Phó Nghiên đã rời khỏi kinh thành nửa năm, Bạch Dự cũng mấy tháng chưa trở về, Kinh Thành liên tục sai người cưỡi tuấn mã gửi hết phong thư này đến phong thư khác, phong thư nào cũng đều thúc giục Bạch Dự trở về. Phó Nghiên thấy Bạch Dự đã vì nàng mà trễ nãi chính sự, nên khuyên hắn thật lâu hắn mới chịu trở về.
Mặt ngoài Kinh Thành gió êm sóng lặng, thật ra thì ám lưu dũng động. Lăng vương âm thầm điều động binh mã, bổ sung vào chỗ mất mác ở Mạc Tương. Trước kia Bạch Dự nói phụng theo mệnh lệnh của hoàng thượng đi tra án Di Xuân Viện chỉ là lừa Phó Nghiên, lần này hắn ra ngoài lâu như vậy vì muốn ngụy trang đến đất phong thẩm tra, Hách Thái Phó thực ra là thân tín của Hoàng thượng, bởi vì tham ô buôn bán nhân khẩu nên bị Bạch Dự uy hiếp, sau đó nghe nói Phó Nghiên ở Lạc Dương nên nhân cơ hội này tiến hành kế hoạch, toàn bộ chuyện, một ván nối tiếp một ván, hai phe phái tính toán lẫn nhau, không biết, rốt cuộc lần này là ai thắng ai thua.
Trên triều đình, đã xôn xao náo loạn cả rồi, Dự vương xuất trình mọi tội lỗi của Hách Thái Phó, còn dâng lên hoàng thượng sổ sách làm chứng cớ.
Hoàng thượng nhận lấy sổ sách, sắc mặt có chút rung chuyển: “Tam đệ muốn trẫm điều tra chuyện này sao?”
Bạch Dự nghiêm túc chắp tay: “Từ khi khai triều tới nay, tham quan sẽ bị xử theo chính pháp. Thần Đệ không đưa sổ sách cho Đình Úy là vì suy xét đến những người dính dáng trong đó, kính xin hoàng thượng quyết định.”
Bạch Dự đã nói rất rõ ràng, hoàng thượng có lòng bao che cũng không tiện bao che, việc này liên quan tới một loạt đại thần đều là người của hoàng thượng, hoàng thượng đã lâm cục diện khó cả đôi đường: “Án này rất trọng đại, cứ để cho Đình Úy đi thăm dò rõ ràng sau đó hẳn định đoạt.”
Hoàng thượng chỉ còn cách duy nhất là trì hoãn thôi, hôm nay thực lực của Lăng vương và Dự vương đã lớn mạnh, nếu điều tra ra là người của hoàng thượng, thì hoàng thượng sẽ phải cô độc chiến đấu.
Bạch Dự cũng không sợ vị hoàng huynh này có biện pháp gì, nếu hắn cố ý muốn giữ lại những người liên can đến Thái Phó, Lăng vương càng dễ dàng mượn cơ hội này phát động cung biến, bức vua thoái vị.
【Phủ Lăng vương】
“Vết thương của Phó cô nương đã thế nào rồi?” Lăng vương nhận lấy tách trà từ trong tay tỳ nữ đưa cho Bạch Dự.
“Đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng nữa thôi.” Bạch Dự gió nhẹ nước chảy đáp lời, chuyện đã qua, hắn không muốn nói nhiều.
“Thật không nghĩ tới Phó cô nương lại khí phách như thế, nữ nhi của Tướng phủ thật khác người thường. Mạc Tương thật biết cách dạy nữ nhi.” Bạch Tuy thở dài cười nói.
Bạch Dự nhàn nhã nâng tách trà lên: “Nói đến nữ nhi Tướng phủ, huynh thật sự nhìn trúng dòng chính nữ sao?”
Bạch Tuy nhìn hắn: “Chỉ cần nàng nguyện ý, sẽ có một ngày, ta cho nàng làm hoàng hậu, làm chủ nhân của Tê Phượng Lan.”
