Nghe nói, yến trăm ngày trong phủ Ngự sử đại phu rất long trọng cao quý. Xem ra trên dưới phủ đều thích tôn tử này.
Tiếp đó, trong cung lại truyền ra tin tức Thái hậu xuất cung cầu Phật, mọi người trong thành đều vây trước thành xem phong thái của hoàng thất. Phó Nghiên ở trong phủ không có việc gì làm nên muốn đi tham gia náo nhiệt, kết quả là nàng và Lộ Lộ bị ám vệ của Lăng vương phủ ngăn lại dẫn tới vương phủ.
Sau đó bọn nàng bị mang vào một biệt viện trong vương phủ, dọc theo đường đi không khí rất khác thường, bọn nàng hỏi thăm ám vệ dẫn đường có chuyện gì đã xảy ra, ám vệ làm như chưa từng phát sinh chuyện gì. Cho đến khi vào biệt viện, khóa lại cửa viện, hắn mới nhàn nhạt nói một câu:"Chủ thượng có mệnh, mời hai vị cô nương ở lại biệt viện mấy ngày, không có mệnh lệnh của chủ thượng không được đi ra ngoài."
"Tại sao?" Phó Nghiên nóng lòng hỏi.
Ám vệ không trả lời, làm bộ như không nghe thấy liền rời đi.
Lộ Lộ ở sau lưng vỗ vỗ lưng của nàng, giọng nói thâm trầm: "Đừng làm khó dễ hắn, hắn cũng không biết đâu."
Phó Nghiên đương nhiên biết hắn cũng không biết, chỉ do nàng nóng lòng thôi.
"Xem ra đã đến lúc bọn họ hành động." Giọng nói của Lộ Lộ vô cùng lạnh nhạt, nhưng có thể nhìn ra giờ phút này Mạc Lộ cực kỳ bình tĩnh.
Phó Nghiên cũng không nói chuyện, nhìn bốn phía một chút, thấy sân vườn cũng không lớn, lần này thật sự là bế quan rồi.
"Chẳng lẽ tối nay?" Phó Nghiên sợ là tối nay, nếu tối nay chạy đi vô vọng, mặc dù đây là cung đấu, Bạch Dự không muốn họ dính vào, nhưng chuyện cho tới bây giờ, mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây, nếu thất bại không phải chỉ có hai vương phủ gặp nạn, còn có thể dính líu đến Tướng phủ, cùng với những người ủng hộ bọn họ.
Cho nên, họ không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Lần trước sau khi Bạch Dự trình chứng cớ lên, Hoàng đế vẫn nghĩ cách bảo vệ những người liên can đến Thái Phó. Vụ án này dính đến rất nhiều người, có người tay cầm binh quyền, nếu xử trảm bọn họ thì Hoàng đế sẽ thật sự cô độc chiến đấu. Vì vậy, Hoàng đế vẫn đè ép việc này không đề cập tới, hôm nay hai vị Vương Gia một mực thúc giục kết thúc án này, nhốt hết những người liên can, hoàng thượng còn chưa hồi âm. Hôm nay, những người liên can đến Thái Phó biết bây giờ Hoàng đế đã là bùn nhão qua sông bản thân khó bảo toàn, cho nên uy hiếp hoàng thượng, chuẩn bị khởi xướng cung biến, đòi xử tử Dự vương Lăng vương.
Suốt một ngày, hai người đều rất an tĩnh, không nghe thấy tin tức gì, vào đêm đó Phó Nghiên mới phát hiện trên người mình còn có một chai mê hồn xương sụn thủy.
Rất tốt, giữ lại sáng mai dùng trên người thị vệ đưa cơm vào.
Thị vệ ngã xuống, Lộ Lộ tay mắt lanh lẹ lấy chìa khóa trên người của hắn xuống, sau đó hai người liền chạy đi.
"Nhất định là hôm nay, Thái hậu đã rời kinh rất xa, hoàng cung đã hỗn loạn, thời điểm động thủ đã đến." Lộ Lộ vỗ tay Phó Nghiên, cười cười.
"Bây giờ chúng ta nên đi đâu?" Phó Nghiên định thần nói, "Hoàng cung?"
"Đúng, hoàng cung! Trước kia phụ thân có nói tối nay có cung yến, chắc là Hồng Môn Yến." Lộ Lộ khẳng định.
Hai người cặp tay nhau chạy vào cửa cung, cũng may trên người Phó Nghiên có ngọc bội của Bạch Dự, không bị quản chế ra vào.
【 Tín Dương điện 】
Khói bay lác đác.
Đàn ca lượn vòng.
Giai nhân nhảy múa uyển chuyển.
Ở nơi này xanh vàng rực rỡ.
Giống như Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*).
Hoàng thượng Bạch Dương ngồi ghế rồng, nâng ly nhàn nhã uống rượu. Hai người Bạch Dự, Bạch Tuy thì chia ra ngồi ở Đường Hạ, phi tần khác thì ở một bên, hôm nay hoàng hậu cũng phải đến dự tiệc, nhưng nói rằng thân thể không tốt nên xin không đến. Việc này còn chưa tính, quan trọng là ba huynh đệ ngồi ở đây đều có ý riêng trong lòng.
Hôm nay chỉ cần ngồi đợi ai ra tay trước mà thôi.
