Lâm Tĩnh thì thầm giải thích vào tai cô, “Lúc 9 giờ có cuộc tranh tài chạy 8000m, có một vận động viên té xuống giữa đường. Vì nhân lực không đủ nên không thể cấp báo với y tế, sau đó bạn cùng lớp của bạn đó đã cõng anh ta đến phòng y tế.”
Đây cũng chả phải chuyện lớn gì, rất nhiều vận động viên bị thương đều do bạn cùng lớp chăm sóc.
“Phương Bình An, cô phải chịu trách nhiệm sự cố này.” Đàm Tuyền cố nén sự kích động trên mặt, vất vả lắm mới bắt được lỗi của Phương Bình An, nếu anh ta không sửa trị cô ra môn ra khoai, anh ta không phải họ Đàm.
“Tổ Ngoại giao chưa bao giờ tham dự công tác hậu cần, anh vừa là Hội trưởng Hội Sinh viên vừa là Tổ trưởng Tổ Ngoại giao chẳng lẽ lại không biết? Sao còn xếp công việc hậu cần cho chúng tôi?” Bình An lạnh lùng nhìn anh ta, lớn tiếng hỏi.
Đàm Tuyền sửng sốt, không ngờ Phương Bình An đã không nhận lỗi mà còn dùng cái giọng bén nhọn này chất vấn anh, không che giấu được vẻ tức giận trên mặt nên trông hơi dữ tợn, “Công tác nào cũng là công tác, tất cả đều phải phục tùng việc được giao. Cho dù cô không tuân theo kỷ luật thì cũng đừng kiếm cớ chối tội. Phương Bình An, đây là thái độ làm việc của cô đó sao?”
“Tổ Ngoại giao phụ trách việc tuyên truyền và tiếp đãi, việc hậu cần đã có tổ khác phụ trách, chuyện này tôi đã thông báo cho học trưởng Ông rồi. Tổ chúng tôi căn bản không moi ra được nhân lực để đi phụ trách hậu cần.” Bình An không muốn cãi cọ vô bổ với Đàm Tuyền nữa, nhìn sang Ông Hiền Bân.
Ông Hiền Bân nói, “Hôm qua bạn Phương đã nói với tôi, tôi đã kêu Trịnh Yến Phân ở tổ giải trí rút nhân lực đến hỗ trợ khu vực thi đấu điền kinh. Đúng là bạn Phương không có làm sai.”
Trịnh Yến Phân không có mặt ở đây, Đàm Tuyền tức giận kêu lên, “Sao chẳng ai nói chuyện này với tôi, các người lúc nào cũng tự quyết định vậy sao?”
“Tối qua điện thoại của anh hoàn toàn không gọi được.” Liễu Mi thản nhiên mở miệng, cô còn cố ý đi xung quanh tìm anh. Tìm thì tìm được, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ đến việc tiến lên gọi anh.
“Muốn truy cứu chuyện này thì dễ thôi, cứ gọi Trịnh Yến Phân tới hỏi là rõ ngay ấy mà.” Lâm Tĩnh thở phì phì. Tên Đàm Tuyền này cũng thật là, chả phải chuyện lớn gì cũng muốn gây sự với Tổ Ngoại giao cho bằng được, nếu truy cứu tới nơi tới chốn, anh ta là Tổ trưởng trên danh nghĩa không phải càng gánh trách nhiệm lớn hơn sao?
Mặt Đàm Tuyền hoang mang. Liễu Mi thấy rõ sự do dự của anh ta, khóe miệng cong lên cười lạnh.
“Tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân vụ này, giờ mọi người cứ ai làm việc nấy đi.” Đàm Tuyền nghiến răng, liếc mắt nhìn Bình An.
Bình An cười cười, kéo Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân ra khỏi văn phòng.
“Chị An, tiết 3 & 4 tụi em còn có lớp, đi trước nhé.” Ra khỏi tòa nhà, hai cô vội vàng chạy về lớp học.
“Đi đi.” Bình An chào tạm biệt các cô, xách túi trái cây Dì Liên chuẩn bị, chậm rãi đi về khu ký túc xá.
Trước cửa hàng rào sắt của ký túc xá có một bóng dáng đoan trang xinh đẹp đang bồn chồn đi qua đi lại. Bình An nhíu mày nhìn người phụ nữ mặc váy công sở màu vàng nhạt, mặt thoáng qua một nụ cười thú vị. Cuối cùng cô ta cũng đã tìm tới tận đây rồi.
