Bình An nghe Phương Hữu Lợi giải thích xong mới biết tại sao gia đình Phương Hữu Kiệt lại đến Thành phố G lúc này.
Thì ra Phương Dương sắp tốt nghiệp nên cần tìm việc làm. Phương Dương vốn dĩ muốn tự mình tìm đơn vị thực tập nhưng lại bị Phương Hữu Kiệt phản đối kịch liệt. Ông ta cảm thấy phải để anh đến Phương Thị làm việc, cho nên trước đó có gọi điện thoại nói qua với Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi thì lo rằng tính cách của Phương Dương cũng cùng một giuộc với anh hai anh nên không đồng ý.
Chuyện của Phương Dương còn chưa bàn bạc xong thì Phương Hữu Kiệt lại kêu Phương Hữu Lợi phải giúp Phương Húc mở cửa hàng ở Thành phố G, hình như là muốn mở cửa hàng điện thoại di động. Cả nhà bọn họ từ cha đến con đều chăm chăm chuẩn bị năm nay sẽ chuyển đến sống hẳn tại Thành phố G, muốn Phương Hữu Lợi tìm nhà cửa cho bọn họ ở.
Quả thực là da mặt dày cả tấc! Tất cả là do lòng tham không đáy mà ra.
Chẳng lẽ Phương Hữu Kiệt đã quên hai năm trước mới cãi nhau một trận chí tử cùng nhà cô hay sao? Không phải ông ta luôn miệng tuyên bố rằng sau này sẽ không bao giờ trông cậy vào mấy đồng bạc bố thí của nhà cô nữa sao?
Bình An nhớ lúc trước Phương Hữu Kiệt còn cố ý giật giây gia đình các nhân viên gặp tai nạn trong sự cố xây dựng ở Thành phố J để gây khó khăn cho công ty, nếu sau đó không nhờ cô bảo Hồng Dịch Vũ âm thầm dạy dỗ bọn họ mạnh tay thì không biết công ty sẽ còn bị liên lụy tới mức độ nào nữa. Thế mà bây giờ bọn họ còn có mặt mũi mà yêu sách những điều này ư?
“Ba, đừng thèm để ý đến nhà đó, bọn họ lòng tham không đáy, cho là lần này thỏa mãn yêu cầu của bọn họ đi, lần sau bọn họ sẽ đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa.” Bình An nói.
Phương Hữu Lợi cười khổ lắc lắc đầu, vốn dĩ đã qua hai năm rồi, ông thấy dù gì cũng là anh em trong nhà, không để bụng chuyện trước kia cũng được. Nhưng lần này vừa khéo có người trong hội hương lão ở quê ông đến Thành phố G, kể với ông Phương Hữu Kiệt về quê khóc lóc kể lể bao nhiêu chuyện với chú bác hương thân, nói ông vong ân phụ nghĩa ra sao, không xem bọn họ ra cái đinh gì thế nào...
Muốn triệt để phá hư danh tiếng tốt của Phương Hữu Lợi.
Như vậy bảo sao mà ông không tức giận cho được?
Hai cha con còn chưa nói xong thì nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, chỉ có điều lần này Phương Húc và Phương Dương không có cùng tới mà thôi.
Có một số ít người trời sinh da mặt dày không ai có thể địch nổi, Phương Hữu Kiệt thật sự hoàn toàn quên là đã từng lục đục với Phương Hữu Lợi, thậm chí quên mất luôn là đã từng chọc cho Phương Hữu Lợi giận đến nỗi phải vào bệnh viện, còn bô lô ba la tuyên bố trước rất nhiều phóng viên nhằm ép Phương Hữu Lợi lập di chúc.
Bất kỳ người nào còn chút khí tiết thì đã biết xấu hổ mà không tìm tới cửa lần nữa rồi, đằng này ông ta giống như nước đổ đầu vịt quên ráo trọi, còn lớn tiếng đĩnh đạc hỏi Phương Hữu Lợi đã làm chuyện ông ta giao đến đâu rồi? Nhân dịp Tết nghỉ dài ngày cả nhà bọn họ mới có thời gian nên thuận tiện tới đây chơi mấy ngày, ngó quanh một chút xem nơi nào có thể làm kinh doanh, nơi nào có tiểu khu tốt để ở...