Lại một nhóm vũ nữ ra sân, nhảy múa uyển chuyển, thân thể mềm mại tư mỹ. Một bộ Hồng Y quyến rũ động lòng người, mặc dù vũ nữ dẫn đầu mang trên mặt, chỉ lộ ra chân mày cùng đôi mắt, nhưng cũng đủ khiến người ta nhộn nhạo. Nữ tử ở một bên khảy đàn cũng mang khăn che mặt, hai nữ tử này làm cho người ta cảm thấy thần bí khơi gợi lòng người.
Không chỉ có hoàng thượng trợn mắt há hốc miệng nhìn, trên mặt hai vị Vương Gia cũng kinh hãi.
Vũ xong.
Hoàng thượng giơ ly rượu lên, cười đi tới trước người nữ tử áo đỏ, đưa ly rượu cho nàng. Nữ tử áo đỏ thi lễ một cái, thụ sủng nhược kinh nhận lấy ly rượu, đang chuẩn bị kéo khăn che mặt xuống, ánh lạnh chợt hiện, nữ tử đã cầm đoản kiếm đâm vào người hoàng thượng.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi, kêu lên: "Hoàng thượng cẩn thận!"
Hoàng thượng phản ứng cực nhanh, chỉ cần hai chiêu liền đoạt lấy đoản kiếm trong tay nữ tử áo đỏ, nắm chặt cổ của nàng hung hăng nói: "Nói, người nào phái ngươi tới?"
Trong lòng hắn đương nhiên rõ người nào phái tới, người này là ai, hai vị Vương Gia đang ngồi cũng rất rõ, về phần tại sao vũ nữ này lại chạy trốn tới nơi này, bọn họ không rõ lắm.
Nữ tử áo đỏ không nói lời nào, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hoàng thượng không nói lời nào.
Hoàng thượng không chịu được ánh mắt chăm chú của nàng ta, liền gia tăng hơi sức, lại hỏi lần nữa. Nữ tử áo đỏ bị hắn bóp chặt cổ sắp hít thở không thông, nàng đỏ mặt gian nan nói được mấy chữ từ trong kẽ răng: "Vì nương nương báo thù."
Trên mặt hoàng thượng rất kinh hãi, không đợi hắn nói nữa thì nữ tử ở một bên khảy đàn đã cầm chủy thủ đâm tớihoàng thượng. Tuy chỉ trúng tay của hoàng thượng, nhưng đau đớn khiến hoàng thượng buông nữ tử áo đỏ ra. Hồng Y xụi lơ trên mặt đất, hoàng thượng thấy vậy chuẩn bị đâm Hồng Y cùng nữ tử khảy đàn.
Ở một bên cung nữ thái giám, phi tần bị dọa hô to: "Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách!"
Kiếm phong sắp đâm về hai người kia, Bạch Dự chợt nhảy ra, muốn đoạt lấy kiếm trong tay hoàng thượng. Hoàng thượng thấy vậy, cười lạnh: "Quả nhiên là các ngươi đã an bài ván cờ này, trẫm ngược lại muốn xem ván cờ của các ngươi lợi hại, hay là bẫy của trẫm lợi hại."
Bạch Dự biết rõ trong đó có bẫy, nhưng việc cấp bách bây giờ là cứu hai nữ tử này. Rõ ràng đã nhốt các nàng ở phủ Lăng vương, không ngờ họ lại trốn thoát, còn đàn hát như vậy. Quả nhiên là bọn họ đã đánh giá thấp các nàng.
Trong điện một trắng một vàng, ánh lạnh lóe lên, cung tần bị dọa sợ chạy rối rít.
Ngoài điện truyền đến tiếng gào thét thảm thiết, còn có âm thanh va chạm của binh khí. Đại quân vào cung, chắc hẳn đã đến ngoài Tín Dương điện rồi.
Phó Nghiên đỡ Lộ Lộ trên đất dậy lảo đảo đi đến trước cửa điện, mở cửa điện ra, binh khí chạm vào nhau, mũi tên nhọn thoát dây cung, huyết nhục chất đống, tiếng kêu thảm thiết tận xương, nhiều tiếng lọt vào tai rất nhức óc. Hai quân giết chóc, thi thể thành đống càng nhiều, Ngọc Vũ Quỳnh Lâu bình thường hôm nay biến thành chiến trường tàn sát, có lẽ giờ khắc này đã được quyết định trong khoảng khắc Bạch Dương lên ngôi.
Hai người nằm ở cạnh cửa, nhìn sát trận dưới bậc thang, Lăng vương mặc ngân giáp tiến vào tầm mắt của hai người, trên bầu trời ánh trăng trong sáng, chiếu lên ngân giáp của hắn, lộ ra từng trận khí lạnh, phất tay chém xuống, văng lên đóa đóa huyết hoa.
"Hoàng thượng!"
Chợt nghe thấy có người sau lưng hô to, xoay người nhìn lại, không biết lúc nào thì Vương Nham đã dẫn người từ Thiên Điện đi vào hộ giá. Hoàng thượng được Ngự lâm quân bảo vệ, Vương Nham đánh nhau với Bạch Dự. Nãy giờ Bạch Dự vẫn đánh nhau với hoàng thượng, hao phí không ít hơi sức, bây giờ lại giao thủ với Vương Nham đương nhiên sẽ rơi vào hạ phong, Lộ Lộ làm đồng môn với Vương Nham, nên biết rõ Vương Nham đang sử dụng Nam Sơn Kiếm pháp.
