thiên hạ này chỉ còn mấy người có thể trừng trị nàng thôi.
“Hãy đợi đấy.” Di Tuyết quẳng xuống một câu liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Phó Nghiên quay đầu nhìn Thành Thành:“Muốn lập uy với bản tiểu thư sao, còn non lắm.”
Vậy mà, vẻ mặt của Thành Thành lại cực kỳ khó coi: “Cô nương, chúng ta hãy nhịn Di Tuyết cô nương đi, mặc dù ta cũng không ưa nàng, nhưng dù sao nàng ta có Nhị gia làm chỗ dựa, nếu Nhị gia trách tội xuống ngày tháng sau này của chúng ta sẽ không tốt đâu.”
“Nàng có Nhị gia làm chỗ dựa thì thế nào? Ta có Tướng gia, Vương Gia làm chỗ dựa đấy!” Phó Nghiên ngẩn người ra, sau đó hỏi: “Nhị gia là ai?”
“Ta cũng không rõ lắm, nghe nói hắn là nghĩa tử của một quan lớn ở Kinh Thành, cả Di Xuân Viện đều do hắn định đoạt, ngay cả mụ mụ còn phải nghe lời hắn.”
Trước kia nghe nói kỹ viện này có liên quan đến quan lớn ở kinh thành, hôm nay xem ra chuyện này là thực rồi, đôi mắt của Phó Nghiên sáng lên: “Quan lớn đó là ai vậy?”
Thành Thành lắc đầu một cái:“Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, làm sao ta biết, hơn nữa chuyện như vậy thì phải giữ bí mật.”
Phó Nghiên nghĩ một hồi cảm thấy đúng, liền vòng vo đổi đề tài: “Ngươi giúp ta đưa cái này cầm cố ở hiệu cầm đồ, ta ở Di Xuân Viện này khó tránh khỏi thiếu bạc, sau đó cầm biên lai về đưa cho ta.”
Sắc mặt của Thành Thành lại biến đổi: “Cô nương thật sự muốn tranh hoa khôi với Di Tuyết cô nương sao?”
Phó Nghiên không nhịn được cười một tiếng: “Chẳng lẽ ta nói chơi sao? Ta phải lấy được danh hiệu hoa khôi này.”
Ngọc bội kia là cây cỏ cứu mạng mà Bạch Dự cho nàng, bây giờ nàng chỉ có thể cầu nguyện lão bản của cửa hàng biết nhìn hàng, người tới cứu nàng có thể phát hiện ra nàng.
Vào đêm, Phó Nghiên vẫn không ngủ được.
Hôm nay, không yên tĩnh như mọi đêm.
Ngược lại, động tĩnh ngoài cửa lớn vô cùng.
Bên ngoài có âm thành người lên lầu, có người nhỏ giọng nói, trong đó mơ hồ nghe có giọng nói của tú bà.
Phó Nghiên nằm ở trên giường suy đi nghĩ lại cảm thấy rất kỳ quái, nàng cảm thấy trong đó nhất định có bí mật không muốn cho ai biết. Cho nên, Phó Nghiên quyết định lấy hết can đảm, thả nhẹ bước chân ra cửa.
Phó Nghiên ngừng thở, cẩn thận đi tới gian phòng còn sáng đèn, hình như phòng này là của Di Tuyết.
Nàng cẩn thận dựa vào cửa nghe bên trong nói chuyện.
“Ở dưới kia là tám ngàn lượng hoàng kim, nếu muốn dời đi sẽ rất phiền toái, ngược lại nơi bướm hoa này rất an toàn, cứ để nó ở đây vậy.” Một giọng nam tuổi trẻ vang lên.
“Nhị gia nói đúng lắm.” Tú bà vội vàng lên tiếng.
“Ở kinh thành mà chứa nhiều kim ngân như vậy, sợ là d[d[lqd sẽ bị tra ra, gần đây triều đình quản rất chặt, mọi người nên cẩn thận đề phòng. Phải biết triều ta kiêng kỵ nhất chính là tham ô, không chỉ giết cửu tộc mà còn bị lột da.”
“Tiểu nhân đã rõ, tiểu nhân đã rõ.” Tú bà vâng lời.
“Nhị gia, người đã lâu rồi không đến đây nha, có phải Nhị gia nên thương yêu tốt ta không.” Giọng nói của Di Tuyết quyến rũ không xương khiến toàn thân Phó Nghiên nổi da gà.
“Được, vậy hãy để cho gia thương yêu ngươi tốt, tú bà ngươi ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Nhị gia vô cùng lỗ mãng.
Nghe tú bà sắp ra, Phó Nghiên liền vội vàng xoay người lui bước, đến cua quẹo đằng sau bồn hoa, mắt thấy tú bà đã xuống lầu Phó Nghiên thở phào nhẹ nhõm thật sâu, khó có thể tưởng tượng nếu nàng bị phát hiện sẽ nhận lấy hậu quả gì.
Sau khi an toàn trở lại phòng, Phó Nghiên mới cảm thấy mình làm việc quá lỗ mãng, lại dám một thân một mình đi nghe lén, nếu xui xẻo chắc chắn sẽ bị diệt khẩu.
May là nàng đã nhờ Thanh Thanh mang đi cầm, nàng phải chờ người tới cứu thôi, Phó Nghiên thầm mắng trong lòng: “Bạch Dự ơi, Bạch Đại vương gia, chủ nhân của ngọc bội bảo vệ tánh mạng, van cầu ngươi mau tới cứu ta đi. Ngươi phải giữ lời hứa đó, ngươi phải cảm giác được đó, Nghiên Nghiên rất cần ngươi nha!” Phó Nghiên ngày ngày ở trong lòng kêu tên Bạch Dự, đây đã trở thành một hoạt động tâm linh của nàng rồi, cho đến cuối cùng ở một khắc trước cuộc tranh tài hoa khôi nàng vẫn không quên kêu tên Bạch Dự.