Bình An thật sự không nghĩ ra, tóm lại là ông bác Hai này dựa vào đâu mà đến đây lớn giọng sai đi khiến lại cha con cô, ông ta một là không có tiền, hai là không có thế, bây giờ ý là đang xin xỏ nhờ ba bố trí công việc cho hai đứa con trai của ông ta đấy mà còn dùng cái giọng giống như là ba phải cầu xin để được giúp bọn họ không bằng, thật là càng nghe càng phát bực.
Chẳng qua Bình An cũng đã rèn luyện được chút nội lực, nên mặc dù trong lòng khó chịu nhưng không có biểu hiện ra trên mặt.
“... Chú xem rồi làm đi, dù sao chúng tôi vẫn còn ở lại nơi này chơi mấy ngày.” Cuối cùng, Phương Hữu Kiệt kết luận bằng một câu y như ra lệnh.
Phương Hữu Lợi im lặng nghe xong những tính toán của ông ta, cười nhạt, “Trừ chuyện xem xét để Phương Dương vào công ty thực tập, những chuyện khác tôi đều không thể đáp ứng. Phương Húc tuổi cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, nghe nói trước đây đã tự mở ra làm ăn gì đó ở Thành phố J rồi nhưng toàn cái kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới chơi. Thanh niên phải hiểu được một điều là tự bản thân phấn đấu thì mới có tương lai tốt được, chuyện gì anh cũng dàn xếp thay cháu thì càng làm cho cháu sinh ra tâm lý ỷ lại anh mà chẳng chú tâm làm việc, bởi vậy nên mới không đạt được thành công lớn.”
“Đó là tại Thành phố J không có khả năng phát triển thôi, chứ Phương Húc nhà chúng tôi rất chăm chỉ chứ bộ.” Quách Cầm nghe Phương Hữu Lợi nói thế về con trai đầu của bà thì trên mặt lập tức lộ vẻ không vui tí nào.
“Địa phương nhỏ có kiểu kinh doanh của địa phương nhỏ, địa phương lớn có kiểu kinh doanh ở địa phương lớn, anh chị không thể nào chăm sóc cháu cả đời, phải dạy cho cháu hiểu được là phải tự mình phát triển chứ.” Phương Hữu Lợi nói.
“Nói cho cùng là chú không muốn giúp chúng tôi chứ gì, giờ chú phát đạt rồi, không muốn thấy người khác cũng khá lên giống chú chứ gì.” Phương Hữu Kiệt giận dữ thở phì phì kêu lên.
Phương Hữu Lợi chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, “Anh Hai, tôi đối xử với anh thế nào tôi đều không thẹn với lương tâm, còn về phần anh nói xấu tôi ở quê nhà cái gì, anh đừng nghĩ là tôi không biết gì cả.”
Phương Hữu Kiệt nghe vậy thì sắc mặt đỏ bầm như màu gan heo, kéo mạnh tay Quách Cầm, “Chúng ta đi, không cần ở đây cầu cạnh nó làm gì, tôi cũng không tin hai thằng con trai nhà ta không thể đứng đầu mọi người!”
Thái độ này mà gọi là cầu cạnh đấy à! Bình An cười lạnh ở trong lòng.
Bởi vì đã quen với cung cách làm người của Phương Hữu Kiệt từ lâu nên Phương Hữu Lợi cũng chả thèm bận lòng với mấy lời kia của ông ta, sau khi nói vài câu với Bình An thì liền lên lầu nghỉ ngơi.
Bình An cảm thấy tuy Phương Hữu Kiệt miệng thì nói là sẽ không quay lại cầu cạnh ba cô nữa, nhưng như vậy không có nghĩa là sau này nhà cô sẽ được yên tĩnh thật sự. Cô nghĩ lại và thấy anh ba cũng khá trầm mặc, có lẽ có thể tìm anh ba nói chuyện một chút.
Ngày hôm sau, Bình An hẹn Phương Dương ra gặp, cô biết cuối cùng rồi thì ba cũng vẫn sẽ mềm lòng mà để anh họ này vào thực tập tại chi nhánh công ty ở Thành phố J, vì tránh cho tình huống như thế xảy ra, cô đã có chủ ý riêng.
Tính tình Phương Dương khác hẳn ông anh hai ngông nghênh của anh. Bình An ngồi đối diện âm thầm quan sát anh, mặt mày anh ba cũng đã nẩy nở rồi, mặc dù không phải là dạng đặc biệt đẹp trai, nhưng mang lại cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái của tuổi trẻ.
