Bình An nghiêng đầu nhìn Nghiêm Túc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh chui vào trong hơi thở, cô không tự chủ ngửa đầu ra sau, cố gắng kéo dãn khoảng cách với anh, nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh ở dưới ánh đèn càng phát ra vẻ đẹp như vẽ.
“Anh cũng tới ăn cơm à?” Cô nhẹ giọng hỏi, cố gắng vẫn giữ giọng như bình thường.
Nghiêm Túc miễn cưỡng ừ một tiếng, âm cuối như lượn lờ phai đi, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Triết, từ từ ngồi thẳng lên, “Vị này chính là Khâu tiên sinh trước đây cứu Bình An đúng không.”
“Anh ấy là Khâu Thiếu Triết, đây là Nghiêm Túc.” Bình An giới thiệu bọn họ với nhau.
“Khâu tiên sinh, cám ơn anh.” Nghiêm Túc cười vươn tay, ngầm xem mình như người thân của Bình An.
“Nghiêm tiên sinh khách sáo quá rồi, Bình An và Chủ Tịch Phương đã nói cám ơn với tôi rồi mà, chuyện này có gì đâu.” Khâu Thiếu Triết trả lời, có chút không vui khi thấy người kia dùng một dáng vẻ cứ y như Bình An là người của anh ta vậy.
Nghiêm Túc lại cười nói, “Tôi chỉ muốn tự mình nói cám ơn với anh mà thôi.”
Bình An ho nhẹ một tiếng, “Nghiêm Túc, không phải là anh đang cùng bạn tới đây dùng cơm sao? Lạnh nhạt quăng người ta ở đó không tốt đâu nha.”
Cô nhóc này. Nghiêm Túc cười khổ một tiếng trong lòng, “Vậy anh không quấy rầy hai người nữa. Bình An, mấy ngày nữa có rảnh không?”
“Tôi muốn đến Thành phố J để dự lễ mừng năm mới.” Bình An nhỏ giọng trả lời.
“Vậy chờ em trở lại rồi hẵng nói.” Nghiêm Túc nói xong, gật đầu chào Khâu Thiếu Triết một cái, rồi từ từ đi trở về chỗ ngồi.
Trong lòng Khâu Thiếu Triết có chút vị chua nhìn Nghiêm Túc, ở trước mặt một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như thế này, trông anh có vẻ còn quá trẻ chưa chín chắn rồi, “Làm sao em biết anh ấy?”
“Anh nói Nghiêm Túc đó hả?” Đôi mày thanh tú của Bình An giật nhẹ, “Bà ngoại tôi với bà nội anh ấy là bạn già với nhau, cho nên tôi cũng coi anh ấy là bạn thôi.”
Cứ coi như cô và Nghiêm Túc dường như trong lúc vô tình mà trở thành bạn đi. Hồi đầu, cô cảm thấy anh thật nguy hiểm và có ý bài xích đối với anh, cô chưa bao giờ gặp phải một người đàn ông khó nắm bắt giống như anh vậy, ngay cả khi đối mặt với Lê Thiên Thần, cô cũng không có cảm giác không dám đến gần đến thế.
Đến bây giờ cô cũng không biết Nghiêm Túc đến tột cùng là người như thế nào.
“Nghe nói thủ đoạn của anh ta rất ngoan độc.” Khâu Thiếu Triết nói, trong lúc trà dư tửu hậu bọn họ luôn nghe thấy điều gì đó về người đứng đầu mới của Tập đoàn Nghiêm thị.
Bình An nở nụ cười, “Người đứng đầu của một tập đoàn mà không có thủ đoạn thì có thể yên ổn mà ngồi chỗ đó được hay sao?”
Khâu Thiếu Triết giống như lơ đãng hỏi, “Tương lai em cũng sẽ trở thành người đứng đầu Phương thị à?”
“Chuyện này cũng khó nói lắm.” Bình An cười nói.
“Chẳng phải em vừa nói là phải có thủ đoạn mới có thể yên ổn ngồi chỗ cao sao?” Một cô gái trẻ người non dạ như cô vậy, liệu có thể trấn áp được ai đây?
Bình An cũng không thèm để ý Khâu Thiếu Triết có ý xem thường năng lực của cô, “Còn nhiều thời gian mà, chuyện tương lai ai nói chính xác được? Được rồi, đã đến giờ rồi, tôi phải về thôi.”
Không thể moi được gì từ trong miệng cô, Khâu Thiếu Triết không thể làm gì khác hơn ngoài việc đành phải kêu phục vụ viên tính tiền.