Lộ Lộ trở tay kéo một vòng kiếm hoa, tiếp được chiêu thức của Vương Nham.
Vương Nham thấy Lộ Lộ liền kinh ngạc, đường kiếm sắp đâm về phía nàng liền bị thu lại: "Lộ Lộ, nàng cần gì chứ!"
"Những lời này phải dành hỏi ngươi đó." Giọng nói của Lộ Lộ vô cùng bình thản, vừa dứt lời liền ra chiêu với Vương Nham.
Mạc Lộ biết rõ mình không phải là đối thủ của Vương Nham, nên nàng đánh cuộc vào trái tim của Vương Nham, cùng với chuyện của hắn với Quận chúa kia, trong lòng hắn vẫn luôn áy náy, có lẽ nói là trong lòng Vương Nham áy náy không đúng, không bằng nói hắn vẫn không bỏ được, nếu đã không bỏ được sao có thể nhẫn tâm đả thương nàng đây?
"Xông lên!" Tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Ngoài điện binh sĩ của Lăng vương nghe hiệu lệnh vọt vào trong điện, đạp bảy vượt tám thi thể, tiến vào trong điện.
Thị vệ thấy vậy, vì hộ giá, cũng giơ đao bổ tới, trong phút chốc trong điện thành một mảnh huyết sắc chói mắt, Vương Nham lại đâm kiếm vào người Bạch Dự, Lộ Lộ vì tự vệ nên phải vung kiếm, nhưng chỉ có thể ra sức chém giết ở trong đám người, nhiều lần suýt trúng đao, lần đầu tiên Lộ Lộ bắt đầu hối hận mình không học võ tốt, nên giờ phải lãnh chịu hậu quả như bây giờ.
Phó Nghiên ở một bên trong góc kinh hoảng nhìn hiện trường, trong lúc này, một thanh đao dính máu rơi trên cổ của nàng. Phó Nghiên không dám lộn xộn, khẽ cúi thấp đầu, một mực nhìn giày của mình, nàng biết mình bị hoàng thượng bắt rồi.
"Toàn bộ dừng tay!" Hoàng thượng lên tiếng hô lớn.
"Nghiên Nghiên!" Bạch Dự hô to, trên mặt kinh hoảng.
Trong nháy mắt toàn trường xôn xao.
"Nếu các ngươi muốn nàng ta sống, bỏ xuống binh khí trong tay xuống, trẫm tạm tha cho nàng ta." Hoàng thượng nói xong liền ép lưỡi đao gần hơn.
"Toàn bộ buông binh khí xuống." Bạch Tuy lớn tiếng phân phó.
"Chậm đã!" Bạch Tuy vừa dứt lời đã bị đánh đoạn, mọi người đi tới nơi phát ra tiếng rên rỉ, nhìn thấy Mạc Lãng bắt giữ hoàng hậu nương nương chậm rãi đi vào trong điện, sau lưng còn có Phù Âm công chúa.
"Dư Thấm!" Bạch Dương hô to, trên mặt kinh hoảng.
"Thả Nghiên Nghiên ra, ta sẽ không lấy tánh mạng của hoàng hậu!" Mạc Lãng và Phù Âm đứng trước mắt mọi người bình thản nói.
Bạch Dương nhíu mày, do dự nói: "Trẫm đếm một hai ba, cùng nhau thả."
"Tốt!" Mạc Lãng cực kỳ sảng khoái đáp.
"Một, hai, ba......" Bạch Dương đột nhiên dừng lại, khóe miệng rỉ ra máu, "Ngươi...... Các ngươi...... Để..... Nàng......" Sau đó gục xuống đất.
Đợi mọi người phản ứng kịp, mới phát hiện không biết lúc nào Mạc Lộ đã ở sau lưng Bạch Dương, dùng đoản kiếm đâm trúng chỗ yếu hại của hắn.
Đám người Vương Nham đều kinh hãi, hoàng hậu hô to: "Hoàng thượng!"
Bạch Dự kéo Phó Nghiên qua, không nói thêm gì nữa. Bạch Tuy nắm chặt tay của Lộ Lộ đã hoàn toàn xụi lơ trên đất, đứng dậy tuyên bố: "Hoàng thượng, bệnh nặng bất ngờ, băng hà!"
Vương Nham biết rõ thế cục đã định thắng bại, ném binh khí trong tay xuống, thị vệ thấy Vương Nham đã bỏ vũ khí, cũng buông binh khí xuống.
"Báo ~ vương thượng, Ngự Sử đại phu và Mạc Tương đánh nhau, hai người đã đồng quy vu tận." Ngoài cửa một binh lính báo lại.
Mọi người tại đây đều kinh hãi, Phó Nghiên trực tiếp ngất xỉu, Mạc Lộ thì nước mắt rơi như mưa, kiệt sức, cũng ngất đi.
Một đêm này.
Tín Dương đẫm máu, bậc thang đỏ thẫm, ân oán những d[d[lqd năm qua, cuối cùng đã chấm dứt......
Buổi trưa ngày hôm đó, Bạch Dự thật sự tới đón nàng vào cung, điều này làm cho Mạc Lộ ước ao ghen tị thật lâu.