“Anh ba, chúng ta nói thẳng vào vấn đề nhé, không biết Bác Hai hôm qua về có nói gì với anh hay không?” Bình An hỏi.
“Không có, sao vậy?” Phương Dương thận trọng hỏi.
“Tôi nhớ Anh Ba học cùng năm với tôi thì phải, đúng rồi, anh học nghành gì vậy?” Bình An hỏi.
“Quảng cáo ứng dụng.” Phương Dương vừa nói xong thì điện thoại di động liền vang lên, anh ra dấu xin phép một cái với Bình An rồi mới tiếp điện thoại, “Dạ, mẹ à, con ở bên ngoài, muốn một mình đi quanh một chút, dạ, được!”
Nói xong điện thoại, Phương Dương nghiêm túc nhìn thẳng vào Bình An, ánh mắt rất chân thành, “Bình An, thật ra tôi biết rõ ba mẹ tôi luôn làm khó dễ cô và Chú Ba, nhưng hy vọng hai người có thể hiểu và thông cảm. Ba mẹ tôi vẫn theo nếp sống ở nông thôn, tư tưởng đã ăn sâu thâm căn cố đế rồi, có rất nhiều chuyện có nói thì ba mẹ cũng không hiểu. Còn về phần anh tôi, anh ấy bị ba mẹ tôi làm hư, cứ cho là toàn thế giới này đều quay xung quanh anh ấy. Thôi coi như cô nể mặt anh ấy là Anh Hai, đừng so đo với anh ấy được không?”
Bình An hơi kinh ngạc nhìn ông anh ba này, muốn xem xem độ chân thành của những lời này là nhiều hay ít.
“Thật ra thì tôi có vào làm việc tại Phương Thị hay không cũng chả quan hệ gì, chỉ tại ba tôi còn chưa hết hy vọng đó thôi.” Phương Dương cười cười, “Tôi còn chưa có tốt nghiệp, thật ra lúc này cũng chỉ muốn tìm một công ty để thực tập mà thôi.”
Lúc về Thành phố J lần trước, Bình An đã khá cảm tình với ông anh ba này, hôm nay nhìn cách anh nói năng gãy gọn, thầm nhủ rằng có lẽ anh không phải dạng người giống như ba và anh hai của anh.
“Anh Ba, thật ra thì quảng cáo của Phương Thị đa số là hợp tác với các công ty quảng cáo để họ làm, nếu anh muốn thực tập, hay là đến công ty của tôi đi. Phòng quảng cáo của Duy An cũng mới vừa thành lập không được bao lâu, không gian để cho anh phát huy còn lớn hơn.” Nếu như sau này Phương Dương làm việc ở Phương Thị, Phương Hữu Kiệt nhất định sẽ lên mặt mà huơ tay múa chân, chi bằng cứ để cho anh đến Duy An.
Ánh mắt Phương Dương sáng lên, vui mừng hỏi, “Cô không ghét mà để tôi vào công ty làm?”
“Đúng, nếu như anh không chê.” Bình An cười nói.
“Sao tôi lại chê chứ!” Phương Dương lộ một nụ cười xấu hổ, “Bình An, cô thật có khả năng, giờ mà đã có trong tay công ty riêng, còn tôi ngay cả kiếm việc mà còn phải tìm người khác giúp một tay.”
Bình An cười nói, “Có được ắt có mất chứ anh, tôi vì Duy An mà bỏ không đến trường, đó không phải là đã đánh mất một thời thanh xuân tốt đẹp đáng nhớ đó sao?”
Phương Dương nói, “Cô chẳng giống cô trước đây hai năm chút nào.” Tuy Bình An cũng cùng tuổi với anh, nhưng không biết tại sao mà anh luôn có cảm giác người đang nói chuyện với mình hình như là đã trải qua rất nhiều những mưa gió dập vùi của cuộc đời.
Cảm giác này thật mạnh, nhưng lại không chỉ ra được là không đúng chỗ nào, có lẽ là vì hiện tại Bình An đã thành lập một công ty quốc tế, lại sắp trở thành Tổng Giám Đốc của Phương Thị, anh không cách nào coi cô như người đồng trang đồng lứa mà đối đãi được.
Bình An cười cười, “Anh Ba cũng thay đổi rất nhiều, trở thành đại soái ca rồi.”