Lúc đứng lên, Bình An không tự chủ được quét mắt về phía bàn Nghiêm Túc. Cùng ngồi ăn cơm với anh là một người đàn ông cũng xấp xỉ tuổi anh, dáng dong dỏng nhẹ nhàng, đúng lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, rồi đột ngột nở nụ cười với cô.
Bình An có chút ngượng ngùng cười cười đáp lại.
Nghiêm Túc dường như phát giác được, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đào hoa dài hẹp đen nhánh sâu thẳm đầy vẻ dịu dàng nồng đậm.
Bình An gật đầu chào anh một cái, rồi sóng vai cùng Khâu Thiếu Triết đi ra khỏi phòng ăn.
Người đàn ông ngồi đối diện Nghiêm Túc phì cười ra tiếng, rước lấy tầm mắt lạnh như dao băng quét sang mình, ráng nhịn cười, “Lão đại, cô ấy chính là Phương Bình An đấy à, ừm, cậu đột nhiên đổi thói quen từ ăn thịt cá sang ăn chay rồi hả?”
Nghiêm Túc cầm ly cao cổ lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, nghĩ đến vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt anh tự nhiên hòa hoãn đi một ít.
Khiến Đường Sâm sợ tới mức cái nĩa cầm trong tay cũng muốn bay ra ngoài, “Lão đại, xin ngài chớ trưng ra cái vẻ mặt ‘Tình như thoáng mây tình đến cùng ta âm thầm không ngờ’ này dùm, ghê chết đi được.”
Nghiêm Túc lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái.
“Cậu nghiêm túc chứ?” Đường Sâm thu hồi vẻ mặt chọc phá, cẩn thận từng li từng tí hỏi anh.
“Cậu nói thử xem?” Nghiêm Túc lơ đãng hỏi.
“Cô ấy rất khác với những người bạn gái trước đây của cậu...” Đường Sâm không biết phải diễn tả cảm giác của anh khi nhìn thấy Bình An như thế nào, nhưng cũng cảm nhận được rằng nếu lời lão đại là nghiêm túc, thì sợ rằng con đường này sẽ chẳng dễ đi một chút nào.
Nghiêm Túc trầm mặc nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, anh cũng không biết đến tột cùng thì mình có được bao nhiêu chân thành nữa, nhưng dù sao đi chăng nữa, hiện tại anh cảm thấy rất hứng thú với cô nhóc này, chỉ là còn chưa xác định xem đó là bởi vì mình cảm thấy mới mẻ nhất thời, hay là vì đã động lòng. Trước khi anh hiểu rõ, anh muốn cho cô cam tâm tình nguyện mà ở lại bên cạnh anh.
Tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác nhìn trúng mà theo sát cô.
Trong lúc đó, Phương Hữu Lợi và Lê Thiên Thần vừa mới xong buổi xã giao, từ trong quán rượu đi ra ngoài, ánh trăng sáng tỏ, cảnh đêm đẹp như thơ như vẽ.
“Chúng ta cùng đi đi.” Phương Hữu Lợi không vội lên xe, mà kêu Lê Thiên Thần tản bộ dọc theo bờ sông cùng ông, chú Đinh dừng xe vào ven đường, an tĩnh đứng chờ.
Trong lòng Lê Thiên Thần đột nhiên có nỗi thấp thỏm nho nhỏ.
Phương Hữu Lợi chắp tay sau lưng từ từ bước đi, đầy vẻ ung dung nhàn nhã, “Thiên Thần, công việc trên lầu thượng đã bàn giao gần xong rồi phải không?”
Người mới tiếp nhận chức trợ lý Chủ Tịch vừa đi du học nước ngoài về, năng lực làm việc không thua gì Lê Thiên Thần, nên việc bàn giao công việc thật ra thì cũng coi như đã gần xong rồi, “Trợ lý Hồng còn có chút tài liệu muốn xem, con sẽ ở một bên hướng dẫn.”
“Ừ.” Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, “Sau khi con tới Thành phố S cũng cần một trợ lý, đã chọn được người nào chưa?”
“Con định qua đó rồi mới chọn người, người địa phương có lẽ sẽ tương đối dễ dàng triển khai công việc hơn.” Lê Thiên Thần nói.
Phương Hữu Lợi cũng không cho ý kiến gì, “Gần đây có kết giao bạn gái nào không?”