Lúc ngồi trên xe ngựa vào cung, Lộ Lộ vẫn còn cảm thán: “Vương thượng thật tốt Nghiên Nghiên, còn đích thân tới đón, tự mình giúp một tay chọn y phục.”
Bạch Dự nghe xong, trong lòng dĩ nhiên là rất thoải mái, nhưng lại sợ Lộ Lộ thay đổi tâm ý với Bạch Tuy, liền mở miệng: “Ngươi cũng đừng hâm mộ ghen tỵ, nhị ca còn có chuyện quan trọng, nên khi hắn nghe nói ta muốn tới đón, cũng đã sai người đi cùng ta. Vả lại, do Nghiên Nghiên không biết nên mặc như thế nào, nên ta tới xem một chút, ngươi thường vào cung đã quen với lễ nghi quy củ phục sức, đương nhiên không khiến nhị ca lo lắng.”
Phó Nghiên thấy Bạch Dự nói như vậy, cũng cười nói tiếp: “Lăng vương muốn lấy Phượng Lan Điện cho tỷ, tỷ còn thiếu cái gì sao?”
Mạc Lộ cười nhạt: “Hậu cung giai lệ tam thiên, người nào rõ ràng hơn người nào đây?”
“Điều này cũng đúng, Việc làm buồn cười nhất của Hán Vũ Đế chính là Kim Ốc Tàng Kiều.” Phó Nghiên nhìn Bạch Dự.
Bạch Dự cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Nghiên: “Nhị ca sẽ không như vậy.”
“Làm sao chàng biết?” Phó Nghiên tiếp miệng.
“......” Hắn làm sao biết? Năm đó án trà độc ở Lương Tiêu Điện, khiến cả hậu cung không được an bình. Năm đó mẫu thân của Lăng vương Vạn Chiêu Nghi bị mẫu thân của hoàng thượng vu hại, mẫu thân của hoàng thượng dụng kế vu oan Vạn Chiêu Nghi độc hại Thái phi, Vạn Chiêu Nghi hàm oan mà chết, chỉ để lại Lăng vương Bạch Tuy. Khi hoàng thất tra rõ, đã phơi bày công lý! Quý phi bị ba thước lụa trắng cướp đi sinh mạng, tiên hoàng không đành lòng với vị quý phi mình rất sủng ái, nên thẹn trong lòng, cố tình đưa Bạch Dương cho hoàng hậu nuôi dưỡng, sau đó lại truyền ngôi cho hắn.
“Bởi vì nhị ca không muốn thấy trong cung lục đục đấu đá, gió tanh mưa máu.” Bạch Dự bình thản nói.
Phó Nghiên đối với lời nói của Bạch Dự khó có thể tin: “Chàng nói Lăng vương quyết định cuộc đời này chỉ cưới một người sao?”
Bạch Dự gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Xe ngựa chậm rãi lái vào đường lát gạch, nhìn tường đỏ ngói xanh ngoài cửa xe, mỗi người đều tâm tình riêng.
Trường Cực Điện
Phó Nghiên và Lộ Lộ tính tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng lại bị Bạch Dự, Bạch Tuy kéo đến ngồi xuống bên cạnh.
Đúng như lời của Bạch Dự, đây chính là một buổi gia yến, hoàng thượng cùng hoàng hậu đều ở đây, đây là lần đầu tiên Phó Nghiên nhìn thấy hoàng thượng, cũng không khác nàng tưởng tượng lắm, hắn và hai huynh đệ của hắn rất giống nhau, đều có đôi mắt sáng thâm sâu, chắc tiên hoàng cũng giống như vậy.
“Gia yến lần này, nhi thần dẫn theo hai vị tiểu thư của Tướng phủ, vì muốn cho mẫu hậu an tâm. Nhi thần muốn nạp Nghiên Nghiên làm phi.” Bạch Dự nói xong, trái lại cười một tiếng với Phó Nghiên, còn nắm chặt tay của nàng.
Thái hậu rất vui mừng: “Mẫu hậu chờ những lời này của các ngươi thật lâu rồi, cũng may không có cô phụ khổ cực tổ chức yến chọn phi của mẫu hậu.”
“Mẫu hậu luôn suy nghĩ cho hai nhi tử, nếu không có mẫu hậu làm người mai mối, hài nhi sẽ không có duyên phận như hôm nay.” Bạch Tuy cười nói.
“Hai vị hoàng đệ có thể chân chánh thành gia lập nghiệp, thật làm cho người hoàng huynh là trẫm yên lòng.” Hoàng thượng giơ ly rượu lên.
Hoàng hậu cũng cười nói: “Về sau Bổn cung không cần vì các ngươi tuyển chọn nữa, cũng coi như không còn bận tâm.”
“Nương nương đã lo lắng cho hai hoàng đệ, xem ra chúng ta phải đa tạ tốt người rồi.” Bạch Tuy nâng ly kính hoàng hậu.
Phó Nghiên và Mạc Lộ đều không nói chuyện, đối với những lời khách sáo giữa bọn họ, hai nàng chỉ yên lặng lắng nghe.
Phù Âm vừa ăn vừa cười nói với Phó Nghiên: “Phó tỷ tỷ, từ lúc ta nhìn thấy ngươi mang theo ngọc bội của Tam ca thì ta đã biết ngươi nhất định trở thành Tam tẩu của ta.”