Muốn vờ như không nhìn thấy cũng không kịp, người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn một cái đã thấy ngay Bình An nên lập tức tao nhã bước về phía cô, khẽ gật đầu cười, “Cô Phương, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Giờ thì không thể giả bộ như không biết được. Dù tối qua ba không chính thức giới thiệu họ với nhau, nhưng tin tức rầm rộ như vậy nếu cô làm như không biết giống cố ý quá. Bình An cười đáp, “Cô Lý, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”
Người đứng ngoài cửa ký túc xá kia chính là Lý Tĩnh Dĩnh. Cô ta nhìn thẳng vào mắt Bình An một cái rồi mới cười hỏi, “Không biết ở đây liệu có nơi nào có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Trong trường có một quán cà phê có thể gọi là khá, Bình An dẫn cô ta đi đến đó.
Hai người vừa ngồi xuống, Lý Tĩnh Dĩnh đã mở miệng nói ngay, “Cô Phương, bởi tôi không cẩn thận nên tạo ra phiền nhiễu cho cô, tôi cảm thấy thật có lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
“Không sao, mọi việc đã được dàn xếp ổn thỏa rồi mà.” Bình An ngồi thẳng, thái độ điềm tĩnh.
Lý Tĩnh Dĩnh âm thầm đánh giá cô gái ngồi trước mặt. Cô chỉ biết qua lời người khác một hai việc về cô thiên kim tiểu thư được Phương Hữu Lợi cưng như trứng mỏng này, nghe nói cô ta là một kẻ ngây thơ không não. Hôm qua chỉ gặp thoáng qua nên không biết được, hôm nay chỉ mới hàn huyên mấy câu là đã biết ngay tin đồn quá sai sự thật.
Phương Bình An này tuyệt đối không phải là một mỹ nhân không não.
“Tôi và ba cô có lui tới với nhau một thời gian.” Lỹ Tĩnh Dĩnh không định vòng vo với Bình An làm gì, trước mặt người thông minh mà giở trò tính toán thì chỉ tổ bị người ta cười, “Chúng tôi đều có cảm giác rất tốt về nhau. Ba cô là người đàn ông phong độ nhất mà tôi từng gặp.”
Đây là lời khen dành cho ba, Bình An thật hưởng thụ gật đầu. Cô cũng cảm thấy ba là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.
“Anh ấy thường nhắc tới cô, cô là cô con gái quý giá của anh ấy, bất kể chuyện gì anh ấy cũng nghĩ đến cô trước nhất. Cô Phương, cô thật sự có người cha tốt nhất thế giới.” Lý Tĩnh Dĩnh nhìn Bình An, ánh mắt bất giác lộ ra chút đố kỵ.
“Ba tôi đúng là người cha tốt nhất.” Nghĩ đến Phương Hữu Lợi, khóe mắt tràn đầy ý cười ngọt ngào.
Lý Tĩnh Dĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của Bình An, giọng chuyển sang sắc như dao, “Ba cô vì cô mà đã độc thân mười mấy năm, có thể nói là đã hy sinh những năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người. Chẳng lẽ cô là con mà không muốn ba cô tìm được hạnh phúc cho riêng mình sao?”
Nụ cười trên mặt Bình An không hề giảm, “Làm con, tôi vẫn hy vọng cuộc sống của ba tôi được vui vẻ.”
“Cho dù ba cô có tái giá?” Lý Tĩnh Dĩnh hoài nghi hỏi.
“Cũng không phải bất kỳ phụ nữ nào đều thích hợp với ba tôi. Dĩ nhiên, khi ba tôi thích thì tôi cũng sẽ tiếp nhận.” Bây giờ trừ Đỗ Hiểu Mị ra, cô cũng sẽ liều chết không để cho người phụ nữ này tiếp cận ba.
Lý Tĩnh Dĩnh thất vọng nhìn Bình An, “Cô Phương, cô không thể ích kỷ như vậy được. Chẳng lẽ ba cô sống chung với ai cũng phải được sự đồng ý của cô hay sao?”