Trái tim của Lê Thiên Thần phát rét, câu này là có ý gì đây? Phương Hữu Lợi nói câu này ra là muốn thử dò xét anh hay chỉ là vô tình hỏi thăm mà thôi, chẳng lẽ gần đây có lời đồn đãi gì truyền tới tai ông rồi sao?
“Chú Phương, con làm gì có thời giờ để kết giao bạn bè.” Lê Thiên Thần ra vẻ thoải mái mà cười nói, “Hơn nữa, con đâu còn trái tim nào khác đâu mà đi kết giao với bạn gái.”
“Vậy sao?” Giọng Phương Hữu Lợi cũng không nghiêm túc lắm, “Thiên Thần, dạo này con với Bình An như thế nào?”
Lê Thiên Thần lặng yên một chút, “Chú Phương, tâm ý của con với Bình An chưa bao giờ thay đổi, trước đây chẳng qua con chỉ muốn đợi em ấy trưởng thành, tình cảm chín chắn rồi thì mới bắt đầu cùng em ấy, không ngờ rằng...” Anh cười khổ một cái, không ngờ rằng cô chẳng trở nên chín chắn được chút nào, nói không thương anh là không thương ngay được.
Phương Hữu Lợi quay đầu lại nhìn Lê Thiên Thần, vẻ mặt nhẹ nhõm thanh thản trở nên nghiêm túc, “Thiên Thần, đàn ông khó tránh khỏi những lúc ‘gặp dịp thì chơi’, đặc biệt là người lăn lộn trên thương trường, có lúc cũng sẽ không chịu nổi hấp dẫn mà xảy ra quan hệ. Nếu đó là con rể của người khác, chú sẽ chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua, bởi dù sao chú cũng là đàn ông, biết đây là sai lầm mà đàn ông đều dễ dàng phạm phải. Nhưng nếu đó là con rể của chú thì dù chỉ một chút xíu sai lầm thôi chú cũng sẽ không cho phép, bởi đây chính là sự ích kỷ của người làm cha, con hiểu không?”
Nói một cách khác, nếu quả thật có một ngày Lê Thiên Thần kết hôn cùng Bình An thì nhất định phải toàn tâm toàn ý mà đối đãi với Bình An, cái sai lầm “gặp dịp thì chơi” gì gì đó tuyệt đối không được phạm vào.
Lê Thiên Thần đột nhiên có chút hốt hoảng.
Phương Hữu Lợi lấy ánh mắt sắc bén nhìn anh ta, “Nếu như con không thể bảo đảm sẽ đem đến một trái tim tuyệt đối trung thành cùng hạnh phúc gia đình cho Bình An, thì cũng không nên bắt đầu với con bé. Thiên Thần, chú coi trọng con, hy vọng tương lai con không để cho chú thất vọng.”
“Chú Phương, con hiểu rõ.” Lê Thiên Thần chua xót trả lời.
“Chú cân nhắc rồi, sẽ điều Đỗ Hiểu Mị đi với con đến Thành phố S, để cô ấy làm trợ lý của con sẽ rất thích hợp. Trước kia cô ấy từng là trợ lý của con nên giữa hai người đã có sự ăn ý, hơn nữa Thành phố S là quê quán của cô ấy, về phương diện giao tế coi như cô ấy cũng xuất sắc, để cho cô ấy đi theo con để học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.” Phương Hữu Lợi nhìn anh một cái, từ từ đi trở về.
Sắc mặt Lê Thiên Thần biến đổi kịch liệt, nhìn bóng lưng Phương Hữu Lợi giống như nhìn thấy quỷ hiện hình, chẳng lẽ ông đã biết được chuyện giữa anh và Đỗ Hiểu Mị rồi sao? Không thể nào. Nếu như Phương Hữu Lợi biết, không thể nào còn có thể tiếp tục cất nhắc anh như thế.
“Chú Phương, cô Đỗ Hiểu Mị... đã qua bộ phận PR rồi.” Giọng anh trở nên hơi khô ráp, trả lời.
“Chú đã tìm hỏi Giám đốc bộ phận rồi, nhân sự bộ phận PR cũng không thiếu, điều Đỗ Hiểu Mị đi không vấn đề gì.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt nói.
Lê Thiên Thần cũng không phải là kẻ ngu, hiểu rằng chuyện này đã được quyết định không thay đổi được rồi, nếu còn nói thêm gì nữa sẽ chỉ làm Phương Hữu Lợi càng thêm đem lòng sinh nghi đối với anh mà thôi, anh đã mất đi chỗ dựa Bình An, không thể lại mất đi tin tưởng của Phương Hữu Lợi.
