Buổi trưa, Bình An và Hồng Dịch Vũ cùng đến nhà hàng dưới lầu ăn trưa.
“Nghe nói em và Nghiêm Túc chuẩn bị tổ chức hôn lễ, thật nhanh quá a.” Mắt Hồng Dịch Vũ khẽ khép lại, không nhìn thẳng vào Bình An. Có một số tâm sự không thể biểu lộ ra ngoài!
Bình An cười nói, “Quỷ, anh Hồng, anh đừng chọc em, giờ em vừa nghe từ ‘kết hôn’ là đã nhức đầu rồi.”
“Gì kỳ vậy? Chẳng lẽ còn không vui?” Hồng Dịch Vũ cười hỏi.
“Vấn đề không phải là có vui hay không, mà thật sự là quá mệt mỏi. Chỉ nghe bà ngoại và ba em tính toán thôi là em đã đau đầu nhức óc rồi!” Bình An tạo một vẻ mặt sợ hãi để Hồng Dịch Vũ tha cho cô, đừng nói về đề tài này nữa.
Hồng Dịch Vũ cười nhẹ, “Phương Thị và Nghiêm Thị kết thân đúng là không phải chuyện nhỏ, quả thật sẽ rất mệt mỏi.”
“Nghe nói vì đồng thời đầu tư mấy hạng mục lớn nên lượng tiền mặt quay vòng của công ty bị khó khăn, có vài công ty khác muốn nhân cơ hội này mà đầu tư vào Phương Thị của chúng ta, có thật không anh?” Bình An đi công tác mấy ngày, lúc quay về thì nghe được mấy lời đồn đãi thế này. Cô đã hỏi Tạ Hồng Phương, nhưng bà cũng nói là không biết rõ lắm, chuyện này chắc chỉ có Phương Hữu Lợi là rõ ràng nhất.
“Em nghe được từ đâu thế?” Hồng Dịch Vũ kinh ngạc, chuyện này gần như vẫn chưa có người nào biết.
Giọng Bình An hạ thấp xuống, “Trong công ty đã có rất nhiều người truyền miệng chuyện này, em còn chưa kịp hỏi Chủ Tịch.” Coi như thật sự có chuyện này đi chăng nữa thì cô là thành viên HĐQT kiêm Tổng Giám Đốc, đáng lẽ đã sớm được thông báo một tiếng chứ.
Hồng Dịch Vũ cười, “Đúng là có tình hình này, nhưng có thể sẽ không tới mức như thế. Tuy lượng tiền mặt quay vòng có thiếu hụt, nhưng Phương Thị không phải là công ty bình thường, ngân hàng sẽ không làm khó đâu.”
“Ừ.” Bình An cười nhẹ, kết thúc đề tài này. Cô chỉ cảm thấy hơi có chút bất an. Kiếp trước vào giai đoạn này, dường như Phương Thị không cần nguồn tiền đầu tư từ ngoài vào, huống chi hiện tại công ty phát triển còn tốt hơn nhiều so với kiếp trước, sao lại cần đến tiền đầu tư chứ, “Đúng rồi, anh có biết ai đề nghị việc nhận đầu tư từ công ty khác không?”
“Hình như là Liên Kiến Ba...”
Bình An nhíu mày hỏi lại, “Liên Kiến Ba?”
Mới nhắc tới tên anh ta thì đã thấy Liên Kiến Ba đi từ cửa nhà hàng vào, sóng vai với anh ta là một người đàn ông lớn hơn khoảng vài tuổi.
Nhìn thấy Liên Kiến Ba, Bình An liền cảm thấy chán ghét như gặp phải ruồi bọ.
Thấy vẻ mặt của Bình An, Hồng Dịch Vũ quay đầu lại nhìn, khi thấy đó là Liên Kiến Ba thì khẽ cười cười, “Tên Liên Kiến Ba này dù mới tới Thành phố G mà giống như đã quen thuộc từ thuở nào rồi ấy.”
Các mối quan hệ của Liên Kiến Ba ở Thành phố G tốt đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc!