Bạch Dự không hiểu nhìn chằm chằm Lăng vương.
Lăng vương bình thản nói: “Không phải là do sắc đẹp, chỉ có nữ tử như vậy mới giúp đỡ ta được.”
Nữ tử đó như thế nào? Nữ nhi của Tướng phủ rất có khí phách là sao?.
***
Lão nhân gia thái hậu nương nương biết tin Bạch Dự hồi kinh, liền lập tức phái người truyền lời mời Bạch Dự vào cung.
Vừa vào Trường Cực điện, Bạch Dự đã thấy Phù Âm chạy tới: “Tam ca, cuối cùng huynh đã chịu trở về.”
Bạch Dự dắt Phù Âm, rồi thi lễ với Thái hậu: “Mẫu hậu kim an, nhi thần không có ở đây, thân thể của mẫu hậu tốt không?”
Thái hậu bảo Bạch Dự ngồi xuống, gương mặt hòa ái dễ gần: “Dự nhi, đi một chuyến này có học được cái gì không?”
Bạch Dự cực kỳ tự nhiên trả lời: “Cũng không có gì ly kì, ngược lại nhi thần ở bên ngoài rất nhớ mẫu hậu, nên đặc biệt dặn dò Bạch Câu mang về cho mẫu hậu tràng hạt làm bằng mã não đã được đại sư phụ khai quang.”
Thái hậu bảo cung nữ trình tràng hạt lên, càng thêm vui mừng không ngậm miệng được: “Hoàng nhi thật hiếu thảo, cuối tháng này ai gia muốn đến Chiêu Giác Tự cầu phúc cho Nam Tấn ta, đúng lúc cần nó.”
Phù Âm thấy Bạch Dự tặng quà cho mẫu hậu, liền không nhịn được hỏi: “Tam ca có quà cho Phù Âm không?”
“Quà tặng sao?” Bạch Dự trêu ghẹo nàng, “Mang về cho muội một phò mã tốt được không?”
Phù Âm nhất thời đỏ mặt: “Tam ca, huynh nói gì vậy, lại trêu ghẹo muội rồi.”
Bạch Dự tiếp tục nói: “Ta không có trêu ghẹo muội đâu, muội nên tìm cho mình một phò mã tốt đi, đừng cho là ta không biết muội đang nghĩ gì. Ở trước mặt ta muội vĩnh viễn là đứa bé không lớn, muội trước mặt ta chính là một công chúa mặt lạnh lì lợm.”
Phù Âm rất xấu hổ, bèn quay qua làm nũng với Thái hậu: “Mẫu hậu, người coi Tam ca kìa, người bảo huynh ấy đừng trêu ghẹo con nữa mà.”
“Con cũng nên suy nghĩ về chuyện này đi.” Thái hậu nương nương lại nghiêm túc gật đầu.
Phù Âm buồn bực bất giác nói một mạch: “Ta không nói chuyện với hai người nữa.” Sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên uống trà của mình.
Sau một hồi tán gẫu, hai người Phù Âm cùng đi ra khỏi Trường Cực điện.
Phù Âm cẩn thận hỏi thăm: “Vết thương của Phó tỷ tỷ như thế nào rồi?”
“Sao muội biết?” Mặc dù Bạch Dự đoán được hơn phân nửa là do Bạch Tuy nói, nhưng vẫn hỏi.
Phù Âm không trả lời, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai Bạch Dự: “Ta là thân muội muội của huynh, huynh cần ta giúp ta nhất định sẽ giúp.”
Phù Âm nghe Bạch Tuy nói, sớm muộn gì thì cung biến cũng sẽ đến. Đối với người của hai phe phái, một là thiên tử một là triều thần, nhưng còn chưa có ngồi nổ, đợi đến khi ngòi nổ xuất hiện, ngọn lửa này sẽ bùng lên mạnh mẽ đến chừng nào.