“Dạ, chú Phương, con sẽ nói với Đỗ Hiểu Mị.” Lê Thiên Thần cười nói.
Phương Hữu Lợi quay đầu lại nhìn anh cười một cái, đi tới bên cạnh chiếc Mercedes đã được tài xế mở rộng cửa. “Về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Lê Thiên Thần đưa mắt nhìn xe chở Phương Hữu Lợi nhẹ nhàng hòa vào làn đường, từ từ biến mất hẳn trong màn đêm.
Anh đứng dưới ngọn đèn đường uốn theo mình hoa Bạch Lan, nhìn cái bóng bị kéo dài của mình trên mặt đất, trong lòng phiền muộn tính toán một hồi, anh đương nhiên nghe ra được hôm nay Phương Hữu Lợi đang cảnh cáo anh.
Sự bảo vệ của Phương Hữu Lợi đối với Bình An đã đến một loại trình độ cẩn thận che nắng chắn mưa khôn cùng. Những năm gần đây anh giữ mình trong sạch, không hề có một hành động mập mờ với bất cứ phụ nữ nào, cũng là vì muốn cho Phương Hữu Lợi biết: Anh không phải là người không biết kiềm chế trong cuộc sống cá nhân; nhưng rồi lại có một Đỗ Hiểu Mị cố tình cố ý, anh không chỉ một lần cảm thấy hối hận tại sao đêm hôm đó lại không kiềm chế được mà lên giường cùng Đỗ Hiểu Mị.
Còn phải cùng chung đụng với Đỗ Hiểu Mị ở Thành phố S hai năm...
Lê Thiên Thần than một tiếng, đây chính là khảo nghiệm về định lực mà Phương Hữu Lợi đang đưa ra cho anh đó thôi.
Anh lấy điện thoại di động ra, vừa ấn số điện thoại của Đỗ Hiểu Mị vừa đi về phía xe mình.
Thanh âm ngọt đến phát ngấy của Đỗ Hiểu Mị từ đầu kia của điện thoại di động truyền tới, “Thật hiếm có khó tìm à nha, anh còn có thể gọi điện thoại cho em à.”
“Đỗ Hiểu Mị, cái giao dịch trước kia giữa chúng ta sợ rằng không cách nào thành được.” Lê Thiên Thần lạnh lùng thốt lời.
“Hả? Chẳng lẽ anh đột nhiên phát hiện anh yêu em sao?” Đỗ Hiểu cười híp mắt hỏi, cũng không cảm thấy đặc biệt thất vọng gì.
“Sang năm cô sẽ đi cùng tôi đến Thành phố S, vẫn làm trợ lý của tôi, đây là Chủ Tịch Phương tự mình chỉ thị.” Lê Thiên Thần nói.
Đỗ Hiểu Mị cười nhạo một tiếng, “Tôi không nghe lầm chứ, Chủ Tịch thế mà lại để cho tôi làm trợ lý của anh à? Muốn tôi với anh lửa gần rơm chung đụng những hai năm, ông ấy có lòng tin đối với mị lực của con gái ông ấy như vậy à, hay là đặc biệt tín nhiệm anh?”
“Mặc kệ vì nguyên nhân gì, Đỗ Hiểu Mị, chuyện của tôi cô đã đáp ứng, tôi hi vọng cô không nuốt lời, đến Thành phố S cô cũng sẽ chẳng thua kém gì so với khi cô ở bộ phận PR đâu.” Lê Thiên Thần nói, chỉ sợ cô sẽ coi chuyện này là do anh kiếm cớ mà đem tung hê chuyện giữa bọn họ ra.
Đỗ Hiểu Mị trầm mặc một chút, đi thành phố S hai năm, nếu như phát triển được tốt, tương lai sau khi cô quay lại Tổng Công Ty ít nhất cũng có thể đủ cho cô có được một cấp bậc quản lý, nhưng nếu như không thể thành công như mong muốn, hai năm đó coi như cô đã uổng phí tuổi thanh xuân.
Lê Thiên Thần nhắc nhở, “Đây là quyết định của công ty, không phải là do tôi sắp đặt cho cô, cô phải hiểu được điều đó.”
Cho nên, cho dù cô không muốn, thì trừ khi rời khỏi Phương thị, chứ không thì cũng không thay đổi được gì, như vậy còn không bằng cứ nhắc nhở để Lê Thiên Thần luôn nhớ tới cái thỏa hiệp kia với cô, cô không tin là với năng lực của Đỗ Hiểu Mị cô mà sẽ thất bại.