Phương Dương nở nụ cười, cảm giác như lập tức đã kéo gần lại khoảng cách với Bình An không ít, “Tôi phải về thôi, kẻo mẹ tôi lại tìm tôi. Tôi về sẽ nói với ba mẹ là muốn tới chỗ cô thực tập.”
“Tốt, hẹn gặp lại.” Bình An cười tủm tỉm chào tạm biệt anh.
Sau khi quay lại khách sạn, Phương Dương cũng không lập tức nói với vợ chồng Phương Hữu Kiệt là muốn vào làm việc ở Duy An, mà tiếp tục cùng bọn họ đi chơi mấy ngày ở Thành phố G. Bởi Phương Húc muốn năm sau sẽ đến Thành phố G để phát triển, cho nên cả nhà đều đi theo hắn để khảo sát địa hình, chẳng qua, bất cứ khu vực nào Phương Húc cũng đều cảm thấy có thể phát triển một cửa hàng cả, còn chưa bắt đầu làm ăn mà đã muốn phát tài lớn rồi.
Mà cũng chỉ có cha mẹ như hai vợ chồng Phương Hữu Kiệt mới chẳng những không cảm thấy ý tưởng viễn vông của con trai là có gì sai, ngược lại còn cảm thấy ý tưởng này rất đúng.
Lúc Phương Hữu Kiệt hùng hồn tuyên bố là không cần dựa vào Phương Hữu Lợi nữa, cả nhà bọn họ cũng có thể chung tay tạo dựng một sự nghiệp hoành tráng, lúc này Phương Dương mới nói rằng anh muốn đến Duy An làm việc, chứ giờ mà không nói ra thì chắc chắn thể nào Phương Hữu Kiệt cũng sẽ bắt anh theo anh trai bung ra làm ăn buôn bán.
Anh chẳng có chút hứng thú nào đối với chuyện làm ăn buôn bán cả, chí hướng của anh là sau này sẽ mở một công ty quảng cáo ứng dụng.
Sau khi biết được Phương Dương lại muốn đi làm ở công ty của Bình An, Phương Húc quở trách anh một trận tơi bời, nói anh không có chí khí, ngay cả Phương Hữu Kiệt cũng khăng khăng cho rằng vì Phương Hữu Lợi không muốn để cho Phương Dương vào Phương Thị cho nên mới ném anh đến Duy An.
Phương Dương không để vào lòng những lời trách cứ của bọn họ chi cho nặng bụng, chỉ đơn giản nói là bản thân anh tự biết lo chuyện của mình.
Qua mồng 8 Tết, cả nhà Phương Hữu Kiệt quay về Thành phố J, Bình An kêu Phương Dương ở lại đây tới sau tết Nguyên tiêu thì tới công ty nhận việc.
Mà suốt mấy ngày Tết này, ngoại trừ ở nhà cùng chơi mạt chược với Viên lão phu nhân, Bình An cũng chỉ làm một việc là thảnh thơi dạo phố với Vu Tố Hà. Ngày mùng 4 Tết, Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cùng nhau đến Phương gia chúc Tết, gặp mặt Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân.
Từ sau lễ đính hôn của Bình An và Nghiêm Túc tới nay, Nghiêm Lôi Hải chưa từng chủ động tới cửa chào hỏi lần nào, nếu không phải vì nể mặt hai ông bà lão Nghiêm gia thì Phương Hữu Lợi đúng là không muốn đồng ý việc hôn nhân này. Nhưng sau khi gặp Vu Tố Hà, ông cảm thấy cho dù thái độ của Nghiêm Lôi Hải như thế nào cũng chẳng quan trọng, bởi Nghiêm Túc cũng không phải là người sẽ chịu để cho Nghiêm Lôi Hải sắp xếp định đoạt, tương lai chắc chắn sẽ không để cho Bình An chịu bất cứ thiệt thòi gì ở Nghiêm gia.
Chỉ chớp mắt một cái mà những ngày nghỉ Tết đã qua, các công ty lại lục tục bắt đầu mở cửa giao dịch kinh doanh.
Bình An cuối cùng cũng chính thức đến làm tại Tập đoàn Phương Thị, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khiêu chiến hơn so với trước kia, bởi không phải ai cũng chịu phục khi cô có được chức Tổng Giám Đốc này, cô cần dùng sự quyết đoán và thành tích để khiến cho những người đó tâm phục khẩu phục.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất, là trước tiên phải đẩy Đỗ Hiểu Mị rời xa khỏi tầm mắt của cô.