Phó Nghiên cười hơi lúng túng: “Đa tạ công chúa đã để mắt tới Phó Nghiên.”
“Dĩ nhiên, Phó tỷ tỷ và Mạc tiểu thư, Phù Âm đều thích.” Phù Âm cười.
Hoàng thượng cũng cưng chiều cười một tiếng với Phù Âm:“Hai vị tiểu thư đã qua ải của vị công chúa này rồi.”
Thái hậu cũng vui mừng: “Ai gia cũng càng nhìn càng thích, bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt nạp phi thôi.”
Từ khi trở về từ gia yến, cả Tướng phủ liền bắt đầu lo trong lo ngoài, Mạc Lãng oán giận: “Muốn thành thân thì từng người một đi, làm gì mà cả hai cùng nhau thành thân vậy, ta còn phải giúp đỡ các muội chuẩn bị đồ cưới.”
Phó Nghiên và Lộ Lộ đều không để ý tới hắn, chỉ là cười kêu hắn cưới thê đi.
“Hai vị tiểu thư, Lâm Nhi tỷ sắp sanh.” Nha hoàn của Mạc Lộ vội vã chạy vào phòng thông báo.
“Gọi bà đỡ tới chưa?” Lộ Lộ vội vàng hỏi thăm.
“Bà đỡ còn chưa tới, bây giờ chỉ có phu quan của tỷ ấy coi chừng, hoàn......”
Không đợi nha hoàn nói hết lời, Phó Nghiên đã phân phó Vũ Mạch: “Vũ Mạch, đi lấy hòm thuốc cho ta.” Sau đó liền chạy ra cửa, Lộ Lộ ở một bên quát: “Chuẩn bị ngựa.”
Hai người giục ngựa xuyên qua chợ, may là không có trở ngại đến người đi đường. Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Nhi, Phó Nghiên vội vàng chạy vọt vào bên trong nhà, vừa phân phó Lộ Lộ đi nấu nước nóng, vừa nghiêng đầu hỏi trượng phu của Lâm Nhi: “Bà đỡ còn bao lâu mới đến?”
Trượng phu Lâm Nhi cũng rất nóng vội: “Ta cũng không biết, hàng xóm cách vách đã đi mời giúp ta.”
Phó Nghiên nhìn Lâm Nhi rất đáng thương, vì vậy lấy hết dũng khí nói: “Ngươi đi ra ngoài trước, nơi này giao cho ta.”
Sau lại, Lộ Lộ mang nước tới hỏi nàng: “Muội biết sao?”
Phó Nghiên đổ mồ hôi trả lời: “Tỷ có thể khen muội có dũng khí rồi đó, muội chỉ nhìn qua heo chạy, chưa ăn thịt heo.”
Phó Nghiên theo một loạt quá trình trên sách, bảo Lâm Nhi dùng sức. Lâm Nhi đau đớn chảy mồ hôi hột, thật ra thì Phó Nghiên cũng không rõ rốt cuộc là mồ hôi hay là lệ, ít nhất Phó Nghiên có thể khẳng định trên đầu nàng chính là mồ hôi.
Phó Nghiên thấy đứa bé đã sắp ra ngoài, vui vẻ nói: “Cố gắng lên, cố gắng lên, Lâm Nhi cố gắng lên, dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!”
Lộ Lộ cùng Vũ Mạch vội vàng giúp một tay đổi khăn cùng nước nóng, trượng phu của Lâm Nhi thì gấp đến độ đi tới đi lui ở ngoài cửa.
Trải qua mọi cố gắng của Lâm Nhi, cố gắng lên, sau đó dùng sức, “Đã ra! Đã ra! Đứa bé đã ra! Đứa bé đã ra! Là nữ hài tử, là nữ hài tử!”
Giờ phút này, Phó Nghiên vì mình đã đỡ đẻ mà vui sướng la lên. Ngoài cửa tướng công của Lâm Nhi khổ chờ cùng với Lộ Lộ đều vui mừng không ngậm miệng được, mà Lâm Nhi mệt mỏi vì kiệt sức đã an tâm ngủ mê mang.
“Tới, đến rồi! Bà đỡ đến rồi!”
Ngoài cửa lúc này hàng xóm mới dẫn bà đỡ đến, cũng may Phó Nghiên gan lớn, cũng may Lâm Nhi không khó sanh, nếu không nàng chữa từ ngựa sống thành ngựa chết thì cho dù bà đỡ tới kịp cũng không biết làm sao. Phó Nghiên cảm thấy về sau nàng có thể đi làm bà đỡ kiếm miếng ăn, sau đó Nghiên Nghiên còn rất kích động đến khoe với Bạch Dự, nàng cảm thấy mình rất có thành tựu, kết quả bị một câu của Bạch Dự cắt đứt: “Nàng đi theo ta còn sợ đói bụng sao, đi làm bà đỡ gì.”
Phó Nghiên và Mạc Lộ mệt mỏi gần chết, lúc trở lại Tướng phủ liền đi ngủ. Đợi đến khi họ tỉnh lại, mới nghe Vũ mạch nói trong phủ Ngự sử đại phu gởi thiệp, đến ăn tiệc trăm ngày của hài tử của Vương Nham.