Bình An nghiêng đầu nhìn Nghiêm Túc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh chui vào trong hơi thở, cô không tự chủ ngửa đầu ra sau, cố gắng kéo dãn khoảng cách với anh, nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh ở dưới ánh đèn càng phát ra vẻ đẹp như vẽ.
“Anh cũng tới ăn cơm à?” Cô nhẹ giọng hỏi, cố gắng vẫn giữ giọng như bình thường.
Nghiêm Túc miễn cưỡng ừ một tiếng, âm cuối như lượn lờ phai đi, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Triết, từ từ ngồi thẳng lên, “Vị này chính là Khâu tiên sinh trước đây cứu Bình An đúng không.”
“Anh ấy là Khâu Thiếu Triết, đây là Nghiêm Túc.” Bình An giới thiệu bọn họ với nhau.
“Khâu tiên sinh, cám ơn anh.” Nghiêm Túc cười vươn tay, ngầm xem mình như người thân của Bình An.
“Nghiêm tiên sinh khách sáo quá rồi, Bình An và Chủ Tịch Phương đã nói cám ơn với tôi rồi mà, chuyện này có gì đâu.” Khâu Thiếu Triết trả lời, có chút không vui khi thấy người kia dùng một dáng vẻ cứ y như Bình An là người của anh ta vậy.
Nghiêm Túc lại cười nói, “Tôi chỉ muốn tự mình nói cám ơn với anh mà thôi.”
Bình An ho nhẹ một tiếng, “Nghiêm Túc, không phải là anh đang cùng bạn tới đây dùng cơm sao? Lạnh nhạt quăng người ta ở đó không tốt đâu nha.”
Cô nhóc này. Nghiêm Túc cười khổ một tiếng trong lòng, “Vậy anh không quấy rầy hai người nữa. Bình An, mấy ngày nữa có rảnh không?”
“Tôi muốn đến Thành phố J để dự lễ mừng năm mới.” Bình An nhỏ giọng trả lời.
“Vậy chờ em trở lại rồi hẵng nói.” Nghiêm Túc nói xong, gật đầu chào Khâu Thiếu Triết một cái, rồi từ từ đi trở về chỗ ngồi.
Trong lòng Khâu Thiếu Triết có chút vị chua nhìn Nghiêm Túc, ở trước mặt một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như thế này, trông anh có vẻ còn quá trẻ chưa chín chắn rồi, “Làm sao em biết anh ấy?”
“Anh nói Nghiêm Túc đó hả?” Đôi mày thanh tú của Bình An giật nhẹ, “Bà ngoại tôi với bà nội anh ấy là bạn già với nhau, cho nên tôi cũng coi anh ấy là bạn thôi.”
Cứ coi như cô và Nghiêm Túc dường như trong lúc vô tình mà trở thành bạn đi. Hồi đầu, cô cảm thấy anh thật nguy hiểm và có ý bài xích đối với anh, cô chưa bao giờ gặp phải một người đàn ông khó nắm bắt giống như anh vậy, ngay cả khi đối mặt với Lê Thiên Thần, cô cũng không có cảm giác không dám đến gần đến thế.
Đến bây giờ cô cũng không biết Nghiêm Túc đến tột cùng là người như thế nào.
“Nghe nói thủ đoạn của anh ta rất ngoan độc.” Khâu Thiếu Triết nói, trong lúc trà dư tửu hậu bọn họ luôn nghe thấy điều gì đó về người đứng đầu mới của Tập đoàn Nghiêm thị.
Bình An nở nụ cười, “Người đứng đầu của một tập đoàn mà không có thủ đoạn thì có thể yên ổn mà ngồi chỗ đó được hay sao?”
Khâu Thiếu Triết giống như lơ đãng hỏi, “Tương lai em cũng sẽ trở thành người đứng đầu Phương thị à?”
“Chuyện này cũng khó nói lắm.” Bình An cười nói.
“Chẳng phải em vừa nói là phải có thủ đoạn mới có thể yên ổn ngồi chỗ cao sao?” Một cô gái trẻ người non dạ như cô vậy, liệu có thể trấn áp được ai đây?
Bình An cũng không thèm để ý Khâu Thiếu Triết có ý xem thường năng lực của cô, “Còn nhiều thời gian mà, chuyện tương lai ai nói chính xác được? Được rồi, đã đến giờ rồi, tôi phải về thôi.”
Không thể moi được gì từ trong miệng cô, Khâu Thiếu Triết không thể làm gì khác hơn ngoài việc đành phải kêu phục vụ viên tính tiền.