***
Phó Nghiên đã dưỡng thương rất tốt, đã đến lúc về nhà.
Phó Nghiên vừa vào Tướng phủ, Mạc Tương nở nụ cười chào đón: “Nghiên Nghiên, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, ngươi khiến cữu cữu ta lo lắng gần chết, nếu ngươi xảy ra việc gì không hay, ta biết giao phó thế nào với mẫu thân của ngươi dưới suối vàng.”
Phó Nghiên cũng rất vui mừng: “Cữu cữu, Nghiên Nghiên không hiểu chuyện khiến người lo lắng, ta thề, trải qua kinh nghiệm lần này, ta sẽ không chạy loạn nữa.”
Lộ Lộ ở một bên cười mắng: “Đáng đời cho muội bị người ta bán, do muội không cho tỷ theo đó, thấy bộ dáng của muội lúc ra đi ta đã rất không yên lòng, thế nào, bị ta nói trúng rồi.”
Phó Nghiên cũng biết mình sai, cười mắng: “Nói tốt hơn chính là miệng của tỷ quá quạ đen.”
Mạc Lãng cũng vui mừng đứng ở một bên nói: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. Cũng may có Dự vương, tất cả đều không sao.”
Đêm này, Lộ Lộ giúp Phó Nghiên thay dược. Sau đó Phó Nghiên kể lại chuyện nàng gặp nửa năm qua, Lộ Lộ nghe xong rất là kinh ngạc, đây là một quyển truyện ký sống sờ sờ nha.
“Tỷ thì sao?” Phó Nghiên rất muốn biết kinh thành đã xảy ra chuyện, cữu cữu không có ở đây, chắc Lộ Lộ ở trong phủ rất tự do.
Đúng như Phó Nghiên suy nghĩ: “Không ai gò bó quản giáo, làm cái gì cũng rất dễ dàng, chỉ là không có muội ở đây một mình tỷ không quen.”
Phó Nghiên vẫn luôn là người phát ra ánh mặt trời rực rỡ, nàng lộng lẫy như hoa trên núi nở rộ: “Tất nhiên, muội thấy về sau khi muội gả đi thì chỉ còn một mình tỷ thôi. Cần muội học Nga Hoàng Nữ Anh không?”
Lộ Lộ thấy dáng vẻ đắc ý của nàng, buồn cười nói: “Thôi đi, tỷ sợ bị Vương Gia tuấn mỹ kia bóp chết.”
“Tiểu thư, Lăng vương phủ sai người tới truyền lời, mời tiểu thư đến phủ vào trưa ngày mai.” Nha hoàn ngoài cửa thông báo.
“Được, ta biết rồi.” Lộ Lộ đáp lời, sau đó đuổi hầu gái ra ngoài.
Phó Nghiên giật mình: “Tỷ và Lăng vương?”
“Sau đó khi vào cung dự yến từng gặp nhau mấy lần, thậm chí có người hứa hẹn, cũng tính là thật tâm. Tướng phủ của chúng ta theo phe hắn, mặc kệ là phụ thân hay là muội cũng có ràng buộc khó nói rõ. Hôm nay Hoàng thượng đã biết tâm của Tướng phủ, cũng không cần che giấu nữa, làm như thế nào thì thế đấy, nếu thật có chuyện gì, thì đều là một bên vinh hoa một bên tổn hại.” Nghe Lộ Lộ nói, Phó Nghiên cũng cảm thấy có lý, mặc kệ thế nào, kết cục sau cùng cũng sẽ tới, đây là một ván bài, thắng, là vinh hoa hưởng hết; thua, là đầu người rớt.
***
Buổi trưa, Bạch Dự tới Tướng phủ.
“Ngày mai theo ta vào cung dự tiệc.” Bạch Dự thuận tay nhận lấy chén thuốc trong tay Vũ Mạch đưa cho Phó Nghiên.
Phó Nghiên nhận lấy thuốc, đặt nó ở một bên trên bàn: “Làm gì?”