Phó Nghiên hơi im lặng: “Tại sao lại mời đến tiệc mừng của hài tử? Có đi hay là không?”
Lộ Lộ rất bình tĩnh nói một câu: “Tặng lễ là được.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe nói, yến trăm ngày trong phủ Ngự sử đại phu rất long trọng cao quý. Xem ra trên dưới phủ đều thích tôn tử này.
Tiếp đó, trong cung lại truyền ra tin tức Thái hậu xuất cung cầu Phật, mọi người trong thành đều vây trước thành xem phong thái của hoàng thất. Phó Nghiên ở trong phủ không có việc gì làm nên muốn đi tham gia náo nhiệt, kết quả là nàng và Lộ Lộ bị ám vệ của Lăng vương phủ ngăn lại dẫn tới vương phủ.
Sau đó bọn nàng bị mang vào một biệt viện trong vương phủ, dọc theo đường đi không khí rất khác thường, bọn nàng hỏi thăm ám vệ dẫn đường có chuyện gì đã xảy ra, ám vệ làm như chưa từng phát sinh chuyện gì. Cho đến khi vào biệt viện, khóa lại cửa viện, hắn mới nhàn nhạt nói một câu:"Chủ thượng có mệnh, mời hai vị cô nương ở lại biệt viện mấy ngày, không có mệnh lệnh của chủ thượng không được đi ra ngoài."
"Tại sao?" Phó Nghiên nóng lòng hỏi.
Ám vệ không trả lời, làm bộ như không nghe thấy liền rời đi.
Lộ Lộ ở sau lưng vỗ vỗ lưng của nàng, giọng nói thâm trầm: "Đừng làm khó dễ hắn, hắn cũng không biết đâu."
Phó Nghiên đương nhiên biết hắn cũng không biết, chỉ do nàng nóng lòng thôi.
"Xem ra đã đến lúc bọn họ hành động." Giọng nói của Lộ Lộ vô cùng lạnh nhạt, nhưng có thể nhìn ra giờ phút này Mạc Lộ cực kỳ bình tĩnh.
Phó Nghiên cũng không nói chuyện, nhìn bốn phía một chút, thấy sân vườn cũng không lớn, lần này thật sự là bế quan rồi.
"Chẳng lẽ tối nay?" Phó Nghiên sợ là tối nay, nếu tối nay chạy đi vô vọng, mặc dù đây là cung đấu, Bạch Dự không muốn họ dính vào, nhưng chuyện cho tới bây giờ, mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây, nếu thất bại không phải chỉ có hai vương phủ gặp nạn, còn có thể dính líu đến Tướng phủ, cùng với những người ủng hộ bọn họ.
Cho nên, họ không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Lần trước sau khi Bạch Dự trình chứng cớ lên, Hoàng đế vẫn nghĩ cách bảo vệ những người liên can đến Thái Phó. Vụ án này dính đến rất nhiều người, có người tay cầm binh quyền, nếu xử trảm bọn họ thì Hoàng đế sẽ thật sự cô độc chiến đấu. Vì vậy, Hoàng đế vẫn đè ép việc này không đề cập tới, hôm nay hai vị Vương Gia một mực thúc giục kết thúc án này, nhốt hết những người liên can, hoàng thượng còn chưa hồi âm. Hôm nay, những người liên can đến Thái Phó biết bây giờ Hoàng đế đã là bùn nhão qua sông bản thân khó bảo toàn, cho nên uy hiếp hoàng thượng, chuẩn bị khởi xướng cung biến, đòi xử tử Dự vương Lăng vương.
Suốt một ngày, hai người đều rất an tĩnh, không nghe thấy tin tức gì, vào đêm đó Phó Nghiên mới phát hiện trên người mình còn có một chai mê hồn xương sụn thủy.
Rất tốt, giữ lại sáng mai dùng trên người thị vệ đưa cơm vào.
Thị vệ ngã xuống, Lộ Lộ tay mắt lanh lẹ lấy chìa khóa trên người của hắn xuống, sau đó hai người liền chạy đi.
"Nhất định là hôm nay, Thái hậu đã rời kinh rất xa, hoàng cung đã hỗn loạn, thời điểm động thủ đã đến." Lộ Lộ vỗ tay Phó Nghiên, cười cười.
"Bây giờ chúng ta nên đi đâu?" Phó Nghiên định thần nói, "Hoàng cung?"
"Đúng, hoàng cung! Trước kia phụ thân có nói tối nay có cung yến, chắc là Hồng Môn Yến." Lộ Lộ khẳng định.
Hai người cặp tay nhau chạy vào cửa cung, cũng may trên người Phó Nghiên có ngọc bội của Bạch Dự, không bị quản chế ra vào.
【 Tín Dương điện 】
Khói bay lác đác.
Đàn ca lượn vòng.
Giai nhân nhảy múa uyển chuyển.
Ở nơi này xanh vàng rực rỡ.
Giống như Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*).
Hoàng thượng Bạch Dương ngồi ghế rồng, nâng ly nhàn nhã uống rượu. Hai người Bạch Dự, Bạch Tuy thì chia ra ngồi ở Đường Hạ, phi tần khác thì ở một bên, hôm nay hoàng hậu cũng phải đến dự tiệc, nhưng nói rằng thân thể không tốt nên xin không đến. Việc này còn chưa tính, quan trọng là ba huynh đệ ngồi ở đây đều có ý riêng trong lòng.