Lúc đứng lên, Bình An không tự chủ được quét mắt về phía bàn Nghiêm Túc. Cùng ngồi ăn cơm với anh là một người đàn ông cũng xấp xỉ tuổi anh, dáng dong dỏng nhẹ nhàng, đúng lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, rồi đột ngột nở nụ cười với cô.
Bình An có chút ngượng ngùng cười cười đáp lại.
Nghiêm Túc dường như phát giác được, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đào hoa dài hẹp đen nhánh sâu thẳm đầy vẻ dịu dàng nồng đậm.
Bình An gật đầu chào anh một cái, rồi sóng vai cùng Khâu Thiếu Triết đi ra khỏi phòng ăn.
Người đàn ông ngồi đối diện Nghiêm Túc phì cười ra tiếng, rước lấy tầm mắt lạnh như dao băng quét sang mình, ráng nhịn cười, “Lão đại, cô ấy chính là Phương Bình An đấy à, ừm, cậu đột nhiên đổi thói quen từ ăn thịt cá sang ăn chay rồi hả?”
Nghiêm Túc cầm ly cao cổ lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, nghĩ đến vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt anh tự nhiên hòa hoãn đi một ít.
Khiến Đường Sâm sợ tới mức cái nĩa cầm trong tay cũng muốn bay ra ngoài, “Lão đại, xin ngài chớ trưng ra cái vẻ mặt ‘Tình như thoáng mây tình đến cùng ta âm thầm không ngờ’ này dùm, ghê chết đi được.”
Nghiêm Túc lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái.
“Cậu nghiêm túc chứ?” Đường Sâm thu hồi vẻ mặt chọc phá, cẩn thận từng li từng tí hỏi anh.
“Cậu nói thử xem?” Nghiêm Túc lơ đãng hỏi.
“Cô ấy rất khác với những người bạn gái trước đây của cậu...” Đường Sâm không biết phải diễn tả cảm giác của anh khi nhìn thấy Bình An như thế nào, nhưng cũng cảm nhận được rằng nếu lời lão đại là nghiêm túc, thì sợ rằng con đường này sẽ chẳng dễ đi một chút nào.
Nghiêm Túc trầm mặc nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, anh cũng không biết đến tột cùng thì mình có được bao nhiêu chân thành nữa, nhưng dù sao đi chăng nữa, hiện tại anh cảm thấy rất hứng thú với cô nhóc này, chỉ là còn chưa xác định xem đó là bởi vì mình cảm thấy mới mẻ nhất thời, hay là vì đã động lòng. Trước khi anh hiểu rõ, anh muốn cho cô cam tâm tình nguyện mà ở lại bên cạnh anh.
Tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác nhìn trúng mà theo sát cô.
Trong lúc đó, Phương Hữu Lợi và Lê Thiên Thần vừa mới xong buổi xã giao, từ trong quán rượu đi ra ngoài, ánh trăng sáng tỏ, cảnh đêm đẹp như thơ như vẽ.
“Chúng ta cùng đi đi.” Phương Hữu Lợi không vội lên xe, mà kêu Lê Thiên Thần tản bộ dọc theo bờ sông cùng ông, chú Đinh dừng xe vào ven đường, an tĩnh đứng chờ.
Trong lòng Lê Thiên Thần đột nhiên có nỗi thấp thỏm nho nhỏ.
Phương Hữu Lợi chắp tay sau lưng từ từ bước đi, đầy vẻ ung dung nhàn nhã, “Thiên Thần, công việc trên lầu thượng đã bàn giao gần xong rồi phải không?”
Người mới tiếp nhận chức trợ lý Chủ Tịch vừa đi du học nước ngoài về, năng lực làm việc không thua gì Lê Thiên Thần, nên việc bàn giao công việc thật ra thì cũng coi như đã gần xong rồi, “Trợ lý Hồng còn có chút tài liệu muốn xem, con sẽ ở một bên hướng dẫn.”
“Ừ.” Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, “Sau khi con tới Thành phố S cũng cần một trợ lý, đã chọn được người nào chưa?”
“Con định qua đó rồi mới chọn người, người địa phương có lẽ sẽ tương đối dễ dàng triển khai công việc hơn.” Lê Thiên Thần nói.
Phương Hữu Lợi cũng không cho ý kiến gì, “Gần đây có kết giao bạn gái nào không?”