“Tôi chỉ thấy thế này, người phụ nữ mà ba tôi cần phải là một người tâm tư đoan chính ngoan hiền lương thiện chứ không phải là người có sẵn mục đích muốn giở thủ đoạn để thử ông. Nhà chúng tôi không phải là gia đình bình thường, có rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận ba tôi, ai thật lòng ai giả dối thật ra cũng dễ xác định thôi mà. Cô Lý, hôm nay cô đến tìm tôi chắc là vì cô cho rằng ba tôi chia tay cô là do tôi phản đối chứ gì.” Bình An cười khẽ một tiếng. “Cô đã biết ba tôi coi trọng tôi, sao lại còn làm chuyện khiến ông thất vọng như vậy? Cô tìm đến tôi cũng không tác dụng gì đâu, tôi sẽ không nói bất kỳ câu gì giúp cô trước mặt ba tôi đâu.”
Bị vạch trần ý đồ đến đây, gương mặt trang điểm tinh xảo của Lý Tĩnh Dĩnh thoáng hiện một tia chật vật, “Cô cứ không cho phép phụ nữ nào tiếp cận ba cô như vậy à? Sợ sau này tài sản bị chia mỏng sao?”
Nếu hôm nay Lý Tĩnh Dĩnh không đến tìm cô thì có lẽ cô còn có thể đánh giá cô ta cao một chút, nhưng giờ thì... Bình An cười cười lắc đầu, “Cô Lý, cô cho là kết hôn với ba tôi thì cô sẽ được chia bao nhiêu phần trăm cổ phần của Phương Thị? Vậy là cô chẳng hiểu gì về ba tôi rồi! Cho dù cô không lợi dụng tôi để ép ba tôi công khai quan hệ của hai người, ba tôi cũng không có khả năng quan hệ lâu dài với cô.”
“Phương Bình An.” Lý Tĩnh Dĩnh tức đỏ mặt, “Cô thật là kẻ tham lam ích kỷ.”
“Cô nói đúng đấy, tôi rất ích kỷ, nên không thể nhìn ba tôi lấy bừa một phụ nữ nào. Cho nên cô đừng ôm hy vọng nữa, cô vĩnh viễn sẽ không thành mẹ kế của tôi được đâu.” Bình An đứng lên, cười lạnh nhìn Lý Tĩnh Dĩnh, “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được cô.”
Nói xong, ném xuống tờ 100 tệ, xách giỏ trái cây ngạo mạn đi qua trước mặt Lý Tĩnh Dĩnh.
Lý Tĩnh Dĩnh trừng trừng nhìn cô, tức đến suýt cắn nát răng. Phương Bình An này đúng là rất khó đối phó, vốn đang trông cậy vào việc khơi dậy lòng áy náy của con bé để lợi dụng nó tiếp cận Phương Hữu Lợi một lần nữa, xem ra kế hoạch này đã hỏng bét.
Sau một lúc lâu ngây người giận dữ, Lý Tĩnh Dĩnh mới cầm lên ví da căm giận rời đi.
Không ai thấy được cái bàn cách vách còn có người đang ngồi, nghe rành rọt đầy đủ cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Bình An về tới ký túc xá, Kỷ Túy Ý vẫn còn nằm ỳ trên giường chưa chịu nhấc thân ngồi dậy, Tống Tiếu Tiếu đang gõ chữ, Vi Úy Úy thuộc Chi đoàn trường nên sáng sớm đã vội vã ra ngoài.
“Tiểu Ý, ngủ nướng vừa vừa thôi, trưa trờ trưa trật rồi mà vẫn còn chết dí ở đó vậy.” Bình An rửa hai quả táo, đưa một quả cho Tống Tiếu Tiếu, vừa cười vừa gõ lộp cộp trên ván giường của Kỷ Tuý Ý.
“Ê, vừa phải thôi nha, tại cậu về nhà chứ không thì cũng ngủ giống heo chứ bộ.” Kỷ Túy Ý thò đầu ra nhìn Bình An la ầm lên. Nếu muốn nói ai ngủ nhiều nhất ký túc xá bọn họ, Bình An đứng thứ hai chắc không ai dám đứng thứ nhất đâu à.
“Mau dậy đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi.” Bình An cười hắc hắc, mở laptop ra, lên QQ.
Mới vừa đăng nhập, Khâu Thiếu Triết liền PM cho cô, còn đính kèm một file hình rất kinh điển.
Mắt Bình An sáng lên, lập tức hỏi lại, “Sao có được hình này vậy?”
Khâu Thiếu Triết gửi một icon cười đắc ý, “Em đừng hỏi, trả lời một câu thôi, muốn đăng lên BBS không?”