“Người đi cạnh anh ta là ai vậy?” Bình An thuận miệng hỏi, cô cũng biết Liên Kiến Ba còn thần bí hơn nhiều so với cô tưởng tượng, nhưng cô đã cho người đi điều tra nhiều lần, nhưng vẫn không thể biết rõ bối cảnh sau lưng anh ta.
Điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng bất an!
Hồng Dịch Vũ nhìn mấy lần mới nói, “Là một ký giả của Báo Mới Thành Thị, cũng có chút danh tiếng, ngòi bút sắc bén, tên là Chu Thư Khôn.”
Chu Thư Khôn? Chu Thư Khôn!
Mặt Bình An lập tức trắng bệch, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chuyện trò vui vẻ với Liên Kiến Ba cách đó không xa, là hắn ta... chính là hắn ta...
Các ngón tay đang nắm cái ly run nhẹ, một nỗi oán hận thâm sâu ngập trời cuồn cuộn dâng lên từ tận trong đáy lòng, tầm mắt của cô lúc này như bị lửa giận che mất mà bắt đầu trở nên mơ hồ. Chính là hắn ta... Chính bởi những bài báo của người này đã khiến cho ba cô tức giận mà chết, chính là cái tên không biết chui từ đâu ra này đã tùy ý giả tạo thông tin để hãm hại cô, khiến cho cô thân bại danh liệt, trở thành nỗi sỉ nhục của Phương gia!
Chính là hắn! Chính hắn đã viết nhăng viết cuội tạo xì căng đan giả về cuộc sống riêng phóng đãng của cô, chính hắn đã sử dụng ngòi bút giết người vô hình kia để làm cô lập tức rơi vào địa ngục vô biên, chính hắn đã cấu kết với bọn Đỗ Hiểu Mị để làm việc xấu, hại chết người thân yêu nhất của cô...
Trong một năm bị nhốt trong bệnh viện tâm thần kia, mỗi ngày cô đều đọc những bài báo viết từ ngòi bút của hắn về cô, tên của hắn như đã đóng một dấu ấn nung đỏ vào lòng cô. Trừ Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, hắn là kẻ mà cô hận nhất.
Tên này... quen biết Liên Kiến Ba? Cô cho là Chu Thu Khôn nếu không phải là người của Đỗ Hiểu Mị thì cũng là tay sai của Lê Thiên Thần, sao hắn lại chung đụng với Liên Kiến Ba vậy? Quen biết thông qua hai kẻ kia, hay đã quen biết từ trước?
Kiếp trước...
Sắc mặt Bình An càng thêm tái nhợt, kiếp trước Liên Kiến Ba rốt cuộc sắm vai trò gì trong âm mưu kinh tởm kia?
Hồng Dịch Vũ kinh ngạc nhìn vẻ mặt đột nhiên đổi sắc của Bình An, lo âu hỏi thăm, “Bình An, em không sao chứ, có phải thấy khó chịu trong người không?”
Bình An vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nghe thấy câu hỏi của Hồng Dịch Vũ.
“Bình An, Bình An?” Hồng Dịch Vũ kêu cô mấy tiếng.
“Hả?” Bình An hoàn hồn, đáy mắt còn mang theo một tia tà ác. Hồng Dịch Vũ lại bị ánh mắt của cô làm cho hoảng hồn, “Sao vậy?”
“Không có gì, không có gì...” Bình An khẽ cúi mắt, tay nắm chặt khiến các khớp ngón trở nên trắng bệch.
“Có phải khó chịu gì không?” Hồng Dịch Vũ ân cần hỏi thăm.
Bình An lắc đầu, uống một hớp nước, rồi như chợt nhớ tới việc gì nên vội vàng nói, “Anh Hồng, em đột nhiên nhớ còn có việc phải làm, em đi trước nhé.”
Hồng Dịch Vũ ngơ ngác nhìn thần sắc đột biến của Bình An, “Được... Vậy em đi mau lên đi.”
Bình An vội vàng đứng lên, túm lấy túi xách rồi lập tức vọt ra khỏi nhà hàng, nhanh đến nỗi khiến Liên Kiến Ba vừa nhận ra cô muốn bước tới để chào hỏi phải dừng bước lại, cười cười quay trở về nói chuyện với người cùng đi.