Bình An nghe Phương Hữu Lợi giải thích xong mới biết tại sao gia đình Phương Hữu Kiệt lại đến Thành phố G lúc này.
Thì ra Phương Dương sắp tốt nghiệp nên cần tìm việc làm. Phương Dương vốn dĩ muốn tự mình tìm đơn vị thực tập nhưng lại bị Phương Hữu Kiệt phản đối kịch liệt. Ông ta cảm thấy phải để anh đến Phương Thị làm việc, cho nên trước đó có gọi điện thoại nói qua với Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi thì lo rằng tính cách của Phương Dương cũng cùng một giuộc với anh hai anh nên không đồng ý.
Chuyện của Phương Dương còn chưa bàn bạc xong thì Phương Hữu Kiệt lại kêu Phương Hữu Lợi phải giúp Phương Húc mở cửa hàng ở Thành phố G, hình như là muốn mở cửa hàng điện thoại di động. Cả nhà bọn họ từ cha đến con đều chăm chăm chuẩn bị năm nay sẽ chuyển đến sống hẳn tại Thành phố G, muốn Phương Hữu Lợi tìm nhà cửa cho bọn họ ở.
Quả thực là da mặt dày cả tấc! Tất cả là do lòng tham không đáy mà ra.
Chẳng lẽ Phương Hữu Kiệt đã quên hai năm trước mới cãi nhau một trận chí tử cùng nhà cô hay sao? Không phải ông ta luôn miệng tuyên bố rằng sau này sẽ không bao giờ trông cậy vào mấy đồng bạc bố thí của nhà cô nữa sao?
Bình An nhớ lúc trước Phương Hữu Kiệt còn cố ý giật giây gia đình các nhân viên gặp tai nạn trong sự cố xây dựng ở Thành phố J để gây khó khăn cho công ty, nếu sau đó không nhờ cô bảo Hồng Dịch Vũ âm thầm dạy dỗ bọn họ mạnh tay thì không biết công ty sẽ còn bị liên lụy tới mức độ nào nữa. Thế mà bây giờ bọn họ còn có mặt mũi mà yêu sách những điều này ư?
“Ba, đừng thèm để ý đến nhà đó, bọn họ lòng tham không đáy, cho là lần này thỏa mãn yêu cầu của bọn họ đi, lần sau bọn họ sẽ đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa.” Bình An nói.
Phương Hữu Lợi cười khổ lắc lắc đầu, vốn dĩ đã qua hai năm rồi, ông thấy dù gì cũng là anh em trong nhà, không để bụng chuyện trước kia cũng được. Nhưng lần này vừa khéo có người trong hội hương lão ở quê ông đến Thành phố G, kể với ông Phương Hữu Kiệt về quê khóc lóc kể lể bao nhiêu chuyện với chú bác hương thân, nói ông vong ân phụ nghĩa ra sao, không xem bọn họ ra cái đinh gì thế nào...
Muốn triệt để phá hư danh tiếng tốt của Phương Hữu Lợi.
Như vậy bảo sao mà ông không tức giận cho được?
Hai cha con còn chưa nói xong thì nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, chỉ có điều lần này Phương Húc và Phương Dương không có cùng tới mà thôi.
Có một số ít người trời sinh da mặt dày không ai có thể địch nổi, Phương Hữu Kiệt thật sự hoàn toàn quên là đã từng lục đục với Phương Hữu Lợi, thậm chí quên mất luôn là đã từng chọc cho Phương Hữu Lợi giận đến nỗi phải vào bệnh viện, còn bô lô ba la tuyên bố trước rất nhiều phóng viên nhằm ép Phương Hữu Lợi lập di chúc.
Bất kỳ người nào còn chút khí tiết thì đã biết xấu hổ mà không tìm tới cửa lần nữa rồi, đằng này ông ta giống như nước đổ đầu vịt quên ráo trọi, còn lớn tiếng đĩnh đạc hỏi Phương Hữu Lợi đã làm chuyện ông ta giao đến đâu rồi? Nhân dịp Tết nghỉ dài ngày cả nhà bọn họ mới có thời gian nên thuận tiện tới đây chơi mấy ngày, ngó quanh một chút xem nơi nào có thể làm kinh doanh, nơi nào có tiểu khu tốt để ở...