Bình An nhìn chằm chằm tấm hình kia trong chốc lát, “Thôi kệ đi.”
“Vậy chờ ngày nào nhìn thằng oắt này lại không vừa mắt thì anh đây đăng lên nhá.” Khâu Thiếu Triết PM lại, còn kèm thêm một icon cười điên loạn.
Đến tối, BBS của trường lại ồn ào lên, lần này nhân vật chính vẫn là Bình An, tiêu đề là: Thiên kim tiểu thư điêu ngoa ích kỷ vô liêm sỉ, vì lợi ích của mình không cho ba tái hôn. Nội dung là Bình An vì muốn nắm trọn quyền thừa kế Phương Thị nên vẫn phản đối việc Phương Hữu Lợi tái hôn, thậm chí sau lưng còn giở thủ đoạn bỉ ổi để đuổi đi bạn gái của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi dù biết rõ con gái mình tính cách phẩm chất không tốt nhưng vẫn không nỡ mắng một câu. Sau đó là đủ các thể loại phê phán, mỉa mai, khinh thường Bình An, còn đính kèm một ảnh chụp lúc Bình An và Lý Tĩnh Dĩnh ngồi ở quán cà phê sáng nay nên khiến nội dung càng có tính thuyết phục.
Bình An đọc xong nội dung nóng hổi vừa thổi vừa xem này, mặt thì cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã lửa giận ngập trời. Cô không ngại người ta nói cô thế này thế nọ, nhưng chỉ cần liên lụy tới ba thì cô tuyệt đối sẽ không để yên.
Điện thoại di động đặt trên bàn đổ chuông, cô bình tĩnh cầm lấy bấm nút nghe, bên kia truyền đến giọng của Khâu Thiếu Triết, “Bình An, anh nhất định sẽ tra ra chủ nhân topic là ai.”
“Cám ơn.” Bình An cười nhẹ, mắt nhìn chằm chằm vào phần trao đổi trong topic nóng sốt này.
A, đã có người suy đoán cô mở cửa hàng độc quyền LKA là vì muốn cắt đứt quan hệ cha con với ba nữa kìa.
Ừm, cũng đã đến lúc nên làm cho tên công đực kia phải lòi đuôi ra rồi...
Lâm Tĩnh thì thầm giải thích vào tai cô, “Lúc giờ có cuộc tranh tài chạy m, có một vận động viên té xuống giữa đường. Vì nhân lực không đủ nên không thể cấp báo với y tế, sau đó bạn cùng lớp của bạn đó đã cõng anh ta đến phòng y tế.”
Đây cũng chả phải chuyện lớn gì, rất nhiều vận động viên bị thương đều do bạn cùng lớp chăm sóc.
“Phương Bình An, cô phải chịu trách nhiệm sự cố này.” Đàm Tuyền cố nén sự kích động trên mặt, vất vả lắm mới bắt được lỗi của Phương Bình An, nếu anh ta không sửa trị cô ra môn ra khoai, anh ta không phải họ Đàm.
“Tổ Ngoại giao chưa bao giờ tham dự công tác hậu cần, anh vừa là Hội trưởng Hội Sinh viên vừa là Tổ trưởng Tổ Ngoại giao chẳng lẽ lại không biết? Sao còn xếp công việc hậu cần cho chúng tôi?” Bình An lạnh lùng nhìn anh ta, lớn tiếng hỏi.
Đàm Tuyền sửng sốt, không ngờ Phương Bình An đã không nhận lỗi mà còn dùng cái giọng bén nhọn này chất vấn anh, không che giấu được vẻ tức giận trên mặt nên trông hơi dữ tợn, “Công tác nào cũng là công tác, tất cả đều phải phục tùng việc được giao. Cho dù cô không tuân theo kỷ luật thì cũng đừng kiếm cớ chối tội. Phương Bình An, đây là thái độ làm việc của cô đó sao?”
“Tổ Ngoại giao phụ trách việc tuyên truyền và tiếp đãi, việc hậu cần đã có tổ khác phụ trách, chuyện này tôi đã thông báo cho học trưởng Ông rồi. Tổ chúng tôi căn bản không moi ra được nhân lực để đi phụ trách hậu cần.” Bình An không muốn cãi cọ vô bổ với Đàm Tuyền nữa, nhìn sang Ông Hiền Bân.