Tú bà vì cuộc tranh tài hoa khôi lần này mà tổ chức rất long trọng, đặc biệt là các cô nương trúng tuyển có tướng mạo rất tốt cùng tranh tài với Phó Nghiên và Di Tuyết.
Phía trước các cô nương đã rối rít biểu diễn xong tiết mục của mình, sau đó các cô nương đã được người ta bao bằng những giá khác nhau.
Đánh xong một cầm khúc du dương, Di Tuyết cô nương một thân váy dài màu hồng nhẹ nhàng tung bay ở trên đài, kỹ thuật nhảy quyến rũ, theo tiết tấu của tiếng đàn như một đóa mẫu đơn nở rộ mỹ lệ xinh đẹp.
Vũ xong.
Tú bà lên đài ra giá với các nhóm khách nhân ở dưới, cuối cùng chốt ở mức bốn trăm lượng.
Phó Nghiên là người sau cùng, bởi vì nàng chơi đoán số thua với Di Tuyết.
Trên đài ánh đèn tối sầm lại, hai dây tơ lụa màu lam nhạt của Phó Nghiên rơi xuống, vô số cánh hoa kiều diễm nhẹ nhàng dương dương, rơi xuống như là những tinh linh nhỏ bé, trong thiên địa tản ra một mùi hương nhàn nhạt, một thân lam nhạt chỉnh tề đáp xuống mặt đất như bích thủy liên y (nước sông xanh biếc). Sau đó, nàng ngồi xuống bên một thanh cầm đã đặt sẵn dưới đất, tiếng đàn như tình, không biết tại sao trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh đêm đó cùng song tấu với Bạch Dự, khiến nàng không nhịn được rơi lệ, nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, ở dưới thành hắn cho nàng ngọc bội, rồi ám hiệu trong tù, hình ảnh thổ lộ sau cung yến cùng lúc định tình, hôm nay nàng nghĩ tới một thân một mình ở nơi bướm hoa, xa xứ này, lệ càng nhiều hơn, khóc lóc vô cùng thảm thiết. Khúc nhạc đã đánh xong nhưng Phó Nghiên vẫn chưa phát hiện, cho đến khi Thành Thành lên đài nâng nàng dậy nàng mới bừng tỉnh.
“Người cuối cùng là Nhan Phù cô nương đã biểu diễn xong, kính xin các vị đang ngồi phía dưới ra giá.” Tú bà cười đến rực rỡ.
“Một trăm lượng.” Một nam tử giơ bảng quát.
“Ba trăm lượng.” Một nam chủ khác giơ bảng quát.
......
“Năm ngàn lượng.”
Cuối cùng bị một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt rỗ cùng bộ râu ria dài bao xuống.
Trở lại trong phòng, Phó Nghiên không nói chuyện, ngồi trước bàn ngẩn người.
“Nhan Phù, Nhan Phù, ngươi mau rửa mặt chải đầu đi, tối hôm nay phải tiếp khách đó, Dư công tử đã ra giá năm ngàn lượng hoàng kim bao ngươi rồi.” Tú bà hớn hở đi vào truyền lời.
“Bảo ta tiếp khách sao, kỹ nữ bán thân sao?” Phó Nghiên buồn bực quát.
“Đúng vậy, tiền của Dư công tử này đã hơn lợi nhuận một năm của Di Xuân Viện chúng ta đó.” Tú bà vẫn cười.
“Ta không đi, mụ mụ ngươi không giữ lời hứa.” Phó Nghiên uất ức vỗ bàn tức giận nói.
“Ta đồng ý ngươi, cũng đồng ý với Dư công tử rồi, ngươi nói ta sẽ vì ngươi mà trả tiền lại sao? Mặc kệ là ngươi có đồng ý hay không, cũng phải tiếp khách cho ta, Thành Thành mau trang điểm cho Nhan cô nương đi!” Tú bà nhìn nàng chòng chọc, cười gian dùng tay chỉ vào gương mặt của Phó Nghiên, như muốn nói với Phó Nghiên nàng còn non nớt lắm.
Phó Nghiên mặc cho tô vẽ trên khuôn mặt mình, nàng an vị ở trước bàn, Phó Nghiên không muốn suy nghĩ nữa, nàng phải đến bước này đều do chính nàng thôi, Lộ Lộ lo lắng cũng có đạo lý, Thiểu Nhi đơn thuần cũng không phải là con riêng, có lẽ đây là số mệnh của nàng, giống như sư phụ nói.
Tú bà đi vào, thấy Phó Nghiên vẫn không ngồi yên, vị Dư công tử kia lại đang thúc dục, tú bà oán giận gọi quân nô tới: “Trói nàng ta lại!”
Phó Nghiên vừa khóc vừa la, đồng thời cựa quậy, nhưng d[d[lqd vẫn bị hai quân nô cường tráng gắt gao bắt được, nàng muốn rút trâm cài tóc đã được ngâm độc trên đầu ra, nhưng tay bị nắm chặt, sau đó liền bị trói lại.
Phó Nghiên bị mang vào một phòng trên lầu ba, một đường này nàng vừa khóc vừa la: “Bạch Dự, đồ bán ngọc, ngươi chết không biết xấu hổ, khốn kiếp, ngươi không phải là người, ngươi nói sẽ cứu ta, ngươi nói, khốn kiếp, nói không giữ lời, Bạch Dự khốn kiếp.”