Vừa từ nhà hàng ra ngoài, Bình An lập tức đến bãi đậu xe lấy xe, sau đó chạy thẳng tới chỗ Phúc Vị Chỉ.
“Tra giùm tôi một chút về quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Chu Thư Khôn, ký giả Báo Mới Thành Thị. Phải nhanh!” Bình An dựng Phúc Vị Chỉ còn đang ngủ dậy, lớn giọng kêu lên.
Phúc Vị Chỉ còn đang mơ mơ màng màng, “Liên Kiến Ba, tên này nghe quen quen.”
Hôm nay Bình An không có tâm trạng đâu mà cùng đùa giỡn với Phúc Vị Chỉ, cô nhỏ giọng năn nỉ, “Tiểu Phúc, cậu phải điều tra nhanh nhanh lên giùm tôi, tôi thật sự... sợ lắm...”
Đúng vậy, cô cảm thấy có một nỗi sợ hãi không tên đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng, giống như có thứ gì đó đang thoát khỏi tầm tay của cô. Cô sợ số mệnh của mình rồi sẽ vẫn giống như kiếp trước, cho dù sau khi trọng sinh cô đã làm rất nhiều việc để xoay chuyển nó, nhưng rồi cuối cùng vẫn đi đến một kết cuộc giống nhau...
Tên Liên Kiến Ba này, chính là biến số.
Phúc Vị Chỉ cũng cảm thấy Bình An nghiêm túc khác hẳn ngày thường, nên đầu óc tỉnh hẳn một nửa, “Biết rồi biết rồi.”
Từ trong nhà của Phúc Vị Chỉ đi ra, Bình An cảm giác như hơi sức bản thân đã biến mất hết một nửa, ngồi trên xe mà sắc mặt nặng nề, không tiêu cự mà nhìn thẳng tắp về phía trước.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh mà cô mất hẳn phương hướng, không biết nên làm sao để tiếp tục nữa.
A, cuối cùng thì cô vẫn còn quá thiếu thốn kinh nghiệm cọ xát thực tế, vẫn chưa đủ tỉnh táo chững chạc đối mặt mọi việc.
Đối với tên Liên Kiến Ba không hề xuất hiện trong thế giới của cô ở kiếp trước, cô thật sự không biết hắn ta đến tột cùng sẽ có tác dụng gì trong vòng xoáy sự kiện, nhưng không thể bởi vì không biết thì liền trở nên sợ hắn... Bất luận thế nào, cô cũng sẽ không để cho Phương Thị gặp chuyện không may!
Ánh mắt hoảng loạn mờ mịt của Bình An bắt đầu tập trung lại, trong mắt phát ra vẻ kiên nghị. Đúng! Không sai! Coi như cô không có trí nhớ của kiếp trước giúp một tay, cô cũng sẽ không để cho mình bị ép đến đường cùng lần nữa.
Phúc Vị Chỉ chỉ cần một ngày đã điều tra ra quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Chu Thư Khôn.
Thì ra hai người bọn họ là thân thích, mặc dù không phải là họ hàng gần, nhưng vẫn có chút quan hệ về huyết thống. Chu Thư Khôn là con trai anh họ xa của mẹ Liên Kiến Ba, miễn cưỡng coi như là anh họ của Liên Kiến Ba.
Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy...
Bình An cầm tư liệu về Chu Thư Khôn, giận đến đắng gan đắng mật. Cô gần như có thể xác định, trong âm mưu hãm hại cô kiếp trước đó, Liên Kiến Ba nhất định có một vai trò quan trọng.
Tất cả những kẻ này cũng đều xuất hiện, đều muốn hại người thân và công ty của cô!
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh lùng. Vậy thì cứ đến đây đi, cô đã không còn sợ hãi nữa rồi, bất cứ ma quỷ thần tiên gì, cô cũng sẽ không sợ!
Chỉ còn một chuyện là còn chưa điều tra ra: mục đích cuối cùng của Liên Kiến Ba là gì! Nhưng chưa kịp xem hắn ta và Lê Thiên Thần làm ra việc gì, thì Đỗ Hiểu Mị ngược lại đã động thủ trước.