“Sao không uống đi?” Bạch Dự nhìn chằm chằm thuốc, “Vào cung để mẫu hậu bỏ chủ ý bảo ta nạp thiếp nữa.”
Phó Nghiên định chờ Bạch Dự rời đi, mình sẽ len lén vứt sạch, ai biết hắn lại muốn coi chừng nàng uống thuốc. Bạch Dự đương nhiên biết rõ tính toán của Phó Nghiên, ở trong lòng Phó Nghiên, uống thuốc là chuyện khổ sở nhất trên thế gian.
Phó Nghiên ôm tâm tình thấy chết không sờn một hớp uống hết chén thuốc, thuốc đắng khiến nàng không nhịn được cau mày, Bạch Dự vội vàng cho nàng ăn một miếng mứt táo.
“Nạp thiếp cho chàng không phải là chuyện tốt sao?” Phó Nghiên uống xong, cười giỡn nói.
Bạch Dự cũng cười giỡn nói: “Nàng cũng muốn ta nạp thiếp sao? Ta thấy trong mấy bữa tiệc chọn phi lần trước, cô nương đánh đàn tỳ bà đó cũng không tệ.”
“Ừ, ta cũng cảm thấy không tệ.” Phó Nghiên gật đầu cười.
Bạch Dự nhìn nàng:“Nàng chắc chắn?”
Phó Nghiên cũng cười: “Chắc chắn.”
Bạch Dự cười như không cười nhìn Phó Nghiên:“Nàng lặp lại lần nữa.”
“Không nói.” Mấy ngày nay Phó Nghiên đã sớm lĩnh hội, nếu nàng thật sự lặp lại lần nữa, chắc chắn nàng sẽ không có ngày tốt lành.
Trên mặt Bạch Dự lộ ra chút kiêu ngạo:“Nàng không có cảm giác nguy cơ sao.”
Phó Nghiên không hiểu ý tứ của hắn, nên tùy tiện đáp “Ừ.”
“Ta cảm thấy giới thiệu cô nương đó cho biểu ca ta không tệ.” Phó Nghiên đưa mứt táo cho hắn.
“Muốn làm bà mai sao.” Bạch Dự vừa nhai vừa nói.
Phó Nghiên không trả lời hắn:“Sáng mai, sẽ kêu ta đánh đàn nữa sao?” Đối với kinh nghiệm chọn phi yến lần trước, nó đã thành công cơn ác mộng của nàng.
Bạch Dự véo nhẹ mặt của nàng: “Hoa khôi cô nương còn sợ cái này?”
Phó Nghiên cũng cảm thấy rất đúng, nhưng mà, nhớ lại chuyện cũ vẫn rất hoảng sợ.
“Ngày mai Lộ Lộ có đi cùng không?” Phó Nghiên nhớ tới lời của hầu gái hôm qua, chắc Lăng vương đã nói với tỷ ấy chuyện này.
“Đi, nàng dâu luôn muốn gặp cha mẹ chồng mà.” Bạch Dự nói cực kỳ lưu loát.
Phó Nghiên không hiểu sao trong lòng vừa sợ, vừa mừng: “Gặp cha mẹ chồng sao? Ngày mai là gia yến sao?”
“Đúng vậy, chỉ là gia yến bình thường không cần thận trọng.” Bạch Dự biết trong lòng nàng đang nghĩ gì nên trấn an nàng.
“Vậy ta mặc như thường ngày được chứ?” Phó Nghiên không hiểu câu không cần thận trọng của Bạch Dự.
Bạch Dự thấy nàng không cười giỡn nữa, liền đứng dậy đánh nhìn nàng một cái: “Sáng mai ta tới đón nàng, tới giúp nàng chọn y phục.”
“Tốt.” Phó Nghiên đồng ý rất nhanh, nếu hắn nguyện ý, thì để cho hắn đến đây đi.
“Vương thượng, Kinh Thành cấp báo.” Thị vệ cầm phong thư trình lên.