Ông Hiền Bân nói, “Hôm qua bạn Phương đã nói với tôi, tôi đã kêu Trịnh Yến Phân ở tổ giải trí rút nhân lực đến hỗ trợ khu vực thi đấu điền kinh. Đúng là bạn Phương không có làm sai.”
Trịnh Yến Phân không có mặt ở đây, Đàm Tuyền tức giận kêu lên, “Sao chẳng ai nói chuyện này với tôi, các người lúc nào cũng tự quyết định vậy sao?”
“Tối qua điện thoại của anh hoàn toàn không gọi được.” Liễu Mi thản nhiên mở miệng, cô còn cố ý đi xung quanh tìm anh. Tìm thì tìm được, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ đến việc tiến lên gọi anh.
“Muốn truy cứu chuyện này thì dễ thôi, cứ gọi Trịnh Yến Phân tới hỏi là rõ ngay ấy mà.” Lâm Tĩnh thở phì phì. Tên Đàm Tuyền này cũng thật là, chả phải chuyện lớn gì cũng muốn gây sự với Tổ Ngoại giao cho bằng được, nếu truy cứu tới nơi tới chốn, anh ta là Tổ trưởng trên danh nghĩa không phải càng gánh trách nhiệm lớn hơn sao?
Mặt Đàm Tuyền hoang mang. Liễu Mi thấy rõ sự do dự của anh ta, khóe miệng cong lên cười lạnh.
“Tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân vụ này, giờ mọi người cứ ai làm việc nấy đi.” Đàm Tuyền nghiến răng, liếc mắt nhìn Bình An.
Bình An cười cười, kéo Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân ra khỏi văn phòng.
“Chị An, tiết & tụi em còn có lớp, đi trước nhé.” Ra khỏi tòa nhà, hai cô vội vàng chạy về lớp học.
“Đi đi.” Bình An chào tạm biệt các cô, xách túi trái cây Dì Liên chuẩn bị, chậm rãi đi về khu ký túc xá.
Trước cửa hàng rào sắt của ký túc xá có một bóng dáng đoan trang xinh đẹp đang bồn chồn đi qua đi lại. Bình An nhíu mày nhìn người phụ nữ mặc váy công sở màu vàng nhạt, mặt thoáng qua một nụ cười thú vị. Cuối cùng cô ta cũng đã tìm tới tận đây rồi.
Muốn vờ như không nhìn thấy cũng không kịp, người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn một cái đã thấy ngay Bình An nên lập tức tao nhã bước về phía cô, khẽ gật đầu cười, “Cô Phương, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Giờ thì không thể giả bộ như không biết được. Dù tối qua ba không chính thức giới thiệu họ với nhau, nhưng tin tức rầm rộ như vậy nếu cô làm như không biết giống cố ý quá. Bình An cười đáp, “Cô Lý, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”
Người đứng ngoài cửa ký túc xá kia chính là Lý Tĩnh Dĩnh. Cô ta nhìn thẳng vào mắt Bình An một cái rồi mới cười hỏi, “Không biết ở đây liệu có nơi nào có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Trong trường có một quán cà phê có thể gọi là khá, Bình An dẫn cô ta đi đến đó.
Hai người vừa ngồi xuống, Lý Tĩnh Dĩnh đã mở miệng nói ngay, “Cô Phương, bởi tôi không cẩn thận nên tạo ra phiền nhiễu cho cô, tôi cảm thấy thật có lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
“Không sao, mọi việc đã được dàn xếp ổn thỏa rồi mà.” Bình An ngồi thẳng, thái độ điềm tĩnh.
Lý Tĩnh Dĩnh âm thầm đánh giá cô gái ngồi trước mặt. Cô chỉ biết qua lời người khác một hai việc về cô thiên kim tiểu thư được Phương Hữu Lợi cưng như trứng mỏng này, nghe nói cô ta là một kẻ ngây thơ không não. Hôm qua chỉ gặp thoáng qua nên không biết được, hôm nay chỉ mới hàn huyên mấy câu là đã biết ngay tin đồn quá sai sự thật.
Phương Bình An này tuyệt đối không phải là một mỹ nhân không não.
“Tôi và ba cô có lui tới với nhau một thời gian.” Lỹ Tĩnh Dĩnh không định vòng vo với Bình An làm gì, trước mặt người thông minh mà giở trò tính toán thì chỉ tổ bị người ta cười, “Chúng tôi đều có cảm giác rất tốt về nhau. Ba cô là người đàn ông phong độ nhất mà tôi từng gặp.”