Hôm nay chỉ cần ngồi đợi ai ra tay trước mà thôi.
Lại một nhóm vũ nữ ra sân, nhảy múa uyển chuyển, thân thể mềm mại tư mỹ. Một bộ Hồng Y quyến rũ động lòng người, mặc dù vũ nữ dẫn đầu mang trên mặt, chỉ lộ ra chân mày cùng đôi mắt, nhưng cũng đủ khiến người ta nhộn nhạo. Nữ tử ở một bên khảy đàn cũng mang khăn che mặt, hai nữ tử này làm cho người ta cảm thấy thần bí khơi gợi lòng người.
Không chỉ có hoàng thượng trợn mắt há hốc miệng nhìn, trên mặt hai vị Vương Gia cũng kinh hãi.
Vũ xong.
Hoàng thượng giơ ly rượu lên, cười đi tới trước người nữ tử áo đỏ, đưa ly rượu cho nàng. Nữ tử áo đỏ thi lễ một cái, thụ sủng nhược kinh nhận lấy ly rượu, đang chuẩn bị kéo khăn che mặt xuống, ánh lạnh chợt hiện, nữ tử đã cầm đoản kiếm đâm vào người hoàng thượng.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi, kêu lên: "Hoàng thượng cẩn thận!"
Hoàng thượng phản ứng cực nhanh, chỉ cần hai chiêu liền đoạt lấy đoản kiếm trong tay nữ tử áo đỏ, nắm chặt cổ của nàng hung hăng nói: "Nói, người nào phái ngươi tới?"
Trong lòng hắn đương nhiên rõ người nào phái tới, người này là ai, hai vị Vương Gia đang ngồi cũng rất rõ, về phần tại sao vũ nữ này lại chạy trốn tới nơi này, bọn họ không rõ lắm.
Nữ tử áo đỏ không nói lời nào, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hoàng thượng không nói lời nào.
Hoàng thượng không chịu được ánh mắt chăm chú của nàng ta, liền gia tăng hơi sức, lại hỏi lần nữa. Nữ tử áo đỏ bị hắn bóp chặt cổ sắp hít thở không thông, nàng đỏ mặt gian nan nói được mấy chữ từ trong kẽ răng: "Vì nương nương báo thù."
Trên mặt hoàng thượng rất kinh hãi, không đợi hắn nói nữa thì nữ tử ở một bên khảy đàn đã cầm chủy thủ đâm tớihoàng thượng. Tuy chỉ trúng tay của hoàng thượng, nhưng đau đớn khiến hoàng thượng buông nữ tử áo đỏ ra. Hồng Y xụi lơ trên mặt đất, hoàng thượng thấy vậy chuẩn bị đâm Hồng Y cùng nữ tử khảy đàn.
Ở một bên cung nữ thái giám, phi tần bị dọa hô to: "Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách!"
Kiếm phong sắp đâm về hai người kia, Bạch Dự chợt nhảy ra, muốn đoạt lấy kiếm trong tay hoàng thượng. Hoàng thượng thấy vậy, cười lạnh: "Quả nhiên là các ngươi đã an bài ván cờ này, trẫm ngược lại muốn xem ván cờ của các ngươi lợi hại, hay là bẫy của trẫm lợi hại."
Bạch Dự biết rõ trong đó có bẫy, nhưng việc cấp bách bây giờ là cứu hai nữ tử này. Rõ ràng đã nhốt các nàng ở phủ Lăng vương, không ngờ họ lại trốn thoát, còn đàn hát như vậy. Quả nhiên là bọn họ đã đánh giá thấp các nàng.
Trong điện một trắng một vàng, ánh lạnh lóe lên, cung tần bị dọa sợ chạy rối rít.
Ngoài điện truyền đến tiếng gào thét thảm thiết, còn có âm thanh va chạm của binh khí. Đại quân vào cung, chắc hẳn đã đến ngoài Tín Dương điện rồi.
Phó Nghiên đỡ Lộ Lộ trên đất dậy lảo đảo đi đến trước cửa điện, mở cửa điện ra, binh khí chạm vào nhau, mũi tên nhọn thoát dây cung, huyết nhục chất đống, tiếng kêu thảm thiết tận xương, nhiều tiếng lọt vào tai rất nhức óc. Hai quân giết chóc, thi thể thành đống càng nhiều, Ngọc Vũ Quỳnh Lâu bình thường hôm nay biến thành chiến trường tàn sát, có lẽ giờ khắc này đã được quyết định trong khoảng khắc Bạch Dương lên ngôi.
Hai người nằm ở cạnh cửa, nhìn sát trận dưới bậc thang, Lăng vương mặc ngân giáp tiến vào tầm mắt của hai người, trên bầu trời ánh trăng trong sáng, chiếu lên ngân giáp của hắn, lộ ra từng trận khí lạnh, phất tay chém xuống, văng lên đóa đóa huyết hoa.
"Hoàng thượng!"
Chợt nghe thấy có người sau lưng hô to, xoay người nhìn lại, không biết lúc nào thì Vương Nham đã dẫn người từ Thiên Điện đi vào hộ giá. Hoàng thượng được Ngự lâm quân bảo vệ, Vương Nham đánh nhau với Bạch Dự. Nãy giờ Bạch Dự vẫn đánh nhau với hoàng thượng, hao phí không ít hơi sức, bây giờ lại giao thủ với Vương Nham đương nhiên sẽ rơi vào hạ phong, Lộ Lộ làm đồng môn với Vương Nham, nên biết rõ Vương Nham đang sử dụng Nam Sơn Kiếm pháp.