Bạch Dự ngồi ở trước giường, nhận lấy phong thư.
Vương Nham không nghe khuyên can của Mạc Tương, đại bại trở về, mười vạn binh mã chỉ còn hai vạn, trong thư Lăng vương thúc giục Bạch Dự sớm trở về.
Bạch Dự đọc xong phong thư, rồi để xuống một bên: Đi xuống trước đi.
Hôm nay là ngày thứ tư rồi, nếu không tìm được thần y......
Bạch Dự không dám nghĩ tiếp, cũng không có dũng khí. Bốn ngày nay, có rất nhiều thầy thuốc đến chẩn bệnh cho Phó Nghiên, nhưng bọn d[d[lqd họ đều lắc đầu cảm thán bản thân tài sơ học thiển rồi cáo lui. Bạch Dự đã không chợp mắt mấy ngày, sắc mặt càng tiều tụy hơn, chính hắn cũng không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.
Người trên giường, vẫn đóng chặt hai mắt, sắc mặt càng ngày càng trắng, Bạch Dự chưa bao giờ sợ đêm tối như vậy, bởi vì đêm tối đi qua lại nghênh đón một ngày mới. Thời gian có thể dừng lại thì thật tốt biết bao.
Kéo dài đến ngày thứ sáu, đã treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim cầu y.
“Vương thượng, ngoài cửa có Diên tổng lĩnh cầu kiến.” Gã sai vặt ngoài cửa chạy vào thông báo.
Bạch Dự rất buồn bực, không phải Diên Triển đã chạy trốn với Vân Cơ rồi sao, sao còn quay lại?
“Cho hắn vào.”
Mấy tháng không gặp, người đứng ở trước mắt không có gì thay đổi, khi nhìn thấy Bạch Dự vẫn như cũ, rất cung kính thi lễ một cái: “Vương Gia.”
Bạch Dự nhìn hắn: “Sao ngươi trở lại?”
“Hôm nay Di Xuân Viện đã bị lật đổ, Vân Cơ không cần lo lắng nữa, lại nghe thấy Phó cô nương trúng kịch độc, Diên Triển có thể thử một lần.” Diên Triển điềm tĩnh nói.
Nghe Diên Triển nói vậy Bạch Dự rất vui mừng, nhưng lại mang theo hoài nghi: “Ngươi biết y thuật sao? Ta chưa từng nghe ngươi nói.”
Diên Triển cười như tắm gió xuân: “Đó là chuyện cũ trước kia nên ta không nhắc tới.”
Mặc kệ rốt cuộc Diên Triển có thể hay không, hắn vẫn muốn Diên Triển thử một lần, dù sao, ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống.
Diên Triển tiến lên bắt mạch cho Phó Nghiên, sau đó xoay người nói với Bạch Dự: “Xin Vương thượng đi ra ngoài trước, sợ là độc này không thể giải trong chốc lát, ta cũng không hy vọng có người quấy rầy.”
Bạch Dự có chút do dự, nhưng nghe Diên Triển nói, trong lòng có chút vui mừng, có phải được cứu rồi không!
Một lần đợi chờ này tròn một ngày, Diên Triển không ngừng kêu người mang thuốc vào, có thể ra vào gian phòng của Phó Nghiên trừ Diên Triển cũng chỉ có Vân Cơ, còn Bạch Dự thì đợi bể đầu sứt trán, trải qua mọi cảm xúc: nóng lòng, hoảng hốt, vui mừng, đau lòng.
Hội tụ, gian nan, gian nan!
“Cho ta vào đi, cho ta vào đi!”
Chắc chắn đáp án là không thể.
Hắn phải chờ, nhưng hắn rất nóng lòng. Bạch Dự đứng ngồi không yên nhưng vẫn khó chịu, Vân Cơ thật sự không chịu nổi mới mở miệng nói: “Vương thượng, người đừng vội, Nghiên Nghiên sẽ tốt thôi, Diên Triển đang chế thuốc.”