Trái tim của Lê Thiên Thần phát rét, câu này là có ý gì đây? Phương Hữu Lợi nói câu này ra là muốn thử dò xét anh hay chỉ là vô tình hỏi thăm mà thôi, chẳng lẽ gần đây có lời đồn đãi gì truyền tới tai ông rồi sao?
“Chú Phương, con làm gì có thời giờ để kết giao bạn bè.” Lê Thiên Thần ra vẻ thoải mái mà cười nói, “Hơn nữa, con đâu còn trái tim nào khác đâu mà đi kết giao với bạn gái.”
“Vậy sao?” Giọng Phương Hữu Lợi cũng không nghiêm túc lắm, “Thiên Thần, dạo này con với Bình An như thế nào?”
Lê Thiên Thần lặng yên một chút, “Chú Phương, tâm ý của con với Bình An chưa bao giờ thay đổi, trước đây chẳng qua con chỉ muốn đợi em ấy trưởng thành, tình cảm chín chắn rồi thì mới bắt đầu cùng em ấy, không ngờ rằng...” Anh cười khổ một cái, không ngờ rằng cô chẳng trở nên chín chắn được chút nào, nói không thương anh là không thương ngay được.
Phương Hữu Lợi quay đầu lại nhìn Lê Thiên Thần, vẻ mặt nhẹ nhõm thanh thản trở nên nghiêm túc, “Thiên Thần, đàn ông khó tránh khỏi những lúc ‘gặp dịp thì chơi’, đặc biệt là người lăn lộn trên thương trường, có lúc cũng sẽ không chịu nổi hấp dẫn mà xảy ra quan hệ. Nếu đó là con rể của người khác, chú sẽ chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua, bởi dù sao chú cũng là đàn ông, biết đây là sai lầm mà đàn ông đều dễ dàng phạm phải. Nhưng nếu đó là con rể của chú thì dù chỉ một chút xíu sai lầm thôi chú cũng sẽ không cho phép, bởi đây chính là sự ích kỷ của người làm cha, con hiểu không?”
Nói một cách khác, nếu quả thật có một ngày Lê Thiên Thần kết hôn cùng Bình An thì nhất định phải toàn tâm toàn ý mà đối đãi với Bình An, cái sai lầm “gặp dịp thì chơi” gì gì đó tuyệt đối không được phạm vào.
Lê Thiên Thần đột nhiên có chút hốt hoảng.
Phương Hữu Lợi lấy ánh mắt sắc bén nhìn anh ta, “Nếu như con không thể bảo đảm sẽ đem đến một trái tim tuyệt đối trung thành cùng hạnh phúc gia đình cho Bình An, thì cũng không nên bắt đầu với con bé. Thiên Thần, chú coi trọng con, hy vọng tương lai con không để cho chú thất vọng.”
“Chú Phương, con hiểu rõ.” Lê Thiên Thần chua xót trả lời.
“Chú cân nhắc rồi, sẽ điều Đỗ Hiểu Mị đi với con đến Thành phố S, để cô ấy làm trợ lý của con sẽ rất thích hợp. Trước kia cô ấy từng là trợ lý của con nên giữa hai người đã có sự ăn ý, hơn nữa Thành phố S là quê quán của cô ấy, về phương diện giao tế coi như cô ấy cũng xuất sắc, để cho cô ấy đi theo con để học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.” Phương Hữu Lợi nhìn anh một cái, từ từ đi trở về.
Sắc mặt Lê Thiên Thần biến đổi kịch liệt, nhìn bóng lưng Phương Hữu Lợi giống như nhìn thấy quỷ hiện hình, chẳng lẽ ông đã biết được chuyện giữa anh và Đỗ Hiểu Mị rồi sao? Không thể nào. Nếu như Phương Hữu Lợi biết, không thể nào còn có thể tiếp tục cất nhắc anh như thế.
“Chú Phương, cô Đỗ Hiểu Mị... đã qua bộ phận PR rồi.” Giọng anh trở nên hơi khô ráp, trả lời.
“Chú đã tìm hỏi Giám đốc bộ phận rồi, nhân sự bộ phận PR cũng không thiếu, điều Đỗ Hiểu Mị đi không vấn đề gì.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt nói.
Lê Thiên Thần cũng không phải là kẻ ngu, hiểu rằng chuyện này đã được quyết định không thay đổi được rồi, nếu còn nói thêm gì nữa sẽ chỉ làm Phương Hữu Lợi càng thêm đem lòng sinh nghi đối với anh mà thôi, anh đã mất đi chỗ dựa Bình An, không thể lại mất đi tin tưởng của Phương Hữu Lợi.