Lộ Lộ trở tay kéo một vòng kiếm hoa, tiếp được chiêu thức của Vương Nham.
Vương Nham thấy Lộ Lộ liền kinh ngạc, đường kiếm sắp đâm về phía nàng liền bị thu lại: "Lộ Lộ, nàng cần gì chứ!"
"Những lời này phải dành hỏi ngươi đó." Giọng nói của Lộ Lộ vô cùng bình thản, vừa dứt lời liền ra chiêu với Vương Nham.
Mạc Lộ biết rõ mình không phải là đối thủ của Vương Nham, nên nàng đánh cuộc vào trái tim của Vương Nham, cùng với chuyện của hắn với Quận chúa kia, trong lòng hắn vẫn luôn áy náy, có lẽ nói là trong lòng Vương Nham áy náy không đúng, không bằng nói hắn vẫn không bỏ được, nếu đã không bỏ được sao có thể nhẫn tâm đả thương nàng đây?
"Xông lên!" Tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Ngoài điện binh sĩ của Lăng vương nghe hiệu lệnh vọt vào trong điện, đạp bảy vượt tám thi thể, tiến vào trong điện.
Thị vệ thấy vậy, vì hộ giá, cũng giơ đao bổ tới, trong phút chốc trong điện thành một mảnh huyết sắc chói mắt, Vương Nham lại đâm kiếm vào người Bạch Dự, Lộ Lộ vì tự vệ nên phải vung kiếm, nhưng chỉ có thể ra sức chém giết ở trong đám người, nhiều lần suýt trúng đao, lần đầu tiên Lộ Lộ bắt đầu hối hận mình không học võ tốt, nên giờ phải lãnh chịu hậu quả như bây giờ.
Phó Nghiên ở một bên trong góc kinh hoảng nhìn hiện trường, trong lúc này, một thanh đao dính máu rơi trên cổ của nàng. Phó Nghiên không dám lộn xộn, khẽ cúi thấp đầu, một mực nhìn giày của mình, nàng biết mình bị hoàng thượng bắt rồi.
"Toàn bộ dừng tay!" Hoàng thượng lên tiếng hô lớn.
"Nghiên Nghiên!" Bạch Dự hô to, trên mặt kinh hoảng.
Trong nháy mắt toàn trường xôn xao.
"Nếu các ngươi muốn nàng ta sống, bỏ xuống binh khí trong tay xuống, trẫm tạm tha cho nàng ta." Hoàng thượng nói xong liền ép lưỡi đao gần hơn.
"Toàn bộ buông binh khí xuống." Bạch Tuy lớn tiếng phân phó.
"Chậm đã!" Bạch Tuy vừa dứt lời đã bị đánh đoạn, mọi người đi tới nơi phát ra tiếng rên rỉ, nhìn thấy Mạc Lãng bắt giữ hoàng hậu nương nương chậm rãi đi vào trong điện, sau lưng còn có Phù Âm công chúa.
"Dư Thấm!" Bạch Dương hô to, trên mặt kinh hoảng.
"Thả Nghiên Nghiên ra, ta sẽ không lấy tánh mạng của hoàng hậu!" Mạc Lãng và Phù Âm đứng trước mắt mọi người bình thản nói.
Bạch Dương nhíu mày, do dự nói: "Trẫm đếm một hai ba, cùng nhau thả."
"Tốt!" Mạc Lãng cực kỳ sảng khoái đáp.
"Một, hai, ba......" Bạch Dương đột nhiên dừng lại, khóe miệng rỉ ra máu, "Ngươi...... Các ngươi...... Để..... Nàng......" Sau đó gục xuống đất.
Đợi mọi người phản ứng kịp, mới phát hiện không biết lúc nào Mạc Lộ đã ở sau lưng Bạch Dương, dùng đoản kiếm đâm trúng chỗ yếu hại của hắn.
Đám người Vương Nham đều kinh hãi, hoàng hậu hô to: "Hoàng thượng!"
Bạch Dự kéo Phó Nghiên qua, không nói thêm gì nữa. Bạch Tuy nắm chặt tay của Lộ Lộ đã hoàn toàn xụi lơ trên đất, đứng dậy tuyên bố: "Hoàng thượng, bệnh nặng bất ngờ, băng hà!"
Vương Nham biết rõ thế cục đã định thắng bại, ném binh khí trong tay xuống, thị vệ thấy Vương Nham đã bỏ vũ khí, cũng buông binh khí xuống.
"Báo ~ vương thượng, Ngự Sử đại phu và Mạc Tương đánh nhau, hai người đã đồng quy vu tận." Ngoài cửa một binh lính báo lại.
Mọi người tại đây đều kinh hãi, Phó Nghiên trực tiếp ngất xỉu, Mạc Lộ thì nước mắt rơi như mưa, kiệt sức, cũng ngất đi.
Một đêm này.
Tín Dương đẫm máu, bậc thang đỏ thẫm, ân oán những d[d[lqd năm qua, cuối cùng đã chấm dứt......