Bạch Dự nhìn Vân Cơ, không biểu tình nói: “Ngươi biết hắn là đệ tử của ai không?”
Vân Cơ lắc đầu một cái: “Ta cũng không biết, hắn chỉ nói trước kia lúc phiêu bạc bên ngoài, thì bái được một cao nhân.”
“Cao nhân kia là ai?” Bạch Dự hỏi tới.
“Không biết.”
Hàn huyên với Vân Cơ một hồi, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, đêm của ngày thứ bảy, Bạch Dự mới được vào phòng.
“Nàng được cứu rồi sao?” Ánh mắt của Bạch Dự như một hồ nước, sóng gợn lăn tăn.
“Chưa chắc, Phó Nghiên tỉnh lại thì mới tính là được cứu.” Diên Triển nhẹ nhàng trả lời.
“Cực khổ cho ngươi rồi, người tới, thưởng.” Bạch Dự mừng rỡ, ngàn cầu vạn cầu, cuối cùng Phó Nghiên đã bình an.
Diên Triển cự tuyệt: “Đây là việc ta nên làm, mười năm trước Vương thượng có ân với Diên Triển, hôm nay ta đã có thể trả ơn.”
“Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, ngươi và Vân Cơ cùng ta trở về kinh thành đi.” Bạch Dự vỗ vai hắn một cái, “Có lẽ vân du tứ hải thích hợp với ngươi hơn.”
Diên Triển cười thầm: “Quả nhiên Vương Gia hiểu rõ Diên Triển, Diên Triển chỉ muốn mang theo Vân Cơ vân du tứ hải, đi khắp đại hà sông núi, đi dạo hết phồn hoa phố phường.”
Sau khi Diên Triển đi, Bạch Dự vẫn túc trực bên cạnh Phó Nghiên, một tấc cũng không rời. Hắn chỉ hi vọng, người đầu tiên Nghiên Nghiên nhìn thấy sẽ là hắn, hắn có thể nhìn thấy Nghiên Nghiên tỉnh lại.
“Nước, nước.” Bạch Dự nghe Phó Nghiên gian nan mở miệng, vui mừng khó tả.
“Đói, đói.” Bạch Dự còn chưa kịp rót nước, Phó Nghiên đã chuyển qua đói.
Cho đến khi Bạch Dự đút nàng uống nước xong, Phó Nghiên mới tỉnh lại.
“Đã tỉnh rồi sao? Cảm giác như thế nào? Nàng đã bảy ngày không ăn không uống, muốn ăn gì nào?” Trong mắt Bạch Dự đều là vui sướng, mặt mày tươi cười như hài đồng.
Phó Nghiên nhìn hắn, gật đầu một cái. Bạch Dự lập tức phái người đi chuẩn bị tất cả món ăn mà Phó Nghiên thích.
“Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Ăn một chút đi. Như thế nào? Còn khó chịu chỗ nào không? Có muốn ta......”
Phó Nghiên cười, nàng lẳng lặng nhìn Bạch Dự nói chuyện, trong lòng ấm áp không nói ra được.
“Nàng còn cười! Ta hỏi nàng nửa ngày cũng không trả lời ta, chỉ biết cười, xem nàng ngốc thành dạng nào rồi!” Mặc dù nói như vậy, nhưng lại cưng chìu sờ sờ đầu của Phó Nghiên.
“Ah, độc của ta...... Ta tốt rồi sao?” Phó Nghiên hồi phục tinh thần lại, liền nghĩ đến cái vấn đề này.
“À, Vân Cơ và Diên Triển đã trở về, hắn biết y thuật nên chữa cho nàng.”
“Diên Triển? Không phải hắn đã rời đi cùng Vân Cơ sao? Sao còn trở lại? Còn nữa, hắn biết y thuật sao? Sao trước kia hắn không nói?” Phó Nghiên liên tiếp nói ra mấy nghi vấn của mình, khiến Bạch Dự không thể chống đỡ được.