Trước đấy không lâu, Cao Tinh đến tìm Đỗ Hiểu Mị, hy vọng ả có thể tới Tư Tư làm việc. Sau khi về, Đỗ Hiểu Mị bàn với Lê Thiên Thần. Lê Thiên Thần cảm thấy việc công tác ở một ngành mới có thể phân tán lực chú ý của Đỗ Hiểu Mị, để ả đừng suốt ngày làm chuyện khiến hắn nhức đầu nữa, nên dĩ nhiên là tán thành.
Đỗ Hiểu Mị trở thành quản lý tiêu thụ cho một nhãn hàng của Công ty Tư Tư. Sau khi nhậm chức, ả làm quen rất nhanh với vận hành của công ty. Nhưng tất cả những cố gắng của ả tại đây cũng không phải là để tranh công tranh lao gì trong công ty, mà chỉ vì ả muốn lợi dụng cơ hội làm việc tại Tư Tư để phá hủy Duy An của Phương Bình An.
Duy An gần đây mới tung ra một loại mặt nạ bổ sung nước và làm trắng da, đây là lần đầu tiên Duy An lấy chính tên mình để đặt cho sản phẩm được tung ra, cũng là món đầu tư lớn nhất năm nay của Duy An.
Cùng lúc, Công ty Tư Tư cũng cập nhật một loại mặt nạ có hiệu quả tương tự.
Hai năm qua, hai công ty lớn này đã đánh không ít trận để giành giật thị trường. Cao Tinh đã ăn không ít thua thiệt từ Bình An nên cố gắng thực hiện phương châm ‘nước giếng không phạm nước sông’, nhưng như vậy không có nghĩa là trong lòng cô ta đã chịu phục hoàn toàn, nếu không thì cô ta đã không tìm Đỗ Hiểu Mị mời ả gia nhập Công ty Tư Tư.
Mặt nạ dưỡng da của Duy An và Tư Tư đồng thời được đưa ra thị trường, cạnh tranh quyết liệt ở các trung tâm thương mại lớn. Nhưng vì danh tiếng của người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của Duy An cũng khá nổi tiếng, cho nên lần này mặt nạ do Duy An tự sản xuất cũng được nổi tiếng mà đắt như tôm tươi; còn mặt nạ do Tư Tư tung ra chỉ đạt chỉ tiêu trung bình.
“Quản lí Đỗ, bộ phận tiêu thụ của các cô làm ăn kiểu gì vậy? Hạn ngạch tiêu thụ không bằng một nửa của Duy An nữa.” Cao Tinh lạnh giọng chất vấn Đỗ Hiểu Mị. Số lượng tiêu thụ kiểu này thật sự là không dám thò mặt ra mà gặp ai, cô ta đã thua Duy An không ít lần, lần này dù thế nào cũng không để thua lần nữa.
Mặt Đỗ Hiểu Mị không thay đổi mà nhìn Cao Tinh, “Nếu như trước đây cô làm tốt thì giờ đã không cần phải mời tới tôi.”
Cao Tinh lườm ả một cái, “Tôi cho cô biết, bất kể dùng phương pháp gì, tôi muốn cho lần này Duy An... thất bại thảm hại.”
“Bất cứ phương pháp gì?” Khóe miệng Đỗ Hiểu Mị nhếch lên. Cô ả này thật hung ác!
“Đúng, Đỗ Hiểu Mị, tôi biết cô làm được!” Hai ả là cùng một loại người, loại người vì đạt tới mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đỗ Hiểu Mị cười lạnh một tiếng, “Quản lý Cao, cô đừng coi tôi là thiên lôi sai đâu đánh đó, cô thật sự cho là Trình Vận kia dễ đối phó đó hả? Nghĩ chỉ cần một lần là có thể phá hủy công ty của người ta à? Không dễ vậy đâu!”
“Người tôi muốn đối phó là Phương Bình An, người cô hận cũng là Phương Bình An. Quản lí Đỗ, cô nói có khó không?” Cao Tinh hỏi ngược lại.
“Dùng bất cứ phương pháp gì... Đây là chính miệng cô nói đó nghe, Quản lý Cao!” Đỗ Hiểu Mị hừ một tiếng, nếu không thể trực tiếp đối phó con oắt thối này thì phá hủy tâm huyết của nó để xả giận thay cũng tốt chán.