Bình An thật sự không nghĩ ra, tóm lại là ông bác Hai này dựa vào đâu mà đến đây lớn giọng sai đi khiến lại cha con cô, ông ta một là không có tiền, hai là không có thế, bây giờ ý là đang xin xỏ nhờ ba bố trí công việc cho hai đứa con trai của ông ta đấy mà còn dùng cái giọng giống như là ba phải cầu xin để được giúp bọn họ không bằng, thật là càng nghe càng phát bực.
Chẳng qua Bình An cũng đã rèn luyện được chút nội lực, nên mặc dù trong lòng khó chịu nhưng không có biểu hiện ra trên mặt.
“... Chú xem rồi làm đi, dù sao chúng tôi vẫn còn ở lại nơi này chơi mấy ngày.” Cuối cùng, Phương Hữu Kiệt kết luận bằng một câu y như ra lệnh.
Phương Hữu Lợi im lặng nghe xong những tính toán của ông ta, cười nhạt, “Trừ chuyện xem xét để Phương Dương vào công ty thực tập, những chuyện khác tôi đều không thể đáp ứng. Phương Húc tuổi cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, nghe nói trước đây đã tự mở ra làm ăn gì đó ở Thành phố J rồi nhưng toàn cái kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới chơi. Thanh niên phải hiểu được một điều là tự bản thân phấn đấu thì mới có tương lai tốt được, chuyện gì anh cũng dàn xếp thay cháu thì càng làm cho cháu sinh ra tâm lý ỷ lại anh mà chẳng chú tâm làm việc, bởi vậy nên mới không đạt được thành công lớn.”
“Đó là tại Thành phố J không có khả năng phát triển thôi, chứ Phương Húc nhà chúng tôi rất chăm chỉ chứ bộ.” Quách Cầm nghe Phương Hữu Lợi nói thế về con trai đầu của bà thì trên mặt lập tức lộ vẻ không vui tí nào.
“Địa phương nhỏ có kiểu kinh doanh của địa phương nhỏ, địa phương lớn có kiểu kinh doanh ở địa phương lớn, anh chị không thể nào chăm sóc cháu cả đời, phải dạy cho cháu hiểu được là phải tự mình phát triển chứ.” Phương Hữu Lợi nói.
“Nói cho cùng là chú không muốn giúp chúng tôi chứ gì, giờ chú phát đạt rồi, không muốn thấy người khác cũng khá lên giống chú chứ gì.” Phương Hữu Kiệt giận dữ thở phì phì kêu lên.
Phương Hữu Lợi chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, “Anh Hai, tôi đối xử với anh thế nào tôi đều không thẹn với lương tâm, còn về phần anh nói xấu tôi ở quê nhà cái gì, anh đừng nghĩ là tôi không biết gì cả.”
Phương Hữu Kiệt nghe vậy thì sắc mặt đỏ bầm như màu gan heo, kéo mạnh tay Quách Cầm, “Chúng ta đi, không cần ở đây cầu cạnh nó làm gì, tôi cũng không tin hai thằng con trai nhà ta không thể đứng đầu mọi người!”
Thái độ này mà gọi là cầu cạnh đấy à! Bình An cười lạnh ở trong lòng.
Bởi vì đã quen với cung cách làm người của Phương Hữu Kiệt từ lâu nên Phương Hữu Lợi cũng chả thèm bận lòng với mấy lời kia của ông ta, sau khi nói vài câu với Bình An thì liền lên lầu nghỉ ngơi.
Bình An cảm thấy tuy Phương Hữu Kiệt miệng thì nói là sẽ không quay lại cầu cạnh ba cô nữa, nhưng như vậy không có nghĩa là sau này nhà cô sẽ được yên tĩnh thật sự. Cô nghĩ lại và thấy anh ba cũng khá trầm mặc, có lẽ có thể tìm anh ba nói chuyện một chút.
Ngày hôm sau, Bình An hẹn Phương Dương ra gặp, cô biết cuối cùng rồi thì ba cũng vẫn sẽ mềm lòng mà để anh họ này vào thực tập tại chi nhánh công ty ở Thành phố J, vì tránh cho tình huống như thế xảy ra, cô đã có chủ ý riêng.
Tính tình Phương Dương khác hẳn ông anh hai ngông nghênh của anh. Bình An ngồi đối diện âm thầm quan sát anh, mặt mày anh ba cũng đã nẩy nở rồi, mặc dù không phải là dạng đặc biệt đẹp trai, nhưng mang lại cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái của tuổi trẻ.