Đây là lời khen dành cho ba, Bình An thật hưởng thụ gật đầu. Cô cũng cảm thấy ba là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.
“Anh ấy thường nhắc tới cô, cô là cô con gái quý giá của anh ấy, bất kể chuyện gì anh ấy cũng nghĩ đến cô trước nhất. Cô Phương, cô thật sự có người cha tốt nhất thế giới.” Lý Tĩnh Dĩnh nhìn Bình An, ánh mắt bất giác lộ ra chút đố kỵ.
“Ba tôi đúng là người cha tốt nhất.” Nghĩ đến Phương Hữu Lợi, khóe mắt tràn đầy ý cười ngọt ngào.
Lý Tĩnh Dĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của Bình An, giọng chuyển sang sắc như dao, “Ba cô vì cô mà đã độc thân mười mấy năm, có thể nói là đã hy sinh những năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người. Chẳng lẽ cô là con mà không muốn ba cô tìm được hạnh phúc cho riêng mình sao?”
Nụ cười trên mặt Bình An không hề giảm, “Làm con, tôi vẫn hy vọng cuộc sống của ba tôi được vui vẻ.”
“Cho dù ba cô có tái giá?” Lý Tĩnh Dĩnh hoài nghi hỏi.
“Cũng không phải bất kỳ phụ nữ nào đều thích hợp với ba tôi. Dĩ nhiên, khi ba tôi thích thì tôi cũng sẽ tiếp nhận.” Bây giờ trừ Đỗ Hiểu Mị ra, cô cũng sẽ liều chết không để cho người phụ nữ này tiếp cận ba.
Lý Tĩnh Dĩnh thất vọng nhìn Bình An, “Cô Phương, cô không thể ích kỷ như vậy được. Chẳng lẽ ba cô sống chung với ai cũng phải được sự đồng ý của cô hay sao?”
“Tôi chỉ thấy thế này, người phụ nữ mà ba tôi cần phải là một người tâm tư đoan chính ngoan hiền lương thiện chứ không phải là người có sẵn mục đích muốn giở thủ đoạn để thử ông. Nhà chúng tôi không phải là gia đình bình thường, có rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận ba tôi, ai thật lòng ai giả dối thật ra cũng dễ xác định thôi mà. Cô Lý, hôm nay cô đến tìm tôi chắc là vì cô cho rằng ba tôi chia tay cô là do tôi phản đối chứ gì.” Bình An cười khẽ một tiếng. “Cô đã biết ba tôi coi trọng tôi, sao lại còn làm chuyện khiến ông thất vọng như vậy? Cô tìm đến tôi cũng không tác dụng gì đâu, tôi sẽ không nói bất kỳ câu gì giúp cô trước mặt ba tôi đâu.”
Bị vạch trần ý đồ đến đây, gương mặt trang điểm tinh xảo của Lý Tĩnh Dĩnh thoáng hiện một tia chật vật, “Cô cứ không cho phép phụ nữ nào tiếp cận ba cô như vậy à? Sợ sau này tài sản bị chia mỏng sao?”
Nếu hôm nay Lý Tĩnh Dĩnh không đến tìm cô thì có lẽ cô còn có thể đánh giá cô ta cao một chút, nhưng giờ thì... Bình An cười cười lắc đầu, “Cô Lý, cô cho là kết hôn với ba tôi thì cô sẽ được chia bao nhiêu phần trăm cổ phần của Phương Thị? Vậy là cô chẳng hiểu gì về ba tôi rồi! Cho dù cô không lợi dụng tôi để ép ba tôi công khai quan hệ của hai người, ba tôi cũng không có khả năng quan hệ lâu dài với cô.”
“Phương Bình An.” Lý Tĩnh Dĩnh tức đỏ mặt, “Cô thật là kẻ tham lam ích kỷ.”
“Cô nói đúng đấy, tôi rất ích kỷ, nên không thể nhìn ba tôi lấy bừa một phụ nữ nào. Cho nên cô đừng ôm hy vọng nữa, cô vĩnh viễn sẽ không thành mẹ kế của tôi được đâu.” Bình An đứng lên, cười lạnh nhìn Lý Tĩnh Dĩnh, “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được cô.”
Nói xong, ném xuống tờ tệ, xách giỏ trái cây ngạo mạn đi qua trước mặt Lý Tĩnh Dĩnh.