Buổi trưa, Bình An và Hồng Dịch Vũ cùng đến nhà hàng dưới lầu ăn trưa.
“Nghe nói em và Nghiêm Túc chuẩn bị tổ chức hôn lễ, thật nhanh quá a.” Mắt Hồng Dịch Vũ khẽ khép lại, không nhìn thẳng vào Bình An. Có một số tâm sự không thể biểu lộ ra ngoài!
Bình An cười nói, “Quỷ, anh Hồng, anh đừng chọc em, giờ em vừa nghe từ ‘kết hôn’ là đã nhức đầu rồi.”
“Gì kỳ vậy? Chẳng lẽ còn không vui?” Hồng Dịch Vũ cười hỏi.
“Vấn đề không phải là có vui hay không, mà thật sự là quá mệt mỏi. Chỉ nghe bà ngoại và ba em tính toán thôi là em đã đau đầu nhức óc rồi!” Bình An tạo một vẻ mặt sợ hãi để Hồng Dịch Vũ tha cho cô, đừng nói về đề tài này nữa.
Hồng Dịch Vũ cười nhẹ, “Phương Thị và Nghiêm Thị kết thân đúng là không phải chuyện nhỏ, quả thật sẽ rất mệt mỏi.”
“Nghe nói vì đồng thời đầu tư mấy hạng mục lớn nên lượng tiền mặt quay vòng của công ty bị khó khăn, có vài công ty khác muốn nhân cơ hội này mà đầu tư vào Phương Thị của chúng ta, có thật không anh?” Bình An đi công tác mấy ngày, lúc quay về thì nghe được mấy lời đồn đãi thế này. Cô đã hỏi Tạ Hồng Phương, nhưng bà cũng nói là không biết rõ lắm, chuyện này chắc chỉ có Phương Hữu Lợi là rõ ràng nhất.
“Em nghe được từ đâu thế?” Hồng Dịch Vũ kinh ngạc, chuyện này gần như vẫn chưa có người nào biết.
Giọng Bình An hạ thấp xuống, “Trong công ty đã có rất nhiều người truyền miệng chuyện này, em còn chưa kịp hỏi Chủ Tịch.” Coi như thật sự có chuyện này đi chăng nữa thì cô là thành viên HĐQT kiêm Tổng Giám Đốc, đáng lẽ đã sớm được thông báo một tiếng chứ.
Hồng Dịch Vũ cười, “Đúng là có tình hình này, nhưng có thể sẽ không tới mức như thế. Tuy lượng tiền mặt quay vòng có thiếu hụt, nhưng Phương Thị không phải là công ty bình thường, ngân hàng sẽ không làm khó đâu.”
“Ừ.” Bình An cười nhẹ, kết thúc đề tài này. Cô chỉ cảm thấy hơi có chút bất an. Kiếp trước vào giai đoạn này, dường như Phương Thị không cần nguồn tiền đầu tư từ ngoài vào, huống chi hiện tại công ty phát triển còn tốt hơn nhiều so với kiếp trước, sao lại cần đến tiền đầu tư chứ, “Đúng rồi, anh có biết ai đề nghị việc nhận đầu tư từ công ty khác không?”
“Hình như là Liên Kiến Ba...”
Bình An nhíu mày hỏi lại, “Liên Kiến Ba?”
Mới nhắc tới tên anh ta thì đã thấy Liên Kiến Ba đi từ cửa nhà hàng vào, sóng vai với anh ta là một người đàn ông lớn hơn khoảng vài tuổi.
Nhìn thấy Liên Kiến Ba, Bình An liền cảm thấy chán ghét như gặp phải ruồi bọ.
Thấy vẻ mặt của Bình An, Hồng Dịch Vũ quay đầu lại nhìn, khi thấy đó là Liên Kiến Ba thì khẽ cười cười, “Tên Liên Kiến Ba này dù mới tới Thành phố G mà giống như đã quen thuộc từ thuở nào rồi ấy.”
Các mối quan hệ của Liên Kiến Ba ở Thành phố G tốt đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc!