“Anh ba, chúng ta nói thẳng vào vấn đề nhé, không biết Bác Hai hôm qua về có nói gì với anh hay không?” Bình An hỏi.
“Không có, sao vậy?” Phương Dương thận trọng hỏi.
“Tôi nhớ Anh Ba học cùng năm với tôi thì phải, đúng rồi, anh học nghành gì vậy?” Bình An hỏi.
“Quảng cáo ứng dụng.” Phương Dương vừa nói xong thì điện thoại di động liền vang lên, anh ra dấu xin phép một cái với Bình An rồi mới tiếp điện thoại, “Dạ, mẹ à, con ở bên ngoài, muốn một mình đi quanh một chút, dạ, được!”
Nói xong điện thoại, Phương Dương nghiêm túc nhìn thẳng vào Bình An, ánh mắt rất chân thành, “Bình An, thật ra tôi biết rõ ba mẹ tôi luôn làm khó dễ cô và Chú Ba, nhưng hy vọng hai người có thể hiểu và thông cảm. Ba mẹ tôi vẫn theo nếp sống ở nông thôn, tư tưởng đã ăn sâu thâm căn cố đế rồi, có rất nhiều chuyện có nói thì ba mẹ cũng không hiểu. Còn về phần anh tôi, anh ấy bị ba mẹ tôi làm hư, cứ cho là toàn thế giới này đều quay xung quanh anh ấy. Thôi coi như cô nể mặt anh ấy là Anh Hai, đừng so đo với anh ấy được không?”
Bình An hơi kinh ngạc nhìn ông anh ba này, muốn xem xem độ chân thành của những lời này là nhiều hay ít.
“Thật ra thì tôi có vào làm việc tại Phương Thị hay không cũng chả quan hệ gì, chỉ tại ba tôi còn chưa hết hy vọng đó thôi.” Phương Dương cười cười, “Tôi còn chưa có tốt nghiệp, thật ra lúc này cũng chỉ muốn tìm một công ty để thực tập mà thôi.”
Lúc về Thành phố J lần trước, Bình An đã khá cảm tình với ông anh ba này, hôm nay nhìn cách anh nói năng gãy gọn, thầm nhủ rằng có lẽ anh không phải dạng người giống như ba và anh hai của anh.
“Anh Ba, thật ra thì quảng cáo của Phương Thị đa số là hợp tác với các công ty quảng cáo để họ làm, nếu anh muốn thực tập, hay là đến công ty của tôi đi. Phòng quảng cáo của Duy An cũng mới vừa thành lập không được bao lâu, không gian để cho anh phát huy còn lớn hơn.” Nếu như sau này Phương Dương làm việc ở Phương Thị, Phương Hữu Kiệt nhất định sẽ lên mặt mà huơ tay múa chân, chi bằng cứ để cho anh đến Duy An.
Ánh mắt Phương Dương sáng lên, vui mừng hỏi, “Cô không ghét mà để tôi vào công ty làm?”
“Đúng, nếu như anh không chê.” Bình An cười nói.
“Sao tôi lại chê chứ!” Phương Dương lộ một nụ cười xấu hổ, “Bình An, cô thật có khả năng, giờ mà đã có trong tay công ty riêng, còn tôi ngay cả kiếm việc mà còn phải tìm người khác giúp một tay.”
Bình An cười nói, “Có được ắt có mất chứ anh, tôi vì Duy An mà bỏ không đến trường, đó không phải là đã đánh mất một thời thanh xuân tốt đẹp đáng nhớ đó sao?”
Phương Dương nói, “Cô chẳng giống cô trước đây hai năm chút nào.” Tuy Bình An cũng cùng tuổi với anh, nhưng không biết tại sao mà anh luôn có cảm giác người đang nói chuyện với mình hình như là đã trải qua rất nhiều những mưa gió dập vùi của cuộc đời.
Cảm giác này thật mạnh, nhưng lại không chỉ ra được là không đúng chỗ nào, có lẽ là vì hiện tại Bình An đã thành lập một công ty quốc tế, lại sắp trở thành Tổng Giám Đốc của Phương Thị, anh không cách nào coi cô như người đồng trang đồng lứa mà đối đãi được.
Bình An cười cười, “Anh Ba cũng thay đổi rất nhiều, trở thành đại soái ca rồi.”