“Được rồi được rồi, ta cũng không rõ ràng lắm, nàng hỏi Diên Triển đi, có một số việc ta còn không biết, chớ nói chi là nàng, ta cho người gọi hắn tới.” Bạch Dự nói xong, đi ra khỏi cửa.
Lưu lại một mình Phó Nghiên, nàng ở trong phòng suy nghĩ: có thể giải độc của nàng, nhất định y thuật không tầm thường. Sư phụ từng nói qua, nàng xưng thứ hai không ai thứ nhất, chỉ có một người ở trên nàng, đó chính là vị đại sư huynh trong truyền thuyết kia.
Một tiếng “Ken két”, cửa được mở ra, Diên Triển đi tới trước giường.
Phó Nghiên một bụng lời nói, vào thời khắc này lại không cách nào nói được, chỉ đành phải ngơ ngác nhìn Diên Triển.
“Không phải cô nương có lời gì muốn nói với ta sao? Sao không nói chuyện!” Diên Triển mở miệng trước.
“Ừ...... Là được... Độc của ta.... Y thuật của ngươi...... Làm sao sẽ....... Ừ..... Là được.... Là được......”
“Y thuật của ta là học được từ sư phụ của mình.” Diên Triển nghiêm trang nói.
“Được rồi, mà, ngươi...... Sư phụ là ai?”
“Thế nào? Có chuyện gì sao?”
“Không có, ta hỏi để biết thôi, ta... Muốn biết cao nhân nào dạy ngươi, lại còn lợi hại hơn ta, hì hì, còn nữa, đa tạ!”
“......Y thuật của sư phụ ta đứng đầu thiên hạ, ngươi nói là người nào đây? Còn nữa, không có gì.” Diên Triển chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút”, Phó Nghiên nhanh chóng bắt được Diên Triển, “Ngươi nói y thuật của sư phụ ngươi đứng đầu thiên hạ sao?”
“Đúng vậy, ta không có khoác lác đâu.” Diên Triển cười nhìn nàng.
“Đệ nhất thiên hạ........ Sư phụ của ngươi....... Là Huệ Nhật.......”
“Có lẽ vậy.”
“Sư huynh! Ngươi là sư huynh!” Phó Nghiên kích động hô to.
“Cái gì sư huynh? Ngươi nói gì vậy?” Diên Triển ngạc nhiên nhìn Phó Nghiên.
“Ngươi chính là sư huynh, là sư huynh của ta! Ta là đồ đệ cuối cùng của sư phụ, nên chưa từng gặp sư huynh, nên vẫn cho là....... Không ngờ, còn có thể gặp sư huynh!” Phó Nghiên nói xong liền rơi lệ.
Diên Triển đứng ở một bên, hắn thật sự có một người sư muội: “Sư huynh của ngươi đã chết, người đứng ở trước mặt ngươi bây giờ là ám vệ Diên Triển.”
“Nghiên Nghiên, thức ăn tới đây, có thể ăn.......” Bạch Dự bưng thức ăn đi vào, nhìn biểu tình của hai người bọn họ, không hiểu chuyện gì.
“Sao vậy? Nghiên Nghiên, Diên Triển, các ngươi......” Bạch Dự hỏi.
“Bạch Dự, Diên Triển là sư huynh của ta, là sư huynh mà từ nhỏ đến lớn ta chưa từng gặp mặt!” Phó Nghiên chống người ngồi dậy d[[dl"qd.
Bạch Dự kiềm chế kinh ngạc trong lòng, có lẽ đúng như Phó Nghiên nói, sư huynh của nàng bị kẻ thù đuổi giết nên không rõ tung tích, nên nàng cho rằng hắn đã chết, không ngờ được Bạch Dự tình cờ cứu giúp rồi trở thành ám vệ bên người.
Đây là giải thích tốt nhất.