“Người đi cạnh anh ta là ai vậy?” Bình An thuận miệng hỏi, cô cũng biết Liên Kiến Ba còn thần bí hơn nhiều so với cô tưởng tượng, nhưng cô đã cho người đi điều tra nhiều lần, nhưng vẫn không thể biết rõ bối cảnh sau lưng anh ta.
Điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng bất an!
Hồng Dịch Vũ nhìn mấy lần mới nói, “Là một ký giả của Báo Mới Thành Thị, cũng có chút danh tiếng, ngòi bút sắc bén, tên là Chu Thư Khôn.”
Chu Thư Khôn? Chu Thư Khôn!
Mặt Bình An lập tức trắng bệch, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chuyện trò vui vẻ với Liên Kiến Ba cách đó không xa, là hắn ta... chính là hắn ta...
Các ngón tay đang nắm cái ly run nhẹ, một nỗi oán hận thâm sâu ngập trời cuồn cuộn dâng lên từ tận trong đáy lòng, tầm mắt của cô lúc này như bị lửa giận che mất mà bắt đầu trở nên mơ hồ. Chính là hắn ta... Chính bởi những bài báo của người này đã khiến cho ba cô tức giận mà chết, chính là cái tên không biết chui từ đâu ra này đã tùy ý giả tạo thông tin để hãm hại cô, khiến cho cô thân bại danh liệt, trở thành nỗi sỉ nhục của Phương gia!
Chính là hắn! Chính hắn đã viết nhăng viết cuội tạo xì căng đan giả về cuộc sống riêng phóng đãng của cô, chính hắn đã sử dụng ngòi bút giết người vô hình kia để làm cô lập tức rơi vào địa ngục vô biên, chính hắn đã cấu kết với bọn Đỗ Hiểu Mị để làm việc xấu, hại chết người thân yêu nhất của cô...
Trong một năm bị nhốt trong bệnh viện tâm thần kia, mỗi ngày cô đều đọc những bài báo viết từ ngòi bút của hắn về cô, tên của hắn như đã đóng một dấu ấn nung đỏ vào lòng cô. Trừ Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, hắn là kẻ mà cô hận nhất.
Tên này... quen biết Liên Kiến Ba? Cô cho là Chu Thu Khôn nếu không phải là người của Đỗ Hiểu Mị thì cũng là tay sai của Lê Thiên Thần, sao hắn lại chung đụng với Liên Kiến Ba vậy? Quen biết thông qua hai kẻ kia, hay đã quen biết từ trước?
Kiếp trước...
Sắc mặt Bình An càng thêm tái nhợt, kiếp trước Liên Kiến Ba rốt cuộc sắm vai trò gì trong âm mưu kinh tởm kia?
Hồng Dịch Vũ kinh ngạc nhìn vẻ mặt đột nhiên đổi sắc của Bình An, lo âu hỏi thăm, “Bình An, em không sao chứ, có phải thấy khó chịu trong người không?”
Bình An vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nghe thấy câu hỏi của Hồng Dịch Vũ.
“Bình An, Bình An?” Hồng Dịch Vũ kêu cô mấy tiếng.
“Hả?” Bình An hoàn hồn, đáy mắt còn mang theo một tia tà ác. Hồng Dịch Vũ lại bị ánh mắt của cô làm cho hoảng hồn, “Sao vậy?”
“Không có gì, không có gì...” Bình An khẽ cúi mắt, tay nắm chặt khiến các khớp ngón trở nên trắng bệch.
“Có phải khó chịu gì không?” Hồng Dịch Vũ ân cần hỏi thăm.
Bình An lắc đầu, uống một hớp nước, rồi như chợt nhớ tới việc gì nên vội vàng nói, “Anh Hồng, em đột nhiên nhớ còn có việc phải làm, em đi trước nhé.”
Hồng Dịch Vũ ngơ ngác nhìn thần sắc đột biến của Bình An, “Được... Vậy em đi mau lên đi.”
Bình An vội vàng đứng lên, túm lấy túi xách rồi lập tức vọt ra khỏi nhà hàng, nhanh đến nỗi khiến Liên Kiến Ba vừa nhận ra cô muốn bước tới để chào hỏi phải dừng bước lại, cười cười quay trở về nói chuyện với người cùng đi.