“Dạ, chú Phương, con sẽ nói với Đỗ Hiểu Mị.” Lê Thiên Thần cười nói.
Phương Hữu Lợi quay đầu lại nhìn anh cười một cái, đi tới bên cạnh chiếc Mercedes đã được tài xế mở rộng cửa. “Về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Lê Thiên Thần đưa mắt nhìn xe chở Phương Hữu Lợi nhẹ nhàng hòa vào làn đường, từ từ biến mất hẳn trong màn đêm.
Anh đứng dưới ngọn đèn đường uốn theo mình hoa Bạch Lan, nhìn cái bóng bị kéo dài của mình trên mặt đất, trong lòng phiền muộn tính toán một hồi, anh đương nhiên nghe ra được hôm nay Phương Hữu Lợi đang cảnh cáo anh.
Sự bảo vệ của Phương Hữu Lợi đối với Bình An đã đến một loại trình độ cẩn thận che nắng chắn mưa khôn cùng. Những năm gần đây anh giữ mình trong sạch, không hề có một hành động mập mờ với bất cứ phụ nữ nào, cũng là vì muốn cho Phương Hữu Lợi biết: Anh không phải là người không biết kiềm chế trong cuộc sống cá nhân; nhưng rồi lại có một Đỗ Hiểu Mị cố tình cố ý, anh không chỉ một lần cảm thấy hối hận tại sao đêm hôm đó lại không kiềm chế được mà lên giường cùng Đỗ Hiểu Mị.
Còn phải cùng chung đụng với Đỗ Hiểu Mị ở Thành phố S hai năm...
Lê Thiên Thần than một tiếng, đây chính là khảo nghiệm về định lực mà Phương Hữu Lợi đang đưa ra cho anh đó thôi.
Anh lấy điện thoại di động ra, vừa ấn số điện thoại của Đỗ Hiểu Mị vừa đi về phía xe mình.
Thanh âm ngọt đến phát ngấy của Đỗ Hiểu Mị từ đầu kia của điện thoại di động truyền tới, “Thật hiếm có khó tìm à nha, anh còn có thể gọi điện thoại cho em à.”
“Đỗ Hiểu Mị, cái giao dịch trước kia giữa chúng ta sợ rằng không cách nào thành được.” Lê Thiên Thần lạnh lùng thốt lời.
“Hả? Chẳng lẽ anh đột nhiên phát hiện anh yêu em sao?” Đỗ Hiểu cười híp mắt hỏi, cũng không cảm thấy đặc biệt thất vọng gì.
“Sang năm cô sẽ đi cùng tôi đến Thành phố S, vẫn làm trợ lý của tôi, đây là Chủ Tịch Phương tự mình chỉ thị.” Lê Thiên Thần nói.
Đỗ Hiểu Mị cười nhạo một tiếng, “Tôi không nghe lầm chứ, Chủ Tịch thế mà lại để cho tôi làm trợ lý của anh à? Muốn tôi với anh lửa gần rơm chung đụng những hai năm, ông ấy có lòng tin đối với mị lực của con gái ông ấy như vậy à, hay là đặc biệt tín nhiệm anh?”
“Mặc kệ vì nguyên nhân gì, Đỗ Hiểu Mị, chuyện của tôi cô đã đáp ứng, tôi hi vọng cô không nuốt lời, đến Thành phố S cô cũng sẽ chẳng thua kém gì so với khi cô ở bộ phận PR đâu.” Lê Thiên Thần nói, chỉ sợ cô sẽ coi chuyện này là do anh kiếm cớ mà đem tung hê chuyện giữa bọn họ ra.
Đỗ Hiểu Mị trầm mặc một chút, đi thành phố S hai năm, nếu như phát triển được tốt, tương lai sau khi cô quay lại Tổng Công Ty ít nhất cũng có thể đủ cho cô có được một cấp bậc quản lý, nhưng nếu như không thể thành công như mong muốn, hai năm đó coi như cô đã uổng phí tuổi thanh xuân.
Lê Thiên Thần nhắc nhở, “Đây là quyết định của công ty, không phải là do tôi sắp đặt cho cô, cô phải hiểu được điều đó.”
Cho nên, cho dù cô không muốn, thì trừ khi rời khỏi Phương thị, chứ không thì cũng không thay đổi được gì, như vậy còn không bằng cứ nhắc nhở để Lê Thiên Thần luôn nhớ tới cái thỏa hiệp kia với cô, cô không tin là với năng lực của Đỗ Hiểu Mị cô mà sẽ thất bại.