Bạch Dự cong môi: “Sư phụ của nàng dưới suối vàng biết nhất định sẽ rất vui mừng, đừng vui mừng nữa, không phải nàng đói sao, nhanh ăn đi.”
Trong phòng chỉ còn hai người, Bạch Dự rất hiểu nàng, biết nàng rất ăn thịt, lại sợ nàng mới tỉnh lại không thể nuốt trôi thịt, nên bảo đầu bếp làm cháo thịt nạc trứng muối, thịt được bằm rất nhiễn nên vào miệng là tan ngay.
Có thể nhìn cho ra, Phó Nghiên rất đói bụng, hắn nhìn Phó Nghiên một hơi uống năm chén cháo, dựa theo sự hiểu biết của Bạch Dự về Phó Nghiên nên khi nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì lạ.
Bạch Dự vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt kỳ quái không nói rõ được.
Phó Nghiên thật sự không chịu nổi hắn, mới mở miệng hỏi “Chàng nhìn ta làm gì? Chớ nhìn ta như vậy, làm ta rất sợ hãi đó.”
Bạch Dự không nhịn được cười: “Nàng có biết khi thấy nàng bình an tỉnh lại, ta rất vui mừng không.”
Phó Nghiên cũng cười với hắn: “Ta cũng vậy, vốn tưởng rằng đời này sẽ rời khỏi chàng, không ngờ ông trời còn thương ta, chàng có biết ta không thể buông tay chàng không?”
“Ta lại không biết đó, nàng đã hôn mê mấy ngày nay, nàng có biết ta đã không ngủ mấy đêm không, trong lòng đều nghĩ đến nàng, mấy ngày nay ta đều nghĩ, nếu không có ta nàng sẽ thế nào. Bình thường nàng luôn cổ quái xảo trá, hoạt bát đáng yêu, ruột để ngoài da, luôn gây rắc rối khiến ta phải đi dọn dẹp cho nàng, nó đã thành thói quen của ta rồi. Nàng có biết ta hận bản thân lắm không, ta đã quá cưng chiều nàng, mới làm nàng xảy ra việc ngoài ý muốn này.” Bạch Dự không nhịn được lại ôm Phó Nghiên vào trong ngực.
“Ta biết rõ, ta biết rõ, trong lòng chàng đau thế nào ta đều biết, chàng đau ta cũng đau vậy. Ta thề, cuộc đời này của ta không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, ta muốn trải qua đời này với chàng, ta chỉ hi vọng chúng ta cùng nhau đầu bạc răng long, cặp tay đến già. Chờ chàng thực hiện lời hứa của chàng.” Phó Nghiên không nhịn được lại rơi lệ, trong lòng đau đớn vô cùng.
“Nghiên Nghiên, ngươi yên tâm, cuộc đời này ta nhất định đối tốt với nàng, thực hiện lời hứa của ta, sẽ không bao giờ nữa tùy ý nghe lời nàng tà thuyết mê hoặc người khác.” Bạch Dự ôm nàng càng chặt hơn, “Nghiên Nghiên, ta rất hy vọng có thể ôm nàng như thế này mãi, vĩnh viễn không chia cách.”
“È hèm” Phó Nghiên hừ nhẹ một tiếng, lúc này Bạch Dự mới phản ứng kịp, hắn đã đụng phải vết thương của Phó Nghiên.
“Cô nương, nên uống thuốc rồi.” Thành Thành bưng thuốc đi vào.
Phó Nghiên rất khổ sở nhìn Bạch Dự, Bạch Dự không để ý nàng, nhận lấy thuốc trong tay Thành Thành, múc từng muỗng đút cho Phó Nghiên.
Phó Nghiên khép chặt đôi môi.
“Nàng quên chúng ta mới vừa nói gì sao?” Bạch Dự không biểu tình.
“Được rồi, ta uống.” Đối với Phó Nghiên mà nói, thuốc là thứ khó uống nhất trên thiên hạ. Nhưng, nếu không tránh được, chỉ có thể tiếp nhận thôi.