Phương Dương nở nụ cười, cảm giác như lập tức đã kéo gần lại khoảng cách với Bình An không ít, “Tôi phải về thôi, kẻo mẹ tôi lại tìm tôi. Tôi về sẽ nói với ba mẹ là muốn tới chỗ cô thực tập.”
“Tốt, hẹn gặp lại.” Bình An cười tủm tỉm chào tạm biệt anh.
Sau khi quay lại khách sạn, Phương Dương cũng không lập tức nói với vợ chồng Phương Hữu Kiệt là muốn vào làm việc ở Duy An, mà tiếp tục cùng bọn họ đi chơi mấy ngày ở Thành phố G. Bởi Phương Húc muốn năm sau sẽ đến Thành phố G để phát triển, cho nên cả nhà đều đi theo hắn để khảo sát địa hình, chẳng qua, bất cứ khu vực nào Phương Húc cũng đều cảm thấy có thể phát triển một cửa hàng cả, còn chưa bắt đầu làm ăn mà đã muốn phát tài lớn rồi.
Mà cũng chỉ có cha mẹ như hai vợ chồng Phương Hữu Kiệt mới chẳng những không cảm thấy ý tưởng viễn vông của con trai là có gì sai, ngược lại còn cảm thấy ý tưởng này rất đúng.
Lúc Phương Hữu Kiệt hùng hồn tuyên bố là không cần dựa vào Phương Hữu Lợi nữa, cả nhà bọn họ cũng có thể chung tay tạo dựng một sự nghiệp hoành tráng, lúc này Phương Dương mới nói rằng anh muốn đến Duy An làm việc, chứ giờ mà không nói ra thì chắc chắn thể nào Phương Hữu Kiệt cũng sẽ bắt anh theo anh trai bung ra làm ăn buôn bán.
Anh chẳng có chút hứng thú nào đối với chuyện làm ăn buôn bán cả, chí hướng của anh là sau này sẽ mở một công ty quảng cáo ứng dụng.
Sau khi biết được Phương Dương lại muốn đi làm ở công ty của Bình An, Phương Húc quở trách anh một trận tơi bời, nói anh không có chí khí, ngay cả Phương Hữu Kiệt cũng khăng khăng cho rằng vì Phương Hữu Lợi không muốn để cho Phương Dương vào Phương Thị cho nên mới ném anh đến Duy An.
Phương Dương không để vào lòng những lời trách cứ của bọn họ chi cho nặng bụng, chỉ đơn giản nói là bản thân anh tự biết lo chuyện của mình.
Qua mồng Tết, cả nhà Phương Hữu Kiệt quay về Thành phố J, Bình An kêu Phương Dương ở lại đây tới sau tết Nguyên tiêu thì tới công ty nhận việc.
Mà suốt mấy ngày Tết này, ngoại trừ ở nhà cùng chơi mạt chược với Viên lão phu nhân, Bình An cũng chỉ làm một việc là thảnh thơi dạo phố với Vu Tố Hà. Ngày mùng Tết, Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cùng nhau đến Phương gia chúc Tết, gặp mặt Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân.
Từ sau lễ đính hôn của Bình An và Nghiêm Túc tới nay, Nghiêm Lôi Hải chưa từng chủ động tới cửa chào hỏi lần nào, nếu không phải vì nể mặt hai ông bà lão Nghiêm gia thì Phương Hữu Lợi đúng là không muốn đồng ý việc hôn nhân này. Nhưng sau khi gặp Vu Tố Hà, ông cảm thấy cho dù thái độ của Nghiêm Lôi Hải như thế nào cũng chẳng quan trọng, bởi Nghiêm Túc cũng không phải là người sẽ chịu để cho Nghiêm Lôi Hải sắp xếp định đoạt, tương lai chắc chắn sẽ không để cho Bình An chịu bất cứ thiệt thòi gì ở Nghiêm gia.
Chỉ chớp mắt một cái mà những ngày nghỉ Tết đã qua, các công ty lại lục tục bắt đầu mở cửa giao dịch kinh doanh.
Bình An cuối cùng cũng chính thức đến làm tại Tập đoàn Phương Thị, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khiêu chiến hơn so với trước kia, bởi không phải ai cũng chịu phục khi cô có được chức Tổng Giám Đốc này, cô cần dùng sự quyết đoán và thành tích để khiến cho những người đó tâm phục khẩu phục.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất, là trước tiên phải đẩy Đỗ Hiểu Mị rời xa khỏi tầm mắt của cô.