Lý Tĩnh Dĩnh trừng trừng nhìn cô, tức đến suýt cắn nát răng. Phương Bình An này đúng là rất khó đối phó, vốn đang trông cậy vào việc khơi dậy lòng áy náy của con bé để lợi dụng nó tiếp cận Phương Hữu Lợi một lần nữa, xem ra kế hoạch này đã hỏng bét.
Sau một lúc lâu ngây người giận dữ, Lý Tĩnh Dĩnh mới cầm lên ví da căm giận rời đi.
Không ai thấy được cái bàn cách vách còn có người đang ngồi, nghe rành rọt đầy đủ cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Bình An về tới ký túc xá, Kỷ Túy Ý vẫn còn nằm ỳ trên giường chưa chịu nhấc thân ngồi dậy, Tống Tiếu Tiếu đang gõ chữ, Vi Úy Úy thuộc Chi đoàn trường nên sáng sớm đã vội vã ra ngoài.
“Tiểu Ý, ngủ nướng vừa vừa thôi, trưa trờ trưa trật rồi mà vẫn còn chết dí ở đó vậy.” Bình An rửa hai quả táo, đưa một quả cho Tống Tiếu Tiếu, vừa cười vừa gõ lộp cộp trên ván giường của Kỷ Tuý Ý.
“Ê, vừa phải thôi nha, tại cậu về nhà chứ không thì cũng ngủ giống heo chứ bộ.” Kỷ Túy Ý thò đầu ra nhìn Bình An la ầm lên. Nếu muốn nói ai ngủ nhiều nhất ký túc xá bọn họ, Bình An đứng thứ hai chắc không ai dám đứng thứ nhất đâu à.
“Mau dậy đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi.” Bình An cười hắc hắc, mở laptop ra, lên QQ.
Mới vừa đăng nhập, Khâu Thiếu Triết liền PM cho cô, còn đính kèm một file hình rất kinh điển.
Mắt Bình An sáng lên, lập tức hỏi lại, “Sao có được hình này vậy?”
Khâu Thiếu Triết gửi một icon cười đắc ý, “Em đừng hỏi, trả lời một câu thôi, muốn đăng lên BBS không?”
Bình An nhìn chằm chằm tấm hình kia trong chốc lát, “Thôi kệ đi.”
“Vậy chờ ngày nào nhìn thằng oắt này lại không vừa mắt thì anh đây đăng lên nhá.” Khâu Thiếu Triết PM lại, còn kèm thêm một icon cười điên loạn.
Đến tối, BBS của trường lại ồn ào lên, lần này nhân vật chính vẫn là Bình An, tiêu đề là: Thiên kim tiểu thư điêu ngoa ích kỷ vô liêm sỉ, vì lợi ích của mình không cho ba tái hôn. Nội dung là Bình An vì muốn nắm trọn quyền thừa kế Phương Thị nên vẫn phản đối việc Phương Hữu Lợi tái hôn, thậm chí sau lưng còn giở thủ đoạn bỉ ổi để đuổi đi bạn gái của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi dù biết rõ con gái mình tính cách phẩm chất không tốt nhưng vẫn không nỡ mắng một câu. Sau đó là đủ các thể loại phê phán, mỉa mai, khinh thường Bình An, còn đính kèm một ảnh chụp lúc Bình An và Lý Tĩnh Dĩnh ngồi ở quán cà phê sáng nay nên khiến nội dung càng có tính thuyết phục.
Bình An đọc xong nội dung nóng hổi vừa thổi vừa xem này, mặt thì cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã lửa giận ngập trời. Cô không ngại người ta nói cô thế này thế nọ, nhưng chỉ cần liên lụy tới ba thì cô tuyệt đối sẽ không để yên.
Điện thoại di động đặt trên bàn đổ chuông, cô bình tĩnh cầm lấy bấm nút nghe, bên kia truyền đến giọng của Khâu Thiếu Triết, “Bình An, anh nhất định sẽ tra ra chủ nhân topic là ai.”
“Cám ơn.” Bình An cười nhẹ, mắt nhìn chằm chằm vào phần trao đổi trong topic nóng sốt này.
A, đã có người suy đoán cô mở cửa hàng độc quyền LKA là vì muốn cắt đứt quan hệ cha con với ba nữa kìa.
Ừm, cũng đã đến lúc nên làm cho tên công đực kia phải lòi đuôi ra rồi...