Vừa từ nhà hàng ra ngoài, Bình An lập tức đến bãi đậu xe lấy xe, sau đó chạy thẳng tới chỗ Phúc Vị Chỉ.
“Tra giùm tôi một chút về quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Chu Thư Khôn, ký giả Báo Mới Thành Thị. Phải nhanh!” Bình An dựng Phúc Vị Chỉ còn đang ngủ dậy, lớn giọng kêu lên.
Phúc Vị Chỉ còn đang mơ mơ màng màng, “Liên Kiến Ba, tên này nghe quen quen.”
Hôm nay Bình An không có tâm trạng đâu mà cùng đùa giỡn với Phúc Vị Chỉ, cô nhỏ giọng năn nỉ, “Tiểu Phúc, cậu phải điều tra nhanh nhanh lên giùm tôi, tôi thật sự... sợ lắm...”
Đúng vậy, cô cảm thấy có một nỗi sợ hãi không tên đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng, giống như có thứ gì đó đang thoát khỏi tầm tay của cô. Cô sợ số mệnh của mình rồi sẽ vẫn giống như kiếp trước, cho dù sau khi trọng sinh cô đã làm rất nhiều việc để xoay chuyển nó, nhưng rồi cuối cùng vẫn đi đến một kết cuộc giống nhau...
Tên Liên Kiến Ba này, chính là biến số.
Phúc Vị Chỉ cũng cảm thấy Bình An nghiêm túc khác hẳn ngày thường, nên đầu óc tỉnh hẳn một nửa, “Biết rồi biết rồi.”
Từ trong nhà của Phúc Vị Chỉ đi ra, Bình An cảm giác như hơi sức bản thân đã biến mất hết một nửa, ngồi trên xe mà sắc mặt nặng nề, không tiêu cự mà nhìn thẳng tắp về phía trước.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh mà cô mất hẳn phương hướng, không biết nên làm sao để tiếp tục nữa.
A, cuối cùng thì cô vẫn còn quá thiếu thốn kinh nghiệm cọ xát thực tế, vẫn chưa đủ tỉnh táo chững chạc đối mặt mọi việc.
Đối với tên Liên Kiến Ba không hề xuất hiện trong thế giới của cô ở kiếp trước, cô thật sự không biết hắn ta đến tột cùng sẽ có tác dụng gì trong vòng xoáy sự kiện, nhưng không thể bởi vì không biết thì liền trở nên sợ hắn... Bất luận thế nào, cô cũng sẽ không để cho Phương Thị gặp chuyện không may!
Ánh mắt hoảng loạn mờ mịt của Bình An bắt đầu tập trung lại, trong mắt phát ra vẻ kiên nghị. Đúng! Không sai! Coi như cô không có trí nhớ của kiếp trước giúp một tay, cô cũng sẽ không để cho mình bị ép đến đường cùng lần nữa.
Phúc Vị Chỉ chỉ cần một ngày đã điều tra ra quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Chu Thư Khôn.
Thì ra hai người bọn họ là thân thích, mặc dù không phải là họ hàng gần, nhưng vẫn có chút quan hệ về huyết thống. Chu Thư Khôn là con trai anh họ xa của mẹ Liên Kiến Ba, miễn cưỡng coi như là anh họ của Liên Kiến Ba.
Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy...
Bình An cầm tư liệu về Chu Thư Khôn, giận đến đắng gan đắng mật. Cô gần như có thể xác định, trong âm mưu hãm hại cô kiếp trước đó, Liên Kiến Ba nhất định có một vai trò quan trọng.
Tất cả những kẻ này cũng đều xuất hiện, đều muốn hại người thân và công ty của cô!
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh lùng. Vậy thì cứ đến đây đi, cô đã không còn sợ hãi nữa rồi, bất cứ ma quỷ thần tiên gì, cô cũng sẽ không sợ!
Chỉ còn một chuyện là còn chưa điều tra ra: mục đích cuối cùng của Liên Kiến Ba là gì! Nhưng chưa kịp xem hắn ta và Lê Thiên Thần làm ra việc gì, thì Đỗ Hiểu Mị ngược lại đã động thủ trước.
Trước đấy không lâu, Cao Tinh đến tìm Đỗ Hiểu Mị, hy vọng ả có thể tới Tư Tư làm việc. Sau khi về, Đỗ Hiểu Mị bàn với Lê Thiên Thần. Lê Thiên Thần cảm thấy việc công tác ở một ngành mới có thể phân tán lực chú ý của Đỗ Hiểu Mị, để ả đừng suốt ngày làm chuyện khiến hắn nhức đầu nữa, nên dĩ nhiên là tán thành.
Đỗ Hiểu Mị trở thành quản lý tiêu thụ cho một nhãn hàng của Công ty Tư Tư. Sau khi nhậm chức, ả làm quen rất nhanh với vận hành của công ty. Nhưng tất cả những cố gắng của ả tại đây cũng không phải là để tranh công tranh lao gì trong công ty, mà chỉ vì ả muốn lợi dụng cơ hội làm việc tại Tư Tư để phá hủy Duy An của Phương Bình An.
Duy An gần đây mới tung ra một loại mặt nạ bổ sung nước và làm trắng da, đây là lần đầu tiên Duy An lấy chính tên mình để đặt cho sản phẩm được tung ra, cũng là món đầu tư lớn nhất năm nay của Duy An.
Cùng lúc, Công ty Tư Tư cũng cập nhật một loại mặt nạ có hiệu quả tương tự.
Hai năm qua, hai công ty lớn này đã đánh không ít trận để giành giật thị trường. Cao Tinh đã ăn không ít thua thiệt từ Bình An nên cố gắng thực hiện phương châm ‘nước giếng không phạm nước sông’, nhưng như vậy không có nghĩa là trong lòng cô ta đã chịu phục hoàn toàn, nếu không thì cô ta đã không tìm Đỗ Hiểu Mị mời ả gia nhập Công ty Tư Tư.
Mặt nạ dưỡng da của Duy An và Tư Tư đồng thời được đưa ra thị trường, cạnh tranh quyết liệt ở các trung tâm thương mại lớn. Nhưng vì danh tiếng của người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của Duy An cũng khá nổi tiếng, cho nên lần này mặt nạ do Duy An tự sản xuất cũng được nổi tiếng mà đắt như tôm tươi; còn mặt nạ do Tư Tư tung ra chỉ đạt chỉ tiêu trung bình.
“Quản lí Đỗ, bộ phận tiêu thụ của các cô làm ăn kiểu gì vậy? Hạn ngạch tiêu thụ không bằng một nửa của Duy An nữa.” Cao Tinh lạnh giọng chất vấn Đỗ Hiểu Mị. Số lượng tiêu thụ kiểu này thật sự là không dám thò mặt ra mà gặp ai, cô ta đã thua Duy An không ít lần, lần này dù thế nào cũng không để thua lần nữa.
Mặt Đỗ Hiểu Mị không thay đổi mà nhìn Cao Tinh, “Nếu như trước đây cô làm tốt thì giờ đã không cần phải mời tới tôi.”
Cao Tinh lườm ả một cái, “Tôi cho cô biết, bất kể dùng phương pháp gì, tôi muốn cho lần này Duy An... thất bại thảm hại.”
“Bất cứ phương pháp gì?” Khóe miệng Đỗ Hiểu Mị nhếch lên. Cô ả này thật hung ác!
“Đúng, Đỗ Hiểu Mị, tôi biết cô làm được!” Hai ả là cùng một loại người, loại người vì đạt tới mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đỗ Hiểu Mị cười lạnh một tiếng, “Quản lý Cao, cô đừng coi tôi là thiên lôi sai đâu đánh đó, cô thật sự cho là Trình Vận kia dễ đối phó đó hả? Nghĩ chỉ cần một lần là có thể phá hủy công ty của người ta à? Không dễ vậy đâu!”
“Người tôi muốn đối phó là Phương Bình An, người cô hận cũng là Phương Bình An. Quản lí Đỗ, cô nói có khó không?” Cao Tinh hỏi ngược lại.
“Dùng bất cứ phương pháp gì... Đây là chính miệng cô nói đó nghe, Quản lý Cao!” Đỗ Hiểu Mị hừ một tiếng, nếu không thể trực tiếp đối phó con oắt thối này thì phá hủy tâm huyết của nó để xả giận thay cũng tốt chán.